Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời
Chương 69: Đuổi người không đến phiên người
Edit: Miêu
Phía đông đang ngồi là cô em chồng của Đường Mặc Trầm và vợ chồng Đường Tử Sương cùng với hai người con trai của bọn họ, phía tây ngồi vị trí đầu tiên để cho Đường Mặc Trầm, ngồi bên cạnh Đường lão gia là hai người bạn thân và con nuôi là Đổng Tử Xuyên và vợ của hắn là Liễu Nhân.
Còn về phía tiểu bối đang ở bên ngoài đang hô phong hoán vũ, ăn chơi trác táng, ở chỗ này cũng ngồi ở phía sau tiểu viên trên cái băng.
Chỗ tuồng đang diễn ra cao trào, Bùi Vân Kinh không dám quấy rầy lão nhân gia liền quay ra ngồi cùng với mọi người.
Vẫn liên tục chờ diễn hát xong, lão gia tử vỗ tay hoan nghênh, liền thưởng cho diễn viên tuồng, cô thấy vẫn liền cười bước đến.
Mặt trời chiếu trên sân nhà vừa vặn chiếu trên người cô.
Làm thay đổi màu của sườn xám, váy có một tầng sa mỏng bên ngoài, điểm xuyến là một cành đào bốn phía tản ra cánh hoa tinh xảo lại tao nhã không mất đi trang trọng.
Tóc dài sau ót buộc thành một cái cuộn nhỏ trên đầu, trên mặt không có trang điểm gì chỉ có một ít son môi màu hồng nhẹ.
Như vậy xuất sắc nhưng không mất đi phần nhu thuận, đúng là mẫu người mà lão nhân gia thích.
Đột nhiên xuất hiện một người như vậy làm cho tất cả mọi người ngẩn ra, một lát mới có người nhận ra cô là Bùi Vân Kinh thì trên mặt lộ ra mấy phần kinh ngạc.
cô nương không phải bị Đường Mặc Trầm đuổi đi rồi sao?
không để ý đến ánh mắt của mọi người, Bùi Vân Kinh bước đến trước liền quy củ chào ông cụ.
“Gia gia, tuổi thọ an khang.”
“cô là con nha đầu kia!” Vợ của Đổng Tử Xuyên là Liễu Nhân là người đứng lên đầu tiên, “Trong lần sinh thần trước của gia gia bị cô quậy đến tan rã không vui, lúc này cô còn có mặt mũi nào ở đây, còn khôngcút ra ngoài đi?”
Bùi Vân Kinh cúi xuống liền đứng tại chỗ, ngữ khí có chút suy yếu “Lúc này là Vân Khinh hướng đến gia gia nhận tội, nếu gia gia không muốn Bùi Vân Kinh đến đây thì cháu liền rời đi vậy!”
một câu nghe giống như bình thường nhưng trên là đang ám chỉ Liễu Nhân vượt qua hạn vi của mình.
cô đang cùng gia gia nói chuyện, thế nào có một nàng dâu có tư cách gì nhảy vào nói chuyện chứ!
Bên cạnh có bác của Đường Mặc Trầm là Đường Tử Sương, lập tức bình tĩnh mở miệng: “Cha còn chưa lên tiếng vì cái gì mà cô là con dâu đã lên tiếng chen miệng rồi? Đó là đuổi người, nếu đuổi thì là người Đường gia đuổi cũng không đến phiên của con dâu!”
Đổng Tử Xuyên bất quá chỉ là một người con nuôi, bởi vì Đường Mặc Trầm không thường trở về nhà, mà ở trước mặt lão tử lấy lòng mà có mục đích như thế nào thì mọi người liền hiểu.
Là một người khác họ mà muốn chiếm tiện nghi của Đường gia, Đường Tử Sương sớm đã không nhìn thấy thuận mắt.
Chỉ là ngày thường Đổng Tử Xuyên cẩn thận không tìm thấy sơ hở, hôm nay Liễu Nhân ở chỗ này gây ra lỗi tự nhiên Đường Tử Sương không bỏ qua cơ hội này.
Rắc!
Có một tiếng vang nhỏ.
Đường lão gia liền buông chén trà trong tay xuống rồi chầm chậm mở miệng.
“Lỗi phải cái gì, ồn ào làm chi là tôi gọi Vân Kinh đến đấy!”
Mọi người xung quanh lập tức câm như hến.
Liễu Nhân nghĩ cách để nịnh bợ nhưng vẫn bị Đường Tử Sương mắng cho, cảm thấy không được trênmặt liền tươi cười.
“Liễu Nhân không hiểu chuyện, xin cha nuôi đừng tức giận ạ!”
“Gia gia!” Bùi Vân Kinh đi lên khiến cho Liễu Nhân bị mắng thì tâm tính của cô liền tốt, lúc này trong tay cô đang cầm hộp quà mở ra “Biết gia gia thích đồ cổ, đầy là chú nhỏ liền cố ý giúp ông chọn một cặp bạch ngọc trái hồ đào, người xem thử có được không?”
cô cẩn thận mở hộp trong đó liền xuất hiện cặp bạch ngọc trái hồ đào, trước mắt mọi người.
Chất ngọc sáng, óng ánh chạm trổ vô cùng tinh xảo, trải qua thời gian cùng năm tháng vẫn giữ nguyên được chất ngọc.
Bùi Vân Kinh cố ý đứng ở sân tặng quà để ánh sáng của bạch ngọc trái hồ đào chiếu lên, bốn phía đều có một luồng ánh sáng chứng minh được không phải là phàm vật.
Phía đông đang ngồi là cô em chồng của Đường Mặc Trầm và vợ chồng Đường Tử Sương cùng với hai người con trai của bọn họ, phía tây ngồi vị trí đầu tiên để cho Đường Mặc Trầm, ngồi bên cạnh Đường lão gia là hai người bạn thân và con nuôi là Đổng Tử Xuyên và vợ của hắn là Liễu Nhân.
Còn về phía tiểu bối đang ở bên ngoài đang hô phong hoán vũ, ăn chơi trác táng, ở chỗ này cũng ngồi ở phía sau tiểu viên trên cái băng.
Chỗ tuồng đang diễn ra cao trào, Bùi Vân Kinh không dám quấy rầy lão nhân gia liền quay ra ngồi cùng với mọi người.
Vẫn liên tục chờ diễn hát xong, lão gia tử vỗ tay hoan nghênh, liền thưởng cho diễn viên tuồng, cô thấy vẫn liền cười bước đến.
Mặt trời chiếu trên sân nhà vừa vặn chiếu trên người cô.
Làm thay đổi màu của sườn xám, váy có một tầng sa mỏng bên ngoài, điểm xuyến là một cành đào bốn phía tản ra cánh hoa tinh xảo lại tao nhã không mất đi trang trọng.
Tóc dài sau ót buộc thành một cái cuộn nhỏ trên đầu, trên mặt không có trang điểm gì chỉ có một ít son môi màu hồng nhẹ.
Như vậy xuất sắc nhưng không mất đi phần nhu thuận, đúng là mẫu người mà lão nhân gia thích.
Đột nhiên xuất hiện một người như vậy làm cho tất cả mọi người ngẩn ra, một lát mới có người nhận ra cô là Bùi Vân Kinh thì trên mặt lộ ra mấy phần kinh ngạc.
cô nương không phải bị Đường Mặc Trầm đuổi đi rồi sao?
không để ý đến ánh mắt của mọi người, Bùi Vân Kinh bước đến trước liền quy củ chào ông cụ.
“Gia gia, tuổi thọ an khang.”
“cô là con nha đầu kia!” Vợ của Đổng Tử Xuyên là Liễu Nhân là người đứng lên đầu tiên, “Trong lần sinh thần trước của gia gia bị cô quậy đến tan rã không vui, lúc này cô còn có mặt mũi nào ở đây, còn khôngcút ra ngoài đi?”
Bùi Vân Kinh cúi xuống liền đứng tại chỗ, ngữ khí có chút suy yếu “Lúc này là Vân Khinh hướng đến gia gia nhận tội, nếu gia gia không muốn Bùi Vân Kinh đến đây thì cháu liền rời đi vậy!”
một câu nghe giống như bình thường nhưng trên là đang ám chỉ Liễu Nhân vượt qua hạn vi của mình.
cô đang cùng gia gia nói chuyện, thế nào có một nàng dâu có tư cách gì nhảy vào nói chuyện chứ!
Bên cạnh có bác của Đường Mặc Trầm là Đường Tử Sương, lập tức bình tĩnh mở miệng: “Cha còn chưa lên tiếng vì cái gì mà cô là con dâu đã lên tiếng chen miệng rồi? Đó là đuổi người, nếu đuổi thì là người Đường gia đuổi cũng không đến phiên của con dâu!”
Đổng Tử Xuyên bất quá chỉ là một người con nuôi, bởi vì Đường Mặc Trầm không thường trở về nhà, mà ở trước mặt lão tử lấy lòng mà có mục đích như thế nào thì mọi người liền hiểu.
Là một người khác họ mà muốn chiếm tiện nghi của Đường gia, Đường Tử Sương sớm đã không nhìn thấy thuận mắt.
Chỉ là ngày thường Đổng Tử Xuyên cẩn thận không tìm thấy sơ hở, hôm nay Liễu Nhân ở chỗ này gây ra lỗi tự nhiên Đường Tử Sương không bỏ qua cơ hội này.
Rắc!
Có một tiếng vang nhỏ.
Đường lão gia liền buông chén trà trong tay xuống rồi chầm chậm mở miệng.
“Lỗi phải cái gì, ồn ào làm chi là tôi gọi Vân Kinh đến đấy!”
Mọi người xung quanh lập tức câm như hến.
Liễu Nhân nghĩ cách để nịnh bợ nhưng vẫn bị Đường Tử Sương mắng cho, cảm thấy không được trênmặt liền tươi cười.
“Liễu Nhân không hiểu chuyện, xin cha nuôi đừng tức giận ạ!”
“Gia gia!” Bùi Vân Kinh đi lên khiến cho Liễu Nhân bị mắng thì tâm tính của cô liền tốt, lúc này trong tay cô đang cầm hộp quà mở ra “Biết gia gia thích đồ cổ, đầy là chú nhỏ liền cố ý giúp ông chọn một cặp bạch ngọc trái hồ đào, người xem thử có được không?”
cô cẩn thận mở hộp trong đó liền xuất hiện cặp bạch ngọc trái hồ đào, trước mắt mọi người.
Chất ngọc sáng, óng ánh chạm trổ vô cùng tinh xảo, trải qua thời gian cùng năm tháng vẫn giữ nguyên được chất ngọc.
Bùi Vân Kinh cố ý đứng ở sân tặng quà để ánh sáng của bạch ngọc trái hồ đào chiếu lên, bốn phía đều có một luồng ánh sáng chứng minh được không phải là phàm vật.
Bình luận truyện