Bối Đạo Nhi Trì
Quyển 3 - Chương 91: 【 Đại thọ 】
Nhan Lập Khả cảm giác khi ở bên cạnh Lăng Viêm, thời gian trôi qua thật mau, từ khi bắt đầu chuyển đến sống ở Đế Viên đến nay, cuộc sống của cậu gần như hoàn toàn thay đổi. Những ngày bình yên lặp đi lặp lại, hiện tại mỗi ngày đều có vẻ không giống như người thường. Ở bên cạnh Hạng Ý, ngoài niềm vui, cậu còn mơ hồ cảm thấy có thứ cảm giác đau đớn đến nghẹt thở không rõ ràng, nhưng bên cạnh Lăng Viêm, đơn giản chỉ có vui vẻ.
Người đàn ông này rất thương cậu, cậu gần như quên mất mình đến đây là để nằm vùng, căn bản không có tư cách hưởng thụ yêu thương của người này.
Vườn hoa ở Đế Viên tuy rộng, nhưng lại không có bóng dáng hoa hồng. Có một lần Lăng Viêm dẫn cậu đi dạo vườn hoa thì phát hiện điều này, ngày hôm sau lập tức kêu người trồng hoa hồng, sau đó đổi hết tất cả thành hoa hồng đỏ. Nhan Lập Khả còn nhớ vẻ mặt hớn hở của Lăng Viêm ngày đó khi chạy lại chờ cậu khen thưởng, bộ dáng tươi cười thuần khiết anh tuấn như vậy, khiến cho trái tim cậu chợt co rút đau đớn.
Thần sắc của Mạc Lẫm càng ngày càng tốt lên, người cũng có thịt ra một chút, mặt mày hồng hào, không còn nhợt nhạt như thi thể nữa. Lăng Viêm và Lăng Diệc Phong càng lúc càng đối xử với cậu tốt hơn, trên thực tế, Lăng Viêm hận không thể đem theo cậu đi khắp nơi, chiều cậu đến nổi người ngoài nhìn vào đều cảm thấy sởn da gà. Có đôi khi Nhan Lập Khả cũng không phân biệt rõ, thật sự xem mình là bảo bối được Lăng Viêm cưng chiều, thật sự là người yêu của hắn, không còn thân phận nào khác, không có bất kỳ dằn vặt hay đấu tranh nào.
Cảm giác được người khác tin tưởng và yêu thương chính là loại độc dược mạnh nhất ở trên đời, cậu không muốn nghiện, cậu muốn từ bỏ thứ độc mang tên “Lăng Viêm” này, nhưng không thể kìm được mà dần bị hút sâu vào, không lối thoát.
Nhan Lập Khả xuất thần nhìn vườn hoa hồng tuyệt sắc trước mặt, sau nửa ngày, cậu lặng yên ngồi trên băng ghế, ôm lấy đầu của mình.
Hạng Ý tạm thời không có ý định đụng tới Mạc Lẫm và Lăng Diệc Phong, ngược lại, y để cho cậu cứu chữa cho Mạc Lẫm. Một danh phận tình nhân vẫn chưa đủ, nếu còn là ân nhân, mới có thể xem như thật sự thâm nhập vào nội bộ của Đằng Lăng.
Cậu biết, Lăng Viêm càng tin tưởng cậu, càng cưng chiều cậu, càng yêu cậu, thì ngày mà cậu phải rời xa cuộc sống của hắn, sẽ ngày càng gần.
Điều duy nhất mà Nhan Lập Khả có thể làm bây giờ đó chính là kiên nhẫn chờ đợi, cậu cũng ít khi liên lạc với Hạng Ý, từ khi đến Đế Viên, hành động của cậu càng phải bí mật, có điều, thực tế nhiệm vụ của cậu cũng rất đơn giản, chỉ cần đợi đến khi biết được tung tích của Lăng Diệc Thần, cậu nắm được, liền chấm dứt.
Cứ như vậy, một năm trôi qua, hơn ba trăm ngày đêm, cậu đã quen với việc Lăng Viêm thường xuyên mang niềm vui đến cho cậu, từ lâu đã quen với việc tên này không màng thời gian hay địa điểm mà động dục bừa bãi, quen nhìn bộ dáng tươi cười đắc ý của hắn, cũng quen với việc mỗi đêm đều ngủ say trong vòng tay người này.
Lăng Viêm không hề cảnh giác với cậu dù chỉ một chút, lúc nào cũng ngủ say bên cạnh cậu, thỉnh thoảng Nhan Lập Khả lại ngắm nhìn người đàn ông đang ôm mình mà ngủ này, ngơ ngác nhìn thật lâu, bi ai trong lòng dâng lên từng chút, liền mất ngủ cả đêm mà nhìn hắn như vậy.
Cậu từng nghe Lô Quân nói, ánh mắt của Lăng Viêm khi nhìn cậu nhìn rất là buồn nôn, nhưng thư ký của Lăng Viêm lập tức phản bác, nói đó gọi là ấm áp, Lô Quân là đang ghen ăn tức ở, làm cậu không biết đáp lại như thế nào.
Tất cả mọi người dường như đều thích cậu, nhưng càng ngày cậu càng cảm thấy khổ sở.
Đã thấy được nhiều sự giả dối, ngay đến cậu phải cảm nhận được, đó mới là chân thật.
***
Bất luận là bi kịch hay hài kịch, cũng phải có một kết thúc, ngày hôm nay, cuối cùng đau khổ mà cậu dằn vặt suốt một năm qua đã đột ngột đến.
Mạc Lẫm tỉnh lại.
Cái tin tức đủ để khiến người khác phát điên này, cậu nghe được khi đang ở trên giường Lăng Viêm. Ngày đó, mới tờ mờ sáng, cả người cậu được Lăng Viêm ôm vào trong lòng, lúc điện thoại reo cậu tỉnh giấc nhưng vẫn còn mơ màng, cho đến khi có một tiếng hét phấn khích điếc tai vang lên, cậu mới tỉnh ngủ được một chút, loạng choạng ngồi dậy. Nhưng còn chưa kịp ngồi thẳng lên, đột ngột bị Lăng Viêm hung hăng ấn mạnh ngã lại xuống giường, hắn trần truồng ôm lấy cậu, chui vào trong chăn hết sờ soạng rồi lại cắn, mặt mày hưng phấn.
Nhan Lập Khả bị hắn làm cho không hiểu, nhíu mày thắc mắc giữ lại đầu của hắn, “Sao vậy? Phấn khích đến thế?” Lăng Viêm cười ôm lấy cậu, râu mọc buổi sáng châm chít làm cậu thấy nhột, Nhan Lập Khả vui vẻ lên, chuyển mình cũng ôm lại Lăng Viêm, lắc đầu hắn một cái, “Được rồi đừng lộn xộn, chuyện gì mà vui vậy?”
Lăng Viêm rốt cuộc cũng dừng cười, cắn chóp mũi của cậu rồi hừ hừ hai tiếng, giọng nói trầm khàn phấn khởi rơi vào trong tai Nhan Lập Khả, “Lẫm thúc tỉnh rồi!”
Lẫm thúc… Tỉnh rồi?
Nhan Lập Khả sửng sốt hai giây sau mới kịp phản ứng, ngay tức khắc cả người cậu đóng băng. Nhưng Lăng Viêm lại không nhận ra, liên tục cúi đầu hôn mạnh xuống gương mặt của thiếu niên, cười hặc hặc nói, “Anh thế này còn chưa là gì, em không nghe thấy giọng của Tiểu thúc trong điện thoại đâu, như là muốn điên luôn, ha ha!” Nói xong, Lăng Viêm ôm vai Nhan Lập Khả, trở mình đè lên hôn một phát lên môi của cậu, “Cảm ơn em, Tiểu Khả, hắc hắc, cuối cùng Tiểu thúc cũng sống lại, ha ha ha, cục cưng, em thật giỏi!”
Nhưng Nhan Lập Khả chỉ đờ đẫn nhìn hắn, bờ môi bị hôn run lên nhè nhẹ. Lăng Viêm ngây ngô cười một lúc thì cảm thấy có gì không đúng, cơ thể người trong lòng trở nên cứng ngắc lạnh như băng, dường như sắc mặt cũng hơi trắng nhợt. Thân thể của Nhan Lập Khả vẫn luôn không được khỏe, hắn vừa nhìn thấy bộ dạng này liền hoảng sợ, vội vàng muốn hỏi làm sao vậy, nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng, thiếu niên dưới thân đột ngột ngẩng đầu hôn lên môi của hắn, đầu lưỡi cũng tham lam tiến vào trong, vô cùng nhiệt tình. Lăng Viêm ngẩn người một chút, cảm nhận được hai chân của Nhan Lập Khả cũng vòng qua ngang hông mình, vẻ mặt ngơ ngác thất thần vừa rồi giống như chỉ là ảo giác, hiện giờ trên gương mặt xinh đẹp của thiếu niên chỉ có nụ cười quyến rũ yếu ớt, đến cả đôi mắt đen láy cũng ánh lên một thứ ẩm ướt mềm mại đáng yêu.
“Lăng Viêm, vào trong em đi.” Giọng của Nhan Lập Khả có chút khàn, cậu ôm chặt cổ của hắn, ngẩng đầu đưa bờ môi ghé sát vào lỗ tai hắn, “Nhanh lên, dùng sức vào trong em.”
Lăng Viêm hỗn độn khô khốc, dục vọng bùng lên, không nói hai lời lập tức phụng mệnh hành sự, thuận tay ôm nhanh lấy người kia, để cho cậu ngồi trên người của hắn lắc lư lên xuống.
Chuyển động nóng bỏng, hai cơ thể ướt đẫm mồ hôi quấn lấy nhau.
Nhan Lập Khả ôm chặt lưng của Lăng Viêm, không ngừng đòi hỏi xâm nhập mạnh bạo hơn. Cơ thể rất đau, đau đến nổi cậu muốn hét to, nhưng cậu vẫn cảm thấy chưa đủ, cảm giác đau đớn này chưa đủ che đi rối bời trong lòng của cậu, càng không đủ để dẹp đi thứ đau khổ đang khuếch tán ở chỗ sâu nhất trong lồng ngực. Cậu nhận lấy từng va đập mạnh bạo của Lăng Viêm, hận không thể để hắn phá nát cơ thể của cậu, đập tan đi trái tim này, làm cho cậu hoàn toàn quên đi loại đau đớn giống như dao cứa này.
Trước khi rơi vào bóng tối rốt cuộc cậu cũng cảm thấy bình tâm lại. Sớm nên như vậy, cậu vĩnh viễn nên thuộc về màn đêm như này, linh hồn của cậu từ lâu đã chìm sâu trong bóng tối vô tận, không có tư cách để nhận lấy một chút yêu thương hay ánh sáng.
***
Một lần nữa bước lên còn thuyền kia, lần này cậu không bị yêu cầu phải uống thuốc ngủ, đi tới đi lui trên tuyến đường biển này suốt một năm, đây là lần đầu tiên cậu được đứng trên boong tàu mà ngắm nhìn đường chân trời ở phía xa xa. Lăng Viêm đứng phía sau rất tự nhiên mà ôm cậu vào lòng, sống lưng dựa vào lòng ngực của hắn, cậu cảm nhận được bàn tay của mình được nhẹ nhàng vuốt ve một cách thương yêu ở trong bàn tay của Lăng Viêm.
Lăng Viêm có vóc dáng cao lớn, đứng sau lưng ôm cậu như vậy, gần như muốn đem cậu hoàn toàn được bủa vây trong lòng của hắn.
“Ánh mặt trời trên biển vô cùng đẹp, anh vẫn muốn có một này có thể đứng cùng em ngắm nhìn nó, cuối cùng cũng chờ đến ngày hôm nay.” Lăng Viêm cúi đầu hôn lên môi Nhan Lập Khả, Nhan Lập Khả cảm nhận được môi của hắn hơi cong lên, cậu nghĩ, hẳn lại là nụ cười anh tuấn đẹp đẽ của hắn, “Lô Quân nói anh là một tên thủ lĩnh đạo tặc, vậy cậu bạn Nhan Lập Khả, em có đồng ý làm phu nhân đạo tặc cả đời này hay không?”
Nhan Lập Khả đứng trong lòng hắn im lặng thật lâu, không trả lời, chỉ chậm rãi xoay người đối mặt với hắn, ngẩng đầu nhìn hắn một lúc lâu. Vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy eo của Lăng Viêm, Nhan Lập Khả vùi mặt vào trong lồng ngực hắn, một câu cũng không nói, chỉ dùng sức ôm chặt đối phương. Lăng Viêm còn tưởng cậu ngượng ngùng, cảm thấy sung sướng mà cười vui, lấy tay nâng cằm Nhan Lập Khả lên, cúi đầu hôn xuống thật sâu.
Thuyền gần cập bờ, từ phía xa Lăng Viêm đã trông thấy ở trên bờ Lăng Diệc Phong đang vội vàng đi về hướng bọn họ. Lăng Viêm chống tay lên mạn thuyền rồi trực tiếp nhảy xuống, quay lại giang hai cánh tay hướng về Nhan Lập Khả, “Nào Tiểu Khả, xuống đây.”
Cái người này thật sự là không có lúc nào không lãng mạn, bên cạnh rõ ràng có thang đi xuống…
Nhan Lập Khả quan sát gương mặt cười tươi của hắn, không chút do dự mà nhảy xuống, đáp thẳng vào trong lòng ngực của hắn, Lăng Viêm hôn chụt chụt lên má cậu vài cái, cười nói, “Ngoan lắm.”
Hai người nắm tay chạy tới chỗ Lăng Diệc Phong, hiển nhiên sắc thái của y rất tốt, tinh thần phấn chấn, lại gần ôm chằm lấy Lăng Viêm cười nói, “Ta với A Lẫm chờ hai đứa cả một ngày, nào!”
Nhan Lập Khả chưa bao giờ nhìn thấy Lăng Diệc Phong khí thể bừng bừng như vậy, chợt cảm thấy bất ngờ, Lăng Viêm cười ha hả xoa đầu cậu, “Nhìn ngốc cái gì? Đây mới là diện mạo thật sự của Tiểu Thúc, trước đây chỉ là ngủ đông thôi.”
“Tiểu tử thúi!” Lăng Diệc Phong cười nện cho hắn hai quyền, ba người cười nói đi đến trước nhà gỗ, Lăng Diệc Phong vội vàng ngưng lại điệu cười ngây ngô, ho khụ hai cái, “Sức khỏe của em ấy vẫn chưa tốt lắm, hai người vào nhà nhớ nhỏ giọng một chút, nhất là Viêm Viêm…”
Còn chưa nói xong, Lăng Viêm đã vội vã bịt miệng của Lăng Diệc Phong, sau đó cảnh giác nhìn về phía Nhan Lập Khả, quả nhiên người phía sau mở to mắt, rồi phì cười thành tiếng, “Viêm Viêm? Ha ha… Đại thúc, tên này thật đáng yêu.”
Lăng Viêm thật muốn một gậy quất ngất Tiểu thúc nhà mình.
Được lệnh nhỏ nhẹ đi vào trong nhà, trên giường, người kia đang ngồi dựa vào thành giường, nghe thấy tiếng động thì nghiêng đầu, trong giây phút Nhan lập Khả trông thấy y, nhịp tim như hụt mất nửa nhịp, cả cơ thể bất giác run lên.
“Lẫm thúc!” Lăng Viêm kích động nhào qua, “Tỉnh thật rồi? Ha ha, tỉnh thật sao?”
Lăng Diệc Phong nổi giận, quất vào ót của hắn một phát, “Nói nhỏ một chút!”
“Ai ui!!! Nhẹ một chút, rất đau nha!”
Mạc Lẫm nhìn hai chú cháu đùa giỡn trước mặt, khẽ mỉm cười. Người này tuy còn rất yếu, sắc mặt cũng hơi xanh xao, có điều gương mặt vẫn tuấn tú như trước, đôi mắt lẳng lặng nhìn vào Nhan Lập Khả, khóe miệng cong lên nhàn nhạt, “Tiểu Khả.”
Nhan Lập Khả run lên, sửng sốt gật đầu.
Mạc Lẫm nhìn cậu một lát, lại mỉm cười nói, “Hình như đã lớn hơn một chút.”
Nhan Lập Khả thất thần nhìn y.
A Lẫm vẫy tay với cậu, cậu lưỡng lự bước qua. Thấy y vỗ nhẹ lên cạnh giường, cậu ngây ngẩn một chút, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mà ngồi lên.
“Tiểu Bắc nó… Mất tám năm để nghiên cứu ra phương thuốc, em chỉ mất một năm mà đã viết xong…” Giọng của y còn rất yếu, nhưng vẫn nghe được, “Nếu Tiểu Bắc biết, chắc nó sẽ vui lắm.”
Tiểu Bắc…
Hóa ra, lúc người này gọi Tiểu Bắc, là vẻ mặt như này, giọng nói như này.
Giống hệt như trong những ảo ảnh kia, thương yêu, săn sóc, tràn đầy dịu dàng.
“Hạng Lê vẫn khỏe chứ?”
“Anh ấy… Anh ấy đang tiếp quản Tam Giác Vàng.” Nhìn Mạc Lẫm nói chuyện, không hiểu sao cậu cảm thấy hơi căng thẳng, “Rất bận rộn, nhưng may mắn có nhiều người giúp đỡ anh ấy.”
“A, vậy thì tốt rồi.” Mạc Lẫm gật đầu, “Hạng Ý hẳn ở Tam Giác Bạc?”
“Ừ…” Nhan Lập Khả nuốt cổ họng, lo lắng chờ y hỏi tiếp.
“Tiểu Bắc… Vẫn chưa tìm thấy, đúng không?”
Nhan Lập khả cắn môi, cứng đờ gật đầu.
“Thật sao…”
Người này, rõ ràng là kẻ phản bội, rõ ràng là người đã kết hợp trong ngoài cùng với Đằng Lăng để giết hơn phân nửa Hạng gia, tại sao lại có vẻ mặt bi thương đau khổ như vậy. Nhan Lập Khả nghi hoặc, nhưng không thể hỏi, chỉ cẩn thận đáp lại lời nói của Mạc Lẫm, không dám sơ hở dù chỉ một chút.
Nhưng từ đầu đến cuối, cho đến khi Nhan Lập Khả ra khỏi nhà gỗ, người kia cũng không hề hỏi chút gì về tin tức của Hạng Khôn.
Đợi khi tiễn Lăng Viêm và Nhan Lập Khả xong, Lăng Diệc Phong đi đến bên giường Mạc Lẫm, cẩn thận đắp chăn cho y, sau đó ngồi xuống bên cạnh, “Trò chuyện lâu như vậy, có mệt không?”
Mạc Lẫm lắc đầu, từ từ hít thở, “Phong ca, em…”
“Anh biết.” Lăng Diệc Phong cười xoa nhẹ đầu của y, “Chờ cơ thể em khỏe lên, chúng ta sẽ cùng đi tìm Mạc Bắc, được chứ?” Hắn thương yêu hôn lên trán y một cái, “Còn bây giờ, em nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ gì hết, ngoan ngoãn nghe lời, được không?”
Mạc Lẫm cắn cắn môi, Lăng Diệc Phong thu hành động tinh tế này vào trong mắt, sau nửa ngày mới hoàn hồn, ngây người một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên cười ngây ngốc một cái, nhưng giọng cười có chút cay đắng, “Em như thế này, anh… Anh rất vui…”
Mạc Lẫm ngẩn người, sau khi hiểu được thì rũ mắt xuống, không nói gì.
Lăng Diệc Phong mỉm cười nắm tay của y, sau đó cởi giày chui vào trong chăn ngồi cạnh y, đưa tay ôm lấy vai Mạc Lẫm, ấn y vào trong lòng của mình, “Em cứ luôn như vậy, buồn phiền gì cũng để trong lòng, cái gì cũng không nói, anh nhìn rất khó chịu.” Mạc Lẫm nghiêng đầu lặng lẽ nhìn hắn, Lăng Diệc Phong mỉm cười nghiêng đầu, hôn lên môi y một cái, “Sau này, nếu khổ sở hay không vui gì, cũng phải nói cho anh biết, được chứ?”
Mạc Lẫm mím môi, qua một lúc lâu mới nhẹ nhàng gật đầu.
Lăng Diệc Phong ngắm nhìn y, bỗng nhiên mỉm cười vuốt ve mái tóc của y, tay kia nắm lấy bàn tay để bên người, mười ngón tay đan xen nhau, “Chẳng qua, sau này anh sẽ khiến cho em ngày nào cũng vui vẻ, sung sướng thoải mái, sẽ không cho em có thời gian đau khổ, vĩnh viễn không buồn phiền nữa.” Nói xong, Lăng Diệc Phong ôm lấy Mạc Lẫm chầm chậm nằm xuống giường, nghiêng mình ôm chặt y, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi, “Về sau cười nhiều lên được chứ? Em xem, em cười một cái anh liền cảm giác rất có thành tựu, mười năm trước đã như vậy, em cũng không phải không biết.”
Mạc Lẫm lẵng lẽ nhìn hắn thật lâu, chợt cong lên khóe miệng, nở ra một nụ cười rất nhẹ, “Được.”
Giọng của y rất nhỏ, cũng rất ít vui, nhưng dù chỉ là như vậy cũng đủ khiến cho hắn ngây ngẩn vài phút. Sau khi kịp phản ứng, Lăng Diệc Phong phấn khích ôm chặt hơn chút, cười hề hề nói, “Đợi em khỏe lên rồi, chúng ta đi du lịch vòng quanh thế giới nhé? Em muốn đi đâu thì chúng ta đi đó, Đằng Lăng giao cho Viêm Viêm, anh và đại ca vốn coi như về hưu rồi, anh sẽ dẫn em đi, chỗ nào cũng đến một lần được chứ? Em thích đi đâu? Thành phố Florence thế nào? Hay là Provence của Pháp? Em nói một nơi đi…”
Florence: thành phố du lịch nổi tiếng tại vùng Tuscany nước Ý, là một trong những điểm đến hấp dẫn bậc nhất Châu Âu.
Provence: thiên đường hoa oải hương của Pháp.
Hắn lảm nhảm không ngớt tưởng tượng về kế hoạch trong tương lại, ánh mặt trời dần chiếu vào trong nhà, Mạc Lẫm lặng yên ngắm nhìn đôi mắt của Lăng Diệc Phong, tựa như hòa hợp vào ánh nắng đằng sau, chỉ cần nhìn như vậy, liền cảm thấy ấm áp lạ lùng. Yên lặng lắng nghe, chậm rãi nhích sát vào lòng của Lăng Diệc Phong.
“A đúng rồi.” Lăng Diệc Phong nói nói một hồi, bỗng dưng nhớ tới một chuyện.
“Hả?”
“Ngày 10 tháng sau là đại thọ sáu mươi của đại ca anh.” Lăng Diệc Phong nhíu mày xuống, “Em… đi được không? Cơ thể còn khó chịu đúng không? Để em ở đây một mình anh rất lo lắng…”
Mạc Lẫm vùi đầu vào trong ngực Lăng Diệc Phong, nhẹ nhàng lắc đầu, “Không sao, em khỏe hơn rồi.”
Lăng Diệc Phong vẫn cắn răng khó chịu, “Được rồi, nếu không… Nếu không anh sẽ không đi, anh ở lại với em, cơ thể em vẫn còn yếu…”
Mạc Lẫm ngước mắt nhìn hắn một chút, không biết nghĩ gì, nhướn người lên hôn một cái lên sống mũi của Lăng Diệc Phong, “Đồ ngốc.”
Lăng Diệc Phong ngơ ngác sờ mũi, kịp phản ứng thì cười hì hì.
Mạc Lẫm lắc đầu nói, “Đại thọ sáu mươi tuổi không phải ngày bình thường, sao có thể không đến?” Nói xong, y nhẹ nhàng siết chặt mười ngón tay đan nhau của hai người, nhắm mắt tựa vào lòng của Lăng Diệc Phong nhỏ giọng nói, “Em tốt hơn rồi, có thể đi. Hơn nữa… Em cũng không muốn ở lại đây một mình.”
Mạc Lẫm dừng nói một lúc, mở mắt ra nhìn Lăng Diệc Phong, nhẹ nhàng mỉm cười, “Sau này anh muốn đi đâu, em đều bên cạnh anh.”
Em đều bên cạnh anh.
Năm chữ, giống như một câu thần chú, khiến cho Lăng Diệc Phong tức khắc trống rỗng, ngây ngốc thất thần. Trong đầu thoáng cái lướt qua ký ức hai mươi năm dây dưa ràng buộc của hai người, bỗng nhiên tất cả như tan biến, chỉ còn lại năm chữ này quanh quẩn trong tai.
Lừa dối, tin tưởng, chờ đợi và trốn tránh, giữa bọn họ đã xảy ra nhiều phân đoạn phức tạp cùng khó khăn đến thế, cuối cùng cũng chỉ muốn một câu này, chỉ thế thôi.
Lăng Diệc Phong đờ đẫn cười rộ lên, đã hơn bốn mươi tuổi mà cứ như đứa nhóc bốn tuổi, “Haha, anh… Anh không biết nên nói cái gì… Haha, em đừng đổi ý… Ách, anh cũng không muốn trói em, không phải… Ách, ha ha, giống như đang mơ…”
Mạc Lẫm yên lặng nhìn hắn thật lâu, sau đó cúi xuống tựa vào ngực hắn, chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên, giọng nói lành lạnh chợt trở nên nhẹ nhàng.
“Đồ ngốc.”
***
Lăng Viêm vừa về đến nhà liền phấn khích huýt sáo ôm Nhan Lập Khả lên xoay vài vòng, Nhan Lập Khả cũng thành quen với việc hắn thường xuyên lên cơn, rất bình thản để cho hắn quay ba vòng rưỡi, sau đó lấy tay nắm lấy ót của hắn, “Lúc nãy nhìn anh rất kỳ lạ, nào, nói thật đi, anh có ý đồ với Mạc Lẫm ca đúng không?”
Bộ dáng tươi cười của Lăng Viêm chợt cứng ngắc, mặt mày tái mét, trong nháy mắt trở nên trống rỗng, “Nào nào nào nào nào có!”
Nhan Lập Khả nhìn hắn nghi ngờ, “Thật sao?”
Lăng Viêm nuốt nước miếng, ho hai tiếng, “Nói thật, nhưng em đừng giận.”
Nhan Lập Khả khoanh tay liếc hắn, “Anh nói trước đi.”
Lăng Viêm gãi đầu, e hèm một tiếng, “Anh thích nhất kiểu người đẹp như Lẫm thúc, nhìn rất lạnh nhạt, đặc biệt còn có mùi vị đàn ông, nhưng không phải vô cùng lạnh lùng mà hình như còn có chút u buồn, lặng lẽ ít nói, kỹ thuật lại vô cùng tuyệt vời, hơn nữa còn…”
Nói ra thành nghiện, nói một hơi dài, Nhan Lập Khả liếc hắn một cái, tỏ vẻ không muốn nghe nữa, tự mình đi rót nước uống, Lăng Viêm vội vàng ngừng nói, cười hì hì đi qua, “Ay da, đấy không phải là mẫu người lý tưởng đâu, nhớ lại chút thôi… Bây giờ trong lòng anh chỉ có em, em nhất định phải tin anh!”
Nhan Lập Khả nhướn mày, hừ một tiếng, “Đó là vì trong lòng anh không dám có Mạc Lẫm ca, nếu không Tiểu thúc của anh đã bắn chết anh rồi.”
Lăng Viêm nghiến răng trừng mắt, không biết có phải bị nói trúng hay không, vẻ mặt rất nghẹn uất. Nghẹn một lúc thì hừ lạnh một tiếng, dứt khoát ôm Nhan Lập Khả ném lên giường, đè lên hầm hừ trừng cậu, “Dám nghi ngờ người đàn ông của mình? Hả? Có muốn tự mình kiểm tra xem anh yêu em nhiều đến thế nào không?”
“Này!” Nhan Lập Khả lập tức hối hận, không chịu nổi sức lực trâu bò của Lăng Viêm, bị buộc hung hăng “kiểm tra” một hồi, eo cũng muốn đứt lìa. Cả người suy suyễn tê liệt nằm ở trong lòng Lăng Viêm, Nhan Lập Khả yếu ớt thở dốc, âm giọng như nhũn ra, “Anh thật sự không có đạo lý…”
Lăng Viêm hừ một tiếng, bàn tay còn không yên phận mà sờ soạng, “Hừ, anh đây chính là đạo lý!”
Nhan Lập Khả cạn lời than thở, mệt mỏi rã rời, rúc vào trong lòng hắn thì thào, “Em sẽ áp dụng đơn thuốc mới, duy trì uống một tháng, chức năng có thể khôi phục hoàn toàn, gần như có thể đi đứng được.”
“A? Một tháng sau có thể đi đứng?” Lăng Viêm vui vẻ, cười nói, “Thật tốt quá, vậy còn kịp.”
“Hả?”
Bây giờ Lăng Viêm mới nhớ, ôm lấy nhóc con tròn vo trong ngực, cười nói, “Phải rồi, quên nói với em, mùng mười âm lịch tháng sau là đại thọ sáu mươi của cha anh, người đến cũng không nhiều, chủ yếu là bạn bè cũ.” Lăng Viêm nói, kéo chăn đắp lên cơ thể hai người, “Em cũng chuẩn bị chút ít đi, anh từng nói về em với cha vài lần, cha cũng muốn gặp em.”
Cha… Của Lăng Viêm?
Đầu óc của Nhan Lập Khả mơ màng một chốc, đột nhiên nhớ ra.
Người đó chính là… Lăng, Lăng Diệc Thần?
Cơ thể bất giác run lên, cậu cố gắng cắn răng kìm nén, nhưng chỉ cảm thấy càng lúc càng lạnh, không còn cách nào để suy nghĩ.
Lăng Diệc Thần… Lăng Diệc Thần…
Trong đầu chỉ còn ngập tràn cái tên này.
Cậu thật sự đã quên, mục đích cậu tiếp cận Lăng Viêm là để làm gì, cậu hầu như đã lún sâu vào nụ cười của người này, nhưng tại thời khắc này, cuối cùng đã tỉnh lại.
Lăng Viêm…
Trong mắt chỉ còn nụ cười yêu thương của người này, cảm giác trên người cũng là nhiệt độ ấm áp của người này. Trong lòng như có tấm lưới đen to lớn mạnh mẽ trói buộc cả người cậu, khiến cho cậu không tài nào hít thở nổi.
Một tháng… Vậy mà, chỉ còn một tháng…
Hoàn toàn không thể ngủ. Cậu ngây ngẩn nhìn gương mặt ngủ say của Lăng Viêm, cảm thụ hơi thở nhẹ nhàng của hắn ở bên cổ, lần đầu tiên cậu cảm giác có một thứ cảm xúc không muốn dâng lên không ngừng. Cậu luôn cố gắng kiềm chế, vẫn luôn tự nhủ mình phải tỉnh táo, nhưng thứ gọi là kiềm chế đó ngay từ đầu đã nực cười đến vậy, đã sớm sụp đỗ ngay thời khắc cậu buông lỏng, điều duy nhất còn tỉnh táo chỉ là cảm xúc không muốn.
Cậu nhẹ nhàng ôm lấy eo Lăng Viêm, không tự chủ được mà lặng lẽ nhích lại gần, run rẩy hôn một cái lên ngực của hắn.
Xin lỗi…
Một tháng sau, anh sẽ không bao giờ ôm em như vậy nữa…
Rốt cuộc, sẽ không bao giờ cười rộ lên với em nữa.
Anh nhất định sẽ hận em, chắc chắn sẽ…
Nhan Lập Khả thất thần suy nghĩ, không biết vì sao hốc mắt chảy ra một giọt nước cay đắng. Cậu biết cậu không có đường lui, cậu đã là quân cờ đi qua vạch biên giới trên bàn cờ, chỉ có thể tiến về phía trước, không còn khả năng đổi ý.
Cảnh đêm lạnh lẽo, cậu lẳng lặng ôm lấy người kia, lắng nghe tiếng nhịp tim nảy lên tựa như tiếng sấm sét, yên lặng khép chặt mắt.
Người đàn ông này rất thương cậu, cậu gần như quên mất mình đến đây là để nằm vùng, căn bản không có tư cách hưởng thụ yêu thương của người này.
Vườn hoa ở Đế Viên tuy rộng, nhưng lại không có bóng dáng hoa hồng. Có một lần Lăng Viêm dẫn cậu đi dạo vườn hoa thì phát hiện điều này, ngày hôm sau lập tức kêu người trồng hoa hồng, sau đó đổi hết tất cả thành hoa hồng đỏ. Nhan Lập Khả còn nhớ vẻ mặt hớn hở của Lăng Viêm ngày đó khi chạy lại chờ cậu khen thưởng, bộ dáng tươi cười thuần khiết anh tuấn như vậy, khiến cho trái tim cậu chợt co rút đau đớn.
Thần sắc của Mạc Lẫm càng ngày càng tốt lên, người cũng có thịt ra một chút, mặt mày hồng hào, không còn nhợt nhạt như thi thể nữa. Lăng Viêm và Lăng Diệc Phong càng lúc càng đối xử với cậu tốt hơn, trên thực tế, Lăng Viêm hận không thể đem theo cậu đi khắp nơi, chiều cậu đến nổi người ngoài nhìn vào đều cảm thấy sởn da gà. Có đôi khi Nhan Lập Khả cũng không phân biệt rõ, thật sự xem mình là bảo bối được Lăng Viêm cưng chiều, thật sự là người yêu của hắn, không còn thân phận nào khác, không có bất kỳ dằn vặt hay đấu tranh nào.
Cảm giác được người khác tin tưởng và yêu thương chính là loại độc dược mạnh nhất ở trên đời, cậu không muốn nghiện, cậu muốn từ bỏ thứ độc mang tên “Lăng Viêm” này, nhưng không thể kìm được mà dần bị hút sâu vào, không lối thoát.
Nhan Lập Khả xuất thần nhìn vườn hoa hồng tuyệt sắc trước mặt, sau nửa ngày, cậu lặng yên ngồi trên băng ghế, ôm lấy đầu của mình.
Hạng Ý tạm thời không có ý định đụng tới Mạc Lẫm và Lăng Diệc Phong, ngược lại, y để cho cậu cứu chữa cho Mạc Lẫm. Một danh phận tình nhân vẫn chưa đủ, nếu còn là ân nhân, mới có thể xem như thật sự thâm nhập vào nội bộ của Đằng Lăng.
Cậu biết, Lăng Viêm càng tin tưởng cậu, càng cưng chiều cậu, càng yêu cậu, thì ngày mà cậu phải rời xa cuộc sống của hắn, sẽ ngày càng gần.
Điều duy nhất mà Nhan Lập Khả có thể làm bây giờ đó chính là kiên nhẫn chờ đợi, cậu cũng ít khi liên lạc với Hạng Ý, từ khi đến Đế Viên, hành động của cậu càng phải bí mật, có điều, thực tế nhiệm vụ của cậu cũng rất đơn giản, chỉ cần đợi đến khi biết được tung tích của Lăng Diệc Thần, cậu nắm được, liền chấm dứt.
Cứ như vậy, một năm trôi qua, hơn ba trăm ngày đêm, cậu đã quen với việc Lăng Viêm thường xuyên mang niềm vui đến cho cậu, từ lâu đã quen với việc tên này không màng thời gian hay địa điểm mà động dục bừa bãi, quen nhìn bộ dáng tươi cười đắc ý của hắn, cũng quen với việc mỗi đêm đều ngủ say trong vòng tay người này.
Lăng Viêm không hề cảnh giác với cậu dù chỉ một chút, lúc nào cũng ngủ say bên cạnh cậu, thỉnh thoảng Nhan Lập Khả lại ngắm nhìn người đàn ông đang ôm mình mà ngủ này, ngơ ngác nhìn thật lâu, bi ai trong lòng dâng lên từng chút, liền mất ngủ cả đêm mà nhìn hắn như vậy.
Cậu từng nghe Lô Quân nói, ánh mắt của Lăng Viêm khi nhìn cậu nhìn rất là buồn nôn, nhưng thư ký của Lăng Viêm lập tức phản bác, nói đó gọi là ấm áp, Lô Quân là đang ghen ăn tức ở, làm cậu không biết đáp lại như thế nào.
Tất cả mọi người dường như đều thích cậu, nhưng càng ngày cậu càng cảm thấy khổ sở.
Đã thấy được nhiều sự giả dối, ngay đến cậu phải cảm nhận được, đó mới là chân thật.
***
Bất luận là bi kịch hay hài kịch, cũng phải có một kết thúc, ngày hôm nay, cuối cùng đau khổ mà cậu dằn vặt suốt một năm qua đã đột ngột đến.
Mạc Lẫm tỉnh lại.
Cái tin tức đủ để khiến người khác phát điên này, cậu nghe được khi đang ở trên giường Lăng Viêm. Ngày đó, mới tờ mờ sáng, cả người cậu được Lăng Viêm ôm vào trong lòng, lúc điện thoại reo cậu tỉnh giấc nhưng vẫn còn mơ màng, cho đến khi có một tiếng hét phấn khích điếc tai vang lên, cậu mới tỉnh ngủ được một chút, loạng choạng ngồi dậy. Nhưng còn chưa kịp ngồi thẳng lên, đột ngột bị Lăng Viêm hung hăng ấn mạnh ngã lại xuống giường, hắn trần truồng ôm lấy cậu, chui vào trong chăn hết sờ soạng rồi lại cắn, mặt mày hưng phấn.
Nhan Lập Khả bị hắn làm cho không hiểu, nhíu mày thắc mắc giữ lại đầu của hắn, “Sao vậy? Phấn khích đến thế?” Lăng Viêm cười ôm lấy cậu, râu mọc buổi sáng châm chít làm cậu thấy nhột, Nhan Lập Khả vui vẻ lên, chuyển mình cũng ôm lại Lăng Viêm, lắc đầu hắn một cái, “Được rồi đừng lộn xộn, chuyện gì mà vui vậy?”
Lăng Viêm rốt cuộc cũng dừng cười, cắn chóp mũi của cậu rồi hừ hừ hai tiếng, giọng nói trầm khàn phấn khởi rơi vào trong tai Nhan Lập Khả, “Lẫm thúc tỉnh rồi!”
Lẫm thúc… Tỉnh rồi?
Nhan Lập Khả sửng sốt hai giây sau mới kịp phản ứng, ngay tức khắc cả người cậu đóng băng. Nhưng Lăng Viêm lại không nhận ra, liên tục cúi đầu hôn mạnh xuống gương mặt của thiếu niên, cười hặc hặc nói, “Anh thế này còn chưa là gì, em không nghe thấy giọng của Tiểu thúc trong điện thoại đâu, như là muốn điên luôn, ha ha!” Nói xong, Lăng Viêm ôm vai Nhan Lập Khả, trở mình đè lên hôn một phát lên môi của cậu, “Cảm ơn em, Tiểu Khả, hắc hắc, cuối cùng Tiểu thúc cũng sống lại, ha ha ha, cục cưng, em thật giỏi!”
Nhưng Nhan Lập Khả chỉ đờ đẫn nhìn hắn, bờ môi bị hôn run lên nhè nhẹ. Lăng Viêm ngây ngô cười một lúc thì cảm thấy có gì không đúng, cơ thể người trong lòng trở nên cứng ngắc lạnh như băng, dường như sắc mặt cũng hơi trắng nhợt. Thân thể của Nhan Lập Khả vẫn luôn không được khỏe, hắn vừa nhìn thấy bộ dạng này liền hoảng sợ, vội vàng muốn hỏi làm sao vậy, nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng, thiếu niên dưới thân đột ngột ngẩng đầu hôn lên môi của hắn, đầu lưỡi cũng tham lam tiến vào trong, vô cùng nhiệt tình. Lăng Viêm ngẩn người một chút, cảm nhận được hai chân của Nhan Lập Khả cũng vòng qua ngang hông mình, vẻ mặt ngơ ngác thất thần vừa rồi giống như chỉ là ảo giác, hiện giờ trên gương mặt xinh đẹp của thiếu niên chỉ có nụ cười quyến rũ yếu ớt, đến cả đôi mắt đen láy cũng ánh lên một thứ ẩm ướt mềm mại đáng yêu.
“Lăng Viêm, vào trong em đi.” Giọng của Nhan Lập Khả có chút khàn, cậu ôm chặt cổ của hắn, ngẩng đầu đưa bờ môi ghé sát vào lỗ tai hắn, “Nhanh lên, dùng sức vào trong em.”
Lăng Viêm hỗn độn khô khốc, dục vọng bùng lên, không nói hai lời lập tức phụng mệnh hành sự, thuận tay ôm nhanh lấy người kia, để cho cậu ngồi trên người của hắn lắc lư lên xuống.
Chuyển động nóng bỏng, hai cơ thể ướt đẫm mồ hôi quấn lấy nhau.
Nhan Lập Khả ôm chặt lưng của Lăng Viêm, không ngừng đòi hỏi xâm nhập mạnh bạo hơn. Cơ thể rất đau, đau đến nổi cậu muốn hét to, nhưng cậu vẫn cảm thấy chưa đủ, cảm giác đau đớn này chưa đủ che đi rối bời trong lòng của cậu, càng không đủ để dẹp đi thứ đau khổ đang khuếch tán ở chỗ sâu nhất trong lồng ngực. Cậu nhận lấy từng va đập mạnh bạo của Lăng Viêm, hận không thể để hắn phá nát cơ thể của cậu, đập tan đi trái tim này, làm cho cậu hoàn toàn quên đi loại đau đớn giống như dao cứa này.
Trước khi rơi vào bóng tối rốt cuộc cậu cũng cảm thấy bình tâm lại. Sớm nên như vậy, cậu vĩnh viễn nên thuộc về màn đêm như này, linh hồn của cậu từ lâu đã chìm sâu trong bóng tối vô tận, không có tư cách để nhận lấy một chút yêu thương hay ánh sáng.
***
Một lần nữa bước lên còn thuyền kia, lần này cậu không bị yêu cầu phải uống thuốc ngủ, đi tới đi lui trên tuyến đường biển này suốt một năm, đây là lần đầu tiên cậu được đứng trên boong tàu mà ngắm nhìn đường chân trời ở phía xa xa. Lăng Viêm đứng phía sau rất tự nhiên mà ôm cậu vào lòng, sống lưng dựa vào lòng ngực của hắn, cậu cảm nhận được bàn tay của mình được nhẹ nhàng vuốt ve một cách thương yêu ở trong bàn tay của Lăng Viêm.
Lăng Viêm có vóc dáng cao lớn, đứng sau lưng ôm cậu như vậy, gần như muốn đem cậu hoàn toàn được bủa vây trong lòng của hắn.
“Ánh mặt trời trên biển vô cùng đẹp, anh vẫn muốn có một này có thể đứng cùng em ngắm nhìn nó, cuối cùng cũng chờ đến ngày hôm nay.” Lăng Viêm cúi đầu hôn lên môi Nhan Lập Khả, Nhan Lập Khả cảm nhận được môi của hắn hơi cong lên, cậu nghĩ, hẳn lại là nụ cười anh tuấn đẹp đẽ của hắn, “Lô Quân nói anh là một tên thủ lĩnh đạo tặc, vậy cậu bạn Nhan Lập Khả, em có đồng ý làm phu nhân đạo tặc cả đời này hay không?”
Nhan Lập Khả đứng trong lòng hắn im lặng thật lâu, không trả lời, chỉ chậm rãi xoay người đối mặt với hắn, ngẩng đầu nhìn hắn một lúc lâu. Vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy eo của Lăng Viêm, Nhan Lập Khả vùi mặt vào trong lồng ngực hắn, một câu cũng không nói, chỉ dùng sức ôm chặt đối phương. Lăng Viêm còn tưởng cậu ngượng ngùng, cảm thấy sung sướng mà cười vui, lấy tay nâng cằm Nhan Lập Khả lên, cúi đầu hôn xuống thật sâu.
Thuyền gần cập bờ, từ phía xa Lăng Viêm đã trông thấy ở trên bờ Lăng Diệc Phong đang vội vàng đi về hướng bọn họ. Lăng Viêm chống tay lên mạn thuyền rồi trực tiếp nhảy xuống, quay lại giang hai cánh tay hướng về Nhan Lập Khả, “Nào Tiểu Khả, xuống đây.”
Cái người này thật sự là không có lúc nào không lãng mạn, bên cạnh rõ ràng có thang đi xuống…
Nhan Lập Khả quan sát gương mặt cười tươi của hắn, không chút do dự mà nhảy xuống, đáp thẳng vào trong lòng ngực của hắn, Lăng Viêm hôn chụt chụt lên má cậu vài cái, cười nói, “Ngoan lắm.”
Hai người nắm tay chạy tới chỗ Lăng Diệc Phong, hiển nhiên sắc thái của y rất tốt, tinh thần phấn chấn, lại gần ôm chằm lấy Lăng Viêm cười nói, “Ta với A Lẫm chờ hai đứa cả một ngày, nào!”
Nhan Lập Khả chưa bao giờ nhìn thấy Lăng Diệc Phong khí thể bừng bừng như vậy, chợt cảm thấy bất ngờ, Lăng Viêm cười ha hả xoa đầu cậu, “Nhìn ngốc cái gì? Đây mới là diện mạo thật sự của Tiểu Thúc, trước đây chỉ là ngủ đông thôi.”
“Tiểu tử thúi!” Lăng Diệc Phong cười nện cho hắn hai quyền, ba người cười nói đi đến trước nhà gỗ, Lăng Diệc Phong vội vàng ngưng lại điệu cười ngây ngô, ho khụ hai cái, “Sức khỏe của em ấy vẫn chưa tốt lắm, hai người vào nhà nhớ nhỏ giọng một chút, nhất là Viêm Viêm…”
Còn chưa nói xong, Lăng Viêm đã vội vã bịt miệng của Lăng Diệc Phong, sau đó cảnh giác nhìn về phía Nhan Lập Khả, quả nhiên người phía sau mở to mắt, rồi phì cười thành tiếng, “Viêm Viêm? Ha ha… Đại thúc, tên này thật đáng yêu.”
Lăng Viêm thật muốn một gậy quất ngất Tiểu thúc nhà mình.
Được lệnh nhỏ nhẹ đi vào trong nhà, trên giường, người kia đang ngồi dựa vào thành giường, nghe thấy tiếng động thì nghiêng đầu, trong giây phút Nhan lập Khả trông thấy y, nhịp tim như hụt mất nửa nhịp, cả cơ thể bất giác run lên.
“Lẫm thúc!” Lăng Viêm kích động nhào qua, “Tỉnh thật rồi? Ha ha, tỉnh thật sao?”
Lăng Diệc Phong nổi giận, quất vào ót của hắn một phát, “Nói nhỏ một chút!”
“Ai ui!!! Nhẹ một chút, rất đau nha!”
Mạc Lẫm nhìn hai chú cháu đùa giỡn trước mặt, khẽ mỉm cười. Người này tuy còn rất yếu, sắc mặt cũng hơi xanh xao, có điều gương mặt vẫn tuấn tú như trước, đôi mắt lẳng lặng nhìn vào Nhan Lập Khả, khóe miệng cong lên nhàn nhạt, “Tiểu Khả.”
Nhan Lập Khả run lên, sửng sốt gật đầu.
Mạc Lẫm nhìn cậu một lát, lại mỉm cười nói, “Hình như đã lớn hơn một chút.”
Nhan Lập Khả thất thần nhìn y.
A Lẫm vẫy tay với cậu, cậu lưỡng lự bước qua. Thấy y vỗ nhẹ lên cạnh giường, cậu ngây ngẩn một chút, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mà ngồi lên.
“Tiểu Bắc nó… Mất tám năm để nghiên cứu ra phương thuốc, em chỉ mất một năm mà đã viết xong…” Giọng của y còn rất yếu, nhưng vẫn nghe được, “Nếu Tiểu Bắc biết, chắc nó sẽ vui lắm.”
Tiểu Bắc…
Hóa ra, lúc người này gọi Tiểu Bắc, là vẻ mặt như này, giọng nói như này.
Giống hệt như trong những ảo ảnh kia, thương yêu, săn sóc, tràn đầy dịu dàng.
“Hạng Lê vẫn khỏe chứ?”
“Anh ấy… Anh ấy đang tiếp quản Tam Giác Vàng.” Nhìn Mạc Lẫm nói chuyện, không hiểu sao cậu cảm thấy hơi căng thẳng, “Rất bận rộn, nhưng may mắn có nhiều người giúp đỡ anh ấy.”
“A, vậy thì tốt rồi.” Mạc Lẫm gật đầu, “Hạng Ý hẳn ở Tam Giác Bạc?”
“Ừ…” Nhan Lập Khả nuốt cổ họng, lo lắng chờ y hỏi tiếp.
“Tiểu Bắc… Vẫn chưa tìm thấy, đúng không?”
Nhan Lập khả cắn môi, cứng đờ gật đầu.
“Thật sao…”
Người này, rõ ràng là kẻ phản bội, rõ ràng là người đã kết hợp trong ngoài cùng với Đằng Lăng để giết hơn phân nửa Hạng gia, tại sao lại có vẻ mặt bi thương đau khổ như vậy. Nhan Lập Khả nghi hoặc, nhưng không thể hỏi, chỉ cẩn thận đáp lại lời nói của Mạc Lẫm, không dám sơ hở dù chỉ một chút.
Nhưng từ đầu đến cuối, cho đến khi Nhan Lập Khả ra khỏi nhà gỗ, người kia cũng không hề hỏi chút gì về tin tức của Hạng Khôn.
Đợi khi tiễn Lăng Viêm và Nhan Lập Khả xong, Lăng Diệc Phong đi đến bên giường Mạc Lẫm, cẩn thận đắp chăn cho y, sau đó ngồi xuống bên cạnh, “Trò chuyện lâu như vậy, có mệt không?”
Mạc Lẫm lắc đầu, từ từ hít thở, “Phong ca, em…”
“Anh biết.” Lăng Diệc Phong cười xoa nhẹ đầu của y, “Chờ cơ thể em khỏe lên, chúng ta sẽ cùng đi tìm Mạc Bắc, được chứ?” Hắn thương yêu hôn lên trán y một cái, “Còn bây giờ, em nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ gì hết, ngoan ngoãn nghe lời, được không?”
Mạc Lẫm cắn cắn môi, Lăng Diệc Phong thu hành động tinh tế này vào trong mắt, sau nửa ngày mới hoàn hồn, ngây người một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên cười ngây ngốc một cái, nhưng giọng cười có chút cay đắng, “Em như thế này, anh… Anh rất vui…”
Mạc Lẫm ngẩn người, sau khi hiểu được thì rũ mắt xuống, không nói gì.
Lăng Diệc Phong mỉm cười nắm tay của y, sau đó cởi giày chui vào trong chăn ngồi cạnh y, đưa tay ôm lấy vai Mạc Lẫm, ấn y vào trong lòng của mình, “Em cứ luôn như vậy, buồn phiền gì cũng để trong lòng, cái gì cũng không nói, anh nhìn rất khó chịu.” Mạc Lẫm nghiêng đầu lặng lẽ nhìn hắn, Lăng Diệc Phong mỉm cười nghiêng đầu, hôn lên môi y một cái, “Sau này, nếu khổ sở hay không vui gì, cũng phải nói cho anh biết, được chứ?”
Mạc Lẫm mím môi, qua một lúc lâu mới nhẹ nhàng gật đầu.
Lăng Diệc Phong ngắm nhìn y, bỗng nhiên mỉm cười vuốt ve mái tóc của y, tay kia nắm lấy bàn tay để bên người, mười ngón tay đan xen nhau, “Chẳng qua, sau này anh sẽ khiến cho em ngày nào cũng vui vẻ, sung sướng thoải mái, sẽ không cho em có thời gian đau khổ, vĩnh viễn không buồn phiền nữa.” Nói xong, Lăng Diệc Phong ôm lấy Mạc Lẫm chầm chậm nằm xuống giường, nghiêng mình ôm chặt y, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi, “Về sau cười nhiều lên được chứ? Em xem, em cười một cái anh liền cảm giác rất có thành tựu, mười năm trước đã như vậy, em cũng không phải không biết.”
Mạc Lẫm lẵng lẽ nhìn hắn thật lâu, chợt cong lên khóe miệng, nở ra một nụ cười rất nhẹ, “Được.”
Giọng của y rất nhỏ, cũng rất ít vui, nhưng dù chỉ là như vậy cũng đủ khiến cho hắn ngây ngẩn vài phút. Sau khi kịp phản ứng, Lăng Diệc Phong phấn khích ôm chặt hơn chút, cười hề hề nói, “Đợi em khỏe lên rồi, chúng ta đi du lịch vòng quanh thế giới nhé? Em muốn đi đâu thì chúng ta đi đó, Đằng Lăng giao cho Viêm Viêm, anh và đại ca vốn coi như về hưu rồi, anh sẽ dẫn em đi, chỗ nào cũng đến một lần được chứ? Em thích đi đâu? Thành phố Florence thế nào? Hay là Provence của Pháp? Em nói một nơi đi…”
Florence: thành phố du lịch nổi tiếng tại vùng Tuscany nước Ý, là một trong những điểm đến hấp dẫn bậc nhất Châu Âu.
Provence: thiên đường hoa oải hương của Pháp.
Hắn lảm nhảm không ngớt tưởng tượng về kế hoạch trong tương lại, ánh mặt trời dần chiếu vào trong nhà, Mạc Lẫm lặng yên ngắm nhìn đôi mắt của Lăng Diệc Phong, tựa như hòa hợp vào ánh nắng đằng sau, chỉ cần nhìn như vậy, liền cảm thấy ấm áp lạ lùng. Yên lặng lắng nghe, chậm rãi nhích sát vào lòng của Lăng Diệc Phong.
“A đúng rồi.” Lăng Diệc Phong nói nói một hồi, bỗng dưng nhớ tới một chuyện.
“Hả?”
“Ngày 10 tháng sau là đại thọ sáu mươi của đại ca anh.” Lăng Diệc Phong nhíu mày xuống, “Em… đi được không? Cơ thể còn khó chịu đúng không? Để em ở đây một mình anh rất lo lắng…”
Mạc Lẫm vùi đầu vào trong ngực Lăng Diệc Phong, nhẹ nhàng lắc đầu, “Không sao, em khỏe hơn rồi.”
Lăng Diệc Phong vẫn cắn răng khó chịu, “Được rồi, nếu không… Nếu không anh sẽ không đi, anh ở lại với em, cơ thể em vẫn còn yếu…”
Mạc Lẫm ngước mắt nhìn hắn một chút, không biết nghĩ gì, nhướn người lên hôn một cái lên sống mũi của Lăng Diệc Phong, “Đồ ngốc.”
Lăng Diệc Phong ngơ ngác sờ mũi, kịp phản ứng thì cười hì hì.
Mạc Lẫm lắc đầu nói, “Đại thọ sáu mươi tuổi không phải ngày bình thường, sao có thể không đến?” Nói xong, y nhẹ nhàng siết chặt mười ngón tay đan nhau của hai người, nhắm mắt tựa vào lòng của Lăng Diệc Phong nhỏ giọng nói, “Em tốt hơn rồi, có thể đi. Hơn nữa… Em cũng không muốn ở lại đây một mình.”
Mạc Lẫm dừng nói một lúc, mở mắt ra nhìn Lăng Diệc Phong, nhẹ nhàng mỉm cười, “Sau này anh muốn đi đâu, em đều bên cạnh anh.”
Em đều bên cạnh anh.
Năm chữ, giống như một câu thần chú, khiến cho Lăng Diệc Phong tức khắc trống rỗng, ngây ngốc thất thần. Trong đầu thoáng cái lướt qua ký ức hai mươi năm dây dưa ràng buộc của hai người, bỗng nhiên tất cả như tan biến, chỉ còn lại năm chữ này quanh quẩn trong tai.
Lừa dối, tin tưởng, chờ đợi và trốn tránh, giữa bọn họ đã xảy ra nhiều phân đoạn phức tạp cùng khó khăn đến thế, cuối cùng cũng chỉ muốn một câu này, chỉ thế thôi.
Lăng Diệc Phong đờ đẫn cười rộ lên, đã hơn bốn mươi tuổi mà cứ như đứa nhóc bốn tuổi, “Haha, anh… Anh không biết nên nói cái gì… Haha, em đừng đổi ý… Ách, anh cũng không muốn trói em, không phải… Ách, ha ha, giống như đang mơ…”
Mạc Lẫm yên lặng nhìn hắn thật lâu, sau đó cúi xuống tựa vào ngực hắn, chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên, giọng nói lành lạnh chợt trở nên nhẹ nhàng.
“Đồ ngốc.”
***
Lăng Viêm vừa về đến nhà liền phấn khích huýt sáo ôm Nhan Lập Khả lên xoay vài vòng, Nhan Lập Khả cũng thành quen với việc hắn thường xuyên lên cơn, rất bình thản để cho hắn quay ba vòng rưỡi, sau đó lấy tay nắm lấy ót của hắn, “Lúc nãy nhìn anh rất kỳ lạ, nào, nói thật đi, anh có ý đồ với Mạc Lẫm ca đúng không?”
Bộ dáng tươi cười của Lăng Viêm chợt cứng ngắc, mặt mày tái mét, trong nháy mắt trở nên trống rỗng, “Nào nào nào nào nào có!”
Nhan Lập Khả nhìn hắn nghi ngờ, “Thật sao?”
Lăng Viêm nuốt nước miếng, ho hai tiếng, “Nói thật, nhưng em đừng giận.”
Nhan Lập Khả khoanh tay liếc hắn, “Anh nói trước đi.”
Lăng Viêm gãi đầu, e hèm một tiếng, “Anh thích nhất kiểu người đẹp như Lẫm thúc, nhìn rất lạnh nhạt, đặc biệt còn có mùi vị đàn ông, nhưng không phải vô cùng lạnh lùng mà hình như còn có chút u buồn, lặng lẽ ít nói, kỹ thuật lại vô cùng tuyệt vời, hơn nữa còn…”
Nói ra thành nghiện, nói một hơi dài, Nhan Lập Khả liếc hắn một cái, tỏ vẻ không muốn nghe nữa, tự mình đi rót nước uống, Lăng Viêm vội vàng ngừng nói, cười hì hì đi qua, “Ay da, đấy không phải là mẫu người lý tưởng đâu, nhớ lại chút thôi… Bây giờ trong lòng anh chỉ có em, em nhất định phải tin anh!”
Nhan Lập Khả nhướn mày, hừ một tiếng, “Đó là vì trong lòng anh không dám có Mạc Lẫm ca, nếu không Tiểu thúc của anh đã bắn chết anh rồi.”
Lăng Viêm nghiến răng trừng mắt, không biết có phải bị nói trúng hay không, vẻ mặt rất nghẹn uất. Nghẹn một lúc thì hừ lạnh một tiếng, dứt khoát ôm Nhan Lập Khả ném lên giường, đè lên hầm hừ trừng cậu, “Dám nghi ngờ người đàn ông của mình? Hả? Có muốn tự mình kiểm tra xem anh yêu em nhiều đến thế nào không?”
“Này!” Nhan Lập Khả lập tức hối hận, không chịu nổi sức lực trâu bò của Lăng Viêm, bị buộc hung hăng “kiểm tra” một hồi, eo cũng muốn đứt lìa. Cả người suy suyễn tê liệt nằm ở trong lòng Lăng Viêm, Nhan Lập Khả yếu ớt thở dốc, âm giọng như nhũn ra, “Anh thật sự không có đạo lý…”
Lăng Viêm hừ một tiếng, bàn tay còn không yên phận mà sờ soạng, “Hừ, anh đây chính là đạo lý!”
Nhan Lập Khả cạn lời than thở, mệt mỏi rã rời, rúc vào trong lòng hắn thì thào, “Em sẽ áp dụng đơn thuốc mới, duy trì uống một tháng, chức năng có thể khôi phục hoàn toàn, gần như có thể đi đứng được.”
“A? Một tháng sau có thể đi đứng?” Lăng Viêm vui vẻ, cười nói, “Thật tốt quá, vậy còn kịp.”
“Hả?”
Bây giờ Lăng Viêm mới nhớ, ôm lấy nhóc con tròn vo trong ngực, cười nói, “Phải rồi, quên nói với em, mùng mười âm lịch tháng sau là đại thọ sáu mươi của cha anh, người đến cũng không nhiều, chủ yếu là bạn bè cũ.” Lăng Viêm nói, kéo chăn đắp lên cơ thể hai người, “Em cũng chuẩn bị chút ít đi, anh từng nói về em với cha vài lần, cha cũng muốn gặp em.”
Cha… Của Lăng Viêm?
Đầu óc của Nhan Lập Khả mơ màng một chốc, đột nhiên nhớ ra.
Người đó chính là… Lăng, Lăng Diệc Thần?
Cơ thể bất giác run lên, cậu cố gắng cắn răng kìm nén, nhưng chỉ cảm thấy càng lúc càng lạnh, không còn cách nào để suy nghĩ.
Lăng Diệc Thần… Lăng Diệc Thần…
Trong đầu chỉ còn ngập tràn cái tên này.
Cậu thật sự đã quên, mục đích cậu tiếp cận Lăng Viêm là để làm gì, cậu hầu như đã lún sâu vào nụ cười của người này, nhưng tại thời khắc này, cuối cùng đã tỉnh lại.
Lăng Viêm…
Trong mắt chỉ còn nụ cười yêu thương của người này, cảm giác trên người cũng là nhiệt độ ấm áp của người này. Trong lòng như có tấm lưới đen to lớn mạnh mẽ trói buộc cả người cậu, khiến cho cậu không tài nào hít thở nổi.
Một tháng… Vậy mà, chỉ còn một tháng…
Hoàn toàn không thể ngủ. Cậu ngây ngẩn nhìn gương mặt ngủ say của Lăng Viêm, cảm thụ hơi thở nhẹ nhàng của hắn ở bên cổ, lần đầu tiên cậu cảm giác có một thứ cảm xúc không muốn dâng lên không ngừng. Cậu luôn cố gắng kiềm chế, vẫn luôn tự nhủ mình phải tỉnh táo, nhưng thứ gọi là kiềm chế đó ngay từ đầu đã nực cười đến vậy, đã sớm sụp đỗ ngay thời khắc cậu buông lỏng, điều duy nhất còn tỉnh táo chỉ là cảm xúc không muốn.
Cậu nhẹ nhàng ôm lấy eo Lăng Viêm, không tự chủ được mà lặng lẽ nhích lại gần, run rẩy hôn một cái lên ngực của hắn.
Xin lỗi…
Một tháng sau, anh sẽ không bao giờ ôm em như vậy nữa…
Rốt cuộc, sẽ không bao giờ cười rộ lên với em nữa.
Anh nhất định sẽ hận em, chắc chắn sẽ…
Nhan Lập Khả thất thần suy nghĩ, không biết vì sao hốc mắt chảy ra một giọt nước cay đắng. Cậu biết cậu không có đường lui, cậu đã là quân cờ đi qua vạch biên giới trên bàn cờ, chỉ có thể tiến về phía trước, không còn khả năng đổi ý.
Cảnh đêm lạnh lẽo, cậu lẳng lặng ôm lấy người kia, lắng nghe tiếng nhịp tim nảy lên tựa như tiếng sấm sét, yên lặng khép chặt mắt.
Bình luận truyện