Bối Lạc Gia Tác Tình
Chương 4
- Lão bá, cho hỏi mấy ngày nay ông có thấy một nam nhân bộ dạng thế này đi qua đây không ?Nguyên Hạo hỏi một lão nhân tóc hoa râm, đang ngồi nhàn nhã trước sân.
Lão bá nhướng mắt , nhìn gương mặt khôi ngô của Tuyên Dịch trong tranh, không đáp lại. Nguyện Hạo mày nhăn tít, hắn đã chọn phải một lão nhân nghễnh ngãng rồi.Thật uổng công. Đúng lúc Nguyện Hạo định bỏ cuộc đi qua nơi khác thì đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc vọng ra từ mái nhà tranh phía sau :
-Nguyên Hạo? Người ngoài kia là Nguyên Hạo phải không ?
-Là bối lạc g ia sao? Thuộc hạ Nguyên Hạo đây !
Hắn vui sướng vạn phần vội đáp.
Không cần nam tử trong phòng đáp lại, hắn nhanh chóng dùng khinh công sầm sập nhảy vào trong nhà của lão già.
Vừa bước vào, cảnh Nguyện Hạo thấy như dòng suối mát làm dịu đi nỗi lòng đang như lửa đốt của hắn . Tuyên Dịch, đúng là Tuyên Dịch, đang ngồi ngay ngắn trên giường đơn sơ.
-Bối lạc gia, cuối cùng thuộc hạ cũng tìm được ngài ! Nguyên Hạo đáng chết, để bối lạc gia phải chịu thiệt thòi, hết thảy đều do thuộc hạ không tận tâm bảo hộ ngài. Thấy Tuyên Dịch gầy đi nhiều, Nguyên Hạo lập tức quỳ sụp xuống, dập đầu tự trách.
-Đứng lên đi, ta không trách ngươi, là do ta sơ suất , quên rằng ở đây không giống ở kinh thành.- Tuyên Dịch mặt không chút thay đổi khẽ nói.
-Vâng, đa tạ bối lạc gia !
-Gọi lão nhân bên ngoài vào đây , ta có chuyện hỏi hắn.
Nguyên Hạo nghe lệnh , lập tức đưa lão nhân nặng tai đó vào.
Sau khi Tuyên Dịch tỉnh lại, kinh ngạc nhận ra mình đang nằm trong căn nhà mái lá chỉ có bốn bức tường. Đang còn đánh giá bốn phía thì bên ngoài nghe thấy tiếng của Nguyên Hạo. Chuyện này quả thực quá trùng hợp, hắn kinh ngạc suy nghĩ, càng làm hắn quyết tâm tìm cho ra sự thực. Mày kiếm nhíu lại, vẻ mặt nghi hoặc, đêm qua hắn còn ở trong phòng nữ tử ấy, bây giờ tỉnh lại thấy mình nằm trong căn nhà tranh xập xệ sắp đổ. Chẳng lẽ chuyện ái ân cùng nữ tử bí mật chỉ là một giấc mộng liêu trai hoang đường của hắn sao ?
Tuyên Dịch nắm chặt tay thành quyền, không phải như thế, cảm giác đôi nhũ hoa bầu bĩnh ấy vẫn còn râm ran trên bàn tay hắn kia mà, đây là chuyện thực, rất thực
-Bối lạc gia, người đã mang đến !Nguyên Hạo xuất hiện, cắt ngang sự trầm tư của Tuyên Dịch. Đôi tuấn mâu nghiêm khắc nhìn lão nhân gầy nhỏ trước mắt :
-Lão hán, là ai mang ta đến đây ?
Lão nhân kích động ậm ừ a a, đôi môi phát không thành câu.
Hóa ra hắn là người câm.
Tuyên Dịch rất kinh ngạc và tức giận. Được lắm, định dùng lão nhân câm điếc này đối phó ta sao? Hắn nhất định sẽ truy tìm tung tích của nàng đến cùng.
Hắn cùng Nguyên Hạo căn vặn mãi, mới biết thêm chút thông tin linh tinh vụn vặt. Sáng sớm trời chưa lộ mặt, một gã đàn ông che mặt đột nhiên xông vào nhà, chưa kip làm gì đã để lại đây một Tuyên Dịch đang mê man bất tỉnh cùng một bao bạc trắng, rồi ra đi vội vàng giống như lúc đến.
Thúc ép hồi lâu , lão nhân cũng hươ tay chỉ trỏ được nhiêu đó.
-Bối lạc gia , đây có chuyện gì vậy ?_Nguyên Hao bụng đầy nghi vấn hỏi.
Tuyên Dịch không để ý câu hỏi của thuộc hạ, hắn trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ. Những người đó đã phóng thích hắn, vậy không phải là phản tặc sao? Còn nữ nhân thần bí ấy là ai? Nàng vì mục đích gì mà chữa bệnh cho hắn, còn cố ý an bài một đêm ân ái nam nữ ? Hắn tinh tế suy nghĩ, sự tình rõ ràng kỳ quái, nhưng chính là hắn chưa thấy mấu chốt câu chuyện ở đâu. Mọi vấn đề còn bị phủ sương mờ, xem ra chỉ còn một cách tìm ra thân phận vị nữ tử thần bí ấy…
* * *
Cổng chào cửa đông Huyện Lý treo đèn kết hoa rực rỡ, chợ náo nhiệt ồn ào, người người qua lại như mắc cửi.
Hoa Phù Dung tránh kịp một vũng nước bẩn từ cửa hàng kế hắt ra, bà lầm bầm tức giận mắng người chủ quán ích kỉ cứ phủi nước ra con đường nhộn nhịp đầy người qua lại. Kế đó bà trợn tròn mắt đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn phía trước, chỉ một khắc phân tâm đã để mất dấu nam nhân đi trước.
Hình như nhận ra động thái của bà, nam nhân bị theo dõi đi nhanh hơn, trong nháy mắt mất hút trong biển người.
Hoa Phù Dung không chịu thua vội vén nhanh váy áo chạy theo sau.
Ngay lúc Phù Dung lo lắng quẹo vội vào ngõ hẻm, một đôi cánh tay sắt thúc mạnh bên cạnh bà, gắt gao che miệng bà lại, Phù Dung kinh hoảng giương mắt, bất ngờ nhận ra gương mặt giận dữ của Văn Trọng sát ngay cạnh mình.
-Chết tiệt, cả ngày nay ngươi theo dõi ta làm gì ?Văn Trong tức giận đùng đùng hỏi.
-Ngươi nhận ra ta ?Phù Dung hỏi.
-Sớm biết lâu rồi, chỉ có điều ngươi đi chậm quá mà ta lười chờ đợi.-Văn Trọng giễu cợt. Hoa Phù Dung mắt hạnh trợn lên, không tin được lời nói hắn, bà đã cố công dòm chừng chú ý, ngó trước ngó sau, để duy trìkhoảng cách an toàn , thế mà lão tử này đã sớm nhận ra từ lâu.
-Ngươi…là đồ vong ân phụ nghĩa !Hoa gia chúng ta đối đãi ngươi không tệ, cứ nhiên ngươi hồi báo chúng ta như vậy !Phù Dung tức giận mắng mỏ, là hắn cố ý lường gạt, làm cho bà thù mới thêm hận cũ, giống như tòa núi lửa kịch liệt phun trào.
-Cái gì? Ngươi nói bậy bạ gì vậy ?
Không cho Văn Trọng cơ hội phản bác , Phù Dung lớn tiếng nói tiếp :
-Cả ngày ngươi lén lút, bộ dạng khả nghi, không biết ẩn nấp sống trong Hoa gia ta làm cái gì? Là Nguyệt Hà thiện lương đơn thuần mới bị mắc mưu ngươi, Hoa Phù Dung ta không phải trẻ con dễ lừa gạt , nhìn rõ con người ngươi rồi.-Tóm lại bà đã nghi ngờ hành tung của hắn. Bà nói xong, ung dung đợi Văn Trọng chột dạ cãi lại. Nhưng thấy hắn không hề hé răng, ánh mắt nhìn chăm chú , thực tế là chăm chú nhìn về phía sau bà.
Bất ngờ, không kịp giải thích, Văn Trọng xoay người kéo bà chạy đi.
-Mau, đi cùng ta !
Bị kéo đi như vậy, khóe mắt Phù Dung chỉ kịp nhìn thấy ba nam nhân mặc hắc y to lớn nhìn họ chằm chằm.
Họ là ai ? Vì sao Văn Trọng đuổi theo làm gì ? Không kịp nghĩ Phù Dung đã bị Văn Trọng nắm chặt tay bà cùng bỏ chạy.
* * *
Hờ hững cầm bút lông cừu, tâm tư phiêu dật ở nơi xa, Nguyệt Hà thẫn thờ ngồi bên án thư, quyển sách cầm trên tay mà đầu óc trống rỗng không đọc được chữ nào, vài giọt mực đen vương trên giấy trắng.
Thời gian trôi qua thật mau, đã đến cuối thu, hình ảnh đêm đó vẫn còn sống động trong tâm trí nàng. Nháy mắt đã một tháng trôi qua.
Hắn không biết giờ này đang ở đâu, có nhớ đến nàng hay không ? Còn nàng, thực quá tệ, ngày nhớ đêm mong, tương tư quay quắt, hình bóng hắn cứ lẩn quẩn trong đầu. Nhác thấy hình bóng nam nhân to lớn đi trên phố, nàng tưởng là hắn, thoáng nghe giọng nam trầm vang lên ở đâu nàng cũng giật mình ngỡ là hắn . Ôi, Nguyệt Hà, mi thật khờ dại !
Chốc lát, ngoài cửa hành lang dài truyền đến từng hồi bước chân giục giã làm Nguyệt Hà bừng tỉnh.
-Tiểu thư, tiểu thư ! Không xong rồi, nhị lão gia đưa một đám người đến đây.-Không đợi Nguyệt Hà lên tiếng, Bình Nhi thần sắc kích động hớt hải chạy vào thông báo.
-Nhị thúc dẫn người đến đây sao?-Nguyệt Hà kinh ngạc nói.
-Đúng vậy! Tiểu thư, làm sao bây giờ ?
-Ngươi nhanh nhanh mời cô mẫu đến đây.-Nguyệt Hà lập tức phân phó.
Đại sảnh chính của Hoa gia, Nguyệt Hà đoan trang ngồi trên ghế chính, dọc hàng ghế thái sư ngoài trừ vài vị trưởng bối của dòng tộc còn có Hoa Tông Ngôn ngồi nghiêm chỉnh đạo mạo. Nguyệt Hà biết Hoa Tông Ngôn đang chằm chú nhìn mình.
-Nhị thúc, cháu còn chưa rõ ý của chú.
-Thế nào mà còn không rõ ? Chú đã hẹn hôm nay dẫn mọi người tới gặp chú rể mới của Hoa gia mà.Tông Ngôn gian xảo cười.
-Thúc thúc, cháu còn chưa kết hôn, làm sao có chú rể mới chứ ?
-Lần trước ta đã nghe rành rành ở đây còn gì. Không phải sao Nguyệt Hà ?
-Thúc thúc, cháu chưa bao giờ « chính miệng » nói với chú về vị hôn phu đó.-Nguyệt Hà mặc nhiên phủ nhận. Khi đó nàng không ngăn cản Bình Nhi « sáng tác» câu chuyện , nhưng nàng cũng chưa từng mở miệng thừa nhận.
-Cũng tốt, không có chú rể mới, vậy cháu ngồi yên nghe chú quyết định ,chú sẽ sớm tìm người để gả cho cháu.-Hoa Tông Ngôn ngang ngược không phân phải trái tuyên bố.
-Không thể được, thúc thúc.-Nguyệt Hà điềm tĩnh phản đối.
- Cái gì ?Hoa Tông Ngôn nổi trận lôi đình, muốn bật mình ra khỏi ghế-Ngươi nói cái gì ?Ngón tay hắn run run chỉ vào Nguyệt Hà, chất vấn.
-Cháu sẽ không lập gia đình, càng không chấp nhận ý định lập gia đình theo ý chú. Lời Nguyệt Hà vừa tuôn ra, không chỉ Hoa Tông Ngôn, toàn đại sảnh ồ lên, mọi người không hẹn cùng quay lại nhìn chằm chằm nàng.
Còn ra thể thống gì đây, trừ phi xuất gia cửa phật, còn nữ nhân đã đến tuổi kết hôn lại mặt dày mày dạn ở lì trong nhà, không chịu lấy chồng là hà cớ gì ?
Hoa Tông Ngôn trong lòng đắc ý, làm vẻ mặt đau khổ, đứng dậy ta thán với các vị tộc trưởng.
-Các vị phụ lão, mọi người đã thấy rồi đấy, hậu bối này tư lợi , hôm nay tình hình đều đã rõ, cháu gái của ta không coi ai ra gì, xem ả đối đãi thúc thúc của ả như thế đấy ?
Gã nói như hụt hơi, vẻ mặt đầy đau khổ thê thảm.
Những lão nhân không rõ đầu đuôi sự việc, thấy bộ dáng tủi hổ của Hoa Tông Ngôn đều bị lừa bịp, cùng hùa vào chỉ trích Nguyệt Hà lỗ mãng, vô lễ với tiền bối.
Hoa Tông Ngôn thấy thế, khóe miệng run run, thiếu chút nữa vặn ra nụ cười đắc ý cố kềm lại. Dù bị mọi người cùng đưa mắt chỉ trích, Nguyệt Hà trước sau không động đậy, nàng không nhanh không chậm, trang nghiêm phân trần :
-Cháu không có ý mạo phạm thúc thúc, càng không có ý xem nhẹ trưởng bối. Sau khi phụ thân đột ngột qua đời, cháu đã nén thương tâm, một mình tiếp quản gia nghiệp Hoa gia, đến nay đã ba năm, dù tình hình thương trường nhiều biến động nhưng cháu vẫn xoay sở được. Cuối cùng không phụ kỳ vọng của phụ thân lúc sinh tiền, xem như giữ được sự nghiệp Hoa gia không suy suyển. Nay nếu chỉ vì hoàn thành việc chung thân đại sự của bản thân mà làm cho sự nghiệp vất vả cả đời của phụ thân bị chôn vùi, trôi theo mây nước, cháu tình nguyện không lập gia đình. Huống chi…
Đáy mắt Nguyệt Hà lóe lên ánh cười, quét qua toàn bộ trưởng lão đang ngồi, cùng luồng mắt hám lợi đen tối của Tông Ngôn – Cháuđã có thai.
Mọi người cùng ồ lên kinh ngạc, Hoa Tông Ngôn thiếu điều thét lên, sắc mặt cực kỳ khó coi, kích động nói :
-Ngươi nói gì? Có thai? Ngươi lập gia đình bao giờ ?
-Cháu không nói qua mình có lấy chồng bao giờ. Chỉ cần có đứa con này, Hoa gia không sợ tuyệt hậu, lớn lên cũng có thể theo chúng ta thừa kế sự nghiệp.Nguyệt Hà tuyên bố. Do kinh nguyệt của nàng rất đều đặn, nay không xuất hiện đúng hạn, nàng mười phần chắc chắn mình đã hoài thai. Chỉ với một lần hoan ái đã thụ thai, thật sự trời xanh không phụ tâm nguyện của nàng.
Niềm vui sướng tràn ngập lòng , Nguyệt Hà hạnh phúc nghĩ, đứa trẻ này đã giúp nàng có thêm dũng khí đấu tranh chống lại thúc thúc tham lam, và tương lai nàng đã rõ ràng. Nàng có một mục đích mới, và thêm một người thân yêu , một người bạn đường đắc lực bên cạnh để phấn đấu và hy vọng.
Gương mặt Nguyệt Hà tươi đẹp lạ thường, nụ cười mãn nguyện nở trên môi, làm Hoa Tông Ngôn càng nhìn càng căm thù đến tận xương tủy, gã cao giọng mắng :
-Ngươi là hạng dâm phụ, có con ngoài giá thú, làm bại hoại gia phong nề nếp Hoa gia. Ngươi còn không mau nóira danh tính cha đứa nhỏ, chúng ta có thể buộc hắn thừa nhận hậu quả, cho các ngươi nhanh chóng thành hôn.
Chỉ còn kém một bước nữa, gã có thể cướp được tài sản Hoa gia. Đã bày mưu tính kế lâu như vậy , hắn không thể chỉ vì một nước cờ bất ngờ này mà vuột đi chiến thắng được.
Các trưởng lão trong gia tộc đều là bậc trưởng thượng, già cụ kị, mang tư tưởng cổ hủ gia giáo bám rễ ăn sâu. Họ đều bất ngờ và quá lạ lẫm với tư tưởng không lập gia đình mà tự có người thừa kế của nàng, nhất thời không thể chấp nhận. Nay nghe ý kiến gả cưới « bán tống bán tháo » của Hoa Tông Ngôn, đều khen lấy khen để. Xem như thông tường đạt lý, giải quyết được tình hình, còn có vẻ tiền bối chữa cháy giùm sai lầm của hậu bối.
Trước tình cảnh mọi người có vẻ nghiêng về Tông Ngôn, Nguyệt Hà trước sau không một chút lay động, đôi mắt xinh đẹp vẫn toát lên sự bình tĩnh trước hàng loạt ánh mắt như thiêu đốt của toàn thể căn phòng đang chăm chăm chiếu vào nàng.
Có người còn cất tiếng phụ họa vào :
-Hoa nhị gia nói đúng, nhất định phải tìm ra ai là thủ phạm, đừng để tạo gương xấu cho các cô nương khác trong Trịnh huyện làm theo. Nhân lúc bụng còn chưa phưỡn ra thì nhanh chóng thành hôn, nếu có gièm pha thì lúc ấy mọi chuyện đã an bài, không nổi can qua.
Cũng có người cắc cớ hỏi :
-Nếu không tìm được cha đứa nhỏ, thì làm sao bây giờ ?
Hoa Tông Ngôn gian tà nói :
-Chuyện đó không quan trọng, nếu thực sự không tìm thấy người đó , thì ta có thể sắp đặt chú rể. Hoa Nguyệt Hà hiểu ý lời nói Hoa Tông Ngôn, nét mặt biến sắc. Có những trưởng lão gia tộc tư tưởng cổ hủ này hậu thuẫn , nhị thúc nàng định đem thúng úp voi, lấy vải thưa che mắt thánh, quyết an bài hôn sự của nàng cho bằng được. Gã bất chấp việc thay trắng đổi đen, trái luân thường đạo lý, ngay cả việc nàng đã hoài thai vẫn ép buộc nàng lên kiệu hoa. Tất cả chỉ vì gia sản mà nàng đang nắm giữ.
-Thúc thúc, cô mẫu và cháu sẽ không chấp nhận.-Nguyệt Hà vẫn kiên quyết nói.
-Chuyện này không phải do ngươi quyết định! Trừ phi
Lời Hoa tông Ngôn còn chưa nói hết, một đạo âm lượng từ bên ngoài phòng tiến vào đại sảnh, vang lên sang sảng:
-Các vị trưởng lão thái gia thật rảnh rỗi, dư thời gian cùng ngồi đây bắt nạt một vị tiểu cô nương.
Ánh mắt mọi người cùng hướng ra cửa lớn, một vị nam tử tuấn tú dáng vẻ đường hoàng, đôi mắt nhỏ dài, đẹp đẽ nhưng phát ra tia sáng lạnh lẽo chết người, khiến mọi người trong phòng không lạnh mà rét run, cùng thối lui lại một bước.
Nguyệt Hà ngồi yên trên bàn trướng, đôi tay ấp trong lòng nắm chặt chiếc khăn thêu, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi, khẽ run run, không dám tiết lộ trong lòng xiết bao rung động. Có phải chuyện trong mơ trở thành hiện thực, hay nỗi tương tư quá sâu nên nàng mơ giữa ban ngày? Người đàn ông đã cùng nàng phong lưu đêm hôm ấy, hình bóng nam nhân lẩn quẩn trong tâm trí xua mãi không đi, hôm nay thần thái ngời ngời, đường hoàng xuất hiện trước mắt nàng, ngay trong đại sảnh nhà nàng.
Hoa Tông Ngôn thấy Tuyên Dịch phong thái phiêu dật đột nhiên xông tới, còn ngạo mạn vô lễ, cắt ngang câu chuyện đang hồi tốt đẹp của gã, liền tức giận chửi loạn xị:
-Ngươi là ai? Sao lại tự tiện xông vào nhà ta ?
Hoa Tông Ngôn chưa kịp tiến đến gần Tuyên Dịch, đã bị một cỗ khí hung bạo đẩy bật ra:
-Hạ nhân to gan làm càn! Trước mặt bối lạc gia mà không quỳ, dám vô lễ mạo phạm. Nguyên Hạo lớn tiếng khiển trách, hắn nhanh chóng từ phía sau Tuyên Dịch xông tới, ngăn chặn hành động lỗ mãng của Tông Ngôn.
Lời tuyên bố thân phận của Tuyên Dịch vang lên như sấm nổ bên tai, Nguyệt Hà giật nảy mình ngỡ ngàng, đăm đắm nhìn thân ảnh Tuyên Dịch lừng lững trước mắt.
Thì ra hắn là bối lạc gia, thân phận tôn quý vô cùng, khó trách phẩm cách cao sang, khí khái bất phàm, cách nói bề trên trịch thượng. Nàng đã vô tình phạm thượng hắn, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, nàng bất giác đặt tay lên làn bụng còn bằng phẳng, không khỏi lo lắng hắn sớm hay muộn cũng phát giác ra bí mật của mình.
Hoa Tông Ngôn bị xô ngã té sóng xoàidưới đất, lồm cồm bò dậy, giương mắt cứng lưỡi, nộ khí lúc trước tan thành mây khói.
Trước cửa ngoài sân đều có quan binh hùng hậu, và phong thái Tuyên Dịch có khí thế bức người, liền đổi giọng cười nịnh nọt:
-Bối lạc gia từ xa đến, tệ quán không biết nên không tiếp đón chu đáo, thứ lỗi tiểu nhân cả gan xin hỏi bối lạc gia vì sao hạ cố đến nơi này ?
Tuyên Dịch nhếch môi mỉm cười, thần thái ưu nhàn buôngtừng chữ :
-Ta đến tìm Hoa gia tiểu thư, Hoa Nguyệt Hà.
Tuyên Dịch vừa nói vừa bước đến, luồng mắt lãnh khốc dán chặt lấy Hoa Nguyệt Hà, hắn kinh ngạc trước vẻ kiều diễm không ngờ của nàng, và cũng thống hận nhớ đằng sau vẻ ngoài xinh đẹp ấy là tâm địa thâm độc và bỉ ổi đến nhường nào.
Mọi người đều đưa mắt kinh ngạc nhìn qua Nguyệt Hà, nàng đã làm chuyện tày trời gì đến nỗi bối lạc gia điều nhiều quan binh đến đây như thế ?
Người nọ tiếp lên tiếng hỏi :
-Tiểu nhân xin mạo muội hỏi bối lạc gia, vì nguyên nhân gì tìm đến Hoa gia tiểu thư ? Nét mặt lạnh lùng của Tuyên Dịch không mảy may thay đổi, không lên tiếng, đôi tuấn mâu sáng ngời chăm chăm nhìn gương mặt trắng bệch của Nguyệt Hà.
Nguyên Hạo trả lời thay hắn:
-Triều đình hoài nghi Hoa Nguyệt Hà cấu kết phản tặc, mưu đồ phản quốc, gây loạn an ninh đất nước.
Cả phòng liên tục há hốc mồm, không nói được tiếng nào. Tuyên Dịch lạnh lùng ra lệnh:
-Đem người đi !
Ngay lập tức , Nguyệt Hà còn đang thẫn thờ chưa hiểu chuyện , đã bị một đám quan binh vây quanh.
* * *
Đêm thu, ngòai song cửa gió thổi nhè nhẹ , làn khí lành lạnh lùa vào cửa sổ mang theo mùi hoa cỏ man mác.
Hoa Nguyệt Hà điệu hồn ngơ ngẩn ngồi ở bàn tròn, trên bàn bày biện nhiều món ăn trang trí đẹp mắt. Tự dưng bị quan sai áp giải đến đây, nàng nước mắt hoen mi, lòng tràn đầy lo sợ, tâm tư hỗn loạn không biết tương lai sẽ ra sao.
Nguyệt Hà là một cô nương trầm tính, nhưng ẩn sau bề ngoài yếu đuối là cá tính kiên định và mạnh mẽ. Từ nhỏ được hưởng sự giáo dục phóng khoáng của phụ thân, nàng luôn thể hiện sự độc lập cao, và nhất là khao khát được tự quyết định về chuyện chung thân đại sự của đời mình. Nàng coi thường những hôn nhân sắp đặt không tình yêu, và lập gia đình chưa chắc đã hạnh phúc đến răng long đầu bạc. Trước tấm gương cô mẫu Phù Dung, bà gặp được vị phu quân tốt nhưng đường duyên phận ngắn ngủi, người chồng chẳng may sớm qua đời đã bị gia đình chồng trở mặt hắt hủi, Nguyệt Hà càng thêm bi quan về hôn nhân và sâu sắc mong muốn cả đời sống tự lập, không cần nam nhân.
B ản tính Nguyệt Hà sống nội tâm, cẩn trọng, đi bước nào đều có sự suy tính cẩn thận, tất cả hành động đều trong sự trù liệu của nàng giống như những lần nàng tính toán trên thương trường. Lần này nàng lập ra một kế hoạch có một không hai này. Nàng muốn một lần trong đời được liều lĩnh, được khát khao và cháy hết mình cho dục vọng, rồi có thể thanh nhàn mà sống hết cuộc đời như ý nàng đã chọn. Theo đó, nàng đinh ninh mọi chuyện sẽ ổn thỏa, có thể bảo toàn quyền thừa kế gia sản mà không thiệt hại ai, có chăng là chính bản thân nàng.
Nhưng trong một ngày, tất cả mọi chuyện đều bị đảo lộn vì sự xuất hiện bất ngờ của Tuyên Dịch. Nàng đã nghĩ đem mối tình một đêm ấy chôn chặt trong lòng, như băng vùi trong tuyết, không mong kiếp này tái ngộ. Nàng ngàn vạn lần không tưởng có ngày hắn lừng lững xuất hiện trước mắt nàng, ngay trong đại sảnh nhà nàng, trước mắt tất cả quan viên trưởng bối của dòng họ. Hắn lại là bối lạc gia thân phận cực kỳ cao quý, quyền uy đỉnh đỉnh, mà nàng còn vô tình mạo phạm hắn… Quá nhiều chuyện bất ngờ ập tới, giờ đây tâm tư nàng mờ mịt, không chút manh mối biết chuyện gì sẽ xảy ra.
-Tiểu thư, cô chưa ăn gì cả.-Một thiếu nữ vẻ mặt lanh lợi đẩy cửa bước vào phòng, nhìn thấy nàng chưa hề động vào món gì trên bàn tròn, nhăn mặt hỏi.
Thiếu nữ lạ xuất hiện, làm Nguyệt Hà giật mình thoát khỏi dòng suy tư, ngại ngùng trả lời:
-Ta không thấy đói.
-Không thể được, đại nhân dặn cô nhất định phải ăn một chút gì đó. Bằng không, cô uống chút trà cũng được-Giọng thiếu nữ không hung bạo nhưng thái độ rất quả quyết làm Nguyệt Hà không dámchối từ.
-Ừ, được rồi.-Nguyệt Hà cầm ly lên, cố nuốt một ngụm trà lạnh.
-Cô nương cho hỏi nơi này là nơi nào ?-Nguyệt Hà sau khi uống trà xong hỏi. Tự nhiên bị mang áp giải đến đây, ngoại trừ tiểu cô nương trước mắt vừa bước vào, nàng chưa thấy bất kì người nào khác, cũng không biết mình bị đưa đến nơi nào, không biết mình đã lâm vào hòan cảnh ra sao.
-Đây là gian phòng Phủ huyện Thái gia của Trịnh huyện , đại nhân từ kinh thành đến mượn tạm trong thời gian trú lại địa phương.Thiếu nữ sảng khoái trả lời. Bởi vì cô lanh lợi thông minh nên chủ nhân mới gọi đến hầu hạ vị quan gia thân phận bất phàm này.
Thì ra chỗ này là dãy phòng mà nhóm Tuyên Dịch mượn quan địa phương dùng tạm, hắn là bối lạc gia tôn quý không dễ bộc lộ thân phận, cũng không nên làm phiền huyện thái gia ra mặt. Hoa Nguyệt Hà định tiếp tuc hỏi, thì cửa lớn mở ra, Tuyên Dịch đẩy cửa bước vào, vẻ mặt lạnh lùng.
-Bẩm đại nhân, lời đại nhân căn dặn nô tỳ đã làm rồi ạ.-Nhìn lên Tuyên Dịch , thiếu nữ hớn hở nói.
-Ừ, ngươi lui xuống trước đi.-Đôi mâu sáng quắc nhỏ dài xem xét sắc mặt trắng bệch của Hoa Nguyệt Hà. Nhanh như chớp cô ta biến mất, để lại trong phòng chỉ còn Tuyên Dịch và Hoa Nguyệt Hà.
Ánh đèn lồng trong phòng soi tỏ bóng hai người in trên vách. Cố xua đi không khí lạnh người ngộp thở, Hoa Nguyệt Hà cụp mắt cúi gầm mặt, cố giữ bình tĩnh, đứng lên vấn an Tuyên Dịch theo đúng lễ nghi.
-Bối lạc gia cát tường !
Tuyên Dịch nhếch môi cười nhạt, nghe chừng rất thoải mái mà nói:
-Hoa tiểu thư, sao có vẻ xa lạ vậy ? Chúng ta đâu phải mới gặp lần đầu đâu mà! Nguyệt Hà ngẩng mặt lên, mắt hạnh mở to sợ hãi, dung nhan thất sắc.
-Chậc, chậc! Ta tưởng nhan sắc phải ma chê quỉ hờn nên mới che sa mỏng , không ngờ cũng đâu có tệ.-Tuyên Dịch châm chọc.
Bàn tayTuyên Dịch đột nhiên phóng tới , mạnh bạo nắm lấy cằm nàng buộc nàng ngẩng mặt lên, đôi tuấn mâu cẩn thận đánh giá phát tia nhìn dò xét sâu không dò được.
Sắc mặt tái nhợt vẫn không giảm đi sự thanh tú của nàng, đôi mắt hạnh trong trẻo vương vài giọt lệ trong suốt nơi khóe mắt, đôi môi mọng đỏ mềm mại he hé , như đóa hoa tuyết trắng khẽ run rẩy dưới làn gió đông lạnh lẽo.
Một lát sau , đầu ngón tay hắn từ từ dịch chuyển xuống, đại chưởng gắt gao bao lấy phía trước ngực nàng. Hắn sấn tới đè nàng sát vào tường, áp nàng sát vào người hắn, tay nắm lấy hai tay nàng giơ lên áp vào tường. Gương mặt hai người sát nhau, hơi thở hòa quyện, bốn mắt cách nhau trong gang tấc soi bóng mắt của nhau:
- Ái chà , ai biết dưới này ẩn chứa cái gì đây nhỉ ?-Bàn tay tự do của hắn chơi đùa với đôi nhũ hoa trước ngực. Phần căng tròn đẫy đà của nàng nằm mềm mại dưới tay, lòng hắn dấy lên cỗ tà dâm khoái cảm.
Hoa Nguyệt Hà nín thở im lặng, kinh ngạc trước hành động táo bạo của hắn, nhìn chăm chăm gương mặt lồng lộng của Tuyên Dịch, không thốt nên lời.
-Sao không nói lời nào? Khi mang khăn che mặt, nàng lải nhải không ngớt mà?-Hắn châm biếm sự trầm mặc của nàng.
-Ngươi đã biết…-Nàng ngỡ ngàng, hổn hển hỏi.
Nàng khẽ run lên, sự kinh ngạc cùng nỗi vui sướng khôn tả hòa quyện cuộn lên trong ngực, nàng cố nuốt xuống tư vị đau khổ xen lẫn ngọt ngào.Hắn nhận ra nàng.
-Đương nhiên ta biết-Tuyên Dịch đắc ý cười, hai tay hắn thêm táo tợn sờ loạn, nhào nặn phần tròn trĩnh mềm mại của nàng.
Lực đạo hắn không hề nhỏ giống như muốn nghiền nát đôi bánh vú làm nàng đau đớn kêu lên :
-Không, không được.
-Không được thế nào đây ? -Tuyên Dịch một bên cười mỉa mai, một tay không ngừng vuốt ve rờ rẫm ngực nàng..
-Đừng làm vậy …
-Nữ nhân chết tiệt! Nàng giam cầm ta, hạ độc ta, còn có chuyện gì là nàng dám không làm ?Tuyên Dịch đột nhiên giận tím mặt hét lên.
Đủ loại cảm xúc hỗn độn trong lòng, Nguyệt Hà hết đường phân trần, lòng tràn ngập chua xót, không thốt được tiếng nào.
Tuyên Dịch đột ngột buông nàng ra, hai thân thể cách xa nhau. Tay bắt chéo sau lưng, đôi tuấn mâu nheo lại , gay gắt hỏi :
-Ta xác thực nàng cấu kết cùng phản tặc.
-Phản tặc nào cơ ? Không hề có.
Nguyệt Hà kinh hoảng hét lên. Nàng tưởng rằng đây chỉ là cái cớ hắn lấy đó làm lý do để bắt nàng đi, vạn nhất không nghĩ tới đấy là sự thực.
-Nàng dám phủ nhận ngươi không lưu Văn Trọng trong phủ sao ?
-Ta không biết…,vì cớ gì Văn thúc trở thành phản tặc ? Như lạc giữa sương mờ mù mịt, Nguyệt Hà không biết phải đáp lại thế nào.
-Hắn chính là người đã giúp nàng hạ độc ta ? Ta nói đúng phải không ?
-Ta …
-Kỳ thực nàng cũng ẩn giấu rất sâu, nhưng làm sao qua được mắt ta.Dù mất bao công sức ta cũng tìm và bắt được nàng thôi.
Thực ra, Tuyên Dịch sau khi thoát khỏi Hoa gia, hắn còn mang máng sót lại nhiều ấn tượng về người đã điều trị mình. Sau khi miêu tả lại thân hình và diện mạo Văn Trọng cho huyện lệnh, lão đã không do dự chỉ ra đích tên tuổi và xác nhận danh tính Văn Trọng. Từ đó hắn chín phần đoán được biết được thân phận nữ nhân bí mật ấy là ai. Đồng thời bọn họ cũng điều tra Văn Trọng và bọn phản tặc từ lâu có quan hệ lui tới.
Sở dĩ đến giờ này hắn mới tìm nàng vì dù đã biết chân tướng nhưng việc ân oán cá nhân phải để lại sau, đại cuộc luôn cần đặt lên trên hết .Hắn dồn quân nhanh chóng truy bắt bọn phản tặc. Những ngày gần đây , sau khi hành động truy bắt gần như đại công cáo thành, bọn đầu sỏ đã bị tóm gọn, Tuyên Dịch mới tiến hành điều tra Hoa gia. Và hôm nay hắn tự mang đại binh gióng trống khua chiêng xâm nhập Hoa phủ.
-Thực ra nàng nói đi , nàng rốt cuộc có phải vây cánh của bọn phản tặc không ? Tuyên Dịch mắt sáng ngời , lục soát trên gương mặt Nguyệt Hà dấu vết của sự dối trá.
-Ta thực sự không phải , ta không phải phản tặc cái gì đó, không biết loạn thần gì hết!
Nguyệt Hà vội vã lắc đầu, thần sắc hốt hoảng, thảm thiết nói.
-Lấy gì chứng minh lời nàng nói là sự thật ?
-Ta...không biết…
Làm sao nàng chứng minh bản thân trong sạch đây ? Hoa Nguyệt Hà bi thảm suy nghĩ. Không thể phủ nhận, lai lịch Văn Trọng không rõ ràng, nàng chỉ cho hắn là hảo hán giang hồ kì tài,lại có ơn với nàng nên cho tá túc tại nhà thôi.
-Ha haha. Nàng nên cảm ơn bọn phản tặc bị giam hãm trong ngục không khai tên nàng ra, cho nên giờ này còn bình yên ở đây. Nhưng từ nay về sau nếu làm ta phát hiện nàng làm điều gì mờ ám , đừng trách ta dụng vương pháp vô tình đấy nhé.-Giọng Tuyên Dịch nhẹ nhàng nhưng đôi mắt lợi hại như chim ưng rình mồi chực chờ phủ chụp lấy nàng..
Nguyệt Hà không có gì chống đỡ, chỉ có thể dùng đôi mắt hạnh xinh đẹp đau thương nhìn đối lại đôi mắt lạnh lùng khốc liệt của hắn.
-Nàng không thấy lạnh à ?Tuyên Dịch đột nhiên xoay mình hỏi.
Nguyệt Hà mới đầu sửng sốt, sau đó thoáng chút cảm động, ngỡ hắn quan tâm đến nàng, gật đầu
-Ta không thấy lạnh.
Nàng ngắn gọn trả lời. Nghe hắn hỏi vậy , đột nhiên một cỗ ấm áp không hiểu dâng lên trong lòng, ngỡ hắn quan tâm đến nàng.
Hôm nay bất ngờ bị người quan binh bắt đến nơi này, nàng đi một mình thân cô thế, một chữ không kịp nói lời tình lý, làm sao kịp mang theo áo ấm hay vật dụng tùy thân.
-Phải vậy không ? Theo lý thuyết thì mị dược phải có tác dụng rồi chứ ?
Tuyên Dịch liếc mắt nhìn lại bàn tròn .Cả một bàn thức ăn chưa hề có dấu hiệu đụng vào, hắn âm thầm đo lường , nàng chỉ uống sơ mấy ngụm trà, cho nên dược lực của xuân dược phải mất một thời gian mới phát huy tác dụng.
- Cái gì ?Hoa Nguyệt Hà mắt hạnh trợn lên, mặt tràn đầy kinh ngạc và hỏang sợ.
- Ha ha ! Nàng còn không rõ sao? Bữa tối của nàng , nước trà đều bị ta hãm xuân dược. Tuyên Dịch đắc ý nói. * * *
Lão bá nhướng mắt , nhìn gương mặt khôi ngô của Tuyên Dịch trong tranh, không đáp lại. Nguyện Hạo mày nhăn tít, hắn đã chọn phải một lão nhân nghễnh ngãng rồi.Thật uổng công. Đúng lúc Nguyện Hạo định bỏ cuộc đi qua nơi khác thì đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc vọng ra từ mái nhà tranh phía sau :
-Nguyên Hạo? Người ngoài kia là Nguyên Hạo phải không ?
-Là bối lạc g ia sao? Thuộc hạ Nguyên Hạo đây !
Hắn vui sướng vạn phần vội đáp.
Không cần nam tử trong phòng đáp lại, hắn nhanh chóng dùng khinh công sầm sập nhảy vào trong nhà của lão già.
Vừa bước vào, cảnh Nguyện Hạo thấy như dòng suối mát làm dịu đi nỗi lòng đang như lửa đốt của hắn . Tuyên Dịch, đúng là Tuyên Dịch, đang ngồi ngay ngắn trên giường đơn sơ.
-Bối lạc gia, cuối cùng thuộc hạ cũng tìm được ngài ! Nguyên Hạo đáng chết, để bối lạc gia phải chịu thiệt thòi, hết thảy đều do thuộc hạ không tận tâm bảo hộ ngài. Thấy Tuyên Dịch gầy đi nhiều, Nguyên Hạo lập tức quỳ sụp xuống, dập đầu tự trách.
-Đứng lên đi, ta không trách ngươi, là do ta sơ suất , quên rằng ở đây không giống ở kinh thành.- Tuyên Dịch mặt không chút thay đổi khẽ nói.
-Vâng, đa tạ bối lạc gia !
-Gọi lão nhân bên ngoài vào đây , ta có chuyện hỏi hắn.
Nguyên Hạo nghe lệnh , lập tức đưa lão nhân nặng tai đó vào.
Sau khi Tuyên Dịch tỉnh lại, kinh ngạc nhận ra mình đang nằm trong căn nhà mái lá chỉ có bốn bức tường. Đang còn đánh giá bốn phía thì bên ngoài nghe thấy tiếng của Nguyên Hạo. Chuyện này quả thực quá trùng hợp, hắn kinh ngạc suy nghĩ, càng làm hắn quyết tâm tìm cho ra sự thực. Mày kiếm nhíu lại, vẻ mặt nghi hoặc, đêm qua hắn còn ở trong phòng nữ tử ấy, bây giờ tỉnh lại thấy mình nằm trong căn nhà tranh xập xệ sắp đổ. Chẳng lẽ chuyện ái ân cùng nữ tử bí mật chỉ là một giấc mộng liêu trai hoang đường của hắn sao ?
Tuyên Dịch nắm chặt tay thành quyền, không phải như thế, cảm giác đôi nhũ hoa bầu bĩnh ấy vẫn còn râm ran trên bàn tay hắn kia mà, đây là chuyện thực, rất thực
-Bối lạc gia, người đã mang đến !Nguyên Hạo xuất hiện, cắt ngang sự trầm tư của Tuyên Dịch. Đôi tuấn mâu nghiêm khắc nhìn lão nhân gầy nhỏ trước mắt :
-Lão hán, là ai mang ta đến đây ?
Lão nhân kích động ậm ừ a a, đôi môi phát không thành câu.
Hóa ra hắn là người câm.
Tuyên Dịch rất kinh ngạc và tức giận. Được lắm, định dùng lão nhân câm điếc này đối phó ta sao? Hắn nhất định sẽ truy tìm tung tích của nàng đến cùng.
Hắn cùng Nguyên Hạo căn vặn mãi, mới biết thêm chút thông tin linh tinh vụn vặt. Sáng sớm trời chưa lộ mặt, một gã đàn ông che mặt đột nhiên xông vào nhà, chưa kip làm gì đã để lại đây một Tuyên Dịch đang mê man bất tỉnh cùng một bao bạc trắng, rồi ra đi vội vàng giống như lúc đến.
Thúc ép hồi lâu , lão nhân cũng hươ tay chỉ trỏ được nhiêu đó.
-Bối lạc gia , đây có chuyện gì vậy ?_Nguyên Hao bụng đầy nghi vấn hỏi.
Tuyên Dịch không để ý câu hỏi của thuộc hạ, hắn trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ. Những người đó đã phóng thích hắn, vậy không phải là phản tặc sao? Còn nữ nhân thần bí ấy là ai? Nàng vì mục đích gì mà chữa bệnh cho hắn, còn cố ý an bài một đêm ân ái nam nữ ? Hắn tinh tế suy nghĩ, sự tình rõ ràng kỳ quái, nhưng chính là hắn chưa thấy mấu chốt câu chuyện ở đâu. Mọi vấn đề còn bị phủ sương mờ, xem ra chỉ còn một cách tìm ra thân phận vị nữ tử thần bí ấy…
* * *
Cổng chào cửa đông Huyện Lý treo đèn kết hoa rực rỡ, chợ náo nhiệt ồn ào, người người qua lại như mắc cửi.
Hoa Phù Dung tránh kịp một vũng nước bẩn từ cửa hàng kế hắt ra, bà lầm bầm tức giận mắng người chủ quán ích kỉ cứ phủi nước ra con đường nhộn nhịp đầy người qua lại. Kế đó bà trợn tròn mắt đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn phía trước, chỉ một khắc phân tâm đã để mất dấu nam nhân đi trước.
Hình như nhận ra động thái của bà, nam nhân bị theo dõi đi nhanh hơn, trong nháy mắt mất hút trong biển người.
Hoa Phù Dung không chịu thua vội vén nhanh váy áo chạy theo sau.
Ngay lúc Phù Dung lo lắng quẹo vội vào ngõ hẻm, một đôi cánh tay sắt thúc mạnh bên cạnh bà, gắt gao che miệng bà lại, Phù Dung kinh hoảng giương mắt, bất ngờ nhận ra gương mặt giận dữ của Văn Trọng sát ngay cạnh mình.
-Chết tiệt, cả ngày nay ngươi theo dõi ta làm gì ?Văn Trong tức giận đùng đùng hỏi.
-Ngươi nhận ra ta ?Phù Dung hỏi.
-Sớm biết lâu rồi, chỉ có điều ngươi đi chậm quá mà ta lười chờ đợi.-Văn Trọng giễu cợt. Hoa Phù Dung mắt hạnh trợn lên, không tin được lời nói hắn, bà đã cố công dòm chừng chú ý, ngó trước ngó sau, để duy trìkhoảng cách an toàn , thế mà lão tử này đã sớm nhận ra từ lâu.
-Ngươi…là đồ vong ân phụ nghĩa !Hoa gia chúng ta đối đãi ngươi không tệ, cứ nhiên ngươi hồi báo chúng ta như vậy !Phù Dung tức giận mắng mỏ, là hắn cố ý lường gạt, làm cho bà thù mới thêm hận cũ, giống như tòa núi lửa kịch liệt phun trào.
-Cái gì? Ngươi nói bậy bạ gì vậy ?
Không cho Văn Trọng cơ hội phản bác , Phù Dung lớn tiếng nói tiếp :
-Cả ngày ngươi lén lút, bộ dạng khả nghi, không biết ẩn nấp sống trong Hoa gia ta làm cái gì? Là Nguyệt Hà thiện lương đơn thuần mới bị mắc mưu ngươi, Hoa Phù Dung ta không phải trẻ con dễ lừa gạt , nhìn rõ con người ngươi rồi.-Tóm lại bà đã nghi ngờ hành tung của hắn. Bà nói xong, ung dung đợi Văn Trọng chột dạ cãi lại. Nhưng thấy hắn không hề hé răng, ánh mắt nhìn chăm chú , thực tế là chăm chú nhìn về phía sau bà.
Bất ngờ, không kịp giải thích, Văn Trọng xoay người kéo bà chạy đi.
-Mau, đi cùng ta !
Bị kéo đi như vậy, khóe mắt Phù Dung chỉ kịp nhìn thấy ba nam nhân mặc hắc y to lớn nhìn họ chằm chằm.
Họ là ai ? Vì sao Văn Trọng đuổi theo làm gì ? Không kịp nghĩ Phù Dung đã bị Văn Trọng nắm chặt tay bà cùng bỏ chạy.
* * *
Hờ hững cầm bút lông cừu, tâm tư phiêu dật ở nơi xa, Nguyệt Hà thẫn thờ ngồi bên án thư, quyển sách cầm trên tay mà đầu óc trống rỗng không đọc được chữ nào, vài giọt mực đen vương trên giấy trắng.
Thời gian trôi qua thật mau, đã đến cuối thu, hình ảnh đêm đó vẫn còn sống động trong tâm trí nàng. Nháy mắt đã một tháng trôi qua.
Hắn không biết giờ này đang ở đâu, có nhớ đến nàng hay không ? Còn nàng, thực quá tệ, ngày nhớ đêm mong, tương tư quay quắt, hình bóng hắn cứ lẩn quẩn trong đầu. Nhác thấy hình bóng nam nhân to lớn đi trên phố, nàng tưởng là hắn, thoáng nghe giọng nam trầm vang lên ở đâu nàng cũng giật mình ngỡ là hắn . Ôi, Nguyệt Hà, mi thật khờ dại !
Chốc lát, ngoài cửa hành lang dài truyền đến từng hồi bước chân giục giã làm Nguyệt Hà bừng tỉnh.
-Tiểu thư, tiểu thư ! Không xong rồi, nhị lão gia đưa một đám người đến đây.-Không đợi Nguyệt Hà lên tiếng, Bình Nhi thần sắc kích động hớt hải chạy vào thông báo.
-Nhị thúc dẫn người đến đây sao?-Nguyệt Hà kinh ngạc nói.
-Đúng vậy! Tiểu thư, làm sao bây giờ ?
-Ngươi nhanh nhanh mời cô mẫu đến đây.-Nguyệt Hà lập tức phân phó.
Đại sảnh chính của Hoa gia, Nguyệt Hà đoan trang ngồi trên ghế chính, dọc hàng ghế thái sư ngoài trừ vài vị trưởng bối của dòng tộc còn có Hoa Tông Ngôn ngồi nghiêm chỉnh đạo mạo. Nguyệt Hà biết Hoa Tông Ngôn đang chằm chú nhìn mình.
-Nhị thúc, cháu còn chưa rõ ý của chú.
-Thế nào mà còn không rõ ? Chú đã hẹn hôm nay dẫn mọi người tới gặp chú rể mới của Hoa gia mà.Tông Ngôn gian xảo cười.
-Thúc thúc, cháu còn chưa kết hôn, làm sao có chú rể mới chứ ?
-Lần trước ta đã nghe rành rành ở đây còn gì. Không phải sao Nguyệt Hà ?
-Thúc thúc, cháu chưa bao giờ « chính miệng » nói với chú về vị hôn phu đó.-Nguyệt Hà mặc nhiên phủ nhận. Khi đó nàng không ngăn cản Bình Nhi « sáng tác» câu chuyện , nhưng nàng cũng chưa từng mở miệng thừa nhận.
-Cũng tốt, không có chú rể mới, vậy cháu ngồi yên nghe chú quyết định ,chú sẽ sớm tìm người để gả cho cháu.-Hoa Tông Ngôn ngang ngược không phân phải trái tuyên bố.
-Không thể được, thúc thúc.-Nguyệt Hà điềm tĩnh phản đối.
- Cái gì ?Hoa Tông Ngôn nổi trận lôi đình, muốn bật mình ra khỏi ghế-Ngươi nói cái gì ?Ngón tay hắn run run chỉ vào Nguyệt Hà, chất vấn.
-Cháu sẽ không lập gia đình, càng không chấp nhận ý định lập gia đình theo ý chú. Lời Nguyệt Hà vừa tuôn ra, không chỉ Hoa Tông Ngôn, toàn đại sảnh ồ lên, mọi người không hẹn cùng quay lại nhìn chằm chằm nàng.
Còn ra thể thống gì đây, trừ phi xuất gia cửa phật, còn nữ nhân đã đến tuổi kết hôn lại mặt dày mày dạn ở lì trong nhà, không chịu lấy chồng là hà cớ gì ?
Hoa Tông Ngôn trong lòng đắc ý, làm vẻ mặt đau khổ, đứng dậy ta thán với các vị tộc trưởng.
-Các vị phụ lão, mọi người đã thấy rồi đấy, hậu bối này tư lợi , hôm nay tình hình đều đã rõ, cháu gái của ta không coi ai ra gì, xem ả đối đãi thúc thúc của ả như thế đấy ?
Gã nói như hụt hơi, vẻ mặt đầy đau khổ thê thảm.
Những lão nhân không rõ đầu đuôi sự việc, thấy bộ dáng tủi hổ của Hoa Tông Ngôn đều bị lừa bịp, cùng hùa vào chỉ trích Nguyệt Hà lỗ mãng, vô lễ với tiền bối.
Hoa Tông Ngôn thấy thế, khóe miệng run run, thiếu chút nữa vặn ra nụ cười đắc ý cố kềm lại. Dù bị mọi người cùng đưa mắt chỉ trích, Nguyệt Hà trước sau không động đậy, nàng không nhanh không chậm, trang nghiêm phân trần :
-Cháu không có ý mạo phạm thúc thúc, càng không có ý xem nhẹ trưởng bối. Sau khi phụ thân đột ngột qua đời, cháu đã nén thương tâm, một mình tiếp quản gia nghiệp Hoa gia, đến nay đã ba năm, dù tình hình thương trường nhiều biến động nhưng cháu vẫn xoay sở được. Cuối cùng không phụ kỳ vọng của phụ thân lúc sinh tiền, xem như giữ được sự nghiệp Hoa gia không suy suyển. Nay nếu chỉ vì hoàn thành việc chung thân đại sự của bản thân mà làm cho sự nghiệp vất vả cả đời của phụ thân bị chôn vùi, trôi theo mây nước, cháu tình nguyện không lập gia đình. Huống chi…
Đáy mắt Nguyệt Hà lóe lên ánh cười, quét qua toàn bộ trưởng lão đang ngồi, cùng luồng mắt hám lợi đen tối của Tông Ngôn – Cháuđã có thai.
Mọi người cùng ồ lên kinh ngạc, Hoa Tông Ngôn thiếu điều thét lên, sắc mặt cực kỳ khó coi, kích động nói :
-Ngươi nói gì? Có thai? Ngươi lập gia đình bao giờ ?
-Cháu không nói qua mình có lấy chồng bao giờ. Chỉ cần có đứa con này, Hoa gia không sợ tuyệt hậu, lớn lên cũng có thể theo chúng ta thừa kế sự nghiệp.Nguyệt Hà tuyên bố. Do kinh nguyệt của nàng rất đều đặn, nay không xuất hiện đúng hạn, nàng mười phần chắc chắn mình đã hoài thai. Chỉ với một lần hoan ái đã thụ thai, thật sự trời xanh không phụ tâm nguyện của nàng.
Niềm vui sướng tràn ngập lòng , Nguyệt Hà hạnh phúc nghĩ, đứa trẻ này đã giúp nàng có thêm dũng khí đấu tranh chống lại thúc thúc tham lam, và tương lai nàng đã rõ ràng. Nàng có một mục đích mới, và thêm một người thân yêu , một người bạn đường đắc lực bên cạnh để phấn đấu và hy vọng.
Gương mặt Nguyệt Hà tươi đẹp lạ thường, nụ cười mãn nguyện nở trên môi, làm Hoa Tông Ngôn càng nhìn càng căm thù đến tận xương tủy, gã cao giọng mắng :
-Ngươi là hạng dâm phụ, có con ngoài giá thú, làm bại hoại gia phong nề nếp Hoa gia. Ngươi còn không mau nóira danh tính cha đứa nhỏ, chúng ta có thể buộc hắn thừa nhận hậu quả, cho các ngươi nhanh chóng thành hôn.
Chỉ còn kém một bước nữa, gã có thể cướp được tài sản Hoa gia. Đã bày mưu tính kế lâu như vậy , hắn không thể chỉ vì một nước cờ bất ngờ này mà vuột đi chiến thắng được.
Các trưởng lão trong gia tộc đều là bậc trưởng thượng, già cụ kị, mang tư tưởng cổ hủ gia giáo bám rễ ăn sâu. Họ đều bất ngờ và quá lạ lẫm với tư tưởng không lập gia đình mà tự có người thừa kế của nàng, nhất thời không thể chấp nhận. Nay nghe ý kiến gả cưới « bán tống bán tháo » của Hoa Tông Ngôn, đều khen lấy khen để. Xem như thông tường đạt lý, giải quyết được tình hình, còn có vẻ tiền bối chữa cháy giùm sai lầm của hậu bối.
Trước tình cảnh mọi người có vẻ nghiêng về Tông Ngôn, Nguyệt Hà trước sau không một chút lay động, đôi mắt xinh đẹp vẫn toát lên sự bình tĩnh trước hàng loạt ánh mắt như thiêu đốt của toàn thể căn phòng đang chăm chăm chiếu vào nàng.
Có người còn cất tiếng phụ họa vào :
-Hoa nhị gia nói đúng, nhất định phải tìm ra ai là thủ phạm, đừng để tạo gương xấu cho các cô nương khác trong Trịnh huyện làm theo. Nhân lúc bụng còn chưa phưỡn ra thì nhanh chóng thành hôn, nếu có gièm pha thì lúc ấy mọi chuyện đã an bài, không nổi can qua.
Cũng có người cắc cớ hỏi :
-Nếu không tìm được cha đứa nhỏ, thì làm sao bây giờ ?
Hoa Tông Ngôn gian tà nói :
-Chuyện đó không quan trọng, nếu thực sự không tìm thấy người đó , thì ta có thể sắp đặt chú rể. Hoa Nguyệt Hà hiểu ý lời nói Hoa Tông Ngôn, nét mặt biến sắc. Có những trưởng lão gia tộc tư tưởng cổ hủ này hậu thuẫn , nhị thúc nàng định đem thúng úp voi, lấy vải thưa che mắt thánh, quyết an bài hôn sự của nàng cho bằng được. Gã bất chấp việc thay trắng đổi đen, trái luân thường đạo lý, ngay cả việc nàng đã hoài thai vẫn ép buộc nàng lên kiệu hoa. Tất cả chỉ vì gia sản mà nàng đang nắm giữ.
-Thúc thúc, cô mẫu và cháu sẽ không chấp nhận.-Nguyệt Hà vẫn kiên quyết nói.
-Chuyện này không phải do ngươi quyết định! Trừ phi
Lời Hoa tông Ngôn còn chưa nói hết, một đạo âm lượng từ bên ngoài phòng tiến vào đại sảnh, vang lên sang sảng:
-Các vị trưởng lão thái gia thật rảnh rỗi, dư thời gian cùng ngồi đây bắt nạt một vị tiểu cô nương.
Ánh mắt mọi người cùng hướng ra cửa lớn, một vị nam tử tuấn tú dáng vẻ đường hoàng, đôi mắt nhỏ dài, đẹp đẽ nhưng phát ra tia sáng lạnh lẽo chết người, khiến mọi người trong phòng không lạnh mà rét run, cùng thối lui lại một bước.
Nguyệt Hà ngồi yên trên bàn trướng, đôi tay ấp trong lòng nắm chặt chiếc khăn thêu, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi, khẽ run run, không dám tiết lộ trong lòng xiết bao rung động. Có phải chuyện trong mơ trở thành hiện thực, hay nỗi tương tư quá sâu nên nàng mơ giữa ban ngày? Người đàn ông đã cùng nàng phong lưu đêm hôm ấy, hình bóng nam nhân lẩn quẩn trong tâm trí xua mãi không đi, hôm nay thần thái ngời ngời, đường hoàng xuất hiện trước mắt nàng, ngay trong đại sảnh nhà nàng.
Hoa Tông Ngôn thấy Tuyên Dịch phong thái phiêu dật đột nhiên xông tới, còn ngạo mạn vô lễ, cắt ngang câu chuyện đang hồi tốt đẹp của gã, liền tức giận chửi loạn xị:
-Ngươi là ai? Sao lại tự tiện xông vào nhà ta ?
Hoa Tông Ngôn chưa kịp tiến đến gần Tuyên Dịch, đã bị một cỗ khí hung bạo đẩy bật ra:
-Hạ nhân to gan làm càn! Trước mặt bối lạc gia mà không quỳ, dám vô lễ mạo phạm. Nguyên Hạo lớn tiếng khiển trách, hắn nhanh chóng từ phía sau Tuyên Dịch xông tới, ngăn chặn hành động lỗ mãng của Tông Ngôn.
Lời tuyên bố thân phận của Tuyên Dịch vang lên như sấm nổ bên tai, Nguyệt Hà giật nảy mình ngỡ ngàng, đăm đắm nhìn thân ảnh Tuyên Dịch lừng lững trước mắt.
Thì ra hắn là bối lạc gia, thân phận tôn quý vô cùng, khó trách phẩm cách cao sang, khí khái bất phàm, cách nói bề trên trịch thượng. Nàng đã vô tình phạm thượng hắn, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, nàng bất giác đặt tay lên làn bụng còn bằng phẳng, không khỏi lo lắng hắn sớm hay muộn cũng phát giác ra bí mật của mình.
Hoa Tông Ngôn bị xô ngã té sóng xoàidưới đất, lồm cồm bò dậy, giương mắt cứng lưỡi, nộ khí lúc trước tan thành mây khói.
Trước cửa ngoài sân đều có quan binh hùng hậu, và phong thái Tuyên Dịch có khí thế bức người, liền đổi giọng cười nịnh nọt:
-Bối lạc gia từ xa đến, tệ quán không biết nên không tiếp đón chu đáo, thứ lỗi tiểu nhân cả gan xin hỏi bối lạc gia vì sao hạ cố đến nơi này ?
Tuyên Dịch nhếch môi mỉm cười, thần thái ưu nhàn buôngtừng chữ :
-Ta đến tìm Hoa gia tiểu thư, Hoa Nguyệt Hà.
Tuyên Dịch vừa nói vừa bước đến, luồng mắt lãnh khốc dán chặt lấy Hoa Nguyệt Hà, hắn kinh ngạc trước vẻ kiều diễm không ngờ của nàng, và cũng thống hận nhớ đằng sau vẻ ngoài xinh đẹp ấy là tâm địa thâm độc và bỉ ổi đến nhường nào.
Mọi người đều đưa mắt kinh ngạc nhìn qua Nguyệt Hà, nàng đã làm chuyện tày trời gì đến nỗi bối lạc gia điều nhiều quan binh đến đây như thế ?
Người nọ tiếp lên tiếng hỏi :
-Tiểu nhân xin mạo muội hỏi bối lạc gia, vì nguyên nhân gì tìm đến Hoa gia tiểu thư ? Nét mặt lạnh lùng của Tuyên Dịch không mảy may thay đổi, không lên tiếng, đôi tuấn mâu sáng ngời chăm chăm nhìn gương mặt trắng bệch của Nguyệt Hà.
Nguyên Hạo trả lời thay hắn:
-Triều đình hoài nghi Hoa Nguyệt Hà cấu kết phản tặc, mưu đồ phản quốc, gây loạn an ninh đất nước.
Cả phòng liên tục há hốc mồm, không nói được tiếng nào. Tuyên Dịch lạnh lùng ra lệnh:
-Đem người đi !
Ngay lập tức , Nguyệt Hà còn đang thẫn thờ chưa hiểu chuyện , đã bị một đám quan binh vây quanh.
* * *
Đêm thu, ngòai song cửa gió thổi nhè nhẹ , làn khí lành lạnh lùa vào cửa sổ mang theo mùi hoa cỏ man mác.
Hoa Nguyệt Hà điệu hồn ngơ ngẩn ngồi ở bàn tròn, trên bàn bày biện nhiều món ăn trang trí đẹp mắt. Tự dưng bị quan sai áp giải đến đây, nàng nước mắt hoen mi, lòng tràn đầy lo sợ, tâm tư hỗn loạn không biết tương lai sẽ ra sao.
Nguyệt Hà là một cô nương trầm tính, nhưng ẩn sau bề ngoài yếu đuối là cá tính kiên định và mạnh mẽ. Từ nhỏ được hưởng sự giáo dục phóng khoáng của phụ thân, nàng luôn thể hiện sự độc lập cao, và nhất là khao khát được tự quyết định về chuyện chung thân đại sự của đời mình. Nàng coi thường những hôn nhân sắp đặt không tình yêu, và lập gia đình chưa chắc đã hạnh phúc đến răng long đầu bạc. Trước tấm gương cô mẫu Phù Dung, bà gặp được vị phu quân tốt nhưng đường duyên phận ngắn ngủi, người chồng chẳng may sớm qua đời đã bị gia đình chồng trở mặt hắt hủi, Nguyệt Hà càng thêm bi quan về hôn nhân và sâu sắc mong muốn cả đời sống tự lập, không cần nam nhân.
B ản tính Nguyệt Hà sống nội tâm, cẩn trọng, đi bước nào đều có sự suy tính cẩn thận, tất cả hành động đều trong sự trù liệu của nàng giống như những lần nàng tính toán trên thương trường. Lần này nàng lập ra một kế hoạch có một không hai này. Nàng muốn một lần trong đời được liều lĩnh, được khát khao và cháy hết mình cho dục vọng, rồi có thể thanh nhàn mà sống hết cuộc đời như ý nàng đã chọn. Theo đó, nàng đinh ninh mọi chuyện sẽ ổn thỏa, có thể bảo toàn quyền thừa kế gia sản mà không thiệt hại ai, có chăng là chính bản thân nàng.
Nhưng trong một ngày, tất cả mọi chuyện đều bị đảo lộn vì sự xuất hiện bất ngờ của Tuyên Dịch. Nàng đã nghĩ đem mối tình một đêm ấy chôn chặt trong lòng, như băng vùi trong tuyết, không mong kiếp này tái ngộ. Nàng ngàn vạn lần không tưởng có ngày hắn lừng lững xuất hiện trước mắt nàng, ngay trong đại sảnh nhà nàng, trước mắt tất cả quan viên trưởng bối của dòng họ. Hắn lại là bối lạc gia thân phận cực kỳ cao quý, quyền uy đỉnh đỉnh, mà nàng còn vô tình mạo phạm hắn… Quá nhiều chuyện bất ngờ ập tới, giờ đây tâm tư nàng mờ mịt, không chút manh mối biết chuyện gì sẽ xảy ra.
-Tiểu thư, cô chưa ăn gì cả.-Một thiếu nữ vẻ mặt lanh lợi đẩy cửa bước vào phòng, nhìn thấy nàng chưa hề động vào món gì trên bàn tròn, nhăn mặt hỏi.
Thiếu nữ lạ xuất hiện, làm Nguyệt Hà giật mình thoát khỏi dòng suy tư, ngại ngùng trả lời:
-Ta không thấy đói.
-Không thể được, đại nhân dặn cô nhất định phải ăn một chút gì đó. Bằng không, cô uống chút trà cũng được-Giọng thiếu nữ không hung bạo nhưng thái độ rất quả quyết làm Nguyệt Hà không dámchối từ.
-Ừ, được rồi.-Nguyệt Hà cầm ly lên, cố nuốt một ngụm trà lạnh.
-Cô nương cho hỏi nơi này là nơi nào ?-Nguyệt Hà sau khi uống trà xong hỏi. Tự nhiên bị mang áp giải đến đây, ngoại trừ tiểu cô nương trước mắt vừa bước vào, nàng chưa thấy bất kì người nào khác, cũng không biết mình bị đưa đến nơi nào, không biết mình đã lâm vào hòan cảnh ra sao.
-Đây là gian phòng Phủ huyện Thái gia của Trịnh huyện , đại nhân từ kinh thành đến mượn tạm trong thời gian trú lại địa phương.Thiếu nữ sảng khoái trả lời. Bởi vì cô lanh lợi thông minh nên chủ nhân mới gọi đến hầu hạ vị quan gia thân phận bất phàm này.
Thì ra chỗ này là dãy phòng mà nhóm Tuyên Dịch mượn quan địa phương dùng tạm, hắn là bối lạc gia tôn quý không dễ bộc lộ thân phận, cũng không nên làm phiền huyện thái gia ra mặt. Hoa Nguyệt Hà định tiếp tuc hỏi, thì cửa lớn mở ra, Tuyên Dịch đẩy cửa bước vào, vẻ mặt lạnh lùng.
-Bẩm đại nhân, lời đại nhân căn dặn nô tỳ đã làm rồi ạ.-Nhìn lên Tuyên Dịch , thiếu nữ hớn hở nói.
-Ừ, ngươi lui xuống trước đi.-Đôi mâu sáng quắc nhỏ dài xem xét sắc mặt trắng bệch của Hoa Nguyệt Hà. Nhanh như chớp cô ta biến mất, để lại trong phòng chỉ còn Tuyên Dịch và Hoa Nguyệt Hà.
Ánh đèn lồng trong phòng soi tỏ bóng hai người in trên vách. Cố xua đi không khí lạnh người ngộp thở, Hoa Nguyệt Hà cụp mắt cúi gầm mặt, cố giữ bình tĩnh, đứng lên vấn an Tuyên Dịch theo đúng lễ nghi.
-Bối lạc gia cát tường !
Tuyên Dịch nhếch môi cười nhạt, nghe chừng rất thoải mái mà nói:
-Hoa tiểu thư, sao có vẻ xa lạ vậy ? Chúng ta đâu phải mới gặp lần đầu đâu mà! Nguyệt Hà ngẩng mặt lên, mắt hạnh mở to sợ hãi, dung nhan thất sắc.
-Chậc, chậc! Ta tưởng nhan sắc phải ma chê quỉ hờn nên mới che sa mỏng , không ngờ cũng đâu có tệ.-Tuyên Dịch châm chọc.
Bàn tayTuyên Dịch đột nhiên phóng tới , mạnh bạo nắm lấy cằm nàng buộc nàng ngẩng mặt lên, đôi tuấn mâu cẩn thận đánh giá phát tia nhìn dò xét sâu không dò được.
Sắc mặt tái nhợt vẫn không giảm đi sự thanh tú của nàng, đôi mắt hạnh trong trẻo vương vài giọt lệ trong suốt nơi khóe mắt, đôi môi mọng đỏ mềm mại he hé , như đóa hoa tuyết trắng khẽ run rẩy dưới làn gió đông lạnh lẽo.
Một lát sau , đầu ngón tay hắn từ từ dịch chuyển xuống, đại chưởng gắt gao bao lấy phía trước ngực nàng. Hắn sấn tới đè nàng sát vào tường, áp nàng sát vào người hắn, tay nắm lấy hai tay nàng giơ lên áp vào tường. Gương mặt hai người sát nhau, hơi thở hòa quyện, bốn mắt cách nhau trong gang tấc soi bóng mắt của nhau:
- Ái chà , ai biết dưới này ẩn chứa cái gì đây nhỉ ?-Bàn tay tự do của hắn chơi đùa với đôi nhũ hoa trước ngực. Phần căng tròn đẫy đà của nàng nằm mềm mại dưới tay, lòng hắn dấy lên cỗ tà dâm khoái cảm.
Hoa Nguyệt Hà nín thở im lặng, kinh ngạc trước hành động táo bạo của hắn, nhìn chăm chăm gương mặt lồng lộng của Tuyên Dịch, không thốt nên lời.
-Sao không nói lời nào? Khi mang khăn che mặt, nàng lải nhải không ngớt mà?-Hắn châm biếm sự trầm mặc của nàng.
-Ngươi đã biết…-Nàng ngỡ ngàng, hổn hển hỏi.
Nàng khẽ run lên, sự kinh ngạc cùng nỗi vui sướng khôn tả hòa quyện cuộn lên trong ngực, nàng cố nuốt xuống tư vị đau khổ xen lẫn ngọt ngào.Hắn nhận ra nàng.
-Đương nhiên ta biết-Tuyên Dịch đắc ý cười, hai tay hắn thêm táo tợn sờ loạn, nhào nặn phần tròn trĩnh mềm mại của nàng.
Lực đạo hắn không hề nhỏ giống như muốn nghiền nát đôi bánh vú làm nàng đau đớn kêu lên :
-Không, không được.
-Không được thế nào đây ? -Tuyên Dịch một bên cười mỉa mai, một tay không ngừng vuốt ve rờ rẫm ngực nàng..
-Đừng làm vậy …
-Nữ nhân chết tiệt! Nàng giam cầm ta, hạ độc ta, còn có chuyện gì là nàng dám không làm ?Tuyên Dịch đột nhiên giận tím mặt hét lên.
Đủ loại cảm xúc hỗn độn trong lòng, Nguyệt Hà hết đường phân trần, lòng tràn ngập chua xót, không thốt được tiếng nào.
Tuyên Dịch đột ngột buông nàng ra, hai thân thể cách xa nhau. Tay bắt chéo sau lưng, đôi tuấn mâu nheo lại , gay gắt hỏi :
-Ta xác thực nàng cấu kết cùng phản tặc.
-Phản tặc nào cơ ? Không hề có.
Nguyệt Hà kinh hoảng hét lên. Nàng tưởng rằng đây chỉ là cái cớ hắn lấy đó làm lý do để bắt nàng đi, vạn nhất không nghĩ tới đấy là sự thực.
-Nàng dám phủ nhận ngươi không lưu Văn Trọng trong phủ sao ?
-Ta không biết…,vì cớ gì Văn thúc trở thành phản tặc ? Như lạc giữa sương mờ mù mịt, Nguyệt Hà không biết phải đáp lại thế nào.
-Hắn chính là người đã giúp nàng hạ độc ta ? Ta nói đúng phải không ?
-Ta …
-Kỳ thực nàng cũng ẩn giấu rất sâu, nhưng làm sao qua được mắt ta.Dù mất bao công sức ta cũng tìm và bắt được nàng thôi.
Thực ra, Tuyên Dịch sau khi thoát khỏi Hoa gia, hắn còn mang máng sót lại nhiều ấn tượng về người đã điều trị mình. Sau khi miêu tả lại thân hình và diện mạo Văn Trọng cho huyện lệnh, lão đã không do dự chỉ ra đích tên tuổi và xác nhận danh tính Văn Trọng. Từ đó hắn chín phần đoán được biết được thân phận nữ nhân bí mật ấy là ai. Đồng thời bọn họ cũng điều tra Văn Trọng và bọn phản tặc từ lâu có quan hệ lui tới.
Sở dĩ đến giờ này hắn mới tìm nàng vì dù đã biết chân tướng nhưng việc ân oán cá nhân phải để lại sau, đại cuộc luôn cần đặt lên trên hết .Hắn dồn quân nhanh chóng truy bắt bọn phản tặc. Những ngày gần đây , sau khi hành động truy bắt gần như đại công cáo thành, bọn đầu sỏ đã bị tóm gọn, Tuyên Dịch mới tiến hành điều tra Hoa gia. Và hôm nay hắn tự mang đại binh gióng trống khua chiêng xâm nhập Hoa phủ.
-Thực ra nàng nói đi , nàng rốt cuộc có phải vây cánh của bọn phản tặc không ? Tuyên Dịch mắt sáng ngời , lục soát trên gương mặt Nguyệt Hà dấu vết của sự dối trá.
-Ta thực sự không phải , ta không phải phản tặc cái gì đó, không biết loạn thần gì hết!
Nguyệt Hà vội vã lắc đầu, thần sắc hốt hoảng, thảm thiết nói.
-Lấy gì chứng minh lời nàng nói là sự thật ?
-Ta...không biết…
Làm sao nàng chứng minh bản thân trong sạch đây ? Hoa Nguyệt Hà bi thảm suy nghĩ. Không thể phủ nhận, lai lịch Văn Trọng không rõ ràng, nàng chỉ cho hắn là hảo hán giang hồ kì tài,lại có ơn với nàng nên cho tá túc tại nhà thôi.
-Ha haha. Nàng nên cảm ơn bọn phản tặc bị giam hãm trong ngục không khai tên nàng ra, cho nên giờ này còn bình yên ở đây. Nhưng từ nay về sau nếu làm ta phát hiện nàng làm điều gì mờ ám , đừng trách ta dụng vương pháp vô tình đấy nhé.-Giọng Tuyên Dịch nhẹ nhàng nhưng đôi mắt lợi hại như chim ưng rình mồi chực chờ phủ chụp lấy nàng..
Nguyệt Hà không có gì chống đỡ, chỉ có thể dùng đôi mắt hạnh xinh đẹp đau thương nhìn đối lại đôi mắt lạnh lùng khốc liệt của hắn.
-Nàng không thấy lạnh à ?Tuyên Dịch đột nhiên xoay mình hỏi.
Nguyệt Hà mới đầu sửng sốt, sau đó thoáng chút cảm động, ngỡ hắn quan tâm đến nàng, gật đầu
-Ta không thấy lạnh.
Nàng ngắn gọn trả lời. Nghe hắn hỏi vậy , đột nhiên một cỗ ấm áp không hiểu dâng lên trong lòng, ngỡ hắn quan tâm đến nàng.
Hôm nay bất ngờ bị người quan binh bắt đến nơi này, nàng đi một mình thân cô thế, một chữ không kịp nói lời tình lý, làm sao kịp mang theo áo ấm hay vật dụng tùy thân.
-Phải vậy không ? Theo lý thuyết thì mị dược phải có tác dụng rồi chứ ?
Tuyên Dịch liếc mắt nhìn lại bàn tròn .Cả một bàn thức ăn chưa hề có dấu hiệu đụng vào, hắn âm thầm đo lường , nàng chỉ uống sơ mấy ngụm trà, cho nên dược lực của xuân dược phải mất một thời gian mới phát huy tác dụng.
- Cái gì ?Hoa Nguyệt Hà mắt hạnh trợn lên, mặt tràn đầy kinh ngạc và hỏang sợ.
- Ha ha ! Nàng còn không rõ sao? Bữa tối của nàng , nước trà đều bị ta hãm xuân dược. Tuyên Dịch đắc ý nói. * * *
Bình luận truyện