Chương 110
Ngày này, Thượng Hải có rất nhiều người cử hành hôn lễ, trên đường thỉnh thoảng có xe hoa chạy qua.
Khách sạn năm sao Tinh Thần cũng không ngoại lệ, nhà hàng cùng sân đã sớm bị người bao hết, có một đôi cô dâu chú rể cử hành tiệc rượu, sau đó mở một đám cưới 30 bàn tại nhà hàng.
Cuối thu, đình viện trăm hoa đua nở, hồ nước ánh vàng rực rỡ, cây xanh sum xuê thỉnh thoảng lại có chim hót, mặc dù phố xá sầm uất, ở đây vẫn một mảnh đào nguyên thanh tĩnh thong dong.
Tân lang Giải Tư cùng tân nương Đái Cẩm tại giáo đường cử hành hôn lễ kiểu Âu, kết thúc buổi lễ liền cùng khách nhân về nhà hàng. Nhất thời, ở đây y hương tấn ảnh, náo nhiệt phi phàm, tràn ngập sung sướng.
Phụ mẫu Đái Cẩm cùng nhị ca Đái Luân đã tới Thượng Hải mấy ngày hôm trước, đại ca Đái Hi cũng bớt thời giờ đến hôn lễ. Đái Cẩm mặc áo cưới trắng ngần tươi cười rạng rỡ mà nghênh tiến đại ca trong đình viện, Giải Tư cũng vội vã chạy tới.
” Đại ca.” Cậu cười nói. “Cảm tạ ngươi đã tới.”
Đái Hi cười nói: “Hôn lễ các ngươi, ta dù có bận rộn thế nào cũng phải tới mà.”
Giải Tư trở lại Thượng Hải, trước tiên ở một công ty luật sư nổi danh thực tập một năm, sau đó liền cùng Đái Cẩm hợp tác, xây dựng sở vụ luật sư cho riêng mình.
Khai trương không lâu sau, liền có vài công ty tiếng tăm lừng lẫy như bất động sản Vĩnh Cơ, tập đoàn Hoan Nhạc, tập đoàn nội thất Viễn Đại, cùng tập đoàn tài chính Đái thị ở Singapore mời làm cố vấn pháp luật, tiếp theo, một ít công ty nhánh các nước Đông Nam Á, Phi Châu, Nam Mỹ ủy thác cậu là luật sư.
Bất quá, vụ án thành tựu khiến người ta chú ý nhất là vụ kiện chống phá giá quốc tế đối với tập đoàn Đại Năng. Hai đợt kiện lớn phiêu lượng thắng kiện, Giải Tư cùng Đái Cẩm trở thành đôi đại luật sư Kim Đồng Ngọc Nữ thành danh tại Thượng Hải, danh tiếng vô song.
Sự nghiệp có căn cơ, hai người quyết định chính thức kết hôn.
Giải Tư vì phụ mẫu quyết định tổ chức tại Thượng Hải một hồi hôn lễ quy cách, Đái Cẩm hiểu rõ ý người tự nhiên toàn lực ủng hộ.
Đến tham gia hôn lễ có lão đồng học Giải Tư trước đây, có lão hàng xóm, và rất nhiều hộ khách hiện tại. Đái Cẩm gia thế tại Thượng Hải ai ai cũng biết, mà phía sau Giải Tư cũng có vài đại tập đoàn to lớn ủng hộ, kinh thương ai không giỏi về dùng chính trị kéo sự nghiệp, tự nhiên nhận thư mời lập tức chạy tới.
Đái Hi nhìn một chút ngày mùa thu dương quang ấm áp, bưng ly rượu nói nói cười cười, thân thiết hỏi Giải Tư: “Ca ca ngươi đâu? Không đến sao?”
“Tới chứ.” Giải Tư mỉm cười. “Hắn lần này phải đi Kashmir chụp một nhóm ảnh, nói nhất định trở về ngay, ta nghĩ trên đường khả năng bị ngừng lại gì rồi, hay có thể bị trễ.”
Đái Hi gật đầu, bỗng nhiên cười cảm thán: “Thật không nghĩ tới, mới một năm không gặp, ca ngươi cư nhiên trở thành nhiếp ảnh gia địa lý quốc gia, rất giỏi a.”
Nói tới đây, Giải Tư rất khoái trá: “Đúng vậy. Chẳng ai nghĩ tới, ca ta tài hoa hơn người, thực sự là làm cái gì đều xuất sắc. Quan trọng là hiện tại hắn sống rất hài lòng, ta thật thay hắn cao hứng. Hắn khổ cực nhiều năm như vậy, cũng đã đến lúc nên buông trọng trách, một lòng hưởng phúc là được. Hiện tại trọng trách hẳn là do ta gánh a.”
Đái Cẩm cười hì hì vỗ cậu: “Thôi đi, ca ngươi hiện tại là nhiếp ảnh gia nổi danh quốc tế. Hội viên Hiệp hội địa lý Quốc gia, một bức ảnh bán ra người mua vô số, thu nhập chẳng ít. Ngươi ít quàng xiên đi.” Trong bất tri bất giác, khẩu âm của Đái Cẩm đã có ít nhiều như người Thượng Hải.
Giải Tư vẫn đắc ý dào dạt: “Thế nhưng người đại diện của hắn là ta, sở dĩ, thu nhập của hắn cũng là của ta.”
“Chẳng biết xấu hổ.” Đái Cẩm cười mắng.
Đái Hi nhìn muội muội cùng muội phu lưỡng tình tương duyệt, cũng rất hài lòng, lại biết người bản thân tâm tâm niệm niệm sẽ đến, ở sâu trong nội tâm cũng có một loại thỏa mãn cùng hưng phấn.
——————
Bữa tối, Giải Ý rốt cục chạy tới.
Hắn vội vã tắm rửa một cái trong phòng tắm khách sạn, thay áo sơmi cùng quần jean sạch sẽ, rồi xuất hiện ở phía sau đình viện.
Giải Tư chạy nhanh tới, hai huynh đệ ôm chằm lấy nhau.
Giải Ý khẽ cười: “Chúc mừng hạnh phúc.”
Giải Tư cười buông hắn ra, coi coi thần sắc hắn, tuy có đen một điểm nhưng thần thái phi dương, liền rất hài lòng mà nói: “Thế nào tới trễ thế? Alice vẫn muốn ngươi chụp cho chúng ta vài tấm đó.”
“Lập tức chụp cho các ngươi a.” Giải Ý cười. “Tình huống bên kia có chút loạn, máy bay đến trễ, không có biện pháp.”
“Không sao, trở về là tốt rồi.” Giải Tư cùng hắn kề vai sát cánh, thân thiết. “Không cần vội vàng chụp ảnh làm gì, hôm nay ngươi nghỉ ngơi, chúng ta mời nhiếp ảnh gia bằng hữu chuyên nghiệp tới. Bằng hữu này ở bến Thượng Hải cũng rất nổi danh, bất quá đương nhiên so ra kém hơn ngươi. Hắn rất ngưỡng mộ ngươi a.” Nói xong lời này, thanh âm cậu trở nên có chút quỷ bí, hướng hắn chớp chớp mắt vài cái.
“Nói lung tung.” Giải Ý ôn hòa cười, bất vi sở động.
———————–
Hiện tại Dung Tịch vẫn là chưởng môn nhân tập đoàn Đại Năng. Muốn tạo lập tập đoàn năng lượng tại hải ngoại cần tài sản ở hải ngoại của nhiều thành phần tập đoàn hợp lực, chí ít cần 1, 2 hai năm, mà dưới sự lãnh đạo của y, thành công đánh bại sự lên án của một nghiệp đoàn nào đó, phiêu lượng đánh thắng kiện tụng chống phá giá của các nước Mỹ cùng EU, nhất thời tập đoàn Đại Năng oanh động toàn bộ quốc nội cùng quốc tế, được lãnh đạo tán dương vô cùng. Nhiều chuyên gia cũng xuất hiện trên truyền thông phát biểu, gọi việc này là tấm gương cho các xí nghiệp Trung Quốc đột phá hàng rào thuế quan, trở thành điển phạm trong các loại tranh chấp kinh tế quốc tế.
Hết năm, y được tạp chí Quyền Uy quốc tế bầu thành “Một trong 10 nhân vật phong vân kinh tế năm nay”, song song được bầu làm người giàu nhất Á Châu, trở thành nhân vật trung tâm trong diễn đàn tài phú, diễn đàn kinh tế thế giới, diễn đàn Á Châu. Năm nay, y lại trở thành nhân vật bìa tuần san “Thời đại” của Mỹ.
Hiện tại, y đang đứng ở thời đại hoàng kim trong sự nghiệp, đứng trên đỉnh cao nghề nghiệp.
Dưới loại tình huống này, nếu như y rời vị trí, không phải là thăng chức thì chắc chắn khiến cho mọi người bất mãn, nhân tâm xáo động. Bởi vậy, qua một mặt câu thông, đại gia tạm thời đạt thành chung nhận thức, địa vị Dung Tịch để nguyên, sau này sẽ suy xét lại.
Đương nhiên, đối với tư ẩn cá nhân lãnh đạo cao cấp, muốn phong tỏa truyền thông cũng không phải là chuyện khó, báo chí tạp chí nhà ai cũng không muốn chịu số phận bị đình chỉ xuất bản. Dung Tịch có một bằng hữu là hoạ sĩ, cũng không phải chuyện gì thần kỳ. Dư luận cẩn thận bị khống chế ở tại một chừng mực nào đó, ngay cả tư ẩn cá nhân Giải Ý cũng được nghiêm mật bảo hộ.
Một năm qua, mỗi lần Dung Tịch xuất ngoại làm việc, đều có thể mang theo Giải Ý, phí dụng tự gánh vác là được. Y ngoài công tác, còn cùng Giải Ý ngắm phong cảnh tự nhiên cùng cảnh nhân văn. Nếu như công việc chưa xong mà Giải Ý phi thường muốn đi tham quan phong cảnh, y liền tận lực rút ra vài ngày, theo hắn du lịch. Giải Ý đối với văn minh quốc gia cổ đại cùng văn minh thất lạc rất say đắm, từng tại Ai Cập, Trung Mỹ, Ấn Độ, Nepal nấn ná không ít thời gian.
Trong lúc đó, hắn không hề vẽ tranh nữa, mà đổi sang dùng màn ảnh ghi lại cảm nhận bản thân đối với phong cảnh, nhân vật, bảo vệ môi trường, chiến tranh, nghèo khó các loại…. Hắn có trực giác nghệ thuật nhạy cảm, hơn nữa bản lĩnh mỹ thuật cùng tài hoa lại trác việt. Ảnh chụp ra đều đem lại cho người xem cảm giác kỳ dị vô cùng. Lúc ban đầu, hắn chỉ đem ảnh chụp bản thân thoả mãn truyền qua mạng cho Giải Tư, để cậu thưởng thức. Ai biết Giải Tư so với hắn rất có thiên phú thương nhân, ỷ vào danh nghĩa người đại diện của hắn, liền đem mấy bức ảnh bán cho các loại tạp chí nghệ thuật, chụp ảnh chuyên nghiệp, du ngoạn hay các loại tạp chí về phong cảnh. Không những thế Giải Tư còn vì hắn mở triển lãm chụp ảnh lưu động, xuất bản tập ảnh, đưa hắn bay lên cao, tối hậu đem tác phẩm hắn bán cho tạp chí địa lý quốc gia Mỹ. Không lâu sau, Giải Ý vốn nhờ danh tiếng “tràn ngập chủ nghĩa lãng mạn, kích tình và trác việt tài hoa” trở thành nhiếp ảnh gia đặc biệt của địa lý quốc gia Mỹ. Tại giới chụp ảnh, đây là vinh dự cực kỳ cao.
Dung Tịch thật cao hứng, đương nhiên ủng hộ hắn đi công tác này, đối tài hoa hắn tán thưởng bội phần, ái mộ không ngớt.
Những năm gần đây, Giải Ý đã mặc quen y phục vải thô, trở thành một loại mị lực gợi cảm hấp dẫn người. Bạn nghề phương tây nhắc tới hắn, nhất định sẽ gọi là “Nhiếp ảnh gia đông phương anh tuấn kia”, nhìn thấy hắn, sẽ cười cười gọi hắn “Dennis anh tuấn”, mỹ nữ phương tây nhiệt tình như hỏa cũng thông thường dùng “Gợi cảm” hình dung hắn.
Cho đến ngày nay, Giải Tư đối với sự thông minh lanh lẹ của mình lúc đó vô cùng đắc ý.
———————–
Giải Ý nhìn hình dạng đắc ý của đệ đệ, nhịn không được vo vo đầu hắn.
Giải Tư ném cho hắn một ánh mắt trắng dã: “Ta xin ngươi, đừng dùng hình vi đối với cún con mà làm với ta? Ngươi định phá hư hình tượng của ta sao.”
Giải Ý đang muốn trêu chọc cậu hai câu, thì có người phát hiện hắn tới, đi về phía này.
Đái Cẩm tới nhanh nhất, cười nói: “Ca, ngươi rốt cuộc tới rồi, nếu không chắc ta hối hôn quá.”
Giải Tư căm tức nhìn cô: “Ngươi nói cái gì?”
Đái Cẩm xinh đẹp nghiêng nghiêng đầu: “Làm sao? Vốn là thế mà. Nếu không phải ngươi có một ca ca anh tuấn như thế, ta ao ước sau này ngươi lớn lên có được suất khí ngất trời như hắn thì sao lại gả cho ngươi chứ.”
Giải Tư nghe cô nói thế, nhất thời vui mừng lộ rõ trên nét mặt: “Đúng vậy đúng vậy, ca, ngươi là hình ảnh tương lai của ta a, để tất cả mọi người nhìn nhìn xem, tương lai ta còn đẹp trai hơn cả bây giờ nha.”
Giải Ý chỉ có thể cười lắc đầu. Dáng cười hắn thập phần sáng lạn, tại dương quang vàng rượi càng thêm lóa mắt, khiến người ta huyễn hoặc không ngớt.
Lâm Tư Đông, Trình Viễn cùng Lộ Phi đều xông tới, cùng hắn thân thiết hàn huyên.
Lâm Tư Đông cười nói: “Tiểu Ý, ngươi mặc vào bộ này thật sự là quá tiêu trí a, nhìn như sinh viên vừa mới tốt nghiệp vậy.”
Trình Viễn cười tủm tỉm mà bác bỏ: “Ngươi cái gã quê mùa này, biết cái gì? Cái này gọi là phẩm vị. Tiểu Ý hiện tại rất giống nghệ thuật gia đến từ Âu Châu, vẻ hào phóng bên ngoài bao quanh khí tức nghệ thuật trang nhã.”
Lộ Phi bĩu môi: “Ngươi lúc này lại học đòi văn vẻ, nghe muốn ói quá.”
Trình Viễn lập tức tà tà liếc Lộ Phi: “Thế à? Ta học đòi văn vẻ? Vậy ngươi có cao kiến gì? Nói nghe chút coi.” Trên mặt Trình Viễn tràn đầy tiếu ý hài hước, nhiều năm qua, y vẫn dựa vào nụ cười này mà xưng danh “Sát thủ tình trường”.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của y, Lộ Phi hừ một tiếng: “Sao phải nói cho ngươi nghe? Ngươi ta là nửa câu cũng không lọt lỗ tai nhau a.”
“Vì sao?” Trình Viễn vẫn cười mỉm, không biết sống chết mà trêu chọc. “Ta vẫn nghĩ chúng ta tương kiến hận vãn (1), rượu mừng tri kỷ ngàn ly vẫn ít. Huống hồ, chúng ta còn là đối tác, tự nhiên hẳn là thân mật khăng khít, không có gì giấu nhau nha.”
“Đừng có nằm mơ, ai với ngươi thân mật khăng khít?” Lộ Phi hung hăng trừng y. “Đối tác là công sự, thời gian riêng tư ta và ngươi chẳng có giao tình gì cả.”
Nghe bọn họ đấu võ mồm, Giải Ý nghĩ rất thú vị, cứ nghe nữa chắc sẽ nghe được chuyện gì hay ho, Lâm Tư Đông vẻ mặt e sợ cho thiên hạ bất loạn, không khỏi buồn cười.
Lâm Tư Đông lôi hắn một cái, vô cùng thân thiết cười nói: “Chúng ta đã lâu không gặp rồi, đừng để ý đến bọn hắn.”
“Ừ.” Giải Ý gật đầu.
Lâm Tư Đông quan sát hắn một phen, cười nói: “Ta lần đầu tiên thấy ngươi mặc đồ thế này tham dự xã giao chính thức.”
“Hết cách, đã quen.” Giải Ý thoải mái mà nhún vai. “Dù sao hiện tại ta có hào quang nghệ thuật gia sau lưng, tất cả mọi người sẽ tha thứ thôi, nếu như không thông cảm, vậy là họ không biết thưởng thức.”
Giải Tư ở một bên nghe thế, cười ha ha: “Đúng, chính là thế.”
Đái Cẩm cũng cười đến ngửa tới ngửa lui.
(1) tương kiến hận vãn: hận vì gặp nhau quá trễ
Kết cục A
Bình luận truyện