Bối Phụ Dương Quang
Cùng ngày, thị trường chứng khoán toàn cầu xuất hiện chấn động, giá cả thị trường dầu thô bắt đầu biến chuyển không ngừng.
Buổi chiều, đại sứ Trung Quốc trú tại Pakistan liền chạy tới Lahore. Tiếp theo, chính phủ Trung Quốc nhanh chóng lập một tổ công tác, cấp tốc đi Lahore xử lý chuyện lớn. Cùng lúc đó, tại Pakistan, bộ ngoại giao cùng bộ an toàn quốc gia cùng quân đội Pakistan cũng cấu thành liên hợp tổ điều tra, chạy tới Lahore.
Đài truyền hình Trung ương đưa tin trước tiên, tin tức cực kỳ nóng bỏng, không những thế tin này còn được phát đi phát lại trên mấy đài khác nhau.
Truyền thông các quốc gia đều suy đoán thế lực kẻ tập kích là ở phương nào, đại bộ phận suy đoán đều cho là “Căn cứ” cùng “Đông đột”, có một nhất bộ khác lại cho rằng Taliban của Afghanistan. Không lâu sau, một gã tự xưng là người phát ngôn của Taliban gọi điện thoại cho Mỹ, thanh minh Taliban không hề cuốn vào sự kiện khủng bố tập kích Dung Tịch. Việc này cùng Taliban không có quan hệ gì.
Sau đó, người phát ngôn bộ ngoại giao Trung Quốc đối với việc chủ tịch tập đoàn Đại Năng Trung Quốc tiến hành xây dựng trạm thuỷ điện tại Pakistan gặp phải tập kích khủng bố biểu thị cường liệt khiếp sợ cùng phẫn nộ. Ngoại trưởng Pakistan cũng đại biểu chính phủ Pakistan đối với sự kiện tập kích khiến người ta giận sôi này vô cùng lên án. Vị ngoại trưởng kia còn cường điệu, lãnh đạo Pakistan đối với việc này thập phần coi trọng, các bộ liên quan đều ra lệnh tróc nã trừng phạt nghiêm khắc hung thủ, song song toàn lực phối hợp làm tốt công tác cứu giúp người bệnh cùng xử lý an táng người chết. Vị ngoại trưởng hứa hẹn, chính phủ Pakistan sẽ áp dụng tất cả biện pháp bảo đảm an toàn cho nhân viên Trung Quốc tại Pakistan.
Không lâu sau, rất nhiều người có liên quan đến Giải Ý đều chú ý tới tin tức trọng đại này, hầu hết đều tại văn phòng hay trong nhà mở TV.
Trên màn hình, thỉnh thoảng xuất hiện hình ảnh Dung Tịch cùng Giải Ý bị đưa lên cáng cứu thương. Ngoài ra còn có chiếc xe hơi đã cháy sạch chỉ còn lại một luồn khói đen đặc cuồn cuộn bốc lên, khắp chốn đều là cảnh sát cùng quân nhân mang súng ống hiện đại, còn có bác sĩ khoác áo blue trắng. Tràng diện một mảnh hỗn loạn.
Chạy tới Lahore trước hết chính là Lộ Phi cùng Đái Hi. Tập đoàn tài chính Đái thị cùng tập đoàn Đại Năng đều có máy bay riêng, vừa nhận được tin, bọn họ liền chạy tới sân bay, lập tức bay tới.
Giải Ý tại bệnh viện Pakistan được cảnh sát nghiêm mật bảo hộ. Toàn thân nhiều chỗ thụ thương mất máu quá nhiều nhưng không có nội thương nghiêm trọng, không nguy hiểm tính mạng.
Tại hiện trường xảy ra vụ việc, hắn vẫn ôm Dung Tịch, vô luận như thế nào cũng không chịu buông ra, đối với lời khuyên bảo của nhân viên Pakistan mắt điếc tai ngơ chẳng để ý. Sau đó, công nhân tập đoàn Đại Năng ở lễ khởi công cùng quan viên phía Pakistan cũng nghe tin mà tới. Mấy người Trung Quốc đều là thuộc hạ ngầm của Dung Tịch, hoặc thuộc hạ của thuộc hạ, vừa thấy tình cảnh, không khỏi rơi nước mắt, vừa khóc vừa khuyên hắn buông tay.
Mọi lời khuyên bảo đều vô hiệu. Bác sĩ đi cùng quân cảnh hết cách đành cho hắn tiêm một mũi thuốc an thần, lúc này mới đem hai người tách xa nhau được, chia nhau lên xe cứu thương.
Lúc Giải Ý tỉnh lại tại bệnh viện, vết thương toàn thân đều được băng bó thích đáng cả. Hắn ngơ ngác mà nhìn trần nhà. Một lát mới hiểu được, Dung Tịch đã mất, nhất thời trong lòng đau như có hàng ngàn mũi kim đâm vào. Nước mắt lại rơi xuống.
Đến thăm hắn trước hết là đại sứ Trung Quốc, song song còn có quan viên chính phủ Pakistan. Bọn họ đều cho rằng hắn chỉ là một họa sĩ tranh Trung Quốc được mời đến tham gia lễ khởi công, nên mới cùng đồng hành Dung Tịch, nhất thời lọt vào tai bay vạ gió, vì thế an ủi hắn vài câu, muốn hắn dưỡng thương cho tốt, sớm ngày bình phục.
Tâm tình Giải Ý suy nhược cùng cực, chỉ có thể gật đầu, một câu đều nói không nên lời. Bọn họ cũng chỉ cho rằng hắn là bị kinh hãi quá mức, lý giải mà ngồi nói một hồi liền ly khai. Đối với bọn họ mà nói, cái chết của Dung Tịch mới là sự kiện trọng đại, là việc mà bọn họ cần quan tâm xử lý.
Lộ Phi tới trước phòng nhìn di thể Dung Tịch rồi mới tìm đến phòng bệnh Giải Ý.
Giải Ý nhìn thấy gương mặt bi thương muốn chết của y, trái lại đã không còn nước mắt, chỉ xin y: “Lộ Phi, ta muốn thấy y, ngươi giúp ta nghĩ một biện pháp.”
Lộ Phi nhìn hắn, rốt cục gật đầu, ra khỏi phòng, đi an bài.
Buổi tối, Đái Hi cũng chạy tới. Nhưng Giải Ý phảng phất không nhận ra Đái Hi, căn bản không có tâm tư nói chuyện, chỉ nhất tâm muốn gặp Dung Tịch. Đái Hi không miễn cưỡng hắn nói chuyện, chỉ ngồi ở bên giường, thương tiếc mà nhìn hắn.
Không lâu sau, Lộ Phi trở lại, dìu hắn rời giường, dẫn hắn đi ra ngoài. Đái Hi dìu một tay Giải Ý, nhỏ giọng hỏi Lộ Phi: “Đi chỗ nào?”
Trong mắt Lộ Phi rưng rưng, thanh âm nghèn nghẹt: “Hắn muốn đi gặp Dung tổng.”
Đái Hi liền không hề hé răng.
Bọn họ rất thuận lợi mà đi tới phòng khâm liệm, nhân viên công tác đưa bọn họ tới bàn để thi thể Dung Tịch rồi đi.
Giải Ý nhìn gương mặt vẫn đang mỉm cười của Dung Tịch, nước mắt lại rơi.
Cả đêm ấy, hắn vẫn ngây ngốc ở chỗ này, sau đó dù có mệt mỏi thế nào cũng không chịu ly khai. Lộ Phi liền đi ra ngoài tìm ba cái ghế, để tất cả mọi người ngồi xuống.
Giải Ý thủy chung không rên một tiếng, nhìn Dung Tịch mà rơi lệ.
Đái Hi cùng Lộ Phi theo hắn, nhưng cũng không biết nên khuyên giải thế nào. Đến sau cùng, Lộ Phi cũng nhịn không được, nước mắt không ngừng tuôn ra. Đái Hi bị nước mắt Giải Ý khiến cho lòng đau như xé, y cũng rơi lệ.
Ngày thứ hai, chính phủ Pakistan liền phái chuyên cơ, đem di thể Dung Tịch cùng tài xế Tiểu Lý về Bắc Kinh, đi chung còn có Giải Ý đang thụ thương cùng cố ý muốn đi cùng hắn, Lộ Phi, Đái Hi.
Lô Nhất Phàm vẫn muốn gặp hắn, nhưng thủy chung không có được sự đồng ý của cảnh sát, lúc này nghe nói bọn họ phải ly khai, lập tức sớm chạy tới sân bay, tại cửa chính chờ bọn họ.
Giải Ý thấy Lô Nhất Phàm, muốn Lộ Phi xin xe cảnh sát dừng lại, lập tức mở cửa xe, chủ động đi ra.
Lô Nhất Phàm vẻ mặt bi thương, hai mắt rưng rưng, đưa tay ôm hắn, một lát mới tràn ngập tình cảm mà ghé vào tai hắn nói: “Tiểu Ý, tâm nguyện lớn nhất của Dung là hy vọng ngươi hạnh phúc.”
Giải Ý nhẹ nhàng gật đầu: “Ta biết, ta sẽ nỗ lực.”
Lô Nhất Phàm lúc này mới thoáng an tâm, nhìn hắn lên xe, tới sân bay.
Tại máy bay, Giải Ý vẫn canh giữ bên quan tài Dung Tịch, nhưng đã không hề rơi nước mắt nữa. Lộ Phi cùng Đái Hi lo lắng mà canh giữ ở bên cạnh hắn, vẫn không biết nên khuyên bảo làm sao.
Cấp bậc Dung Tịch rất cao, lại hi sinh vì nhiệm vụ, tại sân bay thủ đô nghi thức nghênh tiếp y phi thường long trọng. Quan tài y phủ quốc kỳ, mấy lão tổng tập đoàn Đại Năng tự mình đến máy bay khiêng quan tài xuống, Lộ Phi là chủ tịch bất động sản Vĩnh Cơ thuộc tập đoàn Đại Năng, cũng là quản lý cao cấp, tự nhiên phải gia nhập vào đoàn. Tiếp theo, mấy quản lý tập đoàn Đại Năng thần tình trang trọng mà đem quan tài tài xế Tiểu Lý đưa xuống.
Phía trước cầu thang máy bay tụ tập mấy người lãnh đạo, còn có toàn thể viên chức tập đoàn Đại Năng tại tổng bộ Bắc Kinh, chừng hơn một ngàn người. Truyền thông cũng tới không ít, đông nghịt mà giơ máy chụp ảnh cùng máy quay, đem một màn trang nghiêm túc mục quay phim chụp hình lại hết.
Giải Ý không cùng xuống, chỉ ngồi ở bên cửa sổ, nhìn bọn họ đem quan tài Dung Tịch bỏ vào xe hơi đầy vải đen hoa trắng, chậm rãi rời sân bay. Hắn không muốn đi theo bên người Dung Tịch, xuất hiện tại trước mặt truyền thông, không thể để tới khi qua đời Dung Tịch lại phải nhận tiếng xấu.
Đái Hi vẫn ở bên cạnh hắn, trong lòng thập phần cảm động. Ái tình như vậy sao mà mỹ lệ, khiến bao nhiêu người tha thiết ước mơ mà không thể được. y cũng không ngoại lệ, cũng mộng tưởng đến chính mình.
Mọi người nghênh tiếp Dung Tịch lên xe tang đưa đến nhà tang lễ. Lúc này, nhân viên cứu thương đến đón Giải Ý.
Cái trán, cổ, ngực bụng, chân cùng cánh tay Giải Ý đều quấn mấy lớp băng vải, tay trái còn máng tại cổ, vết thương chồng chất, nhưng không nằm lên cáng, kiên trì nói: “Tự ta đi được.”
Giải Tư, Đái Cẩm, Ly Đình cùng Lâm Tư Đông, Trình Viễn cũng đều chạy đến, lúc này chờ ở dưới máy bay, nhìn Giải Ý chậm rãi đi xuống, lòng đau vạn phần.
Giải Ý kiên quyết không chịu nằm viện, tự xử lý thương thế một lần nữa thay thuốc rồi đến nhà tang lễ ở bên Dung Tịch.
Chương 112
Cùng ngày, thị trường chứng khoán toàn cầu xuất hiện chấn động, giá cả thị trường dầu thô bắt đầu biến chuyển không ngừng.
Buổi chiều, đại sứ Trung Quốc trú tại Pakistan liền chạy tới Lahore. Tiếp theo, chính phủ Trung Quốc nhanh chóng lập một tổ công tác, cấp tốc đi Lahore xử lý chuyện lớn. Cùng lúc đó, tại Pakistan, bộ ngoại giao cùng bộ an toàn quốc gia cùng quân đội Pakistan cũng cấu thành liên hợp tổ điều tra, chạy tới Lahore.
Đài truyền hình Trung ương đưa tin trước tiên, tin tức cực kỳ nóng bỏng, không những thế tin này còn được phát đi phát lại trên mấy đài khác nhau.
Truyền thông các quốc gia đều suy đoán thế lực kẻ tập kích là ở phương nào, đại bộ phận suy đoán đều cho là “Căn cứ” cùng “Đông đột”, có một nhất bộ khác lại cho rằng Taliban của Afghanistan. Không lâu sau, một gã tự xưng là người phát ngôn của Taliban gọi điện thoại cho Mỹ, thanh minh Taliban không hề cuốn vào sự kiện khủng bố tập kích Dung Tịch. Việc này cùng Taliban không có quan hệ gì.
Sau đó, người phát ngôn bộ ngoại giao Trung Quốc đối với việc chủ tịch tập đoàn Đại Năng Trung Quốc tiến hành xây dựng trạm thuỷ điện tại Pakistan gặp phải tập kích khủng bố biểu thị cường liệt khiếp sợ cùng phẫn nộ. Ngoại trưởng Pakistan cũng đại biểu chính phủ Pakistan đối với sự kiện tập kích khiến người ta giận sôi này vô cùng lên án. Vị ngoại trưởng kia còn cường điệu, lãnh đạo Pakistan đối với việc này thập phần coi trọng, các bộ liên quan đều ra lệnh tróc nã trừng phạt nghiêm khắc hung thủ, song song toàn lực phối hợp làm tốt công tác cứu giúp người bệnh cùng xử lý an táng người chết. Vị ngoại trưởng hứa hẹn, chính phủ Pakistan sẽ áp dụng tất cả biện pháp bảo đảm an toàn cho nhân viên Trung Quốc tại Pakistan.
Không lâu sau, rất nhiều người có liên quan đến Giải Ý đều chú ý tới tin tức trọng đại này, hầu hết đều tại văn phòng hay trong nhà mở TV.
Trên màn hình, thỉnh thoảng xuất hiện hình ảnh Dung Tịch cùng Giải Ý bị đưa lên cáng cứu thương. Ngoài ra còn có chiếc xe hơi đã cháy sạch chỉ còn lại một luồn khói đen đặc cuồn cuộn bốc lên, khắp chốn đều là cảnh sát cùng quân nhân mang súng ống hiện đại, còn có bác sĩ khoác áo blue trắng. Tràng diện một mảnh hỗn loạn.
Chạy tới Lahore trước hết chính là Lộ Phi cùng Đái Hi. Tập đoàn tài chính Đái thị cùng tập đoàn Đại Năng đều có máy bay riêng, vừa nhận được tin, bọn họ liền chạy tới sân bay, lập tức bay tới.
Giải Ý tại bệnh viện Pakistan được cảnh sát nghiêm mật bảo hộ. Toàn thân nhiều chỗ thụ thương mất máu quá nhiều nhưng không có nội thương nghiêm trọng, không nguy hiểm tính mạng.
Tại hiện trường xảy ra vụ việc, hắn vẫn ôm Dung Tịch, vô luận như thế nào cũng không chịu buông ra, đối với lời khuyên bảo của nhân viên Pakistan mắt điếc tai ngơ chẳng để ý. Sau đó, công nhân tập đoàn Đại Năng ở lễ khởi công cùng quan viên phía Pakistan cũng nghe tin mà tới. Mấy người Trung Quốc đều là thuộc hạ ngầm của Dung Tịch, hoặc thuộc hạ của thuộc hạ, vừa thấy tình cảnh, không khỏi rơi nước mắt, vừa khóc vừa khuyên hắn buông tay.
Mọi lời khuyên bảo đều vô hiệu. Bác sĩ đi cùng quân cảnh hết cách đành cho hắn tiêm một mũi thuốc an thần, lúc này mới đem hai người tách xa nhau được, chia nhau lên xe cứu thương.
Lúc Giải Ý tỉnh lại tại bệnh viện, vết thương toàn thân đều được băng bó thích đáng cả. Hắn ngơ ngác mà nhìn trần nhà. Một lát mới hiểu được, Dung Tịch đã mất, nhất thời trong lòng đau như có hàng ngàn mũi kim đâm vào. Nước mắt lại rơi xuống.
Đến thăm hắn trước hết là đại sứ Trung Quốc, song song còn có quan viên chính phủ Pakistan. Bọn họ đều cho rằng hắn chỉ là một họa sĩ tranh Trung Quốc được mời đến tham gia lễ khởi công, nên mới cùng đồng hành Dung Tịch, nhất thời lọt vào tai bay vạ gió, vì thế an ủi hắn vài câu, muốn hắn dưỡng thương cho tốt, sớm ngày bình phục.
Tâm tình Giải Ý suy nhược cùng cực, chỉ có thể gật đầu, một câu đều nói không nên lời. Bọn họ cũng chỉ cho rằng hắn là bị kinh hãi quá mức, lý giải mà ngồi nói một hồi liền ly khai. Đối với bọn họ mà nói, cái chết của Dung Tịch mới là sự kiện trọng đại, là việc mà bọn họ cần quan tâm xử lý.
Lộ Phi tới trước phòng nhìn di thể Dung Tịch rồi mới tìm đến phòng bệnh Giải Ý.
Giải Ý nhìn thấy gương mặt bi thương muốn chết của y, trái lại đã không còn nước mắt, chỉ xin y: “Lộ Phi, ta muốn thấy y, ngươi giúp ta nghĩ một biện pháp.”
Lộ Phi nhìn hắn, rốt cục gật đầu, ra khỏi phòng, đi an bài.
Buổi tối, Đái Hi cũng chạy tới. Nhưng Giải Ý phảng phất không nhận ra Đái Hi, căn bản không có tâm tư nói chuyện, chỉ nhất tâm muốn gặp Dung Tịch. Đái Hi không miễn cưỡng hắn nói chuyện, chỉ ngồi ở bên giường, thương tiếc mà nhìn hắn.
Không lâu sau, Lộ Phi trở lại, dìu hắn rời giường, dẫn hắn đi ra ngoài. Đái Hi dìu một tay Giải Ý, nhỏ giọng hỏi Lộ Phi: “Đi chỗ nào?”
Trong mắt Lộ Phi rưng rưng, thanh âm nghèn nghẹt: “Hắn muốn đi gặp Dung tổng.”
Đái Hi liền không hề hé răng.
Bọn họ rất thuận lợi mà đi tới phòng khâm liệm, nhân viên công tác đưa bọn họ tới bàn để thi thể Dung Tịch rồi đi.
Giải Ý nhìn gương mặt vẫn đang mỉm cười của Dung Tịch, nước mắt lại rơi.
Cả đêm ấy, hắn vẫn ngây ngốc ở chỗ này, sau đó dù có mệt mỏi thế nào cũng không chịu ly khai. Lộ Phi liền đi ra ngoài tìm ba cái ghế, để tất cả mọi người ngồi xuống.
Giải Ý thủy chung không rên một tiếng, nhìn Dung Tịch mà rơi lệ.
Đái Hi cùng Lộ Phi theo hắn, nhưng cũng không biết nên khuyên giải thế nào. Đến sau cùng, Lộ Phi cũng nhịn không được, nước mắt không ngừng tuôn ra. Đái Hi bị nước mắt Giải Ý khiến cho lòng đau như xé, y cũng rơi lệ.
Ngày thứ hai, chính phủ Pakistan liền phái chuyên cơ, đem di thể Dung Tịch cùng tài xế Tiểu Lý về Bắc Kinh, đi chung còn có Giải Ý đang thụ thương cùng cố ý muốn đi cùng hắn, Lộ Phi, Đái Hi.
Lô Nhất Phàm vẫn muốn gặp hắn, nhưng thủy chung không có được sự đồng ý của cảnh sát, lúc này nghe nói bọn họ phải ly khai, lập tức sớm chạy tới sân bay, tại cửa chính chờ bọn họ.
Giải Ý thấy Lô Nhất Phàm, muốn Lộ Phi xin xe cảnh sát dừng lại, lập tức mở cửa xe, chủ động đi ra.
Lô Nhất Phàm vẻ mặt bi thương, hai mắt rưng rưng, đưa tay ôm hắn, một lát mới tràn ngập tình cảm mà ghé vào tai hắn nói: “Tiểu Ý, tâm nguyện lớn nhất của Dung là hy vọng ngươi hạnh phúc.”
Giải Ý nhẹ nhàng gật đầu: “Ta biết, ta sẽ nỗ lực.”
Lô Nhất Phàm lúc này mới thoáng an tâm, nhìn hắn lên xe, tới sân bay.
Tại máy bay, Giải Ý vẫn canh giữ bên quan tài Dung Tịch, nhưng đã không hề rơi nước mắt nữa. Lộ Phi cùng Đái Hi lo lắng mà canh giữ ở bên cạnh hắn, vẫn không biết nên khuyên bảo làm sao.
Cấp bậc Dung Tịch rất cao, lại hi sinh vì nhiệm vụ, tại sân bay thủ đô nghi thức nghênh tiếp y phi thường long trọng. Quan tài y phủ quốc kỳ, mấy lão tổng tập đoàn Đại Năng tự mình đến máy bay khiêng quan tài xuống, Lộ Phi là chủ tịch bất động sản Vĩnh Cơ thuộc tập đoàn Đại Năng, cũng là quản lý cao cấp, tự nhiên phải gia nhập vào đoàn. Tiếp theo, mấy quản lý tập đoàn Đại Năng thần tình trang trọng mà đem quan tài tài xế Tiểu Lý đưa xuống.
Phía trước cầu thang máy bay tụ tập mấy người lãnh đạo, còn có toàn thể viên chức tập đoàn Đại Năng tại tổng bộ Bắc Kinh, chừng hơn một ngàn người. Truyền thông cũng tới không ít, đông nghịt mà giơ máy chụp ảnh cùng máy quay, đem một màn trang nghiêm túc mục quay phim chụp hình lại hết.
Giải Ý không cùng xuống, chỉ ngồi ở bên cửa sổ, nhìn bọn họ đem quan tài Dung Tịch bỏ vào xe hơi đầy vải đen hoa trắng, chậm rãi rời sân bay. Hắn không muốn đi theo bên người Dung Tịch, xuất hiện tại trước mặt truyền thông, không thể để tới khi qua đời Dung Tịch lại phải nhận tiếng xấu.
Đái Hi vẫn ở bên cạnh hắn, trong lòng thập phần cảm động. Ái tình như vậy sao mà mỹ lệ, khiến bao nhiêu người tha thiết ước mơ mà không thể được. y cũng không ngoại lệ, cũng mộng tưởng đến chính mình.
Mọi người nghênh tiếp Dung Tịch lên xe tang đưa đến nhà tang lễ. Lúc này, nhân viên cứu thương đến đón Giải Ý.
Cái trán, cổ, ngực bụng, chân cùng cánh tay Giải Ý đều quấn mấy lớp băng vải, tay trái còn máng tại cổ, vết thương chồng chất, nhưng không nằm lên cáng, kiên trì nói: “Tự ta đi được.”
Giải Tư, Đái Cẩm, Ly Đình cùng Lâm Tư Đông, Trình Viễn cũng đều chạy đến, lúc này chờ ở dưới máy bay, nhìn Giải Ý chậm rãi đi xuống, lòng đau vạn phần.
Giải Ý kiên quyết không chịu nằm viện, tự xử lý thương thế một lần nữa thay thuốc rồi đến nhà tang lễ ở bên Dung Tịch.
Kết cục B
Bình luận truyện