Bối Phụ Dương Quang

Chương 56





Tại chỗ đón người thân, Giải Tư lo lắng nhìn chằm chằm đám người đang đi ra, rất sợ không nhìn thấy ca ca của mình.

Rất nhanh, Giải Ý một thân không hành lý xuất hiện ở trước mặt cậu.

Hải Nam so với Tây Nam ấm hơn nhiều lắm, hắn một thân áo trắng cùng chiếc quần jean bạc màu mua tại Thành Đô tiêu sái đi ra, mỉm cười với Giải Tư.

Giải Tư nhìn hắn, không khỏi nhào tới ôm chặt: “Ca….. Ca………..” Cổ họng cậu như tắt lại, vành mắt đỏ cả lên.

Giải Ý nhẹ nhàng ôm cậu, vuốt vuốt lưng, ôn nhu xoa dịu: “Đều là ca không tốt, đừng khổ sở nữa.”

Một lúc lâu, Giải Tư mới thoáng bình tĩnh trở lại. Cậu gật đầu. Mang theo ca ca tới bãi đỗ xe.

Giải Ý cười nói: “Tự ngươi lái xe tới.”

“Đúng vậy.” Giải Tư gật đầu. “Ta có hộ chiếu Mỹ.”

“Trung Quốc đâu có thừa nhận.” Giải Ý cười khẽ. “Thằng nhóc này ngươi thật là sơ ý. Ngươi ngồi sang bên, ta lái.”

Giải Tư đem chìa khóa giao lại cho hắn, mặt chẳng không chịu thua: “Cái gì thằng nhóc chứ? Ngươi so với ta lớn có sáu tuổi, đừng có lên mặt cụ non.”

“Lớn bảy tuổi.” Giải Ý vừa nổ máy vừa đùa. “Đừng có giả bộ đại nhân trước mặt ta.”

Giải Tư lập tức biện giải: “Bảy tuổi gì chứ? Sáu tuổi lẻ chín tháng mà thôi.”

“Phải làm chẵn chứ.” Giải Ý ha ha, lái xe ra khỏi bãi.

“Hừ, ta phải làm tới nơi tới chốn, đâu thể làm chẵn thế được.” Giải Tư cũng cười, thần tình trở nên thập phần rộng rãi.

Đây là chủ đề mà từ nhỏ đến lớn cả hai đều ra sức tranh giành, tiểu hài tử thường hay giả dạng người lớn. Giờ đây trải qua một lần sinh ly tử biệt, huynh đệ mới có lần thứ hai nháo nháo mà tranh giành cái này, không khỏi cảm thấy như tìm lại cảm giác biết bao đời rồi.

Giải Ý lái xe chạy băng băng trên đường lớn, tâm tình thập phần bình tĩnh. Hắn nhàn nhạt khuyên bảo: “Tiểu Tư, ngày mai ngươi trở về Mỹ đi, đừng để lỡ việc học.”

Giải Tư lưu luyến không rời: “Ca, ở thêm vài ngày nữa đi?”

“Không được.” Giải Ý cười lắc đầu. “Ta không sao, ngươi yên tâm. Chờ nghỉ hè thì về. Được rồi, lần trước gọi điện thoại cho ngươi, ngươi không phải nói muốn đi tiểu đảo ở nam Thái Bình Dương chơi sao?”

Giải Tư rầu rĩ: “Hiện tại không muốn đi nữa.”

Giải Ý sủng nịch mà cười: “Đừng vì ta mà mất hứng thế, nếu không ta không vui đâu. Nghỉ hè ngươi với cha mẹ đi New Zealand chơi đi. Ở đó mát mẻ, an tĩnh, không khí lại trong sạch.”

Giải Tư khó chịu, hỏi hắn: “Vậy ngươi có tới không?”

Giải Ý suy nghĩ một chút, trả lời: “Nếu không quá bận thì sẽ tới.”

“Vậy nhất định phải giữ lời đó.” Giải Tư lập tức cao hứng. “Ca, ngươi nhất định phải tới. Chúng ta cùng cha mẹ đi chơi cho đã đời mới được.”

Giải Ý chỉ là cười cười. Thấy tiểu đệ đệ thân thiết như thế, hắn vô cùng cao hứng.

“Tiểu Tư, có bạn gái chưa?” Hắn có chút trêu đùa hỏi dò.

Giải Tư nhất thời thần thái phi dương. “Có, là đồng học của ta.”

“A, tương lai là nữ luật sư sao?”

“Nhưng cô ấy nói không muốn làm luật sư, muốn làm thẩm phán.” Giải Tư thay bạn gái tự hào.

“Wa…, chí lớn a.” Giải Ý cũng thật cao hứng. “Là người ở đâu?”

“Singapore.”

“Bao nhiêu tuổi?”

“Cùng tuổi ta, nhỏ hơn hai tháng thôi.”

“Ừ, thế cũng tốt. Nghỉ hè dẫn về gặp cha mẹ đi?”

Giải Tư liên tục gật đầu: “Tốt, ta nói cô ấy rồi, mà cô ấy cũng đáp ứng rồi. Mặt khác, ta cũng sẽ tới Singapore ra mắt cha mẹ cô ấy nữa.”

“Ha ha, vậy là đi tới cùng rồi sao?” Tuy rằng lái xe, Giải Ý cũng nhịn không được, lấy tay xoa đầu đệ đệ.

Giải Tư hiển nhiên say sưa với sự sủng ái của ca ca, hai mắt tỏa sáng: “Phải, chúng ta xác định rõ quan hệ rồi. Hai ta đều chung chí hướng, tính tình cũng hợp, sự nghiệp tương lai cũng có thể giúp đỡ nhau. Gia thế hai bên cũng không xa cách mấy, phụ thân cô ấy tại đại học Singapore là giáo sư, mẫu thân nội trợ. Phụ thân ta là kỹ sư, mẫu thân là hoạ sĩ. Ha ha, đều là dòng dõi thư hương, quá hợp rồi còn gì.”

Giải Ý tiến tục lái xe, nghiêm túc hỏi: “Vậy chừng nào kết hôn?”

“Cả hai muốn chờ tốt nghiệp sẽ quay về Thượng Hải công tác, ta dự định mở một văn phòng luật sư tư, chỉ sợ cô ấy không đảm đương nổi biện lý hay thẩm phán thôi, chỉ có thể theo ta làm chung. Công tác hai năm thì sẽ kết hôn.” Giải Tư cười, tư tưởng thực sự như chủ nghĩa đại nam tử truyền thống.

Giải Ý cười khẽ lắc đầu: “Vậy cô gái đó phiêu lượng không?”

“Phiêu lượng, khí chất phi thường tốt.” Giải Tư thưởng thức gật gật đầu, nói ngay. “Sau này sẽ đem ảnh cho ngươi coi.”

“Tốt.”

———————

Dọc theo đường đi, hai người cười cười nói nói, bầu không khí vô cùng vui vẻ thoải mái. Giải Tư vẫn cẩn thận mà không nói gì về Lâm Tư Đông, Giải Ý căn bản cũng im luôn.

Lần này Giải Ý trở về, chỉ báo thời gian xuống máy bay cho Giải Tư. Hắn không muốn kinh động quá lớn, càng không muốn gặp lại Lâm Tư Đông.

Nhưng những gì cần tới vẫn phải tới, Giải Ý chắc chắn không trốn tránh nữa.

Vừa vào nội thành, Giải Ý liền đi xe về công ty.

Giải Tư thân thiết hỏi: “Ca, ngươi không nghỉ ngơi một chút sao?”

Giải Ý lắc đầu: “Ta không mệt. Đi hơn nửa tháng, công ty chỉ sợ loạn rối tinh rối mù cả lên. Ta phải yên ổn quân tâm một chút.”

Giải Tư liền không nói thêm gì. Ca ca đã trở về, có thể thấy dáng cười hắn, nghe được thanh âm hắn, ôm được hắn, lòng Giải Tư đã tràn đầy vui sướng rồi. Từ nhỏ đến lớn, ca ca nói cái gì cậu nghe cái đó, hiện tại vẫn thế. Vô luận ca ca muốn gì, cậu cũng không cản, thậm chí cổ vũ thêm.

Cao ốc công ty giờ không có phóng viên nào đứng chờ, Lâm Tư Đông, Trình Viễn cùng công nhân công ty Tân Cảnh Giới đều đã loan tin, nói Giải Ý không việc gì, chỉ là đi nghỉ thôi, vài ngày sau sẽ về nên chuyện chẳng còn gì giật gân nữa cả. Tin cũng mất giá trị.

Giải Ý đem xe vào bãi đỗ xe ngầm, cùng Giải Tư đi lên tầng trệt.

Huynh đệ bọn họ hôm nay không hẹn mà cùng mặc T-shirt trắng, quần jean, giầy thể thao, Giải Ý mặc thế này nhìn trẻ hơn lúc mặc âu phục rất nhiều. Vóc người cả hai đều cao gầy thon dài, diện mục tuấn lãng, sức sống tràn đầy, tựa như hai chàng sinh viên trẻ tuổi, cả người đều dương quang sáng lạng.

Vừa đi vào cổng lớn, một nữ công nhân kìm lòng không được liền thét chói tai, mấy nhân viên đón tiếp liền ầm ĩ cả lên: “Giải tổng, ngươi rốt cục đã trở về.”

Giải Ý cười gật đầu với bọn họ: “Ừ, ta đã trở về.”

Công nhân đồng loạt xông tới, bất chấp quan hệ trên dưới, lễ tiết vứt hết ra sau đầu, nhịn không được tay bắt mặt mừng, vỗ vai, bá cổ, ai ai cũng muốn tự mình chứng thực hắn là bằng xương bằng thịt.

Giải Ý luôn luôn không thích cùng người thân cận tiếp xúc nhưng lúc này cũng rất thông cảm thuộc hạ của mình, liền chỉ ôn hòa cười, không tức giận cũng không tránh né.

Giải Tư đứng ở một bên, nhìn thấy màn thân thiết tình cảm thế cười vô cùng hài lòng.

Lúc này, tại một góc tiếp tân, Lâm Tư Đông cùng Trình Viễn đang ngồi. Bọn họ cũng đều biết hôm nay Giải Ý trở về thế nhưng thời gian cụ thể thì không rõ. Do đó từ sáng đã ngồi chờ ở đây. Nhìn Giải Ý được bao bọc bởi bao người, con mắt bọn họ đều lập tức sáng lên.

Giải Ý đã không còn là con người sống mà như chết trước đây nữa. Tuy rằng vẫn thon gầy, sắc mặt có chút tái nhợt nhưng hắn sống lưng đĩnh đạt thẳng tắp, thần tình đã khôi phục tự tin tựa như Giải Ý cường ngạnh, bình tĩnh trước đây đã trở về. Dáng cười lấp lánh trong dương quang, ôn hòa, ấm áp, cả người tựa như vầng dương chói mắt.

Trình Viễn nhìn Lâm Tư Đông liếc mắt, cười khẽ: “Lão Lâm, thế này đừng có trách ta hoành đao đoạt ái nghen?”

“Trước đây làm như ngươi nhường ta không bằng.” Lâm Tư Đông cũng cười, thanh âm trầm thấp nhưng tràn ngập uy nghiêm. “Lão đệ, ngươi muốn theo ta đấu thì cứ việc. Dù gì cũng là hảo hữu nhiều năm, đừng làm bị thương hòa khí chứ. Ngươi biết hắn có ý nghĩa với ta như thế nào mà.”

Trình Viễn cười lắc đầu: “Ta đã nhường một lần, rốt cuộc cũng xem như thể hiện tình bằng hữu rồi, lần này ta không dự định nhường thêm lần nào nữa đâu.”

Dáng cười Lâm Tư Đông nhàn nhạt, nhưng mơ hồ toát ra khí phách kiên định vô cùng.

Giải Tư với mấy công nhân hàn huyên một hồi lâu mới nói: “Được rồi, mọi người làm việc đi. Hiện tại sắp trưa rồi, mọi người cứ nghỉ ngơi bình thường. Buổi chiều giờ, toàn thể công nhân họp, các bộ phòng đều phải báo cáo tình hình công tác giai đoạn một và bước tiếp theo của kế hoạch công tác đó.”

Mọi người cùng kêu lên đáp ứng, rốt cục tứ tán, trở lại công tác như thường.

Giải Ý lúc này mới chú ý tới Lâm Tư Đông cùng Trình Viễn đang ngồi ở phía góc. Hắn trầm mặc không nói gì, cũng không nhúc nhích, chỉ là dáng cười trên mặt dần dần thu liễm lại.

Lộ Phi chú ý tới ánh mắt hắn, ở một bên thấp giọng nói vào: “Lâm tổng cùng Trình tổng sáng sớm đã tới, nói là muốn ở chỗ này chờ ngươi.”

Giải Ý gật đầu, có vẻ suy tư một chút rồi tiến tới: “Lâm tổng, Trình tổng, đa tạ hai vị nhớ tới. Hai vị đều là người lãnh đạo đại tập đoàn, công tác bận rộn, nhật lí vạn ky, cần gì phải làm lỡ thời gian quý giá?” Hắn lời nói khách khí, khéo léo vô cùng nhưng nghe vào trong tai hai người kia thì chẳng khác gì kim đâm.

Lâm Tư Đông giành nói trước: “Giải tổng quá khách khí. Chúng ta hợp tác lâu như vậy rồi, dù thế nào cũng là bằng hữu mà? Ngươi tung tích không rõ, ta rất lo lắng.”

Giải Ý mỉm cười nói: “Lâm tổng khách khí quá. Ta đã làm xong công trình của các ngươi giao rồi, thế hẳn là không vi phạm hợp đồng chứ?”

Lâm Tư Đông biết hắn ám chỉ điều gì, ha hả cười nói: “Đương nhiên không có. Danh tiếng Giải tổng trong nghề rất cao mà, thủ tín vô cùng, trọng lời hứa, kẻ khác kính nể.”

“Không dám nhận.” Trên mặt Giải Ý vẫn cười như đang đeo mặt nạ. “Lâm tổng cũng là thập phần tuân thủ lời hứa mà, mọi người đều biết.”

Lâm Tư Đông ý vị thâm trường mà nhìn hắn: “Đó là đương nhiên thôi, có chút lời hứa cả đời đều phải giữ cả.”

Giải Ý chẳng hề để ý, nhún vai: “Có sao? Ta làm công trình, một công trình kết thúc thì cũng chính là kết thúc mọi thứ, hợp đồng coi như giải trừ, không cần dây dưa dài dòng làm gì? Đúng không, Trình tổng?” Hắn nhìn về phía Trình Viễn.

Trình Viễn lập tức gật đầu lia lịa: “Hoàn toàn chính xác, một công trình hoàn thành thì coi như tất cả xong hết, phải đem mắt mà nhìn về công trình mới tiếp theo chứ. Đó mới thật sự là sinh mệnh của công ty nội thất chúng ta à.”

Giải Ý tiếu ý tiệm nùng: “Lời Trình tổng đúng là chân lý.”

Lâm Tư Đông cũng không tranh cãi nữa, chỉ là tràn ngập yêu thương mà nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Tiểu Ý, hôm nay ta mời, coi như mừng ngươi trở về.”

Giải Tư đứng ở một bên rất không hài lòng: “Ai muốn ngươi mời? Chúng ta tự mừng với nhau là được rồi.”

Giải Ý nhẹ nhẹ đánh vào tay Giải Tư, ý bảo cậu khắc chế, sau đó cười nói: “Được a, nếu Lâm tổng muốn mời khách, chúng ta cung kính không bằng tuân mệnh.”

Lâm Tư Đông mừng rỡ, cho rằng Giải Ý đã tha thứ cho y: “Được, đêm nay tại Bảo Mãn lâu đi, ta lập tức gọi người đặt chỗ.”

“Được.” Giải Ý cũng không dự định làm vẻ ta đây, sảng khoái đồng ý.

Lâm Tư Đông đắc ý liếc nhìn Trình Viễn, Trình Viễn cũng không mất tinh thần, vẫn khoái trá mỉm cười: “Tuy rằng Lâm tổng mời nhưng ta cũng muốn đi, nhất định phải tham gia a.”

“Đương nhiên có thể.” Giải Ý không đợi Lâm Tư Đông mở miệng đã đáp ứng ngay. “Nhiều người náo nhiệt.”

Lúc này, Lộ Phi đưa cho Giải Ý một cái điện thoại di động: “Đây là điện thoại mới mua theo phân phó của ngài hôm qua, đã nhập lại các số bên trong, vẫn là số điện thoại trước đây.”

“Cảm tạ.” Giải Ý tiếp nhận, vừa bấm số vừa đi ra cửa.

Chờ điện thoại bên kia reo, hắn đã đi vào văn phòng của mình. Vừa đóng cửa lại, gian phòng liền khôi phục an tĩnh.

Thanh âm Dung Tịch trầm thấp nhu hòa: “A lô, Tiểu Ý, tới nơi rồi à?”

“Vâng.” Giải Ý khoái trá mà cười, thanh âm rất nhẹ. “Dung ca, ta đã trở lại.”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện