Bối Phụ Dương Quang
Ở vùng núi không khí rất thoáng mát, mặc dù đã tới tháng sáu, nhiệt độ không khí nơi đây vẫn thấp, khi lên đây không chỉ phải mặc thêm áo lông, mà nghỉ tại khách sạn ven đường, trong phòng cũng phải mở thảm điện mới có thể giữ ấm được, tại nơi đây không khí nóng bức của mùa hè dường như đã bị lãng quên.
Trên đường đi, trên cơ bản không gặp người, đi cả một ngày đêm mới thấy một chiếc xe ngang qua, nhưng rất nhanh liền vụt qua, biến mất không thấy nữa. Giải Ý cảm giác bản thân như đã rời xa hồng trần, tâm tình cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
—————
Vào trong thành Khang Định, kiến trúc cổ xưa ập vào mắt, người đi trên đường phần lớn đều mặc đồ thời Hán. Giải Ý xuống xe hỏi đường đến khách sạn Cách Tát Nhĩ (1), rất nhanh liền có người nhiệt tình lên xe với hắn, dẫn đi, khiến cho hắn vô cùng băn khoăn.
Hắn biết người Tạng Khu nhiệt tình, Lộ Phi có bảo khi hắn đến Khang Định, bằng hữu ở đó sẽ trèo đèo lội suối, đón tiếp ở Hải Loa câu.
Khách sạn Cách Tát Nhĩ là khách sạn xa hoa nhất trong thành Khang Định, nội thất bên trong cùng trang thiết bị đều là dựa theo tiêu chuẩn bốn sao, rất thư thích. Trong khách sạn có một pho tượng thật lớn bằng cẩm thạch của Cách Tát Nhĩ vương tuấn mã của hắn, thực sống động vô cùng. Ngoài cửa lớn cách một con sông cuộn trào mãnh liệt, là ngọn núi “Bào Mã Lưu Lưu” (2)
Giải Ý tới trước khách sạn , đang suy nghĩ xem đưa cho người dẫn đường bao nhiêu tiền thù lao thì thanh niên kia đã xuống xe, cười cười đi mất.
Giải Ý tới quầy tiếp tân, hỏi thăm Mã Khả có ở chỗ này không.
Tiểu thư trực quầy lập tức thập phần cảnh giác, dường như đã bị tổ kịch phân phó qua, không thể nói lung tung, để tránh khỏi bị độc giả hoặc là phóng viên quấy rầy.
Giải Ý bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống gọi điện thoại cho Mã Khả, thế nhưng điện thoại di động của cậu ngoài vùng phủ sóng, không gọi được.
Án lẽ thường suy đoán, với giá trị Mã Khả hiện tại, tự nhiên là ở tại khách sạn tốt nhất rồi, hơn phân nửa là ở tại Cách Tát Nhĩ, cho nên hắn liền thuê phòng tại đây luôn, cũng không tìm gấp.
—————–
Độ cao so với mặt biển của Khang Định là 2800m, thân thể của Giải Ý mặc dù không bị sự thay đổi thời tiết tại đây mà có phản ứng không tốt, thế nhưng dù sao vẫn là lái xe đường dài nhiều ngày, rốt cục vẫn là cảm thấy mệt mỏi, vì vậy nên ngủ cả buổi chiều, đến chạng vạng mới tỉnh dậy. Suy nghĩ một chút, hắn quyết định đi ra ngoài ăn một chút gì đó, sau đó sẽ tìm Mã Khả.
Chờ ở cửa thang máy, bên hông là thang bộ. Thang máy đang chạy lên trên, hắn tựa hồ nghe thấy âm thanh của người trên lầu, thanh âm rất quen thuộc. Hắn giật mình, đang muốn đi lên xem xem, liền thấy thang máy ở trên dừng lại, phỏng chừng người đã vào thang máy. Thang máy xuống tầng Giải Ý đứng thì dừng lại.
Hai cửa mở ra.
Hắn liếc mắt liền thấy, trong thang máy chỉ có hai người, đang vui cười quấn thành một chỗ, tựa hồ là nam tử thon thả kia đang tha thiết ôm riết lấy một người khác, mà người kia cười cười đẩy ra, thái độ cũng không kiên quyết, như là vui đùa, thái độ vô cùng thân thiết.
Giải Ý một thời không đi vào, chỉ là nhìn bọn họ.
Hai người dường như đều cảm giác được ánh mắt của hắn, nhất tề hướng hắn nhìn.
Một người hắn không nhận ra, nhưng đang cùng người nọ dây dưa một chỗ đích thị là Mã Khả.
Mã Khả vừa nhìn thấy hắn, không khỏi ngây ngẩn cả người, lập tức như điện giật thả người kia ra.
Giải Ý thân thủ ngăn cửa thang máy đang muốn đóng lại, lãnh tĩnh nói: “Nếu ta là phóng viên, thì chuyện này đã thành tin rồi.” Nói xong, hắn thả tay, mặc cho hai cánh cửa đóng lại, để mặc tiếng hô hoán của Mã Khả bên trong.
Nhìn con số trên cửa một đường biến hóa, Giải Ý tâm như chỉ thủy, chẳng có gì là không vui. Hắn suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đi ra ngoài, vì vậy liền đổi lại thành thang bộ, chậm rì rì từng tầng một mà đi xuống.
—————
Đi tới lầu một, nam nhân cùng một chỗ Mã Khả hồi nãy đang chờ ở cửa thang máy. Nhìn thấy hắn, người nọ không khỏi ngẩn ra, nói rằng: “Mã Khả đi thang máy tìm ngươi, ngươi chờ một chút.”
Lúc này mới nhìn rõ, nam nhân này lớn lên vô cùng mỹ lệ xinh đẹp, đẹp lỗng lẫy nói không nên lời. Hắn suy nghĩ chốc lát, mỉm cười đáp: “Phiền ngươi chuyển lời tới Mã Khả, ta đi ra ngoài ăn. Hắn cũng không cần tìm ta, cứ làm việc của hắn đi vậy.”
Lúc này, trợ lý Tần Quyên của Mã Khả xuất hiện, Giải Ý trước đây tại Hải Nam có gặp qua cô, lúc này cũng nhàn nhạt mà cười bắt chuyện. Người nọ tự nhiên hiểu rõ quan hệ của hắn cùng với Mã Khả, không khỏi liếc nam nhân mỹ lệ kia, trên mặt vẫn bất động thanh sắc.
Giải Ý đi ra ngoài. Tần Quyên đi theo.
Giải Ý nhìn cô một chút, đột nhiên hỏi: “Người kia là ai?”
Nàng nhàn nhạt mà đáp: “Là nhà trang điểm (3) số một quốc nội, năm ngoái được bầu thành mười nhân vật mới sáng giá của Trung Quốc. Tại ngành giải trí đại lục, hắn là người công khai tính hướng sớm nhất, cũng đã sớm được thế nhân tiếp nhận. Người trong giới đều hy vọng có thể mời hắn trang điểm cho, bất quá hắn rất kiêu ngạo, rất ít tiếp.”
Giải Ý gật đầu không hề hỏi nhiều.
Nữ sĩ trầm ổn này rất có thiện cảm đối với Giải Ý, không khỏi nhiều lời hai câu: “Bọn họ kỳ thực cũng mới vừa qua lại, hơn phân nửa đùa đùa thôi, ngươi nếu như kiên trì, Mã Khả cũng sẽ không rời khỏi đâu.”
Giải Ý ôn hòa cười đáp: “Dưa hái xanh không ngọt.”
Tần Quyên liền không hề dài dòng, đứng lại ở ngoài cửa.
Giải Ý nói với cô một câu “Tái kiến”, chầm chậm rời khỏi khách sạn rồi đi trên đường.
Khang Định là một thành nhỏ chỉ có năm vạn dân, đặt tại một thung lũng, hai bên đều là núi non trùng điệp, có một con sông đi ngang qua thành, nước sông đều là băng từ tuyết sơn tan chảy, rất sạch sẽ.
Giải Ý tùy tiện tìm tiểu *** ven đường ăn sa oa mễ tuyến (4) , sau đó liền đi dạo một vòng dọc theo bờ sông, chỉ mất chút thời gian đã đi được toàn thành.
Trở lại khách sạn, hắn cũng không nghĩ ngợi gì, an tĩnh theo thang máy, trở về gian phòng của mình
Vừa rửa mặt xong, mở TV thì có người đến bấm chuông cửa.
Hắn biết là Mã Khả, suy nghĩ một chút, liền đi mở cửa.
Mã Khả chạy ào vào, mạnh mẽ nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy.
Giải Ý khóa cửa, ôm vai cậu, đưa cậu vào phòng ngồi xuống, sau đó lấy bình trà trên bàn đi pha trà. Hắn nãy giờ không nói gì, thần tình trên mặt cũng rất bình tĩnh, chẳng hề tức giận.
Mã Khả tiếp nhận chén trà hắn đưa, có chút thấp thỏm bất an, một lát mới nói: “Ý, Tiểu Kim là thợ trang điểm của ta, chúng ta bình thường quậy phá thế thôi, ngươi … đừng hiểu lầm.”
Giải Ý mỉm cười gật đầu: “Ừ, ta cũng không hiểu lầm.”
Mã Khả sợ hãi nhìn hắn: “Ngươi không giận ta chứ?”
Giải Ý cười lắc đầu: “Đương nhiên không có.”
Mã Khả liền cao hứng đứng lên, buông chén trà để sang bên. Hắn quỳ gối trước Giải Ý, tha thiết ôm lấy thắt lưng hắn, vùi đầu vào trong lòng hắn, nhẹ giọng nỉ non: “Ý, ta biết là ngươi tốt với ta nhất mà.”
Giải Ý vỗ vỗ lưng cậu: “Ta đã nói rồi, Mã Khả, ngươi không cần vì ân nghĩa mà cùng chỗ với ta, ngươi có thể đi theo đuổi cuộc sống của chính mình.”
Mã Khả có chút hoảng, ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng: “Ý, ngươi đừng nói thế, ta thích cùng một chỗ với ngươi, không ai bức ta cả, đó là lựa chọn của ta.”
Giải Ý rộng rãi mà cười: “Tình cảm cũng có thể cải biến đó, trên đời nào có chuyện vạn năm không đổi?”
Mã Khả càng nóng nảy: “Ý, ngươi không tin ta sao?”
“Không phải, đây không phải vấn đề tin hay không tin.” Giải Ý ôn hòa cười cười. “Mã Khả, ngươi còn quá trẻ, tình cảm vẫn chưa ổn định. Ngươi hiện tại càng ngày càng nổi, phạm vi công tác cũng sẽ càng lúc càng lớn, biết càng ngày càng nhiều người. Nhân sinh khổ đoản, chuyện cùng người thú vị chắc chắn còn rất nhiều.”
Mã Khả nghe lời này, thực sự khó có thể biện bác, chỉ đành chui đầu vào trong lòng hắn, rầu rĩ: “Ta không muốn xa ngươi.”
“Gì mà xa hay không chứ.” Giải Ý cười khẽ. “Bất quá, ngày mai ngươi không phải còn cần chụp hình sao? Rất khổ cực đó, trở lại sớm nghỉ ngơi một chút đi.”
“Hôm nay ta ngủ ở đây với ngươi.” Mã Khả kiên trì.
Giải Ý từ chối: “Ngươi không muốn phóng viên sáng sớm chờ ở cửa săn tin chứ?”
Mã Khả trầm mặc thật lâu, sâu mới hít một hơi, gật đầu nói: “Được rồi, ta về, Ý, ngươi đồng ý ta không tức giận rồi đó, phải ở chỗ này vài ngày đó nha.”
“Tốt.” Giải Ý nhẹ giọng. “Ngày mai các ngươi ở nơi nào chụp hình?”
“Hình như là đi thảo nguyên Tháp Cung, sáng mai xuất phát, buổi tối trở về.”
“À.” Giải Ý suy nghĩ một chút, cười nói. “Ta đây sẽ không đi cùng ngươi, ta không thích chỗ quá ồn ào. Ngày mai dự định đi Mộc Cách Thố xem cảnh, buổi chiều sẽ trở lại.”
“Tốt rồi.” Rốt cuộc Mã Khả vẫn còn tâm tính trẻ con, nhất thời liền cao hứng trở lại. “Vậy ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Ừ.” Giải Ý nhìn cậu hài lòng bước ra cửa, lúc này mới xem TV trở lại.
Qua khoảng chừng nửa tiếng sau, lại có người đến ấn chuông.
Hắn tưởng Mã Khả quay lại, vì vậy đứng dậy mở rộng cửa, thế nhưng người vào lại là vị nhà trang điểm nổi tiếng kia.
“Ta chỉ nói vài câu rồi sẽ đi ngay.” Y nhìn Giải Ý, thần tình vô cùng trịnh trọng.
Giải Ý ôn hòa mời: “Vậy thì mời ngồi.”
Người nọ không nhúc nhích: “Không cần, vài phút là nói xong thôi.”
“Được, ngươi cứ nói.”
“Giải tổng, tình cảm Mã Khả đối với ngươi, đại khái là tâm tư có ơn lo đáp, trên thực tế, các ngươi cùng một chỗ rất miễn cưỡng.” Thanh âm y nhu hòa, dường như chỉ là miêu tả một câu chuyện rất bình thường. “Ngươi đứng ở rất cao còn Mã Khả thì phải ngửa lên rất cao mới có thể nhìn thấy được ngươi, vì thế Mã Khả nhìn rất mệt mỏi.”
Giải Ý nhàn nhạt: “Thế à? Mã Khả nói với ngươi như vậy?”
“Mã Khả không nói rõ, nhưng ta nhìn ra được.” Nam nhân mỹ lệ kia nhắc tới Mã Khả thì trên mặt toát ra tiếu ý nhu tình. “Mấy tháng qua, tâm tình Mã Khả càng ngày càng không tốt. Hỏi thì cũng chỉ rầu rĩ. Lẽ nào ngươi không thấy? Mã Khả với ngươi hoàn toàn không có tiếng nói chung. Giải tổng, chúng ta trước mặt người hiểu biết không dùng tiếng lóng làm gì, ngươi có tố chất, tài hoa như thế, chỉ sợ đối với ngành giải trí này không có hứng thú gì đúng không? Mã Khả đi quay mấy bộ phim này, ta tin tưởng ngươi cũng chẳng liếc nhìn một cái nữa, bởi vì ngươi chỉ nghĩ rằng đó là lãng phí thời gian mà thôi. Mà phim cùng sách ngươi thích xem thì Mã Khả cũng không có hứng thú gì, hay thậm chí chưa từng xem. Ngươi thích yên tĩnh, Mã Khả hiếu động hoạt bát, nhưng hắn lại một mực nhân nhượng ngươi. Lúc hai người cùng một chỗ, chắc cũng không đi đâu mà chỉ ở lì trong phòng mà thôi phải không? Giải tổng, Mã Khả đứng ra trước truyền thông công khai tình cảm đối với ngươi, đó là ý nghĩ từ nội tâm chân thực của hắn. Bất quá, chỉ sợ ngay cả chính hắn cũng không biết, kỳ thực điều đó là một đoạn thần thoại trong lòng hắn mà thôi. Hắn luôn muốn cùng một chỗ với ngươi, nhưng ngươi thủy chung luôn cự tuyệt, nên lần này hắn muốn biến thần thoại thành hiện thực. Do đó mà kích động, làm liều. Khi hưng phấn qua đi, con người phải đối mặt với hiện thực, hắn sẽ phát hiện ra cuộc sống cùng một chỗ với ngươi cũng không có tốt đẹp như từng tưởng tượng. Giải tổng, ta nghĩ ngươi hẳn là buông tha Mã Khả, để hắn tự do.”
Giải Ý tỉ mỉ mà nghe xong, tán thành gật đầu: “Đúng, ngươi nói đều là sự thực. Ta xác thực không thể cho Mã Khả cuộc sống hắn hy vọng, đó là sung sướng trên tinh thần, chẳng liên quan gì đến tiền bạc cả. Ta đã nói với Mã Khả rồi, hắn tự do, chẳng ai ràng buộc cả. Nếu như các ngươi muốn cùng một chỗ với nhau, không cần bận tâm ta là gì. Ta vẫn xem Mã Khả như bằng hữu mình.”
Người nọ không ngờ tới Giải Ý không chỉ chẳng ghen tuông mà còn nói thêm như thế, một thời sửng sốt.
Ở khoảng cách gần như thế này, người nọ xinh đẹp kiều mị đến tận xương tủy, Giải Ý chưa thấy qua nam nhân như vậy bao giờ, nhất thời trong lòng dâng lên một tia tán thưởng.
Người nọ tựa như không tin, lúng túng nói: “Giải tổng, ngươi nói thật sự sao? Nếu như ta không lý giải sai, ta hoàn toàn có thể chính thức cùng một chỗ với Mã Khả à?”
“Đương nhiên.” Giải Ý mỉm cười. “Lý giải của ngươi không có sai gì hết.”
Người nọ đại hỉ, bỗng nhiên nghiêm túc trầm trọng lúc nãy bay mất, cười đến xán lạn như hoa xuân: “Giải tổng, ngươi thực sự là ….thực sự là quá tốt, Mã Khả có thể có bằng hữu như ngươi, thật sự là tam sinh hữu hạnh.”
“Đâu chứ? Có bằng hữu như Mã Khả, mới mà là vinh hạnh của ta.” Giải Ý khách khí hạ thấp người.
Người nọ ngoại trừ cảm tạ cũng không nhiều lời thêm nữa, vì vậy vội vã nói: “Vậy ta không đã quấy rầy, ngươi nghỉ ngơi a.”
Vì thế Giải Ý tiễn y ra cửa, sau đó để bảng “Xin đừng quấy rối”. Hắn quyết định tắm rửa, sau đó nằm trên giường xem TV, ai tới cũng không để ý nữa.
Tâm tình của hắn thủy chung rất bình tĩnh, đến tận ngày thứ hai trong lúc vô ý thấy Mã Khả với nam nhân tại mỹ lệ kia lại len lén hôn nhau trong góc cũng bình tĩnh vô cùng. Hắn không kinh động hai người thanh niên đang kích động quấn quít lấy nhau kia, mà lập tức chuyển hướng, đi đường vòng, lặng yên rời khỏi khách sạn.
Mộc Cách Thố là Tạng ngữ, ý tứ trong Hán ngữ là “Dã nhân hải”, Giải Ý mất mấy tiếng đồng hồ đi xe mới trèo lên được. Dọc theo đường đi phong cảnh đẹp tuyệt, cách đó không xa vài ngọn tuyết phong sừng sững, càng khiến người ta cảm thấy rộng rãi thoáng đạt cả người.
Mộc Cách Thố thập phần quạnh quẽ, hồ nước xanh lam từng con sóng từng con sóng xô bờ. Hai bên ngọn núi tuyết trắng phau phai, ưu mỹ kỳ dị khiến người ta không thể dùng lời nào để miêu tả được.
Tạng dân nhiệt tình mà nói cho hắn, muốn lên núi chỉ có thể dùng đường nhỏ, không thể chạy xe lên, cùng lắm thì dùng ngựa mà thôi.
Giải Ý ngẩng đầu nhìn ngọn núi, tuy rằng độ cao so với mặt biển khá cao, nhưng tương đối cũng không đáng sợ, dường như chỉ có vài trăm mét mà thôi. Cái loại núi non trùng điệp thế này tiêu sái đến mức kỳ lạ, hắn chẳng bao giờ nhìn thấy bất luận cái gì địa phương nào như thế. Nhìn đi rồi nhìn lại, trong lòng liền dâng lên một trận xung động khó có thể ức chế, hắn muốn leo lên cao mà nhìn một cái.
Giờ khắc này, cảm hứng sáng tác lại tràn trề trong lòng Giải Ý, hắn muốn đi lên xem rồi vẽ lại mỹ cảnh kia.
“Được.” Hắn nói với mấy người Tạng dân. “Ta muốn thuê ngựa các người lên đỉnh núi.”
Rất nhanh thương lượng xong giá cả, một người dẫn đường, Giải Ý liền cưỡi con ngựa vừa được đem tới, đi lên núi.
Nơi này rất lạnh, nhưng Giải Ý đã có chuẩn bị sẵn, mặc chiếc áo da dê với áo ấm mà đi.
Vị Tạng dân kia dùng tiếng Quan Thoại có phần gường gượng giới thiệu cho hắn phong cảnh cùng lịch sử ở đây, lại còn phải không ngừng chú ý ngựa của hắn, sợ hắn ngã xuống, sau lại thấy hắn cưỡi ngựa kha khá, mới yên tâm.
Một đường đều là cao sơn, thảm cỏ xanh tươi mơn mởn, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Giải Ý nhìn xung quanh, khóe miệng dần dần hiện ra một tia mỉm cười khoái trá. Hiện tại hắn càng ngày càng không thích hồng trần ầm ĩ, chỉ muốn qua một phong cảnh ưu mỹ lại thanh tĩnh ẩn cư một thời gian.
Khó khăn lắm mới đến được đỉnh núi, bỗng nhiên bốn phía vang lên tiếng sàn sạt. Tiếp theo vài tên to con mặt đồ đen, mang mặt nạ bảo hộ từ sườn núi xuất hiện, phóng xuống trước mặt họ. Trang phục họ rất giống Tạng dân địa phương, làm cho người ta không sợ hãi, giật mình. Những người này động tác cấp tốc, có ba người ào tới chỗ người Tạng dân tuổi trẻ kia, gọn gàng mà đem anh ta đánh bất tỉnh, ném xuống đất, mặt khác bốn người song song động thủ, kéo Giải Ý xuống ngựa, bịt miệng, bịt mắt, trói lại ngay lập tức.
Ngựa Giải Ý cùng người thanh niên Tạng dân kia đều kinh hãi, song song hí vang, lập tức ào ào chạy đi.
Những người đó không để ý đến hai con ngựa, cực kỳ chuyên nghiệp, cấp tốc mang theo Giải Ý, rời khỏi nơi đó.
_______________
(1) Nhân vật trong Cách Tát Nhĩ Vương truyện – bộ sử thi dang tiếng của Tây Tạng Trung Quốc và khu Trung Á
Nguồn: http://zh.wikipedia.org/zh/%E6%A0%BC%E8%90%A8%E5%B0%94
(2) Chắc là một ngọn núi, danh lam thắng cảnh nổi tiếng.
(3) Nguyên văn là hình tượng thiết kế sư 形象设计师: nhưng mình thì hiểu là người trang điểm. Không biết có đúng hay không, nếu không xin báo lại cho mình.
(4) sa oa mễ tuyến: món ăn đặc sản của Tứ Xuyên (tiện thể giới thiệu Khang Định, Thành Đô đều thuộc tỉnh Tứ Xuyên. Khang Định là một huyện thuộc châu tự trị dân tộc Tạng Cam Tư ở Tứ Xuyên, còn Thành Đô là một thành phố thuộc Tứ Xuyên). Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/T%E1%BB%A9_Xuy%C3%AAn
Chương 81
Ở vùng núi không khí rất thoáng mát, mặc dù đã tới tháng sáu, nhiệt độ không khí nơi đây vẫn thấp, khi lên đây không chỉ phải mặc thêm áo lông, mà nghỉ tại khách sạn ven đường, trong phòng cũng phải mở thảm điện mới có thể giữ ấm được, tại nơi đây không khí nóng bức của mùa hè dường như đã bị lãng quên.
Trên đường đi, trên cơ bản không gặp người, đi cả một ngày đêm mới thấy một chiếc xe ngang qua, nhưng rất nhanh liền vụt qua, biến mất không thấy nữa. Giải Ý cảm giác bản thân như đã rời xa hồng trần, tâm tình cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
—————
Vào trong thành Khang Định, kiến trúc cổ xưa ập vào mắt, người đi trên đường phần lớn đều mặc đồ thời Hán. Giải Ý xuống xe hỏi đường đến khách sạn Cách Tát Nhĩ (1), rất nhanh liền có người nhiệt tình lên xe với hắn, dẫn đi, khiến cho hắn vô cùng băn khoăn.
Hắn biết người Tạng Khu nhiệt tình, Lộ Phi có bảo khi hắn đến Khang Định, bằng hữu ở đó sẽ trèo đèo lội suối, đón tiếp ở Hải Loa câu.
Khách sạn Cách Tát Nhĩ là khách sạn xa hoa nhất trong thành Khang Định, nội thất bên trong cùng trang thiết bị đều là dựa theo tiêu chuẩn bốn sao, rất thư thích. Trong khách sạn có một pho tượng thật lớn bằng cẩm thạch của Cách Tát Nhĩ vương tuấn mã của hắn, thực sống động vô cùng. Ngoài cửa lớn cách một con sông cuộn trào mãnh liệt, là ngọn núi “Bào Mã Lưu Lưu” (2)
Giải Ý tới trước khách sạn , đang suy nghĩ xem đưa cho người dẫn đường bao nhiêu tiền thù lao thì thanh niên kia đã xuống xe, cười cười đi mất.
Giải Ý tới quầy tiếp tân, hỏi thăm Mã Khả có ở chỗ này không.
Tiểu thư trực quầy lập tức thập phần cảnh giác, dường như đã bị tổ kịch phân phó qua, không thể nói lung tung, để tránh khỏi bị độc giả hoặc là phóng viên quấy rầy.
Giải Ý bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống gọi điện thoại cho Mã Khả, thế nhưng điện thoại di động của cậu ngoài vùng phủ sóng, không gọi được.
Án lẽ thường suy đoán, với giá trị Mã Khả hiện tại, tự nhiên là ở tại khách sạn tốt nhất rồi, hơn phân nửa là ở tại Cách Tát Nhĩ, cho nên hắn liền thuê phòng tại đây luôn, cũng không tìm gấp.
—————–
Độ cao so với mặt biển của Khang Định là 2800m, thân thể của Giải Ý mặc dù không bị sự thay đổi thời tiết tại đây mà có phản ứng không tốt, thế nhưng dù sao vẫn là lái xe đường dài nhiều ngày, rốt cục vẫn là cảm thấy mệt mỏi, vì vậy nên ngủ cả buổi chiều, đến chạng vạng mới tỉnh dậy. Suy nghĩ một chút, hắn quyết định đi ra ngoài ăn một chút gì đó, sau đó sẽ tìm Mã Khả.
Chờ ở cửa thang máy, bên hông là thang bộ. Thang máy đang chạy lên trên, hắn tựa hồ nghe thấy âm thanh của người trên lầu, thanh âm rất quen thuộc. Hắn giật mình, đang muốn đi lên xem xem, liền thấy thang máy ở trên dừng lại, phỏng chừng người đã vào thang máy. Thang máy xuống tầng Giải Ý đứng thì dừng lại.
Hai cửa mở ra.
Hắn liếc mắt liền thấy, trong thang máy chỉ có hai người, đang vui cười quấn thành một chỗ, tựa hồ là nam tử thon thả kia đang tha thiết ôm riết lấy một người khác, mà người kia cười cười đẩy ra, thái độ cũng không kiên quyết, như là vui đùa, thái độ vô cùng thân thiết.
Giải Ý một thời không đi vào, chỉ là nhìn bọn họ.
Hai người dường như đều cảm giác được ánh mắt của hắn, nhất tề hướng hắn nhìn.
Một người hắn không nhận ra, nhưng đang cùng người nọ dây dưa một chỗ đích thị là Mã Khả.
Mã Khả vừa nhìn thấy hắn, không khỏi ngây ngẩn cả người, lập tức như điện giật thả người kia ra.
Giải Ý thân thủ ngăn cửa thang máy đang muốn đóng lại, lãnh tĩnh nói: “Nếu ta là phóng viên, thì chuyện này đã thành tin rồi.” Nói xong, hắn thả tay, mặc cho hai cánh cửa đóng lại, để mặc tiếng hô hoán của Mã Khả bên trong.
Nhìn con số trên cửa một đường biến hóa, Giải Ý tâm như chỉ thủy, chẳng có gì là không vui. Hắn suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đi ra ngoài, vì vậy liền đổi lại thành thang bộ, chậm rì rì từng tầng một mà đi xuống.
—————
Đi tới lầu một, nam nhân cùng một chỗ Mã Khả hồi nãy đang chờ ở cửa thang máy. Nhìn thấy hắn, người nọ không khỏi ngẩn ra, nói rằng: “Mã Khả đi thang máy tìm ngươi, ngươi chờ một chút.”
Lúc này mới nhìn rõ, nam nhân này lớn lên vô cùng mỹ lệ xinh đẹp, đẹp lỗng lẫy nói không nên lời. Hắn suy nghĩ chốc lát, mỉm cười đáp: “Phiền ngươi chuyển lời tới Mã Khả, ta đi ra ngoài ăn. Hắn cũng không cần tìm ta, cứ làm việc của hắn đi vậy.”
Lúc này, trợ lý Tần Quyên của Mã Khả xuất hiện, Giải Ý trước đây tại Hải Nam có gặp qua cô, lúc này cũng nhàn nhạt mà cười bắt chuyện. Người nọ tự nhiên hiểu rõ quan hệ của hắn cùng với Mã Khả, không khỏi liếc nam nhân mỹ lệ kia, trên mặt vẫn bất động thanh sắc.
Giải Ý đi ra ngoài. Tần Quyên đi theo.
Giải Ý nhìn cô một chút, đột nhiên hỏi: “Người kia là ai?”
Nàng nhàn nhạt mà đáp: “Là nhà trang điểm (3) số một quốc nội, năm ngoái được bầu thành mười nhân vật mới sáng giá của Trung Quốc. Tại ngành giải trí đại lục, hắn là người công khai tính hướng sớm nhất, cũng đã sớm được thế nhân tiếp nhận. Người trong giới đều hy vọng có thể mời hắn trang điểm cho, bất quá hắn rất kiêu ngạo, rất ít tiếp.”
Giải Ý gật đầu không hề hỏi nhiều.
Nữ sĩ trầm ổn này rất có thiện cảm đối với Giải Ý, không khỏi nhiều lời hai câu: “Bọn họ kỳ thực cũng mới vừa qua lại, hơn phân nửa đùa đùa thôi, ngươi nếu như kiên trì, Mã Khả cũng sẽ không rời khỏi đâu.”
Giải Ý ôn hòa cười đáp: “Dưa hái xanh không ngọt.”
Tần Quyên liền không hề dài dòng, đứng lại ở ngoài cửa.
Giải Ý nói với cô một câu “Tái kiến”, chầm chậm rời khỏi khách sạn rồi đi trên đường.
Khang Định là một thành nhỏ chỉ có năm vạn dân, đặt tại một thung lũng, hai bên đều là núi non trùng điệp, có một con sông đi ngang qua thành, nước sông đều là băng từ tuyết sơn tan chảy, rất sạch sẽ.
Giải Ý tùy tiện tìm tiểu *** ven đường ăn sa oa mễ tuyến (4) , sau đó liền đi dạo một vòng dọc theo bờ sông, chỉ mất chút thời gian đã đi được toàn thành.
Trở lại khách sạn, hắn cũng không nghĩ ngợi gì, an tĩnh theo thang máy, trở về gian phòng của mình
Vừa rửa mặt xong, mở TV thì có người đến bấm chuông cửa.
Hắn biết là Mã Khả, suy nghĩ một chút, liền đi mở cửa.
Mã Khả chạy ào vào, mạnh mẽ nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy.
Giải Ý khóa cửa, ôm vai cậu, đưa cậu vào phòng ngồi xuống, sau đó lấy bình trà trên bàn đi pha trà. Hắn nãy giờ không nói gì, thần tình trên mặt cũng rất bình tĩnh, chẳng hề tức giận.
Mã Khả tiếp nhận chén trà hắn đưa, có chút thấp thỏm bất an, một lát mới nói: “Ý, Tiểu Kim là thợ trang điểm của ta, chúng ta bình thường quậy phá thế thôi, ngươi … đừng hiểu lầm.”
Giải Ý mỉm cười gật đầu: “Ừ, ta cũng không hiểu lầm.”
Mã Khả sợ hãi nhìn hắn: “Ngươi không giận ta chứ?”
Giải Ý cười lắc đầu: “Đương nhiên không có.”
Mã Khả liền cao hứng đứng lên, buông chén trà để sang bên. Hắn quỳ gối trước Giải Ý, tha thiết ôm lấy thắt lưng hắn, vùi đầu vào trong lòng hắn, nhẹ giọng nỉ non: “Ý, ta biết là ngươi tốt với ta nhất mà.”
Giải Ý vỗ vỗ lưng cậu: “Ta đã nói rồi, Mã Khả, ngươi không cần vì ân nghĩa mà cùng chỗ với ta, ngươi có thể đi theo đuổi cuộc sống của chính mình.”
Mã Khả có chút hoảng, ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng: “Ý, ngươi đừng nói thế, ta thích cùng một chỗ với ngươi, không ai bức ta cả, đó là lựa chọn của ta.”
Giải Ý rộng rãi mà cười: “Tình cảm cũng có thể cải biến đó, trên đời nào có chuyện vạn năm không đổi?”
Mã Khả càng nóng nảy: “Ý, ngươi không tin ta sao?”
“Không phải, đây không phải vấn đề tin hay không tin.” Giải Ý ôn hòa cười cười. “Mã Khả, ngươi còn quá trẻ, tình cảm vẫn chưa ổn định. Ngươi hiện tại càng ngày càng nổi, phạm vi công tác cũng sẽ càng lúc càng lớn, biết càng ngày càng nhiều người. Nhân sinh khổ đoản, chuyện cùng người thú vị chắc chắn còn rất nhiều.”
Mã Khả nghe lời này, thực sự khó có thể biện bác, chỉ đành chui đầu vào trong lòng hắn, rầu rĩ: “Ta không muốn xa ngươi.”
“Gì mà xa hay không chứ.” Giải Ý cười khẽ. “Bất quá, ngày mai ngươi không phải còn cần chụp hình sao? Rất khổ cực đó, trở lại sớm nghỉ ngơi một chút đi.”
“Hôm nay ta ngủ ở đây với ngươi.” Mã Khả kiên trì.
Giải Ý từ chối: “Ngươi không muốn phóng viên sáng sớm chờ ở cửa săn tin chứ?”
Mã Khả trầm mặc thật lâu, sâu mới hít một hơi, gật đầu nói: “Được rồi, ta về, Ý, ngươi đồng ý ta không tức giận rồi đó, phải ở chỗ này vài ngày đó nha.”
“Tốt.” Giải Ý nhẹ giọng. “Ngày mai các ngươi ở nơi nào chụp hình?”
“Hình như là đi thảo nguyên Tháp Cung, sáng mai xuất phát, buổi tối trở về.”
“À.” Giải Ý suy nghĩ một chút, cười nói. “Ta đây sẽ không đi cùng ngươi, ta không thích chỗ quá ồn ào. Ngày mai dự định đi Mộc Cách Thố xem cảnh, buổi chiều sẽ trở lại.”
“Tốt rồi.” Rốt cuộc Mã Khả vẫn còn tâm tính trẻ con, nhất thời liền cao hứng trở lại. “Vậy ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Ừ.” Giải Ý nhìn cậu hài lòng bước ra cửa, lúc này mới xem TV trở lại.
Qua khoảng chừng nửa tiếng sau, lại có người đến ấn chuông.
Hắn tưởng Mã Khả quay lại, vì vậy đứng dậy mở rộng cửa, thế nhưng người vào lại là vị nhà trang điểm nổi tiếng kia.
“Ta chỉ nói vài câu rồi sẽ đi ngay.” Y nhìn Giải Ý, thần tình vô cùng trịnh trọng.
Giải Ý ôn hòa mời: “Vậy thì mời ngồi.”
Người nọ không nhúc nhích: “Không cần, vài phút là nói xong thôi.”
“Được, ngươi cứ nói.”
“Giải tổng, tình cảm Mã Khả đối với ngươi, đại khái là tâm tư có ơn lo đáp, trên thực tế, các ngươi cùng một chỗ rất miễn cưỡng.” Thanh âm y nhu hòa, dường như chỉ là miêu tả một câu chuyện rất bình thường. “Ngươi đứng ở rất cao còn Mã Khả thì phải ngửa lên rất cao mới có thể nhìn thấy được ngươi, vì thế Mã Khả nhìn rất mệt mỏi.”
Giải Ý nhàn nhạt: “Thế à? Mã Khả nói với ngươi như vậy?”
“Mã Khả không nói rõ, nhưng ta nhìn ra được.” Nam nhân mỹ lệ kia nhắc tới Mã Khả thì trên mặt toát ra tiếu ý nhu tình. “Mấy tháng qua, tâm tình Mã Khả càng ngày càng không tốt. Hỏi thì cũng chỉ rầu rĩ. Lẽ nào ngươi không thấy? Mã Khả với ngươi hoàn toàn không có tiếng nói chung. Giải tổng, chúng ta trước mặt người hiểu biết không dùng tiếng lóng làm gì, ngươi có tố chất, tài hoa như thế, chỉ sợ đối với ngành giải trí này không có hứng thú gì đúng không? Mã Khả đi quay mấy bộ phim này, ta tin tưởng ngươi cũng chẳng liếc nhìn một cái nữa, bởi vì ngươi chỉ nghĩ rằng đó là lãng phí thời gian mà thôi. Mà phim cùng sách ngươi thích xem thì Mã Khả cũng không có hứng thú gì, hay thậm chí chưa từng xem. Ngươi thích yên tĩnh, Mã Khả hiếu động hoạt bát, nhưng hắn lại một mực nhân nhượng ngươi. Lúc hai người cùng một chỗ, chắc cũng không đi đâu mà chỉ ở lì trong phòng mà thôi phải không? Giải tổng, Mã Khả đứng ra trước truyền thông công khai tình cảm đối với ngươi, đó là ý nghĩ từ nội tâm chân thực của hắn. Bất quá, chỉ sợ ngay cả chính hắn cũng không biết, kỳ thực điều đó là một đoạn thần thoại trong lòng hắn mà thôi. Hắn luôn muốn cùng một chỗ với ngươi, nhưng ngươi thủy chung luôn cự tuyệt, nên lần này hắn muốn biến thần thoại thành hiện thực. Do đó mà kích động, làm liều. Khi hưng phấn qua đi, con người phải đối mặt với hiện thực, hắn sẽ phát hiện ra cuộc sống cùng một chỗ với ngươi cũng không có tốt đẹp như từng tưởng tượng. Giải tổng, ta nghĩ ngươi hẳn là buông tha Mã Khả, để hắn tự do.”
Giải Ý tỉ mỉ mà nghe xong, tán thành gật đầu: “Đúng, ngươi nói đều là sự thực. Ta xác thực không thể cho Mã Khả cuộc sống hắn hy vọng, đó là sung sướng trên tinh thần, chẳng liên quan gì đến tiền bạc cả. Ta đã nói với Mã Khả rồi, hắn tự do, chẳng ai ràng buộc cả. Nếu như các ngươi muốn cùng một chỗ với nhau, không cần bận tâm ta là gì. Ta vẫn xem Mã Khả như bằng hữu mình.”
Người nọ không ngờ tới Giải Ý không chỉ chẳng ghen tuông mà còn nói thêm như thế, một thời sửng sốt.
Ở khoảng cách gần như thế này, người nọ xinh đẹp kiều mị đến tận xương tủy, Giải Ý chưa thấy qua nam nhân như vậy bao giờ, nhất thời trong lòng dâng lên một tia tán thưởng.
Người nọ tựa như không tin, lúng túng nói: “Giải tổng, ngươi nói thật sự sao? Nếu như ta không lý giải sai, ta hoàn toàn có thể chính thức cùng một chỗ với Mã Khả à?”
“Đương nhiên.” Giải Ý mỉm cười. “Lý giải của ngươi không có sai gì hết.”
Người nọ đại hỉ, bỗng nhiên nghiêm túc trầm trọng lúc nãy bay mất, cười đến xán lạn như hoa xuân: “Giải tổng, ngươi thực sự là ….thực sự là quá tốt, Mã Khả có thể có bằng hữu như ngươi, thật sự là tam sinh hữu hạnh.”
“Đâu chứ? Có bằng hữu như Mã Khả, mới mà là vinh hạnh của ta.” Giải Ý khách khí hạ thấp người.
Người nọ ngoại trừ cảm tạ cũng không nhiều lời thêm nữa, vì vậy vội vã nói: “Vậy ta không đã quấy rầy, ngươi nghỉ ngơi a.”
Vì thế Giải Ý tiễn y ra cửa, sau đó để bảng “Xin đừng quấy rối”. Hắn quyết định tắm rửa, sau đó nằm trên giường xem TV, ai tới cũng không để ý nữa.
Tâm tình của hắn thủy chung rất bình tĩnh, đến tận ngày thứ hai trong lúc vô ý thấy Mã Khả với nam nhân tại mỹ lệ kia lại len lén hôn nhau trong góc cũng bình tĩnh vô cùng. Hắn không kinh động hai người thanh niên đang kích động quấn quít lấy nhau kia, mà lập tức chuyển hướng, đi đường vòng, lặng yên rời khỏi khách sạn.
Mộc Cách Thố là Tạng ngữ, ý tứ trong Hán ngữ là “Dã nhân hải”, Giải Ý mất mấy tiếng đồng hồ đi xe mới trèo lên được. Dọc theo đường đi phong cảnh đẹp tuyệt, cách đó không xa vài ngọn tuyết phong sừng sững, càng khiến người ta cảm thấy rộng rãi thoáng đạt cả người.
Mộc Cách Thố thập phần quạnh quẽ, hồ nước xanh lam từng con sóng từng con sóng xô bờ. Hai bên ngọn núi tuyết trắng phau phai, ưu mỹ kỳ dị khiến người ta không thể dùng lời nào để miêu tả được.
Tạng dân nhiệt tình mà nói cho hắn, muốn lên núi chỉ có thể dùng đường nhỏ, không thể chạy xe lên, cùng lắm thì dùng ngựa mà thôi.
Giải Ý ngẩng đầu nhìn ngọn núi, tuy rằng độ cao so với mặt biển khá cao, nhưng tương đối cũng không đáng sợ, dường như chỉ có vài trăm mét mà thôi. Cái loại núi non trùng điệp thế này tiêu sái đến mức kỳ lạ, hắn chẳng bao giờ nhìn thấy bất luận cái gì địa phương nào như thế. Nhìn đi rồi nhìn lại, trong lòng liền dâng lên một trận xung động khó có thể ức chế, hắn muốn leo lên cao mà nhìn một cái.
Giờ khắc này, cảm hứng sáng tác lại tràn trề trong lòng Giải Ý, hắn muốn đi lên xem rồi vẽ lại mỹ cảnh kia.
“Được.” Hắn nói với mấy người Tạng dân. “Ta muốn thuê ngựa các người lên đỉnh núi.”
Rất nhanh thương lượng xong giá cả, một người dẫn đường, Giải Ý liền cưỡi con ngựa vừa được đem tới, đi lên núi.
Nơi này rất lạnh, nhưng Giải Ý đã có chuẩn bị sẵn, mặc chiếc áo da dê với áo ấm mà đi.
Vị Tạng dân kia dùng tiếng Quan Thoại có phần gường gượng giới thiệu cho hắn phong cảnh cùng lịch sử ở đây, lại còn phải không ngừng chú ý ngựa của hắn, sợ hắn ngã xuống, sau lại thấy hắn cưỡi ngựa kha khá, mới yên tâm.
Một đường đều là cao sơn, thảm cỏ xanh tươi mơn mởn, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Giải Ý nhìn xung quanh, khóe miệng dần dần hiện ra một tia mỉm cười khoái trá. Hiện tại hắn càng ngày càng không thích hồng trần ầm ĩ, chỉ muốn qua một phong cảnh ưu mỹ lại thanh tĩnh ẩn cư một thời gian.
Khó khăn lắm mới đến được đỉnh núi, bỗng nhiên bốn phía vang lên tiếng sàn sạt. Tiếp theo vài tên to con mặt đồ đen, mang mặt nạ bảo hộ từ sườn núi xuất hiện, phóng xuống trước mặt họ. Trang phục họ rất giống Tạng dân địa phương, làm cho người ta không sợ hãi, giật mình. Những người này động tác cấp tốc, có ba người ào tới chỗ người Tạng dân tuổi trẻ kia, gọn gàng mà đem anh ta đánh bất tỉnh, ném xuống đất, mặt khác bốn người song song động thủ, kéo Giải Ý xuống ngựa, bịt miệng, bịt mắt, trói lại ngay lập tức.
Ngựa Giải Ý cùng người thanh niên Tạng dân kia đều kinh hãi, song song hí vang, lập tức ào ào chạy đi.
Những người đó không để ý đến hai con ngựa, cực kỳ chuyên nghiệp, cấp tốc mang theo Giải Ý, rời khỏi nơi đó.
_______________
(1) Nhân vật trong Cách Tát Nhĩ Vương truyện – bộ sử thi dang tiếng của Tây Tạng Trung Quốc và khu Trung Á
Nguồn: http://zh.wikipedia.org/zh/%E6%A0%BC%E8%90%A8%E5%B0%94
(2) Chắc là một ngọn núi, danh lam thắng cảnh nổi tiếng.
(3) Nguyên văn là hình tượng thiết kế sư 形象设计师: nhưng mình thì hiểu là người trang điểm. Không biết có đúng hay không, nếu không xin báo lại cho mình.
(4) sa oa mễ tuyến: món ăn đặc sản của Tứ Xuyên (tiện thể giới thiệu Khang Định, Thành Đô đều thuộc tỉnh Tứ Xuyên. Khang Định là một huyện thuộc châu tự trị dân tộc Tạng Cam Tư ở Tứ Xuyên, còn Thành Đô là một thành phố thuộc Tứ Xuyên). Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/T%E1%BB%A9_Xuy%C3%AAn
Bình luận truyện