Chương 14
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânCố Diễm: "Tớ cùng Thu Thu ở bên nhau, về sau các cậu có thể gọi cô ấy là chị dâu hoặc là Thu Thu đều được."
Mọi người: "......"
So với biểu tình lúc ăn chocolate còn kinh ngạc hơn.
Tay Triệu Tiêu Quân run run, thiếu chút nữa túi chocolate đã rơi xuống.
Cô ta không thể tin được mà nhìn chằm chằm Cố Diễm.
Sao có thể?
Mới có mấy ngày, bọn họ đã ở bên nhau?
Cố Diễm cầm ly nước, đứng dậy, đi đến bên cạnh Triệu Phương Châu, chạm vào cái ly trước mặt anh ta: "Tôi còn muốn lái xe, lấy trà thay rượu, hợp tác vui vẻ."
Sau đó Cố Diễm đem nửa ly nước uống một hơi cạn sạch.
"Hợp tác vui vẻ." Triệu Phương Châu cũng không có từ khiếp sợ đến hoãn thần, chất phác đem ly rượu trong tay uống cạn.
Cố Diễm xin lỗi: "Tớ sẽ không ở lại dùng cơm, hôm nào tớ sẽ mời khách."
Sau đó anh nói với những người khác trên bàn ăn: "Các cậu cứ tiếp tục, tớ cùng Thu Thu về trước, cho các cậu có thời gian tự do nói chuyện phiếm ."
Anh ở chỗ này, như thế nào bọn họ cũng sẽ bị đè nén mà chết.
Cố Diễm đặt ly nước xuống, xoa xoa đầu Khâu Lê: "Đi thôi."
Anh lấy túi trên tay cô, rồi nắm tay cô đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối Khâu Lê cũng chưa nói một câu.
Cô chớp mắt.
Ánh mắt có kinh ngạc, còn có một tia hỗn loạn.
Cô nhìn sườn mặt của Cố Diễm.
Giống một con rối gỗ, tùy ý để anh nắm.
Bọn họ vừa rời đi.
Cửa lớn chậm rãi khép lại.
Trong phòng nóng như nước sôi một trăm độ.
Sôi trào.
Thẩm Nghiên cầm một thanh chocolate đặt đến trước mặt Mộ Thời Cảnh: "Em gái của cậu bị người ta dắt đi rồi, cậu làm anh mà sao như người ngốc thế này."
Mộ Thời Cảnh chỉ chỉ miệng: "Tớ mới vừa cắn vào đầu lưỡi."
Đều chảy máu.
Hiện tại còn đau.
Mọi người: "......"
Lúc này Thẩm Nghiên mới nhớ tới Triệu Tiêu Quân, không phải cô ta cũng thích Cố Diễm sao?
Ánh mắt anh dừng ở trên mặt Triệu Tiêu Quân, cô ta hơi hơi rũ mắt, nhìn chằm chằm đồ ăn trước mắt mà ngây ra.
Biểu tình cô đơn.
Thẩm Nghiên thở dài.
Tình yêu không có thứ tự đến trước hay sau.
Tình cảm của hai người.
Sớm một bước, muộn một bước đều không được.
Chỉ có thể vừa vặn gặp được.
Lúc này, ở ngoài cửa.
Khâu Lê cùng Cố Diễm vẫn chưa đi xa.
Vừa mới đi được vài bước, Khâu Lê đột nhiên dừng lại.
Cố Diễm cũng dừng chân, nhìn cô: "Làm sao vậy?"
Khâu Lê vẫn nhìn anh, hốc mắt đỏ lên.
Cố Diễm duỗi tay xoa khóe mắt của cô, "Không được khóc."
Vốn dĩ nước mắt đã ở trong hốc mắt chuẩn bị chảy ra, Cố Diễm vừa mới nói vậy, nước mắt đã theo đó mà rơi xuống.
Cố Diễm rút tay lại, đem cô ôm vào trong ngực.
Khâu Lê thoát khỏi tay Cố Diễm, hai tay vòng lấy cổ anh, cũng không rảnh lo nơi này là nơi nào, có người đi qua hay không, liền trực tiếp hôn lên môi anh.
Cố Diễm ngẩn ra, ngay sau đó liền biến bị động thành chủ động.
Thẳng đến lúc có người phục vụ từ đường đi đi qua, Cố Diễm mới rời khỏi môi cô, lại hôn lên đôi mắt, "Khóc cái gì!"
Khâu Lê: "Vui vẻ."
Cố Diễm kéo cô vào trong lồng ngực ôm chặt thêm một ít.
Khâu Lê hơi hơi ngửa đầu: "Lúc trước em chỉ cho rằng... Cho rằng anh chỉ là cùng em thử một lần."
Cũng không có nhất định phải cùng cô ở bên nhau.
Cố Diễm lại cúi đầu hôn hôn môi cô: "Như thế nào cũng sẽ ở bên em."
Anh sẽ không dễ dàng cho một người phụ nữ hứa hẹn, cho dù, đó là cả đời.
...
Hơn hai giờ sau.
Trong phòng.
Chầu cơm này, kết thúc bằng nỗi khiếp sợ.
Triệu Tiêu Quân uống không ít rượu.
Lúc tan cuộc, cô ta đã ngà ngà say.
Dạ dày quay cuồng khó chịu.
Bọn họ đều rời đi.
Trong phòng chỉ còn có ba người.
Triệu Phương Châu nhẹ nhàng vỗ lưng cô ta: "Không thể uống mà còn cậy mạnh, cũng không ai rót rượu cho em, sao em lại uống hăng say như vậy?"
Đầu óc Triệu Tiêu Quân còn chút thanh tỉnh, cô ta đẩy Triệu Phương Châu ra.
Cố nén nước mắt.
Cô ta nhìn về phía Thẩm Nghiên: "Có thể đưa tôi trở về không?"
Triệu Phương Châu: "......"
Thẩm Nghiên: "......"
Dừng vài giây anh nói: "Tôi cũng uống rượu."
Triệu Tiêu Quân: "Anh có tài xế phải không? Tôi ngồi xe anh trở về."
Ánh mắt cô ta bướng bỉnh.
Không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Thẩm Nghiên.
Thẩm Nghiên đại khái đã hiểu.
Bởi vì cũng chỉ có anh mới biết cô ta thích Cố Diễm, hiện tại cô ta cần người để kể khổ.
Nhưng Triệu Phương Châu buồn bực, "Xe của anh sao không ngồi, em một hai phải đi Thẩm Nghiên đi đường vòng đưa em về, em xem em say thành bộ dáng gì."
Triệu Tiêu Quân có vài phần men say, hốc mắt ẩm ướt, "Anh, anh bớt tranh cãi không được sao? Em khó chịu."
Cô ta ấn ấn ngực: "Em nơi này khó chịu."
Nhỏ giọng ngập ngừng: "Em cũng... Thích anh ấy, vì cái gì mà anh ấy cũng chỉ nhìn thấy Khâu Lê, em có điểm nào kém Khâu Lê!"
Thẩm Nghiên vỗ vỗ Triệu Phương Châu bả vai: "Yên tâm, tôi bảo đảm sẽ đưa cô ấy an toàn về nhà, tôi cũng đã sớm biết cô ấy thích Cố Diễm, cô ấy đang muốn cùng tôi trò chuyện."
Mãi cho đến khi Thẩm Nghiên đỡ Triệu Tiêu Quân rời đi, Triệu Phương Châu mới hoàn hồn.
Anh ta tựa lưng vào ghế ngồi, híp mắt.
Mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương.
Đây là chuyện gì?
Lấy cái tính cách của em gái đã thích thì phải có được, về sau cũng chỉ có thể nếm mùi đau khổ.
Thẩm Nghiên mang theo Triệu Tiêu Quân tới bãi đỗ xe, hỏi cô ta: "Có muốn nôn không?"
Triệu Tiêu Quân lắc đầu, "Uống hơi nhiều, chứ không có say."
Cô ta dựa vào cửa xe.
Nghiêng đầu nhìn Thẩm Nghiên, trước mắt càng lúc càng mơ hồ.
Thẩm Nghiên cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Cái anh không chịu nổi nhất chính là nước mắt của phụ nữ.
Thẩm Nghiên đứng ở bồn hoa bên cạnh, cách Triệu Tiêu Quân xa mấy mét.
Anh lấy thuốc lá ra, đốt một điếu.
Nhìn cô ta: "Có cái gì không thoải mái thì nói ra đi, nói xong, về nhà ngủ một giấc, sáng mai cái gì cũng tốt."
Chỉ là một cái yêu thầm mà thôi.
Chỉ cần mấy ngày liền quên.
Triệu Tiêu Quân hít hít mũi, dùng ngón tay lau đi nước mắt, "Tốt không được."
Cô ta thích Cố Diễm cũng đã hơn nửa năm.
[Nửa năm thì tuổi gì với mười mấy năm đây chị ơi :)) ]
Trừ bỏ thời gian làm việc, còn lại, cô ta đều dùng để nhớ đến Cố Diễm.
Thẩm Nghiên không còn lời gì để nói.
Anh không quá am hiểu an ủi người khác.
Nhưng tổn hại người khác thì anh rất lành nghề.
Triệu Tiêu Quân vẫn là không có cách nào cân bằng: "Cố Diễm sao có thể thích Khâu Lê!"
Thẩm Nghiên: "......"
Vấn đề này anh không thể trả lời.
Thu Thu ở trong mắt anh, cái gì cũng tốt.
Thẩm Nghiên không nói gì, dời tầm mắt sang nơi khác, nhìn mặt cỏ và đèn.
Đèn chiếu vào, cỏ rực rỡ.
Triệu Tiêu Quân vẫn cố chấp nói: "Ở trong mắt của anh, bọn họ cũng rất xứng đôi phải không?"
Thẩm Nghiên cầm điếu thuốc, đặt ở trong miệng dùng sức hít một ngụm.
Câu này như thế nào cũng đều là hố.
Nói cũng không được, mà không nói cũng không được.
Một lát sau.
Anh nói: "Tiêu Quân à, đừng lại rối rắm những chuyện không có ý nghĩa. Hiện tại tôi nói cái gì đều là trái với lương tâm, cô đừng ép tôi nha."
Triệu Tiêu Quân dở khóc dở cười, "Anh nói một câu dễ nghe để lừa gạt tôi cũng không được sao?"
Thẩm Nghiên: "Cô lại không phải con nít mười tuổi nữa, đừng dùng yêu cầu nói dối để an ủi chính mình. Nếu cô là loại càn quấy kia, tôi sẽ không rảnh rỗi gì mà tìm việc, muốn đưa cô về nhà."
Triệu Tiêu Quân không lên tiếng.
Thẩm Nghiên nhìn thời gian, còn sớm.
"Cô muốn tìm một chỗ uống ly nước ấm, để tỉnh rượu hay không?"
Triệu Tiêu Quân cũng không nghĩ sẽ về nhà, gật gật đầu.
Thẩm Nghiên đem tàn thuốc ấn tắt ném vào thùng rác.
Ngồi trên xe, Triệu Tiêu Quân vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ.
Vẫn là không có cách nào tiếp thu sự thật này.
Đối với cô ta là đả kích quá lớn.
Chợt, cô ta quay mặt sang, nhìn Thẩm Nghiên: "Tôi khá tò mò hai người bọn họ cụ thể ra sao, ai theo đuổi ai? Tốc độ ở bên nhau cũng quá nhanh, anh xem chúng ta nhiều người như vậy không có ai là không kinh ngạc."
Cô ta cố ý tạm dừng một chút, nói với ngữ điệu nhẹ nhàng: "Ai, anh có dịp thì hỏi Cố Diễm hoặc là Khâu Lê, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của chúng ta một chút."
Chỉ có biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.
Thẩm Nghiên cười, thực lạnh.
"Tôi là một người đàn ông trưởng thành, nếu là nhiều chuyện như vậy, sẽ bị mấy người bọn họ cười nhạo chết."
Bị uyển chuyển cự tuyệt.
Triệu Tiêu Quân xấu hổ cười.
Sau đó lại nhìn về phía cửa sổ.
Lúc lơ đãng nhìn sang lối đi bộ, cô ta thấy hai hình bóng quen thuộc.
Ô tô rất nhanh đã chạy qua.
Bọn họ vai kề vai, càng ngày càng xa.
Sau khi Khâu Lê bình tĩnh khôi phục tâm tình, cô nói muốn ăn chocolate.
Cố Diễm liền đem xe ngừng ở ven đường đi mua cho cô.
Khâu Lê đưa một thanh cho Cố Diễm, Cố Diễm lắc đầu.
Một mình cô ăn hết.
Đến bây giờ cô vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng: "Như thế nào anh lại muốn công khai vào đêm nay?"
Không phải anh nói muốn thuận theo tự nhiên sao?
Cố Diễm mở cửa xe, cho cô ngồi vào.
Anh vòng qua đầu xe, ngồi trên ghế điều khiển, lúc này mới trả lời cô: "Cảm thấy thích hợp."
Anh sợ cô sẽ bởi vì những bình luận ở trên mạng mà lo được lo mất.
Làm anh giải thích thực tỉ mỉ, rất khó.
Khâu Lê không hỏi lại.
Cô dựa vào ghế, cảm giác hiện tại còn ở trên mây bay.
"Có muốn ăn khuya hay là đi về nhà?" Cố Diễm hỏi cô.
Khâu Lê hoàn hồn, "Không ăn, không đói bụng."
Vừa rồi lúc ăn cơm, một chút đói khát cô cũng không có, cơ hồ không biết ăn như thế nào.
Cố Diễm tiếp tục chuyên chú lái xe.
Trong xe mở nhạc nhẹ.
Tân tình của Khâu Lê với bài hát này cũng không khác nhau lắm.
Cô lấy di động ra gửi cho Khâu Tây Văn một bao lì xì, hai trăm khối.
Khâu Tây Văn không nhận, hỏi Khâu Lê: 【 có phải em đã chọc vào chuyện gì rồi hay không? 】 yêu cầu cô thu thập cục diện rối rắm cho Khâu Lê.
Khi còn nhỏ, mỗi lần Khâu Lê chọc đến cái gì phiền toái, liền sẽ dùng mấy mao tiền gửi cho Khâu Tây Văn.
Gọi là phí bảo hộ.
Đương nhiên, chút tiền ấy làm Khâu Tây Văn rất chướng mắt, cô sẽ gửi lại cho Khâu Lê một chút, còn lại thì sẽ cất vào thẻ tiết kiệm.
Khâu Lê phản bác: 【 em là cái dạng người này sao! Chỉ là đêm nay em rất vui vẻ, cho chị một bao lì xì nhỏ, cùng nhau happy happy. 】
Tây Văn: 【 Khâu Lê, không có việc gì thì đừng tới tìm chị, chị sẽ liền kéo em vào sổ đen. 】
Khâu Lê nghĩ nghĩ: 【 Chị, em và Cố Diễm đang ở bên nhau. 】
Tây Văn không lập tức trả lời cô, mà là lấy lại cái bao lì xì kia.
Khâu Lê: "......"
Cô cho rằng chị cô sẽ kinh ngạc một chút, sau đó sẽ lại chúc phúc cho cô gì đó.
Tây Văn gửi lại một tin nhắn: 【 từ giờ trở đi, chị sẽ đem phương thức liên hệ của em vào sổ đen, cách ra khỏi sổ đen: Làm cho em rể liên hệ với chị, đem tiền hộ phí hồi nhỏ của em thanh toán, chúng ta sẽ lại khôi phục bình thường. 】
Khâu Lê: 【 chị, thủ hạ lưu tình, không có chị em sẽ không có người tâm phúc 【 hôn hôn 】. 】
Cô ấn gửi đi.
Kết quả gửi đi thất bại.
Trên màn hình có vài chữ màu trắng hiện lên, đại khái là cô đã không còn là bạn tốt của Khâu Tây Văn.
Khâu Lê buồn bực: "......"
Cố Diễm ở lái xe, lâu lâu sẽ nhìn sang cô.
"Làm sao vậy?"
Khâu Lê lắc đầu, "Không có gì."
Cô cũng không thể đem tin nhắn chị gái gửi qua cho anh xem được, bởi vì chị gái thực không nói lý.
Cất di động, cô tiếp tục ăn chocolate.
"Ăn ngon như vậy sao?" Cố Diễm hỏi.
Khâu Lê cười: "Đúng vậy."
Bởi vì là anh mua.
Ăn xong ba thanh, đến thanh thứ tư, cô liền cảm thấy ngán.
Nuốt không xuống.
Khâu Lê chằm chằm vào sườn mặt Cố Diễm.
Cố Diễm cảm giác được ánh mắt của cô, "Làm sao vậy?"
Khâu Lê chỉ chỉ miệng: "Không muốn ăn."
"Chờ một chút."
Vừa lúc phía trước có đèn đỏ.
Cố Diễm dừng xe, nghiêng người sang, sát đến bên cạnh môi cô, dùng đầu lưỡi lấy miếng chocolate từ trong miệng Khâu Lê.
Khâu Lê liếm môi.
Có chút ngọt.
Cố Diễm hỏi cô buổi tối muốn đi nơi nào chơi.
Khâu Lê nghĩ nghĩ: "Vẫn là về nhà xem tư liệu đi."
Thứ năm Dung Thâm sẽ trở về, cô muốn trước ngày thứ năm, đem tình trạng các phân trạm hiểu rõ.
Cố Diễm: "Đến thư phòng anh xem đi, đêm nay anh cũng muốn tăng ca."
Khâu Lê thừa dịp vài giây cuối cùng của đèn đỏ, cởi đai an toàn, đứng dậy hôn lên môi Cố Diễm.
Cô nhanh chóng rút về, ngồi ngay ngắn.
Cố Diễm cười nhẹ.
Đèn xanh bật lên.
Cố Diễm khởi động xe, chậm rãi rời đi.
"Cố Diễm."
"Ừ?"
"Giữa tháng 8 em sẽ phải bắt đầu đi khảo sát các phân trạm, muốn tự sản xuất cất vào kho."
Trầm mặc sau một lúc lâu.
Cố Diễm hỏi cô: "Đi bao lâu?"
"Không biết, có lẽ giữa chừng sẽ trở về, nhưng năm trước đều sẽ đi hết tất cả các nơi." Cô nhìn sườn mặt Cố Diễm, trong lòng cũng không biết nói gì.
Sau đó lại không đâu vào đâu nói một câu: "Em sợ sét đánh."
Cố Diễm ngẩn ra, nhất thời không hiểu được những lời ngầm này.
Một lát sau, anh gật đầu: "Anh nhớ kỹ."
Lại nhớ đến anh phải đi công tác ba ngày.
Cố Diễm nhìn mặt cô một cái, "Ngày mai anh đi Hongkong công tác, buổi sáng thứ sáu mới trở về."
Tin tức tới đột nhiên không kịp phòng ngừa, Khâu Lê hơi có chút trì độn.
Sau đó cô cười nói: "Nhớ mua đồ ăn ngon mang về cho em ."
Cố Diễm cũng cười, duỗi tay xoa xoa tóc cô.
"Lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho anh."
Khâu Lê dùng sức gật gật đầu.
Trong lòng đều là không nỡ.
Trở lại chung cư.
Khâu Lê về nhà mình lấy notebook.
Cố Diễm đổ một ly nước ấm đem vào thư phòng.
Di động vang lên, có tin nhắn gửi đến.
Là của Khâu Tây Văn gửi đến, rất dài:
【 Nghe nói cậu liền phải trở thành người cùng một nhà với chúng tôi, tôi chỉ đại biểu bản thân mình nhiệt liệt hoan nghênh cậu gia nhập.
Hy vọng mấy mươi năm nữa, chúng ta đều có thể vui vẻ sống chung.
Thu Thu của nhà chúng tôi không có điểm gì sáng giá.
Hiện tại đều rất vụng về, khả năng làm việc xem ra cũng cực kỳ ấu trĩ.
Cậu cũng không cần phải cung cấp tiền tài trợ.
Nhưng cũng đừng phủ định con bé.
Cuộc sống của con bé cứ để tự nó đi, mặc kệ đi thành cái dạng gì, đều là xuất sắc nhất.
Ít nhất ở trong mắt tôi, con bé là nhất.
Trừ bỏ có chút dính người phiền toái người khác.
Còn có, tôi đã kéo Thu vào sổ đen, bởi vì tôi lo lắng, vạn nhất có khi con bé sẽ không nhịn được mà cùng tôi nói hết, nói cậu khi dễ con bé.
Tôi sợ tôi sẽ trở lại lúc mười mấy tuổi, cầm ghế phá cửa kính.
Hiện tại thứ tôi phá không phải là cửa kính, rất có thể là văn phòng tập đoàn Trung Doãn các người.
Chúng ta đều hy vọng thế giới càng thêm hoà bình.
Nguyện như vậy bi kịch sẽ không diễn ra ở trên người của cậu.
Tôi bị con bé phiền nhiều năm như vậy, nên tôi muốn tạm thời đi nghỉ đông.
Ngày về thì không biết.
Nếu ngày nào đó cậu chịu không nổi con bé nữa, phiền nó, đừng cố ý bỏ rơi nó làm nó chịu ủy khuất.
Gọi cho tôi một cú điện thoại, tôi sẽ trở về.
Đương nhiên, tôi rất đặc biệt mong chờ kỳ nghỉ này có thể dài vô hạn.
Đến từ một người cực kỳ bênh vực người mình lại không nói lý: Khâu Tây Văn 】
Bình luận truyện