Bởi Vì Ta Yêu Ngươi
Chương 11: Tái kiến bạch nham phong
(Gặp lại Bạch Nham Phong)
Sau một hồi mây mưa, ta lười biếng nằm trong lòng tiểu quỷ. Thân tiểu quỷ đã cao hơn ta rất nhiều, vóc người cũng lớn hơn ta, bên dưới làn da tiểu mạch là cơ bắp khoẻ mạnh hữu lực, không như ta da màu bạch ngọc phơi nắng cũng không đen lại còn bộ dạng ẻo lả trơn như cá trạch. Ta như trút hết căm phẫn chọc chọc cơ bắp của y.
“Đại thúc, ngươi còn muốn sao? Đang quyến rũ ta sao?” Tiểu quỷ tiến đến thổi thổi bên tai ta.
Ta toàn thân run lên, nhất thời đỏ bừng mặt. Liền đẩy y ra “Cút! Ai quyến rũ chứ?!”
Tiểu quỷ cười ha hả bổ dạng như thực hiện thành công gian kế. Sau đó lại ôm ta thân thiết nói bên tai ta: “Đại thúc, ta ta có một chuyện muốn nói với ngươi.”
Ta biết y hẳn là muốn nói tới chuyện nạp phi, mặc y ôm không hé răng. Giống như đối mặt với một chuyện khác.
“Chính là, mẫu hậu muốn ta nạp phi. Ta tuyệt không thích nàng, trong lòng ta chỉ có một mình ngươi, thực sự.” Tiểu quỷ dường như sợ ta không tin vội vàng giải thích.
“Ta đã biết. Ngày hôm nay thái hậu triệu kiến ta, ta ta đồng ý.”
“Thực vậy sao? Ngươi không tức giận? Thật tốt quá, ta sợ ngươi sẽ giận mà không quan tâm ta nữa? Ta sẽ không chạm vào nàng, ta chỉ thích ngươi.” Tiểu quỷ thấy ta thực sự không tức giận lại thiếu đứng đắn. Vừa vặn hiện tại còn chưa mặc quần áo liền tấn công ta.
Sáng sớm lại là eo mỏi lưng đau quen thuộc. Có một nơi nào đó càng đau nhức nhưng toàn thân nhẹ nhàng thoải mãi nghĩ đến hẳn là y đã tắm rửa cho ta. Mấy ngày nay cả ngày cùng tiểu quỷ cổn sàng đan cũng sớm lên mốc rồi, ngày hôm nay đi dạo ngự hoa viên thôi.
“Nghe nói sứ giả của Ứng Tường quốc là tam vương tử của Ứng Tường vì chúc mừng tân hoàng đăng cơ mà đến. Hiện tại phải về nước nên đang ở ngự thư phòng chào từ biệt hoàng đế.” Cung nữ nhất nói.
“Nghe nói vị tam vương tử này bộ dạng rất phi phàm a.” Cung nữ nhị nói.
“Đúng vậy đúng vậy, ngày đó ta còn được thấy mà, thật là dễ nhìn, thực đẹp trai a! Nếu như nếu như có thể vừa ý ta thì tốt rồi!” Cung nữ tam lấy tay túm túm mấy lọn tóc, con mắt say mê.
“Mơ mộng cái gì cũng phải nhìn lại bộ mặt của mình đã!” Cung nữ tứ vẻ mặt trào phúng.
Tại ngự hoa viên chợt nghe đến những lời kích động này xem ra tam vương tử của Ứng Tường thật là người phi phàm? Khiến cho ta có hứng thú nho nhỏ, rời khỏi Tiểu An thi triển khinh công hướng tới ngự thư phòng. Cách ngự thư phòng mười trượng dừng lại định tìm nơi trốn bỗng nhiên phía sau có người chụp lấy.
Ta theo bản năng đánh về phía sau, nhìn đến người thi lập tức dừng lại.”Ngươi ngươi không phải Bạch Nham Phong Bạch đại ca hôm đó sao? Làm sao làm sao lại ở đây? Vừa rồi đắc tội thỉnh thứ lỗi!”
“Tính cảnh giác của Nhược U tiểu đệ cũng không nhỏ a, công phu không sai. Đại ca còn muốn hỏi tiểu đệ sao lại ở đây chứ? Ta là đến chào từ biệt, thật không nghĩ tới trước khi đi còn có thể gặp ngươi.” Bạch Nham Phong híp mắt nói.
“Ha hả ta a? Ta chính là ngự y mà. Đương nhiên tại đây rồi.” Ta chỉnh chỉnh y phục. “Chào từ biệt?” Chẳng lẽ đại ca chính là tam vương tử của Ứng Tường?”
“Đúng vậy. Ngày mai sẽ đi. Tiểu đệ có muốn cùng đại ca dạo quanh kinh thành không?” Bạch Nham Phong nhìn ta cười mà như không.
“Đại ca nói đùa, nào có thể tùy tiện rời hoàng cung được? Tiểu đệ còn có việc, đại ca xin cứ tự nhiên.” Nói xong liền xoay người rời đi. Bạch Nham Phong này cũng không dễ đối phó lại còn là tam vương tử của Ứng Tường, loại thân phận này ít tiếp xúc sẽ tốt hơn.
Ta thản nhiên mà đi, không thấy được ánh mắt của Bạch Nham Phong đăm chiêu nhìn ta. Càng không nghĩ tới chính loại thái độ này của ta kích thích hứng thú của hắn với ta khiến ta thống khổ, không, có thể là hắn làm cho ta chân chính được giải thoát chân chính nhận thức.
Sau một hồi mây mưa, ta lười biếng nằm trong lòng tiểu quỷ. Thân tiểu quỷ đã cao hơn ta rất nhiều, vóc người cũng lớn hơn ta, bên dưới làn da tiểu mạch là cơ bắp khoẻ mạnh hữu lực, không như ta da màu bạch ngọc phơi nắng cũng không đen lại còn bộ dạng ẻo lả trơn như cá trạch. Ta như trút hết căm phẫn chọc chọc cơ bắp của y.
“Đại thúc, ngươi còn muốn sao? Đang quyến rũ ta sao?” Tiểu quỷ tiến đến thổi thổi bên tai ta.
Ta toàn thân run lên, nhất thời đỏ bừng mặt. Liền đẩy y ra “Cút! Ai quyến rũ chứ?!”
Tiểu quỷ cười ha hả bổ dạng như thực hiện thành công gian kế. Sau đó lại ôm ta thân thiết nói bên tai ta: “Đại thúc, ta ta có một chuyện muốn nói với ngươi.”
Ta biết y hẳn là muốn nói tới chuyện nạp phi, mặc y ôm không hé răng. Giống như đối mặt với một chuyện khác.
“Chính là, mẫu hậu muốn ta nạp phi. Ta tuyệt không thích nàng, trong lòng ta chỉ có một mình ngươi, thực sự.” Tiểu quỷ dường như sợ ta không tin vội vàng giải thích.
“Ta đã biết. Ngày hôm nay thái hậu triệu kiến ta, ta ta đồng ý.”
“Thực vậy sao? Ngươi không tức giận? Thật tốt quá, ta sợ ngươi sẽ giận mà không quan tâm ta nữa? Ta sẽ không chạm vào nàng, ta chỉ thích ngươi.” Tiểu quỷ thấy ta thực sự không tức giận lại thiếu đứng đắn. Vừa vặn hiện tại còn chưa mặc quần áo liền tấn công ta.
Sáng sớm lại là eo mỏi lưng đau quen thuộc. Có một nơi nào đó càng đau nhức nhưng toàn thân nhẹ nhàng thoải mãi nghĩ đến hẳn là y đã tắm rửa cho ta. Mấy ngày nay cả ngày cùng tiểu quỷ cổn sàng đan cũng sớm lên mốc rồi, ngày hôm nay đi dạo ngự hoa viên thôi.
“Nghe nói sứ giả của Ứng Tường quốc là tam vương tử của Ứng Tường vì chúc mừng tân hoàng đăng cơ mà đến. Hiện tại phải về nước nên đang ở ngự thư phòng chào từ biệt hoàng đế.” Cung nữ nhất nói.
“Nghe nói vị tam vương tử này bộ dạng rất phi phàm a.” Cung nữ nhị nói.
“Đúng vậy đúng vậy, ngày đó ta còn được thấy mà, thật là dễ nhìn, thực đẹp trai a! Nếu như nếu như có thể vừa ý ta thì tốt rồi!” Cung nữ tam lấy tay túm túm mấy lọn tóc, con mắt say mê.
“Mơ mộng cái gì cũng phải nhìn lại bộ mặt của mình đã!” Cung nữ tứ vẻ mặt trào phúng.
Tại ngự hoa viên chợt nghe đến những lời kích động này xem ra tam vương tử của Ứng Tường thật là người phi phàm? Khiến cho ta có hứng thú nho nhỏ, rời khỏi Tiểu An thi triển khinh công hướng tới ngự thư phòng. Cách ngự thư phòng mười trượng dừng lại định tìm nơi trốn bỗng nhiên phía sau có người chụp lấy.
Ta theo bản năng đánh về phía sau, nhìn đến người thi lập tức dừng lại.”Ngươi ngươi không phải Bạch Nham Phong Bạch đại ca hôm đó sao? Làm sao làm sao lại ở đây? Vừa rồi đắc tội thỉnh thứ lỗi!”
“Tính cảnh giác của Nhược U tiểu đệ cũng không nhỏ a, công phu không sai. Đại ca còn muốn hỏi tiểu đệ sao lại ở đây chứ? Ta là đến chào từ biệt, thật không nghĩ tới trước khi đi còn có thể gặp ngươi.” Bạch Nham Phong híp mắt nói.
“Ha hả ta a? Ta chính là ngự y mà. Đương nhiên tại đây rồi.” Ta chỉnh chỉnh y phục. “Chào từ biệt?” Chẳng lẽ đại ca chính là tam vương tử của Ứng Tường?”
“Đúng vậy. Ngày mai sẽ đi. Tiểu đệ có muốn cùng đại ca dạo quanh kinh thành không?” Bạch Nham Phong nhìn ta cười mà như không.
“Đại ca nói đùa, nào có thể tùy tiện rời hoàng cung được? Tiểu đệ còn có việc, đại ca xin cứ tự nhiên.” Nói xong liền xoay người rời đi. Bạch Nham Phong này cũng không dễ đối phó lại còn là tam vương tử của Ứng Tường, loại thân phận này ít tiếp xúc sẽ tốt hơn.
Ta thản nhiên mà đi, không thấy được ánh mắt của Bạch Nham Phong đăm chiêu nhìn ta. Càng không nghĩ tới chính loại thái độ này của ta kích thích hứng thú của hắn với ta khiến ta thống khổ, không, có thể là hắn làm cho ta chân chính được giải thoát chân chính nhận thức.
Bình luận truyện