Bốn Mươi Hai Cây Số
Chương 11: Bạn trai cũng sẽ không từ trên trời rơi xuống
Edit: Lạc Lạc
“Vị sư huynh vừa nói chuyện với em, cũng là sếp của em luôn sao?” Sau khi lên xe, Giang Tích Ngôn vừa khởi động xe vừa thuận miệng hỏi.
Hạ Nguyên hoảng hốt: “Sao anh biết được?”
“Tôi thấy ở trên mạng.”
Hạ Nguyên: “……”
Nghĩ đến việc Giang Tích Ngôn nhìn thấy thông tin của mình ở trên mạng, không biết vì sao, cô luôn cảm thấy hơi là lạ.
Sau khi tạm biệt và chuẩn bị vào nhà, cuối cùng Hạ Nguyên vẫn lấy hết can đảm nói: “Anh Tích Ngôn, chân em rất đau, tối nay sẽ không đi chạy bộ, khi nào hết đau sẽ lại đi chạy cùng anh.”
Giang Tích Ngôn bình thản nói: “Chạy lần đầu tiên đều như vậy cả, đau chân là chuyện rất bình thường. Nếu đợi hết rồi mới chạy, tới lúc đó cũng sẽ đau lại thôi, vì vậy cách tốt nhất là kiên nhẫn nhịn đau vài ngày, sau này sẽ không đau nữa" Anh dừng lại một lúc, “Tối nay lúc ra ngoài, tôi sẽ gọi em.”
“……” Hạ Nguyên, “Vâng ạ!”
Giang Tích Ngôn cười khẽ: “Về nghỉ ngơi một lúc đi, lúc ăn bữa chiều sẽ gọi em.”
“Hở?”
“Dù sao tôi cũng phải nấu cơm, làm luôn phần hai người cũng tiện hơn là một người.”
Hạ Nguyên ngập ngừng một lúc: “Thật phiền anh quá.”
Giang Tích Ngôn: “Không phiền.”
Hạ Nguyên vẫy tay với anh, cầm theo đôi giày và bước vào nhà, cảm thấy kỳ lạ mà sờ lên đầu.
Tại sao Giang Tích Ngôn lại không giống như trong suy nghĩ của cô?
Dường như còn khá tốt bụng.
Không lẽ là người trưởng thành sẽ đổi tính?
Không đúng, hôm qua Giang Mạc Ngữ còn gửi tin nhắn lên án anh trai mình nữa mà?
Cô lúc lắc đầu, bỏ đi, vẫn là không nên suy nghĩ nhiều. Xét cho cùng Giang Tích Ngôn cũng là một người đàn ông đã bước chân vào xã hội, cũng đã nhận một mức độ giáo dục cao, ngay cả khi có độc ác thật thì nhất định cũng sẽ không biểu hiện lung tung ra ngoài.
Nói tóm lại, sau này bản thân cô vẫn phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không được đắc tội anh ta, càng không thể cho anh ta biết người cưỡng hôn anh ta lúc trước là cô.
Tối đến, tất nhiên Hạ Nguyên lại sang nhà bên cạnh để ăn cơm ké.
Vào lúc chín giờ, Giang Tích Ngôn đúng giờ gõ cửa nhà cô, kêu cô đi chạy bộ.
Vì là cuối tuần, những phế sài kiên trì chạy được vài đêm đó, cuối cùng cũng vì mỗi người có hoạt động riêng vào buổi tối, không hẹn mà cùng tạm ngừng một đêm, chỉ còn lại hai người Hạ Nguyên và Giang Tích Ngôn trai đơn gái chiếc.
Tối qua Hạ Nguyên còn kiên trì chạy được ba km, hôm nay vì thân phụ “trọng thương”, thân tàn chí kiên cũng chỉ chạy được hơn một km đã hết chịu nổi.
Cũng may Giang Tích Ngôn cũng không bảo cô phải kiên trì gì đó nữa, tự mình chạy một vòng năm km, sau đó cùng Hạ Nguyên trở về tiểu khu.
Vì có sự giám sát của Giang Tích Ngôn, Hạ Nguyên lại kiên trì được thêm hai ngày nữa, cũng may vào ngày thứ ba, kì nghỉ suối nước nóng ba ngày hai đêm của Dư Cẩm Niên đã sắp xếp xong xuôi, cuối cùng cô cũng có thể thở phào.
*
Khi đi theo Dư Cẩm Niên đến khách sạn của khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, Hạ Nguyên mới biết được Tằng Tuyết cũng đến đây, ban ngày ba người cùng nhau đi ăn, tối đến sẽ cùng nhau ngâm suối nước nóng.
Kiểu cảnh tượng này khiến Hạ Nguyên không nói nên lời, như thể quay trở lại cái năm đó, lúc đó mỗi lần Dư Cẩm Niên và Tằng Tuyết đi ra ngoài hẹn hò, đều sẽ luôn gọi sư muội cô đây đi theo.
Mặc dù sau khi biết hai người này là một đôi, cô đã lập tức xua tan những suy nghĩ sai trái của mình đối với Dư Cẩm Niên, nhưng tình cảm của một người con gái làm sao có thể cho đi và lấy lại một cách tự nhiên như vậy được.
Vì vậy mỗi lần ba người cùng nhau đi ăn, cô đều sẽ có cảm giác xấu hổ không thể tả, như thể mình là một kẻ thứ ba đang chuẩn bị chen chân vào vậy. Thiên nhân giao chiến số lần nhiều, cô đã bắt đầu tìm thấy nhiều lý do thoái thác, cũng may là dường như Dư Cẩm Niên cũng biết cô không thích theo chân bọn họ, nên cũng không ép buộc.
Bây giờ ba người lại cùng nhau ra ngoài một lần nữa, dường như đã tái hiện lại những tháng ngày hôm đó, mọi thứ quay trở lại điểm bắt đầu.
Suối nước nóng ở đây được bố trí so le giữa những hồ lớn và nhỏ, bên cạnh còn có hồ bơi. Vì là mùa hè, lại không phải là ngày lễ, nên không có nhiều người đến suối nước nóng.
Hạ Nguyên theo Giang Tích Ngôn chạy bộ hai ngày đêm, hai chân cũng mau bãi công, đúng lúc ngâm suối nước nóng có thể giảm bớt một chút.
Chỉ đến khi cô đi theo Tằng Tuyết đến một cái hồ nhỏ, nhìn vào dáng người thon thả và phập phồng quyến rũ của đối phương, lại cúi đầu nhìn chiếc phao bơi phồng lên trên bụng mình ngay khi cô ngồi xuống, cô lập tức không dám để cơ thể mình bị lộ ra bên ngoài, toàn bộ hành trình chỉ chừa một cái đầu trên mặt nước.
Tuy nhiên với một cơ thể thiếu vận động quanh năm, ngâm mình ở tư thế này trong suối nước nóng, chẳng mấy chốc lồng ngực đã căng tức, không thở nổi.
Tằng Tuyết định tựa lên vách tường bể bơi để trò chuyện với cô, khi vô tình nâng mắt lên, thì nhận ra sắc mặt của cô đã tái nhợt, Tằng Tuyết giật mình.
“Hạ Nguyên, em khó chịu đúng không?” Nói xong cô vươn tay và nâng Hạ Nguyên đang gần như sắp ngất lên khỏi mặt nước.
Lên bờ, Hạ Nguyên thật khó khăn mới hít thở được, nói với gương mặt trắng bệch: “Sư tỷ, có thể là em bị tuột huyết áp, ngâm lâu quá nên thấy khó chịu, chị tiếp tục đi, em về phòng trước đây.”
“Sao thế? Hạ Nguyên.” Dư Cẩm Niên vốn đang ngâm mình trong một hồ khác, có lẽ đã nghe thấy động tĩnh ở đây, anh bước nhanh lên khỏi mặt nước và chạy đến hỏi.
Tằng Tuyết trả lời: “Hạ Nguyên ngâm lâu nên thấy khó chịu, về nghỉ ngơi trước.”
Dư Cẩm Niên nhìn về phía Hạ Nguyên, nhìn gương mặt không một chút máu và dáng vẻ yếu ớt như muốn ngất đi của cô, anh lo lắng nói: “Anh đưa em về.”
“Không…… Không cần, anh và sư tỷ tiếp tục ngâm đi, em tự mình về là được rồi.” Hạ Nguyên vừa nói vừa lấy khăn quấn lại cơ thể mượt mà của mình.
Ngâm suối nước nóng suýt chút nữa đã chóng mặt ngất xỉu, nói không xấu hổ là giả, hơn nữa còn ở trước mặt người đàn ông mình thích.
Dư Cẩm Niên lại mắt điếc tai ngơ trước lời từ chối của cô, nói với Tằng Tuyết: “Anh đưa Hạ Nguyên về phòng, em cũng đừng ngâm quá lâu, hãy về sớm nghỉ ngơi.”
Tằng Tuyết cười gật đầu: “Ừ, hai người đi đi!”
Trái tim Hạ Nguyên mềm nhũn, Dư Cẩm Niên luôn là như thế, mỗi khi cô quyết định lấy lại tâm tư của mình, cô lại bị cảm động bởi sự dịu dàng và chu đáo của anh.
Anh rất tốt rất tốt với cô, tốt tới nỗi đôi khi cô cũng không nhịn được mà hiểu lầm.
Phòng ở cách suối nước nóng cũng không xa lắm, Hạ Nguyên quấn khăn đi theo bên cạnh Dư Cẩm Niên.
Bình thường cô cũng không quá để ý, tối nay lúc mặc áo tắm cùng Tằng Tuyết, mới bỗng dưng nhận ra, mấy năm nay bởi vì bản thân không tiết chế cách sống, dáng người đã trở nên thảm không nỡ nhìn.
Đặc biệt là trò hề này của mình còn bị bại lộ ra trước mặt Dư Cẩm Niên.
Bây giờ nghĩ lại, ngay cả khi Tằng Tuyết không quay lại, vinh dự được theo đuổi người ta này của cô cũng chỉ có thể game over.
May mà lúc đó lời tỏ tình vẫn chưa được nói ra.
Nếu không chỉ sợ lòng quân tử của Dư Cẩm Niên sẽ được trỗi dậy.
Ra khỏi suối nước nóng, đặt chân lên con đường lát đá cuội của khách sạn ở khu nghỉ dưỡng, hít thở bầu không khí buổi đêm trong lành của vùng ngoại ô, cảm giác bị chèn ép không thể thở nổi lúc nãy đã tan biến, Hạ Nguyên chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng.
Cô nhìn lên bầu trời, nhận ra đêm nay trăng sáng sao thưa, là một thời tiết đẹp. Lúc này xung quanh hầu như không có người, chỉ có ánh đèn đêm dịu dàng, cùng với cây cỏ đang chuyển động theo gió.
Mấy ngày nay ở bên cạnh cô nhiều nhất có lẽ là Giang Tích Ngôn, người khiến cô căng thẳng, đột nhiên hôm nay lại ở cùng Dư Cẩm Niên, cô cảm thấy nhẹ nhàng như trút được gánh nặng.
Dường như ngay lập tức cả thế giới chỉ còn lại cô và Dư Cẩm Niên.
May mắn là cô đã nhanh chóng hoàn hồn sau những tưởng tượng thiếu nữ phi thực tế này, áy náy nói: “Sư huynh, thật ngại quá, khiến anh chỉ mới ngâm mình được một lúc đã phải đi ra cùng em.”
Dư Cẩm Niên cười nói: “Kỳ nghỉ suối nước nóng này vốn là được sắp xếp cho em, để em thoải mái thư giãn, anh chỉ thuận tiện cho mình hai ngày nghỉ. Nào ngờ em chỉ ngâm mình được một lúc đã như vậy.”
Hạ Nguyên cười nói: “Rất thư giãn, mấy ngày nay vẫn luôn chạy bộ buổi tối, hai chân như bị phế đi, lúc nãy ngâm mình nên đã thoải mái nhiều rồi.”
Dư Cẩm Niên gật đầu: “Thế thì tốt.”
Cả hai im lặng một lúc, Hạ Nguyên giả vờ thoải mái mà lên tiếng: “Bây giờ sư tỷ đã về, chị ấy cũng đang độc thân, khi nào hai người quay lại nhớ mời em đi ăn nha!”
Dư Cẩm Niên sững sờ, tiện đà lắc đầu và bật cười: “Sao em lại cho rằng như thế? Không lẽ em cảm thấy lúc đó anh và cô ấy chia tay là vì khoảng cách sao?”
“Chẳng lẽ không phải vậy sao?”
Dư Cẩm Niên cười nói: “Nếu có tình cảm, khoảng cách sao có thể khiến người ta chia tay nhau? Anh và cô ấy chia tay, chỉ là vì tình cảm đã hết. Nói sao đây ta, chính là nhận ra hai người bọn anh làm bạn là tốt nhất, làm người yêu lại không được.”
“Sao thế ạ? Lúc đó hai anh chị chính là đôi Kim Đồng Ngọc Nữ xứng đôi vừa lứa nhất trong học viện, có cùng chí hướng và tâm đầu ý hợp.”
Dư Cẩm Niên bật cười: “Mọi thứ không thể chỉ nhìn là biết, tình cảm cũng như khi người ta uống nước, uống rồi mới biết là nóng hay lạnh.”
Hạ Nguyên không biết liệu cô có nên vui mừng khi ánh bình minh trở lại với mình, hay là vì cặp đôi này mà giai ngẫu tiếc hận, cô ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Vậy sao mấy năm nay cũng không thấy anh tìm bạn gái?”
Dư Cẩm Niên xoa lên trán, nói một cách bất lực: “Không phải em cho rằng anh đang đợi Tằng Tuyết đấy chứ? Không tìm bạn gái là vì anh thật sự không có hơi sức, em cũng biết bình thường anh bận rộn cỡ nào mà, việc công ty nhiều như thế, không phải mọi thứ anh đều quen thuộc, mọi thứ vẫn phải học lại từ đầu, nào còn tâm trí để tìm bạn gái. Hai ngày nghỉ này vẫn là rất vất vả mới đề xuất ra được.”
Hạ Nguyên nhấp môi, khẽ nói: “Mặc dù công việc rất quan trọng, nhưng việc cá nhân cũng không thể xem nhẹ được!”
Dư Cẩm Niên nghiêng đầu nhìn cô và mỉm cười, dưới ánh trăng gương mặt trắng nõn của cô gái trẻ như trứng gà đã được bóc vỏ, còn mang chút hơi nước mờ nhạt, vì vậy mà trông đôi mắt cũng có vẻ ướt át. Anh lặng im một lúc, hỏi: “Vậy em thì sao? Em vẫn chưa bận rộn như anh, sao cũng không tìm bạn trai?”
Hạ Nguyên thở ngắn than dài nói: “Em trạch như vầy, quen biết chỉ được vài người, bạn trai cũng sẽ không từ trên trời rơi xuống.”
Dư Cẩm Niên bị cô chọc cười, lại dường như nghĩ tới điều gì đó, hỏi: “Thế còn người hàng xóm đi mua giày với em hôm đó thì sao?”
“Hở?” Hạ Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn anh đầy ngạc nhiên, “Anh ta làm sao ạ?”
Sao lại đột nhiên nhắc đến Giang Tích Ngôn?
Dư Cẩm Niên cười nói: “Anh chàng đẹp trai đó không theo đuổi em à?”
Hạ Nguyên hoảng hốt, vội vàng xua tay lắc đầu: “Sao có thể ạ?”
“Anh ta kết hôn chưa?”
“Thật sự vẫn chưa.”
“Có bạn gái chưa?”
“Cũng chưa!”
Cô đã từng nghe Giang Mạc Ngữ châm chọc rằng, ông hai Giang gia đang lo lắng về chuyện cá nhân của Giang Tích Ngôn, tất nhiên là vì vẫn chưa có bạn gái.
Dư Cẩm Niên mỉm cười: “Nếu vậy, việc anh ta theo đuổi em chắc là cũng rất bình thường.”
Trông Hạ Nguyên có vẻ kinh hoàng: “Điều này thật sự là không thể.”
“Tại sao?” Dư Cẩm Niên vẫn cố chấp truy vấn, dường như phải nhận được câu trả lời mà mình muốn.
Hạ Nguyên nói một cách khó hiểu: “Không tại sao cả, mà là em và anh ta hoàn toàn là người của hai thế giới, chỉ mới nói như thế, em đã cảm thấy không thể tưởng tượng được.”
Cô và Giang Tích Ngôn?
Đây không phải là một trò đùa nữa, mà là một câu chuyện kinh dị.
Dư Cẩm Niên như suy nghĩ gì đó, gật đầu: “Vậy à!”
Tác giả có lời muốn nói:
Nam thứ Dư đánh chết cũng không thể ngờ được, thịt bánh trôi do mình nấu trong nồi lâu như vậy, khi đang chuẩn bị gắp lên ăn, lại bị một đôi đũa Ngôn ca từ trên trời rơi xuống kẹp đi mất.
Cho nên nói, muốn ăn ngon phải ăn khi còn nóng.
- ---------------
Định là edit xong bộ kia rồi mới edit tiếp bộ này nhưng thôi cứ edit tiếp vậy, được chương nào hay chương đó ლ(´ ❥ "ლ)
“Vị sư huynh vừa nói chuyện với em, cũng là sếp của em luôn sao?” Sau khi lên xe, Giang Tích Ngôn vừa khởi động xe vừa thuận miệng hỏi.
Hạ Nguyên hoảng hốt: “Sao anh biết được?”
“Tôi thấy ở trên mạng.”
Hạ Nguyên: “……”
Nghĩ đến việc Giang Tích Ngôn nhìn thấy thông tin của mình ở trên mạng, không biết vì sao, cô luôn cảm thấy hơi là lạ.
Sau khi tạm biệt và chuẩn bị vào nhà, cuối cùng Hạ Nguyên vẫn lấy hết can đảm nói: “Anh Tích Ngôn, chân em rất đau, tối nay sẽ không đi chạy bộ, khi nào hết đau sẽ lại đi chạy cùng anh.”
Giang Tích Ngôn bình thản nói: “Chạy lần đầu tiên đều như vậy cả, đau chân là chuyện rất bình thường. Nếu đợi hết rồi mới chạy, tới lúc đó cũng sẽ đau lại thôi, vì vậy cách tốt nhất là kiên nhẫn nhịn đau vài ngày, sau này sẽ không đau nữa" Anh dừng lại một lúc, “Tối nay lúc ra ngoài, tôi sẽ gọi em.”
“……” Hạ Nguyên, “Vâng ạ!”
Giang Tích Ngôn cười khẽ: “Về nghỉ ngơi một lúc đi, lúc ăn bữa chiều sẽ gọi em.”
“Hở?”
“Dù sao tôi cũng phải nấu cơm, làm luôn phần hai người cũng tiện hơn là một người.”
Hạ Nguyên ngập ngừng một lúc: “Thật phiền anh quá.”
Giang Tích Ngôn: “Không phiền.”
Hạ Nguyên vẫy tay với anh, cầm theo đôi giày và bước vào nhà, cảm thấy kỳ lạ mà sờ lên đầu.
Tại sao Giang Tích Ngôn lại không giống như trong suy nghĩ của cô?
Dường như còn khá tốt bụng.
Không lẽ là người trưởng thành sẽ đổi tính?
Không đúng, hôm qua Giang Mạc Ngữ còn gửi tin nhắn lên án anh trai mình nữa mà?
Cô lúc lắc đầu, bỏ đi, vẫn là không nên suy nghĩ nhiều. Xét cho cùng Giang Tích Ngôn cũng là một người đàn ông đã bước chân vào xã hội, cũng đã nhận một mức độ giáo dục cao, ngay cả khi có độc ác thật thì nhất định cũng sẽ không biểu hiện lung tung ra ngoài.
Nói tóm lại, sau này bản thân cô vẫn phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không được đắc tội anh ta, càng không thể cho anh ta biết người cưỡng hôn anh ta lúc trước là cô.
Tối đến, tất nhiên Hạ Nguyên lại sang nhà bên cạnh để ăn cơm ké.
Vào lúc chín giờ, Giang Tích Ngôn đúng giờ gõ cửa nhà cô, kêu cô đi chạy bộ.
Vì là cuối tuần, những phế sài kiên trì chạy được vài đêm đó, cuối cùng cũng vì mỗi người có hoạt động riêng vào buổi tối, không hẹn mà cùng tạm ngừng một đêm, chỉ còn lại hai người Hạ Nguyên và Giang Tích Ngôn trai đơn gái chiếc.
Tối qua Hạ Nguyên còn kiên trì chạy được ba km, hôm nay vì thân phụ “trọng thương”, thân tàn chí kiên cũng chỉ chạy được hơn một km đã hết chịu nổi.
Cũng may Giang Tích Ngôn cũng không bảo cô phải kiên trì gì đó nữa, tự mình chạy một vòng năm km, sau đó cùng Hạ Nguyên trở về tiểu khu.
Vì có sự giám sát của Giang Tích Ngôn, Hạ Nguyên lại kiên trì được thêm hai ngày nữa, cũng may vào ngày thứ ba, kì nghỉ suối nước nóng ba ngày hai đêm của Dư Cẩm Niên đã sắp xếp xong xuôi, cuối cùng cô cũng có thể thở phào.
*
Khi đi theo Dư Cẩm Niên đến khách sạn của khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, Hạ Nguyên mới biết được Tằng Tuyết cũng đến đây, ban ngày ba người cùng nhau đi ăn, tối đến sẽ cùng nhau ngâm suối nước nóng.
Kiểu cảnh tượng này khiến Hạ Nguyên không nói nên lời, như thể quay trở lại cái năm đó, lúc đó mỗi lần Dư Cẩm Niên và Tằng Tuyết đi ra ngoài hẹn hò, đều sẽ luôn gọi sư muội cô đây đi theo.
Mặc dù sau khi biết hai người này là một đôi, cô đã lập tức xua tan những suy nghĩ sai trái của mình đối với Dư Cẩm Niên, nhưng tình cảm của một người con gái làm sao có thể cho đi và lấy lại một cách tự nhiên như vậy được.
Vì vậy mỗi lần ba người cùng nhau đi ăn, cô đều sẽ có cảm giác xấu hổ không thể tả, như thể mình là một kẻ thứ ba đang chuẩn bị chen chân vào vậy. Thiên nhân giao chiến số lần nhiều, cô đã bắt đầu tìm thấy nhiều lý do thoái thác, cũng may là dường như Dư Cẩm Niên cũng biết cô không thích theo chân bọn họ, nên cũng không ép buộc.
Bây giờ ba người lại cùng nhau ra ngoài một lần nữa, dường như đã tái hiện lại những tháng ngày hôm đó, mọi thứ quay trở lại điểm bắt đầu.
Suối nước nóng ở đây được bố trí so le giữa những hồ lớn và nhỏ, bên cạnh còn có hồ bơi. Vì là mùa hè, lại không phải là ngày lễ, nên không có nhiều người đến suối nước nóng.
Hạ Nguyên theo Giang Tích Ngôn chạy bộ hai ngày đêm, hai chân cũng mau bãi công, đúng lúc ngâm suối nước nóng có thể giảm bớt một chút.
Chỉ đến khi cô đi theo Tằng Tuyết đến một cái hồ nhỏ, nhìn vào dáng người thon thả và phập phồng quyến rũ của đối phương, lại cúi đầu nhìn chiếc phao bơi phồng lên trên bụng mình ngay khi cô ngồi xuống, cô lập tức không dám để cơ thể mình bị lộ ra bên ngoài, toàn bộ hành trình chỉ chừa một cái đầu trên mặt nước.
Tuy nhiên với một cơ thể thiếu vận động quanh năm, ngâm mình ở tư thế này trong suối nước nóng, chẳng mấy chốc lồng ngực đã căng tức, không thở nổi.
Tằng Tuyết định tựa lên vách tường bể bơi để trò chuyện với cô, khi vô tình nâng mắt lên, thì nhận ra sắc mặt của cô đã tái nhợt, Tằng Tuyết giật mình.
“Hạ Nguyên, em khó chịu đúng không?” Nói xong cô vươn tay và nâng Hạ Nguyên đang gần như sắp ngất lên khỏi mặt nước.
Lên bờ, Hạ Nguyên thật khó khăn mới hít thở được, nói với gương mặt trắng bệch: “Sư tỷ, có thể là em bị tuột huyết áp, ngâm lâu quá nên thấy khó chịu, chị tiếp tục đi, em về phòng trước đây.”
“Sao thế? Hạ Nguyên.” Dư Cẩm Niên vốn đang ngâm mình trong một hồ khác, có lẽ đã nghe thấy động tĩnh ở đây, anh bước nhanh lên khỏi mặt nước và chạy đến hỏi.
Tằng Tuyết trả lời: “Hạ Nguyên ngâm lâu nên thấy khó chịu, về nghỉ ngơi trước.”
Dư Cẩm Niên nhìn về phía Hạ Nguyên, nhìn gương mặt không một chút máu và dáng vẻ yếu ớt như muốn ngất đi của cô, anh lo lắng nói: “Anh đưa em về.”
“Không…… Không cần, anh và sư tỷ tiếp tục ngâm đi, em tự mình về là được rồi.” Hạ Nguyên vừa nói vừa lấy khăn quấn lại cơ thể mượt mà của mình.
Ngâm suối nước nóng suýt chút nữa đã chóng mặt ngất xỉu, nói không xấu hổ là giả, hơn nữa còn ở trước mặt người đàn ông mình thích.
Dư Cẩm Niên lại mắt điếc tai ngơ trước lời từ chối của cô, nói với Tằng Tuyết: “Anh đưa Hạ Nguyên về phòng, em cũng đừng ngâm quá lâu, hãy về sớm nghỉ ngơi.”
Tằng Tuyết cười gật đầu: “Ừ, hai người đi đi!”
Trái tim Hạ Nguyên mềm nhũn, Dư Cẩm Niên luôn là như thế, mỗi khi cô quyết định lấy lại tâm tư của mình, cô lại bị cảm động bởi sự dịu dàng và chu đáo của anh.
Anh rất tốt rất tốt với cô, tốt tới nỗi đôi khi cô cũng không nhịn được mà hiểu lầm.
Phòng ở cách suối nước nóng cũng không xa lắm, Hạ Nguyên quấn khăn đi theo bên cạnh Dư Cẩm Niên.
Bình thường cô cũng không quá để ý, tối nay lúc mặc áo tắm cùng Tằng Tuyết, mới bỗng dưng nhận ra, mấy năm nay bởi vì bản thân không tiết chế cách sống, dáng người đã trở nên thảm không nỡ nhìn.
Đặc biệt là trò hề này của mình còn bị bại lộ ra trước mặt Dư Cẩm Niên.
Bây giờ nghĩ lại, ngay cả khi Tằng Tuyết không quay lại, vinh dự được theo đuổi người ta này của cô cũng chỉ có thể game over.
May mà lúc đó lời tỏ tình vẫn chưa được nói ra.
Nếu không chỉ sợ lòng quân tử của Dư Cẩm Niên sẽ được trỗi dậy.
Ra khỏi suối nước nóng, đặt chân lên con đường lát đá cuội của khách sạn ở khu nghỉ dưỡng, hít thở bầu không khí buổi đêm trong lành của vùng ngoại ô, cảm giác bị chèn ép không thể thở nổi lúc nãy đã tan biến, Hạ Nguyên chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng.
Cô nhìn lên bầu trời, nhận ra đêm nay trăng sáng sao thưa, là một thời tiết đẹp. Lúc này xung quanh hầu như không có người, chỉ có ánh đèn đêm dịu dàng, cùng với cây cỏ đang chuyển động theo gió.
Mấy ngày nay ở bên cạnh cô nhiều nhất có lẽ là Giang Tích Ngôn, người khiến cô căng thẳng, đột nhiên hôm nay lại ở cùng Dư Cẩm Niên, cô cảm thấy nhẹ nhàng như trút được gánh nặng.
Dường như ngay lập tức cả thế giới chỉ còn lại cô và Dư Cẩm Niên.
May mắn là cô đã nhanh chóng hoàn hồn sau những tưởng tượng thiếu nữ phi thực tế này, áy náy nói: “Sư huynh, thật ngại quá, khiến anh chỉ mới ngâm mình được một lúc đã phải đi ra cùng em.”
Dư Cẩm Niên cười nói: “Kỳ nghỉ suối nước nóng này vốn là được sắp xếp cho em, để em thoải mái thư giãn, anh chỉ thuận tiện cho mình hai ngày nghỉ. Nào ngờ em chỉ ngâm mình được một lúc đã như vậy.”
Hạ Nguyên cười nói: “Rất thư giãn, mấy ngày nay vẫn luôn chạy bộ buổi tối, hai chân như bị phế đi, lúc nãy ngâm mình nên đã thoải mái nhiều rồi.”
Dư Cẩm Niên gật đầu: “Thế thì tốt.”
Cả hai im lặng một lúc, Hạ Nguyên giả vờ thoải mái mà lên tiếng: “Bây giờ sư tỷ đã về, chị ấy cũng đang độc thân, khi nào hai người quay lại nhớ mời em đi ăn nha!”
Dư Cẩm Niên sững sờ, tiện đà lắc đầu và bật cười: “Sao em lại cho rằng như thế? Không lẽ em cảm thấy lúc đó anh và cô ấy chia tay là vì khoảng cách sao?”
“Chẳng lẽ không phải vậy sao?”
Dư Cẩm Niên cười nói: “Nếu có tình cảm, khoảng cách sao có thể khiến người ta chia tay nhau? Anh và cô ấy chia tay, chỉ là vì tình cảm đã hết. Nói sao đây ta, chính là nhận ra hai người bọn anh làm bạn là tốt nhất, làm người yêu lại không được.”
“Sao thế ạ? Lúc đó hai anh chị chính là đôi Kim Đồng Ngọc Nữ xứng đôi vừa lứa nhất trong học viện, có cùng chí hướng và tâm đầu ý hợp.”
Dư Cẩm Niên bật cười: “Mọi thứ không thể chỉ nhìn là biết, tình cảm cũng như khi người ta uống nước, uống rồi mới biết là nóng hay lạnh.”
Hạ Nguyên không biết liệu cô có nên vui mừng khi ánh bình minh trở lại với mình, hay là vì cặp đôi này mà giai ngẫu tiếc hận, cô ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Vậy sao mấy năm nay cũng không thấy anh tìm bạn gái?”
Dư Cẩm Niên xoa lên trán, nói một cách bất lực: “Không phải em cho rằng anh đang đợi Tằng Tuyết đấy chứ? Không tìm bạn gái là vì anh thật sự không có hơi sức, em cũng biết bình thường anh bận rộn cỡ nào mà, việc công ty nhiều như thế, không phải mọi thứ anh đều quen thuộc, mọi thứ vẫn phải học lại từ đầu, nào còn tâm trí để tìm bạn gái. Hai ngày nghỉ này vẫn là rất vất vả mới đề xuất ra được.”
Hạ Nguyên nhấp môi, khẽ nói: “Mặc dù công việc rất quan trọng, nhưng việc cá nhân cũng không thể xem nhẹ được!”
Dư Cẩm Niên nghiêng đầu nhìn cô và mỉm cười, dưới ánh trăng gương mặt trắng nõn của cô gái trẻ như trứng gà đã được bóc vỏ, còn mang chút hơi nước mờ nhạt, vì vậy mà trông đôi mắt cũng có vẻ ướt át. Anh lặng im một lúc, hỏi: “Vậy em thì sao? Em vẫn chưa bận rộn như anh, sao cũng không tìm bạn trai?”
Hạ Nguyên thở ngắn than dài nói: “Em trạch như vầy, quen biết chỉ được vài người, bạn trai cũng sẽ không từ trên trời rơi xuống.”
Dư Cẩm Niên bị cô chọc cười, lại dường như nghĩ tới điều gì đó, hỏi: “Thế còn người hàng xóm đi mua giày với em hôm đó thì sao?”
“Hở?” Hạ Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn anh đầy ngạc nhiên, “Anh ta làm sao ạ?”
Sao lại đột nhiên nhắc đến Giang Tích Ngôn?
Dư Cẩm Niên cười nói: “Anh chàng đẹp trai đó không theo đuổi em à?”
Hạ Nguyên hoảng hốt, vội vàng xua tay lắc đầu: “Sao có thể ạ?”
“Anh ta kết hôn chưa?”
“Thật sự vẫn chưa.”
“Có bạn gái chưa?”
“Cũng chưa!”
Cô đã từng nghe Giang Mạc Ngữ châm chọc rằng, ông hai Giang gia đang lo lắng về chuyện cá nhân của Giang Tích Ngôn, tất nhiên là vì vẫn chưa có bạn gái.
Dư Cẩm Niên mỉm cười: “Nếu vậy, việc anh ta theo đuổi em chắc là cũng rất bình thường.”
Trông Hạ Nguyên có vẻ kinh hoàng: “Điều này thật sự là không thể.”
“Tại sao?” Dư Cẩm Niên vẫn cố chấp truy vấn, dường như phải nhận được câu trả lời mà mình muốn.
Hạ Nguyên nói một cách khó hiểu: “Không tại sao cả, mà là em và anh ta hoàn toàn là người của hai thế giới, chỉ mới nói như thế, em đã cảm thấy không thể tưởng tượng được.”
Cô và Giang Tích Ngôn?
Đây không phải là một trò đùa nữa, mà là một câu chuyện kinh dị.
Dư Cẩm Niên như suy nghĩ gì đó, gật đầu: “Vậy à!”
Tác giả có lời muốn nói:
Nam thứ Dư đánh chết cũng không thể ngờ được, thịt bánh trôi do mình nấu trong nồi lâu như vậy, khi đang chuẩn bị gắp lên ăn, lại bị một đôi đũa Ngôn ca từ trên trời rơi xuống kẹp đi mất.
Cho nên nói, muốn ăn ngon phải ăn khi còn nóng.
- ---------------
Định là edit xong bộ kia rồi mới edit tiếp bộ này nhưng thôi cứ edit tiếp vậy, được chương nào hay chương đó ლ(´ ❥ "ლ)
Bình luận truyện