Bốn Mươi Hai Cây Số
Chương 6: Trông tôi rất đáng sợ sao?
Editor: Lạc Lạc
Giang Tích Ngôn khẽ hất cằm, nhàn nhạt nói: “Em đến chạy bộ à?”
Hạ Nguyên im lặng như ve sầu mùa đông, gật đầu.
Giang Tích Ngôn vốn là một bóng ma không thể xóa nhòa trong thời thiếu nữ của Hạ Nguyên, bây giờ vì bản thân đã làm ra chuyện xấu với anh, nên cô lại càng thêm mất tự tin khi đối diện với người này.
Cô lén quan sát vẻ mặt của anh, mặc dù phản ứng của anh là không hề nhận ra cô, nhưng trông thần sắc của anh có vẻ bình đạm, ánh mắt cũng rất xa lạ và xa cách, chắc là không biết cô gái đêm đó là mình rồi.
Xét cho cùng dưới một ánh đèn mờ như vậy, muốn nhận ra một người vốn không thân quen lại còn không gặp nhiều năm, vẫn có chút khó khăn.
Sau khi đi đến kết luận tự mình an ủi này, Hạ Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Gia ở một bên nhìn Giang Tích Ngôn, rồi lại nhìn Hạ Nguyên, chớp mắt ngạc nhiên nói: "Hai người quen nhau à?”
Hạ Nguyên nói: “Anh ấy là anh trai của bạn tôi.”
“Vậy à?” Lâm Gia vội vàng mỉm cười và tự giới thiệu về mình, “Tôi tên Lâm Gia, là bạn quen biết với Hạ Nguyên trong nhóm chạy bộ buổi tối này.”
Giang Tích Ngôn gật đầu, tự giới thiệu tên, rồi nói: “Mọi người cũng sắp chạy rồi, hai người vẫn chưa vận động làm nóng cơ thể à?”
“Làm làm làm!” Lâm Gia vội vàng lôi Hạ Nguyên sang một bên và bắt đầu giả mô giả dạng làm nóng cơ thể.
Lúc Hạ Nguyên ấn chân, cuối cùng cũng không thể kìm nén được nỗi lo lắng và thấp thỏm trong lòng, cô khẽ lén lút nghiêng đầu nhìn qua phía Giang Tích Ngôn ở bên cạnh, vừa khéo đối diện với ánh mắt của anh đang nhìn sang, cô sợ tới mức run rẩy, vội vàng quay đầu lại.
Lúc này, những người trong nhóm chạy bộ buổi tối đã lục đục xuất phát.
Hạ Nguyên thấy hai chân mang giày thể thao của Giang Tích Ngôn đã di chuyển được hai bước, cho rằng anh đã bắt đầu chạy, cô thầm thở phào.
Chỉ là hơi thở này còn chưa lắng xuống, thì lại thấy anh đã bước đến, hỏi: “Cơ thể gần như nóng lên rồi, vẫn chưa bắt đầu chạy à?”
Hạ Nguyên còn chưa kịp trả lời, Lâm Gia đứng sát cạnh cô đã phấn khích nói: “Chạy chạy chạy!” Nói xong liền vẫy tay với Phi Tần và Trương Hiểu Đông đang ở cách đó không xa, “Hai người xong chưa? Bắt đầu rồi.”
Giang Tích Ngôn nhìn Hạ Nguyên với thần sắc không thể phân biệt được, rồi cất bước xuất phát.
Nơi chạy bộ là dọc theo vỉa hè cạnh bờ sông, một vòng dài năm km, bên cạnh là một con sông nhỏ, cạnh bờ sông có những cây liễu rũ xuống, đây là một địa điểm chạy bộ được trời ưu ái, có rất nhiều người đến đây chạy bộ vào buổi sáng và cả buổi tối.
Lâm Gia kéo Hạ Nguyên bắt kịp Giang Tích Ngôn, vừa chạy vừa làm quen: “Giang tiên sinh, anh thường xuyên đi chạy bộ lắm à?”
Giang Tích Ngôn nhàn nhạt đáp: “Ừ, chỉ cần có thời gian đều sẽ chạy.”
Lâm Gia nói: “Tôi đã nói trông anh rất chuyên nghiệp mà, tôi còn cho rằng anh là vận động viên chạy bộ nữa.”
Hạ Nguyên âm thầm quan sát Giang Tích Ngôn, mặc dù cô không biết cái gì gọi là chuyên nghiệp, nhưng vẫn cảm thấy tư thế chạy của anh rất cảnh đẹp ý vui, có một kiểu tự nhiên và trơn tru như nước chảy mây trôi.
Lâm Gia tiếp tục nói: “Mấy người tụi tôi đều là tay mới, chuẩn bị cùng nhau khiêu chiến Marathon.”
Hạ Nguyên nghe xong, chỉ cảm thấy đầu đầy vạch kẻ đen, những lời mạnh miệng này cho những kẻ vô dụng nói đùa thì được.
Đội hình “Bốn mươi hai cây số” này của bọn họ đã thành lập được hai tháng, tổng cộng cũng chạy được mười lần. Nhưng đã hơn mười lần trong số mười lần, bốn kẻ vô dụng một khi chạm mặt nhau, chưa kịp chạy thì đã ăn nhịp với nhau chạy đi ăn đêm.
Phần còn lại đếm trên đầu ngón tay, cũng chỉ làm bộ làm tịch chạy được vài bước.
Khi cô đang xấu hổ vì những lời dõng dạc của Lâm muội muội, chỉ nghe Giang Tích Ngôn cười khẽ và nói: “Vậy à? Tôi rất thích Marathon, mỗi năm đều sẽ tham gia vài lần, bình thường có thể cùng nhau rèn luyện.”
“Được được!” Lâm Gia phấn khích mà gật đầu, “Anh từng tham gia nên có kinh nghiệm, sau này mong anh chỉ giáo nhiều hơn.”
Nghe thấy hai từ “Chỉ giáo”, Hạ Nguyên bỗng nhớ đến kì nghỉ hè năm lớp chín đó, Giang Mạc Ngữ quỷ khóc sói gào ở dưới lầu mỗi ngày.
Cô không khỏi rùng mình.
Đáng sợ nhất là, thế nhưng Giang Tích Ngôn còn gật đầu đáp: “Không thành vấn đề.”
Chạy chưa được hai phút, nhịp tim Hạ Nguyên đã bắt đầu tăng lên, khó chịu đến mức không thở nổi.
Lâm muội muội cũng không ổn hơn cô là bao, huống chi lúc nãy còn vừa chạy vừa trò chuyện với Giang Tích Ngôn, lúc này chỉ mới hai phút nhưng cũng chỉ có thể thở hổn hển, không còn hơi sức để nói chuyện.
Đối lập với hai người như cá thiếu oxy, bước chạy của Giang Tích Ngôn lại rất vững vàng, hô hấp bình tĩnh, cũng chưa bao giờ nghe thấy anh thở dốc.
Thật ra anh chạy rất chậm, nhưng vẫn di chuyển với tốc độ không đổi, nên rất nhanh đã cách xa Hạ Nguyên và Lâm Gia hơn mười mét.
Thấy người đàn ông phía trước dần dần đi xa, Hạ Nguyên chuyển từ chạy bộ sang đi chậm, vừa thở dốc vừa kéo Lâm Gia hỏi: “Cô…… Vừa làm gì vậy? Không phải thích người ta rồi chứ?”
Lâm muội muội cũng thở dốc rất ghê gớm, xua tay: “Tất nhiên không phải, mặc dù người anh em này trông rất đẹp trai, nhưng quá tuyệt, không phải món ăn của tôi. Có điều tiểu đồng bọn độc thân bên cạnh tôi nhiều lắm, thật vất vả mới gặp được một tài nguyên tốt, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nhất định phải lưu trữ trước, đến lúc đó có cơ hội phân công cho mọi người. Hơn nữa cô chưa từng nghe qua vật họp theo loài sao? Cô xem đội hình Bốn mươi hai cây số chúng ta, không phải đều là kẻ vô dụng à? Đồng lý khả chứng, chắc chắn vẫn còn rất nhiều anh đẹp trai xung quanh chúng ta, không chừng sẽ có món ăn của tôi.”
Hạ Nguyên được những lời ngụy biện của cô làm cho vô cùng vui vẻ.
Lâm Gia chỉ Giang Tích Ngôn ở phía trước và nói: “Tử trạch như chúng ta, thiếu thốn nhất chính là tài nguyên, loại tài nguyên quý hiếm này ngàn vạn lần không thể bị lãng phí. Tôi thấy cô cũng rất thích hợp, vừa khéo cả hai cũng quen nhau, cô mau mau quên người đàn ông yêu thầm sáu năm đó đi, ngẩng cao đầu mà tiến về phía trước.”
Hạ Nguyên như sợ hãi, vội vàng xua tay, nói năng lộn xộn: “Không được không được không được!”
“Sao thế? Tên này có vấn đề về nhân phẩm à? Nhưng trông không giống vậy mà.”
Hạ Nguyên cũng không biết nhân phẩm của Giang Tích Ngôn như thế nào, nhưng vừa nghe thấy Lâm Gia nói cô và anh ta sẽ ở bên nhau, chỉ cảm thấy khủng khiếp quá mà thôi.
Cô nói: “Tôi không thân thiết với anh ta, nhân phẩm thế nào tôi cũng không biết, có điều……”
Lâm Gia tò mò hỏi: “Có điều thế nào?”
Hạ Nguyên nói nhỏ: “Người này rất hung dữ, tôi cảm thấy anh ta có thể……”
“Sẽ bạo lực gia đình?” Lâm Gia mở to hai mắt nói.
Mặc dù có rất nhiều người chạy bộ gần đây, nhưng dù sao cũng là ban đêm nên rất ít ồn ào và náo nhiệt, một lời thốt lên của cô, có vẻ hơi đột ngột. Vài người đi ngang qua, đều theo bản năng mà nhìn sang.
Nhưng vào lúc này, bước chân của Giang Tích Ngôn ở phía trước cũng chậm lại, anh quay đầu lại nhìn.
Không biết có phải đã làm ra chuyện trái với lương tâm hay không, vì vậy vô cùng dễ dàng thần hồn nát thần tính, anh vừa nhìn lại đây, Hạ Nguyên lập tức nghi ngờ có phải lời nói vừa rồi đã bị anh nghe thấy rồi không.
Nhưng ngoài câu cuối cùng này của Lâm Gia, thì trước đó cả hai đều nói rất nhỏ!
Cô vội vàng thì thầm: “Gì mà bạo lực gia đình? Tôi nói là có thể sẽ không dễ dàng hòa đồng.”
Giang Tích Ngôn ở phía trước hỏi: “Sao không chạy?”
Lâm Gia nghe không phải bạo lực gia đình, cũng không còn làm ầm lên nữa, lớn tiếng trả lời: “Tụi tôi chạy chậm!”
“Đúng vậy đúng vậy!” Hạ Nguyên vội phụ họa thêm, “Tụi em chạy chậm, anh không phải đợi tụi em, để không bị kéo chân về sau.”
Cô hận không thể khiến anh ta chạy nhanh chạy xa một chút, chỉ cần người này vẫn còn trong phạm vi của cô, thì sẽ khiến cho cô có một loại cảm xúc căng thẳng không thể hiểu được.
Giang Tích Ngôn không nói gì, chỉ nhún vai, rồi xoay người lại tiếp tục chạy theo tiết tấu.
Nhìn bóng lưng của anh cuối cùng cũng biến mất vào trong màn đêm. Hạ Nguyên mới thở hắt ra.
Cô và Lâm Gia đi rồi lại dừng, lúc cùng nhau đi dạo vào một khúc cua, thì thấy ở cách đó không xa, Tần Phi và Trương Hiểu Đông đang ngồi nghỉ ngơi ở ghế dài ven đường, cả hai đều thở hổn hển như cẩu và ướt đẫm mồ hôi.
“Hai người chạy được bao nhiêu” Lâm Gia bước lên trước hỏi.
Trương Hiểu Đông giơ ba ngón tay lên: “3 km! Đã phá kỷ lục của tôi.”
Hạ Nguyên cười nói: “Tốt tốt, có tiến bộ, đợi chút nữa chạy thêm hai km, sẽ được năm km, ít nhất có thể giảm được nửa cân.”
Trương Hểu Đông uống một ngụm nước, không ngừng xua tay: “Không được không được, chạy thêm hai km nữa, tôi gục ngã mất.”
Tần Phi cười hỏi: “Hai người các cô còn chạy không? À không phải, còn đi không?”
Hạ Nguyên và Lâm Gia nhìn nhau, vô cùng ăn ý mà lắc đầu.
Lâm Gia còn mặt dày vô sỉ nói: “Đi bộ cũng là vận động mà? Hơn nữa còn nhẹ nhàng hơn cả chạy bộ.”
Hạ Nguyên gật đầu phụ họa: “Ai nói thể thao khiến người ta hạnh phúc chứ? Tôi vừa chạy hai phút đã hô hấp loạn xạ, tôi cảm thấy những người nói thích chạy bộ đó, chắc chắn trong lòng có vấn đề.”
Những người khác cũng chấp nhận mà gật đầu theo.
Sau khi đạt được thỏa thuận và nhất trí, một số người liền chậm chạp trở về nhà.
Nào biết trùng hợp như thế, vừa quay trở lại điểm xuất phát, liền đụng phải Giang Tích Ngôn vừa kết thúc.
Lâm Gia mỉm cười chào hỏi anh: “Giang tiên sinh, anh chạy xong rồi à?”
“Ừ.” Giang Tích Ngôn nhàn nhạt lên tiếng, rồi liếc mắt nhìn Hạ Nguyên đang đứng dưới ánh đèn đêm.
Một số người về nhà theo hướng khác nhau, sau khi Hạ Nguyên nói lời tạm biệt với ba người khác, thì thấy Giang Tích Ngôn đang thực hiện bài tập kéo duỗi sau khi chạy, cô vừa lùi về sau vừa nói: “Anh Tích Ngôn anh tiếp tục đi, em về nhà đây. Tạm biệt!”
Nói xong cô lập tức quay đầu lại và rời đi thật nhanh.
Nhưng còn chưa đi được hai bước, bên cạnh cô bỗng dưng xuất hiện một dáng người cao lớn.
Hạ Nguyên liếc mắt nhìn sang, không ngừng than trời, sao cứ phải là Giang Tích Ngôn?
Vận động kéo duỗi làm xong nhanh vậy sao?
Giang Tích Ngôn liếc mắt nhìn cô: “Nghe Tiểu Ngữ nói em cũng sống ở Riverside Family à?”
“A…… Đúng vậy.”
Giang Tích Ngôn: “Tôi cũng sống trong tiểu khu này, vừa chuyển đến được mấy ngày.”
“Vậy à?” Hạ Nguyên tỏ vẻ bất ngờ, “Trùng hợp vậy à?”
Giang Tích Ngôn khẽ cười một tiếng: “Khá trùng hợp.”
Hạ Nguyên không biết có phải mình bị ảo giác hay không, mà luôn cảm thấy nụ cười của anh ta có chút không rõ ràng.
Rất nhanh đã vào đến tiểu khu. Vì sớm hay muộn cũng sẽ gặp nhau, nên Hạ Nguyên chỉ có thể căng da đầu sóng vai đi vào trong cùng anh, khi đi đến cầu thang ở tầng trệt, cô lại cố tình tỏ ra bất ngờ, chỉ về phía trước, “Anh cũng sống ở tòa nhà 10 à?”
Giang Tích Ngôn nhướng mày nhìn cô, gật đầu và nói: “Ừ.”
Đến trước cửa thang máy, Hạ Nguyên lại hỏi: “Anh ở tầng mấy?”
Giang Tích Ngôn: “Tầng mười hai.”
“A? Em cũng vậy!” Hạ Nguyên tiếp tục đem sự bất ngờ ra để biểu diễn, nhưng trong lòng lại đang không ngừng than trời.
Diễn kịch thật sự rất đau, đặc biệt là loại tuyến đường phù hoa này.
Giang Tích Ngôn ấn nút thang máy với vẻ mặt bình tĩnh, hơi nghiêng người sang một bên, ra hiệu cho cô vào trước, sau đó mới không nhanh không chậm bước vào, anh hơi cúi người xuống để ấn số tầng lầu, khi đứng thẳng dậy, anh nhìn cô từ trên xuống dưới.
Vì chênh lệch chiều cao, nên dáng vẻ cúi đầu co quắp của cô gái, tất cả đều rơi vào tầm mắt của anh.
Anh cong môi, cười thầm.
Chưa đầy một phút ngắn ngủi thang máy đã lên đến nơi, nhưng Hạ Nguyên lại cảm thấy dài đằng đẵng như vừa đi qua nửa thế giới.
Trong không gian nhỏ xíu và chật hẹp này, xung quanh cô đều là hơi thở đàn ông và mùi mồ hôi nhàn nhạt của Giang Tích Ngôn, tuy cũng không khó ngửi, nhưng lại khiến cô căng thẳng không thể hiểu được.
Rõ ràng anh chưa làm gì cả, thậm chí cũng chưa lên tiếng nói chuyện, chỉ đứng ở bên cạnh mình, nhưng cũng khiến lồng ngực cô có một cảm giác áp bức không thể nói ra.
Ngay lúc cửa thang máy vang lên một tiếng, Hạ Nguyên gần như phun ra một tiếng thở dài thật mạnh.
Giang Tích Ngôn vươn tay chặn cửa thang máy lại, bảo cô đi ra ngoài trước, sau đó mới đi theo sau.
“Em ở phòng mấy?” Anh hỏi.
“1203.” Hạ Nguyên căng da đầu trả lời anh.
“Tôi ở phòng 1202.” Giang Tích Ngôn nói, dừng lại rồi bổ sung thêm một câu, “Ở cạnh nhà em, trùng hợp thật.”
“…… Đúng vậy.”
Đến trước cửa nhà của Giang Tích Ngôn, Hạ Nguyên vẫy tay chào anh, chuẩn bị bay về căn hộ nhỏ của mình để dọn dẹp những tâm trạng lộn xộn tối nay.
Ở cùng người này, áp lực tâm lý thật sự quá lớn.
Nhưng vẫn chưa cất bước, đã bị Giang Tích Ngôn gọi lại: “Đợi đã!”
“A?” Hạ Nguyên quay đầu lại nhìn anh.
Giang Tích Ngôn khẽ nói: “Tiểu Ngữ gửi cho tôi rất nhiều đồ ăn, em lấy về một ít đi.”
“Không…… Không cần.”
Giang Tích Ngôn vừa đẩy cửa ra vừa nói: “Một mình tôi ăn cũng không hết.”
Mặc dù giọng điệu của anh rất bình đạm, thậm chí có thể gọi là lời nói nhỏ nhẹ, nhưng lại có một kiểu khí thế không thể chối từ, Hạ Nguyên chỉ cảm thấy kinh hồn táng đảm, thành thành thật thật gật đầu, bước đến trước cửa nhà anh.
Giang Tích Ngôn thay giày, quay đầu lại thì thấy cô vẫn còn đang đứng tại chỗ, nhướng mày: “Em không vào à?”
“Không cần, em…… Lấy xong sẽ về."
Đi vào nhà của Giang Tích Ngôn, cô không có cái gan chó này.
Giang Tích Ngôn nhìn hai tay lúng túng và dáng vẻ cứng nhắc của cô, không tỏ ý kiến mà chỉ kéo khóe miệng lên: “Vậy em đợi một lát, tôi sẽ đưa cho em.”
Nhìn theo bóng lưng của anh đi vào phòng bếp, Hạ Nguyên đứng ở cửa lặng lẽ quan sát qua vài lần căn hộ trước mặt mình.
Bố cục giống với căn hộ của cô, nhưng có cảm giác lại hoàn toàn bất đồng.
Có lẽ là chỉ vừa dọn vào mấy ngày, nên căn hộ rất sạch sẽ và ngăn nắp, gần như không thể nhìn thấy có một vật dụng cá nhân nào, có một kiểu lạnh lẽo không thể mô tả, gần như giống hệt với Giang Tích Ngôn.
Đang tò mò, thì thấy Giang Tích Ngôn đã đi ra từ phòng bếp, cô vội vàng thu tầm mắt lại, như một học trò nhỏ đang đợi giáo viên đến dạy bảo, thành thành thật thật đứng thẳng người dậy.
Giang Tích Ngôn đi đến cửa ra vào, đưa thùng giấy trong tay cho cô.
Hạ Nguyên cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, gục đầu xuống nhận lấy cái thùng, nhưng khi cô cầm lấy cái thùng và chuẩn bị lấy lại, Giang Tích Ngôn lại không buông tay ra ngay.
Hạ Nguyên theo bản năng dùng lực một chút, nhưng rõ ràng đối phương đang cố tình không buông ra.
Cô không thể không ngẩng đầu lên nhìn anh: “Cảm ơn, em lấy đây.”
Giang Tích Ngôn vẫn không buông tay ra, mà nhìn xuống cô từ trên cao, cười như không cười: “Trông tôi rất đáng sợ sao?”
“A?” Hạ Nguyên nhất thời không phản ứng kịp.
“Tôi nhớ lúc trước em vừa nhìn thấy tôi là sẽ lập tức đi đường vòng.”
“Em……”
“Lúc nãy cũng vậy.”
“Cái đó……”
Giang Tích Ngôn nhìn dáng vẻ luống cuống của cô, cuối cùng vẫn thiện tâm buông tha cho cô.
Anh buông tay đang cầm thùng giấy ra: “Được rồi, cũng không còn sớm, em nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ô!” Ôm lấy cái thùng rồi Hạ Nguyên như trút được gánh nặng, xoay người đi về phòng, không quên nói tiếng “Cảm ơn”.
Phù!
Thật sự là rất đáng sợ.
Đặc biệt là khi nghĩ đến người đàn ông mà mình cưỡng hôn mấy ngày trước chính là Giang Tích Ngôn, lại còn đáng sợ hơn!
Giang Tích Ngôn nhìn cô đi vào nhà rồi, mới đóng cửa lại.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, anh đi vào nhà vệ sinh, nhìn vào tấm gương trên bồn rửa mặt.
Anh hơi nhíu mày, xoay mặt sang trái rồi sang phải, rồi làm ra một biểu cảm đang mỉm cười về phía gương, sau đó lẩm bẩm: “Cũng không đáng sợ lắm mà?”
Editor: Lạc Lạc
Tác giả có lời muốn nói:
Nhận ra quên lưu vào hòm thư
Cuộc sống trong nước sôi lửa bỏng của Bánh Trôi Muội sắp bắt đầu rồi!
Giang Tích Ngôn khẽ hất cằm, nhàn nhạt nói: “Em đến chạy bộ à?”
Hạ Nguyên im lặng như ve sầu mùa đông, gật đầu.
Giang Tích Ngôn vốn là một bóng ma không thể xóa nhòa trong thời thiếu nữ của Hạ Nguyên, bây giờ vì bản thân đã làm ra chuyện xấu với anh, nên cô lại càng thêm mất tự tin khi đối diện với người này.
Cô lén quan sát vẻ mặt của anh, mặc dù phản ứng của anh là không hề nhận ra cô, nhưng trông thần sắc của anh có vẻ bình đạm, ánh mắt cũng rất xa lạ và xa cách, chắc là không biết cô gái đêm đó là mình rồi.
Xét cho cùng dưới một ánh đèn mờ như vậy, muốn nhận ra một người vốn không thân quen lại còn không gặp nhiều năm, vẫn có chút khó khăn.
Sau khi đi đến kết luận tự mình an ủi này, Hạ Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Gia ở một bên nhìn Giang Tích Ngôn, rồi lại nhìn Hạ Nguyên, chớp mắt ngạc nhiên nói: "Hai người quen nhau à?”
Hạ Nguyên nói: “Anh ấy là anh trai của bạn tôi.”
“Vậy à?” Lâm Gia vội vàng mỉm cười và tự giới thiệu về mình, “Tôi tên Lâm Gia, là bạn quen biết với Hạ Nguyên trong nhóm chạy bộ buổi tối này.”
Giang Tích Ngôn gật đầu, tự giới thiệu tên, rồi nói: “Mọi người cũng sắp chạy rồi, hai người vẫn chưa vận động làm nóng cơ thể à?”
“Làm làm làm!” Lâm Gia vội vàng lôi Hạ Nguyên sang một bên và bắt đầu giả mô giả dạng làm nóng cơ thể.
Lúc Hạ Nguyên ấn chân, cuối cùng cũng không thể kìm nén được nỗi lo lắng và thấp thỏm trong lòng, cô khẽ lén lút nghiêng đầu nhìn qua phía Giang Tích Ngôn ở bên cạnh, vừa khéo đối diện với ánh mắt của anh đang nhìn sang, cô sợ tới mức run rẩy, vội vàng quay đầu lại.
Lúc này, những người trong nhóm chạy bộ buổi tối đã lục đục xuất phát.
Hạ Nguyên thấy hai chân mang giày thể thao của Giang Tích Ngôn đã di chuyển được hai bước, cho rằng anh đã bắt đầu chạy, cô thầm thở phào.
Chỉ là hơi thở này còn chưa lắng xuống, thì lại thấy anh đã bước đến, hỏi: “Cơ thể gần như nóng lên rồi, vẫn chưa bắt đầu chạy à?”
Hạ Nguyên còn chưa kịp trả lời, Lâm Gia đứng sát cạnh cô đã phấn khích nói: “Chạy chạy chạy!” Nói xong liền vẫy tay với Phi Tần và Trương Hiểu Đông đang ở cách đó không xa, “Hai người xong chưa? Bắt đầu rồi.”
Giang Tích Ngôn nhìn Hạ Nguyên với thần sắc không thể phân biệt được, rồi cất bước xuất phát.
Nơi chạy bộ là dọc theo vỉa hè cạnh bờ sông, một vòng dài năm km, bên cạnh là một con sông nhỏ, cạnh bờ sông có những cây liễu rũ xuống, đây là một địa điểm chạy bộ được trời ưu ái, có rất nhiều người đến đây chạy bộ vào buổi sáng và cả buổi tối.
Lâm Gia kéo Hạ Nguyên bắt kịp Giang Tích Ngôn, vừa chạy vừa làm quen: “Giang tiên sinh, anh thường xuyên đi chạy bộ lắm à?”
Giang Tích Ngôn nhàn nhạt đáp: “Ừ, chỉ cần có thời gian đều sẽ chạy.”
Lâm Gia nói: “Tôi đã nói trông anh rất chuyên nghiệp mà, tôi còn cho rằng anh là vận động viên chạy bộ nữa.”
Hạ Nguyên âm thầm quan sát Giang Tích Ngôn, mặc dù cô không biết cái gì gọi là chuyên nghiệp, nhưng vẫn cảm thấy tư thế chạy của anh rất cảnh đẹp ý vui, có một kiểu tự nhiên và trơn tru như nước chảy mây trôi.
Lâm Gia tiếp tục nói: “Mấy người tụi tôi đều là tay mới, chuẩn bị cùng nhau khiêu chiến Marathon.”
Hạ Nguyên nghe xong, chỉ cảm thấy đầu đầy vạch kẻ đen, những lời mạnh miệng này cho những kẻ vô dụng nói đùa thì được.
Đội hình “Bốn mươi hai cây số” này của bọn họ đã thành lập được hai tháng, tổng cộng cũng chạy được mười lần. Nhưng đã hơn mười lần trong số mười lần, bốn kẻ vô dụng một khi chạm mặt nhau, chưa kịp chạy thì đã ăn nhịp với nhau chạy đi ăn đêm.
Phần còn lại đếm trên đầu ngón tay, cũng chỉ làm bộ làm tịch chạy được vài bước.
Khi cô đang xấu hổ vì những lời dõng dạc của Lâm muội muội, chỉ nghe Giang Tích Ngôn cười khẽ và nói: “Vậy à? Tôi rất thích Marathon, mỗi năm đều sẽ tham gia vài lần, bình thường có thể cùng nhau rèn luyện.”
“Được được!” Lâm Gia phấn khích mà gật đầu, “Anh từng tham gia nên có kinh nghiệm, sau này mong anh chỉ giáo nhiều hơn.”
Nghe thấy hai từ “Chỉ giáo”, Hạ Nguyên bỗng nhớ đến kì nghỉ hè năm lớp chín đó, Giang Mạc Ngữ quỷ khóc sói gào ở dưới lầu mỗi ngày.
Cô không khỏi rùng mình.
Đáng sợ nhất là, thế nhưng Giang Tích Ngôn còn gật đầu đáp: “Không thành vấn đề.”
Chạy chưa được hai phút, nhịp tim Hạ Nguyên đã bắt đầu tăng lên, khó chịu đến mức không thở nổi.
Lâm muội muội cũng không ổn hơn cô là bao, huống chi lúc nãy còn vừa chạy vừa trò chuyện với Giang Tích Ngôn, lúc này chỉ mới hai phút nhưng cũng chỉ có thể thở hổn hển, không còn hơi sức để nói chuyện.
Đối lập với hai người như cá thiếu oxy, bước chạy của Giang Tích Ngôn lại rất vững vàng, hô hấp bình tĩnh, cũng chưa bao giờ nghe thấy anh thở dốc.
Thật ra anh chạy rất chậm, nhưng vẫn di chuyển với tốc độ không đổi, nên rất nhanh đã cách xa Hạ Nguyên và Lâm Gia hơn mười mét.
Thấy người đàn ông phía trước dần dần đi xa, Hạ Nguyên chuyển từ chạy bộ sang đi chậm, vừa thở dốc vừa kéo Lâm Gia hỏi: “Cô…… Vừa làm gì vậy? Không phải thích người ta rồi chứ?”
Lâm muội muội cũng thở dốc rất ghê gớm, xua tay: “Tất nhiên không phải, mặc dù người anh em này trông rất đẹp trai, nhưng quá tuyệt, không phải món ăn của tôi. Có điều tiểu đồng bọn độc thân bên cạnh tôi nhiều lắm, thật vất vả mới gặp được một tài nguyên tốt, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nhất định phải lưu trữ trước, đến lúc đó có cơ hội phân công cho mọi người. Hơn nữa cô chưa từng nghe qua vật họp theo loài sao? Cô xem đội hình Bốn mươi hai cây số chúng ta, không phải đều là kẻ vô dụng à? Đồng lý khả chứng, chắc chắn vẫn còn rất nhiều anh đẹp trai xung quanh chúng ta, không chừng sẽ có món ăn của tôi.”
Hạ Nguyên được những lời ngụy biện của cô làm cho vô cùng vui vẻ.
Lâm Gia chỉ Giang Tích Ngôn ở phía trước và nói: “Tử trạch như chúng ta, thiếu thốn nhất chính là tài nguyên, loại tài nguyên quý hiếm này ngàn vạn lần không thể bị lãng phí. Tôi thấy cô cũng rất thích hợp, vừa khéo cả hai cũng quen nhau, cô mau mau quên người đàn ông yêu thầm sáu năm đó đi, ngẩng cao đầu mà tiến về phía trước.”
Hạ Nguyên như sợ hãi, vội vàng xua tay, nói năng lộn xộn: “Không được không được không được!”
“Sao thế? Tên này có vấn đề về nhân phẩm à? Nhưng trông không giống vậy mà.”
Hạ Nguyên cũng không biết nhân phẩm của Giang Tích Ngôn như thế nào, nhưng vừa nghe thấy Lâm Gia nói cô và anh ta sẽ ở bên nhau, chỉ cảm thấy khủng khiếp quá mà thôi.
Cô nói: “Tôi không thân thiết với anh ta, nhân phẩm thế nào tôi cũng không biết, có điều……”
Lâm Gia tò mò hỏi: “Có điều thế nào?”
Hạ Nguyên nói nhỏ: “Người này rất hung dữ, tôi cảm thấy anh ta có thể……”
“Sẽ bạo lực gia đình?” Lâm Gia mở to hai mắt nói.
Mặc dù có rất nhiều người chạy bộ gần đây, nhưng dù sao cũng là ban đêm nên rất ít ồn ào và náo nhiệt, một lời thốt lên của cô, có vẻ hơi đột ngột. Vài người đi ngang qua, đều theo bản năng mà nhìn sang.
Nhưng vào lúc này, bước chân của Giang Tích Ngôn ở phía trước cũng chậm lại, anh quay đầu lại nhìn.
Không biết có phải đã làm ra chuyện trái với lương tâm hay không, vì vậy vô cùng dễ dàng thần hồn nát thần tính, anh vừa nhìn lại đây, Hạ Nguyên lập tức nghi ngờ có phải lời nói vừa rồi đã bị anh nghe thấy rồi không.
Nhưng ngoài câu cuối cùng này của Lâm Gia, thì trước đó cả hai đều nói rất nhỏ!
Cô vội vàng thì thầm: “Gì mà bạo lực gia đình? Tôi nói là có thể sẽ không dễ dàng hòa đồng.”
Giang Tích Ngôn ở phía trước hỏi: “Sao không chạy?”
Lâm Gia nghe không phải bạo lực gia đình, cũng không còn làm ầm lên nữa, lớn tiếng trả lời: “Tụi tôi chạy chậm!”
“Đúng vậy đúng vậy!” Hạ Nguyên vội phụ họa thêm, “Tụi em chạy chậm, anh không phải đợi tụi em, để không bị kéo chân về sau.”
Cô hận không thể khiến anh ta chạy nhanh chạy xa một chút, chỉ cần người này vẫn còn trong phạm vi của cô, thì sẽ khiến cho cô có một loại cảm xúc căng thẳng không thể hiểu được.
Giang Tích Ngôn không nói gì, chỉ nhún vai, rồi xoay người lại tiếp tục chạy theo tiết tấu.
Nhìn bóng lưng của anh cuối cùng cũng biến mất vào trong màn đêm. Hạ Nguyên mới thở hắt ra.
Cô và Lâm Gia đi rồi lại dừng, lúc cùng nhau đi dạo vào một khúc cua, thì thấy ở cách đó không xa, Tần Phi và Trương Hiểu Đông đang ngồi nghỉ ngơi ở ghế dài ven đường, cả hai đều thở hổn hển như cẩu và ướt đẫm mồ hôi.
“Hai người chạy được bao nhiêu” Lâm Gia bước lên trước hỏi.
Trương Hiểu Đông giơ ba ngón tay lên: “3 km! Đã phá kỷ lục của tôi.”
Hạ Nguyên cười nói: “Tốt tốt, có tiến bộ, đợi chút nữa chạy thêm hai km, sẽ được năm km, ít nhất có thể giảm được nửa cân.”
Trương Hểu Đông uống một ngụm nước, không ngừng xua tay: “Không được không được, chạy thêm hai km nữa, tôi gục ngã mất.”
Tần Phi cười hỏi: “Hai người các cô còn chạy không? À không phải, còn đi không?”
Hạ Nguyên và Lâm Gia nhìn nhau, vô cùng ăn ý mà lắc đầu.
Lâm Gia còn mặt dày vô sỉ nói: “Đi bộ cũng là vận động mà? Hơn nữa còn nhẹ nhàng hơn cả chạy bộ.”
Hạ Nguyên gật đầu phụ họa: “Ai nói thể thao khiến người ta hạnh phúc chứ? Tôi vừa chạy hai phút đã hô hấp loạn xạ, tôi cảm thấy những người nói thích chạy bộ đó, chắc chắn trong lòng có vấn đề.”
Những người khác cũng chấp nhận mà gật đầu theo.
Sau khi đạt được thỏa thuận và nhất trí, một số người liền chậm chạp trở về nhà.
Nào biết trùng hợp như thế, vừa quay trở lại điểm xuất phát, liền đụng phải Giang Tích Ngôn vừa kết thúc.
Lâm Gia mỉm cười chào hỏi anh: “Giang tiên sinh, anh chạy xong rồi à?”
“Ừ.” Giang Tích Ngôn nhàn nhạt lên tiếng, rồi liếc mắt nhìn Hạ Nguyên đang đứng dưới ánh đèn đêm.
Một số người về nhà theo hướng khác nhau, sau khi Hạ Nguyên nói lời tạm biệt với ba người khác, thì thấy Giang Tích Ngôn đang thực hiện bài tập kéo duỗi sau khi chạy, cô vừa lùi về sau vừa nói: “Anh Tích Ngôn anh tiếp tục đi, em về nhà đây. Tạm biệt!”
Nói xong cô lập tức quay đầu lại và rời đi thật nhanh.
Nhưng còn chưa đi được hai bước, bên cạnh cô bỗng dưng xuất hiện một dáng người cao lớn.
Hạ Nguyên liếc mắt nhìn sang, không ngừng than trời, sao cứ phải là Giang Tích Ngôn?
Vận động kéo duỗi làm xong nhanh vậy sao?
Giang Tích Ngôn liếc mắt nhìn cô: “Nghe Tiểu Ngữ nói em cũng sống ở Riverside Family à?”
“A…… Đúng vậy.”
Giang Tích Ngôn: “Tôi cũng sống trong tiểu khu này, vừa chuyển đến được mấy ngày.”
“Vậy à?” Hạ Nguyên tỏ vẻ bất ngờ, “Trùng hợp vậy à?”
Giang Tích Ngôn khẽ cười một tiếng: “Khá trùng hợp.”
Hạ Nguyên không biết có phải mình bị ảo giác hay không, mà luôn cảm thấy nụ cười của anh ta có chút không rõ ràng.
Rất nhanh đã vào đến tiểu khu. Vì sớm hay muộn cũng sẽ gặp nhau, nên Hạ Nguyên chỉ có thể căng da đầu sóng vai đi vào trong cùng anh, khi đi đến cầu thang ở tầng trệt, cô lại cố tình tỏ ra bất ngờ, chỉ về phía trước, “Anh cũng sống ở tòa nhà 10 à?”
Giang Tích Ngôn nhướng mày nhìn cô, gật đầu và nói: “Ừ.”
Đến trước cửa thang máy, Hạ Nguyên lại hỏi: “Anh ở tầng mấy?”
Giang Tích Ngôn: “Tầng mười hai.”
“A? Em cũng vậy!” Hạ Nguyên tiếp tục đem sự bất ngờ ra để biểu diễn, nhưng trong lòng lại đang không ngừng than trời.
Diễn kịch thật sự rất đau, đặc biệt là loại tuyến đường phù hoa này.
Giang Tích Ngôn ấn nút thang máy với vẻ mặt bình tĩnh, hơi nghiêng người sang một bên, ra hiệu cho cô vào trước, sau đó mới không nhanh không chậm bước vào, anh hơi cúi người xuống để ấn số tầng lầu, khi đứng thẳng dậy, anh nhìn cô từ trên xuống dưới.
Vì chênh lệch chiều cao, nên dáng vẻ cúi đầu co quắp của cô gái, tất cả đều rơi vào tầm mắt của anh.
Anh cong môi, cười thầm.
Chưa đầy một phút ngắn ngủi thang máy đã lên đến nơi, nhưng Hạ Nguyên lại cảm thấy dài đằng đẵng như vừa đi qua nửa thế giới.
Trong không gian nhỏ xíu và chật hẹp này, xung quanh cô đều là hơi thở đàn ông và mùi mồ hôi nhàn nhạt của Giang Tích Ngôn, tuy cũng không khó ngửi, nhưng lại khiến cô căng thẳng không thể hiểu được.
Rõ ràng anh chưa làm gì cả, thậm chí cũng chưa lên tiếng nói chuyện, chỉ đứng ở bên cạnh mình, nhưng cũng khiến lồng ngực cô có một cảm giác áp bức không thể nói ra.
Ngay lúc cửa thang máy vang lên một tiếng, Hạ Nguyên gần như phun ra một tiếng thở dài thật mạnh.
Giang Tích Ngôn vươn tay chặn cửa thang máy lại, bảo cô đi ra ngoài trước, sau đó mới đi theo sau.
“Em ở phòng mấy?” Anh hỏi.
“1203.” Hạ Nguyên căng da đầu trả lời anh.
“Tôi ở phòng 1202.” Giang Tích Ngôn nói, dừng lại rồi bổ sung thêm một câu, “Ở cạnh nhà em, trùng hợp thật.”
“…… Đúng vậy.”
Đến trước cửa nhà của Giang Tích Ngôn, Hạ Nguyên vẫy tay chào anh, chuẩn bị bay về căn hộ nhỏ của mình để dọn dẹp những tâm trạng lộn xộn tối nay.
Ở cùng người này, áp lực tâm lý thật sự quá lớn.
Nhưng vẫn chưa cất bước, đã bị Giang Tích Ngôn gọi lại: “Đợi đã!”
“A?” Hạ Nguyên quay đầu lại nhìn anh.
Giang Tích Ngôn khẽ nói: “Tiểu Ngữ gửi cho tôi rất nhiều đồ ăn, em lấy về một ít đi.”
“Không…… Không cần.”
Giang Tích Ngôn vừa đẩy cửa ra vừa nói: “Một mình tôi ăn cũng không hết.”
Mặc dù giọng điệu của anh rất bình đạm, thậm chí có thể gọi là lời nói nhỏ nhẹ, nhưng lại có một kiểu khí thế không thể chối từ, Hạ Nguyên chỉ cảm thấy kinh hồn táng đảm, thành thành thật thật gật đầu, bước đến trước cửa nhà anh.
Giang Tích Ngôn thay giày, quay đầu lại thì thấy cô vẫn còn đang đứng tại chỗ, nhướng mày: “Em không vào à?”
“Không cần, em…… Lấy xong sẽ về."
Đi vào nhà của Giang Tích Ngôn, cô không có cái gan chó này.
Giang Tích Ngôn nhìn hai tay lúng túng và dáng vẻ cứng nhắc của cô, không tỏ ý kiến mà chỉ kéo khóe miệng lên: “Vậy em đợi một lát, tôi sẽ đưa cho em.”
Nhìn theo bóng lưng của anh đi vào phòng bếp, Hạ Nguyên đứng ở cửa lặng lẽ quan sát qua vài lần căn hộ trước mặt mình.
Bố cục giống với căn hộ của cô, nhưng có cảm giác lại hoàn toàn bất đồng.
Có lẽ là chỉ vừa dọn vào mấy ngày, nên căn hộ rất sạch sẽ và ngăn nắp, gần như không thể nhìn thấy có một vật dụng cá nhân nào, có một kiểu lạnh lẽo không thể mô tả, gần như giống hệt với Giang Tích Ngôn.
Đang tò mò, thì thấy Giang Tích Ngôn đã đi ra từ phòng bếp, cô vội vàng thu tầm mắt lại, như một học trò nhỏ đang đợi giáo viên đến dạy bảo, thành thành thật thật đứng thẳng người dậy.
Giang Tích Ngôn đi đến cửa ra vào, đưa thùng giấy trong tay cho cô.
Hạ Nguyên cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, gục đầu xuống nhận lấy cái thùng, nhưng khi cô cầm lấy cái thùng và chuẩn bị lấy lại, Giang Tích Ngôn lại không buông tay ra ngay.
Hạ Nguyên theo bản năng dùng lực một chút, nhưng rõ ràng đối phương đang cố tình không buông ra.
Cô không thể không ngẩng đầu lên nhìn anh: “Cảm ơn, em lấy đây.”
Giang Tích Ngôn vẫn không buông tay ra, mà nhìn xuống cô từ trên cao, cười như không cười: “Trông tôi rất đáng sợ sao?”
“A?” Hạ Nguyên nhất thời không phản ứng kịp.
“Tôi nhớ lúc trước em vừa nhìn thấy tôi là sẽ lập tức đi đường vòng.”
“Em……”
“Lúc nãy cũng vậy.”
“Cái đó……”
Giang Tích Ngôn nhìn dáng vẻ luống cuống của cô, cuối cùng vẫn thiện tâm buông tha cho cô.
Anh buông tay đang cầm thùng giấy ra: “Được rồi, cũng không còn sớm, em nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ô!” Ôm lấy cái thùng rồi Hạ Nguyên như trút được gánh nặng, xoay người đi về phòng, không quên nói tiếng “Cảm ơn”.
Phù!
Thật sự là rất đáng sợ.
Đặc biệt là khi nghĩ đến người đàn ông mà mình cưỡng hôn mấy ngày trước chính là Giang Tích Ngôn, lại còn đáng sợ hơn!
Giang Tích Ngôn nhìn cô đi vào nhà rồi, mới đóng cửa lại.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, anh đi vào nhà vệ sinh, nhìn vào tấm gương trên bồn rửa mặt.
Anh hơi nhíu mày, xoay mặt sang trái rồi sang phải, rồi làm ra một biểu cảm đang mỉm cười về phía gương, sau đó lẩm bẩm: “Cũng không đáng sợ lắm mà?”
Editor: Lạc Lạc
Tác giả có lời muốn nói:
Nhận ra quên lưu vào hòm thư
Cuộc sống trong nước sôi lửa bỏng của Bánh Trôi Muội sắp bắt đầu rồi!
Bình luận truyện