Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh
Chương 54: Run như cầy sấy!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lại không biết cap gì!!!
“Vậy…” Tầm mắt lướt qua chiếc hộp bạch ngọc trong tay Khương Hằng, Lục Quý Trì quả quyết nói, “Vậy ta sẽ đi cầu hoàng huynh, nhờ huynh ấy tìm giúp!”
Khương Hằng không thể ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy: “….?!”
Hoàng huynh ngài nghe xong còn không tẩn cho ngài một trận ư?
“Y nhiều thuộc hạ như vậy, nhất định sẽ có người phù hợp với yêu cầu của cô! Cả hoàng tẩu và mẫu hậu nữa, hai người đó bình thường thích mai mối lắm, chắc hẳn sẽ có một danh sách các nam tử chưa lập gia đình, đợi ta về hỏi hai người họ, nhất định sẽ tìm được cho cô một ông……phu quân ăn đứt tên Lạc Đình kia!” Lục Quý Trì nói ra hết những tính toán trong lòng, hai mắt nhìn thiếu nữ đang run rẩy khóe môi đầy khích lệ, “Cho nên trăm triệu lần đừng làm chuyện ngốc nghếch, biết là hố lửa còn nhảy vào nữa, đời người đẹp như vậy, chúng ta phải biết quý trọng!”
Khương Hằng: “…”
Thấy nàng im lặng không nói gì, Lục Quý Trì cho rằng nàng còn do dự, lại tận tình khuyên nhủ thêm mấy câu.
Khương Hằng vẫn không đáp lời.
Lục Quý Trì quýnh quáng, không nhịn được bèn hạ chiêu cuối: “Nếu thật như vậy, thật sự không tìm được người thích hợp với cô, ta lấy bản thân ra bù cho cô là được?”
Trái tim Khương Hằng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: “Điện hạ…vừa nói gì?”
“Chúng ta là bạn bè mà, ta sẽ không lừa dối gì cô cả, phủ của ta cũng rất yên tĩnh, sẽ không có ai làm cô tức giận….” Lục Quý Trì một lòng muốn thuyết phục đối phương, không mảy may để ý tới biểu cảm của nàng, cứ một mình lẩm bẩm, nhưng lời vừa nói ra một nửa, chàng chợt nhớ ra điều gì, ngừng lại, “À không được! Suýt chút nữa ta quên mất, ta không thể cưới cô! Vậy…. Ai da dù sao ta nhất định sẽ giúp cô tìm được một nhà chồng tốt hơn phủ Vĩnh An hầu, cô cứ tin ta, hủy mối hôn sự này đi!”
Khương Hằng: “….Tại sao?”
Vẻ mặt nàng có chút kỳ lạ, Lục Quý Trì ngớ ra, mờ mịt hỏi: “Cái gì tại sao?”
“Điện hạ vừa nói ngài không thể cưới ta…” Hàng mi dài của Khương Hằng hơi rũ xuống, nàng hơi cười, giọng mang theo tò mò hỏi, “Tại sao lại không thể?”
“Bởi vì xuất thân của cô quá tốt.”
Khương Hằng ngẩn ra.
“Cha cô là võ tướng, trong tay nắm binh quyền; nhà cậu cô hiện tại là tâm phúc của hoàng huynh; cô còn có một người dì là Thái phi và một vị biểu ca là hoàng tử….” Lục Quý Trì chép miệng lắc đầu, “Hoàng huynh chắc chắn không muốn ta có một chút quan hệ nào với cô.”
Trước giờ Khương Hằng không nghĩ tới những điều này, nhất thời nàng rơi vào trầm tư. Một lát sau, nàng quay sang nhìn chàng, hỏi: “Vậy sau này, điện hạ muốn cưới một vương phi như thế nào?”
“Ta chưa nghĩ tới,” Từ khi xuyên tới nơi này, chàng chỉ tập trung đi nịnh bợ, giành hảo cảm của lão anh hờ để cầu đường sống, nào có tâm tư để ý mấy chuyện này; Lục Quý Trì lắc đầu, lại nói tiếp, “Nhưng ta sẽ cưới một người vợ có thể làm hoàng huynh yên tâm.”
Chàng không muốn bị hoàng đế đại nhân nghi kỵ thêm nữa. Cái cảm giác làm gì cũng phải lo lắng, đề phòng; đầu gắn trên cổ mà lúc nào cũng lỏng lẻo chực chờ bị chém một đao, chàng không muốn phải trải qua lần nữa.
Liếc thấy vẻ mặt ‘nghĩ lại mà nơm nớp lo sợ’ của chàng, chắc lại vừa nhớ tới chuyện không nên nhớ, tim Khương Hằng đập nhanh hơn, nàng cúi đầu: “Vậy à…”
“Tiểu thư, em quay lại rồi!”
Đúng lúc đó, Nguyệt Viên mang y phục và thuốc giải trở lại, Khương Hằng hoàn hồn, đè xuống trăm mối ngổn ngang trong lòng, quay đầu nhìn cô nàng: “Ừ, mau mang đồ tới đây.”
***
Sau khi dùng giải dược một lúc, cảm giác nóng ran khắp người Lục Quý Trì tan biến hẳn. Chàng thở phào nhẹ nhõm, nâng tứ chi đang căng cứng đau nhức của mình bò dậy khỏi hồ nước, nhận lấy bộ y phục sạch sẽ từ tay Khương Hằng: “Ta qua lùm cỏ phía sau thay quần áo, cô chờ ta ở đây.”
Tầng đỏ ửng bất thường trên da mặt biến mất, sắc mặt chàng lộ ra chút tái nhợt, Khương Hằng cúi đầu nhìn quanh bụng chàng, gật đầu, hỏi thăm: “Vết thương của điện hạ sao rồi?”
“Vẫn ổn, không sao.” Sau một hồi ngâm trong nước, vết thương của Lục Quý Trì lúc này thực ra đau vô cùng, nhưng là một trang nam tử, sao có thể không chịu nổi một chút đau đớn cỏn con; bởi vậy, chàng xua xua tay, ôm y phục quay đi.
Khương Hằng nhìn bước chân cứng nhắc của chàng, không nói gì, hai mắt xinh đẹp sâu thăm thẳm, không nhìn ra cảm xúc.
Nguyệt Viên thấy vậy không khỏi lên tiếng gọi nàng: “Tiểu thư….”
Khương Hằng hoàn hồn: “Hả?”
“Tấn vương điện hạ rất tốt, em luôn cảm thấy nếu tiểu thư bỏ lỡ ngài ấy, sau này nhất định sẽ hối hận…” Nguyệt Viên nhìn nàng, nhỏ giọng nói, “Tiểu thư thật sự không muốn thử một lần hay sao?”
Khương Hằng nhướn mày nhìn cô nàng.
“Được rồi, em biết tiểu thư một khi đã quyết định điều gì thì sẽ không thay đổi….” Nguyệt Viên thất vọng, thở dài, “Là em nhiều chuyện, tiểu thư cứ quên đi vậy.”
Khương Hằng không lên tiếng, hồi lâu sau đột nhiên nàng cười nhẹ: “Tuy em nhiều chuyện, nhưng không phải không có lý.”
Nguyệt Viên hơi sửng sốt, rồi lập tức trợn tròn hai mắt: “Tiểu thư?!”
Nghĩ tới con tim đập rộn ràng khi thấy chàng đầu vã mồ hôi, chạy tới cửa phòng chứa củi, nghĩ tới niềm vui sướng khôn cùng khi nắm chiếc hộp cao bạch ngọc trong tay, nàng nhoẻn miệng cười: “Em nói đúng, huynh ấy rất tốt, tốt đến mức ta biết dù có nguy hiểm, cũng nhất định muốn thử một lần.”
Giọng nàng rất khẽ, nhưng vô cùng nghiêm túc; Nguyệt Viên nghe mà vừa mừng vừa lo, ngửa mặt lên trời cười lớn rồi nói: “Đúng đúng đúng! Thế mới phải! Ai da, ai da, em thật muốn đánh cho ngài ấy bất tỉnh rồi khiêng về phòng tiểu thư quá…”
Khương Hằng: “…Bình tĩnh đi.”
Nguyệt Viên nhảy cẫng lên, múa may loạn xạ: “Em không thể bình tĩnh nổi! Tiểu thư rốt cuộc đã nghĩ thông suốt rồi, em em em em muốn đốt pháo chúc mừng quá!”
Khương Hằng nguýt cô nàng một cái: “Hiện giờ người ta mới chỉ là bằng hữu của ta thôi, em kích động vậy, là muốn dọa người ta sợ chạy mất à?”
Trong nháy mắt Nguyệt Viên liền an tĩnh trở lại, rồi thì thầm hỏi: “Vậy tiểu thư định làm gì?”
Làm gì à….
Nhớ tới câu ‘Ta nhất định sẽ cưới một người vợ có thể làm hoàng huynh yên tâm’ của chàng thiếu niên, Khương Hằng như có điều suy tư, hai hàng mi rũ xuống.
Điều này thì phải nghĩ cho kỹ rồi.
***
Dù đã xác định được tình cảm của mình, không muốn trốn tránh, nhưng việc quan trọng trước mắt là giải quyết mối hôn sự với Lạc Đình. Vì vậy, Khương Hằng không nói gì thêm, chờ Lục Quý Trì thay y phục xong đi ra, cùng chàng trở về viện Nghênh Khách xem gã đàn ông trung niên kia.
Gã đàn ông trung niên đang khóc lóc.
Suốt một thời gian dài không được phóng thích, cái bộ phận kia của gã sắp hư tới nơi.
Nghe tiếng khóc thê thảm của gã, Lục Quý Trì không khỏi khép chặt hai chân, nhưng không có lấy một chút thương cảm.
Nếu như không phải Khương Hằng thông minh, kịp thời phá hư cái bẫy của gã, hiện giờ người phải khóc chính là Khương Hằng.
“Trong tay ta có thuốc giải, nói cho ta biết kẻ sai khiến ngươi là ai, ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi.”
Một thùng nước lạnh dội xuống, gã đàn ông trung niên mơ hồ tỉnh lại, nhưng vẫn không chịu mở miệng, hiển nhiên là không tin lời Khương Hằng.
Khương Hằng không nóng vội, nghiêng đầu hỏi Lục Quý Trì: “Điện hạ có thể cho ta mượn con dao găm của ngài được không?”
Lục Quý Trì đoán là nàng muốn lấy ra dọa gã này một chút, nên rất sảng khoái lôi ra đưa cho nàng.
Nhưng mà…
“Đa tạ điện hạ.” Thiếu nữ nói một lời dịu dàng, rồi rút soạt con dao găm sắc bén, lạnh lẽo; nặng nề cắm phập xuống giữa đũng quần của gã đàn ông trung niên, “Ngươi mà không nói, ta chỉ có thể đưa ngươi vào cung làm thái giám thôi.”
Gã đàn ông trung niên: “…”
Lục Quý Trì: “…”
Cả người run lên bần bật.
“Thành thật khai báo, có nghe thấy không!” Thấy gã đàn ông trung niên vẫn cứng đờ người nằm đó, Nguyệt Viên mất kiên nhẫn, rút con dao găm trên đất lên, nhắm vào bộ vị của gã mà đâm thẳng xuống.
Gã quá sợ hãi, thét lên một tiếng: “Tôi nói! Tôi nói!”
Lục Quý Trì kinh sợ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hai chủ tớ nhà nọ, âm thầm lui người về sau mấy bước: “Tên kia, không được phép giấu diếm nửa lời, nếu không bổn vương đích thân tiễn ngươi vào cung.”
Bổn vương….
Không phải nói chỉ là khuê tú bình thường thôi à? Sao lại liên quan tới quý nhân hoàng gia thế này?!
Gã đàn ông trung niên mặt tái mét, không dám tìm đường chết nữa, nước mắt nước mũi tùm lum kể hết đầu đuôi mọi chuyện.
Hóa ra gã là kẻ côn đồ quanh năm lẩn trốn ở ngoại ô, bình thường chuyên đi ăn trộm, lường gạt người khác. Ít ngày trước, đột nhiên có một nữ tử tới tìm gã, hứa sẽ cho gã nhiều vàng bạc, kêu gã tới chùa Linh An, đóng giả thành hòa thượng, hủy đi sự trong sạch của một cô nương. Gã thấy tiền thì sáng mắt ra, lại nghe nói đối phương là một đại mỹ nhân, nhất thời động lòng nên đáp ứng.
Tuy gã tham tiền háo sắc, nhưng cũng là một người cẩn thận, bằng không, không thể sống sót qua nhiều năm như vậy. Vì thế dù nữ tử kia đeo khăn che mặt, không tiết lộ lai lịch của bản thân, nhưng qua một hồi theo dõi, hỏi thăm, gã vẫn tra ra được thân phận của nữ tử nọ – chính là đại nha hoàn thiếp thân của tam tiểu thư phủ An quốc công, Quế Chi.
Kết quả này Lục Quý Trì và Khương Hằng đã sớm biết, nghe vậy cũng không quá nhạc nhiên, nhưng Nguyệt Viên bên cạnh lại không rõ nội tình, cô nàng giận điên người, xắn tay áo chuẩn bị đại chiến một trận ra trò ở phủ An quốc công.
“Chúng ta không cần phải qua đó, bọn họ sẽ chủ động tìm đến cửa.”
Vừa dứt lời, nha hoàn thân cận của Tần phu nhân tới báo, thế tử của An quốc công đến, muốn gặp nàng. Khương Hằng cười nhạt, đứng dậy, “Xem đi, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới rồi.”
“Thế tử An quốc công, đích thân ông ta đến?” Dù đoán được sau khi phủ An quốc công biết được những chuyện xằng bậy Tề Hà gây ra sẽ hành động rất nhanh, nhưng chàng không ngờ thế tử nhà đó lại đích thân xử lý. Tuy nhiên khi nghĩ đến chuyện một khi bị đồn ra, thứ bị hủy hoại không chỉ là danh tiếng của Tề Hà và phủ An quốc công, còn có cả tiền đồ của các tiểu thư khác chưa lập gia đình trong phủ, chàng không cảm thấy kỳ quái nữa.
Tề Hà quả nhiên đã đào một cái hố lớn cho cả phủ An quốc công của cô ả.
“Ta đi gặp thế tử, điện hạ…”
“Ta cùng cô qua đó.”
Khương Hằng ngẩn ra, lòng ấm áp, hai hàng mi khẽ chớp: “Điện hạ che chở thần nữ như vậy, không sợ bệ hạ hiểu lầm ư?”
“Không sợ,” Lục Quý Trì tỏ ra thản nhiên, phất tay, “Không phải ta vừa nói sẽ tìm nhà chồng cho cô sao, y muốn hiểu lầm cũng không hiểu lầm được.”
Cũng đúng, nam nhân nào sẽ đẩy nữ tử mình thích cho người khác chứ?
Khương Hằng: “…”
Quên đi, vẫn nên xử lý chính sự trước đã.
Tác giả có lời muốn nói:
Hằng muội: Hình như người ta thích là một tên đại ngốc _(>”<)_
Cánh gà: Vậy chắc chắn không phải ta rồi (O▽O)
Lại không biết cap gì!!!
“Vậy…” Tầm mắt lướt qua chiếc hộp bạch ngọc trong tay Khương Hằng, Lục Quý Trì quả quyết nói, “Vậy ta sẽ đi cầu hoàng huynh, nhờ huynh ấy tìm giúp!”
Khương Hằng không thể ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy: “….?!”
Hoàng huynh ngài nghe xong còn không tẩn cho ngài một trận ư?
“Y nhiều thuộc hạ như vậy, nhất định sẽ có người phù hợp với yêu cầu của cô! Cả hoàng tẩu và mẫu hậu nữa, hai người đó bình thường thích mai mối lắm, chắc hẳn sẽ có một danh sách các nam tử chưa lập gia đình, đợi ta về hỏi hai người họ, nhất định sẽ tìm được cho cô một ông……phu quân ăn đứt tên Lạc Đình kia!” Lục Quý Trì nói ra hết những tính toán trong lòng, hai mắt nhìn thiếu nữ đang run rẩy khóe môi đầy khích lệ, “Cho nên trăm triệu lần đừng làm chuyện ngốc nghếch, biết là hố lửa còn nhảy vào nữa, đời người đẹp như vậy, chúng ta phải biết quý trọng!”
Khương Hằng: “…”
Thấy nàng im lặng không nói gì, Lục Quý Trì cho rằng nàng còn do dự, lại tận tình khuyên nhủ thêm mấy câu.
Khương Hằng vẫn không đáp lời.
Lục Quý Trì quýnh quáng, không nhịn được bèn hạ chiêu cuối: “Nếu thật như vậy, thật sự không tìm được người thích hợp với cô, ta lấy bản thân ra bù cho cô là được?”
Trái tim Khương Hằng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: “Điện hạ…vừa nói gì?”
“Chúng ta là bạn bè mà, ta sẽ không lừa dối gì cô cả, phủ của ta cũng rất yên tĩnh, sẽ không có ai làm cô tức giận….” Lục Quý Trì một lòng muốn thuyết phục đối phương, không mảy may để ý tới biểu cảm của nàng, cứ một mình lẩm bẩm, nhưng lời vừa nói ra một nửa, chàng chợt nhớ ra điều gì, ngừng lại, “À không được! Suýt chút nữa ta quên mất, ta không thể cưới cô! Vậy…. Ai da dù sao ta nhất định sẽ giúp cô tìm được một nhà chồng tốt hơn phủ Vĩnh An hầu, cô cứ tin ta, hủy mối hôn sự này đi!”
Khương Hằng: “….Tại sao?”
Vẻ mặt nàng có chút kỳ lạ, Lục Quý Trì ngớ ra, mờ mịt hỏi: “Cái gì tại sao?”
“Điện hạ vừa nói ngài không thể cưới ta…” Hàng mi dài của Khương Hằng hơi rũ xuống, nàng hơi cười, giọng mang theo tò mò hỏi, “Tại sao lại không thể?”
“Bởi vì xuất thân của cô quá tốt.”
Khương Hằng ngẩn ra.
“Cha cô là võ tướng, trong tay nắm binh quyền; nhà cậu cô hiện tại là tâm phúc của hoàng huynh; cô còn có một người dì là Thái phi và một vị biểu ca là hoàng tử….” Lục Quý Trì chép miệng lắc đầu, “Hoàng huynh chắc chắn không muốn ta có một chút quan hệ nào với cô.”
Trước giờ Khương Hằng không nghĩ tới những điều này, nhất thời nàng rơi vào trầm tư. Một lát sau, nàng quay sang nhìn chàng, hỏi: “Vậy sau này, điện hạ muốn cưới một vương phi như thế nào?”
“Ta chưa nghĩ tới,” Từ khi xuyên tới nơi này, chàng chỉ tập trung đi nịnh bợ, giành hảo cảm của lão anh hờ để cầu đường sống, nào có tâm tư để ý mấy chuyện này; Lục Quý Trì lắc đầu, lại nói tiếp, “Nhưng ta sẽ cưới một người vợ có thể làm hoàng huynh yên tâm.”
Chàng không muốn bị hoàng đế đại nhân nghi kỵ thêm nữa. Cái cảm giác làm gì cũng phải lo lắng, đề phòng; đầu gắn trên cổ mà lúc nào cũng lỏng lẻo chực chờ bị chém một đao, chàng không muốn phải trải qua lần nữa.
Liếc thấy vẻ mặt ‘nghĩ lại mà nơm nớp lo sợ’ của chàng, chắc lại vừa nhớ tới chuyện không nên nhớ, tim Khương Hằng đập nhanh hơn, nàng cúi đầu: “Vậy à…”
“Tiểu thư, em quay lại rồi!”
Đúng lúc đó, Nguyệt Viên mang y phục và thuốc giải trở lại, Khương Hằng hoàn hồn, đè xuống trăm mối ngổn ngang trong lòng, quay đầu nhìn cô nàng: “Ừ, mau mang đồ tới đây.”
***
Sau khi dùng giải dược một lúc, cảm giác nóng ran khắp người Lục Quý Trì tan biến hẳn. Chàng thở phào nhẹ nhõm, nâng tứ chi đang căng cứng đau nhức của mình bò dậy khỏi hồ nước, nhận lấy bộ y phục sạch sẽ từ tay Khương Hằng: “Ta qua lùm cỏ phía sau thay quần áo, cô chờ ta ở đây.”
Tầng đỏ ửng bất thường trên da mặt biến mất, sắc mặt chàng lộ ra chút tái nhợt, Khương Hằng cúi đầu nhìn quanh bụng chàng, gật đầu, hỏi thăm: “Vết thương của điện hạ sao rồi?”
“Vẫn ổn, không sao.” Sau một hồi ngâm trong nước, vết thương của Lục Quý Trì lúc này thực ra đau vô cùng, nhưng là một trang nam tử, sao có thể không chịu nổi một chút đau đớn cỏn con; bởi vậy, chàng xua xua tay, ôm y phục quay đi.
Khương Hằng nhìn bước chân cứng nhắc của chàng, không nói gì, hai mắt xinh đẹp sâu thăm thẳm, không nhìn ra cảm xúc.
Nguyệt Viên thấy vậy không khỏi lên tiếng gọi nàng: “Tiểu thư….”
Khương Hằng hoàn hồn: “Hả?”
“Tấn vương điện hạ rất tốt, em luôn cảm thấy nếu tiểu thư bỏ lỡ ngài ấy, sau này nhất định sẽ hối hận…” Nguyệt Viên nhìn nàng, nhỏ giọng nói, “Tiểu thư thật sự không muốn thử một lần hay sao?”
Khương Hằng nhướn mày nhìn cô nàng.
“Được rồi, em biết tiểu thư một khi đã quyết định điều gì thì sẽ không thay đổi….” Nguyệt Viên thất vọng, thở dài, “Là em nhiều chuyện, tiểu thư cứ quên đi vậy.”
Khương Hằng không lên tiếng, hồi lâu sau đột nhiên nàng cười nhẹ: “Tuy em nhiều chuyện, nhưng không phải không có lý.”
Nguyệt Viên hơi sửng sốt, rồi lập tức trợn tròn hai mắt: “Tiểu thư?!”
Nghĩ tới con tim đập rộn ràng khi thấy chàng đầu vã mồ hôi, chạy tới cửa phòng chứa củi, nghĩ tới niềm vui sướng khôn cùng khi nắm chiếc hộp cao bạch ngọc trong tay, nàng nhoẻn miệng cười: “Em nói đúng, huynh ấy rất tốt, tốt đến mức ta biết dù có nguy hiểm, cũng nhất định muốn thử một lần.”
Giọng nàng rất khẽ, nhưng vô cùng nghiêm túc; Nguyệt Viên nghe mà vừa mừng vừa lo, ngửa mặt lên trời cười lớn rồi nói: “Đúng đúng đúng! Thế mới phải! Ai da, ai da, em thật muốn đánh cho ngài ấy bất tỉnh rồi khiêng về phòng tiểu thư quá…”
Khương Hằng: “…Bình tĩnh đi.”
Nguyệt Viên nhảy cẫng lên, múa may loạn xạ: “Em không thể bình tĩnh nổi! Tiểu thư rốt cuộc đã nghĩ thông suốt rồi, em em em em muốn đốt pháo chúc mừng quá!”
Khương Hằng nguýt cô nàng một cái: “Hiện giờ người ta mới chỉ là bằng hữu của ta thôi, em kích động vậy, là muốn dọa người ta sợ chạy mất à?”
Trong nháy mắt Nguyệt Viên liền an tĩnh trở lại, rồi thì thầm hỏi: “Vậy tiểu thư định làm gì?”
Làm gì à….
Nhớ tới câu ‘Ta nhất định sẽ cưới một người vợ có thể làm hoàng huynh yên tâm’ của chàng thiếu niên, Khương Hằng như có điều suy tư, hai hàng mi rũ xuống.
Điều này thì phải nghĩ cho kỹ rồi.
***
Dù đã xác định được tình cảm của mình, không muốn trốn tránh, nhưng việc quan trọng trước mắt là giải quyết mối hôn sự với Lạc Đình. Vì vậy, Khương Hằng không nói gì thêm, chờ Lục Quý Trì thay y phục xong đi ra, cùng chàng trở về viện Nghênh Khách xem gã đàn ông trung niên kia.
Gã đàn ông trung niên đang khóc lóc.
Suốt một thời gian dài không được phóng thích, cái bộ phận kia của gã sắp hư tới nơi.
Nghe tiếng khóc thê thảm của gã, Lục Quý Trì không khỏi khép chặt hai chân, nhưng không có lấy một chút thương cảm.
Nếu như không phải Khương Hằng thông minh, kịp thời phá hư cái bẫy của gã, hiện giờ người phải khóc chính là Khương Hằng.
“Trong tay ta có thuốc giải, nói cho ta biết kẻ sai khiến ngươi là ai, ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi.”
Một thùng nước lạnh dội xuống, gã đàn ông trung niên mơ hồ tỉnh lại, nhưng vẫn không chịu mở miệng, hiển nhiên là không tin lời Khương Hằng.
Khương Hằng không nóng vội, nghiêng đầu hỏi Lục Quý Trì: “Điện hạ có thể cho ta mượn con dao găm của ngài được không?”
Lục Quý Trì đoán là nàng muốn lấy ra dọa gã này một chút, nên rất sảng khoái lôi ra đưa cho nàng.
Nhưng mà…
“Đa tạ điện hạ.” Thiếu nữ nói một lời dịu dàng, rồi rút soạt con dao găm sắc bén, lạnh lẽo; nặng nề cắm phập xuống giữa đũng quần của gã đàn ông trung niên, “Ngươi mà không nói, ta chỉ có thể đưa ngươi vào cung làm thái giám thôi.”
Gã đàn ông trung niên: “…”
Lục Quý Trì: “…”
Cả người run lên bần bật.
“Thành thật khai báo, có nghe thấy không!” Thấy gã đàn ông trung niên vẫn cứng đờ người nằm đó, Nguyệt Viên mất kiên nhẫn, rút con dao găm trên đất lên, nhắm vào bộ vị của gã mà đâm thẳng xuống.
Gã quá sợ hãi, thét lên một tiếng: “Tôi nói! Tôi nói!”
Lục Quý Trì kinh sợ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hai chủ tớ nhà nọ, âm thầm lui người về sau mấy bước: “Tên kia, không được phép giấu diếm nửa lời, nếu không bổn vương đích thân tiễn ngươi vào cung.”
Bổn vương….
Không phải nói chỉ là khuê tú bình thường thôi à? Sao lại liên quan tới quý nhân hoàng gia thế này?!
Gã đàn ông trung niên mặt tái mét, không dám tìm đường chết nữa, nước mắt nước mũi tùm lum kể hết đầu đuôi mọi chuyện.
Hóa ra gã là kẻ côn đồ quanh năm lẩn trốn ở ngoại ô, bình thường chuyên đi ăn trộm, lường gạt người khác. Ít ngày trước, đột nhiên có một nữ tử tới tìm gã, hứa sẽ cho gã nhiều vàng bạc, kêu gã tới chùa Linh An, đóng giả thành hòa thượng, hủy đi sự trong sạch của một cô nương. Gã thấy tiền thì sáng mắt ra, lại nghe nói đối phương là một đại mỹ nhân, nhất thời động lòng nên đáp ứng.
Tuy gã tham tiền háo sắc, nhưng cũng là một người cẩn thận, bằng không, không thể sống sót qua nhiều năm như vậy. Vì thế dù nữ tử kia đeo khăn che mặt, không tiết lộ lai lịch của bản thân, nhưng qua một hồi theo dõi, hỏi thăm, gã vẫn tra ra được thân phận của nữ tử nọ – chính là đại nha hoàn thiếp thân của tam tiểu thư phủ An quốc công, Quế Chi.
Kết quả này Lục Quý Trì và Khương Hằng đã sớm biết, nghe vậy cũng không quá nhạc nhiên, nhưng Nguyệt Viên bên cạnh lại không rõ nội tình, cô nàng giận điên người, xắn tay áo chuẩn bị đại chiến một trận ra trò ở phủ An quốc công.
“Chúng ta không cần phải qua đó, bọn họ sẽ chủ động tìm đến cửa.”
Vừa dứt lời, nha hoàn thân cận của Tần phu nhân tới báo, thế tử của An quốc công đến, muốn gặp nàng. Khương Hằng cười nhạt, đứng dậy, “Xem đi, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới rồi.”
“Thế tử An quốc công, đích thân ông ta đến?” Dù đoán được sau khi phủ An quốc công biết được những chuyện xằng bậy Tề Hà gây ra sẽ hành động rất nhanh, nhưng chàng không ngờ thế tử nhà đó lại đích thân xử lý. Tuy nhiên khi nghĩ đến chuyện một khi bị đồn ra, thứ bị hủy hoại không chỉ là danh tiếng của Tề Hà và phủ An quốc công, còn có cả tiền đồ của các tiểu thư khác chưa lập gia đình trong phủ, chàng không cảm thấy kỳ quái nữa.
Tề Hà quả nhiên đã đào một cái hố lớn cho cả phủ An quốc công của cô ả.
“Ta đi gặp thế tử, điện hạ…”
“Ta cùng cô qua đó.”
Khương Hằng ngẩn ra, lòng ấm áp, hai hàng mi khẽ chớp: “Điện hạ che chở thần nữ như vậy, không sợ bệ hạ hiểu lầm ư?”
“Không sợ,” Lục Quý Trì tỏ ra thản nhiên, phất tay, “Không phải ta vừa nói sẽ tìm nhà chồng cho cô sao, y muốn hiểu lầm cũng không hiểu lầm được.”
Cũng đúng, nam nhân nào sẽ đẩy nữ tử mình thích cho người khác chứ?
Khương Hằng: “…”
Quên đi, vẫn nên xử lý chính sự trước đã.
Tác giả có lời muốn nói:
Hằng muội: Hình như người ta thích là một tên đại ngốc _(>”<)_
Cánh gà: Vậy chắc chắn không phải ta rồi (O▽O)
Bình luận truyện