Bóng Lưng Nhạt Nhòa
Chương 5: Lời nói lạnh lùng
“Cái gì yêu sớm?” Lâm Vũ đi tới bên cạnh Hoa Tử Thạc.
Anh vội vàng đáp: “À, bọn tôi đang thảo luận đề tài luận văn chính trị.”
Lâm Vũ mang cơm đưa cho Hoa Tử Thạc: “Không phải còn ba tháng nữa sao, lo trước tính sau?”
“Không phải, là nghe tiếng chim mà bay trước.”
Lâm Vũ mỉa mai: “Sao tôi không biết cậu chăm học thế nhỉ? Trước đây chẳng phải từng nói nợ môn không quan trọng sao?”
Hoa Tử Thạc xua tay: “Tôi bị nhiễm tinh thần học tập chăm chỉ của bạn học Lâm Vũ rồi.”
Lâm Vũ lấy một chiếc đũa đánh vào lòng bàn tay anh: “Mau ăn cơm đi, cậu vẫn kêu đói mà.”
Bị đồ ngon quyến rũ, Hoa Tử Thạc lập tức đứng lên, thỉnh thoảng còn tấm tắc khen ngon.
Nhìn hai người kia ở chung vô cùng hòa hợp, Ngô Hi đặc biệt rầu rĩ. Tâm tu của cậu cái gì cũng biểu lộ hết lên mặt, tất cả đều bị Hoa Tử Thạc nhìn ra.
Anh nhỏ giọng nói với Lâm Vũ: “Tôi đã nói cho Tiểu Hi biết quan hệ của chúng ta.”
Sớm biết Lâm Vũ sẽ kinh ngạc hét lên, Hoa Tử Thạc bịt miệng cậu lại, tiếp tục ghé bên tai người ta kể lại sơ qua chuyện của Ngô Hi.
“Cậu còn biết nghĩ hay không, nói như thế chẳng phải càng kích thích cậu ấy.” Lâm Vũ trách cứ, đương nhiên nói rất nhỏ, tránh cho Ngô Hi ngồi gần đó nghe được.
“Cậu không giận tôi làm lộ sao?” Oái, hình như lạc đề.
Lâm Vũ không khách khí búng lên trán anh trừng phạt: “Cậu đã nói rồi tôi còn làm thế nào được.”
Hoa Tử Thạc sâu xa nói: “Tôi nghĩ…”
“Cái gì?”
“Cậu gần đây ngày càng ôn nhu hiền lành.”
Lâm Vũ nhéo tai Hoa Tử Thạc khiến anh đau đớn kêu to. Điều này cũng làm Ngô Hi giật mình.
Cậu nhìn bộ dáng khôi hài của hai người mà bật cười.
Lâm Vũ muốn giữ hình tượng trước mặt Ngô Hi, bình tĩnh trở lại, ngừng đùa giỡn với Hoa Tử Thạc.
“Thật tốt, các cậu trông thật hạnh phúc.”
Hoa Tử Thạc đắc ý ôm lấy thắt lưng Lâm Vũ, vui vẻ nói, “Tất nhiên, chúng tôi là cặp đôi ân ái điển hình dài lâu nhất trong lịch sử…” Câu kế tiếp bị tiếng thét đau đớn chói tai vang lên.
“Tôi ra ngoài, các cậu cứ thoải mái giao lưu.” Lần đầu tiên Ngô Hi biết nói đùa.
Cậu đi rồi, Hoa Tử Thạc mới kinh ngạc: “Tiểu Vũ, chúng ta giúp Tiểu Hi đi, đơn phương thầm mến rất đau khổ, tôi thực đồng cảm rồi.”
Vừa nói xong đã bị Lâm Vũ liếc mặt khinh thường, anh lập tức bổ sung: “Là tôi đáng đời, vô cùng yêu cậu.”
“Ý tưởng của cậu không phải rất nhiều sao, còn hỏi tôi làm gì?”
Hoa Tử Thạc giậm chân, “Ai nha, những biện pháp tôi nghĩ tới đều dùng hết khi theo đuổi cậu năm đó rồi. Khổng Tử từng nói phải tùy theo tài năng tới đâu thì dạy tới đó, biện pháp của tôi sao có thể áp dụng được.”
Lâm Vũ lắc đầu, “Tôi cũng không có biện pháp, tôi sao nhiều ý tưởng bằng cậu.”
“Hay là tôi giả bộ theo đuổi Tiểu Hi, để cho Tiểu Quý nhận ra tình cảm của mình?” Hoa Tử Thạc nháy mắt dò hỏi.
Lâm Vũ cố ý không đáp lại, nhưng khi xoay người, trong đáy mắt thoáng hiện lên vẻ mất mát.
Cậu biết Hoa Tử Thạc chỉ đùa mà thôi.
“Oái…” Dường như nhận ra mình nói sai rồi, Hoa Tử Thạc gượng cười, “Cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Lâm Vũ thình lình nói một câu, “Chuyện của chúng ta còn chưa ra đâu vào đâu, cậu còn tâm tư quản chuyện Tiểu Hi?”
Hoa Tử Thạc đi tới ngồi bên cạnh cậu, “Tôi đã nói phải từ từ mà! Ông nội nhất định sẽ đáp ứng, ông chỉ có một đứa cháu thôi!”
Lâm Vũ thì thào, “Chính vì chỉ có một đứa cháu mới mong nó nối dõi tông đường.”
Thấy biểu tình cô đơn trên mặt Lâm Vũ, Hoa Tử Thạc đau lòng đứng lên: “Đều tại tôi không tốt, khiến cậu lo lắng. Sau này mặc kệ có chuyện gì, tôi cũng sẽ không đầu hàng.”
“Tôi chỉ nghĩ có những việc phải để bản thân họ tự giải quyết, người ngoài không thể xen vào, chỉ thêm phiền mà thôi.”
“Được được, đều nghe bà xã.” Hoa Tử Thạc lập tức lộ ra bản tính, thân mật hô, “Nhưng sự cổ vũ thích hợp của bạn bè vẫn cần phải có, còn lại chỉ có thể chờ xem Tiểu Hi có nắm chặt hay không.”
Lâm Vũ lo lắng nói: “Với tính tình của Tiểu Hi, thật làm người ta lo lắng, chuyện gì cũng thích giấu trong lòng.”
“Yên tâm đi, không phải năm đó cậu đáp ứng vì tôi quấn lấy cậu quấy rầy sao, đừng thấy Tiểu Hi lúc nào cũng ngại ngùng, thực ra tính cách rất cố chấp. Đừng lo lắng.”
“Ừ.” Dù sao Ngô Hi cũng không giống mình. Cậu ấy đau khổ vì tình yêu thì còn có tình thân, có ba mẹ để dựa vào. Không giống mình, chỉ có mỗi Hoa Tử Thạc. Lâm Vũ mất Hoa Tử Thạc là mất tất cả.
Ngô Hi không muốn làm bóng đèn, đồng thời cũng muốn suy nghĩ. Cậu thừa nhận mình ghen tị với tình yêu thuần túy có thể quang minh chính đại biểu lộ trước mặt người khác như vậy. Với cậu, ngay cả khoảng cách tới đối phương cũng không vượt qua được.
Trên mặt cỏ truyền tới tiếng quần áo ma sát, Ngô Hi hiếu kì đi qua. Đêm ngày càng sâu, ánh đèn vườn trường phủ lên cỏ, ý cảnh mông lung.
Hình dáng anh ngủ không lạnh lùng như bình thường, đã bỏ xuống sự đề phòng.
Gió mất thổi tới có chút lạnh lẽo, mà Quý Thâm Ngạn chỉ mặc áo ngắn tay. Ngô Hi lo anh ngủ như vậy sẽ bị cảm, liền cởi áo của mình đắp lên người anh. Bản thân thì xoa tay sưởi ấm.
Cậu cứ như thế lẳng lặng ngồi bên người anh, cho tới khi bị cảm lạnh mà nhịn không được hắt xì một tiếng, đánh thức người đang say ngủ.
Quý Thâm Ngạn vừa mở mắt đã thấy Ngô Hi, biểu tình thoáng cái lạnh lùng.
“Sao cậu lại ở đây?”
Ngô Hi do dự không biết trả lời thế nào, muốn nói mình tình cờ đi qua đây, thấy anh ngủ liền tốt bụng đắp áo cho anh.
“Tôi không ngờ cậu là tên biến thái thích theo dõi rình mò.”
Biến thái? Ngô Hi biết Quý Thâm Ngạn không kì thị đồng tính luyến ái, vậy mà anh lại nói cậu biến thái.
Bàn tay đỏ lên vì lạnh xiết chặt lại, dường như đã đông cứng. Ngô Hi sợ mình nhịn không được sẽ khóc, càng cắn chặt khớp hàm. Đồng thời cậu cũng không quên giải thích.
Thanh âm rất nhỏ, mang theo sự nhút nhát truyền tới: “Tôi chỉ là sợ cậu lạnh.”
Quý Thâm Ngạn vốn cảm nhận được Ngô Hi run rẩy, nhưng anh chỉ nghĩ đó là do cậu nhát gan. Nào ngờ anh nghĩ sai rồi.
Tự nhiên, Quý Thâm Ngạn có chút hổ thẹn: “Áo khoác, tự mặc vào đi.”
Chỉ là một câu nói quá đỗi bình thường, nhưng khiến cho Ngô Hi cảm thấy ấm áp, “Ít nhất đó không phải những lời lạnh lùng.”
Cậu không khỏi sung sướng nói.
Nhưng lại thêm một câu không chút lưu tình khiến tâm tình cậu rớt thẳng xuống đáy.
“Nhưng cậu đừng có ý gì với tôi nữa. Trước đây tôi đã nói rồi, tôi khinh thường con trai mà do dự nhát gan như cậu”
Anh vội vàng đáp: “À, bọn tôi đang thảo luận đề tài luận văn chính trị.”
Lâm Vũ mang cơm đưa cho Hoa Tử Thạc: “Không phải còn ba tháng nữa sao, lo trước tính sau?”
“Không phải, là nghe tiếng chim mà bay trước.”
Lâm Vũ mỉa mai: “Sao tôi không biết cậu chăm học thế nhỉ? Trước đây chẳng phải từng nói nợ môn không quan trọng sao?”
Hoa Tử Thạc xua tay: “Tôi bị nhiễm tinh thần học tập chăm chỉ của bạn học Lâm Vũ rồi.”
Lâm Vũ lấy một chiếc đũa đánh vào lòng bàn tay anh: “Mau ăn cơm đi, cậu vẫn kêu đói mà.”
Bị đồ ngon quyến rũ, Hoa Tử Thạc lập tức đứng lên, thỉnh thoảng còn tấm tắc khen ngon.
Nhìn hai người kia ở chung vô cùng hòa hợp, Ngô Hi đặc biệt rầu rĩ. Tâm tu của cậu cái gì cũng biểu lộ hết lên mặt, tất cả đều bị Hoa Tử Thạc nhìn ra.
Anh nhỏ giọng nói với Lâm Vũ: “Tôi đã nói cho Tiểu Hi biết quan hệ của chúng ta.”
Sớm biết Lâm Vũ sẽ kinh ngạc hét lên, Hoa Tử Thạc bịt miệng cậu lại, tiếp tục ghé bên tai người ta kể lại sơ qua chuyện của Ngô Hi.
“Cậu còn biết nghĩ hay không, nói như thế chẳng phải càng kích thích cậu ấy.” Lâm Vũ trách cứ, đương nhiên nói rất nhỏ, tránh cho Ngô Hi ngồi gần đó nghe được.
“Cậu không giận tôi làm lộ sao?” Oái, hình như lạc đề.
Lâm Vũ không khách khí búng lên trán anh trừng phạt: “Cậu đã nói rồi tôi còn làm thế nào được.”
Hoa Tử Thạc sâu xa nói: “Tôi nghĩ…”
“Cái gì?”
“Cậu gần đây ngày càng ôn nhu hiền lành.”
Lâm Vũ nhéo tai Hoa Tử Thạc khiến anh đau đớn kêu to. Điều này cũng làm Ngô Hi giật mình.
Cậu nhìn bộ dáng khôi hài của hai người mà bật cười.
Lâm Vũ muốn giữ hình tượng trước mặt Ngô Hi, bình tĩnh trở lại, ngừng đùa giỡn với Hoa Tử Thạc.
“Thật tốt, các cậu trông thật hạnh phúc.”
Hoa Tử Thạc đắc ý ôm lấy thắt lưng Lâm Vũ, vui vẻ nói, “Tất nhiên, chúng tôi là cặp đôi ân ái điển hình dài lâu nhất trong lịch sử…” Câu kế tiếp bị tiếng thét đau đớn chói tai vang lên.
“Tôi ra ngoài, các cậu cứ thoải mái giao lưu.” Lần đầu tiên Ngô Hi biết nói đùa.
Cậu đi rồi, Hoa Tử Thạc mới kinh ngạc: “Tiểu Vũ, chúng ta giúp Tiểu Hi đi, đơn phương thầm mến rất đau khổ, tôi thực đồng cảm rồi.”
Vừa nói xong đã bị Lâm Vũ liếc mặt khinh thường, anh lập tức bổ sung: “Là tôi đáng đời, vô cùng yêu cậu.”
“Ý tưởng của cậu không phải rất nhiều sao, còn hỏi tôi làm gì?”
Hoa Tử Thạc giậm chân, “Ai nha, những biện pháp tôi nghĩ tới đều dùng hết khi theo đuổi cậu năm đó rồi. Khổng Tử từng nói phải tùy theo tài năng tới đâu thì dạy tới đó, biện pháp của tôi sao có thể áp dụng được.”
Lâm Vũ lắc đầu, “Tôi cũng không có biện pháp, tôi sao nhiều ý tưởng bằng cậu.”
“Hay là tôi giả bộ theo đuổi Tiểu Hi, để cho Tiểu Quý nhận ra tình cảm của mình?” Hoa Tử Thạc nháy mắt dò hỏi.
Lâm Vũ cố ý không đáp lại, nhưng khi xoay người, trong đáy mắt thoáng hiện lên vẻ mất mát.
Cậu biết Hoa Tử Thạc chỉ đùa mà thôi.
“Oái…” Dường như nhận ra mình nói sai rồi, Hoa Tử Thạc gượng cười, “Cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Lâm Vũ thình lình nói một câu, “Chuyện của chúng ta còn chưa ra đâu vào đâu, cậu còn tâm tư quản chuyện Tiểu Hi?”
Hoa Tử Thạc đi tới ngồi bên cạnh cậu, “Tôi đã nói phải từ từ mà! Ông nội nhất định sẽ đáp ứng, ông chỉ có một đứa cháu thôi!”
Lâm Vũ thì thào, “Chính vì chỉ có một đứa cháu mới mong nó nối dõi tông đường.”
Thấy biểu tình cô đơn trên mặt Lâm Vũ, Hoa Tử Thạc đau lòng đứng lên: “Đều tại tôi không tốt, khiến cậu lo lắng. Sau này mặc kệ có chuyện gì, tôi cũng sẽ không đầu hàng.”
“Tôi chỉ nghĩ có những việc phải để bản thân họ tự giải quyết, người ngoài không thể xen vào, chỉ thêm phiền mà thôi.”
“Được được, đều nghe bà xã.” Hoa Tử Thạc lập tức lộ ra bản tính, thân mật hô, “Nhưng sự cổ vũ thích hợp của bạn bè vẫn cần phải có, còn lại chỉ có thể chờ xem Tiểu Hi có nắm chặt hay không.”
Lâm Vũ lo lắng nói: “Với tính tình của Tiểu Hi, thật làm người ta lo lắng, chuyện gì cũng thích giấu trong lòng.”
“Yên tâm đi, không phải năm đó cậu đáp ứng vì tôi quấn lấy cậu quấy rầy sao, đừng thấy Tiểu Hi lúc nào cũng ngại ngùng, thực ra tính cách rất cố chấp. Đừng lo lắng.”
“Ừ.” Dù sao Ngô Hi cũng không giống mình. Cậu ấy đau khổ vì tình yêu thì còn có tình thân, có ba mẹ để dựa vào. Không giống mình, chỉ có mỗi Hoa Tử Thạc. Lâm Vũ mất Hoa Tử Thạc là mất tất cả.
Ngô Hi không muốn làm bóng đèn, đồng thời cũng muốn suy nghĩ. Cậu thừa nhận mình ghen tị với tình yêu thuần túy có thể quang minh chính đại biểu lộ trước mặt người khác như vậy. Với cậu, ngay cả khoảng cách tới đối phương cũng không vượt qua được.
Trên mặt cỏ truyền tới tiếng quần áo ma sát, Ngô Hi hiếu kì đi qua. Đêm ngày càng sâu, ánh đèn vườn trường phủ lên cỏ, ý cảnh mông lung.
Hình dáng anh ngủ không lạnh lùng như bình thường, đã bỏ xuống sự đề phòng.
Gió mất thổi tới có chút lạnh lẽo, mà Quý Thâm Ngạn chỉ mặc áo ngắn tay. Ngô Hi lo anh ngủ như vậy sẽ bị cảm, liền cởi áo của mình đắp lên người anh. Bản thân thì xoa tay sưởi ấm.
Cậu cứ như thế lẳng lặng ngồi bên người anh, cho tới khi bị cảm lạnh mà nhịn không được hắt xì một tiếng, đánh thức người đang say ngủ.
Quý Thâm Ngạn vừa mở mắt đã thấy Ngô Hi, biểu tình thoáng cái lạnh lùng.
“Sao cậu lại ở đây?”
Ngô Hi do dự không biết trả lời thế nào, muốn nói mình tình cờ đi qua đây, thấy anh ngủ liền tốt bụng đắp áo cho anh.
“Tôi không ngờ cậu là tên biến thái thích theo dõi rình mò.”
Biến thái? Ngô Hi biết Quý Thâm Ngạn không kì thị đồng tính luyến ái, vậy mà anh lại nói cậu biến thái.
Bàn tay đỏ lên vì lạnh xiết chặt lại, dường như đã đông cứng. Ngô Hi sợ mình nhịn không được sẽ khóc, càng cắn chặt khớp hàm. Đồng thời cậu cũng không quên giải thích.
Thanh âm rất nhỏ, mang theo sự nhút nhát truyền tới: “Tôi chỉ là sợ cậu lạnh.”
Quý Thâm Ngạn vốn cảm nhận được Ngô Hi run rẩy, nhưng anh chỉ nghĩ đó là do cậu nhát gan. Nào ngờ anh nghĩ sai rồi.
Tự nhiên, Quý Thâm Ngạn có chút hổ thẹn: “Áo khoác, tự mặc vào đi.”
Chỉ là một câu nói quá đỗi bình thường, nhưng khiến cho Ngô Hi cảm thấy ấm áp, “Ít nhất đó không phải những lời lạnh lùng.”
Cậu không khỏi sung sướng nói.
Nhưng lại thêm một câu không chút lưu tình khiến tâm tình cậu rớt thẳng xuống đáy.
“Nhưng cậu đừng có ý gì với tôi nữa. Trước đây tôi đã nói rồi, tôi khinh thường con trai mà do dự nhát gan như cậu”
Bình luận truyện