Bóng Sói Hú
Chương 38
Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy là ở trong thang máy, lần đầu tiên hắn thấy đôi mắt, giống như thu hết bóng đêm vào đáy mắt nhưng lại sáng rực rõ ràng như vậy. Dục vọng của hắn chưa bao giờ tăng nhanh đến thế!
Mà cô ấy thế mà lại biến mất, người phụ nữ kỳ lạ, cô ấy có một tính chất đặc biệt nào đó mà hắn không nhìn rõ, cô dùng sự hèn mọn bao vây bản thân thật chặt, cô từ chối hắn, trong lòng hắn dấy lên ngọn lửa địa ngục khác lạ, cô ấy thế mà dám!
Một thợ săn giỏi khi bắt con mồi hàng phục, cách tốt nhất chính là cướp đi toàn bộ mọi thứ thuộc về cô ấy, lại làm ra vẻ thẳng thắn trả lại cô ấy, để cô ấy nhấm nháp cảm giác mất đi, lại ở khi có lại được nhận biết được hoàn cảnh của mình, bạn có thể cho nàng một chút thỏa mãn và cảm động như thả mồi câu, là để dẫn cô ấy mắc câu, khiến cô ấy càng ngoan ngoãn phục tùng bạn.
Cho tới bây giờ, Phí Như Phong đều biết mình là một thợ săn giỏi, cho tới giờ hắn đều làm được tốt nhất!
Hắn tự tin chắc chắn nhận định phụ nữ đều bị khuất phục dễ dàng như vậy, dưới sự đè nén và bị bán đứng, phụ nữ nhất định sẽ chọn con đường nhẹ nhàng nhất để đi.
Một đêm kia, hắn phải nhấm nháp cô ấy thật tốt, hắn muốn dạy cô ấy phải lấy lòng hắn, hắn rất mong chờ cô ấy có thể kích thích tình dục của hắn đến mức độ nào! Nhưng cô ấy lại dùng một bàn đồ ăn ngon để hối lộ hắn, nàng nói với hắn: “Tôi bèn làm món cải trắng xào bên trong nhồi đầy tỏi vì ông ta chỉ nói rằng không ăn hành tây chứ đâu nói không ăn tỏi. Tôi cũng dùng nấm rừng nấu canh, nó cũng không có màu xanh cũng không lớn lên ở trong vườn.” Hắn cười to, trong nụ cười dâng lên một luồng dục vọng kỳ lạ, hắn không thích cảm giác này! Sau đó hắn như một thằng ngốc trúng chiêu của cô ấy, cuộc đời hắn lần đầu tiên bị bại trận, đó là cơn giận mà hắn chưa bao giờ tưởng tượng nổi, một luồng suy nghĩ cố chấp nguy hiểm chưa từng có từ trước đến giờ bành trướng trong ngực hắn, nó như ròi bọ ăn mòn tâm trí hắn! Hắn thề muốn dùng cách tàn nhẫn nhất để làm người phụ nữ đã dám dùng thôi miên để lừa hắn phải thuần phục, hắn muốn trở thành chúa tể trong vận mệnh của cô ấy! Nếu muốn nắm giữ vận mệnh của một người, nếu muốn khống chế cô ấy, trái tim nhất định phải độc ác, chỉ có ép cô ấy vào tuyệt cảnh, lại ném cho cô ấy một sợi dây cứu mạng , đủ để đem cô ấy khống chế chặt chẽ, đủ để đạt được mục đích của bạn.
Cô ấy rất nhanh đã phát hiện ra cô ấy trúng bẫy, cô ấy không giống phụ nữ bình thường hét chói tai hay giãy dụa kịch kiệt khi gặp kẻ địch lớn, cô bình tĩnh yên lặng, thậm chí còn thành thạo đến dụ dỗ hắn! Chính bản thân hắn – Phí Như Phong đã lớn tới vậy, mỗi kỹ xảo mê hoặc của phụ nữ hắn đều đã gặp qua. Nhưng khi thân thể cô ấy kề sát hắn, thế mà lại giống như uống phải rượu mạnh, làm cho hắn đầu váng mắt hoa, máu huyết thi nhau sôi trào. Hắn không để ý rõ ràng rằng, dũng khí và ngụy trang của cô ấy kết hợp với nhau khiến cho lòng hắn nảy ra một suy nghĩ tàn nhẫn, hắn muốn bóp nát cô ấy, hắn muốn chiếm lấy kiêu ngạo của cô ấy, hắn muốn thấy cô ấy hoàn toàn hỏng mất.
Câu nói kia “Đời này em vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện né tránh được anh!” Truyền vào tai chính hắn cũng kinh hãi như vậy! Nó có thể dễ dàng nói ra như vậy, không cần nghĩ ngời! Giống như tâm niệm sâu kín trong lòng hắn bật ra, hắn hơi hơi kinh hãi, mọi chuyện giống như đang mơ hồ mất đi khống chế!
Phí Như Phong hắn đã tung hoàng trên thương trường hai mươi năm qua, đi ngang hắc bạch, chưa bao giờ gặp đối thủ; hắn đã xem hết hoa lạ rồi gió trăng, chưa từng rung động, không ngờ thế gian còn một người phụ nữ như vậy, dưới sự uy hiếp cực mạnh, dưới tầng tầng đè ép, cho dù bị lăng nhục, chà đạp, vẫn giữ được ánh mắt rõ ràng như vậy, linh hồn của cô ấy, mỗi tấc lòng dạ của cô ấy đều cho người cảm giác được cô ấy là một cô gái tự do ngạo mạn! Chẳng lẽ có được tự do quá cao nên làm cho tinh thần cô ấy trở nên cứng cỏi và ngạo nghễ đến vậy?
Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, cơ trí mà quật cường, lóe sáng như vậy, cô ấy cứ như thế, không chinh phục nổi sao?
Cuối cùng, hắn thành công làm cô ấy hỏng mất, nhìn cô ấy kêu thét chói tai giữa không trung, nhìn cô ấy gần như không hít thở nổi mà ngất đi, trong lòng hắn nảy ra cảm giác không biết hối hận hay là thương xót, nó trong lòng làm hắn ê ẩm, khiến cho hắn giận dữ hiểu ra rằng
Trái tim hắn… rung động!
Vài ngày, không, vài tuần nay hắn vẫn không ngừng phản kháng trong nội tâm, Liễu Đình trở thành một sự chấp nhất của hắn, giống như ma chú quấn lấy hắn, yến hội của Lang gia, hắn liếc mắt một cái liền thấy cô ấy, bên cạnh cô ấy là một người đàn ông, hắn thấy ánh mắt cô ấy ôn nhu đến mức làm lòng người ta cũng phải nhẹ nhàng, hắn nghe tiếng răng của mình nghiến vào nhau ken két.
Cô ấy nghiêng đầu, nụ hôn của hắn rơi xuống hai má cô ấy, hắn thấy ánh mắt khiếp sợ của cô, nhận ra rằng cô ấy đang bất giác từ chối, trước mặt người đàn ông này, cái áo khoác tỏ vẻ mềm mại cô ấy khoác lên mình thế mà xuất hiện vết nứt. Một đám lửa giống như nhảy nhót trước mắt hắn, hắn muốn đem cô xé toạc, cắn nuốt! Hắn cần bắt lấy cô, giữ chặt cô, hoàn toàn có được cô, hắn cần đuổi đi người đàn ông phía trước, đuổi đi bất cứ thứ gì quấy nhiễu, nhỏ hơn nữa hắn cần điều khiển mỗi sự kích thích của cô, hắn cần khắc dấu ấn của hắn lên thân thể cô.
Hắn một ngụm uống cạn rượu Brandy trong chén, mở ra cửa thư phòng đi đến phòng cô.
Tư thế ngủ của Liễu Đình lạnh nhạt mà xa cách, con người khi thả lỏng đều biểu hiện ra bản tính của mình, dấu đi vẻ mềm mại ngụy trang ban ngày, cô ngủ không an ổn, cô nhíu mày, thân thể cuộn chặt trong chăn nằm một bên, giống như tạo ra một giới hạn ngăn cản hắn.
Người phụ nữ này có thể là đối thủ hắn khó dây dưa nhất, thư ký tri kỷ nhất, bạn tình của hắn cũng làm được… Người yêu của hắn, một chút chua xót lan tràn, hắn có chút tàn nhẫn.
Hắn hung hăng hôn cô, hắn thổi quét qua thân mình yếu ớt của cô, hắn muốn dùng tình triều cuồn cuộn bao phủ cô, cô ấy kinh hoàng, tốt lắm, hắn muốn cô càng kinh hoàng hơn, để cô cũng cảm nhận được mùi vị tra tấn mà hắn phải chịu! Hắn dùng môi xốc lên tóc cô, phía sau ót liên tiếp đặt những nụ hôn nóng bỏng, tay kia hắn vuốt ve thân thể trần trụi của cô, tay lớn không kiêng dè mà vuốt ve, hắn hoàn toàn phát tiết sự nhiệt tình mãnh liệt trên người cô, sự nhiệt tình của một người đàn ông lâm vào tình yêu!
Một ngón tay hắn đi vào, hắn nghe được tiếng kêu ngắn ngủi của cô, hắn đi vào càng sâu, tới tận nơi mẫn cảm nhất, thân thể hắn run rẩy, hắn đặt trên nơi đó, bừa bãi đảo lộn, hắn liên tục làm nhục nó, đón nhận mật nước ngọt ngào nhất, cô bất lực rung động dưới bàn tay hắn, Liễu Đình, em là của anh, em chỉ có thể là của anh, nếu em không nhìn rõ điều này, anh không ngại một lần lại một lần nói cho em hiểu! Tay hắn sờ mó thật mạnh, những tiếng rên rỉ của cô tràn ra, tình triều cuồng nhiệt cuối cùng cũng trào ra khỏi cơ thể cô, hắn cần cô hoàn toàn biết được điều đó, hoàn toàn hiểu được, tự mình trải qua, nhớ nó thật kỹ!
Mồ hôi của hắn từng giọt, từng giọt rơi xuống da thịt cô, hắn cũng sắp hỏng mất, không đủ, Liễu Đình, những thứ em cho anh còn lâu mới đủ, anh muốn nhiều hơn nữa, quá nhiều tra tấn mà em đã cho anh! Càng nhiều đầu ngón tay mở nó ra, thân thể ấm áp trơn mềm của cô nóng bỏng bao vây ngón tay hắn, hắn hôn lên tấm lưng bóng loáng của cô, không ngừng bức bách cô, chỉ có ở lúc vận động tối nguyên thủy thế này, chỉ có giờ khắc này, hắn mới cảm nhận được cô hoàn toàn thuộc về hắn! Đây là một người đàn ông hướng về bạn tình của hắn bày ra mị lực nam tính cao nhất của hắn!
“Không muốn… tôi không muốn… Như Phong… Như Phong…” Cô phát ra nức nở như con mèo nhỏ, cô đá hai chân “Từ bỏ, tôi từ bỏ!” Cô kêu la như hỏng mất, liều mạng kêu la. Cô đầu hàng, cô hướng về hắn mà đầu hàng, cô giống như một đứa bé mới sinh, da thịt đỏ bừng, ánh mắt mông lung, tóc dài tán loạn, lấp lánh trơn mềm, cô đẹp quá, đẹp đến mức làm hắn chỉ có thể ôm chặt cô vào lòng, hắn giật mình hiểu được hoàn toàn đầu hàng thật ra… là chính hắn!
“Vật nhỏ của cậu lâm vào phiền toái, cậu muốn làm sao bây giờ?” Giọng điệu trêu trọc của Nhâm Dật Phi truyền ra từ điện thoại, thân thể Phí Như Phong lấp tức cứng ngắc, nhiệt độ trong phòng vốn ấm áp lập tức trở nên lạnh lẽo như ở Bắc Cực, cô vì một người đàn ông mà liều mình, thiếu chút nữa cô đã giết chết người anh em của hắn, cô xứng đáng chịu đựng hậu quả vì sự lỗ mãng xúc động của bản thân.
“Có cần tôi lập tức đưa cô ấy ra không?” Nhâm Dật Phi dường như cảm giác được sự kích động của hắn, giọng điệu trở nên thận trọng.
“Không cần, để cô ấy ở đó ngẩn người 45’ ,thật sự sẽ có ích với cô ấy!” Phí Như Phong nói một cách lãnh khốc “ Cậu ở đó, tôi nghĩ sẽ không có vấn đề gì!” Hắn kiên quyết gác máy.
10’ sau, Phí Như Phong âm trầm ngồi trên ghế, hắn thuyết phục chính mình “Cô ấy căn bản sẽ không xảy ra chuyện gì, cô chắc là đã bị dạy dỗ, cô từng làm công việc như vậy, cô căn bản sẽ không gặp nguy hiểm, cũng sẽ không hề sợ hãi!” Chết tiệt, hắn căn bản không hề hoảng hốt tâm trí, lòng như lửa đốt! Hắn liều mạng không ngừng đè nén chính mình, hắn thề muốn cho mụ phù thủy to gan lớn mật kia hoàn toàn học được cách ngoan ngoãn.
Các loại hình ảnh đáng sợ xoẹt qua óc hắn, tra tấn hắn, thẩm vấn hắn, hắn chạy khỏi văn phòng, dùng tốc độ kinh người chạy về câu lạc bộ Ngũ cuối tuần, dọc theo đường đi, hắn không ngừng an ủi bản thân, chờ hắn túm cô về, cô sẽ biết được một người đàn ông bị chọc cho giận dữ oán giận là đáng sợ như thế nào, hắn sẽ làm cô biết được cái gì gọi là giày vò thống khổ, nhưng mà, hắn hiểu rằng, hắn đang đánh vỡ nguyên tắc của hắn.
Hắn không thể tránh mặt để tránh quyết liệt với Giang Nặc, trong nháy mắt, hắn thật sự muốn buông tha cho, tình cảm của hắn và Giang Nặc, quá khứ đã qua, đủ để hắn đáp ứng cậu ấy bất cứ yêu cầu gì, nhưng vừa nghĩ đến cô ấy rời đi, trái tim hắn liền trào ra một cảm giác khủng bố không chấp nhận nổi, nghĩ đến cô ấy có thể bị đối đãi thô lỗ sỉ nhục như thế nào, trái tim hắn liền như bị dao cắt! Hắn biến thành người đàn ông mà hắn vẫn luôn phỉ nhổ, một người đàn ông thần hồn điên đảo, tình nguyện bị tình cảm dắt mũi, hắn nghĩ hắn đã chinh phục sự yếu đuối này rồi, hắn khẳng định hắn có thể thoát thân khỏi nó, chỉ cần cho hắn thời gian!
Nhưng, hắn đã sai rồi!
Cô ôm chặt ngực, cô thống khổ lăn lộn hò hét, cô đè ngực gắt gao, “Tôi đồng ý với mẹ, tôi phải hạnh phúc!”
Cô giống như đóa hoa quỳnh, sinh ra và lớn lên trong bóng đêm, tuy rằng chịu đựng vết thương, nhưng vẫn như cũ non nớt nhưng ương ngạnh nở rộ đóa hoa của mình, đau lòng như mũi dao bén nhọn đâm thẳng vào linh hồn Phí Như Phong, hắn đột nhiên hiểu rằng, lần trước là trái tim rung động, mà giờ đây cũng là rung động, Phí Như Phong, mi thật sự… Vạn kiếp bất phục
Hắn đã yêu cô, Liễu Đình --- hắn đã trúng mục tiêu rồi!
Mà cô ấy thế mà lại biến mất, người phụ nữ kỳ lạ, cô ấy có một tính chất đặc biệt nào đó mà hắn không nhìn rõ, cô dùng sự hèn mọn bao vây bản thân thật chặt, cô từ chối hắn, trong lòng hắn dấy lên ngọn lửa địa ngục khác lạ, cô ấy thế mà dám!
Một thợ săn giỏi khi bắt con mồi hàng phục, cách tốt nhất chính là cướp đi toàn bộ mọi thứ thuộc về cô ấy, lại làm ra vẻ thẳng thắn trả lại cô ấy, để cô ấy nhấm nháp cảm giác mất đi, lại ở khi có lại được nhận biết được hoàn cảnh của mình, bạn có thể cho nàng một chút thỏa mãn và cảm động như thả mồi câu, là để dẫn cô ấy mắc câu, khiến cô ấy càng ngoan ngoãn phục tùng bạn.
Cho tới bây giờ, Phí Như Phong đều biết mình là một thợ săn giỏi, cho tới giờ hắn đều làm được tốt nhất!
Hắn tự tin chắc chắn nhận định phụ nữ đều bị khuất phục dễ dàng như vậy, dưới sự đè nén và bị bán đứng, phụ nữ nhất định sẽ chọn con đường nhẹ nhàng nhất để đi.
Một đêm kia, hắn phải nhấm nháp cô ấy thật tốt, hắn muốn dạy cô ấy phải lấy lòng hắn, hắn rất mong chờ cô ấy có thể kích thích tình dục của hắn đến mức độ nào! Nhưng cô ấy lại dùng một bàn đồ ăn ngon để hối lộ hắn, nàng nói với hắn: “Tôi bèn làm món cải trắng xào bên trong nhồi đầy tỏi vì ông ta chỉ nói rằng không ăn hành tây chứ đâu nói không ăn tỏi. Tôi cũng dùng nấm rừng nấu canh, nó cũng không có màu xanh cũng không lớn lên ở trong vườn.” Hắn cười to, trong nụ cười dâng lên một luồng dục vọng kỳ lạ, hắn không thích cảm giác này! Sau đó hắn như một thằng ngốc trúng chiêu của cô ấy, cuộc đời hắn lần đầu tiên bị bại trận, đó là cơn giận mà hắn chưa bao giờ tưởng tượng nổi, một luồng suy nghĩ cố chấp nguy hiểm chưa từng có từ trước đến giờ bành trướng trong ngực hắn, nó như ròi bọ ăn mòn tâm trí hắn! Hắn thề muốn dùng cách tàn nhẫn nhất để làm người phụ nữ đã dám dùng thôi miên để lừa hắn phải thuần phục, hắn muốn trở thành chúa tể trong vận mệnh của cô ấy! Nếu muốn nắm giữ vận mệnh của một người, nếu muốn khống chế cô ấy, trái tim nhất định phải độc ác, chỉ có ép cô ấy vào tuyệt cảnh, lại ném cho cô ấy một sợi dây cứu mạng , đủ để đem cô ấy khống chế chặt chẽ, đủ để đạt được mục đích của bạn.
Cô ấy rất nhanh đã phát hiện ra cô ấy trúng bẫy, cô ấy không giống phụ nữ bình thường hét chói tai hay giãy dụa kịch kiệt khi gặp kẻ địch lớn, cô bình tĩnh yên lặng, thậm chí còn thành thạo đến dụ dỗ hắn! Chính bản thân hắn – Phí Như Phong đã lớn tới vậy, mỗi kỹ xảo mê hoặc của phụ nữ hắn đều đã gặp qua. Nhưng khi thân thể cô ấy kề sát hắn, thế mà lại giống như uống phải rượu mạnh, làm cho hắn đầu váng mắt hoa, máu huyết thi nhau sôi trào. Hắn không để ý rõ ràng rằng, dũng khí và ngụy trang của cô ấy kết hợp với nhau khiến cho lòng hắn nảy ra một suy nghĩ tàn nhẫn, hắn muốn bóp nát cô ấy, hắn muốn chiếm lấy kiêu ngạo của cô ấy, hắn muốn thấy cô ấy hoàn toàn hỏng mất.
Câu nói kia “Đời này em vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện né tránh được anh!” Truyền vào tai chính hắn cũng kinh hãi như vậy! Nó có thể dễ dàng nói ra như vậy, không cần nghĩ ngời! Giống như tâm niệm sâu kín trong lòng hắn bật ra, hắn hơi hơi kinh hãi, mọi chuyện giống như đang mơ hồ mất đi khống chế!
Phí Như Phong hắn đã tung hoàng trên thương trường hai mươi năm qua, đi ngang hắc bạch, chưa bao giờ gặp đối thủ; hắn đã xem hết hoa lạ rồi gió trăng, chưa từng rung động, không ngờ thế gian còn một người phụ nữ như vậy, dưới sự uy hiếp cực mạnh, dưới tầng tầng đè ép, cho dù bị lăng nhục, chà đạp, vẫn giữ được ánh mắt rõ ràng như vậy, linh hồn của cô ấy, mỗi tấc lòng dạ của cô ấy đều cho người cảm giác được cô ấy là một cô gái tự do ngạo mạn! Chẳng lẽ có được tự do quá cao nên làm cho tinh thần cô ấy trở nên cứng cỏi và ngạo nghễ đến vậy?
Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, cơ trí mà quật cường, lóe sáng như vậy, cô ấy cứ như thế, không chinh phục nổi sao?
Cuối cùng, hắn thành công làm cô ấy hỏng mất, nhìn cô ấy kêu thét chói tai giữa không trung, nhìn cô ấy gần như không hít thở nổi mà ngất đi, trong lòng hắn nảy ra cảm giác không biết hối hận hay là thương xót, nó trong lòng làm hắn ê ẩm, khiến cho hắn giận dữ hiểu ra rằng
Trái tim hắn… rung động!
Vài ngày, không, vài tuần nay hắn vẫn không ngừng phản kháng trong nội tâm, Liễu Đình trở thành một sự chấp nhất của hắn, giống như ma chú quấn lấy hắn, yến hội của Lang gia, hắn liếc mắt một cái liền thấy cô ấy, bên cạnh cô ấy là một người đàn ông, hắn thấy ánh mắt cô ấy ôn nhu đến mức làm lòng người ta cũng phải nhẹ nhàng, hắn nghe tiếng răng của mình nghiến vào nhau ken két.
Cô ấy nghiêng đầu, nụ hôn của hắn rơi xuống hai má cô ấy, hắn thấy ánh mắt khiếp sợ của cô, nhận ra rằng cô ấy đang bất giác từ chối, trước mặt người đàn ông này, cái áo khoác tỏ vẻ mềm mại cô ấy khoác lên mình thế mà xuất hiện vết nứt. Một đám lửa giống như nhảy nhót trước mắt hắn, hắn muốn đem cô xé toạc, cắn nuốt! Hắn cần bắt lấy cô, giữ chặt cô, hoàn toàn có được cô, hắn cần đuổi đi người đàn ông phía trước, đuổi đi bất cứ thứ gì quấy nhiễu, nhỏ hơn nữa hắn cần điều khiển mỗi sự kích thích của cô, hắn cần khắc dấu ấn của hắn lên thân thể cô.
Hắn một ngụm uống cạn rượu Brandy trong chén, mở ra cửa thư phòng đi đến phòng cô.
Tư thế ngủ của Liễu Đình lạnh nhạt mà xa cách, con người khi thả lỏng đều biểu hiện ra bản tính của mình, dấu đi vẻ mềm mại ngụy trang ban ngày, cô ngủ không an ổn, cô nhíu mày, thân thể cuộn chặt trong chăn nằm một bên, giống như tạo ra một giới hạn ngăn cản hắn.
Người phụ nữ này có thể là đối thủ hắn khó dây dưa nhất, thư ký tri kỷ nhất, bạn tình của hắn cũng làm được… Người yêu của hắn, một chút chua xót lan tràn, hắn có chút tàn nhẫn.
Hắn hung hăng hôn cô, hắn thổi quét qua thân mình yếu ớt của cô, hắn muốn dùng tình triều cuồn cuộn bao phủ cô, cô ấy kinh hoàng, tốt lắm, hắn muốn cô càng kinh hoàng hơn, để cô cũng cảm nhận được mùi vị tra tấn mà hắn phải chịu! Hắn dùng môi xốc lên tóc cô, phía sau ót liên tiếp đặt những nụ hôn nóng bỏng, tay kia hắn vuốt ve thân thể trần trụi của cô, tay lớn không kiêng dè mà vuốt ve, hắn hoàn toàn phát tiết sự nhiệt tình mãnh liệt trên người cô, sự nhiệt tình của một người đàn ông lâm vào tình yêu!
Một ngón tay hắn đi vào, hắn nghe được tiếng kêu ngắn ngủi của cô, hắn đi vào càng sâu, tới tận nơi mẫn cảm nhất, thân thể hắn run rẩy, hắn đặt trên nơi đó, bừa bãi đảo lộn, hắn liên tục làm nhục nó, đón nhận mật nước ngọt ngào nhất, cô bất lực rung động dưới bàn tay hắn, Liễu Đình, em là của anh, em chỉ có thể là của anh, nếu em không nhìn rõ điều này, anh không ngại một lần lại một lần nói cho em hiểu! Tay hắn sờ mó thật mạnh, những tiếng rên rỉ của cô tràn ra, tình triều cuồng nhiệt cuối cùng cũng trào ra khỏi cơ thể cô, hắn cần cô hoàn toàn biết được điều đó, hoàn toàn hiểu được, tự mình trải qua, nhớ nó thật kỹ!
Mồ hôi của hắn từng giọt, từng giọt rơi xuống da thịt cô, hắn cũng sắp hỏng mất, không đủ, Liễu Đình, những thứ em cho anh còn lâu mới đủ, anh muốn nhiều hơn nữa, quá nhiều tra tấn mà em đã cho anh! Càng nhiều đầu ngón tay mở nó ra, thân thể ấm áp trơn mềm của cô nóng bỏng bao vây ngón tay hắn, hắn hôn lên tấm lưng bóng loáng của cô, không ngừng bức bách cô, chỉ có ở lúc vận động tối nguyên thủy thế này, chỉ có giờ khắc này, hắn mới cảm nhận được cô hoàn toàn thuộc về hắn! Đây là một người đàn ông hướng về bạn tình của hắn bày ra mị lực nam tính cao nhất của hắn!
“Không muốn… tôi không muốn… Như Phong… Như Phong…” Cô phát ra nức nở như con mèo nhỏ, cô đá hai chân “Từ bỏ, tôi từ bỏ!” Cô kêu la như hỏng mất, liều mạng kêu la. Cô đầu hàng, cô hướng về hắn mà đầu hàng, cô giống như một đứa bé mới sinh, da thịt đỏ bừng, ánh mắt mông lung, tóc dài tán loạn, lấp lánh trơn mềm, cô đẹp quá, đẹp đến mức làm hắn chỉ có thể ôm chặt cô vào lòng, hắn giật mình hiểu được hoàn toàn đầu hàng thật ra… là chính hắn!
“Vật nhỏ của cậu lâm vào phiền toái, cậu muốn làm sao bây giờ?” Giọng điệu trêu trọc của Nhâm Dật Phi truyền ra từ điện thoại, thân thể Phí Như Phong lấp tức cứng ngắc, nhiệt độ trong phòng vốn ấm áp lập tức trở nên lạnh lẽo như ở Bắc Cực, cô vì một người đàn ông mà liều mình, thiếu chút nữa cô đã giết chết người anh em của hắn, cô xứng đáng chịu đựng hậu quả vì sự lỗ mãng xúc động của bản thân.
“Có cần tôi lập tức đưa cô ấy ra không?” Nhâm Dật Phi dường như cảm giác được sự kích động của hắn, giọng điệu trở nên thận trọng.
“Không cần, để cô ấy ở đó ngẩn người 45’ ,thật sự sẽ có ích với cô ấy!” Phí Như Phong nói một cách lãnh khốc “ Cậu ở đó, tôi nghĩ sẽ không có vấn đề gì!” Hắn kiên quyết gác máy.
10’ sau, Phí Như Phong âm trầm ngồi trên ghế, hắn thuyết phục chính mình “Cô ấy căn bản sẽ không xảy ra chuyện gì, cô chắc là đã bị dạy dỗ, cô từng làm công việc như vậy, cô căn bản sẽ không gặp nguy hiểm, cũng sẽ không hề sợ hãi!” Chết tiệt, hắn căn bản không hề hoảng hốt tâm trí, lòng như lửa đốt! Hắn liều mạng không ngừng đè nén chính mình, hắn thề muốn cho mụ phù thủy to gan lớn mật kia hoàn toàn học được cách ngoan ngoãn.
Các loại hình ảnh đáng sợ xoẹt qua óc hắn, tra tấn hắn, thẩm vấn hắn, hắn chạy khỏi văn phòng, dùng tốc độ kinh người chạy về câu lạc bộ Ngũ cuối tuần, dọc theo đường đi, hắn không ngừng an ủi bản thân, chờ hắn túm cô về, cô sẽ biết được một người đàn ông bị chọc cho giận dữ oán giận là đáng sợ như thế nào, hắn sẽ làm cô biết được cái gì gọi là giày vò thống khổ, nhưng mà, hắn hiểu rằng, hắn đang đánh vỡ nguyên tắc của hắn.
Hắn không thể tránh mặt để tránh quyết liệt với Giang Nặc, trong nháy mắt, hắn thật sự muốn buông tha cho, tình cảm của hắn và Giang Nặc, quá khứ đã qua, đủ để hắn đáp ứng cậu ấy bất cứ yêu cầu gì, nhưng vừa nghĩ đến cô ấy rời đi, trái tim hắn liền trào ra một cảm giác khủng bố không chấp nhận nổi, nghĩ đến cô ấy có thể bị đối đãi thô lỗ sỉ nhục như thế nào, trái tim hắn liền như bị dao cắt! Hắn biến thành người đàn ông mà hắn vẫn luôn phỉ nhổ, một người đàn ông thần hồn điên đảo, tình nguyện bị tình cảm dắt mũi, hắn nghĩ hắn đã chinh phục sự yếu đuối này rồi, hắn khẳng định hắn có thể thoát thân khỏi nó, chỉ cần cho hắn thời gian!
Nhưng, hắn đã sai rồi!
Cô ôm chặt ngực, cô thống khổ lăn lộn hò hét, cô đè ngực gắt gao, “Tôi đồng ý với mẹ, tôi phải hạnh phúc!”
Cô giống như đóa hoa quỳnh, sinh ra và lớn lên trong bóng đêm, tuy rằng chịu đựng vết thương, nhưng vẫn như cũ non nớt nhưng ương ngạnh nở rộ đóa hoa của mình, đau lòng như mũi dao bén nhọn đâm thẳng vào linh hồn Phí Như Phong, hắn đột nhiên hiểu rằng, lần trước là trái tim rung động, mà giờ đây cũng là rung động, Phí Như Phong, mi thật sự… Vạn kiếp bất phục
Hắn đã yêu cô, Liễu Đình --- hắn đã trúng mục tiêu rồi!
Bình luận truyện