Chương 5-2
Cô cúi đầu nhìn gã đàn ông có sắc mặt hơi tái xanh, nụ cười cứng ngắc, cân nhắc vài giây, sau đó mới đóng sầm cửa lại, vòng tới đầu bên kia của chiếc xe, mở cửa lên xe.
Hàn Vũ Kì thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đạp ga lái xe đi.
Ôi, cái cảm giác ổn định này thật tuyệt.
Tay cầm vô lăng, suýt nữa thì gã nhỏ một giọt nước mắt cảm kích.
Người phụ nữ bên cạnh lấy một chiếc kẹo cao su trong túi ra, từ từ nhai.
Gã đưa mắt nhìn cô một cái, không nhịn được hỏi: “Anh có thể hỏi em một chuyện được không?”
“Sao?” Cô tựa vào cửa sổ xe, đón gió đêm, nhìn những ngôi sao tồn tại lâu đời trên bầu trời, lên tiếng.
“Sao em lại chọn chiếc xe này?”
“Thông số của chiếc xe Ferrari này, để tăng tốc từ 0-100km chỉ cần từ ba đến bảy giây. Cho dù anh sơ sót không bắn thủng lốp xe của lão thì cũng không có ai có thể đuổi kịp chúng ta.”
Quả nhiên là cô biết chuyện này.
Vừa nãy, lúc ở trong gara, có ít nhất bốn con xe thể thao, con này là đắt nhất, cũng là tốc độ cao nhất.
“Trong số ba người đó, ai là người dạy em lái xe? Chú Cảnh?”
“Ừ.”
Chỉ dựa vào cách cô lái xe, gã đã nghĩ nhất định là Cảnh Dã dạy, chỉ là gã vẫn không nhịn được, muốn mở miệng khẳng định lại chuyện này.
“Lần sau nhớ nhắc anh –”
Cô quay đầu, nhìn gã.
“Đừng cho em lái xe.” Gã nói.
Tiếng cười bật ra từ đôi môi hồng.
Gã lườm cô một cái, lại thấy cô nín cười nhìn gã, đùa cợt nói một câu.
“Đồ nhát gan.”
Tiếng cười nhạo yếu ớt như vậy lại cực kỳ mê hoặc lòng người, hại gã tim đập thình thịch, thiếu chút nữa là chệch tay lái, lái xe ra khỏi làn đường.
Chết tiệt, gã nghĩ nhất định là cô không biết, bộ dáng đó của cô thoạt nhìn quyến rũ như thế nào.
***
Lại nói, gã thật đúng là người nhát gan như vậy.
Nhưng làm nghề tình báo này, thông thường phải nhát gan một chút mới có thể sống được tương đối lâu.
Đương nhiên, “tương đối lâu” không có nghĩa là có thể sống lâu trăm tuổi, “tương đối” kia chỉ là khoảng vài giây, vài phút hoặc vài năm, nhưng vế sau phải cực kỳ may mắn mới được, cho nên vừa nãy, khi gã quyết định rời khỏi thì cũng không muốn giằng co quá lâu.
Cho nên chuyến đi này mới an toàn nhiều hơn, ít nhất thì phần lớn thời gian đều là như vậy.
Tất nhiên, hiện tại chính là một phần nhỏ ngoại lệ.
Đó cũng chính là nguyên nhân vì sao bọn họ phải nhẫn tâm vứt bỏ chiếc xe thể thao kia.
Sau khi vất vả đẩy nó xuống sông, Hàn Vũ Kỳ đứng ở bên bờ sông, nhìn chiếc xe đang dần dần chìm xuống, biến mất khỏi mặt nước, nhưng lại có rất nhiều bong bóng to nổi lên, gần như là bịn rịn nói.
“Em có biết là con Ferrari này gần ba nghìn vạn tệ không?”
“Sao? Anh muốn nhảy xuống vớt nó lên à?”
Gã đàn ông này… thực sự là quá yêu tiền.
Cô xoay người, nhấc hành lý lên, đeo lên vai rồi đi về phía trước.
“Ôi~~~ ba ngàn vạn.” Gã cảm thán vác hành lý lên vai, đi theo phía sau cô.
“Chúng ta không thể lái chiếc xe nổi bật như vậy mà không bị người khác chú ý.”
“Anh biết.” Gã không nhịn được mà thở dài, lại tiếc hận nói: “Nhưng… nó là Ferrari đấy!”
Tên này!
Trợn mắt nhìn trời, cô không khỏi hoài nghi, không biết trước đây gã làm thế nào để sống sót đến giờ.
Không muốn nghe gã tiếp tục lải nhải lảm nhảm về chiếc xe kia nữa, cô nói sang chuyện khác, hỏi: “Anh bảo cái thị trấn nhỏ có tàu hỏa còn xa không?”
“Khoảng hai ki-lô-mét.”
Phía chân trời dần hửng nắng, cô nghĩ hẳn là cảm giác về thời gian của mình đã rối loạn rồi, nhìn đồng hồ, sau đó mới nhớ ra mùa này, ở đây ngày ngắn đêm dài, đảo mắt đã là sáng tinh mơ.
Để đề phòng vạn nhất, bọn họ không đi đường cái lớn mà đi xuyên qua vùng đồng nội, cho nên đi lại cũng không được suôn sẻ như trước, may là bình thường cô có thói quen chạy bộ thể dục, ngày nghỉ còn đi leo núi, bằng không thì trải qua mấy ngày lăn lộn này thể lực của cô đã cạn từ lâu rồi.
“Anh chắc những bức tranh kia thật sự bị bán cho người Nhật chứ?”
“Em cũng đã xem qua tài liệu vận chuyển hàng hóa rồi.” Gã bước qua một vũng nước đọng, “Những bức tranh kia đều là tác phẩm cỡ Master, bọn họ không dám trực tiếp vận chuyển bằng đường hàng không vì sợ bị điều tra ra, cho nên mới đi đường bộ đến Vla-đi-vốt-xtốc, sau đó mới vận chuyển qua đường biển buôn lậu đến Nhật bản. Anh đoán hẳn là hải quan bên đó đã bị hối lộ, biên bản vận chuyển hàng hóa cũng đã ghi rõ đây không phải là lần đầu tiên bọn họ giao dịch.”
“Đến Xanh Pê-téc-bua, anh có chắc chúng ta được lên máy bay không?”
“Chỉ cần chúng ta đừng để bị người của tướng quân tóm được, thì có ít nhất là sáu phần thành công.”
Sáu phần vẫn tốt hơn là không có hi vọng nào.
Cho nên cô mới không hỏi nhiều, chỉ xoải bước đi nhanh, tiếp tục đi về phía trước.
Để tránh người của lão tướng quân, bọn họ không về Mát-xcơ-va, cũng không đi đến Vla-đi-vốt-xtốc, mà quyết định đi về phía Xanh Pê-téc-bua ở vị trí ngược lại. Gã nói gã có cách có thể khiến cho bọn họ ngồi máy bay đuổi theo những bức họa kia trước khi đến Vla-đi-vốt-xtốc.
Có thể ngồi máy bay mà không cần phải ngồi tàu hỏa tám, chín ngày, cô đương nhiên là vô cùng hài lòng, chỉ là đoán chừng chuyện này sẽ không đơn giản như thế.
Quả nhiên… đến thị trấn, trong nhà ga đã có người đứng kiểm tra, canh gác ở đó rồi.
Hai người vòng qua bên ngoài trấn, vọt qua hàng rào vây quanh đường ray, chạy một đoạn ngắn theo đường ray, sau đó nhảy lên một toa tàu chở hàng hóa trước khi bị người nhìn thấy.
Thật không may, lúc Hàn Vũ Kỳ đang muốn mở cửa toa tàu này thì chợt thấy ở chỗ nhà ga, có mấy tên quân nhân đang đi về phía bên này, gã rủa thầm một tiếng, không dám mở cửa nữa, vội vàng quay người kéo người phụ nữ phía sau trốn vào trong toa tàu.
Chiếc tàu chở hàng này, các toa đều được tách riêng ra, toa tàu bọn họ đang ở chứa đầy hòm gỗ.
Gã kéo cô chạy đến toa tàu cuối cùng, nhưng ngay cả chỗ này cũng chất đầy hòm gỗ.
Nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng bước chân ngày càng gần, gã nhìn chung quanh xem xét, nhưng chỗ nào cũng đầy rương thùng hòm xiểng, đúng lúc này, cô đẩy gã một cái.
Hàn Vũ Kỳ quay đầu nhìn thì thấy cô chỉ chỉ tay lên phía trên đầu, ở giữa trần toa hình vòm và đống hòm xiểng được chất đầy có một khoảng trống nhỏ, nếu bọn họ nằm sấp có thể dễ dàng chen vào.
Gã lập tức khom người, đan hai tay vào nhau, dùng tay làm điểm tựa cho cô dẫm lên, để cô lên trước.
Cô vừa lên đến nơi liền đưa tay kéo gã lên.
Gã vừa mới thu chân lại thì có người mở cửa toa ra, vừa nói chuyện vừa tiến vào.
Thanh Lam nín thở, toàn thân căng cứng, không dám cử động lộn xộn một chút nào.
Người đến người đi ra ra vào vào toa tàu để chuyển hàng, từng tiếng bước chân nghe đều giống như tiếng sấm vang.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong xe càng ngày càng nóng, cô có thể cảm thấy mồ hôi toàn thân đang chảy, hơi nóng từ gã đàn ông bên cạnh chỉ khiến cho tình huống trở nên tệ hơn.
Cho dù là phòng xông hơi cũng không đáng sợ như tình trạng hiện tại của cô.
Cô chỉ có thể tự an ủi chính mình, ít nhất thì gã không bị hôi nách, bằng không, cho dù hai người không bị phát hiện thì cô cũng bị hun chết.
Đúng lúc này, dưới người cô chợt rung động, cô mới nhận ra những người công nhân vận chuyển hàng hóa đang bắt đầu di chuyển đống rương hòm bên này.
Đống rương hòn giảm dần, nhịp tim của cô cũng theo đó mà đập nhanh hơn, mắt thấy bọn họ chỉ cần chuyển hết một hàng nữa là có thể nhìn thấy chỗ mình đang trốn, cô không kìm được, cầm khẩu súng ngắn ở eo.
Bỗng có một bàn tay to che bàn tay đang cầm súng của cô.
Thanh Lam quay đầu, chỉ thấy gã lắc lắc đầu.
Gã kiên định nhìn cô, vẻ mặt vô cùng trấn định.
Mấy ngày nay, rõ ràng là gã vô cùng hiểu mình đang làm cái gì, mà trong hai người, gã là người duy nhất nghe hiểu được tiếng Nga, có lẽ gã nghe được tin tức gì đó mà cô không biết, cho nên cô thả lỏng tay ra.
Khóe môi khẽ nhếch, sau đó gã đưa tay ôm thắt lưng cô, từ từ kéo cô vào sát chỗ gã đang nằm, để cho cô tựa sát vào phía trên người gã, khiến cho chỗ rương thùng có thể chuyển đi tăng thêm một hàng nữa.
Từng hòm, từng hòm được giảm bớt.
Nhưng… cô có thể cảm nhận được tiếng tim đập theo quy luật của gã, cảm nhận được nhịp thở nhẹ nhàng mà trầm ổn của gã.
Một cánh tay của gã vẫn còn ôm cô, một cánh tay khác thì đặt ở trênmiệngcô, lặng lẽ trấn an cô.
Bất giác ,cô dần bình tĩnh lại.
Gã hít vào, cô cũng hít vào, gã thở ra, cô cũng thở ra theo, thậm chí ngay cả nhịp tim đập cũng chậm lại theo.
Bọn họ tựa như hai con mèo ẩn núp ở trong bóng đêm, cuộn tròn lại, im lặng, cùng đợi thời cơ để hành động.
Cô không biết rốt cục là đã qua bao lâu, chỉ biết là lúc đến lượt hàng rương hòm ở trước người cô, thì những người đó ngừng chuyển hàng hóa xuống xe, sau đó lục tục đi ra ngoài, không có ai đi lên nữa.
Sau đó, cửa khoang bị người ta đóng lại rầm rầm, tia sáng cuối cùng biến mất, tiếng khóa nghe như tiếng nổ lớn, cũng không có tiếng mở ra.
Trong bóng đêm, bọn họ vẫn yên lặng.
Trước khi tàu hỏa chuyển động, tất cả mọi chuyện đều có thể biến động.
Cả thế giới dường như chỉ còn lại có cô và gã, còn có tiếng hô hấp của bọn họ.
Đương nhiên cô có thể nghe thấy tiếng người ta nói chuyện với nhau ở xa xa, tiếng chuyển hàng, nhưng cô vẫn cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của gã đàn ông ở phía sau.
Nhiệt độ của gã, hơi thở của gã, tiếng tim đập của gã, tất cả đều vây quanh cô, như nửa còn lại của cơ thể cô.
Sau đó… bầu không khí khẩn trương có sự thay đổi rất nhỏ.
Không biết tự khi nào, gã chậm rãi in lên gáy cô một nụ hôn, sau đó lại hôn, cô không tự chủ quay đầu ra sau, ngẩng đầu lên, đón lấy đôi môi ấm áp của gã.
Bàn tay to của gã nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể cô, cô có thể cảm nhận được nam tính của gã ở cạnh mông cô, cách lớp vải quần áo.
Dục vọng, tràn ngập ở trong không khí, đầy ắp tế bào toàn thân cô, cô không kiềm chế được mà bật ra tiếng –
Bỗng dưng thế giới chấn động một chút.
Tàu hỏa chuyển động, cô đột nhiên cứng đờ, giật mình tỉnh táo lại trong bầu không khí mê loạn, rời khỏi đôi môi nóng bỏng của gã.
“Không…”
Cô không biết gã có nghe thấy sự cự tuyệt theo phản xạ của cô hay không, tiếng động đó nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Những gã không tiếp tục nữa, cũng không buông tay ra, chỉ nhìn cô ở trong bóng tối.
Cô không nhìn thấy rõ mặt gã, cũng không biết nên nói gì.
Nhịp tim của gã cũng nhanh giống cô, thành thực mà nói, nếu gã muốn tiếp tục, cô tuyệt đối không thể, cũng sẽ không kháng cự nữa.
Nhưng… sau một lúc lâu, gã đàn ông này chỉ từ từ, hít vào một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi buông cô ra.
Tàu hỏa ù ù đi về phía trước.
Gã đưa tay khẽ vuốt đôi môi ấm áp ẩm ướt của cô, kéo khóe môi, khàn giọng nói một câu.
“Xin lỗi.”
Không biết vì sao hai chữ đó lại giống như cái đinh, làm cô bị thương.
Cô lắc đầu, nhảy xuống khỏi chỗ trốn, trốn tránh bản thân, rời xa gã.
***
Gã không nên hôn cô.
Nhưng… chết tiệt là thực sự gã không hề cảm thấy hối hận.
Hai tay gối ở sau gáy, Hàn Vũ Kì vẫn nằm ở trên dãy rương hòm, nhìn chằm chằm vào trần xe cách gã không tới 15cm, nghi ngờ phía dưới của mình cần quá nhiều thời gian để có thể giảm bớt sự hưng phấn.
Nếu là trước kia, bình thường nó sẽ biến mất nhanh hơn một chút, nhưng đó không phải là lúc trong bầu không khí tràn ngập mùi của cô, hơn nữa cô còn ở ngay bên cạnh, lại còn bị nhốt với gã trong cùng một không gian kín.
Huống chi, trải qua nhiều năm như vậy, rốt cục nó cũng đã được nếm một chút ngon ngọt, chỉ sợ sẽ không dễ từ bỏ ý đồ nhanh như thế.
Nói thật, đến giờ phút này gã vẫn muốn nhảy xuống, bắt lấy cô, bắt buộc cô thừa nhận ham muốn giữa hai người, chôn chính bản thân mình trong thân thể mềm mại, nóng ẩm đó, thỏa sức phóng thích.
Nhưng nếu chuyện dễ giải quyết như vậy thì tốt, nếu gã có thể thỏa mãn với thân thể mềm mại nhiệt tình của cô thì tốt.
Nhưng thứ gã muốn… cho tới bây giờ không phải chỉ là thân thể của cô.
Lòng tham của gã thật sự rất lớn, nếu chỉ là thân thể thì không thể thỏa mãn gã.
Gã còn muốn trái tim của cô.
Gã muốn cô yêu gã.
Thật ngu ngốc.
Gã nâng khóe môi cười tự giễu, tự đáy lòng mỉa mai chính mình.
Còn yêu?
Đã nhiều năm như vậy rồi, thật…con mẹ nó, không biết gã còn kiên trì cái gì, gã không có hứng thú với người đàn bà khác.
Âm thầm thở dài, gã nhắm mắt lại, chỉ hy vọng sự kích động của gã sẽ không lên cao tới tận khi đến Xanh Pê-téc-bua, gã cũng không biết mình có biện pháp nào để nhẫn nhịn lâu như vậy không, để khôngnhư hổ vồ dê với cô.
Tuy vậy, trong bóng đêm, gã vẫn không nhịn được dần dần hít vào một hơi thật sâu mùi hương của cô, tra tấn chính mình.
[Chú thích]
* Mát-xcơ-va: Moscow/Moskva/Mạc Tư Khoa, thủ đô liên bang Nga.
* Vla-đi-vốt-xtốc: Vladivostok- là trung tâm hành chính của Primorsky Krai- Nga, tọa lạc gần biên giới Nga-Trung Quốc- Bắc Triều Tiên. Đây là thành phố cảng của Hạm đội Thái Bình Dương của Hải quân Nga. Tên của thành phố có nghĩa là “Cai trị phía Đông” trong tiếng Nga. Tên tiếng Trung là Haishenwai-海参崴, Há- Việt là Hải Sâm Uy, nghĩa là “Đầm lầy hải sâm”.
* Xanh Pê-téc-bua: St. Petersburg/ Saint- Peterburg, còn gọi là thành phố Thánh Phê-rô, đây là thành phố lớn thứ nhì của Nga và cũng là cố đô của đế quốc Nga.
Bình luận truyện