Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 173: Thua trong tay em, không thoát ra được



Cô nói xong, Du Dực không nhịn được cười, lần đầu tiên nghe thấy Nhiếp Thu Sính mắng người sắc sảo như vậy, hoàn toàn khác với giọng nói nhỏ nhẹ, ánh mắt dịu dàng mà từ trước đến giờ anh vẫn thấy.

Du Dực nghĩ thầm, quả là người phụ nữ mà anh thích, ngay cả lúc này cũng xinh đẹp đến vậy?

Anh cảm thấy, mình thua tuyệt đối trong tay Nhiếp Thu Sính, không bao giờ thoát nổi nữa rồi.

Du Dực cứ ngẩn ra nhìn Nhiếp Thu Sính.

Cô khẽ cắn môi, mặt đỏ ửng, cấu nhẹ vào tay anh một cái.

Dưới ánh nắng mới của buổi sớm, Nhiếp Thu Sính mỉm cười dựa đầu vào vai Du Dực, chẳng khác gì một cặp vợ chồng trẻ vô cùng hạnh phúc.

Ai nhìn thấy cảnh này cũng phải tự nhủ, đây đúng là một đôi trai tài gái sắc trời sinh.

Thế nhưng người nhà họ Đào không nghĩ được nhiều như thế, bọn họ chỉ biết rằng, Du Dực và Nhiếp Thu Sính không ai chịu nhận tội, không xin lỗi,không bồi thường, lại càng đừng nhắc đến chuyện dọn đi.

Nhiều người như thế này lại không làm họ sợ, thế thì còn gì là bản lĩnh nhà họ Đào nữa, đúng là xấu hổ chẳng biết chui vào đâu.

Bà Đào vội vàng đưa mắt ra hiệu cho anh trai mình.

Ông anh bà ta bước lên phía trước, đập mạnh cây gậy xuống đất, “Ở huyện Bình này, ông chưa từng gặp ai không nể mặt ông, đánh cháu gái ông, lại còn lật lọng không nhận đúng không, để ông xem xem gan chúng mày to đến mức nào, không cho chúng mày nếm mùi nắm đấm với cái gậy này thì hôm nay ông không phải là đàn ông.”

Nói xong hắn ta nhấc cây gậy giơ cao lên giống như sắp đánh đến nơi.

Mọi người bắt đầu kêu lên sửng sốt, Du Dực kéo Nhiếp Thu Sính ra đằng sau, che chở cho Thanh Ti, cây gậy vẫn chưa chạm được đến người anh đã bị đá văng ra xa, trong chốc lát đạp ngã gã béo chắc phải cả tạ thịt, không hề mất chút sức lực nào.

Chỉ nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết, rồi thấy ông anh bà Đào nằm sõng soài trên đất, cây gậy trên tay cũng rơi ra từ khi nào.

Cái thân hình đồ sộ nặng cả tạ ấy giãy giụa ở dưới đất, trông như một núi thịt, không đứng dậy nổi, miệng không ngừng rên rỉ: “Ui ya… ui ya”

Mọi người xung quanh đều há hốc mồm trợn tròn mắt nhìn Du Dực, gã béo nặng cả tạ, sao lại… nói ngã là ngã được, thật là… thật là…

Bà Đào sững sờ, rồi vội vàng quát: “Chúng mày còn đứng đấy làm gì, anh cả bị đánh rồi, chúng mày còn không xông lên à?”

Người nhà bị bà ta khiêu khích, định xông lên, Du Dực bước nhanh tới dùng chân dẫm lên cánh tay ông anh bà Đào, quát lớn: “Tôi xem ai dám động đậy, nếu không, tiếp theo anh ta không phải gãy tay nữa, mà là gãy cổ.”

Nói xung, anh đạp thật mạnh.

Một giây sau, tiếng xương gãy răng rắc với tiếng kêu gào như giết heo cùng lúc vang lên, vang khắp cả khu.

Tất cả mọi người đều run rẩy, sờ sờ xem cánh tay của mình, may quá, chưa gẫy.

Như vậy, anh em nhà bà Đào còn ai dám xông lên nữa.

Đại ca thân hình phì nhiêu như vậy vừa xông lên đã bị đá văng đi, tay cũng gãy rồi, bọn họ mà xông lên, chắc bị đánh cho tan xác mất.

Bà Đào vừa sợ vừa lo, tiếp tục khiêu khích: “Chúng mày đứng đấy làm gì, xông lên mau, nó giỏi lắm thì cũng chỉ có một người, lại không phải ba đầu sáu tay, cả lũ chúng mày lẽ nào lại sợ nó? Nó ghê gớm, nhưng con bé kia với mẹ nó không ghê gớm, đánh bọn nó trước đi… á…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện