Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em
Chương 275: Cô lê nao, cô đả bi anh mê hoảc mât rôi?
Nhiếp Thu Sính thấy mình là người rất lý trí, nhưng mà... ban nãy tận mắt
nhìn thấy cảnh bạo lực, trong tâm trí cô dường như chỉ đọng lại bốn chữ “Du Dực đẹp trai”
Nhiếp Thu Sính chợt nghĩ, sau này đợi Thanh Ti lớn lên, sẽ dạy nó cho dù tìm chồng hay tìm người yêu thì nhất định phải tìm người con trai có khí chất, có trách nhiệm, ngoài ra còn phải có khả năng bảo vệ mình nữa, những điểm này phải bắt buộc có đầu tiên, ví dụ như Du Dực, cứ giống như anh là được.
Ở cùng anh, Nhiếp Thu Sính cảm thấy bản thân như khúc gỗ thừa, cái gì cũng không cần hỏi, không cần nghĩ, cứ như anh vẫn nói chỉ cần nghĩ ngày mai ra sao, sẽ vui như thế nào là
đủ.
Đợi sau khi bọn trộm đi khỏi, cả toa tàu vẫn lặng ngắt như tờ, hệt như thời gian đang ngừng lại vậy. Nhưng một lúc sau, như một nửa bùa chú đã được giải trừ, đột nhiên bùm một tiếng, tất cả mọi người đều bắt đầu nói, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Du Dực, mồm miệng liến thoắng. Có người muốn đến xem nhưng đều bị ánh mắt lạnh lùng của Du Dực dọa cho chùn bước. Anh xoay người, nhìn Nhiếp Thu Sính đang chăm chú nhìn
mình, ánh mắt có chút Xuất thần.
Không biết từ lúc nào Thanh Ti cũng đã tỉnh, ngồi dậy đằng sau Nhiếp Thu Sính, cũng đang nhìn anh.
Du Dực có chút hối hận, có phải lúc nãy hơi bạo lực rồi không, dọa bọn họ một phen rồi. Ánh mắt anh lộ ra vẻ ấm áp, bộ dạng hung hăng tàn nhẫn lúc nãy biến đâu mất, anh xoa Xoa đầu hai mẹ con, nhẹ nhàng hỏi: “Sợ quá
phải không?” Thanh Ti lắc đầu: “Không ạ, ba lợi hại ghê.”
Cô bé hoàn toàn lộ vẻ sùng bái Du Dực, cứ như đang nhìn một anh hùng siêu nhân vậy.
Du Dực vân vê khuôn mặt con: “Thế mau ngủ đi nhé, sẽ không có chuyện gì nữa cả, đến khi trời sáng là nhà mình tới nơi rồi!”
Thanh Ti gật đầu: “Vâng, ba ngủ ngon ạ!” “Con ngủ ngon.”
Du Dực nhìn sang Nhiếp Thu Sính, cô cũng đang nhìn anh, anh khẽ thở dài một tiếng, đột nhiên bế cô từ giường tầng hai xuống.
Nhiếp Thu Sính sợ quá, vội vàng ôm chặt lấy anh. Du Dực không đặt cô xuống, cứ thế để cô ngồi trên đùi.
Nhiếp Thu Sính muốn vùng vẫy nhưng anh cứ cố tình không buông ra, muốn ôm từ nãy rồi mà chỉ sợ cô thấy khó xử. Nhưng bây giờ không có bóng dáng ai đi tới trừ khi có người cố ý đi qua thì mới nhìn thấy “Ngoan, để anh ôm tí nào, vừa nãy có phải là làm em sợ rồi không?” Trong lòng Du Dực đang vắt óc suy tính xem nên giải thích với cô thế nào, nói bản thân anh vốn không phải là người quá bạo lực à, nhưng giải thích như thế này lại chả thành công cốc, thực ra anh là người rất bạo lực mà công việc của anh cũng có nhiều khi phải dùng tới vũ lực để giải quyết.
Trong lúc đang mải vắt óc suy nghĩ nên giải thích ra sao đột nhiên Nhiếp Thu Sính chợt lắc đầu: “Em không sợ”
“Thế sao lại nhìn anh thất thần ra thế?”
Nhiếp Thu Sính cong môi, cái người này sao cứ hỏi mãi thế, lẽ nào phải bắt cô trả lời rằng cô bị anh mê hoặc rồi mới chịu. Thế thì ngại chết.
Cô đột nhiên nhìn thấy sau tay anh có mấy vết bầm, xước da lại còn bị tụ máu, cô vội vã hỏi: “Tay anh bị thương sao không nói, mau chìa ra đây”
Du Dực sững sờ chìa tay ra, giờ anh mới để ý
mải đánh quá nên quên mất, không biết là bị ở chỗ nào nữa, mặt anh thoáng chút e ngại: “Bị thương một chút thôi mà, không sao, đến mai là khỏi, không cần dùng thuốc”
Nhiếp Thu Sính trừng mắt một cái: “Vết xước đằng sau gót chân em, còn nhẹ hơn thế này nhiều, sao anh không bảo là vết thương nhỏ
di?”
nhìn thấy cảnh bạo lực, trong tâm trí cô dường như chỉ đọng lại bốn chữ “Du Dực đẹp trai”
Nhiếp Thu Sính chợt nghĩ, sau này đợi Thanh Ti lớn lên, sẽ dạy nó cho dù tìm chồng hay tìm người yêu thì nhất định phải tìm người con trai có khí chất, có trách nhiệm, ngoài ra còn phải có khả năng bảo vệ mình nữa, những điểm này phải bắt buộc có đầu tiên, ví dụ như Du Dực, cứ giống như anh là được.
Ở cùng anh, Nhiếp Thu Sính cảm thấy bản thân như khúc gỗ thừa, cái gì cũng không cần hỏi, không cần nghĩ, cứ như anh vẫn nói chỉ cần nghĩ ngày mai ra sao, sẽ vui như thế nào là
đủ.
Đợi sau khi bọn trộm đi khỏi, cả toa tàu vẫn lặng ngắt như tờ, hệt như thời gian đang ngừng lại vậy. Nhưng một lúc sau, như một nửa bùa chú đã được giải trừ, đột nhiên bùm một tiếng, tất cả mọi người đều bắt đầu nói, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Du Dực, mồm miệng liến thoắng. Có người muốn đến xem nhưng đều bị ánh mắt lạnh lùng của Du Dực dọa cho chùn bước. Anh xoay người, nhìn Nhiếp Thu Sính đang chăm chú nhìn
mình, ánh mắt có chút Xuất thần.
Không biết từ lúc nào Thanh Ti cũng đã tỉnh, ngồi dậy đằng sau Nhiếp Thu Sính, cũng đang nhìn anh.
Du Dực có chút hối hận, có phải lúc nãy hơi bạo lực rồi không, dọa bọn họ một phen rồi. Ánh mắt anh lộ ra vẻ ấm áp, bộ dạng hung hăng tàn nhẫn lúc nãy biến đâu mất, anh xoa Xoa đầu hai mẹ con, nhẹ nhàng hỏi: “Sợ quá
phải không?” Thanh Ti lắc đầu: “Không ạ, ba lợi hại ghê.”
Cô bé hoàn toàn lộ vẻ sùng bái Du Dực, cứ như đang nhìn một anh hùng siêu nhân vậy.
Du Dực vân vê khuôn mặt con: “Thế mau ngủ đi nhé, sẽ không có chuyện gì nữa cả, đến khi trời sáng là nhà mình tới nơi rồi!”
Thanh Ti gật đầu: “Vâng, ba ngủ ngon ạ!” “Con ngủ ngon.”
Du Dực nhìn sang Nhiếp Thu Sính, cô cũng đang nhìn anh, anh khẽ thở dài một tiếng, đột nhiên bế cô từ giường tầng hai xuống.
Nhiếp Thu Sính sợ quá, vội vàng ôm chặt lấy anh. Du Dực không đặt cô xuống, cứ thế để cô ngồi trên đùi.
Nhiếp Thu Sính muốn vùng vẫy nhưng anh cứ cố tình không buông ra, muốn ôm từ nãy rồi mà chỉ sợ cô thấy khó xử. Nhưng bây giờ không có bóng dáng ai đi tới trừ khi có người cố ý đi qua thì mới nhìn thấy “Ngoan, để anh ôm tí nào, vừa nãy có phải là làm em sợ rồi không?” Trong lòng Du Dực đang vắt óc suy tính xem nên giải thích với cô thế nào, nói bản thân anh vốn không phải là người quá bạo lực à, nhưng giải thích như thế này lại chả thành công cốc, thực ra anh là người rất bạo lực mà công việc của anh cũng có nhiều khi phải dùng tới vũ lực để giải quyết.
Trong lúc đang mải vắt óc suy nghĩ nên giải thích ra sao đột nhiên Nhiếp Thu Sính chợt lắc đầu: “Em không sợ”
“Thế sao lại nhìn anh thất thần ra thế?”
Nhiếp Thu Sính cong môi, cái người này sao cứ hỏi mãi thế, lẽ nào phải bắt cô trả lời rằng cô bị anh mê hoặc rồi mới chịu. Thế thì ngại chết.
Cô đột nhiên nhìn thấy sau tay anh có mấy vết bầm, xước da lại còn bị tụ máu, cô vội vã hỏi: “Tay anh bị thương sao không nói, mau chìa ra đây”
Du Dực sững sờ chìa tay ra, giờ anh mới để ý
mải đánh quá nên quên mất, không biết là bị ở chỗ nào nữa, mặt anh thoáng chút e ngại: “Bị thương một chút thôi mà, không sao, đến mai là khỏi, không cần dùng thuốc”
Nhiếp Thu Sính trừng mắt một cái: “Vết xước đằng sau gót chân em, còn nhẹ hơn thế này nhiều, sao anh không bảo là vết thương nhỏ
di?”
Bình luận truyện