Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 308: Bảo cô ta, cút!



Hiện giờ đã sang buổi chiều, từ sáng khi Thanh Ti rời khỏi đến giờ cũng chưa ăn cái gì, nhất định cô bé đã đói lắm rồi. Nhưng con bé chỉ vừa mới hạ sốt, không thể ăn được đồ ăn nhiều dầu mỡ nên Nhiếp Thu Sính để Du Dực trông Thanh Ti, còn mình xuống bếp.

Anh chàng kia véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Thanh Ti, "Chà, quả thực là một cô bé xinh đẹp đến cực điểm, hạ sốt rồi, không còn vấn đề gì nữa, cũng không cần tiêm... "

Thanh Ti vừa nghe chữ "tiêm" liền nhào tới trong lòng Du Dực: "Ba, con không tiêm đâu."

Du Dực ôm cô bé: "Ngoan, không tiêm, chú ấy đùa với con thôi, đến đây ăn táo trước đi."

Anh cầm trái táo đã gọt vỏ sạch sẽ, bỏ hạt, lại cắt thành những miếng nhỏ giống nhau rồi đưa cho Thanh Ti để cô bé cầm dĩa ăn từng miếng một.

Người đàn ông còn lại ở một bên tấm tắc thở dài: "Đời này tôi chưa bao giờ hình dung rằng cậu lại có lúc ôn nhu kiên nhẫn đến vậy."

Những động tác vô cùng kiên nhẫn vừa rồi của Du Dực khiến anh ta kinh ngạc, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh ta căn bản không dám tưởng tượng rằng có một ngày mình lại nhìn thấy bộ dáng này của Du Dực.

Du Dực nhẹ xoa đầu Thanh Ti: "Con gái là phải nuông chiều, nâng niu."

Anh vừa dứt lời, Thanh Ti đã dùng dĩa châm một miếng táo đưa đến miệng anh: "Ba ơi, ba ăn táo đi... "

Du Dực há miệng ăn, vẻ mặt còn vô cùng đắc ý hướng về người đàn ông kia, nói: "Nhìn đi, con gái của tôi ngoan chưa?"

Anh chàng nọ vô cùng hâm mộ nhìn đĩa táo trong tay Thanh Ti: "Thanh Ti ơi, chú cũng muốn ăn táo."

Thanh Ti liếc mắt nhìn trái táo trên bàn, sau đó cầm một miếng to khổng lồ tới: "Chú, ăn đi!"

Anh chàng... Tức giận nha, cô nhóc này là cố ý, cố ý, cố ý đúng không? Anh chàng quay đầu nhìn về phía Du Dực: "Lại đây đi, hiện tại nói rõ ràng ra xem, chuyện này rốt cuộc là thế nào?"

Du Dực liếc mắt về phía bếp: "Vợ tôi, Nhiếp Thu Sính."

Lại cúi đầu hôn nhẹ lên trán Thanh Ti: "Con gái tôi, Thanh Ti!"

"Sặc, tôi còn từng nghĩ rằng cậu nhất định sẽ độc thân đến già, về sau nhất định sẽ vào chùa làm hoà thương, không ngờ... Chớp mắt một cái cả vợ cả con đều có, mua một tặng một sao?"

Sắc mặt Du Dực lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng liếc qua người đối diện.

"Thanh Ti, con ra xem mẹ nấu cơm xong chưa đi."

Thanh Ti ngoan ngoãn gật đầu, buông chiếc dĩa nhỏ, đứng dậy rời đi. Chờ cô bé đi vào bếp rồi, Du Dực mới đứng dậy, bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc. Anh chàng nọ thấy thế liền sợ hãi, liên tục lùi bước về sau: "Này này, Du Dực, cậu không thể như vậy được, tốt xấu gì tôi cũng vừa chữa khỏi cho con gái cậu mà... "

Du Dực nhếch miệng, dùng một tay xách anh ta lên. Chỉ vài giây sau, anh chàng đã bị ném ra ngoài cửa, ngã trên mặt đất.

Du Dực cười ha hả: "Cho nên tôi chỉ đem cậu ném ra ngoài, bằng không cậu nghĩ cậu còn có thể rời khỏi tiểu khu này sao?"

Chàng trai nọ còn muốn nói chuyện nhưng cửa phòng đã rầm một tiếng đóng lại, anh ta đành xách hòm thuốc của mình lên lẩm bẩm: "Thằng nhóc xấu xa, trọng sắc khinh bạn."

Nhiếp Thu Sính cùng Thanh Ti nấu cơm xong xuôi rồi đi ra đã thấy phòng khách không còn bóng người: "Ơ, người đâu rồi?"

"Có việc nên đi trước rồi."

Nhiếp Thu Sính không nghĩ nhiều, chỉ chăm sóc con gái ăn cơm.

...

Hải Thành – đêm đã về khuya, Hạ An Lan còn chưa đi ngủ, thư ký của anh bưng tới một ly cà phê: "Thị Trưởng, anh nghỉ ngơi một chút đi."

"Du Dực còn không có động tĩnh gì sao? Anh ta khó mời như vậy?"

Thư ký giải thích: "Chuyện này không hẳn như vậy, Nguỵ Cục Trưởng nói hôm nay con gái anh ta ở trung tâm thương mại thiếu chút nữa bị người ta lừa bán, tuy rằng đã tìm được cô bé nhưng cả mẹ lẫn con đều bị kinh hãi nên mới không đến đây ngay được."

"Bọn buôn người trong nước giờ thực sự càn rỡ rồi, phải nghiêm trị mới được."

"Nhưng mà, cái kia... Thị Trưởng, tiểu thư Hạ Như Sương... Hai ngày nay một mực muốn gặp anh."

Hạ An Lan nhếch môi: "Ngày mai nói với cô ta, bảo cô ta cút đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện