Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em
Chương 327: Có em ở đây, sao anh nỡ không về được
Dường như trong khoảnh khắc tiếng nói của anh vang lên trong bóng đêm, Nhiếp Thu Sính cũng đồng thời ngửi thấy một hơi thở quen thuộc.
Mới vừa rồi đụng một cái, mũi của cô có chút đau xót, lại nghe được tiếng nói của anh, chỉ cảm cảm thấy đau xót mạnh mẽ hơn, mắt đều không khống chế được dần dần cay cay.
Anh rốt cuộc đã trở về, mấy ngày nay, anh không ở nhà, cô luôn cảm thấy, trong cái nhà này giống như lập tức trống rỗng hơn phân nửa, lòng của cô cũng theo đó trống rỗng, không có suy giảm.
Bây giờ, anh trở lại một cái, nghe được tiếng nói của anh, cảm giác được hai cánh tay anh mạnh mẽ ôm cô.
Lòng của Nhiếp Thu Sính vốn trống rỗng như có thể nghe được tiếng vang, ngay lập tức được lấp đầy.
Cô há mồm cắn tay che miệng, sức lực không lớn, nhưng cũng không coi là nhỏ, cắn tới Du Dực có một chút xíu nhoi nhói.
Du Dực buông Nhiếp Thu Sính ra, cúi đầu, để trước cái trán của cô: "Tại sao còn chưa ngủ, có phải đang đợi anh không?"
Trong bóng tối ánh trăng trong veo, chiếu vào phòng khách một chút ánh sáng, nhờ ánh sáng leo lét này, cô có thể thấy rõ ràng con mắt sáng lên kinh người của Du Dực, bên trong phảng phất có hai ngọn lửa bùng lên, dựa gần vào có thể cảm nhận được ánh mắt của anh phát ra nhiệt độ nóng bỏng.
Mặt Nhiếp Thu Sính không khỏi có chút nóng, đẩy anh một chút, hé miệng nói: "Anh còn biết trở về."
Nói xong, cô liền thấy hối hận, cô không muốn nói lời này, nhưng cũng không biết thế nào vừa lên tiếng, chưa qua não đã nói ngay, hơn nữa còn đều là u oán, càng giống như là làm nũng.
Du Dực đem cô ôm chặt hơn, liên tiếp hôn lên trán lên mắt cô: "Có em ở đây, sao anh nỡ không về được."
Trên người Nhiếp Thu Sính mặc đồ ngủ phong phanh, được anh ôm vào trong ngực, tay ôm lấy eo thon của cô, nhiệt độ cơ thể của cô xuyên qua vải vóc mỏng manh, Du Dực thấy giống như có thể cảm nhận được cảm giác vuốt ve da thịt mịn màng của cô, trong lòng như có mấy nghìn cái tay nhỏ bé ở đó vuốt ve trêu chọc, khiến lòng anh ngứa ngáy khó nhịn.
Khi ở Hải Thành, đầy đầu đều muốn thấy cô, mong muốn có thể chắp thêm đôi cánh, nháy mắt liền bay trở về, hôm nay đã trở về rồi, ôm cô, lại thấy như càng nhớ nhung nhiều hơn.
Nhiếp Thu Sính nhỏ giọng thì thầm một câu: "Nhớ em... Nhiều ngày như vậy, anh mới gọi điện thoại cho em một lần... "
Nói xong, cô lại hối hận, thật là muốn che miệng lại, ngày hôm nay thế nào nói đều là như vậy?
Cô không nên nói như vậy, có cảm giác mình giống như một... oán phụ nơi khuê phòng.
Nhiếp Thu Sính muốn giải thích, thế nhưng, lúc này càng giải thích giống như càng tô đen.
Cô cắn cắn môi, dứt khoát không nói lời nào.
Du Dực nghe được lời của cô, ở trong lòng vui sướng ào ạt ào ạt bốc lên, càng thêm không kiềm chế được, nhưng anh không dám lỗ mãng, môi của anh từ từ đi xuống, nhẹ nhàng dán trên môi Nhiếp Thu Sính.
Chậm rãi nói: "Bởi vì anh gọi điện thoại thì nhớ em hơn, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu anh cảm nhận được cái gì là nỗi nhớ nhà giống như mũi tên, Thu Sính, anh rất nhớ em... Hiện tại, càng nhớ hơn... "
Âm cuối cùng dần dần mất hẳn ở giữa môi hai người...
Trong bóng đêm răng môi quấn quýt phát ra nỉ non, quyến rũ lòng người, tay của Nhiếp Thu Sính chẳng biết lúc nào đã từ chống cự, thành thuận theo, thậm chí còn nghênh hợp, hai cánh tay của cô biến thành ôm cổ anh, thân thể hoàn toàn tựa vào trong ngực của anh, tất cả chống đỡ, đều đến từ chính anh, tựa như cuộc sống của cô, con đường của cô sau khi gặp anh, anh cho cô một cuộc sống mới, cho cô tất cả của bây giờ.
Tiểu biệt thắng tân hôn, lời này quả nhiên không phải nói xuông, lúc trước Nhiếp Thu Sính đối mặt với Du Dực, lúc nào cũng có một chút ngượng ngùng.
Mới vừa rồi đụng một cái, mũi của cô có chút đau xót, lại nghe được tiếng nói của anh, chỉ cảm cảm thấy đau xót mạnh mẽ hơn, mắt đều không khống chế được dần dần cay cay.
Anh rốt cuộc đã trở về, mấy ngày nay, anh không ở nhà, cô luôn cảm thấy, trong cái nhà này giống như lập tức trống rỗng hơn phân nửa, lòng của cô cũng theo đó trống rỗng, không có suy giảm.
Bây giờ, anh trở lại một cái, nghe được tiếng nói của anh, cảm giác được hai cánh tay anh mạnh mẽ ôm cô.
Lòng của Nhiếp Thu Sính vốn trống rỗng như có thể nghe được tiếng vang, ngay lập tức được lấp đầy.
Cô há mồm cắn tay che miệng, sức lực không lớn, nhưng cũng không coi là nhỏ, cắn tới Du Dực có một chút xíu nhoi nhói.
Du Dực buông Nhiếp Thu Sính ra, cúi đầu, để trước cái trán của cô: "Tại sao còn chưa ngủ, có phải đang đợi anh không?"
Trong bóng tối ánh trăng trong veo, chiếu vào phòng khách một chút ánh sáng, nhờ ánh sáng leo lét này, cô có thể thấy rõ ràng con mắt sáng lên kinh người của Du Dực, bên trong phảng phất có hai ngọn lửa bùng lên, dựa gần vào có thể cảm nhận được ánh mắt của anh phát ra nhiệt độ nóng bỏng.
Mặt Nhiếp Thu Sính không khỏi có chút nóng, đẩy anh một chút, hé miệng nói: "Anh còn biết trở về."
Nói xong, cô liền thấy hối hận, cô không muốn nói lời này, nhưng cũng không biết thế nào vừa lên tiếng, chưa qua não đã nói ngay, hơn nữa còn đều là u oán, càng giống như là làm nũng.
Du Dực đem cô ôm chặt hơn, liên tiếp hôn lên trán lên mắt cô: "Có em ở đây, sao anh nỡ không về được."
Trên người Nhiếp Thu Sính mặc đồ ngủ phong phanh, được anh ôm vào trong ngực, tay ôm lấy eo thon của cô, nhiệt độ cơ thể của cô xuyên qua vải vóc mỏng manh, Du Dực thấy giống như có thể cảm nhận được cảm giác vuốt ve da thịt mịn màng của cô, trong lòng như có mấy nghìn cái tay nhỏ bé ở đó vuốt ve trêu chọc, khiến lòng anh ngứa ngáy khó nhịn.
Khi ở Hải Thành, đầy đầu đều muốn thấy cô, mong muốn có thể chắp thêm đôi cánh, nháy mắt liền bay trở về, hôm nay đã trở về rồi, ôm cô, lại thấy như càng nhớ nhung nhiều hơn.
Nhiếp Thu Sính nhỏ giọng thì thầm một câu: "Nhớ em... Nhiều ngày như vậy, anh mới gọi điện thoại cho em một lần... "
Nói xong, cô lại hối hận, thật là muốn che miệng lại, ngày hôm nay thế nào nói đều là như vậy?
Cô không nên nói như vậy, có cảm giác mình giống như một... oán phụ nơi khuê phòng.
Nhiếp Thu Sính muốn giải thích, thế nhưng, lúc này càng giải thích giống như càng tô đen.
Cô cắn cắn môi, dứt khoát không nói lời nào.
Du Dực nghe được lời của cô, ở trong lòng vui sướng ào ạt ào ạt bốc lên, càng thêm không kiềm chế được, nhưng anh không dám lỗ mãng, môi của anh từ từ đi xuống, nhẹ nhàng dán trên môi Nhiếp Thu Sính.
Chậm rãi nói: "Bởi vì anh gọi điện thoại thì nhớ em hơn, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu anh cảm nhận được cái gì là nỗi nhớ nhà giống như mũi tên, Thu Sính, anh rất nhớ em... Hiện tại, càng nhớ hơn... "
Âm cuối cùng dần dần mất hẳn ở giữa môi hai người...
Trong bóng đêm răng môi quấn quýt phát ra nỉ non, quyến rũ lòng người, tay của Nhiếp Thu Sính chẳng biết lúc nào đã từ chống cự, thành thuận theo, thậm chí còn nghênh hợp, hai cánh tay của cô biến thành ôm cổ anh, thân thể hoàn toàn tựa vào trong ngực của anh, tất cả chống đỡ, đều đến từ chính anh, tựa như cuộc sống của cô, con đường của cô sau khi gặp anh, anh cho cô một cuộc sống mới, cho cô tất cả của bây giờ.
Tiểu biệt thắng tân hôn, lời này quả nhiên không phải nói xuông, lúc trước Nhiếp Thu Sính đối mặt với Du Dực, lúc nào cũng có một chút ngượng ngùng.
Bình luận truyện