Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi
Chương 148: Yến Thanh Ti là người của tôi, các người đừng hòng động vào
Nhạc Thính Phong cười lạnh trong lòng, làm ăn tử tế ngay từ đầu có phải là được rồi không, cứ phải để anh giục mới yên.
Nhạc Thính Phong giơ tay lên, lập tức nhân viên phục vụ chạy tới rót đầy rượu cho mấy người kia.
"Tốt lắm, ly rượu này là để chúc các vị bấm máy thuận lợi."
Nhà sản xuất với đạo diễn khổ tâm trong lòng, đã đồng ý rồi còn bắt người ta uống là sao.
Nhưng họ vẫn phải bưng ly lên: "Cảm ơn Nhạc tổng."
Họ nốc cạn một hơi, Nhạc Thính Phong vẫn không động tới một ly, ý rõ ràng là các người chọc giận tôi, hôm nay tôi tới xử lí các người.
Đạo diễn Quách rượu bốc lên đỏ hết cả mặt, nói: "Nói tới bộ phim, giờ chúng tôi cũng gặp phải vấn đề nan giả, chính là mảng chế tác hậu kì, chúng tôi muốn mời đoàn chế tác từ nước ngoài về, nhưng vẫn chưa đâu vào đâu cả, mong Nhạc tổng sẽ giúp đỡ."
Đạo diễn Quách thấp thỏm trong lòng, tuy hắn không nói rõ, nhưng mọi người đều có thể hiểu chưa giải quyết được chẳng phải là vì vấn đề tài chính sao.
Nhạc Thính Phong biếng nhác đáp: "Đây mà cũng là "chuyện" à? Theo như tôi thấy, chỉ cần những chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì không còn gọi là “chuyện” nữa."
Câu này thật sự khiến người ta muốn đấm cho anh một phát thật mạnh.
Anh có tiền thì anh được cái quyền khinh khỉnh vậy đấy hả.
Phải, không sai, người ta có tiền nên người ta tùy hứng thế đấy.
Đạo diễn Quách vui mừng nói: "Cảm......."
Nhạc Thính Phong ngắt lời hắn: "Đừng vội cảm ơn, tuy tiền không thành vấn đề, nhưng tôi vẫn muốn dùng tiền vào mục đích chính đáng, đừng có chơi tôi, người của tôi, các người đừng hòng động vào."
Nhạc Thính Phong đang cảnh cáo bọn họ, đừng có đồng ý với anh rồi, sau đó lại dở trò với Yến Thanh Ti.
Nói rồi Nhạc Thính Phong cảm thấy anh muốn lên mặt một chút, mà anh lên mặt làm quái gì chứ.
Anh bỏ ra bao nhiêu tiền như vậy, cuối cùng chỉ đổi lại được có hai đồng bọ, làm ăn không thể như vậy được, cứ tiếp tục như vậy thì bao nhiêu của cải nhà họ Nhạc cũng bị anh bán sạch mất.
Thế nhưng anh vẫn không thể ngăn được cảm giác muốn táng gia bại sản vì Yến Thanh Ti.
Nhà sản xuất vội vàng nói: "Yên tâm, nhất định sẽ không đâu."
Mấy người bên đoàn làm phim "Lãnh Hương" uống xong mấy ly rượu, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, họ chỉ nghĩ rằng Yến Thanh Ti là một ngôi sao nhỏ được bao dưỡng, nhưng hoàn toàn không ngờ được thái tử Nhạc Thị lại xem trọng cô tới vậy.
Vốn dĩ còn muốn để Yến Thanh Ti chịu chút khổ sở lúc quay phim, nhưng giờ ý nghĩ này đều tiêu tán cả rồi.
Hết cách, ai bảo ngươi đi cầu xin người ta, ai bảo ngươi không có tiền, vậy ngươi phải làm cháu người ta thôi.
Thái độ của Nhạc Thính Phong từ đầu tới cuối chính là: Nhà ông giàu, có giỏi thì mày giàu giống ông đi, ông có thể dùng tiền để đập chết mày, mày làm được không? Nếu không thể thì đừng có dở trò với ông!
Họ không so được với Nhạc Thính Phong, làng giải trí đôi khi nhìn có vẻ tươi sáng lắm.
Nhưng trên thực tế, chỉ có họ mới biết có bao nhiêu đau khổ, không có khoản đầu tư lớn thì sẽ chẳng có gì hết.
Nhạc Thính Phong có được đáp án hài lòng, chuốc mấy người đó say ngất ngưởng mới để người tiễn họ đi.
Xong chuyện, Nhạc Thính Phong thấy tâm trạng anh thật tốt.
Phòng bao trọn yên tĩnh trở lại, Khúc Kính ngáp một cái.
"Sếp à, tan làm được chưa đây?"
Nhạc Thính Phong kéo nhẹ cà vạt: "Biến đi."
Khúc Kính ra tới của, ngoảnh lại hỏi: "Sếp, mấy đồng trên bàn sếp nghe nói là tiền típ cô Yến thưởng cho? Sếp à, chúng ta đền lại có phải hơi nhiều rồi không?"
Nhạc Thính Phong tóm ly rượu trống trên bàn ném qua.
Khúc Kính đã sớm chuẩn bị nên lặn mất rồi.
Bên ngoài, Khúc Kính lớn tiếng: "Anh, anh nói xem anh vừa đền tiền, lại đền người, có thiệt không cơ chứ?"
-------------
Nhạc thổ hào: Mình bại gia, mình thấy kiêu ngạo chưa? Mình ngu, mình thấy tự hào chưa?
Nhạc Thính Phong giơ tay lên, lập tức nhân viên phục vụ chạy tới rót đầy rượu cho mấy người kia.
"Tốt lắm, ly rượu này là để chúc các vị bấm máy thuận lợi."
Nhà sản xuất với đạo diễn khổ tâm trong lòng, đã đồng ý rồi còn bắt người ta uống là sao.
Nhưng họ vẫn phải bưng ly lên: "Cảm ơn Nhạc tổng."
Họ nốc cạn một hơi, Nhạc Thính Phong vẫn không động tới một ly, ý rõ ràng là các người chọc giận tôi, hôm nay tôi tới xử lí các người.
Đạo diễn Quách rượu bốc lên đỏ hết cả mặt, nói: "Nói tới bộ phim, giờ chúng tôi cũng gặp phải vấn đề nan giả, chính là mảng chế tác hậu kì, chúng tôi muốn mời đoàn chế tác từ nước ngoài về, nhưng vẫn chưa đâu vào đâu cả, mong Nhạc tổng sẽ giúp đỡ."
Đạo diễn Quách thấp thỏm trong lòng, tuy hắn không nói rõ, nhưng mọi người đều có thể hiểu chưa giải quyết được chẳng phải là vì vấn đề tài chính sao.
Nhạc Thính Phong biếng nhác đáp: "Đây mà cũng là "chuyện" à? Theo như tôi thấy, chỉ cần những chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì không còn gọi là “chuyện” nữa."
Câu này thật sự khiến người ta muốn đấm cho anh một phát thật mạnh.
Anh có tiền thì anh được cái quyền khinh khỉnh vậy đấy hả.
Phải, không sai, người ta có tiền nên người ta tùy hứng thế đấy.
Đạo diễn Quách vui mừng nói: "Cảm......."
Nhạc Thính Phong ngắt lời hắn: "Đừng vội cảm ơn, tuy tiền không thành vấn đề, nhưng tôi vẫn muốn dùng tiền vào mục đích chính đáng, đừng có chơi tôi, người của tôi, các người đừng hòng động vào."
Nhạc Thính Phong đang cảnh cáo bọn họ, đừng có đồng ý với anh rồi, sau đó lại dở trò với Yến Thanh Ti.
Nói rồi Nhạc Thính Phong cảm thấy anh muốn lên mặt một chút, mà anh lên mặt làm quái gì chứ.
Anh bỏ ra bao nhiêu tiền như vậy, cuối cùng chỉ đổi lại được có hai đồng bọ, làm ăn không thể như vậy được, cứ tiếp tục như vậy thì bao nhiêu của cải nhà họ Nhạc cũng bị anh bán sạch mất.
Thế nhưng anh vẫn không thể ngăn được cảm giác muốn táng gia bại sản vì Yến Thanh Ti.
Nhà sản xuất vội vàng nói: "Yên tâm, nhất định sẽ không đâu."
Mấy người bên đoàn làm phim "Lãnh Hương" uống xong mấy ly rượu, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, họ chỉ nghĩ rằng Yến Thanh Ti là một ngôi sao nhỏ được bao dưỡng, nhưng hoàn toàn không ngờ được thái tử Nhạc Thị lại xem trọng cô tới vậy.
Vốn dĩ còn muốn để Yến Thanh Ti chịu chút khổ sở lúc quay phim, nhưng giờ ý nghĩ này đều tiêu tán cả rồi.
Hết cách, ai bảo ngươi đi cầu xin người ta, ai bảo ngươi không có tiền, vậy ngươi phải làm cháu người ta thôi.
Thái độ của Nhạc Thính Phong từ đầu tới cuối chính là: Nhà ông giàu, có giỏi thì mày giàu giống ông đi, ông có thể dùng tiền để đập chết mày, mày làm được không? Nếu không thể thì đừng có dở trò với ông!
Họ không so được với Nhạc Thính Phong, làng giải trí đôi khi nhìn có vẻ tươi sáng lắm.
Nhưng trên thực tế, chỉ có họ mới biết có bao nhiêu đau khổ, không có khoản đầu tư lớn thì sẽ chẳng có gì hết.
Nhạc Thính Phong có được đáp án hài lòng, chuốc mấy người đó say ngất ngưởng mới để người tiễn họ đi.
Xong chuyện, Nhạc Thính Phong thấy tâm trạng anh thật tốt.
Phòng bao trọn yên tĩnh trở lại, Khúc Kính ngáp một cái.
"Sếp à, tan làm được chưa đây?"
Nhạc Thính Phong kéo nhẹ cà vạt: "Biến đi."
Khúc Kính ra tới của, ngoảnh lại hỏi: "Sếp, mấy đồng trên bàn sếp nghe nói là tiền típ cô Yến thưởng cho? Sếp à, chúng ta đền lại có phải hơi nhiều rồi không?"
Nhạc Thính Phong tóm ly rượu trống trên bàn ném qua.
Khúc Kính đã sớm chuẩn bị nên lặn mất rồi.
Bên ngoài, Khúc Kính lớn tiếng: "Anh, anh nói xem anh vừa đền tiền, lại đền người, có thiệt không cơ chứ?"
-------------
Nhạc thổ hào: Mình bại gia, mình thấy kiêu ngạo chưa? Mình ngu, mình thấy tự hào chưa?
Bình luận truyện