Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 161: Mẹ nó ai là người phụ nữ của anh?



Còn chưa đi thang máy, Cận Tuyết Sơ bịt kín từ đầu đến chân bước ra từ thang máy, thấy Yến Thanh Ti liền mở miệng: “Khéo thế, đúng đang muốn tìm cô bàn về việc quảng bá…”

Yến Thanh Ti ngắt lời anh ta: “Giờ tôi mệt lắm rồi, không muốn nói chuyện gì hết, anh mau mau mở cửa đi, tôi mượn nhà anh ngủ một lát.”

Yến Thanh Ti mệt đến nỗi chẳng muốn nhấc chân đi đâu hết, tiếng máy khoan ầm ầm, khiến cho đầu cô đang ong ong như búa bổ. Cô sợ nhìn mặt Nhạc Thính Phong thêm một giây nữa thôi là cô cầm cả cái va li đập thẳng vào mặt anh ta luôn. Cái gã khốn nạn này, không chỉnh chết anh ta, ông trời cũng không đồng ý.

Cận Tuyết Sơ ngây ra, trong lòng trào dâng một niềm vui sướng, Yến Thanh Ti vậy là muốn cùng anh…

Vừa vui mừng được một giây, đột nhiên có một giọng nói lạnh buốt kéo Cận Tuyết Sơ ra khỏi cái mớ suy nghĩ đen tối của anh ta: “CMN, tôi còn ở đây mà em dám chui vào nhà của gã đàn ông khác, em có coi tôi thành người chết à?”

Cận Tuyết Sơ khiếp sợ nhìn Nhạc Thính Phong từ đằng sau bước tới, nếu dùng từ ngữ trong tiểu thuyết võ hiệp để miêu tả thì Nhạc Thính Phong bây giờ toàn thân đầy sát khí, trông rất đáng sợ.

Lúc công ty bị thu mua, Cận Tuyết Sơ đã từng gặp Nhạc Thính Phong, nhưng với thân phận của anh ta mà xuất hiện tại một nơi như này, đúng là dọa anh hết hồn

Nhưng, cái khiến anh ta khiếp sợ nhất lại là Nhạc Chính Phong và Yến Thanh Ti hai người họ… quen nhau!

Yến Thanh Ti nghiêng người nhìn Nhạc Thính Phong châm chọc: “Anh mà là người à?’

Nhạc Thính Phong cười: “Không phải, tôi là con chó đã cắn em.”

Yến Thanh Ti còn chưa kịp mở miệng mắng anh ta, Nhạc Thính Phong đã nói tiếp: “Đã không phải là người, thì sao có thể có lí trí giống như con người được.”

Nói rồi, kéo Yến Thanh Ti ôm vào lòng, khuỷu tay kẹp chặt lấy Yến Thanh Ti lôi cô ra nhấn thang máy.

Mắng thì cũng mắng rồi, không làm tí gì gọi là mất lí trí thì sao xứng được với cái bản mặt vô lại này của anh chứ.

Yến Thanh Ti vừa nghe đã tức đến nỗi sắp nổ phổi, quát lên: “Anh bỏ tôi ra, có bản lĩnh thì bỏ tôi ra, tôi cho anh một giọt thuốc độc, độc chết mẹ anh bây giờ.”

Thang máy đang đi lên, Nhạc Thính Phong ôm chặt lấy Yến Thanh Ti không cho cô nhúc nhích, siết cằm cô: “Tin chứ, tôi còn tin sau khi tôi chết em còn lột da tôi nữa kìa.”

Cận Tuyết Sơ lúc này mới phục hồi tinh thần, tháo khẩu trang ra, tiến tới gần bọn họ: “Nhạc Tổng, ép buộc người khác như thế hình như không được hay lắm đâu.”

Nhạc Thính Phong liếc Cận Tuyết Sơ một cái, nhìn bằng một con mắt khinh thường, như đập nát cái vẻ cao ngạo tự phụ mà anh ta vẫn hay thể hiện trước mặt người khác.

Nhạc Thính Phong nói: “Chuyện giữa tôi và người phụ nữ của tôi, anh đừng có xen vào.”

Yến Thanh Ti suýt nữa thì ngất, cô hét lên: “Cmn, ai là người phụ nữ của anh?”

"Bốp", Nhạc Thính Phong đánh một phát vào mông Yến Thanh Ti, lạnh giọng: “Em im miệng cho tôi, sảy thai rồi mà còn nói là không phải?”

Yến Thanh Ti suýt thì phum ra một búng máu, sảy sảy cái thằng cha nhà anh ấy mà sảy.

Lần này thì cô đã biết thế nào là tự vác đá đập vào chân mình, lúc đầu chỉ muốn khiến cho Nhạc Thính Phong phải ghê tởm, giờ lại thành ra cô bị chính mình làm cho buồn nôn. Nhưng mà cô càng không ngờ được Nhạc Thính Phong lại nói chuyện này ra, thể diện của anh ta đâu rồi, đâu mất rồi?

Cận Tuyết Sơ kinh ngạc nhìn Yến Thanh Ti, thấy cô hổn hển tức giận, nghĩ cô đang thẹn quá hoá giận.

Một người như Nhạc Thính Phong tuyệt đối sẽ không nói những chuyện riêng tư này ra, anh ta mà đã nói, vậy thì chắc… là thật.

Quan hệ giữa Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong là... loại quan hệ đó sao?

Trong lòng Cận Tuyết Sơ đột nhiên có một cảm giác... không biết nên diễn đạt thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện