Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 317: Chưa từng gặp ai đáng yêu như bà



Yến Thanh Ti vừa nghe thấy liền bật cười, chắc cô chưa từng gặp ai đáng yêu như Nhạc phu nhân mất. 

Cô quay lại, gật đầu: "Vâng, bác nói đúng.... đôi khi anh ấy....... đúng là cũng không tồi tệ lắm....."

"Aiz, vậy cô......."

Yến Thanh ngắt lời Nhạc phu nhân: "Lời của bác thôi đừng nói ra, con là hạng người gì, mọi người đều biết, con với anh ấy chỉ chơi đùa với nhau thôi là được rồi, nếu tới với nhau thật...... Sợ rằng không ai chơi nổi nữa mất, cảm ơn bác........ đã không nhìn nhận con như những người khác."

"Cô......."

"Con đi đây."

Nhạc phu nhân nhìn Yến Thanh Ti ra ngoài, khẽ thở dài, thật ra, bà cũng rất mâu thuẫn, cô gái này có trong lòng có chuyện, lại là chuyện trong gia đình, kì thực cũng không hợp với con trai bà, nhưng con trai bà lại thích người ta, hơn nữa........ bà, cũng không ghét cô.

Có điều, cũng chẳng cần bà phải nhọc lòng, con gái nhà người ta căn bản không có suy nghĩ ấy.

Nhạc phu nhân nhìn nhìn căn phòng của Yến Thanh Ti một lượt, đồ đạc không nhiều, đồ trang điểm thậm chí còn chẳng nhiều bằng bà, còn có cả đồ của con trai bà nữa.

Nhạc phu nhân bĩu môi, con trai bà là người thế nào bà còn không biết sao, một người kén cá chọn canh như nó, nhưng giờ lại vì Yến Thanh Ti mà ở một nơi như thế này, bị đuổi ra khỏi phòng bao nhiêu lần cũng không phát giận, điều này có nghĩa là gì đây, người sáng suốt ai chẳng nhìn ra, cũng chỉ có thằng con ngốc của bà, giờ vẫn còn đang mông lung thôi.

Thật ra nếu con trai bà có thể sống yên ổn, có thể hạnh phúc mỗi ngày thì cũng là chuyện tốt mà.

Cô gái này, nhiều khi cũng rất tốt!

............

Nhạc Thính Phong trở lại chỉ thấy mỗi mẹ anh, "Mẹ, người đâu rồi?"

Nhạc phu nhân đen mặt: "Mẹ không phải là người à?"

"Không phải, con nói cô ấy cơ?"

"Tới phim trường rồi."

Nhạc Thính Phong đặt đồ anh vừa mua về xuống, "Mẹ, mẹ ăn chút gì trước đi, con tới phim trường một chuyến."

"Con tới làm gì?"

Nhạc Thính Phong còn chẳng buồn nghĩ mà trả lời luôn: "Đưa đồ ăn cho cô ấy, mẹ không biết đâu, mấy ngày trước cô ấy bị ngất, bác sĩ nói cô ấy bị thiếu chất, lao động quá sức, còn bị đau dạ dày nghiêm trọng, cô ấy không ăn sáng là không được, hôm nay nóng như vậy, con sợ cô ấy không chịu nổi."

Nhạc phu nhân kinh ngạc nhìn Nhạc Thính Phong, những lời quan tâm săn sóc này thốt ra từ miệng con trai bà, bà có một cảm giác xúc động không nói thành lời, con trai bà cuối cùng cũng học được cách không sống "ích kỉ" nữa rồi.

Từ nhỏ đã khuyết thiếu sự chăm sóc của người cha nên tính cách Nhạc Thính Phong lớn lên có chút nghiêng lệch. Sự khuyết thiếu tình thương cộng thêm được việc được tất cả mọi người tung hô bợ đỡ khiến sự lạnh lùng máu lạnh ăn sâu vào con người nó. Đặc biệt là hồi học cấp hai cấp ba, nghịch vô cùng, suốt ngày chỉ biết có đánh nhau. Sau này, lớn hơn một chút mới học được cách kiềm chế, nhưng có nhiều thứ từ tận sâu trong tâm khảm thì vẫn không thay đổi được, không biết quan tâm, cũng không biết thương xót người khác, nhưng giờ cuối cùng bà cũng có thể nhìn thấy ngày này rồi.

Nhạc phu nhân khẽ nói: "Con trai, con có từng nghĩ tại sao con lại quan tâm tới con bé như vậy không, con nghĩ mà xem, thật lòng con muốn gì, nếu cứ mơ hồ mãi như thế, sớm muộn gì cũng sẽ chịu khổ đấy biết không."

Nhạc Thính Phong ngẩn ra, một lúc sau anh mới gật đầu: "Con biết rồi, con sẽ suy nghĩ kĩ càng, mẹ về phòng mẹ nghỉ đi, phải rồi, cô ấy.......... có nói gì với mẹ không?"

Mắt Nhạc phu nhân sáng lên: "Không có gì, mẹ nói với con bé, con trai mẹ rất tốt, không bằng cứ xem xét thử xem, ờ, con bé có bảo lại là đôi lúc cũng thấy con rất được.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện