Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi
Chương 527: Hôn một cái, ngủ một giấc là xong chuyện!
Tóc rối lên rồi!!!
Quần áo nhàu hết cả rồi!!!
Trong đầu mỗi người đang dùng hàng vạn chữ để tưởng tượng ra muôn cảnh hộc máu, ngay đến cả Tống Thanh Ngạn cũng không nhịn được phải nhìn Yến Thanh Ti bằng con mắt khác, ánh mắt có phần phức tạp, mang theo chút không hài lòng không quá rõ ràng.
Lúc Quý Miên Miên đang trang điểm lại cho Yến Thanh Ti, cô hỏi: "Chị, chị giỏi thật, ông chủ Nhạc đã nguôi giận chưa?"
Yến Thanh Ti cúi đầu cho Quý Miên Miên đánh lại phần trán của cô, cô nói: "Em nghĩ xem chị là ai chứ?"
Quý Miên Miên liếm môi, hóng hớt hỏi: "Nhưng... trong thời gian ngắn như thế, chắc... đâu thể ngủ với nhau được chứ?"
"Đối phó với loại đàn ông này không cần phải lãng phí thời gian, cũng chẳng cần phí nước bọt làm gì, không cần nói hai lời, hôn thẳng luôn, cứ lấp miệng anh ta lại trước, hôn cho anh ta hồ đồ rồi thì cái gì cũng dễ nói hết."
Quý Miên Miên mắt sáng như sao, hoàn toàn mê muội, cô kích động nói: "Thần tượng... xin nhận của em một lạy."
Yến Thanh Ti nhìn bộ dạng đơn thuần của Quý Miên Miên, cô véo gương mặt bầu bĩnh của cô bé, nói: "Sau này đợi khi nào em có bạn trai rồi, lúc làm sai gì, không cần phải bày ra dáng vẻ tội lỗi làm gì cả, cũng chẳng phải nói gì hết, cứ hôn cho chị, rồi cứ thế mà làm những bước còn lại, đơn giản lại hiệu quả."
Quý Miên Miên chớp mắt: "Những bước còn lại?"
"Toàn bộ quá trình sẽ là hôn một cái, ngủ một giấc thế là xong chuyện."
Yến Thanh Ti chỉnh lại quần áo rồi vào trường quay, Quý Miên Miên vội lấy một quyển sổ nhỏ ra ghi lại những lời nói chí lí của nữ thần.
Cảnh này của Yến Thanh Ti là cảnh cô phải chia tay với Tống Thanh Ngạn, bầu không khí kìm nén, hai người nắm tay nhau đi qua những con đường quen thuộc, dòng người nườm nượp lướt qua, xung quanh rộn ràng, nhốn nháo, chỉ có họ là yên lặng.
Như thể con đường phía trước không có điểm tận cùng, như thể thời đại mà họ đang sống, vận mệnh tương lai đều mờ mịt không nhìn thấy hi vọng.
Kết thúc cảnh quay, Yến Thanh Ti và Tống Thanh Ngạn buông tay nhau ra, trời rất nóng, lòng bàn tay hai người đều đổ một tầng mồ hôi.
Trợ lí còn chưa chạy tới, Tống Thanh Ngạn ngập ngừng một lúc rồi nói: "Tuy tôi không phản đối việc các nữ diễn viên dùng thủ đoạn của họ để đạt được những thứ mà họ muốn, nhưng cô là người có diễn xuất tốt, dù cho không phải dựa vào những thứ đó cô cũng có thể xuất đầu, cũng có thể thành công. Nếu có thể sạch sẽ một chút, tại sao cô lại cứ phải sống..."
Tống Thanh Ngạn do dự một hồi, từ cuối cùng còn chưa nói ra khỏi miệng.
Yến Thanh Ti không ngờ một người đã quen với việc bo bo giữ mình như Tống Thanh Ngạn lại nói ra những lời này.
Cô cười: "Bẩn thỉu phải không? Những lời này anh không phải là người đầu tiên nói, cũng không phải là người cuối cùng, tôi xin cảm ơn ý tốt của anh, nhưng... tôi sẽ không nghe lời anh đâu. Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, sống khổ sống sở hay sống thoát tục không phải là cuộc sống của tôi, tôi cũng không thể sống như vậy được, tôi có diễn xuất, nhưng diễn xuất không thể quyết định tất cả."
Yến Thanh Ti dừng lại một chút, lại nói: "Huống hồ... Những gì anh thấy cũng chưa chắc đã như anh nghĩ. Giống như ban nãy, tôi chỉ đùa với bạn trai tôi chút thôi, tôi lên xe dỗ anh ấy, hôn anh ấy mấy cái, chỉ có vậy thôi, nhưng trong lòng rất nhiều người hình như đã tưởng tượng ra đủ mọi chuyện rồi thì phải.”
Tống Thanh Ngạn kinh ngạc nhìn Yến Thanh Ti, không ngờ cô lại thừa nhận việc mình có bạn trai.
Yến Thanh Ti nói: "À, bạn trai tôi, Tần Cảnh Chi cũng quen đấy."
Yến Thanh Ti cười tự giễu: "Tôi không biết nhưng có thể... hình tượng của tôi trong lòng mọi người hình như đã bị đóng chốt thế rồi thì phải. Chỉ cần thấy tôi và đàn ông thân thiết với nhau thì sẽ nghĩ chúng tôi đang quan hệ nam nữ. Chắc từ trước đến giờ các người chưa từng nghĩ tới việc tôi thật sự nghiêm túc yêu một ai đó nhỉ?"
Quần áo nhàu hết cả rồi!!!
Trong đầu mỗi người đang dùng hàng vạn chữ để tưởng tượng ra muôn cảnh hộc máu, ngay đến cả Tống Thanh Ngạn cũng không nhịn được phải nhìn Yến Thanh Ti bằng con mắt khác, ánh mắt có phần phức tạp, mang theo chút không hài lòng không quá rõ ràng.
Lúc Quý Miên Miên đang trang điểm lại cho Yến Thanh Ti, cô hỏi: "Chị, chị giỏi thật, ông chủ Nhạc đã nguôi giận chưa?"
Yến Thanh Ti cúi đầu cho Quý Miên Miên đánh lại phần trán của cô, cô nói: "Em nghĩ xem chị là ai chứ?"
Quý Miên Miên liếm môi, hóng hớt hỏi: "Nhưng... trong thời gian ngắn như thế, chắc... đâu thể ngủ với nhau được chứ?"
"Đối phó với loại đàn ông này không cần phải lãng phí thời gian, cũng chẳng cần phí nước bọt làm gì, không cần nói hai lời, hôn thẳng luôn, cứ lấp miệng anh ta lại trước, hôn cho anh ta hồ đồ rồi thì cái gì cũng dễ nói hết."
Quý Miên Miên mắt sáng như sao, hoàn toàn mê muội, cô kích động nói: "Thần tượng... xin nhận của em một lạy."
Yến Thanh Ti nhìn bộ dạng đơn thuần của Quý Miên Miên, cô véo gương mặt bầu bĩnh của cô bé, nói: "Sau này đợi khi nào em có bạn trai rồi, lúc làm sai gì, không cần phải bày ra dáng vẻ tội lỗi làm gì cả, cũng chẳng phải nói gì hết, cứ hôn cho chị, rồi cứ thế mà làm những bước còn lại, đơn giản lại hiệu quả."
Quý Miên Miên chớp mắt: "Những bước còn lại?"
"Toàn bộ quá trình sẽ là hôn một cái, ngủ một giấc thế là xong chuyện."
Yến Thanh Ti chỉnh lại quần áo rồi vào trường quay, Quý Miên Miên vội lấy một quyển sổ nhỏ ra ghi lại những lời nói chí lí của nữ thần.
Cảnh này của Yến Thanh Ti là cảnh cô phải chia tay với Tống Thanh Ngạn, bầu không khí kìm nén, hai người nắm tay nhau đi qua những con đường quen thuộc, dòng người nườm nượp lướt qua, xung quanh rộn ràng, nhốn nháo, chỉ có họ là yên lặng.
Như thể con đường phía trước không có điểm tận cùng, như thể thời đại mà họ đang sống, vận mệnh tương lai đều mờ mịt không nhìn thấy hi vọng.
Kết thúc cảnh quay, Yến Thanh Ti và Tống Thanh Ngạn buông tay nhau ra, trời rất nóng, lòng bàn tay hai người đều đổ một tầng mồ hôi.
Trợ lí còn chưa chạy tới, Tống Thanh Ngạn ngập ngừng một lúc rồi nói: "Tuy tôi không phản đối việc các nữ diễn viên dùng thủ đoạn của họ để đạt được những thứ mà họ muốn, nhưng cô là người có diễn xuất tốt, dù cho không phải dựa vào những thứ đó cô cũng có thể xuất đầu, cũng có thể thành công. Nếu có thể sạch sẽ một chút, tại sao cô lại cứ phải sống..."
Tống Thanh Ngạn do dự một hồi, từ cuối cùng còn chưa nói ra khỏi miệng.
Yến Thanh Ti không ngờ một người đã quen với việc bo bo giữ mình như Tống Thanh Ngạn lại nói ra những lời này.
Cô cười: "Bẩn thỉu phải không? Những lời này anh không phải là người đầu tiên nói, cũng không phải là người cuối cùng, tôi xin cảm ơn ý tốt của anh, nhưng... tôi sẽ không nghe lời anh đâu. Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, sống khổ sống sở hay sống thoát tục không phải là cuộc sống của tôi, tôi cũng không thể sống như vậy được, tôi có diễn xuất, nhưng diễn xuất không thể quyết định tất cả."
Yến Thanh Ti dừng lại một chút, lại nói: "Huống hồ... Những gì anh thấy cũng chưa chắc đã như anh nghĩ. Giống như ban nãy, tôi chỉ đùa với bạn trai tôi chút thôi, tôi lên xe dỗ anh ấy, hôn anh ấy mấy cái, chỉ có vậy thôi, nhưng trong lòng rất nhiều người hình như đã tưởng tượng ra đủ mọi chuyện rồi thì phải.”
Tống Thanh Ngạn kinh ngạc nhìn Yến Thanh Ti, không ngờ cô lại thừa nhận việc mình có bạn trai.
Yến Thanh Ti nói: "À, bạn trai tôi, Tần Cảnh Chi cũng quen đấy."
Yến Thanh Ti cười tự giễu: "Tôi không biết nhưng có thể... hình tượng của tôi trong lòng mọi người hình như đã bị đóng chốt thế rồi thì phải. Chỉ cần thấy tôi và đàn ông thân thiết với nhau thì sẽ nghĩ chúng tôi đang quan hệ nam nữ. Chắc từ trước đến giờ các người chưa từng nghĩ tới việc tôi thật sự nghiêm túc yêu một ai đó nhỉ?"
Bình luận truyện