Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi
Chương 547: Mẹ là mẹ chồng quốc dân
Nhạc phu nhân đau kêu ai ái: “Đau nha… mày cứ để cho người ta chọc một cái lỗ trên bụng mình thử xem, cái thằng nhóc thối tha bất hiếu này…”
Nhạc Thính Phong dùng tăm bông thấm ướt nhẹ nhàng chấm lên môi bà. Tuy trạng thái tinh thần của bà sau cuộc phẫu thuật rất tốt, nhưng bây giờ bà vẫn không thể ăn uống gì cả. Nhìn thấy môi Nhạc phu nhân khô khốc bong tróc, Nhạc Thính Phong lại đau lòng.
“Bà ngoại bảo là mẹ từ bé đã sợ đau rồi, tối hôm qua lúc lao ra tại sao lại không sợ?”
“Sợ chứ, mẹ nhìn thấy con dao đó là chân mềm như bún rồi, nhưng lúc đó mẹ nghĩ, nếu Thanh Ti có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ con trai mẹ lại độc thân cả đời…”
Tay Nhạc Thính Phong run lên, “Mẹ không nghĩ đến… nhỡ đâu mất mạng thì sao?”
“Ôi chao ơi, lúc đó ai có thể nghĩ được nhiều như thế cơ chứ, mẹ nhìn thấy, mẹ có khả năng, mẹ đâu thể khoanh tay đứng nhìn không làm gì được cơ chứ? Mẹ thích Thanh Ti, nếu mẹ cứ trợn tròn mắt nhìn con bé bị thương, sau này mẹ làm sao mà đối diện với nó được nữa?”
“Vậy đợi Thanh Ti đến, mẹ nói với cô ấy đi, mượn cái cớ này để cô ấy gả vào nhà chúng ta luôn. Một bà mẹ chồng quốc dân như mẹ đi đâu để tìm bây giờ?”
“Đúng rồi đúng rồi… đợi con bé đến, mẹ sẽ nói với nó… con trai, con cho mẹ ngụm nước đi…”
“Không được, bác sĩ bảo là không được.”
“Bác sĩ đâu có ở đây đâu, chỉ một ngụm thôi mà, một ngụm thôi…”
“Một ngụm cũng không được.”
“Hừ, mẹ tức rồi, mẹ tức thật rồi đấy…”
Yến Thanh Ti nghe hai người ở trong đó nói chuyện, đôi mắt trở nên mơ hồ, cô giơ tay lên chạm vào, bàn tay ướt đẫm, đầy nước mắt, Yến Thanh Ti lau thật mạnh, nhưng nước mặt càng lau thì càng nhiều.
Cô dựa vào cái gì mà ích kỉ đi hưởng thụ tình yêu chân thành đến như thế của người khác chứ?
Đột nhiên bả vai bị người ta vỗ một cái, Yến Thanh Ti quay lại nhìn thấy ba anh em họ nhà họ Tô cùng nhau đánh bài tối hôm qua.
Tô Tiểu Lục nhìn thấy Yến Thanh Ti nước mắt giàn giụa, ngại ngùng vò đầu: “Chị d… cô Yến…”
Tim Yến Thanh Ti nhói lên, cô là một người cực kì nhạy cảm. Tô Tiểu Lục xưng hô với cô từ chị dâu giờ đã đổi thành cô Yến xa cách, điều đó nói lên, bọn họ đã không chấp nhận cô nữa rồi. Nguyên nhân cụ thể là gì, cô nghĩ rằng mình cũng biết, cô không có tư cách để nói cái gì, bởi ngay cả bản thân cô còn cảm thấy, bọn họ làm thế là đúng.
Tô Tiểu Tam nói nhỏ: “Tôi muốn nói chuyện một lát với cô Yến, có thể không?”
Yến Thanh Ti đi với Tô Tiểu Tam xuống dưới lầu.
Đứng dưới tán của một cây đa nhỏ, nghe tiếng ve kêu râm ran, Tô Tiểu Tam thở dài nói: “Chuyện xảy ra buổi sáng nay tình hình cụ thể chúng tôi cũng đã được biết rồi. Ông bà nội tôi cũng đang trên đường đến đây, hai đời nhà họ Tô chúng tôi chỉ có duy nhất một cô con gái, nhưng vì chuyện hôn nhân bất hạnh của cô tôi, ông bà nội tôi vẫn cứ ân hận mãi. Tuổi tác của các cụ đã rất cao rồi, bọn họ không mong gì hơn, chỉ mong cô tôi ít nhất có thể trường mệnh trăm tuổi, bình an khoẻ mạnh…”
Yến Thanh Ti dùng tay trái giữ chặt lấy tay phải cố hết sức để tay mình không run rẩy nữa, cô cố gắng một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Tôi… biết anh muốn nói gì, tôi… tôi sẽ…”
Yến Thanh Ti muốn nói: tôi sẽ tránh xa bọn họ ra.
Nhưng câu nói này, cô không tài nào mà thốt ra nổi, cô rõ ràng biết rằng là không thể nào, lại vẫn cứ ích kỷ muốn có được nó.
Trong mắt Tô Tiểu Tam hiện lên vẻ không đành lòng, anh ta còn nói: “Cô Yến, tôi nghĩ cô nên về trước thì hơn. Anh Hai của tôi chính là người mà cô gặp ở cục cảnh sát, anh ấy đã nói rõ tình hình với tôi, anh ấy sẽ phái cảnh sát âm thầm bảo vệ cô.”
Nhạc Thính Phong dùng tăm bông thấm ướt nhẹ nhàng chấm lên môi bà. Tuy trạng thái tinh thần của bà sau cuộc phẫu thuật rất tốt, nhưng bây giờ bà vẫn không thể ăn uống gì cả. Nhìn thấy môi Nhạc phu nhân khô khốc bong tróc, Nhạc Thính Phong lại đau lòng.
“Bà ngoại bảo là mẹ từ bé đã sợ đau rồi, tối hôm qua lúc lao ra tại sao lại không sợ?”
“Sợ chứ, mẹ nhìn thấy con dao đó là chân mềm như bún rồi, nhưng lúc đó mẹ nghĩ, nếu Thanh Ti có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ con trai mẹ lại độc thân cả đời…”
Tay Nhạc Thính Phong run lên, “Mẹ không nghĩ đến… nhỡ đâu mất mạng thì sao?”
“Ôi chao ơi, lúc đó ai có thể nghĩ được nhiều như thế cơ chứ, mẹ nhìn thấy, mẹ có khả năng, mẹ đâu thể khoanh tay đứng nhìn không làm gì được cơ chứ? Mẹ thích Thanh Ti, nếu mẹ cứ trợn tròn mắt nhìn con bé bị thương, sau này mẹ làm sao mà đối diện với nó được nữa?”
“Vậy đợi Thanh Ti đến, mẹ nói với cô ấy đi, mượn cái cớ này để cô ấy gả vào nhà chúng ta luôn. Một bà mẹ chồng quốc dân như mẹ đi đâu để tìm bây giờ?”
“Đúng rồi đúng rồi… đợi con bé đến, mẹ sẽ nói với nó… con trai, con cho mẹ ngụm nước đi…”
“Không được, bác sĩ bảo là không được.”
“Bác sĩ đâu có ở đây đâu, chỉ một ngụm thôi mà, một ngụm thôi…”
“Một ngụm cũng không được.”
“Hừ, mẹ tức rồi, mẹ tức thật rồi đấy…”
Yến Thanh Ti nghe hai người ở trong đó nói chuyện, đôi mắt trở nên mơ hồ, cô giơ tay lên chạm vào, bàn tay ướt đẫm, đầy nước mắt, Yến Thanh Ti lau thật mạnh, nhưng nước mặt càng lau thì càng nhiều.
Cô dựa vào cái gì mà ích kỉ đi hưởng thụ tình yêu chân thành đến như thế của người khác chứ?
Đột nhiên bả vai bị người ta vỗ một cái, Yến Thanh Ti quay lại nhìn thấy ba anh em họ nhà họ Tô cùng nhau đánh bài tối hôm qua.
Tô Tiểu Lục nhìn thấy Yến Thanh Ti nước mắt giàn giụa, ngại ngùng vò đầu: “Chị d… cô Yến…”
Tim Yến Thanh Ti nhói lên, cô là một người cực kì nhạy cảm. Tô Tiểu Lục xưng hô với cô từ chị dâu giờ đã đổi thành cô Yến xa cách, điều đó nói lên, bọn họ đã không chấp nhận cô nữa rồi. Nguyên nhân cụ thể là gì, cô nghĩ rằng mình cũng biết, cô không có tư cách để nói cái gì, bởi ngay cả bản thân cô còn cảm thấy, bọn họ làm thế là đúng.
Tô Tiểu Tam nói nhỏ: “Tôi muốn nói chuyện một lát với cô Yến, có thể không?”
Yến Thanh Ti đi với Tô Tiểu Tam xuống dưới lầu.
Đứng dưới tán của một cây đa nhỏ, nghe tiếng ve kêu râm ran, Tô Tiểu Tam thở dài nói: “Chuyện xảy ra buổi sáng nay tình hình cụ thể chúng tôi cũng đã được biết rồi. Ông bà nội tôi cũng đang trên đường đến đây, hai đời nhà họ Tô chúng tôi chỉ có duy nhất một cô con gái, nhưng vì chuyện hôn nhân bất hạnh của cô tôi, ông bà nội tôi vẫn cứ ân hận mãi. Tuổi tác của các cụ đã rất cao rồi, bọn họ không mong gì hơn, chỉ mong cô tôi ít nhất có thể trường mệnh trăm tuổi, bình an khoẻ mạnh…”
Yến Thanh Ti dùng tay trái giữ chặt lấy tay phải cố hết sức để tay mình không run rẩy nữa, cô cố gắng một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Tôi… biết anh muốn nói gì, tôi… tôi sẽ…”
Yến Thanh Ti muốn nói: tôi sẽ tránh xa bọn họ ra.
Nhưng câu nói này, cô không tài nào mà thốt ra nổi, cô rõ ràng biết rằng là không thể nào, lại vẫn cứ ích kỷ muốn có được nó.
Trong mắt Tô Tiểu Tam hiện lên vẻ không đành lòng, anh ta còn nói: “Cô Yến, tôi nghĩ cô nên về trước thì hơn. Anh Hai của tôi chính là người mà cô gặp ở cục cảnh sát, anh ấy đã nói rõ tình hình với tôi, anh ấy sẽ phái cảnh sát âm thầm bảo vệ cô.”
Bình luận truyện