Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi
Chương 69: Tôi cởi quần áo còn quen tay hơn là mặc vào
Yến Thanh Ti liếc Nhạc Thính Phong một cái: "Nếu hôm nay, Nhạc tiên sinh đã có hứng thú như vậy, tôi sẽ để cho anh có thêm mấy bí mật chung nữa!"
Không giết được Nhạc Thính Phong thì thôi nhưng không thể cứ để anh ta uy hiếp mãi thế được.
Nếu anh đã biết một bí mật, vậy cho anh biết thêm cái nữa, để cho anh từ người chứng kiến, biến thành —— đồng lõa.
Yến Thanh Ti từ trước tới nay đều như vậy, tôi không sống tốt, vậy anh... cũng đừng nghĩ tới việc trốn tránh trách nhiệm.
Nhạc Thính Phong đã hứng thú như vậy, vậy thì cùng kéo nhau xuống nước là được rồi.
Nhạc Thính Phong nhướng mày: "Được!"
Ấy thế mà trong lòng anh lại có chút kích động, giống hệt cái cảm giác kích thích khi gây ra mấy chuyện nghịch ngợm hư hỏng lúc còn đi học.
Nhạc Thính Phong lái xe đến bên ngoài bệnh viện.
Bênh viện vào lúc nửa đêm, rất ít người, yên tĩnh đến đáng sợ, lại có chút u ám, còn chưa tiến vào đã ngửi thấy mùi thuốc sát trùng trong không khí.
Yến Thanh Ti nhảy xuống xe, trực tiếp đi vào trong bệnh viện.
Nhạc Thính Phong lại kéo cô: "Cô tính cứ như vậy đi vào hay sao?"
Yến Thanh Ti trợn trắng mắt: "Trong mắt anh, tôi là người ngu xuẩn như vậy sao?"
Tránh thoát camera giám sát của bệnh viện, hai người tới phòng trực, y tá trực đang ngủ gật, Nhạc Thính Phong mắt tròn mắt dẹt nhìn Yến Thanh Ti mở khóa tủ để đồ một cách thuần thục, cô lấy ra một chiếc blouse trắng, một bộ đồng phục y tá.
Đi tới phòng vệ sinh nữ, Yến Thanh Ti: "Thay đi."
Nhạc Thính Phong không nhúc nhích, "Tôi chưa bao giờ mặc quần áo của người khác."
Quỷ mới biết, cái áo này là của ai, đã bao nhiêu người từng mặc qua, Nhạc Thính Phong anh chưa bao giờ dùng đồ người khác đã từng dùng.
Yến Thanh Ti cười lạnh: "Vậy sao?"
Giây tiếp theo đã thấy Yến Thanh Ti xoay người, mở vòi nước, cầm cái cốc không biết đã ở đấy bao lâu, hứng đầy nước, hất thẳng lên người của Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong: "Cô..."
Yến Thanh Ti đặt chiếc cốc xuống, giơ áo blouse lên: "Nếu hôm nay, anh đã tới nơi này, bắt buộc phải thay nó, không muốn... cũng phải mặc."
Đã đến nước này rồi cô bắt buộc phải dụ dỗ được Nhạc Thính Phong.
Anh đừng có nghĩ sẽ đứng ngoài chuyện này.
Nhạc Thính Phong nhìn cái áo nhỏ nước tỏng tỏng, rồi lại liếc mắt nhìn Yến Thanh Ti, đột nhiên nghĩ tới, có phải anh lại bị Yến Thanh Ti kéo vào tròng rồi không.
Nhạc Thính Phong nhíu mày, "Em mặc cho tôi sao?"
Dưới ánh đèn, nụ cười trên mặt anh vừa quyến rũ vừa đứng đắn, mặc dù bị ướt nhưng không thấy chật vật chút nào, trên đời này luôn có một loại người như vậy, bất cứ lúc nào cũng cao quý hơn so người khác.
Nhìn bản mặt đang tươi cười trước mặt, Yến Thanh Ti có chút ngứa ngáy: "So với mặc quần áo, tôi có thói quen cởi quần áo hơn."
Nhạc Thính Phong tiến mặt tới gần: "Đương nhiên là cởi quần áo tốt hơn rồi, nơi này cũng không có ai!"
Sự mập mờ rất rõ ràng, chỉ thiếu nước nói thẳng, chúng ta làm luôn ở chỗ này đi.
Yến Thanh Ti hất tay của Nhạc Thính Phong ra: "Được thôi, tôi mặc cho anh..."
Nhạc Thính Phong giơ cánh tay lên, Yến Thanh Ti khoác chiếc áo vào cho anh: " Nhạc tổng, đi thôi!"
Mang theo khẩu trang y tế, Yến Thanh Ti cùng Nhạc Thính Phong đi ra ngoài.
Nhạc Thính Phong đi ở phía trước, lúc đi qua camera giám sát cũng khoong trốn tránh, trong bệnh viện yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người.
Hai người thuận lợi đi tới bên ngoài phòng ICU, dù đeo khẩu trang nhưng vẫn có thể nhìn rõ ý cười ở trên mặt Yến Thanh Ti, tà ác tới cực điểm.
Yến Thanh Ti kéo Nhạc Thính Phong đi vào.
Trên giường bệnh, hai mắt Yến Minh Tu nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, đang cắm ống thở.
Yến Thanh Ti nhẹ nhàng vuốt mặt Yến Minh Tu, dịu dàng nói: "Em trai yêu quý, chị gái tới thăm em đây."
-----
Không giết được Nhạc Thính Phong thì thôi nhưng không thể cứ để anh ta uy hiếp mãi thế được.
Nếu anh đã biết một bí mật, vậy cho anh biết thêm cái nữa, để cho anh từ người chứng kiến, biến thành —— đồng lõa.
Yến Thanh Ti từ trước tới nay đều như vậy, tôi không sống tốt, vậy anh... cũng đừng nghĩ tới việc trốn tránh trách nhiệm.
Nhạc Thính Phong đã hứng thú như vậy, vậy thì cùng kéo nhau xuống nước là được rồi.
Nhạc Thính Phong nhướng mày: "Được!"
Ấy thế mà trong lòng anh lại có chút kích động, giống hệt cái cảm giác kích thích khi gây ra mấy chuyện nghịch ngợm hư hỏng lúc còn đi học.
Nhạc Thính Phong lái xe đến bên ngoài bệnh viện.
Bênh viện vào lúc nửa đêm, rất ít người, yên tĩnh đến đáng sợ, lại có chút u ám, còn chưa tiến vào đã ngửi thấy mùi thuốc sát trùng trong không khí.
Yến Thanh Ti nhảy xuống xe, trực tiếp đi vào trong bệnh viện.
Nhạc Thính Phong lại kéo cô: "Cô tính cứ như vậy đi vào hay sao?"
Yến Thanh Ti trợn trắng mắt: "Trong mắt anh, tôi là người ngu xuẩn như vậy sao?"
Tránh thoát camera giám sát của bệnh viện, hai người tới phòng trực, y tá trực đang ngủ gật, Nhạc Thính Phong mắt tròn mắt dẹt nhìn Yến Thanh Ti mở khóa tủ để đồ một cách thuần thục, cô lấy ra một chiếc blouse trắng, một bộ đồng phục y tá.
Đi tới phòng vệ sinh nữ, Yến Thanh Ti: "Thay đi."
Nhạc Thính Phong không nhúc nhích, "Tôi chưa bao giờ mặc quần áo của người khác."
Quỷ mới biết, cái áo này là của ai, đã bao nhiêu người từng mặc qua, Nhạc Thính Phong anh chưa bao giờ dùng đồ người khác đã từng dùng.
Yến Thanh Ti cười lạnh: "Vậy sao?"
Giây tiếp theo đã thấy Yến Thanh Ti xoay người, mở vòi nước, cầm cái cốc không biết đã ở đấy bao lâu, hứng đầy nước, hất thẳng lên người của Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong: "Cô..."
Yến Thanh Ti đặt chiếc cốc xuống, giơ áo blouse lên: "Nếu hôm nay, anh đã tới nơi này, bắt buộc phải thay nó, không muốn... cũng phải mặc."
Đã đến nước này rồi cô bắt buộc phải dụ dỗ được Nhạc Thính Phong.
Anh đừng có nghĩ sẽ đứng ngoài chuyện này.
Nhạc Thính Phong nhìn cái áo nhỏ nước tỏng tỏng, rồi lại liếc mắt nhìn Yến Thanh Ti, đột nhiên nghĩ tới, có phải anh lại bị Yến Thanh Ti kéo vào tròng rồi không.
Nhạc Thính Phong nhíu mày, "Em mặc cho tôi sao?"
Dưới ánh đèn, nụ cười trên mặt anh vừa quyến rũ vừa đứng đắn, mặc dù bị ướt nhưng không thấy chật vật chút nào, trên đời này luôn có một loại người như vậy, bất cứ lúc nào cũng cao quý hơn so người khác.
Nhìn bản mặt đang tươi cười trước mặt, Yến Thanh Ti có chút ngứa ngáy: "So với mặc quần áo, tôi có thói quen cởi quần áo hơn."
Nhạc Thính Phong tiến mặt tới gần: "Đương nhiên là cởi quần áo tốt hơn rồi, nơi này cũng không có ai!"
Sự mập mờ rất rõ ràng, chỉ thiếu nước nói thẳng, chúng ta làm luôn ở chỗ này đi.
Yến Thanh Ti hất tay của Nhạc Thính Phong ra: "Được thôi, tôi mặc cho anh..."
Nhạc Thính Phong giơ cánh tay lên, Yến Thanh Ti khoác chiếc áo vào cho anh: " Nhạc tổng, đi thôi!"
Mang theo khẩu trang y tế, Yến Thanh Ti cùng Nhạc Thính Phong đi ra ngoài.
Nhạc Thính Phong đi ở phía trước, lúc đi qua camera giám sát cũng khoong trốn tránh, trong bệnh viện yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người.
Hai người thuận lợi đi tới bên ngoài phòng ICU, dù đeo khẩu trang nhưng vẫn có thể nhìn rõ ý cười ở trên mặt Yến Thanh Ti, tà ác tới cực điểm.
Yến Thanh Ti kéo Nhạc Thính Phong đi vào.
Trên giường bệnh, hai mắt Yến Minh Tu nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, đang cắm ống thở.
Yến Thanh Ti nhẹ nhàng vuốt mặt Yến Minh Tu, dịu dàng nói: "Em trai yêu quý, chị gái tới thăm em đây."
-----
Bình luận truyện