Boss Quá Gian Xảo!
Chương 15
Lăng Tử Tiên trước khi đi có sửa soạn, trang điểm chút xíu, nói là thế, nhưng cũng chỉ là thay đồ thôi.
Bố mẹ có thể nói là hơi cổ hủ một tý, nên ra ngoài là bắt phải ăn mặt chỉn chu, vì tránh cho cái tai chịu khổ, cô chọn một cái áo sơmi, mặc váy đen.
Buộc tóc đuôi gà, rồi vấn lên.
Nếu không xem mặt, có thể nói là nữ sinh thanh lịch, chỉ tiếc với gương mặt hiện giờ của Lăng Tử Tiên, chữ “thanh lịch” bỏ sang bên đi.
Đôi mắt trong suốt như pha lê, khóe mắt hơi cao, đầy quyến rũ. Mắt đen láy, trong sáng mà đẹp mê hồn, hợp thành một vẻ đẹp nóng bỏng, đôi môi mỏng, nhạt nhòa như nước. (o.O kiểu gì thế nhỉ?)
Rõ ràng, dù nhìn ở góc độ nào cũng là một phụ nữ quyến rũ, sao có thể dùng từ “thanh lịch” mà miêu tả? Hơn nữa, ánh mắt và hàng mi dày, như nữ vương, liếc qua không ai có thể dời mắt.
Vẻ đẹp mâu thuẫn, dù mặc quần áo nữ sinh, nhưng ai cũng phải chú ý, vì là tâm điểm ánh mắt!
Chiếc xe thể thao đỗ trước cửa trường đại học S, khi thấy Lăng Tử Tiên, người trong xe mới bước xuống.
5 giờ rưỡi, đúng lúc là thời gian đông người, xe xịn gây chú ý, nhưng chẳng ai nghi ngờ gì, dù sao, mấy ông chủ giàu thi thoảng lái xe đến đón tình nhân được bao dưỡng.
Nhưng khi Tề Thiên Triệt bước xuống, vẻ đep anh tuấn khiến mọi người dừng chân trong chốc lát.
Làn da trắng trẻo, đôi mắt đen như có thể xuyên thấu kiếp trước kiếp, và có chút gì đó lạnh lẽo; cái mũi thẳng, sắc môi phi nhiên, lạnh lùng như băng. Hình sườn mặt như bị dao gọt, góc cạnh nhưng lại không làm mất sự mề mại, mái tóc nâu đen dưới ánh chiều lóe lên những sắc vàng đỏ, đẹp đẽ mất hồn.
Cao to là vậy, nhưng chắc cũng chỉ hai mấy, thân thể cường tráng khoáng lớp áo kiểu tay, đúng cái gọi là nhà giàu đời thử hai—
Lúc Lăng Tử Tiên vừa bước ra, anh đã nhìn thấy, không thể không nói là, dù trong một đám đông, chỉ liếc qua cũng có thể thấy được cô.
Đôi môi hơi cong lên, cười nhẹ, Tề Thiên Triệt gọi một tiếng:”Tiên Tử.”
Lăng Tử Tiên nghe tiếng gọi, quay đầu nhìn, người đẹp như anh, chỉ vừa thấy đã không thể dời mắt đi đâu được.
Cười, rồi bước đến, ngọt ngào hỏi han:” Chờ lâu không?”
“Không lâu lắm, đi thôi!” Tề Thiên Triệt cười nhạt, giọng vẫn trong veo mà lạnh lùng.
Lăng Tử Tiên ngồi bên ghế lái, Tề Thiên Triệt mới lên xe, rồi lái đi.
Hóa ra anh chàng đẹp trai là hoa đã có chủ, đã vậy còn là tam hậu của trường, nữ sinh viên tan nát cõi lòng…
Đã quen với xe Tề Thiên Triệt, Lăng Tử Tiên vừa ngồi vào xe đã mở nhạc nghe, trong CD là là giọng ca nữ mà cô hâm mộ.
“Có quen sống bên nước ngoài không?” Tề Thiên Triệt hỏi.
“Lúc đầu không quen lắm, sao cũng nhanh thích nghi, bạn học rất nhiệt tình.” Nhưng mà ngoại trừ mấy người có mục đích riêng.
Tề Thiên Triệt vốn cũng từ nước ngoài về sống, đương nhiên hiểu rõ. Thật ra, anh vốn phản đối chuyện Lăng Tử Tiên ra nước ngoài học tập chuyên ngành, đối với một đứa con gái, không an toàn.
Nhưng Lăng Tử Tiên lại không quan tâm, co muốn có cơ hội này, mà anh lấy tư cách gì để ngăn cấm? Thân phận gì?
Dọc đường đi, chẳng ai mở miệng trò chuyện cả, Lăng Tử Tiên cũng hiểu Tề Thiên Triệt là người kiệm lời, mà cô là loại người, phải chờ người ta mở đầu mới đáp lại. Cho nên hai người không giỏi giao tiếp ở cùng một chỗ, đương nhiên hình thành tình huống im lặng là vàng.
15 phút sau, xe chạy đến nhà hàng.
“Em vào trước đi, anh tìm chỗ đậu xe.” Tề Thiên Triệt dừng trước cửa, nói.
Lăng Tử Tiên do dự, rồi cười nói:” Em đi theo cũng được, dù sao cũng gần.”
Tề Thiên Triệt không phản dối, đáp ứng, cùng đến bãi đỗ.
Cách lớp thủy tinh, trong nhà hàng, có gương mặt giống y như Lăng Tử Tiên, nhưng lại thiếu vẻ quyến rũ, lại có phần thanh lịch, đã kịp nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của người lái xe khi nói chuyện với Lăng Tử Tiên.
Cũng chỉ khi đối diện với cô bé, anh mắt thoáng lộ vẻ dịu dàng khó phát hiện ấy.
Lăng Tử Ái cố nén đau xót dưới đáy lòng, mà trên gương mặt lại tươi cười.
Vỗ mặt mình, Lăng Tử Ái nhủ thầm: Lăng Tử Ái, mày đã để em gái hi sinh quá nhiều, đừng có thiếu chín chắn vậy!
Tiệc mừng Lăng Tử Tiên không chỉ có vợ chồng nhà họ Lăng, còn có ông bà nhà họ Tề nữa, cũng chính là bố mẹ nuôi của Lăng Tử Tiên.
Nhà họ Tề và họ Lăng quen nhau lâu đời, mà bà Tề muốn sinh con gái, nhưng bụng chẳng được, chỉ sinh được một đứa con trai. Mà bà lại yêu quý chị em sinh đôi nhà họ Lăng quá, cố chấp nhận nuôi Lăng Tử Tiên và Lăng Tử Ái, vì thế mà quan hệ hai nhà càng bền chặt.
Lăng Tử Tiên đối xử với hai ông bà nhà họ Tề y như bố mẹ ruột vậy, ở nhà có cả bố mẹ ruột lẫn bố mẹ nuôi.
Bốn người lớn tuổi vui vẻ mừng tiệc đón Lăng Tử Tiên, Lăng Tử Tiên cũng cố hòa mình vào bữa tiệc, mà tâm trạng khá nặng nề, vì Tề Thiên Triệt cùng Lăng Tử Ái .
Lăng Tử Tiên mải trò chuyện với bố mẹ, mà ánh mắt Tề Thiên Triệt luôn dừng trên người Lăng Tử Tiên, còn Lăng Tử Ái lại trộm nhìn Tề Thiên Triệt…
Bố mẹ có thể nói là hơi cổ hủ một tý, nên ra ngoài là bắt phải ăn mặt chỉn chu, vì tránh cho cái tai chịu khổ, cô chọn một cái áo sơmi, mặc váy đen.
Buộc tóc đuôi gà, rồi vấn lên.
Nếu không xem mặt, có thể nói là nữ sinh thanh lịch, chỉ tiếc với gương mặt hiện giờ của Lăng Tử Tiên, chữ “thanh lịch” bỏ sang bên đi.
Đôi mắt trong suốt như pha lê, khóe mắt hơi cao, đầy quyến rũ. Mắt đen láy, trong sáng mà đẹp mê hồn, hợp thành một vẻ đẹp nóng bỏng, đôi môi mỏng, nhạt nhòa như nước. (o.O kiểu gì thế nhỉ?)
Rõ ràng, dù nhìn ở góc độ nào cũng là một phụ nữ quyến rũ, sao có thể dùng từ “thanh lịch” mà miêu tả? Hơn nữa, ánh mắt và hàng mi dày, như nữ vương, liếc qua không ai có thể dời mắt.
Vẻ đẹp mâu thuẫn, dù mặc quần áo nữ sinh, nhưng ai cũng phải chú ý, vì là tâm điểm ánh mắt!
Chiếc xe thể thao đỗ trước cửa trường đại học S, khi thấy Lăng Tử Tiên, người trong xe mới bước xuống.
5 giờ rưỡi, đúng lúc là thời gian đông người, xe xịn gây chú ý, nhưng chẳng ai nghi ngờ gì, dù sao, mấy ông chủ giàu thi thoảng lái xe đến đón tình nhân được bao dưỡng.
Nhưng khi Tề Thiên Triệt bước xuống, vẻ đep anh tuấn khiến mọi người dừng chân trong chốc lát.
Làn da trắng trẻo, đôi mắt đen như có thể xuyên thấu kiếp trước kiếp, và có chút gì đó lạnh lẽo; cái mũi thẳng, sắc môi phi nhiên, lạnh lùng như băng. Hình sườn mặt như bị dao gọt, góc cạnh nhưng lại không làm mất sự mề mại, mái tóc nâu đen dưới ánh chiều lóe lên những sắc vàng đỏ, đẹp đẽ mất hồn.
Cao to là vậy, nhưng chắc cũng chỉ hai mấy, thân thể cường tráng khoáng lớp áo kiểu tay, đúng cái gọi là nhà giàu đời thử hai—
Lúc Lăng Tử Tiên vừa bước ra, anh đã nhìn thấy, không thể không nói là, dù trong một đám đông, chỉ liếc qua cũng có thể thấy được cô.
Đôi môi hơi cong lên, cười nhẹ, Tề Thiên Triệt gọi một tiếng:”Tiên Tử.”
Lăng Tử Tiên nghe tiếng gọi, quay đầu nhìn, người đẹp như anh, chỉ vừa thấy đã không thể dời mắt đi đâu được.
Cười, rồi bước đến, ngọt ngào hỏi han:” Chờ lâu không?”
“Không lâu lắm, đi thôi!” Tề Thiên Triệt cười nhạt, giọng vẫn trong veo mà lạnh lùng.
Lăng Tử Tiên ngồi bên ghế lái, Tề Thiên Triệt mới lên xe, rồi lái đi.
Hóa ra anh chàng đẹp trai là hoa đã có chủ, đã vậy còn là tam hậu của trường, nữ sinh viên tan nát cõi lòng…
Đã quen với xe Tề Thiên Triệt, Lăng Tử Tiên vừa ngồi vào xe đã mở nhạc nghe, trong CD là là giọng ca nữ mà cô hâm mộ.
“Có quen sống bên nước ngoài không?” Tề Thiên Triệt hỏi.
“Lúc đầu không quen lắm, sao cũng nhanh thích nghi, bạn học rất nhiệt tình.” Nhưng mà ngoại trừ mấy người có mục đích riêng.
Tề Thiên Triệt vốn cũng từ nước ngoài về sống, đương nhiên hiểu rõ. Thật ra, anh vốn phản đối chuyện Lăng Tử Tiên ra nước ngoài học tập chuyên ngành, đối với một đứa con gái, không an toàn.
Nhưng Lăng Tử Tiên lại không quan tâm, co muốn có cơ hội này, mà anh lấy tư cách gì để ngăn cấm? Thân phận gì?
Dọc đường đi, chẳng ai mở miệng trò chuyện cả, Lăng Tử Tiên cũng hiểu Tề Thiên Triệt là người kiệm lời, mà cô là loại người, phải chờ người ta mở đầu mới đáp lại. Cho nên hai người không giỏi giao tiếp ở cùng một chỗ, đương nhiên hình thành tình huống im lặng là vàng.
15 phút sau, xe chạy đến nhà hàng.
“Em vào trước đi, anh tìm chỗ đậu xe.” Tề Thiên Triệt dừng trước cửa, nói.
Lăng Tử Tiên do dự, rồi cười nói:” Em đi theo cũng được, dù sao cũng gần.”
Tề Thiên Triệt không phản dối, đáp ứng, cùng đến bãi đỗ.
Cách lớp thủy tinh, trong nhà hàng, có gương mặt giống y như Lăng Tử Tiên, nhưng lại thiếu vẻ quyến rũ, lại có phần thanh lịch, đã kịp nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của người lái xe khi nói chuyện với Lăng Tử Tiên.
Cũng chỉ khi đối diện với cô bé, anh mắt thoáng lộ vẻ dịu dàng khó phát hiện ấy.
Lăng Tử Ái cố nén đau xót dưới đáy lòng, mà trên gương mặt lại tươi cười.
Vỗ mặt mình, Lăng Tử Ái nhủ thầm: Lăng Tử Ái, mày đã để em gái hi sinh quá nhiều, đừng có thiếu chín chắn vậy!
Tiệc mừng Lăng Tử Tiên không chỉ có vợ chồng nhà họ Lăng, còn có ông bà nhà họ Tề nữa, cũng chính là bố mẹ nuôi của Lăng Tử Tiên.
Nhà họ Tề và họ Lăng quen nhau lâu đời, mà bà Tề muốn sinh con gái, nhưng bụng chẳng được, chỉ sinh được một đứa con trai. Mà bà lại yêu quý chị em sinh đôi nhà họ Lăng quá, cố chấp nhận nuôi Lăng Tử Tiên và Lăng Tử Ái, vì thế mà quan hệ hai nhà càng bền chặt.
Lăng Tử Tiên đối xử với hai ông bà nhà họ Tề y như bố mẹ ruột vậy, ở nhà có cả bố mẹ ruột lẫn bố mẹ nuôi.
Bốn người lớn tuổi vui vẻ mừng tiệc đón Lăng Tử Tiên, Lăng Tử Tiên cũng cố hòa mình vào bữa tiệc, mà tâm trạng khá nặng nề, vì Tề Thiên Triệt cùng Lăng Tử Ái .
Lăng Tử Tiên mải trò chuyện với bố mẹ, mà ánh mắt Tề Thiên Triệt luôn dừng trên người Lăng Tử Tiên, còn Lăng Tử Ái lại trộm nhìn Tề Thiên Triệt…
Bình luận truyện