Boss Tối Cao Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 38: Bất ngờ gặp mặt



Lôi Lạc Dương ra khỏi thư phòng, đi xuống khu vườn chỗ Nhược Hy đang tản bộ. Lôi Lạc Dương ôm Nhược Hy từ phía sau, đầu vùi vào mái tóc đen mượt để hít lấy hương thơm thuộc về cô.

- Lát nữa anh đưa em về biệt thự.

- Có chuyện gì sao?

Nhược Hy xoay người ôm thắt lưng Lôi Lạc Dương, nghi hoặc hỏi.

- Ừm.

Lôi Lạc Dương chỉ gật đầu một cái, lúc nãy anh nhận được điện thoại của Má Trịnh nghe nói ba mẹ cùng ông nội sẽ về đây sống, nhưng chưa biết khi nào về. Lôi Lạc Dương nghĩ họ về để bảo anh lấy Lâm Gia Tuệ làm vợ (ai không nhớ đọc lại chương 16) vì hai nhà Lôi gia và Lâm gia có giao tình rất tốt. Phía người lớn muốn anh kết hôn với cô ta, thứ nhất là kết hôn kinh tế. Không cần biết hai người có yêu nhau không. Thứ hai là do quan hệ hai bên.

Nhược Hy thấy Lôi Lạc Dương trầm mặt suy nghĩ cũng không làm phiền anh.

Chiếc siêu xe dừng trước cổng biệt thự Lôi Viên, Lôi Lạc Dương có chuyện gấp phải đến côn ty giải quyết nên anh đưa Nhược Hy đến cổng rồi đi ngay.

Nhược Hy lê lết thân buồn ngủ của mình vào nhà, chắc do có thai nên cô mới như vậy. Má Trịnh thấy Nhược Hy thì chạy lại đỡ cô nói

- Thiếu phu nhân, để tôi dìu người lên phòng nghỉ ngơi.

Nhược Hy gật đầu, sau đó được Má Trịnh đưa lên phòng. Vừa nằm xuống giường cô đã ngủ không biết trời chăng mây gió là gì.

Dưới nhà, Má Trịnh đang làm việc thì nghe tiếng chuông cửa reo lên. Bà liền bỏ công việc chạy ra mở cửa, ngỡ ngàng nhìn người đứng trước mặt mình

- Ông chủ? Bà chủ?

- Không hoang nghênh sao?

- Dạ không có, mời mọi người vào nhà.

Má Trịnh đi trước dẫn đầu, đi sau là gia gia, ông chủ, phu nhân và một người con gái diện bộ đầm cúp ngực màu đỏ. Vừa bước tới nhà bà Lôi đã lên tiếng hỏi

- Dương đi đâu rồi?

- Dạ, thưa bà chủ thiếu gia đến công ty gần trưa sẽ về.

Gật đầu như đã hiểu, cả bốn ngồi xuống ghế sofa trò chuyện trong khi Má Trịnh đi lấy nước. Họ vừa xuống máy bay là sang Lâm gia chào hỏi, rồi dẫn luôn Lâm Gia Tuệ về biệt thự Lôi Viên ăn cơm nên hiện giờ cô ta đang ở đây.

- Cháu càng lớn càng xinh đẹp.

Bà Lôi rất thích Lâm Gia Tuệ nên không ngừng khen, bà muốn ngoài cô ra không ai được bước vào Lôi gia làm con dâu bà cả.

- Bác gái quá khen.

Lâm Gia Tuệ đỏ mặt, cúi gầm mặt xuống lí nhí nói

Ha ha ha....tiếng cười vang vọng khắp phòng khách. Lúc này Má Trịnh bưng nước ra cho bốn người họ.

- Mời mọi người dùng trà, Lâm tiểu thư nước cam của cô.

- Má Trịnh, phải gọi là thiếu phu nhân. bà Lôi vui vẻ sửa lại cách xưng hô của Má Trịnh. Lâm Gia Tuệ nghe vậy thì cười thầm trong bụng "chức thiếu phu nhân nhà họ Lôi nhất định sẽ là của Lâm Gia Tuệ tôi" (–.–) Má Trịnh thấy khó xử nên im lặng, nhưng trong lòng thầm nghĩ "nếu bà chủ biết thiếu gia đã có vợ sẽ không tức giận đi?"

Nhược Hy sau khi ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy đã là mười một giờ. Cô nhìn đồng hồ mỉm cười, chắc Lôi Lạc Dương gần về. Bước xuống giường Nhược Hy, vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, thay bộ đầm trắng dài gần đến mắc cá chân bước xuống nhà. Nhược Hy vừa bước ra khỏi phòng thì đã nghe tiếng cười đùa ở phòng khách. Cô nghi hoặc đia xuống, không lẽ nhà có khách? Vậy tại sao Má Trịnh không gọi cô dậy? Thấy Má Trịnh đứng đó, Nhược Hy liền lên tiếng hỏi

- Má Trịnh, nhà có khách sao?

Năm con người không hẹn mà quay về phía vừa phát ra tiếng nói, Má Trịnh giật mình. Sao bà lại quên mất thiếu phu nhân đang ở nhà? Giờ phải giải thích làm sao đây? Bà Lôi, ông Lôi, ông nội Lôi kẻ cả Lâm Gia Tuệ cũng ngạc nhiên nhìn cô gái trước mắt. Sắc mặt Lâm Gia Tuệ khẽ biến, không phải là cô gái đó sao?

Ba người còn lại thì đánh giá cô gái trước mắt, họ thắc mắc không biết cô là ai mà ở đây?

- Cháu là ai?

Ông Lôi lên tiếng hỏi câu hỏi mà mọi người đang thắc mắc, Nhược Hy không nhanh không chậm trả lời

- Dạ, cháu là vợ của Lạc Dương. Còn mọi người là?

Oanh một tiếng, cả bốn trợn trừng mắt. Lôi Lạc Dương kết hôn khi nào? Lâm Gia Tuệ xúc động muốn đánh người, nhưng cô ta phải nhịn vì đang có ba mẹ và ông nội Lôi ở đây. Nhược Hy mắt thấy Lâm Gia Tuệ thì lên tiếng

- Đã lâu không gặp, Gia Tuệ?

- Hai đứa biết nhau? ông nội Lôi im lặng một lúc, giờ mới lên tiếng.

- Dạ, cò gặp một lần ở khu thương mại.

Nhược Hy vừa nói vừa đi xuống ghế sofa ngồi.

- Mọi người đến tìm Lạc Dương ạ?

- Phải.

Bà Lôi nói với giọng bực bội, trong thâm tâm bà chỉ muốn Lâm Gia Tuệ làm con dâu, vậy mà...

- Cô ly hôn với Dương đi.

- Dạ?!

- Tôi không thích cô làm con dâu nhà này, tôi chỉ muốn Gia Tuệ làm dâu nhà Lôi gia.

Đầu của Nhược Hy cứ ong ong khi nghe bà Lôi bảo cô ly hôn với Lôi Lạc Dương?

- Bác à...cháu...

- Ra khỏi nhà.

Bà Lôi tuyệt tình nói, Nhược Hy cũng không nói gì. Mắt cô đã đỏ lên nhưng cố kiềm nén để không rơi xuống, quay người bước lên lầu.

- Bà hung dữ quá rồi đó.

Ông Lôi nhìn Nhược Hy đi lên lầu nói, mà ông nội Lôi nãy giờ một câu cũng không nói. Lâm Gia Tuệ thì cực kỳ hả dạ, dám cướp anh Dương của tôi.

Sau mười phút, Nhược Hy xuống lầu thay một bộ đồ khác tóc được búi cao, mặt trở nên lạnh lùng hơn. Nhược Hy chỉ mang theo một cái vali màu trắng, ngoài ra cô không đem bất cứ thứ gì. Má Trịnh kinh hãi gọi lại, tay nắm chặt tay Nhược Hy

- Thiếu phu nhân, người không thể đi. Thiếu gia sẽ không tha cho tôi mất.

- Buông.

Giọng nói lạnh lùng vang lên căn phòng, làm ba mẹ và ông nội Lôi kinh ngạc. Không phải lúc nãy rất dịu dàng và dễ thương sao? Má Trịnh nhất quyết không buông, bà mong sao thiếu gia mau về một chút.

- Bà còn không buông?

Bà Lôi nhìn thấy Má Trịnh còn nắm lấy tay Nhược Hy, không nhẫn nhẫn nại lên tiếng nói.

- Bà chủ....

Nhược Hy không nói gì, hất mạnh tay Má Trịnh ra. Thong dong bước ra ngoài không một lời cầu xin. Vừa khuất cánh cửa sự mạnh mẽ hồi nãy không còn nữa, khuôn mặt xinh đẹp của Nhược Hy đã dính đầy nước mắt. Cùng lúc đó, Lôi Lạc Dương như hổ dữ từ đâu xuất hiện nắm chặt tay Nhược Hy.

- Buông.

Nhược Hy không để ý người đó là ai, giọng đã khàn lên vì khóc, Lôi Lạc Dương nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô thì đau xót, dịu dàng gạt đi những giọt nước mắt đó rồi ôm chặt Nhược Hy vào lòng. Lúc này đây, anh cảm thấy sợ hãi vô cùng. Đang trên đường về anh thì Lôi Lạc Dương nhận được tin nhắn của Má Trịnh, bảo bà chủ muốn đuổi thiếu phu nhân đi. Khi đọc xong lòng anh như lửa đốt, dùng tốc độ nhanh nhất để về nhà, đến nơi thì Lôi Lạc Dương thấy Nhược Hy đang kéo vali đi ra. Nếu anh về muộn một chút nữa thôi, có phải cô và con sẽ rời bỏ anh mà đi?

Nhược Hy cảm nhận được hơi ấm quen thuộc thì oim chặt Lôi Lạc Dương, nước mắt cũng rơi nhiều hơn

- Bảo bối, đừng khóc. Anh không cho em đi đâu cả...

- Nhưng mà...

- Bảo bối, ngoan, em vào trong với anh.

Lôi Lạc Dương nắm tay định dẫn Nhược Hy vào thì cô lắc đầu.

- Em không vào đâu.

- Vậy em đứng đây, khi nào anh gọi hãy vào?

- Dạ.

Nhận được cái gật đầu chắc chắn của Nhược Hy, Lôi Lạc Dương mới thở phào nhẹ nhõm, hôn lên trán cô rồi bước vào nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện