Boss Yêu Nghiệt Chớ Mập Mờ

Chương 194: Lãnh Tĩnh Thi không muốn người khác biết quá khứ đã qua



Bão tuyết ở Bắc Kinh vẫn còn kéo dài, từng mảnh từng mảnh, giống như vĩnh viễn cũng sẽ không ngừng.

Đoàn Chính Kiệt nhìn Lãnh Tĩnh Thi vẫn đứng ở cửa sổ ngẩn người, cô đẹp như vậy, nhưng lòng của cô lại là cố chấp như vậy, cô khóc xin Lâm Khải không thể rời bỏ cô, không làm tổn hại máy quay của cô... Nhưng Lâm Khải rời bỏ cô, đạp bể máy quay, bóp nát thẻ từ, một tia hi vọng cuối cùng cũng bị lấy đi mất. Hắn nhìn cô như đã chết đi, tâm thấy thật đau.

"Tĩnh Thi..." Thanh âm của hắn ôn nhu như vậy, ôn nhu giống như sợ sẽ quấy rầy đến cô.

"Tại sao anh ấy không thích em? Là do em không đủ xinh đẹp sao?" Ánh mắt cô u oán sắp khóc.

"Không, em rất đẹp! Chẳng qua anh ta không thích một người xinh đẹp đến hoàn mỹ."

"Vậy anh nói cho em biết đi, anh ấy tại sao có thể thích Lãnh Tĩnh Dạ? Em cùng cô ấy dáng dấp cơ hồ là giống nhau, tại sao anh ấy có thể thích cô ấy mà không thể yêu thích em?" Lãnh Tĩnh Thi không hiểu, nếu như hắn không thích sự xinh đẹp của cô, ban đầu Lâm Khải tại sao lại có thể vì Lãnh Tĩnh Dạ chết đi sống lại như vậy.

"Tĩnh Thi, cùng anh trở về Pháp, có được không? Để cho anh chăm sóc em!"Hắn nghĩ tới muốn quên người con gái này, nhưng hắn không thể làm được. Hắn biết cô hư, cô cố chấp, nhưng hắn vẫn cứ như thế yêu cô.

"Không, em không trở về, ván bài này vẫn chưa ngã ngũ mà, em sẽ không chịu thua!" Cô kiên trì với ý nghĩ của mình. Nguồn: https://truyenbathu.net

"Tĩnh Thi, em tỉnh lại đi, đừng khăng khăng cho mình làm đúng nữa, Lâm Khải tại sao vừa bắt đầu chú ý em, thích em? Không phải là bởi vì em thể hiện giống như Lãnh Tĩnh Dạ sao? Nhưng tiếp xúc lâu dài, hắn phát hiện em không phải là người hắn muốn tìm, cho nên hắn cũng không thể yêu em."

"Anh nói bậy, em rõ ràng theo nhật ký của Lãnh Tĩnh Dạ đi tiếp xúc với anh ấy, từng động tác rất nhỏ của Lãnh Tĩnh Dạ em đều luyện tập trong gương trên trăm lần, anh ấy cùng em ở chung một chỗ, nhất định sẽ có cảm giác." Lãnh Tĩnh Thi có chút bối rối khẩn trương.

"Ngay cả chính em cũng biết mình đang bắt chước Lãnh Tĩnh Dạ, nhưng bản tính trời sinh của em là không thay đổi được. Tại sao em cứ cố chấp như vậy? Em diễn có khá hơn nữa em vẫn chỉ là Lãnh Tĩnh Thi, không thể biến thành Lãnh Tĩnh Dạ được, hắn nhất định không thể nào thích em!" Đoàn Chính Kiệt hi vọng cô có thể tỉnh táo lại.

"Anh im miệng! Em nhất định có biện pháp để cho anh ấy thích em, em nhất định sẽ là người của anh ấy!"Cô kiên trì quyết không buông tay.

"Em dùng biện pháp gì để cho hắn thích em? Tự sát, em dùng qua, hắn cũng không tới nhìn em một cái; tuyệt thực, em cũng thử qua, hắn vẫn như cũ chưa có tới xem em một lần; em bắt cóc Tô Tiểu Mễ, cố gắng để cho đàn ông của toàn thế giới nhìn thấy cô ấy một màn không chịu nổi, làm Lâm Khải vĩnh viễn cũng cưới không được cô, coi như Lâm Khải nguyện ý cưới, Tô Tiểu Mễ cũng sẽ không nguyện ý gả, một chiêu hung ác như vậy nhưng kết quả ra sao? Em vẫn thất bại như cũ! Chẳng lẽ em vẫn không thể tỉnh lại sao?" Đoàn Chính Kiệt nhìn cô, hắn biết cô cũng không chịu nổi những chuyện đã qua, trừ hắn ra, không có ai biết.

"Em không cam lòng... không cam lòng..."

"Tĩnh Thi, em không nên như vậy... Em đã rất khá, tại sao nhất định phải ép mình?"

"Anh căn bản cũng không biết trong lòng em có bao nhiêu thống khổ, anh chỉ biết là để cho em đừng theo đuổi cái gì không thuộc về mình, nhưng anh có biết hay không, những chuyện đã từng phát sinh ở trên người em, là đau lòng cỡ nào. Năm đó, nếu như không phải là bởi vì em cùng Lãnh Tĩnh Dạ lớn lên giống nhau, em căn bản cũng không có khả năng bị những người đó luân phiên hãm hiếp! Tại sao cô ta có được tình yêu, mà em lại phải thay cô ta chịu tội, tại sao?" Nghĩ đến chuyện trước kia, nước mắt trong mắt cô khống chế không được liền chảy xuống.

"Tĩnh Thi, không cần suy nghĩ nữa...Không cần suy nghĩ nữa..." Đoàn Chính Kiệt ôm cô thật chặt ở trong ngực của mình, ôn nhu an ủi: "Hết thảy đều đã qua, vĩnh viễn đều là quá khứ."

"Không... Em không làm được, chỉ cần nghĩ đến những chuyện này, trong lòng em liền đau, đau đến như bị kim châm!"

"Có anh ở đây, hết thảy đều sẽ khá hơn, tin tưởng anh!" Hắn ôm chặt hơn.

"Không, em không muốn buông tha cho, em còn có thể tranh thủ..." Cô tự mình lẩm bẩm.

"Tĩnh Thi, em đã dùng hết tất cả phương thức đi tranh thủ tình cảm của Lâm Khải rồi, nhưng người hắn yêu chính là một người khác, mà không phải là em."

"Vậy em sẽ phá hủy mọi chuyện, cũng giống như đã từng phá hủy Lãnh Tĩnh Dạ!" Lãnh Tĩnh Thi mắt lạnh, nơi khóe mắt lộ ra hung quang.

"Em điên rồi! Em đối với Lãnh Tĩnh Dạ trả thù anh có thể hiểu, nhưng em đối với Tô Tiểu Mễ trả thù, hoàn toàn chính là sự ích kỷ của em. Em cứ tàn nhẫn như vậy em sẽ hoàn toàn mất đi chính mình, mất đi người cuối cùng yêu em là anh!" Đoàn Chính Kiệt thật đau lòng, cho tới bây giờ, tại sao cô còn không nguyện ý buông tay?

"Không chiếm được người em yêu, em cũng không để cho người khác lấy được, nếu như anh yêu em, liền ủng hộ em lần cuối cùng này đi, xong việc em liền đi theo anh, có được không?" Nỗi hận cô dành cho Lâm Khải nay đã muốn vượt xa tình yêu.

"Tĩnh Thi, nếu như em biến thành như vậy, anh yêu em cũng không dám ở chung một chỗ với em. Bởi vì anh lo lắng, lo lắng một ngày kia anh chọc em tức giận, em cũng có thể để cho người tiêu diệt anh, em biết loại cảm giác này đáng sợ đến cỡ nào không?"

"Sẽ không... Anh tốt với em, em hiểu... Em cũng biết!" Cô hết sức giải thích, cô không muốn thấy ánh mắt như vậy của Đoàn Chính Kiệt.

"Em hại không được Tô Tiểu Mễ, cuối cùng lại làm hại chính em. Nếu như em thật hại chết Tô Tiểu Mễ, em cũng sẽ không có kết quả tốt, bởi vì thế lực của Lâm Khải so với tưởng tượng của em khác xa, một khi tra được, việc em nhằm vào Tô Tiểu Mễ bại lộ, hắn chỉ động một ngón tay là có thể bắt được em; nếu như để cho hắn biết năm đó Lãnh Tĩnh Dạ chết đi với em có liên quan, em cảm thấy hắn sẽ bỏ qua cho em sao?"

"Chỉ cần anh không nói em không nói, cũng sẽ không có người biết!" Cô chột dạ giải thích," Cô ta chỉ là sớm hay muộn, chúng ta chỉ là thuận nước đẩy thuyền đi thôi."

"Tĩnh Thi, đây là anh cho em một cơ hội cuối cùng." Nói xong, hắn từ trong túi móc ra vé máy bay "Đây là vé máy bay mười giờ sáng mai đi Paris, anh sẽ chờ em, nếu như em không đến, anh sẽ không bao giờ chờ em nữa!"

Lãnh Tĩnh Thi nhận lấy vé máy bay, nhìn lại Đoàn Chính Kiệt, ánh mắt của hắn vẫn trong suốt như trước kia, rất hoan hỉ nhân nhượng cô, cô nói gì hắn cũng nguyện ý giúp cô đi làm, chỉ vì cô vui vẻ, cho dù là cô yêu người đàn ông khác, hắn cũng ở bên cạnh yên lặng giúp đỡ cô.

Hắn nhìn cô một cái thật sâu, ôn nhu nói: "Anh hi vọng mười giờ ngày mai gặp lại em, bởi vì anh muốn mang lại hạnh phúc cho em, ở trong thế giới của anh, em vĩnh viễn đều là nữ chủ."

Lãnh Tĩnh Thi nắm vé máy bay trong tay, nhìn hắn dần biến mất trong tầm mắt của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện