Boss Yêu Nghiệt Chớ Mập Mờ

Chương 70: Đổ máu



Khi mẹ Tiểu Mễ nói cho cô biết, trong tủ quần áo có rất nhiều y phục màu sắc khác, Tô Tiểu Mễ giống như mũi tên vọt tới trước tủ quần áo.

Nhiều nhất là màu hồng, màu xanh biển.Những màu sắc này cô cũng không bài xích, nhưng là những kiểu dáng kia, trời ạ! Cô hỏng mất!

"Đứa nhỏ này, mẹ biết ngay con không thích mà! Ngại mắt mẹ không tốt, đúng không!" mẹ Tiểu Mễ có chút tức giận nói

"Bà cũng không phải là người trẻ hiện tại, làm sao hiểu được xu hướng của giới trẻ hiện nay chứ!" Ba Tiểu Mễ bất đắc dĩ đỡ cho cô vài lời

"Ông già lẩm cẩm này, sao tôi lại không hiểu, không phải hồi xưa ông cứ lẽo đẽo theo tôi, còn mỗi ngày khen tôi ăn mặc xinh đẹp, mặc quần áo có khí chất đó sao?" Mẹ Tiểu Mễ lại bắt đầu rống lên với ba ba

Tô Tiểu Mễ ngược lại bình tĩnh cười

Mẹ Tiểu Mễ sau khi tranh luận một hồi, lấy điện thoại ra trực tiếp gọi cho Hạ Tử Vi. Bắt cô ngày mai dẫn Tô Tiểu Mễ đi shopping, thay đổi phong cách, chuyện kế tiếp chính là hẹn hò nha, cho đến khi nào thành công mới thôi. Tô Tiểu Mễ nhìn mẹ mình gọi điện thoại cho Hạ Tử Vi, bà nếu biết bản tính thật sự của Hạ Tử Vi, đoán chừng nhất định phải làm cho con gái của mình cách xa loại " bạn xấu" này hàng trăm mét mới thôi, nhưng Hạ Tử Vi mỗi lần ở trước mặt cha mẹ cô chính là một bộ dạng cô gái ngoan ngoãn mà lại ưu nhã xinh đẹp, khiến mẹ cô không chỉ có một lần nhờ cậy Hạ Tử Vi hảo hảo cải tạo cô.

Mẹ Tiểu Mễ vừa nhắc tới phương diện bồ bịch, Tô Tiểu Mễ lại chỉ có thể híp mắt không ngừng gật đầu

*********

Trung tâm mua sắm Kinh Đại, Tô Tiểu Mễ cùng Hạ Tử Vi hẹn nhau đi dạo phố, Tô Tiểu Mễ cũng đem cây quạt cùng khăn quàng cổ mua ở Hàng Châu cho Hạ Tử Vi

"Tiểu Mễ, cậu thật là hiểu rõ mình, thật đáng yêu quá a!" cô ôm Tô Tiểu Mễ hung hăng hôn hai cái, cầm hai món bảo bối yêu thích không buông tay.

Tô Tiểu Mễ liếc cô một cái, đúng là "bạn tốt" có khác!!!

"Vì cảm tạ lòng tốt của cậu, hôm nay mình sẽ cùng cậu đi dạo, cũng làm cho bộ mặt của cậu cải biến đi, cho mẹ cậu một câu trả lời thỏa đáng!" Cô vỗ ngực bảo đảm, lôi kéo tay của Tiểu Mễ liền đi vào.

"Hạ Tử Vi, cậu đúng là điên rồi, dẫn mình đi đến những tiệm như thế này!" Tô Tiểu Mễ vừa nhìn những bảng hiệu kia, đều là những bảng hiệu quốc tế nổi danh, tùy tiện chọn món nào, đoán chừng cũng phải xấp xỉ một nghìn a.

"Mẹ cậu đã nói, không cần quan tâm tới tiền bạc, đem cậu trở thành một người phụ nữ biết cách ăn mặc tinh xảo, trang nhã là được! Có người mẹ tâm lý như vậy, cậu còn sợ gì a!"

"Mẹ mình nói tới nói lui, nhớ lại lần đó cũng không phải là tự mình bỏ tiền sao." Mẹ cô luôn là quên đầu quên đuôi, đối với mẹ mỗi lần răn đe cô, Tô Tiểu Mễ cũng ậm ừ cho xong chuyện.

"Cậu cứ tới đây, tiền lương của cậu, mua hết mấy ngàn vẫn không có vấn đề, chớ để mình lắm lời, mau đi thôi!" Hạ Tử Vi nói là bồi cô mua sắm, thật ra chính mình chân tay đã ngứa ngáy.

"Tiểu Mễ, cậu xem đôi giày kia, mau!" Vẫn đứng bên ngoài tủ kính, Hạ Tử Vi liền kêu lên.

Tô Tiểu Mễ nhìn theo ngón tay của cô chỉ, đó là một đôi giày cao gót cao khoảng 8cm, tầm mắt Tô Tiểu Mễ lại bị đôi giày màu vàng nhạt bên cạnh hấp dẫn.

"Hạ Tử Vi, cậu mua đôi đó đi, mình mua đôi bên cạnh, như thế nào?" Tô Tiểu Mễ nhìn đôi giày kia, ánh mắt đã vô phương rời đi, kiểu dáng đơn giản đính chút trang sức, phát ra ánh sáng kỳ dị.

"Mua liền đi, cà thẻ trước không cho nhìn giá tiền!" Hạ Tử Vi thong dong nói.

"Được, không mua là đứa ngốc! Không nhìn thì không nhìn!" Tô Tiểu Mễ cũng mạnh dạn nói.

Phụ nữ một khi đã yêu mến cái gì đó, thường nhất thời xung động, không quan tâm đến cái gì liền sẽ mua về nhà. Tô Tiểu Mễ chơi cùng Hạ Tử Vi lâu như vậy, cũng đã có hai lần như thế, có lúc là y phục, có lúc là túi xách, hai người nhìn trúng vật phẩm, ai cũng không cho nhìn giá tiền, trực tiếp cà thẻ.

Tô Tiểu Mễ mỗi lần cà thẻ xong liền sợ hết hồn hết vía, nhưng cũng rất vui vẻ, sở thích lớn nhất của cô chính là sưu tập giày. Mặc dù mua nhiều, mang rất ít, đặc biệt là những đôi giày màu sáng, nhưng nhìn đến những thứ kia, cô liền muốn đem chúng về nhà ngay.

Dĩ nhiên, mọi khi, Tô Tiểu Mễ sẽ để ý lựa kĩ những thứ họ mua, chỉ ở thời điểm phát tiết tâm tình mới không có tiết chế mà mua thoải mái, mỗi lần đều dựa vào một lý do chính đáng: "Chỉ có không ngừng tiêu phí, mới có thể không ngừng thu vào."

Hai người nhìn nhau một cái, lập tức đi vào bên trong tiệm, đi về phía 2 đôi giày các cô yêu thích.

Hét lớn một tiếng, Tô Tiểu Mễ mới nói: "Trời ơi, mình quá đau lòng rồi, không nghĩ tới mắc như vậy! Hết một phần sáu tháng lương của mình rồi!"

"Mình mới đắt a, cậu chỉ là một phần sáu, mình là một phần tư lận đó, sớm biết như vậy, mình liền không đánh cuộc với cậu." Hạ Tử Vi cũng đi theo oán trách.

Hai người mua xong lại oán trách nhau, nhưng trong lòng lại thực vui thích. Đặc biệt là Hạ Tử Vi, đã quay lại nói: "Nếu hai đứa mình đều cảm thấy mua mắc, trong lòng khó chịu, tối nay chúng ta liền tới giết thời gian ở quầy rượu, như thế nào?"

"Uống thì uống, bất quá mình nói trước nha, chỉ được uống một chút, không cho uống say!" Tô Tiểu Mễ cũng đang muốn uống chút rượu.

"Được, nghe lời cậu! Mình đi thay y phục, buổi tối phải đi tới chỗ kia, nghe mọi người khen, mình gần đây mới phát hiện, chỗ đó chắc chắn cậu nhất định sẽ thích." Hạ Tử Vi tự tin nói.

Hai người sau đó liền theo kế hoạch tiến hành, mẹ Tiểu Mễ nói cô ra ngoài giao thiệp, nếu như chính cô không chọn màu sắc tươi tắn một chút, bà sẽ phải buộc cô mặc những y phục mà bà đã mua.Tô Tiểu Mễ cho dù có lớn hơn nữa cũng không có can đảm đem lời của mẹ cho sang một bên.

Khi đi dạo phố, Tô Tiểu Mễ mới biết, công ty đang cải cách nội bộ, sau khi biết, cô nghĩ tới một màn nhìn thấy tối hôm qua, không trách được Ngải Niệm Như nóng lòng không thể chờ đợi liền hiến thân.

"Tiểu Mễ, hiện tại hai tụi mình thuộc về phòng kế hoạch đội A, cấp trên tạm thời là Lâm Khải, nhưng nhất định sẽ có một người tới thay thế vị trí của anh ta, không biết anh ta sẽ chuyển đi đâu, không biết cấp trên điều người như thế nào, tốt nhất là cho cậu thay thế vị trí của anh ta, nếu như vậy, mình liền có ô dù che chở rồi, ha ha!" Hạ Tử Vi vừa cười vừa nói.

"Mình đối với vị trí kia không có một chút hứng thú." Tô Tiểu Mễ không yên lòng nói.

"Vậy cũng không được, nếu như cậu không làm, Ngải Niệm Như kia nhất định sẽ tìm cách, cô ta vì muốn thăng chức, cái gì cũng dám làm." Hạ Tử Vi có chút không biết mắc cỡ nói.

"Làm sao cậu biết?"

"Thôi đi cô nương, nhìn cách của ả ta cũng biết, thấy Lâm Khải liền tiến sát lại gần, hận không thể lấy hết y phục của hắn, Lâm Khải không giải quyết được, lại đem ánh mắt hướng tới Hà Kình, gì chứ tên tiện nam đó, thật con mẹ nó ghê tởm.Lúc còn là cấp trên của mình, mình còn tưởng rằng thành thật, ai ngờ có một lần bị mình trong lúc vô tình bắt gặp hắn cùng Ngải Niệm Như dính chặt lấy nhau"

"Ừ, người đàn ông này không phải là người tốt, cách hắn xa một chút!" Tô Tiểu Mễ phụ họa, cô nghĩ đến một màn kia, đối với Hà Kình thật là ghê tởm tới cực điểm, nếu như là độc thân vui đùa một chút cũng không sao, đã có vợ mà lại ngay lúc họ đang ở cữ, người như vậy thật đáng ghê tởm.

"Yên tâm đi, mình không ở công ty tìm đàn ông, càng không muốn dính tới những tên đã có gia đình!" Hạ Tử Vi cứng rắn nói.

Hạ Tử Vi chơi thì chơi, nhưng cô tuyệt đối là người đã chơi thì phải nắm chắc, cô cũng không đi chạm phải những người đàn ông có gia đình, cũng không làm chuyện yêu đương trong phòng làm việc, càng không đi chơi những thứ kia những buổi tiệc tư nhân.

*********

Ban đêm ở Bắc Kinh, ngợp trong ánh sáng hào hoa, chói lọi.

Một dãy phố toàn quán rượu, có loại đặc sắc, có loại ầm ỹ, cũng có loại an tĩnh; có kích thích, cũng có mập mờ...

Hạ Tử Vi mang cô tới quán rượu cùng Mtime có chút tương tự, nhưng so với Mtime xa hoa hơn một chút.

"Quán rượu này, so với các quán khác thật là yên tĩnh!" Bất quá đây cũng là điều Tô Tiểu Mễ thích, cô tới quán rượu là để uống rượu, về phần gặp gỡ kia ... Hết thảy dựa vào duyên số đi.

"Đối với khẩu vị của cậu, nơi này thật rất thích hợp uống vài ly!" Hạ Tử Vi tìm được một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, vị trí này có thể nhìn được tổng thể bên ngoài.

Hạ Tử Vi thích uống say, Tô Tiểu Mễ thích uống ít, uống chút rượu tư vị rất thoải mái, uống say cảm giác cũng rất thống khổ nha.

Mới vừa uống chút rượu, Hạ Tử Vi lại không nhịn được bệnh cũ tái phát" Lần này công tác như thế nào?"

"Cũng bình thường thôi"

"Cậu không trực tiếp trả lời đã nói lên cậu có chuyện dấu diếm? Nói mau, có phải hay không đã có một cuộc diễm ngộ?"

Hạ Tử Vi thích tán dóc với cô, cũng chỉ tán dóc với cô.

"Mau nhìn kìa! Ông trời của tôi!" Không đợi tô Tiểu Mễ trả lời vấn đề của cô, Hạ Tử Vi mở to mắt phát ra cảm thán. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện Bất Hủ chấm cơm.

Tô Tiểu Mễ theo tầm mắt của cô nhìn sang, chỉ thấy một người phụ nữ kéo tay Lâm Khải đi tới bên cạnh cách chừng hai ba dãy bàn, người kia cười đến thiên kiều bá mị.

Tô Tiểu Mễ còn chưa lấy lại tinh thần, Hạ Tử Vi đã ở một bên nói: "Biết người phụ nữ kia là ai không?"

Tô Tiểu Mễ lắc đầu, trong lòng lại ức chế không được một loại cảm xúc khổ sở, Lâm Khải thật là một tên hoa tâm, ở nơi khác nhau nhìn thấy hắn, người phụ nữ đi theo bên cạnh hắn cũng bất đồng.

"Cô ta ở Bắc Kinh danh viện (nhà giàu có ở Bắc Kinh), Tần Khả Di, còn nhỏ nhưng sớm kiêu ngạo rồi, cha cô ta cũng không phải là nhân vật đơn giản." Hạ Tử Vi hơi có chút kinh ngạc," Thật không nhìn ra, Lâm tổng của chúng ta ánh mắt thật lợi hại cũng đủ cao a, danh viện cũng có thể cua tới tay."

"Ở công ty một mực tỏ ra không gần nữ sắc, ra khỏi công ty, cùng những thứ kia nửa người dưới đàn ông một loại."

"Ui, mình nghe ra, lời này có chút vị chua nha " Hạ Tử Vi tinh vi phát hiện.

Tô Tiểu Mễ nhẹ giọng nghiêm chỉnh gọi phục vụ lại " Phiền cô đem cho tôi miếng chanh, và một chai rượu đỏ sản xuất năm 97, cám ơn!"

"Càng ngày càng thấy vị chua nha!"

Tô Tiểu Mễ liếc cô một cái, bưng chén rượu lên uống một hớp, ánh mắt cũng không toan tính liếc về hướng Lâm Khải, đây là cô sau khi đi công tác về, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, con mẹ nó vẫn đẹp trai như vậy, vẫn đào hoa như thế!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện