Boss Yêu Nghiệt Chớ Mập Mờ

Chương 72: Chờ xem kịch vui 2



Lâm Khải vừa bước một chân đến cửa, thanh âm của An Ôn liền vang lên.

"Về rồi à?"

"Đúng vậy, mẹ!" Lâm Khải đáp trả.

"Tối hôm nay con và Khả Di hẹn hò như thế nào rồi?" An Ôn nhẹ nhàng hỏi, sắc mặt cũng rất lạnh cứng

"Mẹ, con không muốn mẹ cứ tiếp tục an bài đối tượng cho con gặp mặt, chuyện hôn nhân, con có thể tự làm chủ." Lâm Khải nhìn mẹ một cái rồi nói

"Con làm chủ? Vậy con nói cho mẹ nghe xem con tìm vợ như thế nào? Giống như tiểu thư nhà giàu Sunny, hay giống như minh tinh Gigi, hoặc là một dạng phụ nữ tùy tiện nào đó ở ngoài đường?" Thanh âm của An Ôn rất nhẹ, nhưng lời nói cũng rất cay nghiệt.

"Tùy mẹ muốn nghĩ thế nào cũng được, nhưng con xin mẹ, chuyện hôn nhân của con, mẹ không cần can thiệp nữa."

"Mẹ thật không biết con nghĩ như thế nào, Thiệu Mỹ Như động lòng người như vậy, Khả Di gia thế lớn như vậy, bàn về gia thế, bàn về nhân phẩm, các cô ấy đều đạt tiêu chuẩn, con tại sao cũng không thử tiến tới?

"Con đối với các cô ấy không có cảm giác."

"Cảm giác? Cảm giác là cái gì? Cảm giác có thể cho cơm ăn sao? Con dám bảo đảm người con yêu đồng ý gả cho con đều không phải là muốn gia sản của nhà họ Lâm chúng ta sao? Mẹ cho con biết, tìm vợ nhất định phải tìm gia thế tương đối, cảm giác tình yêu gì đều là nhất thời." An Ôn lạnh lùng nó.

"Mẹ, con mệt mỏi! Con muốn nghỉ ngơi!" Lâm Khải không muốn cùng mẹ của mình dây dưa loại chuyện này nữa, liền xoay người lên lầu, lưu lại An Ôn ngồi cứng người trên ghế salon.

Lúc kim đồng hồ chỉ đúng mười một giờ, Lâm Tuấn Thiên vẫn chưa trở về.

An Ôn cắn răng thật chặt: "Lâm Tuấn Thiên, tôi để cho ông bên ngoài tận tình tiêu sái, sau khi ông rời đi nhà họ Lâm, tôi nhất định sẽ làm cho ông hối hận!"

An Ôn nhìn bóng lưng Lâm Khải, có cảm giác tựa như một cây gai đâm vào lòng mình, nhói đau!

*********

Xong chuyến công tác quay trở lại công ty ngày đầu tiên, Tô Tiểu Mễ bận rộn cả một ngày, muốn đi uống một ly cà phê cũng không được.

Gần đến giờ tan tầm, cô cũng không có thấy Lâm Khải đi làm, cấp trên này, lúc cần hắn thì không thấy mặt, lúc không cần hắn lại đột nhiên xông ra.

"Tô Tiểu Mễ, cậu hôm nay bận rộn cả ngày là đang làm cái gì a!" Hạ Tử Vi rốt cục túm được cô ở căn tin.

"Mình có thể bận rộn vì cái gì, còn không phải là những bảng kế hoạch kia." Sau khi Tô Tiểu Mễ nói xong, gọi hai ly cà phê," Đúng rồi, phương án kinh doanh cho cao ốc bên Chu Mậu Phủ mình làm xong rồi, mới vừa gửi mail cho cậu, xem thử xem có thích hợp hay không, nếu không có vấn đề gì mình liền giao cho cấp trên."

"Được, lát nữa quay lại mình sẽ xem một chút, cậu được cái lắm sáng kiến, cộng thêm đầu óc kinh doanh của mình, đội chúng ta khẳng định thứ nhất, tức chết Ngải Niệm Như, hừ!"

"Cậu a, chớ đắc ý quá sớm, Ngải Niệm Như không phải là người dễ đụng tới." Tô Tiểu Mễ nghĩ đến những gì nhìn thấy đêm hôm đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi, con người đó gan lớn lắm. Đọc Truyện Online Tại Truyện Bất Hủ

"Thôi kệ đi, hôm nay tan việc cùng về nhà!"

"Hôm nay không được, mình muốn làm thêm giờ, mình còn có ít thứ phải sửa sang lại." Tô Tiểu Mễ khoát tay nói.

"Không thể nào, vừa trở lại ngày đầu tiên liền làm thêm giờ, cậu thật liều mạng a."

"Không đôi co với cậu nữa, mình muốn trở về làm việc."

"Đừng nóng vội a!"

"Còn có chuyện gì a, Đại tiểu thư của tôi! Mình còn có rất nhiều chuyện bận rộn đây." Tô Tiểu Mễ cơ hồ muốn chịu thua cô luôn, bất quá công việc của hai người vẫn còn có chút giống nhau, Hạ Tử Vi bận rộn rồi thì Tô Tiểu Mễ cơ hồ là ngay cả thân ảnh cũng không thể tìm thấy.

"Cậu muốn làm thêm giờ, mình nhất định phải nói cho cậu biết một chuyện tốt a." Hạ Tử Vi bốn mắt nhìn quanh, thần bí nói.

Tô Tiểu Mễ nhìn cô như vậy, hơi tò mò," Chuyện tốt gì?"

"Tuần trước mình tăng ca hai ngày, thấy tầng lầu đối diện kia có một nam một nữ rất điên cuồng nha, rất là kích tình!" cô thật phấn khích nói," Buổi tối, cậu nhớ chú ý!"

"Nhàm chán!"

Đối với Hạ Tử Vi, Tô Tiểu Mễ thấy nhưng không thể trách rồi, hết thảy những chuyện như vậy rất dễ lấy được sự chú ý của Hạ Tử Vi.

Phòng làm việc càng lúc càng ít người, đến tám giờ, cơ hồ toàn bộ đều đã rời đi.

Tô Tiểu Mễ lật xem tài liệu, kết hợp những gì chính mình thể nghiệm được khi đi du lịch cùng với những sáng kiến của cô, toàn bộ đúc kết lại trong phương án này. Trong suy nghĩ của cô, khách sạn lý tưởng phải là như vậy, đây cũng là nguyện vọng của một phần đông đảo du khách.

Trong đầu một khi có ý tưởng liền không dừng được, cô chỉ muốn mau chóng hoàn thành cái phương án này, hơn nữa hi vọng nó có thể được Lâm Khải đồng ý, cuối cùng là có thể thực hiện.

Lúc đầu óc đang bay bổng, cô ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện đã mười giờ rưỡi.Tô Tiểu Mễ mệt mỏi duỗi thẳng lưng, quyết định đi nhà vệ sinh rồi về nhà.

Từ phòng rửa tay trở ra, ánh mắt của cô vô ý nhìn về phía đối diện, giống như có bóng người đang đung đưa, trong đầu cô lập tức liền thoáng hiện lên lời nói của Hạ Tử Vi lúc nãy.

Không biết trời sui đất khiến thế nào, bước chân cô cư nhiên đi đến gần cửa sổ thủy tinh.

"Trời, mấy người này thật to gan nha, ngay cả rèm cửa sổ cũng không thèm kéo!" Tô Tiểu Mễ không khỏi nhìn cảnh tượng trước mắt sợ hãi than thầm.

Ký túc xá bên cạnh xây rất gần công ty, chỉ cần thị lực không tệ, đứng bên công ty có thể nhìn thấy chuyện phát sinh bên phía kí túc xá

Chỉ thấy người đàn ông tựa vào bên cạnh bàn làm việc, người con gái trong tư thế nửa ngồi nửa quì, đầu của cô chôn ở nửa người dưới của người đàn ông kia. Tô Tiểu Mễ không phải là cô gái nhỏ nên biết rất rõ người phụ nữ kia đang làm cái gì, người đàn ông nửa hí mắt, khuôn mặt hiện lên vẻ hưởng thụ.

Tô Tiểu Mễ dụi dụi hai mắt, cảm thấy rất không thú vị, xoay người chuẩn bị rời đi.

"A!"

Tô Tiểu Mễ vừa xoay người liền hoảng sợ kêu to.

"Thế nào? Hù dọa đến cô sao?" Lâm Khải mở miệng hỏi.

"Dọa chết người, làm sao anh như quỷ vậy, xuất hiện cũng không có tiếng động a, biến thái!" Tô Tiểu Mễ quả thật bị dọa cho sợ đến không nhẹ, tay cô vẫn còn đang đặt ở trên ngực nha.

"Là tôi biến thái, vậy thì cô chính là đại biến thái. Buổi tối làm thêm giờ chỉ để xem những chuyện như thế này? Xem ra hứng thú của cô tôi còn nhiều điểm chưa biết hết nha." Lâm Khải trêu chọc, cũng không có nghĩ đến mình vừa lên công ty lại sẽ phát hiện một màn như thế.

"Anh...anh đừng nói bậy bạ, tôi mới không có hứng thú đó " Tô Tiểu Mễ theo bản năng giải thích.

"Không phải là hứng thú? Vậy thì chính là háo sắc rồi." Lâm Khải cố ý trêu cợt cô, tròng mắt thâm thúy lộ ra vài tia sáng lạ.

"Anh..." Tô Tiểu Mễ đơn giản im lặng, bị người khác bắt gặp chuyện như thế này ngay tại chỗ, coi như cô muốn giải thích cũng không có người tin tưởng.

"Thế nào? Xấu hổ?" Hắn đột nhiên đem cô chống đỡ ở tấm vách thủy tinh.

"Tôi tại sao phải xấu hổ? Việc này chỉ là vô ý thấy thôi mà."

"Vô ý hay cố ý, cô cảm thấy cái này còn trọng yếu sao?" Thanh âm của hắn như vờn nhẹ bên tai cô, theo đó một cỗ mùi rượu tinh khiết liền phà vào mặt.

"Anh uống rượu?"

"Điều này rất trọng yếu sao?"

"Dĩ nhiên, tôi luôn muốn giữ khoảng cách với đàn ông say rượu!" Vừa nói, Tô Tiểu Mễ liền đẩy hắn ra.

"Nói cho tôi biết, đâu mới chân thật là em?" Lâm Khải dùng thân thể đem cô trở về, thanh âm trầm thấp dễ nghe quấn quanh thân cô.

"Tôi không hiểu anh muốn nói gì? Tôi muốn đi về." Tô Tiểu Mễ có chút né tránh.

"Ở dưới người của tôi, em là chân thật nhất, hay khi làm việc mới thật sự là em?"

Khi hắn nói ra, hơi thở đều toàn mùi rượu, nhưng kì lạ là Tô Tiểu Mễ lại không cảm thấy mùi vị này khó ngửi.

"Anh..."

"Em là đang trốn tránh chuyện đã xảy ra giữa chúng ta, phải không?"

"Lâm tổng, tôi không phải là trốn tránh, mà là cảm thấy loại chuyện này không cần thiết nhắc lại, không phải sao?"

"Nhưng thật ra em không nghĩ như vậy, không phải sao?" Thân thể của hắn chống đỡ cô, cô lấy tay đẩy hắn, hắn lại đem tay của cô đặt lên bức vách thủy tinh, khiến cô không thể nhúc nhích.

"Anh muốn làm gì?" Tô Tiểu Mễ cảm giác đầu mình nóng lên, lại lảm nhảm hỏi một câu.

"Em nói xem, tôi muốn làm gì?" Ngón tay của hắn xẹt qua gương mặt cô.

"Lâm tổng, anh say rồi!"

"Đêm hôm đó, em nhiệt tình như lửa sao bây giờ lại giống như trở thành một người khác rồi, hay đó là phương pháp em dùng để dẫn dụ tôi?" Lâm Khải có chút men say nhìn cô, cảm giác cả người đều nóng rần lên.

Tô Tiểu Mễ hít vào một hơi thật sâu, tự nói với mình tỉnh táo một chút.

"Em không nói lời nào, chính là chấp nhận."

Hắn nâng cằm của cô lên, đôi môi dùng sức đè lên, không chút khách khí cạy môi của cô ra, thuần thục tìm kiếm hương thơm của cô.

"Ô ô..."

Tay Tô Tiểu Mễ dùng sức đẩy hắn, hắn lại dùng sức dán vào hơn. Ngậm môi cô thật chặt, không cho cô một chút không gian để hô hấp.

Cô giống như bị lửa nóng bao quanh, cánh tay của hắn lại giống như sắt thép kiên cố, cô càng tránh ngược lại càng bị siết chặt.

Tay hắn dùng sức xé ra y phục của Tô Tiểu Mễ, khiến y phục của cô bị tuột xuống, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết.

"Tôi thích da thịt của em, cảm giác thật ngọt, tôi rất thích." Hắn buông môi cô ra, một hớp cắn lên bả vai của cô.

"A..." Tô Tiểu Mễ ẩn nhẫn đau đến kêu to, người đàn ông này là điên rồi sao? Cư nhiên cắn cô!

"Tôi cũng rất thích nghe tiếng kêu của em, kêu lớn hơn chút nữa, tựa như đêm hôm đó vậy." Ngay sau đó, hắn lại cắn cô một cái.

"Lâm Khải, anh... kẻ điên này, buông tôi ra!" Tô Tiểu Mễ đau đến nước mắt cũng mau rớt xuống, người đàn ông này thật... Hắn là người máu lạnh sao? Không biết người bị cắn sẽ rất đau sao? Tô Tiểu Mễ cô từ nhỏ đến lớn đều sợ đau: sợ đau khi chích thuốc, sợ đau khi nhổ răng, sợ đau khi đến kì kinh nguyệt... nói tóm lại là sợ tất cả các loại đau.

"Không thả, tôi muốn em. Muốn em giống như đêm hôm đó..." Hắn đột nhiên giống như vô lại kề cận cô, tuyệt không giống Lâm Khải thường ngày.

Hắn nói chuyện thở ra miệng đầy mùi rượu, nhìn lại khuôn mặt đã sớm ửng đỏ của hắn,Tô Tiểu Mễ liền nghĩ người đàn ông này nhất định uống không ít, hơn nữa còn là uống rất nhiều. Theo tửu lượng của hắn, không đến nỗi uống vài ly liền say thành như vậy.

Tô Tiểu Mễ cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, liền giơ chân lên, dùng đầu gối hung hăng đá hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện