Boss Yêu Nghiệt Chớ Mập Mờ

Chương 75: Thủ đoạn đùa bỡn của Ngải Niệm Như



Công ty Dung Khoa quốc tế, phòng làm việc Lâm Khải.

Ngải Niệm Như cầm một xấp tài liệu đi vào, sau đó đóng cửa lại, khoá trái cửa.

Cô đạp giày cao gót, thói quen đi một bước uốn éo ba bước, đi đến trước mặt Lâm Khải, nhẹ nhàng nói: "Lâm tổng, đây là tài liệu ngài muốn, còn có, cái này là phương án."

Lâm Khải nhận lấy tài liệu, sơ lược nhìn qua

"Ngải chủ quản, về sau các phương án, cô có thể trực tiếp giao cho Hà tổng giám, hiện tại hắn là cấp trên trực tiếp của cô."Lâm Khải nhẹ giọng nói, giữa hai lông mày lộ ra một cỗ âm lãnh, phảng phất nói cho cô biết loại hành vi này là vượt quyền

"Lâm tổng, tôi có thói quen làm việc dưới quyền của ngài, cho nên mới làm như thế, tôi còn muốn trở về làm việc dưới quyền của ngài, để cho ngài làm cấp trên trực tiếp của tôi, có thể không?"Ngải Niệm Như lớn mật nói, nhẹ nhàng đem đầu tóc sửa lại một chút

"Đây là an bài của công ty, cô nên nghe theo."

"Vâng, Lâm tổng, tôi đã biết!"cô có chút buồn bã nói

"Ngải chủ quản, còn có chuyện gì khác sao? Nếu như không có, trở về đi, gần đây công việc rất nhiều, khổ cực cho mọi người rồi!"Lâm tổng giọng nói có chút hòa hoãn, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng

Ngải Niệm Như mím môi, suy nghĩ một chút, bằng mọi cách cô phải thực hiện được: "Lâm tổng, em biết, anh rất ghét em, lòng chân tình của em vô cùng khổ sở."

"Cô nói cái gì? Cô nghĩ quá nhiều rồi."

"Lâm tổng, cầu xin anh hãy nghe em nói hết, được không?"Vừa nói, mắt của cô vừa lấp lánh sóng nước.

Nước mắt của phụ nữ nhiều lúc có thể mang lại hiệu quả nhất định, mặc dù Lâm Khải đối với nước mắt của cô có ghét một chút, nhưng cũng không muốn đem người phụ nữ này đuổi ra ngoài.

Lâm Khải không nói gì nữa, trầm mặc, chờ cô nói chuyện.

"Thật ra thì em cảm thấy mình rất kỳ quái, đã sớm không tin cái gì vừa thấy đã yêu, nhưng khi đụng phải hắn, em liền động lòng. Em bắt đầu mỗi ngày đều chú ý từng lời nói, từng cử động của hắn, cho dù là hắn chỉ lướt qua bên cạnh thôi, tâm tình của em cũng sẽ trở nên hưng phấn, không cách nào bình tĩnh lại được."

Ngải Niệm Như nhẹ nhàng kể lể, mắt to vô tội lóe hai hàng lệ.

"Em biết, hắn không thích em, hắn cảm thấy em là kiểu phụ nữ có chút đùa giỡn với tình yêu, hoặc là cảm thấy em không phải là một cô gái tốt ..., nhưng em ở trước mặt hắn làm hết thảy những chuyện như vậy, chỉ bởi vì em là thích hắn, yêu hắn."

"Ngải chủ quản, chuyện tình cảm, tôi nghĩ mình không thể giúp được gì, nhưng tôi tin tưởng, Ngải chủ quản xinh đẹp lại có năng lực, nhất định sẽ tìm được ý trung nhân phù hợp."Lâm Khải không thể không cắt đứt lời của cô, theo ánh mắt cùng lời nói của cô, hắn biết trong miệng cô "hắn" là ai, nhưng Lâm Khải không muốn nói ra.

Ngải Niệm Như lại khẽ cười, mang theo một tia tự giễu.

"Anh biết hắn là ai sao?"Cô nhẹ nhàng đặt câu hỏi.

"Ngải chủ quản, tình cảm riêng tư của cô, tôi không cần biết, cũng không muốn biết."Lời của hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, không bởi vì biết cô thích hắn mà thay đổi.

"Không, em muốn nói, em muốn anh phải biết, hắn chính là anh, chính là anh!"Ngải Niệm Như kích động thốt lên.

Lâm Khải nghe xong có vẻ rất bị động, hơn nữa rất im lặng, người này chẳng lẽ không có đầu óc sao? Công khai nói cho cấp trên của cô biết, cô thương hắn.

"Có phải sau khi nghe những lời này, anh càng thêm ghét em phải không? Em biết sẽ có tình huống như thế mà! Nhưng em phải nói cho anh biết, em không muốn đem tình cảm này giấu diếm, em mỗi ngày giấu chúng trong lòng thật là khổ sở. Mỗi ngày trôi qua em đều khát vọng được nhìn thấy anh, em nhớ anh...Mỗi ngày mỗi đêm đều muốn..."cô vừa nói, tay vừa hướng thân thể của hắn dao động.

"Anh đừng cự tuyệt em, có được không?" Cô nhẹ giọng nói, nước mắt trào ra: "Em không cầu anh yêu em, nhưng xin hãy cho phép em một lần, cho em có thể ôm anh một cái!"

Giọng nói của cô khiêm nhường như vậy, nước mắt lăn dài trên má, Lâm Khải có chút chết lặng ngồi trên ghế.

Ngải Niệm Như nhìn hắn trầm mặc không nói, to gan đem thân thể của mình vùi đầu vào ngực của hắn.

"Lâm tổng, tin tưởng em. Em sẽ không để tình cảm xen lẫn vào công việc đâu, em chỉ muốn lẳng lặng có được anh một lần. Đây là chuyện em nằm mơ ao ước mỗi ngày."Thân thể của cô hơi ngồi chồm hổm xuống, nhẹ tay xoa lên ngực của hắn, phảng phất như muốn di chuyển nhiều hơn, khám phá nhiều hơn.

Cô biết, hắn giờ phút này sẽ không đẩy cô ra, đàn ông khi có phụ nữ ngồi ở trong lòng, huống chi còn là mỹ nữ, sự chống cự của bọn họ liền giảm xuống 80% so với bình thường, đàn ông sẽ dễ dàng phạm sai lầm, mà Ngải Niệm Như chính là muốn Lâm Khải phạm sai lầm.

Cô to gan ngồi ở trên đùi của hắn, tay quấn cổ của hắn, đôi môi nhẹ nhàng cắn vào lỗ tai hắn, nói nhỏ: "Hãy để cho em nhớ kĩ lần này! Em nhớ anh, thích anh, khát vọng anh..."

Thân thể của cô giống như mềm mại không xương, trước ngực đẫy đà càng thêm dán thật chặt vào hắn, càng lúc, hạ thân của cô càng kề cận hắn thật chặt, từ từ nhẹ nhàng nhu cọ, muốn khơi mào dục vọng của hắn.

Môi của cô nhẹ hôn vào cổ hắn, gặm mút, tay lục lọi trong ngực hắn, vuốt ve bụng dưới của hắn.

Kế đến, cô cũng tự mình kéo y phục xuống, phơi bày ra hai bầu ngực trắng nõn mà đỏ thắm, mảnh khảnh eo nhỏ mềm dẻo có lực.

"Cho em... Ư..."Chân của cô quấn vòng quanh hắn thật chặt, tựa hồ muốn hắn chủ động.

Lâm Khải ánh mắt tĩnh táo có chút chết lặng, nhưng là nơi nào đó vẫn không khỏi phải to lên, tư tưởng thanh tịnh như vậy, nhưng thân thể vẫn như cũ có phản ứng.

Ngải Niệm Như trong lòng cười trộm, động tác càng thêm lớn mật, tay cô đem y phục của hắn lôi kéo. Cơ ngực của hắn liền hiện ra ở trước mặt cô, cô đem mềm mại của mình ôm trọn bộ vị dán thật chặt đi lên, trong miệng nhẹ giọng rên rỉ.

Hắn bị trêu chọc, hạ thân dần dần trở nên to lớn hơn.

"A... Anh thât hư... Thật là xấu..."cô phối hợp trêu chọc, cô cũng không tin hắn sẽ không khuất phục.

Lâm Khải nhìn cô khép hờ cặp mắt hưởng thụ, mềm mại tư thái, da thịt nõn nà, trêu đùa không chút nào ngượng ngùng, người phụ nữ này rất biết tự hưởng thụ, hoặc là rất biết chơi đùa.

Ngải Niệm Như biết, thời khắc mấu chốt cuối cùng đã đến, chỉ cần cô lấy ra bảo bối của hắn, sau đó ngồi lên, như vậy hết thảy đều hoàn thành, cô muốn đạt tới mục tiêu cùng tiền tài trong túi hắn, còn có thể cùng một anh chàng đẹp trai như vậy một lần, cảm nhận được vật lớn phía dưới của hắn, tâm tình của cô càng thêm kích động

Tay của cô lại một lần nữa đi tới bảo bối của hắn, dưới sự "trêu chọc", đàn ông đều cứng rắn lên, cô không tin người đàn ông này sẽ hô ngừng.

Khi cô cho là mình đã nắm chắc, đi móc bảo bối của hắn, tay Lâm Khải lại bắt lấy tay cô thật chặt, thình lình nói: "Ngải chủ quản, nếu như cô còn tiếp tục như vậy nữa, tôi sẽ cho rằng cô đây là đang dẫn dụ cấp trên, loại chuyện như vậy trong lúc làm việc có thể phát sinh hay không? Tôi nghĩ Ngải chủ quản có thể hiểu được."

"Không... Khải... Em đối với anh chẳng qua là thích, em khát vọng được người mình yêu hung hăng đoạt lấy, dùng sức đoạt lấy." Thanh âm của cô mềm mại lại mang theo quyến rũ.

"Khải... Em muốn...Khó chịu... Cho em... Có được hay không...?" Hạ thân cô lần nữa dùng sức dán vào hắn, để cho hắn cảm nhận được khẩn cấp của cô, càng làm cho bảo bối của hắn trướng lên khó chịu.

Hô hấp của Lâm Khải có chút nặng nề, nhưng vẫn rất bình tĩnh, đôi tròng mắt âm lãnh lóe lên một cỗ mạnh mẽ.

"Ngải chủ quản, xin tự trọng."

"Không, em bất kể...bất kể anh nhìn em như thế nào. Cảm thấy em không có tự trọng cũng được, không có tự ái cũng được, đối mặt với người mình thích, em chính là muốn... chính là muốn... muốn thật nhiều..."cô cố chấp làm nũng, lắc lắc thân thể của hắn.

Lâm Khải hít sâu một hơi, tự nói với mình không cần thiết phải đánh phụ nữ.

Ngải Niệm Như này thật có đủ"tiện", cho cô một đường lui lại vẫn mặt dày mày dạn tiến tới, điều này làm cho Lâm Khải cảm thấy rất không vui, nếu như không phải trong phòng làm việc, hắn hoặc là một cước đá văng cô ra, hoặc là đã nắm thân thể của cô, hung hăng đâm vào cô, để cho cô vui vẻ lại càng làm cho cô thống khổ.Đàn ông có thể dùng thân thể của mình khiến cho đối phương vui vẻ, cũng có thể khiến cho họ thống khổ, sống không bằng chết.

Ngải Niệm Như cho là mị lực của mình có thể hấp dẫn được Lâm Khải, cái mông của cô nhẹ nhàng cọ qua cọ lại ở giữa đùi của hắn, để xem hắn còn có thể kiên trì bao lâu.

Lâm Khải nhìn cô, người phụ nữ này quả thật khá lớn mật cũng đủ lẳng lơ, cô coi sự cự tuyệt của hắn như không có, cô coi hắn không động đậy như không thấy, cô có thể một người hoàn thành dục vọng của cô.

Mà hắn, không phải là loại đàn ông như Hà Kình, hắn là một người đàn ông cứng rắn. Ngải Niệm Như thích hắn là thật hay là giả, hắn rõ như ban ngày. Cô cố chấp dẫn dụ như vậy, hắn há lại không biết mục đích của cô, chẳng qua là hắn không vạch trần mà thôi.

Ngải Niệm Như khoan khoái kêu lên, ý đồ để cho hắn bộc phát dục vọng nguyên thủy của mình, Lâm Khải lại mắt lạnh đảo qua, đem thân thể của cô nhẹ nhàng đẩy, cô giống như đã phòng bị rất tốt, nhốt chặt cổ của hắn, chu miệng kêu: "Thật là xấu... Thật là hư..." Nguồn: https://truyenbathu.net

Đối với loại phụ nữ này, đúng là thật phiền toái. Khi Lâm Khải thật sự cảm thấy nhức đầu, bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện