Boss Yêu Nghiệt Chớ Mập Mờ

Chương 95: Đẹp hơn cũng chỉ là chim sẻ 2



MC của party lần này là MC của tiết mục hẹn hò đang nóng bỏng hiện nay, thanh âm nhẹ nhàng khoan khoái, súc tích mà không mất nhu hòa, giới thiệu đơn giản chủ đề tối nay: Party liên hoan do Hiên Hãn công ty làm chủ.

"Phía dưới chúng ta xin mời danh viện Lãnh Tĩnh Thi tối nay trình diễn khúc dương cầm mở màn cho chúng ta." Sau khi MC nói xong, toàn hội trường vang lên một hồi vỗ tay nhiệt liệt.

Cô nhẹ nhàng in dấu hôn lên mặt Lâm Khải, sau đó kéo váy dài đi về phía Piano trên sân khấu.

Ánh mắt Tô Tiểu Mễ cơ hồ chưa từng rời đi Lãnh Tĩnh Thi, mỗi một động tác, mỗi một bước chân của cô cũng lộ ra cao nhã, đôi tay thon dài kia nhẹ nhàng rơi vào trên nút đen trắng, tóc dài như làn suối tán ở sau lưng, cũng có rải rác vài sợi rủ xuống ở trước ngực, vô luận là nhìn thẳng, hay là nhìn một bên cũng đều đẹp giống như thiên tiên.

Một chuỗi, một chuỗi âm phù từ trong ngón tay trắng nõn của cô tiết ra, thanh âm lẳng lặng khiến cho mọi người toàn trường nhẹ giọng lắng nghe. Cô ngồi ở nơi đó, cùng tiếng đàn, tựa như thiên sứ thượng đế ban ơn cho nhân gian.

Một khắc kia, ngay cả Tô Tiểu Mễ cũng không ngừng hâm mộ, nhìn lại mình, trang sức bề ngoài xinh đẹp thì thế nào đây? Cô không khỏi nhớ tới Ngải Niệm Như từng nói với cô, cô vĩnh viễn đều là chim sẻ không thành Phượng Hoàng được, vào thời khắc này, thấy Lãnh Tĩnh Thi, cô cảm giác mình đẹp hơn cũng chỉ là chim sẻ.

Không hiểu sao mỗi lần đối mặt Lãnh Tĩnh Thi, trong lòng cô lại dấy lên một tia phức cảm tự ti[1].

"Có phải rất đẹp hay không?" Hiên thiếu gia lại cầm tay của cô một lần nữa, nhẹ giọng nói nhỏ.

"Ừ, rất đẹp." Cô có chút thất thần phụ họa theo.

"Vẻ đẹp của cô ấy người khác đều nhìn thấy, nhưng vẻ đẹp của em, cũng không phải người người có thể phát hiện, mà anh may mắn phát hiện ra." Nói đến phần sau, bờ môi của hắn gần như dán vào lỗ tai của cô.

Lời của hắn, nghe vào không có một chút khinh bạc. Vào thời khắc này, ở nơi có Lãnh Tĩnh Thi, những lời này nghe vào khiến cô thật cảm động.

"Cám ơn anh, Hiên thiếu gia!" Mặt của cô hơi đỏ, trên rất nhiều mức độ, cô còn chưa quá thích ứng tiếp nhận những lời ca ngợi, hơn nữa là những lời xinh đẹp như vậy.

Mặt của cô mỉm cười, lại nhìn thấy ánh mắt Lâm Khải quăng tới, con ngươi âm lãnh lộ ra một cỗ sát khí, tâm mới vừa bình phục của cô bị đánh vào bùn sâu lần nữa.

Chỉ là một cái nhìn, hắn liền xoay người, tay đang cầm một bó hoa đi về phía trước, ngón tay của Lãnh Tĩnh Thi cũng dần dần ngừng lại, rơi vào trên một nút cuối cùng, tạm ngừng ba giây sau, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt lần nữa. Ở trong tiếng vỗ tay, Lâm Khải đem một bó hoa hồng rực lửa đưa tới trước mặt Lãnh Tĩnh Thi.

Cô hào phóng tiếp nhận, sau đó ôm, thân mật ấn một cái hôn ở trên mặt của hắn.

"KISS... KISS... KISS..." Toàn trường đột nhiên vang lên tiếng hoan hô mãnh liệt.

Lãnh Tĩnh Thi xấu hổ nhìn Lâm Khải, hắn nâng cằm của cô lên, hôn vào trên cánh môi mềm mại phấn hồng của cô, hai người ôm đối phương thật chặt, trao nhau một nụ hôn thâm tình mà triền miên.

Tất cả mọi người trong hội trường đều trầm trồ khen ngợi bọn họ, ai nấy đều hô to hơn nữa...

Tô Tiểu Mễ nhìn ở trong mắt, trên mặt vẫn cười, nhưng tại sao cô cảm giác mình cười còn mệt hơn cả khóc, mệt mỏi muốn nhanh chóng rời đi party hoa lệ này, cô chẳng qua chỉ là một Tô Tiểu Mễ bình thường, thích hợp mặc đồ đi làm màu đen, xám, cà ri, uống cà phê, ngồi ở trước máy vi tính bận rộn làm việc. Sâm banh, váy đẹp và tiếng đàn dương cầm duyên dáng giờ phút này thật không thích hợp với cô.

Bên cạnh có một ký giả bệnh nghề nghiệp đứng dậy nhanh chóng hỏi: "Lâm tiên sinh, nghe nói ngài chuẩn bị đính hôn với Lãnh tiểu thư phải không?"

Lâm Khải nở một nụ cười đơn giản, rất rộng rãi và rất chính thức nói: "Tôi và Tĩnh Thi kết hôn, nhất định sẽ mời truyền thông."

"Cám ơn ngài, Lâm tiên sinh." Ký giả không có hỏi tới nữa, bởi vì nơi này là party riêng của xã hội thượng lưu, có thể đứng lên hỏi một vấn đề đã là gan lớn lắm rồi. Người này cũng rất thức thời, nhanh chóng dừng lại, nhưng có thể tưởng tượng, ngày mai trên mặt báo và tin tức giải trí sẽ đăng việc này lên trang đầu.

Kế tiếp, có mấy vị ca sĩ đi lên biểu diễn, người phía dưới uống sâm banh, sau đó bắt đầu tìm hiểu, kết giao với nhau, tìm kiếm đồng bạn thích hợp làm ăn với mình.

Tô Tiểu Mễ ở một bên, lẳng lặng uống sâm banh, ăn thức ăn, nhìn Tây phục và váy đẹp xuyên qua ở trong đám người, còn có các loại mập mờ của nam nữ. Đây chính là một nơi đầy ấp mập mờ, đây cũng là nơi thối rữa của những kẻ có tiền, bất kể đã có vợ hay chưa, tình nhân luôn có một đống lớn.

Giai điệu nhẹ nhàng vang lên, đã có vài đôi nam nữ vào sàn nhảy điệu Tăng-gô, di chuyển rất đẹp. Cô uống sâm banh nhìn về chỗ cách mình không mấy gần đó.

"Nhảy một điệu với anh, như thế nào?" Hiên thiếu gia không biết từ lúc nào, đã đứng ở trước mặt của cô.

Không đợi cô trả lời, có người ở phía sau của cô nói: "Hiên thiếu gia, Tô chủ quản của chúng ta hình như không biết nhảy điệu Tăng-gô."

Tô Tiểu Mễ nhẹ nhàng mỉm cười: "Lần này Lâm tổng đoán sai rồi, mặc dù nhảy không đẹp, nhưng là may mắn trước kia nhàm chán có học qua một vài bước."

Cô lại phạm sai lầm rồi, cô không nhịn được cậy mạnh ở trước mặt của hắn, hoặc là trong tiềm thức, cô có một chút không muốn thua Lãnh Tĩnh Thi, liền muốn chứng minh cho Lâm Khải xem, Tô Tiểu Mễ cô mặc dù không cao nhã, không cao quý, nhưng cô cũng không phải cái gì cũng không biết.

"Lâm tổng, lần này cậu thua, quay về liền phạt cậu mời mình và Tiểu Mễ uống rượu!" Hiên thiếu gia cười rất vui vẻ, dắt tay Tô Tiểu Mễ đi tới giữa sân khấu.

Tô Tiểu Mễ thông suốt đi ra ngoài, to gan nhảy, Hiên thiếu gia ăn ý phối hợp cô, hai bước nhảy thật phối hợp, ngôn ngữ thân thể cũng thật phong phú.

Bên cạnh càng ngày càng nhiều người cũng đang ghé mắt theo dõi.

"Khải, Tiểu Mễ nhảy không tệ nha, công ty của anh thật đúng là nữ như mây." Hai tròng mắt Lãnh Tĩnh Thi lóe sáng đơn thuần khả ái, nháy mắt to nhẹ nhàng chớp chớp hai cái.

"Các cô ấy làm sao có thể so với em." Tay của hắn ôm hông của cô, vẻ mặt nhưng có chút cứng ngắc ức chế không được. Truyện Tiên Hiệp - Truyện Bất Hủ

Lãnh Tĩnh Thi thông minh và tỉ mỉ thu tất cả vào trong mắt của mình, trên mặt vẫn biết điều cười ngọt ngào.

*********

Sau khi party kết thúc, hiên thiếu gia rất chu đáo đưa Tô Tiểu Mễ về nhà.

Đợi tới cư xá rồi, Hiên thiếu gia ngừng xe lại, đầu chuyển tới trên người Tô Tiểu Mễ, hắn nhẹ giọng nói: "Tiểu Mễ, có thể làm bạn gái của anh hay không?"

"..."

"Anh rất nghiêm túc, rất có trách nhiệm muốn qua lại với em, cho anh một cơ hội, được không?" Hiên thiếu gia nắm tay cô thật chặt, trong mắt lộ ra đều là thâm tình.

Giờ phút này, Tô Tiểu Mễ nghĩ đến chính là hiệp ước tình nhân điều thứ 10, cô không có quyền yêu đương với bất kỳ người đàn ông nào khác.

"Cám ơn anh đã để mắt tới em, bất quá chúng ta không thích hợp." Tô Tiểu Mễ không có chút do dự, trực tiếp cự tuyệt, trong lòng không khỏi nho nhỏ cảm thán mình mất đi một đối tượng yêu đương tốt.

"Đừng cự tuyệt anh sớm như vậy, suy nghĩ thật kỹ, anh không vội, anh có kiên nhẫn, sẽ từ từ đợi đến ngày em đồng ý!" Hiên thiếu gia quyết định đánh lâu dài, hắn nhất định phải bắt lại cây cải thìa (bok choy) này.

"Hiên thiếu gia muốn phụ nữ kiểu gì đều có thể, thật không cần giao trái tim đặt ở trên người em, giai cấp hai chúng ta tiếp nhận đều không giống, cuộc sống không thích hợp, mà tính cách của em cũng không thích hợp làm tình nhân." Nói đến hai chữ tình nhân, lòng của cô đau đến hồ đồ.

"Không cho suy nghĩ lung tung, anh qua lại với em, là rất nghiêm túc." Hiên thiếu gia rất nghiêm túc nói.

Tô Tiểu Mễ thấy hắn tích cực như thế, không nhịn được vui vẻ cười một tiếng.

"Anh rất thích nhìn em cười. Khi thấy em cười, nội tâm anh liền đặc biệt thoải mái." Hiên thiếu gia thấy cô cười, tâm tình liền dễ chịu rất nhiều, "Có lẽ em không tin, nhưng anh cũng không biết tại sao, khi nhìn thấy em cười, cái gì anh cũng đều không muốn suy nghĩ."

Tay Tô Tiểu Mễ nhẹ nhàng luân chuyển qua lại, nếu như tiếp tục như vậy nữa, khó bảo toàn sẽ không xảy ra chuyện gì, cô quyết định 36 kế, chạy là thượng sách.

Hiên thiếu gia giống như là nhìn thấu ý nghĩ của cô, không đợi cô nói liền ân cần chăm sóc: "Em cũng mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng nghĩ quá nhiều, coi như anh thổ lộ với em, cũng không cần có áp lực trong lòng, nếu như không muốn, em coi anh là bạn cũng được, cứ xem anh như tri kỷ là được!"

Rộng lượng của hắn khiến cho cô lại tức cười một lần nữa, cô tự nói với mình ở trong lòng, lần này chỉ sợ thật phải bỏ qua một người đàn ông tốt rồi.

Hiên thiếu gia nhìn cô vào cửa, mở đèn ra mới quay đầu xe rời đi, lần này, hắn là thật nghiêm túc.

Hạ Tử Vi vẫn chưa về, cô mới vừa ngồi ở trên ghế salon, điện thoại liền vang lên giống như đòi mạng.

Hiện ra trên điện thoại chính là tên người cô không muốn nhìn thấy nhất giờ phút này: Lâm Khải.

Hiệp ước tình nhân điều thứ 12, nhất định phải tiếp điện thoại, cô giống như thành một người khác mình, không ngừng lặp lại, nhắc nhở mình về những phép tắc này.

"Xuống dưới!" Hai chữ đơn giản, lạnh đến khiến người ta tê dại.

"Đi đâu?" Tô Tiểu Mễ có chút chậm lụt hỏi một lần nữa, bởi vì cô không nghĩ hắn đang ở dưới lầu nhà cô, chuyện như vậy không phải là tác phong của Lâm Khải a.

"Cho em một phút đi xuống, nếu không, em hiểu..." Nói xong, Lâm Khải không chút khách khí cúp điện thoại.

Hiểu em gái ngươi a, Tô Tiểu Mễ mắng một câu tục với điện thoại đã tắt, bước chân lại tuyệt không dám ngừng nghỉ, Lâm Khải kia hiện tại có thể không hạn chế dùng ba mươi sáu phép tắc trói buốc cô, mà cô chẳng qua là dê béo mặc hắn làm thịt.

Dưới lầu nhà cô, Suv của Lâm Khải đang đậu, thấy Tô Tiểu Mễ đi xuống, hắn liền bấm còi vang inh ỏi.

Tô Tiểu Mễ mở cửa xe ngồi vào.

Lâm Khải bày ra mặt thối, lạnh lùng nói: "Một phút hai mươi mốt giây, đây là lần đầu tiên, tôi liền tha cho em, nếu như còn có lần sau, chính em lựa chọn tiếp nhận loại trừng phạt nào đi."

"Thang máy chậm một chút xíu." Tô Tiểu Mễ đã rất cố gắng nhanh hết mức có thể, hai mươi mốt giây? Tính toán chi li như vậy sao?

"Hiệp ước tình nhân điều thứ 21, đã trễ liền không được viện bất kỳ lý do và lấy cớ gì, một khi đã trễ nhất định tiếp nhận trừng phạt, phương thức trừng phạt do người trong cuộc quyết định tại chỗ, em không được có bất kỳ phản đối nào."

Tô Tiểu Mễ phát điên đến mức muốn tát hắn vài cái, trái một phải một, hung hăng tát cho đến khi lòng bàn tay cô cũng đau đớn theo thì thôi.

Nhưng những thứ này, cũng chẳng qua là cô suy nghĩ một chút trong tiềm thức, trên thực tế, cô phải nghe lời của hắn, phải học cách giả bộ, học cách gật đầu, học cách mềm giọng ngọt ngào.

Nhìn Tô Tiểu Mễ bên cạnh, cổ áo mở thấp giống như là đang mời gọi, trong không khí, thứ gì đó mãnh liệt thiêu đốt trong đầu, trong thân thể của Lâm Khải.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Phức cảm tự ti: Là một loại tình cảm phức tạp không thể tự giúp mình và mềm yếu.Có cảm giác tự ti như người khinh thường mình, cho là không cách nào vượt qua người khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện