Chương 22
Dần dần, tiểu Yuuya cũng không bài xích Ema tiếp xúc.
Tiểu Yuuya cũng dần dần trưởng thành, mỗi ngày ở nhà đều bị Ema bồi bổ bằng các loại thực phẩm dinh dưỡng, khuôn mặt tinh xảo cũng dần dần có chút thịt, nguyên bản sắc mặt tái nhợt trở nên bóng loáng oánh nhuận.
Tài nấu ăn của Ema tuy rằng không tính là đẳng cấp, nhưng cũng tuyệt đối không kém.
"Yuuya, điểm tâm hôm nay là bánh kem phô mai nha." Ema bưng đĩa bánh ngọt tinh xảo, đặt trước mặt tiểu hài tử, có chút lấy lòng nói.
Từ lúc biết tiểu hài tử thích đồ ngọt, Ema liền chuyên tâm nghiên cứu cách làm một ít đồ ngọt, đến bây giờ rất nhiều đồ ngọt được bán trong tiệm cũng đều có thể làm được.
Tiểu Yuuya của khi đó, nuôi một đầu tóc dài như em gái, tóc đen nhu thuận dán ở trên gương mặt trắng nõn tinh xào, thời điểm nhìn qua, một đôi mắt nho đen tinh oánh dịch thấu liền lóe sáng rọi.
Nho nhỏ Ema ôm mặt, say mê nghĩ, a ~ Yuuya sao lại có thể đáng yêu như vậy.
Tiểu hài tử tiếp nhận cái muỗng, cắn một miếng, trầm mặc một hồi, đưa qua "Chị, ăn."
Ema kinh ngạc nhìn qua, chỉ thấy tiểu hài tử nháy đôi mắt to, nhút nhát sợ sệt mà nhìn mình, tay nhỏ có chút run rẩy, nhưng vẫn kiên trì đem muỗng đưa qua.
Ema biết, đây là phương thức tiểu hài nhi biểu đạt.
Cô cơ hồ cực vui như muốn khóc, cô hao hết tâm tư tiếp cận cậu, cuối cùng cũng có hồi báo không phải sao?
Ema thò lại gần, ăn một ngụm, cười thập phần xán lạn "Ăn rất ngon nha."
Tựa hồ là bị tươi cười như vậy cảm nhiễm, Yuuya cũng lộ ra một nụ cười nho nhỏ.
Nho nhỏ, phảng phất như là phù dung sớm nở tối tàn, lại cực kỳ khắc sâu trong lòng Ema.
"Yuuya, em lại kêu một tiếng 'chị' được không?" Ema thương lượng cùng Yuuya.
Thanh âm tiểu hài nhi mềm mại vang lên "...... Chị."
"Ô oa, thật là dễ nghe! Em trai, lại kêu một tiếng nào!"
Thanh âm vẫn như cũ mềm như bông "Chị."
"Lại kêu......"
"Chị......"
Thanh âm trẻ con mềm mại của nữ hài và nam hài không ngừng vang lên, trong khoảng thời gian ngắn, làm cho căn nhà nho nhỏ này, ấm áp vô cùng.
Tới buổi tối, Ema ôm cuốn truyện cổ tích thật dày ngồi ở đầu giường, đọc cho Yuuya nghe.
Kỳ thật, tính theo tuổi, Ema chẳng qua chỉ lớn hơn Yuuya một tuổi, một tuổi kỳ thật là không khác nhau mấy, nhưng không biết vì cái gì, đối với em trai, luôn có một loại cảm giác.
Cho dù giữa hai người chỉ kém một tuổi, Ema chính là nhịn không được muốn yêu thương cậu nhiều một chút, sủng ái cậu nhiều một chút.
"Vương tử đến, rốt cuộc cũng tới cứu công chúa." Thời điểm Ema đọc xong câu cuối cùng, Yuuya đã khép nửa con mắt, vựng vựng buồn ngủ.
Khép lại truyện cổ tích, đem chăn kéo lên trên, Ema vừa muốn xoay người, đã bị Yuuya kéo lại.
Tiểu hài tử mơ mơ màng màng xoa mắt "Chị, thật sự có vương tử sao?"
Ema "Đương nhiên, vương tử chính là vì để bảo vệ công chúa."
Tiểu hài tử tựa hồ không mệt lắm, mở to đôi mắt ngập nước, cũng không mở miệng nói chuyện, liền lẳng lặng nhìn Ema, đem nội tâm Ema đều phải hòa tan.
"Vương tử anh tuấn vượt qua núi cao, đánh bại ác long, đi tới lâu đài, nhất định sẽ cứu được công chúa, bởi vì vương tử sinh ra chính là để bảo hộ công chúa a." Ema đương nhiên nói.
"Vậy, vương tử đang ở nơi nào nha?"
"Vì cái gì lại hỏi như vậy?"
Tiểu hài nhi ngước mặt, thần sắc thiên chân nghiêm túc, "Yuuya cũng muốn có một vương tử."
Ema sửng sốt, đột nhiên không biết phải nói cái gì.
Lúc trước cô vẫn luôn cho rằng Yuuya không thích nói chuyện, thực an tĩnh trầm mặc chỉ vì đi vào nhà mới, nhìn thấy người xa lạ cho nên không thích ứng được, hiện tại xem ra cũng không phải như vậy.
Tiểu hài nhi tựa hồ vẫn luôn sợ hãi, nhưng lại không biết rốt cuộc đang e ngại cái gì.
Nhìn tiểu hài tử nghiêm túc hỏi vấn đề này, Ema cúi đầu, ở trên trân tiểu hài tử in một cái hôn, cười tươi, nhìn thẳng đôi mắt Yuuya, cặp mắt màu hổ phách kia lóe lên sắc thái không giống ngày thường.
"Yuuya không cần sợ hãi, bởi vì chị là chị gái, chị sẽ bảo hộ em."
Giống như là ước định, lại giống nụ hôn trên trán kia, tuy rằng mềm nhẹ nhưng lại thâm nhập vào lòng người..
Bình luận truyện