[Brothers Conflict] Trái Phải Đều Bị Vây Quanh Bởi Nam Nhân

Chương 47



Tùy ý tròng lên áo sơmi, Yuuya đi ra cửa phòng, hôm nay là lễ kết hôn của Rintaro và Miwa, cho nên các anh em trong nhà đều phải đi giáo đường.


Thời điểm đi ra cửa phòng dừng một chút, Yuuya xoay người trở về phòng, phía trên đầu giường lấy ra một thứ, gắt gao nắm ở trong tay, rũ mí mắt xuống che lại suy nghĩ trong mắt, làm người đoán không ra đến tột cùng cậu đang suy nghĩ cái gì.


"Yuuya, chuẩn bị tốt rồi sao?" Ukyo đứng ở trong phòng khách, sắc mặt ôn nhu hỏi.


Yuuya gật gật đầu, đi tới.


Bởi vì nhân số nhà Asahina thật sự là quá nhiều, cho nên chuẩn bị ba chiếc xe.


Kaname đang làm việc ở chùa miếu cũng đã trở lại, thần tượng nhân khí Fuuto đồng dạng cũng trở lại vào đêm hôm qua, trừ bỏ Asahina Natsume trực tiếp đi đến giáo đường, những người còn lại đều đến đông đủ.


Bởi vì Yuuya xuống dưới chậm nhất, cho nên cậu liền lên chiếc xe cuối cùng, thời điểm vừa mở cửa xe, liếc mắt một cái liền thấy được Hikaru mặt vô biểu tình ngồi ở ghế sau, Yuuya sửng sốt, cứng người lại.


Ukyo ngồi ở ghế điều khiển nghi hoặc nói "Làm sao vậy? Nhanh ngồi lên nào, bằng không thời gian sẽ không kịp."


Hikaru nguyên bản mặt vô biểu tình lúc này đột nhiên cười khẽ một tiếng, đôi mắt sâu thẳm nhìn qua "Không dám đi lên sao? Chẳng lẽ anh còn sẽ ăn em?"


Bị cặp mắt thâm thúy kia nhìn đến, Yuuya trong nháy mắt hồi tưởng lại chuyện phát sinh trong ngày kia, khuôn mặt tức khắc liền trắng bệch.


Nhìn thấy thiếu niên phản ứng như vậy, sắc mặt Hikaru càng kém hơn, bình tĩnh nhìn cậu một lúc, liền quay đầu nhìn về ngoài cửa sổ.


Hai người này làm Ukyo không hiểu ra sao, đành phải một chân dẫm ga, ô tô chạy nhanh ra ngoài.


Thời điểm tới giáo đường, cửa đã có rất nhiều người đang đợi.


Yuuya mới vừa xuống xe, liền ở cách đó không xa nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, cao lớn đĩnh bạt, tóc sơ chỉnh tề, trên mặt là nụ cười tuấn lãng soái khí.


Hô hấp đột nhiên cứng lại, Yuuya nhấp chặt môi, nhìn Rintaro, thế nhưng lại có một cỗ cảm giác hô hấp không thuận.


Có lẽ là do ánh mắt của cậu quá mức mãnh liệt, Rintaro đang đứng ở bên kia cùng người nói chuyện liền quay đầu lại, lộ ra tươi cười, bước nhanh tới.


Rintaro cười, luôn mang theo hương vị ánh mặt trời, làm người thấy, cho dù là tâm tình giăng đầy mây đen trong nháy mắt cũng liền rộng rãi.


Ông đi tới ôm chặt Yuuya, ước lượng trọng lượng của người trong lòng ngực, có chút không hài lòng nhíu mày "Như thế nào vẫn nhẹ như vậy?"


Yuuya ở trong lòng ngực Rintaro thập phần thả lỏng, cả người đều ỷ lại trong lòng ngực ông, nghe được lời này, nhẹ nâng mí mắt, lại không nói chuyện, chỉ là lắc lắc đầu.


"Lại kén ăn? Đúng không?" Rintaro vươn bàn tay che kín vết chai nhéo nhéo khuôn mặt non mịn của thiếu niên, ngữ khí tràn ngập thân mật.


Yuuya không né cũng không tránh, cọ cọ tay Rintaro, đem cả người chôn ở trong lòng ngực ông, như vậy giống như là con thú nhỏ bàng hoàng bất an rốt cuộc cũng tìm được nơi làm tổ.


Rintaro thở dài một tiếng, đối với thiếu niên như vậy, ông cũng không có cách nào.


Có đôi khi ông nghĩ, Yuuya dưỡng thành tính tình như vậy, nhiều ít là do ông dung túng mà ra hậu quả.


Ông tự nhận không phải là người mềm lòng, tỷ như với Ema, ông thường xuyên yêu cầu Ema phải độc lập kiên cường, bởi vì rất nhiều chuyện chỉ có thể dựa vào chính mình.


Lại đối với Yuuya không hề có lý do gì mà sủng nịch, đến nỗi nguyên do, chính ông cũng nói không nên lời đi.


"Ba ba!" Ema chạy chậm lại, trên mặt cũng có tươi cười xán lạn như Rintaro.


"Đã lâu không thấy, Ema, con ở chỗ ở mới có khỏe không?" Rintaro ôn nhu nói, đối với Ema, Rintaro cũng đồng dạng là một mảnh nhu tình.


"Ân, thực tốt, bọn họ đối với con thực tốt." Chỉ là, đem ánh mắt chuyển đến trên người Yuuya, Ema có chút muốn nói lại thôi.


Không cần Ema nói, Rintaro cũng biết là cái gì, ông có chút buồn rầu nhíu mày, bàn tay to xoa xoa đầu Yuuya "Yuuya khẳng định là không ngoan đi, ba ba phía trước đã cùng con nói cái gì con đều quên mất rồi sao? Tiểu hài tử không ngoan chính là phải có trừng phạt nha ~"


Nói xong câu đó, Rintaro liền đổi sang phương thức ôm tiểu hài tử, nâng mông Yuuya lên, đem người ôm về phía rừng cây đằng sau giáo đường.


Chẳng qua Yuuya, từ đầu tới đuôi một câu cũng đều không nói, ngoan ngoãn dịu ngoan ghé vào trong lòng ngực Rintaro.


Ema thè lưỡi, đối với chuyện ba ba sắp làm một chút cũng đều không cảm thấy lo lắng, mỗi lần tuy rằng ba ba đều nói muốn trừng phạt em trai, nhưng kỳ thật căn bản là như đang chơi đùa.


Nhưng mà, lại có một người, đồng dạng một câu cũng đều không có mở miệng, đó chính là Hikaru - người đi theo sau Yuuya từ lúc cậu xuống xe liền không chút để ý đến.


Ở trong nháy mắt nhìn thấy Rintaro, mặt Hikaru liền cứng lại.


Đặc biệt là nhìn thấy sự hỗ động của thiếu niên với nam nhân, cái bộ dáng thân mật mà lại tự nhiên này, quả thực giống như là một cây gậy sắt, hung hăng đạp vào lòng hắn, thoạt nhìn thập phần chói mắt.


Hikaru lúc này mới phát hiện, lúc trước thiếu niên đối với chính mình dịu ngoan, ở trước mặt Rintaro, quả thực là không đáng nhắc tới.


Ema hoảng sợ "Hikaru-san? Sắc mặt anh thật kém, không có việc gì đi?"


Hôm nay, các anh em nhà Asahina tất cả đều mặc bộ tây trang màu đen, thoạt nhìn so với dĩ vãng còn muốn cảm giác áp bách nhiều hơn.


Đại khái là do thường xuyên ở nơi hắc ám, thời điểm Hikaru banh mặt không nói lời nào, thoạt nhìn so với thường ngày còn có vài phần nghiêm túc hơn.


Đặc biệt là giờ phút này sắc mặt của hắn xanh mét, quả thực là đáng sợ đến cực điểm.


"Có phải là lại không ăn cơm đúng không?" Rintaro nhéo nhéo cánh tay của người trong lòng ngực, tinh tế gầy yếu, đường cong mà nam hài tử nên có một chút cũng không có.


Yuuya tùy ý động tác của hắn, phản ứng gì cũng đều không có.


Hắn thở dài, bắt lấy cằm Yuuya, cố ý xụ mặt "Nói chuyện!"


Uy hiếp này thật sự là một chút lực sát thương cũng đều không có, Yuuya rũ mắt xuống giật giật, lông mi như cánh quạt rung vài cái, mở to đôi mắt đen như trân châu nhìn qua.


Cậu vẫn không nói lời nào, cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn Rintaro, phảng phất như đang mang theo dò hỏi không tiếng động.


Không đến ba giây, Rintaro đã bị ánh mắt này đánh bại, có chút thất bại mở miệng "Được rồi, ba ba nhận thua, Yuuya ngoan a, con cùng ba ba nói nói mấy câu được không? Con chẳng lẽ không nhớ ba ba sao?"


Nghĩ nghĩ, Yuuya lúc này mới mở miệng, "Không có cái gì hết a."


Rintaro dở khóc dở cười "A? Không có cái gì hết? Như thế nào sẽ vậy, chúng ta đã lâu chưa thấy nhau, con hẳn là phải ôm ba ba làm nũng mới đúng chứ."


Yuuya giật giật, vươn tay ôm lấy eo Rintaro, cọ vài cái, ánh mắt ướt dầm dề nhìn qua, động tác phảng phất như đang nói con đây liền làm nũng.


Trong lòng Rintaro mềm thành một mảnh, gặp được thiếu niên như vậy, quả thực muốn làm cho người hóa thành một bãi nước, không có chút sức lực chống cự nào.


Ômg thở dài một hơi, dựa vào thân cây, trong lòng ngực ôm một thiếu niên choai choai, ôm lâu như vậy lại phảng phất như một vật trống không, không tốn nửa phần sức lực.


"Yuuya, con và Ema cùng sinh hoạt bao lâu rồi?"


Yuuya ngẩn ra, thân thể đều cứng lại, qua một lúc, nói "Ba năm."


Rintaro âu yếm sờ sờ đầu Yuuya "Ba năm a..... Ba đem con mang về mới được ba năm, nhưng ba lại cảm thấy, giống như là đã qua thật lâu, lúc trước thời điểm ba đem con mang về con còn rất nhỏ, hiện giờ đều đã trưởng thành như vậy."


Thanh âm Rintaro thấp xuống "Thực xin lỗi...... Ba đem con mang về, lại không có chăm sóc tốt cho con."


Yuuya bắt lấy cái tay đang căng thẳng của Rintaro.


"Ba ba thật đúng là một nam nhân không có trách nhiệm đúng không......" Rintaro tự giễu nói.


Lúc trước ông đem Yuuya một thân chật vật mang về nhà, đối với hài tử nhỏ yếu này lại không có trách nhiệm của người giám hộ, ba năm này, ông vẫn như cũ mà chạy loạn khắp nơi, thời gian ở nhà cũng thập phần ít.


"Ema chiếu cố cho con thực tốt, Yuuya...... Con có hận ba không?" Rintaro thật cẩn thận hỏi.


Yuuya chậm rãi lắc đầu, "Vì sao con lại hận ba? Ba đem con từ nơi đó cứu ra, ba đã làm rất nhiều rồi, không cần thiết...... Không cần thiết lại đem thời gian lãng phí trên người con nữa, Rintaro."


Rintaro ngẩn ra, sắc mặt biến đổi "Yuuya, con, con có phải là chưa quên được những chuyện trước kia hay không......"


Yuuya không có trả lời vấn đề này, mà là tránh thoát khỏi ôm ấp của Rintaro, đứng ở trước mặt Rintaro, bình tĩnh nhìn ông, bỗng chốc, cậu lộ ra một nụ cười tươi cực đẹp.


Thật giống như là quá trình nở rộ của một đóa hoa, chậm rãi, tầng tầng lớp lớp mở ra, tươi cười kia cũng là như thế, quanh co khúc khuỷu, thuần khiết vô hình, ở trên khuôn mặt tinh xảo kia, quá mức câu hồn nhiếp phách.


Tuy Rintaro là một nam nhân, cũng nhìn thiếu niên đến choáng váng, ngơ ngác nói không nên lời.


Yuuya bước lên, nhón mũi chân, vươn cánh tay khoanh lại cổ Rintaro, chậm rãi đối với người đang ngu si kia, in lại một nụ hôn, cực nhẹ cực nhanh, nhẹ lướt qua.


Rintaro căn bản là không phản ứng lại là đã xảy ra chuyện gì, ông chỉ nghe được thiếu niên dùng thanh ân thanh lệ nói.


—— Rintaro, tân hôn vui sướng.


Cùng lúc đó vang lên chính là một giọng nữ khác, "Rintaro?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện