[Brothers Conflict] Trái Phải Đều Bị Vây Quanh Bởi Nam Nhân

Chương 53



Hôm nay là đầu tuần, tất cả mọi người đều bù lu làm việc.


Yuuya ngồi xổm trên sàn nhà, ôm máy chơi game chơi vui vẻ vô cùng, thẳng đến khi cửa phòng bị gõ vang, thanh âm nhu hòa của Louis vang lên "Yuuya, tìm anh có việc sao?"


Khi biết Yuuya tìm hắn, Louis không thể nói là không kinh ngạc, từ sau ngày hôm đó, thiếu niên liền rất ít nói chuyện với hắn, cũng không biết hôm nay tìm tới hắn là muốn làm cái gì.


Mang theo chút thấp thỏm gõ cửa phòng thiếu niên, Louis có chút khẩn trương nhìn Yuuya.


Yuuya ném máy chơi game xuống, đi đến trước mặt Louis, cẩn thận đánh giá hắn, hỏi "Anh sẽ cắt tóc sao?"


Không hề nghi ngờ, Louis gật đầu, trong mắt có chút nghi hoặc.


Tóc đen phía sau buộc thành đuôi ngựa, Yuuya cởi dây cột tóc, tóc dài như thác nước nghiêng xuống dưới, tản ra mùi dầu gội nhàn nhạt "Giúp em cắt ngắn đầu tóc dài này đi."


Louis luôn luôn lười biếng trong nháy mắt mở lớn mắt, có chút không thể tin tưởng, hỏi ngược lại "Cắt tóc?"


Yuuya chân thật đáng tin gật đầu "Anh không phải là sẽ cắt sao?"


"Sẽ là sẽ, nhưng em......" Louis có chút do dự, nhìn một đầu tóc dài nước chảy mây trôi trước mắt, làm một tạo hình sư, hắn vạn phần không muốn "Nuôi dưỡng không tốt sao?"


Yuuya vê một nắm tóc dài ở trên tay thưởng thức, nghe được lời này, ngẩng đầu nhìn qua "Anh là thợ cắt tóc, hẳn là phải biết rằng nếu tóc quá dài sẽ thực bất tiện đi."


Louis tự nhiên biết, bất quá đổi thành những người khác, nhìn đến một đầu tóc dài đen nhánh này cũng đều sẽ luyến tiếc.


Yuuya lại không có nửa điểm do dự, "Cắt ngắn đi, em cảm thấy phiền phức."


Louis tự nhiên là không có quyền lợi phản đối, lại nói thiếu niên sẽ tìm hắn nhờ cắt tóc, từ phương diện khác mà nói, quan hệ giữa bọn họ ít nhất là lại có thể tiến thêm một bước.


Đây không phải là một cơ hội thực tốt sao?


Chuẩn bị tốt công cụ, Louis nhìn tóc thiếu niên, cầm lấy một nắm tóc, trong mắt lộ ra sự tiếc hận, rõ ràng tóc dài xinh đẹp như vậy......


Thanh âm răng rắc răng rắc vang lên, Yuuya không có trợn mắt, chỉ là cảm giác được da đầu cho tới nay luôn nặng nề lập tức nhẹ nhàng, quả nhiên, nam nhân phải để tóc ngắn mới đúng.


Chờ đến thời điểm Louis nhắc nhở, Yuuya mới mở mắt ra, tóc đen dài đến hông bị cắt đến bên tai, biến thành một đầu tóc ngắn thoải mái thanh tân, trên trán có một tầng tóc mái nhẹ nhàng, cũng không có che khuất đi đôi lông mi xinh đẹp.


Thoạt nhìn chính là một thiếu niên sạch sẽ thanh triệt.


Yuuya vừa lòng câu môi, cậu thực thích kiểu tóc này.


Louis cũng bị kinh diễm, hắn nguyên tưởng rằng Yuuya thích hợp nhất chính là tóc dài, nhưng lại không nghĩ tới sau khi cắt tóc ngắn, khuôn mặt tinh xảo bức người kia đều lộ ra toàn bộ, thiếu niên như vậy, so với bộ dáng lúc trước thì càng bắt mắt hơn.


Nhịn không được mở miệng "Như vậy thực thích hợp với em, Yuuya."


Yuuya nhìn vẻ mặt vui vẻ của Louis, có chút khó hiểu, bất quá cậu cũng không có hỏi nhiều, "Cảm ơn anh, anh quả nhiên là rất lợi hại, không hổ danh là tạo hình sư được mọi người tôn sùng."


Tuy rằng không phải là lần đầu tiên được người khích lệ, nhưng đối với Yuuya, Louis hiếm thấy mà có chút đỏ mặt "Không, cái này chỉ là một ít kỹ xảo nhỏ mà thôi......"


Nhìn những sợi tóc bị cắt ngắn, Louis cầm một cái túi "Anh lưu trữ nó được không?"


Yuuya sửng sốt "Lưu trữ cái gì?"


"Những sợi tóc đó, em không phải là đã nuôi thật lâu sao, nếu luyến tiếc ném thì có thể thu hồi a."


Yuuya nhìn những sợi tóc đen bị cắt đứt, lại nhìn bộ dáng nghiêm túc của Louis, nhịn không được mà bật cười "Nếu em đã quyết định từ bỏ, vì sao còn muốn thu hồi nó?"


Đúng vậy, nếu quyết định không cần vật đó, lấy tên là bảo tồn thì không phải là thất bại sao?


Louis sửng sốt, giơ túi đột nhiên không biết nên nói cái gì, trong nháy mắt, hắn cảm thấy Yuuya giống như là đã vứt bỏ cái gì đó, không ướt át bẩn thỉu chút nào.


Thời điểm Hikaru nhận được điện thoại, hắn vừa bước ra từ trong phòng tắm, hạ thân chỉ quấn một cái khăn tắm, lộ ra vân da rõ ràng, tuy rằng hắn luôn mặc nữ trang, nhưng dáng người lại ngoài ý muốn mà thập phần gợi cảm.


"Đây!"


Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm tựa hồ chính là tiếng Ý, Hikaru đi hai bước, ngồi vào mép giường, ánh mắt hơi tối, "Chuyện tôi để anh tra như thế nào rồi?"


Bên kia điện thoại truyền đến tiếng đáp lại, "Bên Tam Giác Vàng rồng rắn hỗn tạp, lung tung rối loạn, cậu muốn biết những chuyện đó làm gì?"


"Anh tựa hồ là đang quản quá nhiều rồi." Hikaru lạnh lùng nói.


Người nọ bị nghẹn một chút, bộ dáng không nề hà nữa, tựa hồ cố ý lấy lòng Hikaru, thanh âm đều chậm lại "Tôi có thể nói cho cậu, nhưng cậu phải nói với tôi vì sao phải biết những chuyện đó."


Hikaru lạnh lùng cười, đem điện thoại ném sang một bên, đứng dậy, kéo khăn tắm bên hông ra, hai chân thon dài bước đến tủ quần áo, mở tủ ra, tùy ý chọn một bộ quần áo phủ lên người.


Chờ đến khi cầm lấy điện thoại lần nữa, thanh âm bên kia đã có chút sốt ruột "Hikaru, Hikaru, cậu còn nghe không? Là tôi sai rồi, tôi nói cho cậu được chưa, đáp ứng tôi thì a một tiếng đi."


Hikaru hừ lạnh một tiếng "Nói nhanh đi."


Bên kia điệm thoại có chút hỗn loạn, nhưng thanh âm của nam nhân vẫn chuẩn xác không lầm mà xuyên qua, "Cái tên kia kêu là Bạch Phi Anh, là người Trung Quốc. Hai năm trước cũng không biết tung tích của hắn, nghe nói là đắc tội hắc bang bên Hong Kong, thế lực của hắn ở Tam Giác Vàng cũng đã sớm bị hủy không còn một mảnh, hiện tại nếu không phải là đã chết thì chính là đang ở trong một góc nào đó kéo dài hơi tàn......"


Tin tức này làm Hikaru có chút giật mình, còn có chút ngoài ý muốn.


"Cứ như vậy sao?"


"Bằng không thì sao, hai năm trước chuyện này còn nháo đặc biệt lớn, Bạch Phi Anh dùng độc để diệt hang ổ, những thủ hạ không lưu lại đều bị xử lý, hắn còn phá huỷ nơi đó đến mức một cái cũng không dư thừa."


Nghe đến đó, mày Hikaru không khống chế được mà run lên, duỗi tay đè lại giữa mày, hít một hơi sâu.


"Chuyện cậu muốn tôi tra đại khái chính là như vậy, còn có chuyện khác không?" Bên kia truyền đến câu hỏi thật cẩn thận.


Hikaru do dự một lúc, "Tôi nghe nói tên Bạch Phi Anh háo sắc, còn đặc biệt thích ngược đãi thiếu nhi, trong tay hắn có rất nhiều......"


"Cậu là nói những nô lệ bị nuôi dưỡng sao?


"...... Những người đó đâu?"


"Cậu cũng biết, tên Bạch Phi Anh này, thủ đoạn tàn nhẫn, đắc tội vô số người, bằng không kết cục cũng sẽ không thảm như vậy, những hài tử trong tay bị hắn chơi qua, còn có ai có thể tồn tại nguyên vẹn mà ra ngoài?"


Hikaru "Có khả năng có người chạy ra không?"


Thanh âm bên kia điện thoại dừng một chút "Cái này có khả năng không lớn, Bạch Phi Anh ở Tam Giác Vàng, thế lực trải rộng thập phần lớn, những nô lệ bị nuôi dưỡng sao có thể trốn ra được?"


Nói, điện thoại bên kia truyền đến trêu đùa "Bất quá, tôi thật ra lại rất bội phục hắc bang bên Hong Kong, nghe nói cảnh sát Hong Kong thập phần chính nghĩa, không thể tưởng tượng được ngay cả hắc bang cũng giống như kim cương chấp pháp, toàn bộ đều bị bắt hết sang Tam Giác Vàng."


Hikaru nhíu mày, có chút không hài lòng người nọ cứ một câu một câu nô lệ, xoa xoa giữa mày, thập phần mệt mỏi nói với điện thoại "Cứ như vậy đi, tôi rất mệt mỏi, hôm nào lại nói tiếp."


Không đợi đối phương đáp lời liền trực tiếp treo điện thoại.


Ngồi ở mép giường, Hikaru nhịn không được hồi tưởng lại hôn lễ ngày hôm đó, hắn cố ý tìm Rintaro, hỏi ông một chút chuyện.


Khi đó Rintaro phản ứng rất lớn, mặc kệ hỏi như thế nào cũng đều không nói một câu.


Hắn nguyên bản cũng không phải là người có lòng hiếu kỳ, chỉ là, hắn thật sự có ấn tượng, hắn lúc trước đã gặp qua Yuuya, khi hắn đem chuyện này nói cho Rintaro, Rintaro đã đánh giá hắn một lúc, sắc mặt thập phần khó coi, rốt cuộc cũng mở miệng.


Yuuya là do hắn mang về từ Tam Giác Vàng.


Quả nhiên là không sai! Trong đầu hắn hiện lên một cái gì đó, hắn nhớ rõ lúc trước đã từng một mình chạy tới Tam Giác Vàng để xem anh túc, đã từng ở trong một trại nhỏ gặp qua một tiểu hài tử.


Hài tử kia mặc một bộ xiêm y, lại che không được da thịt trắng nõn non mịn của cậu nhóc, chẳng qua mặt trên trải rộng vệt đỏ, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.


Thời điểm đảo mắt nhìn qua, là một đôi mắt to không hề có sức sống, tử khí trầm trầm, giống như là đang nhìn một vật chết, cái này làm Hikaru ngay lúc đó thập phần kinh ngạc.


Hắn không thể nhận ra Yuuya là vì hiện tại cậu cùng với bộ dáng lúc trước quả thực là kém quá nhiều, lúc ấy tiểu hài tử quả thực giống như là một cái xác không hồn, mà Yuuya hiện tại, một đôi mắt to loé loé quả thực khiến lòng người run sợ.


Hiện tại nghĩ đến, cái trại nhỏ đó hẳn là địa bàn của Bạch Phi Anh, hắn lúc ấy có thể đi nơi đó, vẫn là nhờ vào người trong điện thoại hồi nãy, Phất Lạp Duy Áo, Boss Mafia Italy.


Ánh mắt Hikaru nặng nề nhìn chằm chằm tư liệu trên bàn sách, có chút tự giễu cười cười, không thể tưởng tượng được, hắn là người gặp Yuuya sớm nhất.


Thế nhưng, người đem Yuuya mang về, lại là Rintaro.


Hắn lập tức nắm chặt tay, sức lực lớn làm đầu ngón tay trở nên trắng bệch, đâm vào thịt.


Thật là buồn cười, không phải...... Nếu, lúc trước hắn có lòng trắc ẩn mà đem người mang về, như vậy hiện tại liền không cần nhiều chuyện như vậy.


Suy ngẫm nửa ngày, Hikaru mở cửa phòng, đi tới hành lang bên kia.
-------------------------------------------------------


Sao hông ai follow tui vậy?
Tui buồn lắm đó!( ̄^ ̄)ゞ
Mọi người thật là vô tâm với tui! Huhuhu QAQ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện