Chương 74
- Cố lên Uyển Hạnh, nhất định em phải cố lên!
Trong cơn mê man, tôi nhìn thấy mọi thứ đều trắng xóa, chỉ có một bóng hình mập mờ nào đó rất quen thuộc đang hiện hữu trước mặt tôi...!người đó khiến cho đôi tay lạnh giá của tôi ấm lại...
- Anh không thể sống thiếu em được, xin em đấy...!Xin đừng bỏ anh...!Anh xin lỗi...!vì tất cả mọi chuyện...!Mở mắt ra nghe anh nói được không em?
Tiếng nói vang bên tai tôi du dương như một bản nhạc dương cầm buồn bã, tôi rất muốn mở mắt xem người đó là ai mà lại cần tôi, khi tôi rời bỏ thế gian này, tôi nghĩ rằng sẽ chẳng ai cần mình nữa...
Thật tiếc, tôi không thể cưỡng lại được sức hút của bóng tối, nó đang nuốt chửng lấy tôi và...!tôi không còn cảm nhận được bất kể điều gì nữa.
_______________________
- Tôi đang ở đâu?
Tôi tự hỏi mình, tôi đang đứng giữa một căn phòng tối đen.
Hình như, tôi đã chết rồi.
Đây là thế giới bên kia sao? Nó không giống như tôi mường tượng, ở đây không có người, không có âm thanh, không có sự sống, chỉ có bóng tối mà thôi.
Tôi rất sợ bóng tối, tôi cố cất bước đi về phía trước, nhưng càng đi càng thấy bóng tối sâu hun hút, chẳng lẽ đây là nơi mà người ta gọi là địa ngục? Nghĩ vậy, tôi vô cùng sợ hãi, tôi bước đi mà lòng quặn thắt, nước mắt rỉ ra khỏi bờ mi.
- Bố ơi...!bố ở đâu? Con nhớ bố lắm.
Tôi bắt đầu bước đi nhanh hơn, chuyển dần thành chạy, tôi chạy hết sức lực của mình, tôi mong rằng mình có thể sớm thoát khỏi cái nơi tăm tối này...!tôi muốn gặp bố...
- Bố ơi...
Đôi chân mỏi mệt của tôi vẫn ra sức hoạt động hết công suất của mình, nhưng tại một thời điểm, khi tôi đạt tới giới hạn, tôi không thể lê bước được nữa và rồi...!tôi gục ngã...
- Bố ơi...!bố đang ở đâu...!bố ơi...!con sợ...!Ở đây lạnh lắm, ở đây tối lắm, con muốn gặp bố.
Tôi vùi mặt vào đầu gối mình khóc tu tu như một đứa trẻ, chẳng ai thấy, chẳng ai nghe...!tôi cô đơn quá!
Bỗng! Tiếng bước chân truyền đến tai, tôi giật mình ngước đôi mắt đầy nước nhìn về phía trước, cuối con đường kia là ánh sáng...!ánh sáng đang lan từ từ vào trong căn phòng này.
Bóng dáng của người đàn ông xuất hiện ở nơi phát ra nguồn ánh sáng.
Tôi nhận ra, đó chính là bố của mình!
- Bố ơi!
Tôi vui mừng khôn siết, tôi lập tức đứng dậy, cơ thể và trái tim mỏi mệt như được phục hồi, ngay lập tức tôi như được truyền vào một năng lượng khổng lồ, tôi ra sức chạy về phía trước, vươn cánh tay ra đón lấy...
- Bố ơi...
Bố tôi mỉm cười phúc hậu nhìn tôi, ông giang tay ra đón lấy tôi...!ôm tôi vào lòng...
Cái ôm này, lâu quá rồi...!thực sự...!đã rất lâu rồi...!hơi ấm này, sự mềm mại và ấm áp này...!Tôi nhớ nó vô cùng...
- Con gái ngoan của ba!
Bố tôi đưa tay vuốt tóc tôi...!à, vậy ra, tôi đã chết thật rồi!
Bỗng! ánh sáng vụt tắt, căn phòng chuyển thành một ngôi nhà gỗ nhỏ, phía trước ngôi nhà là đồng lúa mênh mông bạt ngàn.
Ở trước thềm nhà, là một cô bé mười tuổi đang gối đầu lên đùi của cha mình, và...!ba tôi bắt đầu kể câu truyện cổ tích về lọ lem...
Ước mơ của tôi cuối cùng đã trở thành hiện thực, thời gian dường như đã bị đóng băng trở lại khi tôi còn mười tuổi, tôi vui mừng lắng nghe bố kể hết câu truyện lọ lem, bố vừa kể, vừa vuốt tóc của tôi, bố bảo:
- Bất cứ ai cũng có thể trở thành lọ lem, chỉ cần người đó có một tâm hồn đẹp và sống phúc hậu.
Tôi cười khanh khách đáp:
- Con chẳng cần làm lọ lem, con chỉ cần mãi mãi được bên bố thôi.
Nghe câu trả lời của tôi, bố chỉ lắc đầu cười:
- Nhưng mà hoàng tử của con đã đến rồi.
Tôi nhướng mày, ngóc đầu dậy, tự dưng tôi có một dự cảm không lành về câu nói đầy ẩn ý của bố.
- Là sao hả bố?
- Bố không thể đem theo con được, người đó đến rồi, người đó sẽ thay bố bảo vệ con.
Hãy cố gắng mạnh mẽ và sống tiếp con nhé.
Bố thương con nhiều lắm...!bố chỉ đưa con đến đây được thôi.
Đôi khi, mắt thấy, tai nghe, vẫn chưa phải là sự thật.
Hãy đặt tay lên trái tim con, nhắm mắt lại và cảm nhận, hãy dùng trái tim để nhìn nhận.
Tự dưng, nước mắt tôi tuôn ra ầng ậc như thể tôi vừa đánh mất thứ gì đó vô cùng quý giá, tại sao tôi không thể theo bố? tại sao? tại sao tôi chỉ được gặp bố trong chốc lát? Tại sao?
- Không...!bố ơi...!con muốn ở cạnh bố cơ, con không muốn bố đi đâu...
Bố tôi lắc đầu, nhìn tôi cười hiền dịu.
- Nhất định con sẽ sống hạnh phúc, bố luôn dõi theo con, ở trong trái tim này...!
Mong chờ? Là ai? Trên thế giới này còn có người mong chờ tôi sao?
Cánh đồng lúa, ngôi nhà gỗ, tất cả những hình ảnh đó trở nên méo mó rồi hòa trộn vào nhau thành một cơn lốc xoáy, bố tôi cũng vì thế mà rời đi...
Có chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi lau nước mắt, cố gắng chạy theo bố:
- Bố ơi, bố đừng bỏ con...!đừng bỏ con...
Nhưng bố không đáp lại lời tôi, bố chỉ mỉm cười rồi cứ thế xa dần đôi tay nhỏ nhắn của tôi...
- Tỉnh dậy đi con! Có người đang mong chờ...
Ai chứ? Ai đang mong chờ tôi chứ?
Bình luận truyện