Bức Thư Tình Anh Viết Cho Em
Chương 32
Thầy Lượng cho khởi động để nóng người, tôi thấy bớt lạnh đi 1 chút, chỉ thấy rất dễ chịu, thế mới nói tập thể dục có lợi cho sức khỏe nó là thế này, hôm nay mấy ngộ ra điều đó.
- Chạy 2 vòng quanh sân trường.- thầy Lượng hô to.
- Từ nãy chạy 2 vòng rồi đấy thầy, thầy cho bọn em thở nữa chứ.
- 3 vòng.
- Thôi thôi, bọn em chạy là được chứ gì, quá đáng!
Con Hiền chạy ngang tôi, tôi vừa chạy vừa ôm bụng, do chạy ko đều nên bị đau bụng, nó bên cạnh cau có càu nhàu với tôi:
- Ông này thù lớp mình hay sao ấy, từ đầu giờ chạy ko biết bao nhiêu vòng rồi.
- Haha. Chắc vậy.
Tôi chạy chậm lại, Hiền bỏ xa tôi một đoạn, nó thấy thế quay ngược lại đi song song với tôi:
- Đau bụng à?
- Ừ, chắc chạy ko đều nên đau bụng.
Thầy Lượng thấy tôi với Hiền ko chạy nữa, lấy còi huýt to:
- 2 đứa kia ko chạy đi định trốn à?
- Em đau bụng, nhỡ lăn ra đây chết thì sao?
Nó hét to lại với thầy giáo, thầy giáo tức lắm nhưng ko nói gì thêm nữa. Cả lớp cũng chạy chậm hơn lúc ban đầu, có mỗi thằng Phan là chạy nhanh nhất, nó vẫn giữ được phong độ như lúc đầu. Quên ko nói, thằng Phan lớp tôi cấp 2 đạt giải nhì điền kinh cấp huyện.
- Huýt....... Đi bộ đấy à? Chạy ngay!
Cả lớp tôi lại tiếp tục chạy, trời mùa đông mà mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo. Bỗng dưng có đứa " Ối" một tiếng, cả bọn trong lớp xúm lại, ko rõ đứa nào trong lớp bị ngất, tôi vội vàng chạy lại, thầy giáo cũng hốt hoảng chạy lại xem thế nào.
Tố Như mặt trắng bệnh nằm lả đi dưới sân, bọn con gái sợ hãi ôm chặt miệng, mấy thằng con trai A7 hiếu kì chạy lại xem chuyện gì xảy ra. Vũ Phong bế thốc Tố Như lên, chỉ kịp nói với thầy giáo 1 câu rồi chạy về phía phòng y tế:
- Bạn ấy bị ngất, em đưa bạn vào phòng y tế.
Cả lớp tôi bỏ nốt 1 tiết cuối chạy theo Vũ Phong vào phòng y tế xem Tố Như thế nào, mãi một lúc sau cô Thúy ra nói bạn ấy ko sao chúng mới thở phào nhẹ nhõm. Thì ra là tới tháng, bị đau bụng nhưng vẫn cứ cắm đầu chạy nên dẫn tới ngất xỉu. ^^
- Làm mọi người lo lắng rồi, tớ ko sao.- Tố Như cười dịu dàng, khuôn mặt mới khởi sắc 1 chút.
- Ko sao là tốt rồi, làm bọn tớ 1 phen hú vía.
- Để xem thầy Lượng còn bắt chúng mình chạy nữa ko.
- Haha. Chắc thầy sợ lắm.
Chúng tôi ở lại chơi với Tố Như 1 chút, đến khi chuẩn bị về lớp thì mới thấy Anh Tài đi mua sữa với bánh mì cho Tố Như quay lại.
- Ở lại trông bạn ấy nha, ông giỏi thế khỏi học cũng được.- Vũ Phong vỗ vai cậu ấy, cậu ấy chỉ cười vẫy tay chào chúng tôi.
Thấy chúng tôi đi ra, thằng Tú lớp A7 từ đâu phi tới hỏi han:
- Bạn xinh xinh lớp cậu sao rồi?
- Lớp tôi nhiều bạn xinh xinh lắm, bạn Tú muốn hỏi bạn xinh xinh nào?
Con Linh mặt lạnh quay sang hỏi, từ trước đến nay nó có mối thù truyền kiếp với lớp A7, vậy nên dù trai hay gái nó cũng ghét tất, ko muốn tiếp chuyện với đứa nào.
- Bạn nữ tóc xoăn mới chuyển vào lớp bạn đấy.
- Ồ. Bạn ấy ko sao, còn muốn hỏi cái gì nữa ko?- nó giả bộ ồ lên 1 tiếng ra vẻ hiểu ý.
- Ko. Hihi. À, còn còn, tớ hỏi câu duy nhất này nữa thôi, bạn ý tên là gì thế?
- Tố Như.
- Tên hay thế! Thôi tớ về lớp đây, hihi.
- Thằng điên, hỏi dò hỏi dẫm thấy ghét.- con Linh giậm chân, mấy thằng con trai bên cạnh chỉ cười.
***
Có người từng nói thế này, mọi tiêu chuẩn sẽ biến mất khi bạn gặp định mệnh của cuộc đời mình, tôi thấy rất đúng, ít ra là trong trường hợp của tôi. Tôi ko phải người cầu toàn, yêu cầu mẫu hình bạn trai lí tưởng của tôi ko cao, bởi vì tôi ý thức được mình như thế nào, mình là ai, tôi ko dám suy nghĩ cái gì tốt hơn nữa, tự nhắc nhở bản thân rằng trai đẹp ko đến lượt mày đâu, đừng hi vọng.
Nhiều hôm đọc truyện ngôn tình thích tính cách của anh nam chính này, anh nam chính kia, cũng mơ ước sau này mình gặp được 1 người như thế, được người ta quan tâm như thế, hạnh phúc biết bao. Nhưng đó là trong sách, ko phải đời thực, chìm đắm trong trang sách quá lâu bạn sẽ sợ hãi những gì ngoài thực tế.
.....
" Dù sao đi nữa mỗi cô gái đều là nữ chính trong câu chuyện của ai đó trên Thế Giới này. "
Đây là 1 câu nói tôi từng đọc được nhưng ko nhớ nguồn, tôi rất thích nó. Khi tuyệt vọng thì nhớ đến nó, nhờ nó nhắc nhở mình, nữ chính thì ko thể gục ngã theo cách này được.
Nếu nữ chính trong mỗi cái chuyện đều được xây dựng là 1 cô gái tốt bụng, thanh khiết, biết suy nghĩ cho người khác, đặt lợi ích của người khác trên lợi ích cá nhân, thì tôi hoàn toàn khác, tôi nghĩ mình ko phải là 1 cô gái tốt. Tôi ko dám khẳng định bản thân mình chưa từng đố kị với người khác, tôi xấu xa, tệ hại, hay cáu gắt, mọi người ko hẳn đều yêu quý tôi. Nhiều khi ngồi yên suy nghĩ, tôi thấy ngưỡng mộ Phương Mai chẳng hạn, cô ấy xinh đẹp, dịu dàng, học giỏi và tốt bụng, tôi thích cách cử xử của cô ấy, cô ấy giống 1 nữ chính ngôn tình, ko ai ghét nổi. Phương Mai rất tốt, biết nhường nhịn người khác, đấy có lẽ là đức tính sinh ra đã có của cô ấy, mọi người trong lớp đều yêu quý cô ấy, tôi cũng thế. Tôi cũng cố gắng sao để bản thân mình tốt hơn, tôi biết mình đang đứng đâu, tôi biết những gì mình bộc lộ ra ngoài ko phải tất cả đều là của tôi, nó chỉ là lớp bề ngoài tôi dựng lên mà thôi.
......
Nhiều khi tôi ko kiềm chế được cảm xúc của bản thân mình, tôi rất dễ tức giận, khi tức giận tôi chỉ muốn đập phá 1 cái gì đó. Cách chọc giận tôi dễ dàng nhất có lẽ là ko làm theo những gì tôi nói hoặc ko chú ý đến lời nói của tôi, ví dụ trong trường hợp hiện tại này chẳng hạn.
- Tao đang nói chuyện với mày đấy.
Tôi sắp phát khùng lên khi con Linh cứ mải nói chuyện với mấy thằng trong lớp trong khi tôi đang nói chuyện với nó. Tôi rất ghét cái kiểu khi tôi đang hào hứng kể 1 chuyện gì đó cho nó nghe nhưng nó cứ hóng sang dãy bên nói chuyện với người khác, lại còn là nói chuyện với con trai rồi cười ngại ngùng khi chúng nó trêu.
- Ơi, này vừa nói gì thế?
- Ko có gì.
Tôi cau có mở sách ra, từ đấy đến cuối giờ chúng tôi ko nói bất cứ 1 câu nào nữa, cũng có thể coi là tôi đang giận nó, tôi giận cái thái độ của nó, nó coi thường tôi, ko còn muốn nghe tôi kể chuyện nữa. Tôi vẫn nhớ những ngày tháng trước đây, ngày nó chưa yêu thằng Khánh, có chuyện gì vui tôi cũng kể với nó đầu tiên, nó thì đều cười tươi mỗi khi tôi kể, thế bây giờ thì khác xưa quá rồi. Nó thay đổi rồi, nó điệu đà hơn, biết làm dáng làm đỏm hơn, nó nói chuyện với con trai nhiều hơn, quan trọng hơn là nó ko muốn nghe tôi nói chuyện nữa rồi.
Tôi phát hiện ra cách đây ko lâu, tôi kể chuyện nó ko còn cười nữa, nó chỉ ừ cho qua thôi, khi đang nghe tôi nói, thằng Phúc gọi trêu nó với thằng Khánh kiểu gì nó cũng quay sang cười đùa dù tôi đang nói chuyện với nó. Thật sự là cảm thấy rất tức giận, chỉ muốn bùng phát ra ngoài thôi, tôi bắt đầu thấy ghét nó, nó biết tôi đang giận nó nên nó cũng im lặng. Trống tan trường 1 cái là tôi thu dọn sách vở bỏ đi trước, tôi ko đợi nó đi cùng như trước đây nữa, mấy đứa con gái thấy thế cũng chẳng nói gì cả, vì biết tôi khó ưa mà, ai chịu nổi tính tôi.
Chúng tôi cứ giận nhau 1 tuần như thế, nó vẫn bình thường, chắc thấy nhẹ nhõm, đỡ có tôi suốt ngày làm phiền. Giờ ra chơi nào cũng xuống chỗ thằng Khánh ngồi sán vào cạnh nó, bỏ tôi bơ vơ ở đây, thằng Khánh hỏi gì nó cũng nói rất nhẹ nhàng, tôi tự dưng thấy sởn gai ốc, tôi ghét nó.
- Cậu với Linh cãi nhau à?- Vũ Phong hỏi.
- Ko có gì.
Tôi cau có trả lời xong thì gục mặt xuống bàn nhìn ra cửa sổ, cậu ấy cũng ko hỏi gì thêm nữa, chỉ lấy hộp sữa với bánh mì dưới ngăn bàn của cậu ấy để vào cặp tôi.
- Ko ăn, cậu ăn hết đi.- tôi gắt.
- Ơ, tớ vô tội.- cậu ấy cười cười.
- Tớ nhìn ai bây giờ cũng thấy đáng ghét hết.
- Cả tớ à?
- Cả cậu.
- Ừ. ☹
Tôi thấy trong đôi mắt của cậu ấy có chút bất ngờ, thất vọng, tức giận, cả Thế Giới trước mắt như đang sụp đổ. Cậu ấy nhìn tôi rất lâu, sau đấy đứng lên đi ra khỏi lớp, tiết sau cũng ko thấy quay lại.
Lần đầu tiên cậu ấy trả lời 1 chữ ừ với tôi, cậu ấy chưa từng trả lời như thế bao giờ cả, nếu có trả lời thế phía sau cũng phải là 1 câu gì đó để tiếp tục câu chuyện. Chắc tôi làm cậu ấy thấy tổn thương. Tôi biết nếu tôi chạy theo nói 1 câu gì đó kiểu gì cậu ấy cũng cười toe toét lại ngay, nhưng tôi vẫn lì lợm ko nói gì với cậu ấy, tôi tự lấy lí do là con trai gì mà hơi tí là dỗi.
Tan học, bấy giờ Vũ Phong mới quay lại, tôi với cậu ấy ở lại trực nhật, cậu ấy đi xuống phòng chờ lấy chổi lên đưa cho tôi, tôi im lặng quét, nếu là những lần trực nhật trước kiểu gì cũng rất vui. Vũ Phong sẽ bày trò gì đó, kể 1 câu chuyện gì đó cho tôi nghe và tôi cười suốt, trực nhật sẽ nhanh chóng kết thúc, kiểu như vừa đặt chổi xuống lớp đã sạch sẽ ngay rồi. Nhưng hôm nay thì khác, cảm giác như cả nửa ngày trôi qua, lâu ơi là lâu, 1 bầu ko khí u ám vây quay chúng tôi, ko ai nói với ai 1 câu nào, chỉ đến khi ra về cậu ấy mới nói:
- Tớ hẹn Linh ở dưới lán xe, 2 cậu giận nhau chuyện gì thì giải quyết cho xong đi.
Tôi thẫn thờ nhìn theo bóng cậu ấy khuất dần sau lối rẽ hành lang, cậu ấy ko hề quay đầu lại.....
Tôi chậm chạp đi ra lán xe, chẳng biết phải nói với cái Linh câu gì, nói tôi ghét nó à, hay nói tôi ko muốn chơi với nó nữa hay là tôi muốn nó trở về nó của ngày xưa....
Cái Linh vừa nhìn thấy tôi, chỉ kêu tôi lấy xe đi, có việc gì 2 đứa vừa đi đường vừa nói.
- Tao làm gì để mày tức à?
Con Linh hỏi tôi, bấy giờ chúng tôi đã ra đến đường to rồi, những cánh đồng thẳng tắp chạy về cuối chân trời, lác đác có mấy bác tầm tuổi bố tôi khoác bình thuốc sâu nặng trịch sau lưng đi ra ruộng.
- À, tao chỉ cảm thấy mày thay đổi rồi.
- Ai rồi cũng thay đổi, tao nghĩ mày nên chấp nhận điều đó.
- Ừ, mày ko còn muốn nghe tao nói chuyện nữa.
- Chưa bao giờ tao ko muốn nghe mày nói chuyện, nếu tao ko muốn nghe mày nói chuyện, tao đã chẳng dành thời gian nghe mày nói rồi, mày nhạy cảm quá rồi, đừng hơi tí là dỗi nữa, tao thấy mệt lắm, tính của mày ai chịu nổi.
- Ừ, ko ai chịu nổi.
Tôi thẫn thờ nhắc lại, tự dưng nhớ đến ánh mắt Vũ Phong vừa nãy, hình như mình mấy là người sai, mình mới là người ích kỉ, lúc nào cũng tìm cách bắt lỗi người khác để kiếm cớ cãi nhau, tôi thật xấu tính.
- Tao có người yêu, tất nhiên tao cũng phải dành thời gian cho nó, bao giờ mày yêu ai đó mày cũng thế thôi. Mày phải hiểu cho tao, hiểu ko?
- Nhưng hình như chỉ bao giờ mày cãi nhau với nó mày mới có thời gian nói chuyện với tao.- tôi nhàn nhạt nói.
- Chắc do mày suy nghĩ nhiều rồi, tao chẳng bao giờ như thế cả, chơi với nhau 12 năm, mày còn ko hiểu tính tao ư? Ai cũng nói tao thay đổi, nhưng có ai hỏi vì sao tao thay đổi ko? Chẳng nhẽ tao cứ là con ngu ngu, quê quê như thế sao? Xã hội bây giờ khác rồi, ko thay đổi làm sao tồn tại được? Tao rất ngưỡng mộ vì mày vẫn giữ được nét ngô nghê mà giai đoạn này vốn có, nhưng hoàn cảnh của tao khác, tao ko như mày, bố mẹ tao cãi nhau suốt, tao cũng biết suy nghĩ từ lâu rồi. Nhưng tao ko ngờ sự thay đổi này của tao làm mày ko bắt nhịp kịp, nhưng tao nghĩ dù tao ko nói thì mày sẽ nhận ra, ai ngờ mày ngu thế Giao ạ.
Nó cười cười, vỗ vai tôi, tôi chỉ im lặng nghe nó nói tiếp.
- Thật ngưỡng mộ mày, 3 năm cấp 3 có thằng Phong bên cạnh, cái gì tốt nhất nó cũng cho mày, việc gì ảnh hưởng đến mày nó cũng nhận tất, cả cái chuyện này nó cũng phải ra tay giúp 2 đứa mình. ?
Đoạn đường về nhà như dài thêm, Linh nói rất nhiều, cảm tưởng như những gì bức xúc trong lòng nó đều xả ra hết. Có lẽ vì thế mà tôi hiểu nó hơn, ko chỉ mình tôi thấy khó chịu, nó cũng khó chịu về tôi. Bạn thân đến mấy cũng có lúc cãi nhau, chỉ có cãi nhau mới có thể hiểu nhau, có thể bộc lộ suy nghĩ nhiều hơn, càng cãi nhau nhiều càng thân thiết hơn, chỉ mong cãi nhau rồi vẫn có thể làm lành với nhau. Tôi hứa sẽ đối xử tốt với nó, tôn trọng mối quan hệ của nó với Khánh, hứa nếu thấy gì bức xúc sẽ nói cho nó biết ngay, ko được yên lặng để 2 đứa càng ngày càng ko thân thiết.
Nếu bạn cảm thấy cãi nhau 1 trận to nhưng vẫn thấy tình bạn ko thể trở lại như trước thì cần xem xét lại, bạn đã đủ khoan dung để tha thứ hay chưa, hay bạn còn đố kị gì với họ?
- Chạy 2 vòng quanh sân trường.- thầy Lượng hô to.
- Từ nãy chạy 2 vòng rồi đấy thầy, thầy cho bọn em thở nữa chứ.
- 3 vòng.
- Thôi thôi, bọn em chạy là được chứ gì, quá đáng!
Con Hiền chạy ngang tôi, tôi vừa chạy vừa ôm bụng, do chạy ko đều nên bị đau bụng, nó bên cạnh cau có càu nhàu với tôi:
- Ông này thù lớp mình hay sao ấy, từ đầu giờ chạy ko biết bao nhiêu vòng rồi.
- Haha. Chắc vậy.
Tôi chạy chậm lại, Hiền bỏ xa tôi một đoạn, nó thấy thế quay ngược lại đi song song với tôi:
- Đau bụng à?
- Ừ, chắc chạy ko đều nên đau bụng.
Thầy Lượng thấy tôi với Hiền ko chạy nữa, lấy còi huýt to:
- 2 đứa kia ko chạy đi định trốn à?
- Em đau bụng, nhỡ lăn ra đây chết thì sao?
Nó hét to lại với thầy giáo, thầy giáo tức lắm nhưng ko nói gì thêm nữa. Cả lớp cũng chạy chậm hơn lúc ban đầu, có mỗi thằng Phan là chạy nhanh nhất, nó vẫn giữ được phong độ như lúc đầu. Quên ko nói, thằng Phan lớp tôi cấp 2 đạt giải nhì điền kinh cấp huyện.
- Huýt....... Đi bộ đấy à? Chạy ngay!
Cả lớp tôi lại tiếp tục chạy, trời mùa đông mà mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo. Bỗng dưng có đứa " Ối" một tiếng, cả bọn trong lớp xúm lại, ko rõ đứa nào trong lớp bị ngất, tôi vội vàng chạy lại, thầy giáo cũng hốt hoảng chạy lại xem thế nào.
Tố Như mặt trắng bệnh nằm lả đi dưới sân, bọn con gái sợ hãi ôm chặt miệng, mấy thằng con trai A7 hiếu kì chạy lại xem chuyện gì xảy ra. Vũ Phong bế thốc Tố Như lên, chỉ kịp nói với thầy giáo 1 câu rồi chạy về phía phòng y tế:
- Bạn ấy bị ngất, em đưa bạn vào phòng y tế.
Cả lớp tôi bỏ nốt 1 tiết cuối chạy theo Vũ Phong vào phòng y tế xem Tố Như thế nào, mãi một lúc sau cô Thúy ra nói bạn ấy ko sao chúng mới thở phào nhẹ nhõm. Thì ra là tới tháng, bị đau bụng nhưng vẫn cứ cắm đầu chạy nên dẫn tới ngất xỉu. ^^
- Làm mọi người lo lắng rồi, tớ ko sao.- Tố Như cười dịu dàng, khuôn mặt mới khởi sắc 1 chút.
- Ko sao là tốt rồi, làm bọn tớ 1 phen hú vía.
- Để xem thầy Lượng còn bắt chúng mình chạy nữa ko.
- Haha. Chắc thầy sợ lắm.
Chúng tôi ở lại chơi với Tố Như 1 chút, đến khi chuẩn bị về lớp thì mới thấy Anh Tài đi mua sữa với bánh mì cho Tố Như quay lại.
- Ở lại trông bạn ấy nha, ông giỏi thế khỏi học cũng được.- Vũ Phong vỗ vai cậu ấy, cậu ấy chỉ cười vẫy tay chào chúng tôi.
Thấy chúng tôi đi ra, thằng Tú lớp A7 từ đâu phi tới hỏi han:
- Bạn xinh xinh lớp cậu sao rồi?
- Lớp tôi nhiều bạn xinh xinh lắm, bạn Tú muốn hỏi bạn xinh xinh nào?
Con Linh mặt lạnh quay sang hỏi, từ trước đến nay nó có mối thù truyền kiếp với lớp A7, vậy nên dù trai hay gái nó cũng ghét tất, ko muốn tiếp chuyện với đứa nào.
- Bạn nữ tóc xoăn mới chuyển vào lớp bạn đấy.
- Ồ. Bạn ấy ko sao, còn muốn hỏi cái gì nữa ko?- nó giả bộ ồ lên 1 tiếng ra vẻ hiểu ý.
- Ko. Hihi. À, còn còn, tớ hỏi câu duy nhất này nữa thôi, bạn ý tên là gì thế?
- Tố Như.
- Tên hay thế! Thôi tớ về lớp đây, hihi.
- Thằng điên, hỏi dò hỏi dẫm thấy ghét.- con Linh giậm chân, mấy thằng con trai bên cạnh chỉ cười.
***
Có người từng nói thế này, mọi tiêu chuẩn sẽ biến mất khi bạn gặp định mệnh của cuộc đời mình, tôi thấy rất đúng, ít ra là trong trường hợp của tôi. Tôi ko phải người cầu toàn, yêu cầu mẫu hình bạn trai lí tưởng của tôi ko cao, bởi vì tôi ý thức được mình như thế nào, mình là ai, tôi ko dám suy nghĩ cái gì tốt hơn nữa, tự nhắc nhở bản thân rằng trai đẹp ko đến lượt mày đâu, đừng hi vọng.
Nhiều hôm đọc truyện ngôn tình thích tính cách của anh nam chính này, anh nam chính kia, cũng mơ ước sau này mình gặp được 1 người như thế, được người ta quan tâm như thế, hạnh phúc biết bao. Nhưng đó là trong sách, ko phải đời thực, chìm đắm trong trang sách quá lâu bạn sẽ sợ hãi những gì ngoài thực tế.
.....
" Dù sao đi nữa mỗi cô gái đều là nữ chính trong câu chuyện của ai đó trên Thế Giới này. "
Đây là 1 câu nói tôi từng đọc được nhưng ko nhớ nguồn, tôi rất thích nó. Khi tuyệt vọng thì nhớ đến nó, nhờ nó nhắc nhở mình, nữ chính thì ko thể gục ngã theo cách này được.
Nếu nữ chính trong mỗi cái chuyện đều được xây dựng là 1 cô gái tốt bụng, thanh khiết, biết suy nghĩ cho người khác, đặt lợi ích của người khác trên lợi ích cá nhân, thì tôi hoàn toàn khác, tôi nghĩ mình ko phải là 1 cô gái tốt. Tôi ko dám khẳng định bản thân mình chưa từng đố kị với người khác, tôi xấu xa, tệ hại, hay cáu gắt, mọi người ko hẳn đều yêu quý tôi. Nhiều khi ngồi yên suy nghĩ, tôi thấy ngưỡng mộ Phương Mai chẳng hạn, cô ấy xinh đẹp, dịu dàng, học giỏi và tốt bụng, tôi thích cách cử xử của cô ấy, cô ấy giống 1 nữ chính ngôn tình, ko ai ghét nổi. Phương Mai rất tốt, biết nhường nhịn người khác, đấy có lẽ là đức tính sinh ra đã có của cô ấy, mọi người trong lớp đều yêu quý cô ấy, tôi cũng thế. Tôi cũng cố gắng sao để bản thân mình tốt hơn, tôi biết mình đang đứng đâu, tôi biết những gì mình bộc lộ ra ngoài ko phải tất cả đều là của tôi, nó chỉ là lớp bề ngoài tôi dựng lên mà thôi.
......
Nhiều khi tôi ko kiềm chế được cảm xúc của bản thân mình, tôi rất dễ tức giận, khi tức giận tôi chỉ muốn đập phá 1 cái gì đó. Cách chọc giận tôi dễ dàng nhất có lẽ là ko làm theo những gì tôi nói hoặc ko chú ý đến lời nói của tôi, ví dụ trong trường hợp hiện tại này chẳng hạn.
- Tao đang nói chuyện với mày đấy.
Tôi sắp phát khùng lên khi con Linh cứ mải nói chuyện với mấy thằng trong lớp trong khi tôi đang nói chuyện với nó. Tôi rất ghét cái kiểu khi tôi đang hào hứng kể 1 chuyện gì đó cho nó nghe nhưng nó cứ hóng sang dãy bên nói chuyện với người khác, lại còn là nói chuyện với con trai rồi cười ngại ngùng khi chúng nó trêu.
- Ơi, này vừa nói gì thế?
- Ko có gì.
Tôi cau có mở sách ra, từ đấy đến cuối giờ chúng tôi ko nói bất cứ 1 câu nào nữa, cũng có thể coi là tôi đang giận nó, tôi giận cái thái độ của nó, nó coi thường tôi, ko còn muốn nghe tôi kể chuyện nữa. Tôi vẫn nhớ những ngày tháng trước đây, ngày nó chưa yêu thằng Khánh, có chuyện gì vui tôi cũng kể với nó đầu tiên, nó thì đều cười tươi mỗi khi tôi kể, thế bây giờ thì khác xưa quá rồi. Nó thay đổi rồi, nó điệu đà hơn, biết làm dáng làm đỏm hơn, nó nói chuyện với con trai nhiều hơn, quan trọng hơn là nó ko muốn nghe tôi nói chuyện nữa rồi.
Tôi phát hiện ra cách đây ko lâu, tôi kể chuyện nó ko còn cười nữa, nó chỉ ừ cho qua thôi, khi đang nghe tôi nói, thằng Phúc gọi trêu nó với thằng Khánh kiểu gì nó cũng quay sang cười đùa dù tôi đang nói chuyện với nó. Thật sự là cảm thấy rất tức giận, chỉ muốn bùng phát ra ngoài thôi, tôi bắt đầu thấy ghét nó, nó biết tôi đang giận nó nên nó cũng im lặng. Trống tan trường 1 cái là tôi thu dọn sách vở bỏ đi trước, tôi ko đợi nó đi cùng như trước đây nữa, mấy đứa con gái thấy thế cũng chẳng nói gì cả, vì biết tôi khó ưa mà, ai chịu nổi tính tôi.
Chúng tôi cứ giận nhau 1 tuần như thế, nó vẫn bình thường, chắc thấy nhẹ nhõm, đỡ có tôi suốt ngày làm phiền. Giờ ra chơi nào cũng xuống chỗ thằng Khánh ngồi sán vào cạnh nó, bỏ tôi bơ vơ ở đây, thằng Khánh hỏi gì nó cũng nói rất nhẹ nhàng, tôi tự dưng thấy sởn gai ốc, tôi ghét nó.
- Cậu với Linh cãi nhau à?- Vũ Phong hỏi.
- Ko có gì.
Tôi cau có trả lời xong thì gục mặt xuống bàn nhìn ra cửa sổ, cậu ấy cũng ko hỏi gì thêm nữa, chỉ lấy hộp sữa với bánh mì dưới ngăn bàn của cậu ấy để vào cặp tôi.
- Ko ăn, cậu ăn hết đi.- tôi gắt.
- Ơ, tớ vô tội.- cậu ấy cười cười.
- Tớ nhìn ai bây giờ cũng thấy đáng ghét hết.
- Cả tớ à?
- Cả cậu.
- Ừ. ☹
Tôi thấy trong đôi mắt của cậu ấy có chút bất ngờ, thất vọng, tức giận, cả Thế Giới trước mắt như đang sụp đổ. Cậu ấy nhìn tôi rất lâu, sau đấy đứng lên đi ra khỏi lớp, tiết sau cũng ko thấy quay lại.
Lần đầu tiên cậu ấy trả lời 1 chữ ừ với tôi, cậu ấy chưa từng trả lời như thế bao giờ cả, nếu có trả lời thế phía sau cũng phải là 1 câu gì đó để tiếp tục câu chuyện. Chắc tôi làm cậu ấy thấy tổn thương. Tôi biết nếu tôi chạy theo nói 1 câu gì đó kiểu gì cậu ấy cũng cười toe toét lại ngay, nhưng tôi vẫn lì lợm ko nói gì với cậu ấy, tôi tự lấy lí do là con trai gì mà hơi tí là dỗi.
Tan học, bấy giờ Vũ Phong mới quay lại, tôi với cậu ấy ở lại trực nhật, cậu ấy đi xuống phòng chờ lấy chổi lên đưa cho tôi, tôi im lặng quét, nếu là những lần trực nhật trước kiểu gì cũng rất vui. Vũ Phong sẽ bày trò gì đó, kể 1 câu chuyện gì đó cho tôi nghe và tôi cười suốt, trực nhật sẽ nhanh chóng kết thúc, kiểu như vừa đặt chổi xuống lớp đã sạch sẽ ngay rồi. Nhưng hôm nay thì khác, cảm giác như cả nửa ngày trôi qua, lâu ơi là lâu, 1 bầu ko khí u ám vây quay chúng tôi, ko ai nói với ai 1 câu nào, chỉ đến khi ra về cậu ấy mới nói:
- Tớ hẹn Linh ở dưới lán xe, 2 cậu giận nhau chuyện gì thì giải quyết cho xong đi.
Tôi thẫn thờ nhìn theo bóng cậu ấy khuất dần sau lối rẽ hành lang, cậu ấy ko hề quay đầu lại.....
Tôi chậm chạp đi ra lán xe, chẳng biết phải nói với cái Linh câu gì, nói tôi ghét nó à, hay nói tôi ko muốn chơi với nó nữa hay là tôi muốn nó trở về nó của ngày xưa....
Cái Linh vừa nhìn thấy tôi, chỉ kêu tôi lấy xe đi, có việc gì 2 đứa vừa đi đường vừa nói.
- Tao làm gì để mày tức à?
Con Linh hỏi tôi, bấy giờ chúng tôi đã ra đến đường to rồi, những cánh đồng thẳng tắp chạy về cuối chân trời, lác đác có mấy bác tầm tuổi bố tôi khoác bình thuốc sâu nặng trịch sau lưng đi ra ruộng.
- À, tao chỉ cảm thấy mày thay đổi rồi.
- Ai rồi cũng thay đổi, tao nghĩ mày nên chấp nhận điều đó.
- Ừ, mày ko còn muốn nghe tao nói chuyện nữa.
- Chưa bao giờ tao ko muốn nghe mày nói chuyện, nếu tao ko muốn nghe mày nói chuyện, tao đã chẳng dành thời gian nghe mày nói rồi, mày nhạy cảm quá rồi, đừng hơi tí là dỗi nữa, tao thấy mệt lắm, tính của mày ai chịu nổi.
- Ừ, ko ai chịu nổi.
Tôi thẫn thờ nhắc lại, tự dưng nhớ đến ánh mắt Vũ Phong vừa nãy, hình như mình mấy là người sai, mình mới là người ích kỉ, lúc nào cũng tìm cách bắt lỗi người khác để kiếm cớ cãi nhau, tôi thật xấu tính.
- Tao có người yêu, tất nhiên tao cũng phải dành thời gian cho nó, bao giờ mày yêu ai đó mày cũng thế thôi. Mày phải hiểu cho tao, hiểu ko?
- Nhưng hình như chỉ bao giờ mày cãi nhau với nó mày mới có thời gian nói chuyện với tao.- tôi nhàn nhạt nói.
- Chắc do mày suy nghĩ nhiều rồi, tao chẳng bao giờ như thế cả, chơi với nhau 12 năm, mày còn ko hiểu tính tao ư? Ai cũng nói tao thay đổi, nhưng có ai hỏi vì sao tao thay đổi ko? Chẳng nhẽ tao cứ là con ngu ngu, quê quê như thế sao? Xã hội bây giờ khác rồi, ko thay đổi làm sao tồn tại được? Tao rất ngưỡng mộ vì mày vẫn giữ được nét ngô nghê mà giai đoạn này vốn có, nhưng hoàn cảnh của tao khác, tao ko như mày, bố mẹ tao cãi nhau suốt, tao cũng biết suy nghĩ từ lâu rồi. Nhưng tao ko ngờ sự thay đổi này của tao làm mày ko bắt nhịp kịp, nhưng tao nghĩ dù tao ko nói thì mày sẽ nhận ra, ai ngờ mày ngu thế Giao ạ.
Nó cười cười, vỗ vai tôi, tôi chỉ im lặng nghe nó nói tiếp.
- Thật ngưỡng mộ mày, 3 năm cấp 3 có thằng Phong bên cạnh, cái gì tốt nhất nó cũng cho mày, việc gì ảnh hưởng đến mày nó cũng nhận tất, cả cái chuyện này nó cũng phải ra tay giúp 2 đứa mình. ?
Đoạn đường về nhà như dài thêm, Linh nói rất nhiều, cảm tưởng như những gì bức xúc trong lòng nó đều xả ra hết. Có lẽ vì thế mà tôi hiểu nó hơn, ko chỉ mình tôi thấy khó chịu, nó cũng khó chịu về tôi. Bạn thân đến mấy cũng có lúc cãi nhau, chỉ có cãi nhau mới có thể hiểu nhau, có thể bộc lộ suy nghĩ nhiều hơn, càng cãi nhau nhiều càng thân thiết hơn, chỉ mong cãi nhau rồi vẫn có thể làm lành với nhau. Tôi hứa sẽ đối xử tốt với nó, tôn trọng mối quan hệ của nó với Khánh, hứa nếu thấy gì bức xúc sẽ nói cho nó biết ngay, ko được yên lặng để 2 đứa càng ngày càng ko thân thiết.
Nếu bạn cảm thấy cãi nhau 1 trận to nhưng vẫn thấy tình bạn ko thể trở lại như trước thì cần xem xét lại, bạn đã đủ khoan dung để tha thứ hay chưa, hay bạn còn đố kị gì với họ?
Bình luận truyện