Bức Thư Tình Anh Viết Cho Em
Chương 67
Còn 60 ngày trước kì thi.
60 ngày để bản thân cố gắng, ko thể để tôi của sau này phải hối hận. 60 ngày để cảm nhận niềm vui khi có mặt tại trường, có mặt tại phòng học này, chỗ ngồi này, ngày này được gặp gỡ những người này. 60 ngày để lưu trữ từng lời giảng của cô, tiếng quát tháo vì học sinh rốt cuộc giảng mãi vẫn ko hiểu. 60 ngày để nhớ giọng từng đứa một, sợ sau này gặp nhiều người lại lẫn tiếng nhau. 60 ngày để suy nghĩ và quyết định những năm tiếp theo mình sẽ làm gì, gặp gỡ ai. Thôi thì cố gắng và chờ đợi, bắt đầu từ hôm nay vậy, cố lên!?
***
Ông ấy thường xuyên gửi đồ tới cho tôi, nói rằng ôn thi vất vả phải ăn đủ chất nếu ko sẽ ốm. Phương Mai thường xuyên tới nhà tôi cùng học nhóm, 2 đứa tôi thành chị em tốt luôn rồi. ???
Có lẽ do áp lực thi cử, ngày nào tới lớp cũng là những gương mặt phờ phạc vì thiếu ngủ, có đứa nghe giảng đến mức ngủ quên, có đứa giải đề quên cả bữa, cô giáo cũng dậy quá giờ nhiều hơn. Tố Như mặt trắng bệch như bệnh, tôi thấy thế lại gần hỏi, bạn ấy chỉ nói cảm thấy đau đầu.
Tới tiết thứ 2 của buổi chiều hôm ấy, Tố Như bị ngất, Anh Tài phải cõng bạn ấy xuống phòng y tế. Cô chủ nhiệm tổ chức sinh hoạt lớp dù ko phải ngày cuối tuần.
- Tố Như bị kiệt sức vì học quá nhiều. Cô biết các em áp lực, nhưng cũng phải nghĩ cho bản thân một chút chứ. Nhỡ chẳng may tới ngày thi làm sao nhập viện ra đấy, thì công sức của các em đổ sông đổ biển hết à. Hứa với cô, dù thế nào đi nữa ngày ngủ đủ 8 tiếng, đến bữa phải ăn ko được bỏ.
- Vâng ạ.- cả bọn cúi gằm mặt xuống.
Giờ ra chơi, cả lớp kéo xuống thăm Tố Như, thấy Anh Tài ngồi im lặng ở đấy. Trong phòng cũng có vài bạn lớp khác, chắc các bạn ấy cũng giống Tố Như, khuôn mặt trắng bệch, mắt đờ đẫn như trên ko trung, chẳng khác cái xác ko hồn là bao.
- Thế nào rồi, đỡ chưa?
- Mình đỡ rồi, cảm ơn các bạn.
- Cảm ơn gì, may có Anh Tài phát hiện đưa cậu xuống kịp chứ bọn tớ, ây da, thôi bỏ đi.
Con Hạnh vừa dứt câu, Tố Như mỉm cười nhìn trộm Anh Tài, cậu ấy cũng cười nhẹ một cái, Anh Tài nhìn tôi, tôi ngại quá giả vờ đi lại bồn rửa tay.
Trống vào lớp, cả bọn tiếc nuối chào tạm biệt, Vũ Phong đi song song với tôi, cậu ấy thì thầm:
- Cậu đừng học nhiều rồi đổ bệnh giống Tố Như nhé, ko tớ lo lắm.
- Tớ biết rồi.
Cậu ấy định nói gì đó thì tiếng chuông điện thoại reo, người bên kia nói gì đó, mặt cậu ấy biến sắc hẳn. Vừa tắt máy một cái cậu ấy vội vàng chạy đi, chỉ nói một câu với tôi:
- Tớ phải về trước, bà tớ ốm rồi.
Nhìn cậu ấy điên cuồng chạy nhanh ra lán xe, ko buồn vào lớp lấy cặp mà thấy thương. Nghe cậu ấy nói bà ốm, tôi cũng có chút buồn, thương bà thương cả cậu ấy. Bà là người chăm sóc cậu ấy khi còn nhỏ, chăm cậu ấy ăn, giặt cho từng bộ quần áo. Hai bà cháu mười mấy năm sống cùng nhau trong ngôi nhà ngói nhỏ, giờ bà già rồi đổ bệnh, cậu ấy sẽ đau lòng lắm.
Vào lớp, tôi dọn cặp sách lại cho cậu ấy, nhìn những cái đồ thị được vẽ nguệch ngoạc trên nháp mới biết là cậu ấy đã cố gắng rất nhiều. Có lẽ cậu ấy ý thức được mình ko còn nhiều thời gian, nên cậu ấy luôn cố gắng từng giây phút một để tới gần ước mơ hơn. Tôi tin cậu ấy sẽ đỗ Đại học Kiến Trúc và tôi cũng vậy!
- Vũ Phong hôm nay ko đi học à em?- cô giáo hỏi tôi.
- Nhà bạn có việc xin nghỉ từ tiết trước rồi cô ạ.- tôi trả lời.
Trống tan trường một cái, tôi xách cả cặp của cậu ấy để vào lồng xe, trước mắt tôi là nhà của cậu ấy, vắng tanh vắng ngắt. Đang định quay xe về thì một chiếc ôtô dừng lại ở cổng. Bố mẹ cậu ấy bước xuống, mắt mẹ cậu ấy sưng húp lên vì khóc nhiều, bố cậu ấy luôn đi bên cạnh để dìu.
- Cháu tìm Phong à, thằng bé trên bà ngoại cháu ạ.
- Cháu chào cô chú, vâng cháu biết ạ, cháu mang balo về cho Phong, bạn ấy quên ở lớp.
- À, cảm ơn cháu, cháu vào nhà chơi chút nhé.- bố cậu ấy đón lấy chiếc balo từ tay tôi.
- Thôi để khi khác cũng được ạ, cháu về đây ạ.
- Vậy khi khác tới chơi cháu nhé.
Tôi cúi người chào, quay đầu xe đi được một đoạn ngắn thì thấy mẹ cậu ấy đuổi theo gọi tôi:
- Phương Giao, đợi đã.
Tôi nghe thấy vội vàng dừng lại quay đầu nhìn mẹ cậu ấy, mẹ cậu ấy cầm tay tôi:
- Cháu có muốn gặp nó chút ko? Cô nghĩ nó cần ai đó bên cạnh lúc này, bà thằng bé nói muốn gặp cháu.
Tôi ngồi trong xe đợi bố mẹ cậu ấy lấy đồ đạc, chiếc xe từ từ lăn bánh tới quê ngoại cậu ấy, nơi cậu ấy từng đưa tôi tới chơi, mọi ngóc ngách quen thuộc dần dần hiện ra. Tôi rốt cuộc vẫn ko hiểu tại sao bà ốm lại ko đưa bà tới bệnh viện, có lẽ bà muốn ở cạnh ông.
Tôi giúp bố mẹ cậu ấy xách đồ vào trong, bố mẹ cậu ấy luôn miệng cảm ơn tôi. Tôi nhẹ nhàng đi vào trong, thấy Phong im lặng ngồi ở góc giường trong phòng cậu ấy.
Bà ngoại cậu ấy đang thở oxy, mắt mệt mỏi đưa lên chắc do biết có người tới. Tôi lại gần ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, Vũ Phong ko biết gì cả. Cậu ấy như một người bị bắt mất hồn, chỉ chìm đắm trong suy nghĩ riêng mà ko để ý gì tới xung quanh cả.
Bà ngoài cậu ấy đưa tay lại gần tôi, tôi đưa tay mình ra nắm chặt tay bà, mắt bà nheo lại, có lẽ bà đang cười.
- Bà ơi, cháu tới thăm bà này, bà vẫn nhớ cháu chứ ạ.
Bà cậu ấy mệt mỏi gật đầu, tôi cứ ngồi ở đấy thủ thỉ với bà, mẹ cậu ấy cũng chỉ im lặng ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại xem nhịp tim trong máy đo. Thấy bà cậu ấy có vẻ buồn ngủ, tôi quay sang hỏi mẹ cậu ấy, cô gật đầu:
- Mẹ ơi, mẹ mệt rồi thì ngủ một lúc cho đỡ mệt, khi nào ngủ dậy Phương Giao lại nói chuyện với mẹ tiếp nhé.
Bà cậu ấy nghe thấy, chớp mắt một cái, cô thấy vậy đắp lại chăn cho bà. Đợi khi bà ngủ rồi, cô mới đi vào phòng cậu ấy, nhìn cậu ấy rất lâu rồi mới nhẹ nhàng gọi. Vũ Phong vẫn như tên mất hồn, ko nghe thấy gì chỉ im lặng cúi mặt. Lần thứ 2 tôi thấy cậu ấy khóc sau lần tôi lạc trong rừng, nhìn mắt cậu ấy đỏ hoe mà thương cậu ấy vô cùng.
- Con xem ai tới này.- cô đưa tay xoa đầu cậu ấy, cậu ấy vẫn ko buồn ngẩng mặt lên nhìn xem ai.
- Vũ Phong.- tôi lên tiếng gọi, cậu ấy như bừng tỉnh giấc, lập tức ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn tôi.
Cô đứng dậy đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại tôi với cậu ấy, cậu ấy đứng dậy lao về phía tôi, ôm tôi thật chặt và òa khóc. Tôi bị bất ngờ hơi loạng choạng, thật may giữ được thăng bằng, đưa tay vỗ nhè nhẹ lưng cậu ấy, cậu ấy vừa khóc vừa nói gì đó, tôi nghe câu được câu mất.
- Bà ko thương tớ nữa rồi, bà ốm cũng ko gọi điện cho tớ, chuyện gì bà cũng giấu tớ ko cho tớ biết thôi. Huhu.
- Bà sắp đi với ông rồi, bà ko cần tớ nữa.
- Bà đi rồi, cuối tuần tớ biết về quê chơi với ai, ai phần bánh kẹo rồi luộc ngô luộc khoai cho tớ ăn?
- Hay tớ cũng đi cùng với bà, nhưng nếu tớ đi rồi mẹ sẽ buồn lắm, cậu cũng buồn lắm đúng ko?- cậu ấy cúi xuống hỏi.
- Nói linh tinh, bà sẽ mau chóng khỏi bệnh, cậu ko được làm gì dại dột, cậu còn bố mẹ, còn bọn tớ. Mẹ cậu có mỗi mình cậu, nếu cậu ko ở đây nữa mẹ cậu làm sao sống được? Thôi, ngoan, bà sẽ mau chóng khỏe lại thôi ha.
Tôi vỗ nhè nhẹ vào lưng cậu ấy, biết những lời này chỉ là giả dối, bà chắc ko thể khỏe lại được, nhưng chỉ mong có một phép màu nào đó xảy ra để cậu ấy an lòng. Một lúc lâu sau cũng ko thấy cậu ấy nói gì nữa, chỉ thấy hơi thở đều đều mới biết cậu ấy đang ngủ. Tôi cố gắng giữ cậu ấy, cho tới khi khoảng cách đến giường vừa đủ mới để cậu ấy nằm ngủ yên trên đấy. Tôi chỉnh lại gối, đắp lại chăn, ngồi nhìn cậu ấy ngủ một lúc lâu mới nhẹ nhàng ra ngoài đóng cửa lại.
Bố mẹ cậu ấy ngồi ngoài sân, hàng xóm xung quanh tới thăm ngày càng đông. Tôi nhìn thấy thằng Khải im lặng ngồi một góc, nó cũng như Phong mất đi vẻ hoạt bát thường ngày. Tôi tới gần ngồi xuống cạnh nó, nó ngẩng mặt lên nhìn tôi ngạc nhiên gọi một tiếng:
- Chị.
Tôi gật đầu, đưa tay xoa đầu nó, nó lại im lặng cúi mặt, chắc ko kiềm chế được, nó mới thì thào hỏi tôi:
- Anh Phong thế nào rồi chị?
- Ngủ rồi.
- Thế thì em đỡ lo, thương anh lắm chị ạ, nhìn anh khóc cả sáng hôm nay mà em cũng khóc theo.
Rồi nó lại nói tiếp:
- Bà ốm cũng gần tháng nay rồi, nhưng bà ko cho em nói. Tuần trước anh về bà ốm lắm nhưng chỉ kêu nhức đầu. Anh Phong bảo để anh đưa bà đi khám nhưng bà nhất quyết ko đi. Anh cũng bệnh rồi chị ạ, mẹ em bảo anh bị ung thư máu, mà chị Giao ơi, ung thư máu chữa nhanh khỏi ko chị?
Vừa nghe thằng Khải hỏi câu đấy tôi vội vàng quay mặt đi, ko dám để nó biết tôi khóc.
- Chắc nhanh thôi.- tôi biết mình đang nói dối một đứa trẻ, nhưng tôi ko muốn thấy nó đau lòng khi biết anh nó sẽ chết.
- Thế thì tốt quá, anh Phong giỏi như vậy, tốt như vậy, chắc chắn sẽ nhanh khỏi bệnh thôi.
- Đúng rồi, người tốt thì thần chết ko bắt đi đâu, thế nên em phải ngoan biết chưa?
- Vâng ạ.
Nó cười, trong trẻo, ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt của nó rạng rỡ. Tôi nhìn vào trong nhà, ánh đèn điện hiu hắt làm lòng tôi trĩu nặng.
Cũng hơn 7h tối, mẹ cậu ấy kêu tôi ăn chút cơm cho đỡ đói nhưng tôi lắc đầu từ chối. Cậu ấy ngủ vẫn chưa dậy, cô dọn dẹp nhà cửa xong xuôi thì lấy chìa khóa xe đưa tôi về.
Cả đoạn đường về nhà tôi yên lặng ko nói gì, buồn bã đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính xe. Đường đã lên đèn, những ánh đèn mờ trĩu xác thiêu thân, tôi thấy cô thở dài một tiếng. Dừng xe trước cổng nhà tôi, cô bước xuống đặt 2 tay lên vai tôi:
- Chắc bà cũng mệt mỏi rồi, khó chịu đựng được qua ngày mai Giao ạ, mai đi học về cháu tới đây có gì giúp cô chuyện thằng Phong nhé. Chuyện này xảy ra nó cũng buồn lắm, thằng bé thương bà nó, cô sợ nó làm chuyện gì dại dột con ạ.
- Vâng, cháu hiểu ạ.
- Cảm ơn cháu chuyện hôm nay nhé. Thằng bé cũng ốm đau, cô nghĩ thu xếp chuyện bà nó xong xuôi cô khuyên nó nghỉ học đi nước ngoài chữa bệnh con ạ.
- Dạ.- tôi bất ngờ ngước mắt lên.
- Cô biết nó chắc chắn ko chịu đi đâu, nhưng cô thương nó, ko biết làm thế nào chỉ còn cách ép buộc nó thôi con ạ, mong sẽ có điều kì diệu xảy ra với nó.
- Vâng.
- Cô biết nó thích cháu, cô cũng rất quý mến cháu. Nếu như nó khỏi bệnh thật, cháu sẽ đợi nó về chứ?
- Dù là 10 năm, 20 năm hay cả đời cháu cũng đợi.
- Cảm ơn cháu nhiều lắm, thằng bé nghe thấy chắc chắn sẽ rất vui.- cô ấy khóc, ôm trầm lấy tôi.
60 ngày để bản thân cố gắng, ko thể để tôi của sau này phải hối hận. 60 ngày để cảm nhận niềm vui khi có mặt tại trường, có mặt tại phòng học này, chỗ ngồi này, ngày này được gặp gỡ những người này. 60 ngày để lưu trữ từng lời giảng của cô, tiếng quát tháo vì học sinh rốt cuộc giảng mãi vẫn ko hiểu. 60 ngày để nhớ giọng từng đứa một, sợ sau này gặp nhiều người lại lẫn tiếng nhau. 60 ngày để suy nghĩ và quyết định những năm tiếp theo mình sẽ làm gì, gặp gỡ ai. Thôi thì cố gắng và chờ đợi, bắt đầu từ hôm nay vậy, cố lên!?
***
Ông ấy thường xuyên gửi đồ tới cho tôi, nói rằng ôn thi vất vả phải ăn đủ chất nếu ko sẽ ốm. Phương Mai thường xuyên tới nhà tôi cùng học nhóm, 2 đứa tôi thành chị em tốt luôn rồi. ???
Có lẽ do áp lực thi cử, ngày nào tới lớp cũng là những gương mặt phờ phạc vì thiếu ngủ, có đứa nghe giảng đến mức ngủ quên, có đứa giải đề quên cả bữa, cô giáo cũng dậy quá giờ nhiều hơn. Tố Như mặt trắng bệch như bệnh, tôi thấy thế lại gần hỏi, bạn ấy chỉ nói cảm thấy đau đầu.
Tới tiết thứ 2 của buổi chiều hôm ấy, Tố Như bị ngất, Anh Tài phải cõng bạn ấy xuống phòng y tế. Cô chủ nhiệm tổ chức sinh hoạt lớp dù ko phải ngày cuối tuần.
- Tố Như bị kiệt sức vì học quá nhiều. Cô biết các em áp lực, nhưng cũng phải nghĩ cho bản thân một chút chứ. Nhỡ chẳng may tới ngày thi làm sao nhập viện ra đấy, thì công sức của các em đổ sông đổ biển hết à. Hứa với cô, dù thế nào đi nữa ngày ngủ đủ 8 tiếng, đến bữa phải ăn ko được bỏ.
- Vâng ạ.- cả bọn cúi gằm mặt xuống.
Giờ ra chơi, cả lớp kéo xuống thăm Tố Như, thấy Anh Tài ngồi im lặng ở đấy. Trong phòng cũng có vài bạn lớp khác, chắc các bạn ấy cũng giống Tố Như, khuôn mặt trắng bệch, mắt đờ đẫn như trên ko trung, chẳng khác cái xác ko hồn là bao.
- Thế nào rồi, đỡ chưa?
- Mình đỡ rồi, cảm ơn các bạn.
- Cảm ơn gì, may có Anh Tài phát hiện đưa cậu xuống kịp chứ bọn tớ, ây da, thôi bỏ đi.
Con Hạnh vừa dứt câu, Tố Như mỉm cười nhìn trộm Anh Tài, cậu ấy cũng cười nhẹ một cái, Anh Tài nhìn tôi, tôi ngại quá giả vờ đi lại bồn rửa tay.
Trống vào lớp, cả bọn tiếc nuối chào tạm biệt, Vũ Phong đi song song với tôi, cậu ấy thì thầm:
- Cậu đừng học nhiều rồi đổ bệnh giống Tố Như nhé, ko tớ lo lắm.
- Tớ biết rồi.
Cậu ấy định nói gì đó thì tiếng chuông điện thoại reo, người bên kia nói gì đó, mặt cậu ấy biến sắc hẳn. Vừa tắt máy một cái cậu ấy vội vàng chạy đi, chỉ nói một câu với tôi:
- Tớ phải về trước, bà tớ ốm rồi.
Nhìn cậu ấy điên cuồng chạy nhanh ra lán xe, ko buồn vào lớp lấy cặp mà thấy thương. Nghe cậu ấy nói bà ốm, tôi cũng có chút buồn, thương bà thương cả cậu ấy. Bà là người chăm sóc cậu ấy khi còn nhỏ, chăm cậu ấy ăn, giặt cho từng bộ quần áo. Hai bà cháu mười mấy năm sống cùng nhau trong ngôi nhà ngói nhỏ, giờ bà già rồi đổ bệnh, cậu ấy sẽ đau lòng lắm.
Vào lớp, tôi dọn cặp sách lại cho cậu ấy, nhìn những cái đồ thị được vẽ nguệch ngoạc trên nháp mới biết là cậu ấy đã cố gắng rất nhiều. Có lẽ cậu ấy ý thức được mình ko còn nhiều thời gian, nên cậu ấy luôn cố gắng từng giây phút một để tới gần ước mơ hơn. Tôi tin cậu ấy sẽ đỗ Đại học Kiến Trúc và tôi cũng vậy!
- Vũ Phong hôm nay ko đi học à em?- cô giáo hỏi tôi.
- Nhà bạn có việc xin nghỉ từ tiết trước rồi cô ạ.- tôi trả lời.
Trống tan trường một cái, tôi xách cả cặp của cậu ấy để vào lồng xe, trước mắt tôi là nhà của cậu ấy, vắng tanh vắng ngắt. Đang định quay xe về thì một chiếc ôtô dừng lại ở cổng. Bố mẹ cậu ấy bước xuống, mắt mẹ cậu ấy sưng húp lên vì khóc nhiều, bố cậu ấy luôn đi bên cạnh để dìu.
- Cháu tìm Phong à, thằng bé trên bà ngoại cháu ạ.
- Cháu chào cô chú, vâng cháu biết ạ, cháu mang balo về cho Phong, bạn ấy quên ở lớp.
- À, cảm ơn cháu, cháu vào nhà chơi chút nhé.- bố cậu ấy đón lấy chiếc balo từ tay tôi.
- Thôi để khi khác cũng được ạ, cháu về đây ạ.
- Vậy khi khác tới chơi cháu nhé.
Tôi cúi người chào, quay đầu xe đi được một đoạn ngắn thì thấy mẹ cậu ấy đuổi theo gọi tôi:
- Phương Giao, đợi đã.
Tôi nghe thấy vội vàng dừng lại quay đầu nhìn mẹ cậu ấy, mẹ cậu ấy cầm tay tôi:
- Cháu có muốn gặp nó chút ko? Cô nghĩ nó cần ai đó bên cạnh lúc này, bà thằng bé nói muốn gặp cháu.
Tôi ngồi trong xe đợi bố mẹ cậu ấy lấy đồ đạc, chiếc xe từ từ lăn bánh tới quê ngoại cậu ấy, nơi cậu ấy từng đưa tôi tới chơi, mọi ngóc ngách quen thuộc dần dần hiện ra. Tôi rốt cuộc vẫn ko hiểu tại sao bà ốm lại ko đưa bà tới bệnh viện, có lẽ bà muốn ở cạnh ông.
Tôi giúp bố mẹ cậu ấy xách đồ vào trong, bố mẹ cậu ấy luôn miệng cảm ơn tôi. Tôi nhẹ nhàng đi vào trong, thấy Phong im lặng ngồi ở góc giường trong phòng cậu ấy.
Bà ngoại cậu ấy đang thở oxy, mắt mệt mỏi đưa lên chắc do biết có người tới. Tôi lại gần ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, Vũ Phong ko biết gì cả. Cậu ấy như một người bị bắt mất hồn, chỉ chìm đắm trong suy nghĩ riêng mà ko để ý gì tới xung quanh cả.
Bà ngoài cậu ấy đưa tay lại gần tôi, tôi đưa tay mình ra nắm chặt tay bà, mắt bà nheo lại, có lẽ bà đang cười.
- Bà ơi, cháu tới thăm bà này, bà vẫn nhớ cháu chứ ạ.
Bà cậu ấy mệt mỏi gật đầu, tôi cứ ngồi ở đấy thủ thỉ với bà, mẹ cậu ấy cũng chỉ im lặng ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại xem nhịp tim trong máy đo. Thấy bà cậu ấy có vẻ buồn ngủ, tôi quay sang hỏi mẹ cậu ấy, cô gật đầu:
- Mẹ ơi, mẹ mệt rồi thì ngủ một lúc cho đỡ mệt, khi nào ngủ dậy Phương Giao lại nói chuyện với mẹ tiếp nhé.
Bà cậu ấy nghe thấy, chớp mắt một cái, cô thấy vậy đắp lại chăn cho bà. Đợi khi bà ngủ rồi, cô mới đi vào phòng cậu ấy, nhìn cậu ấy rất lâu rồi mới nhẹ nhàng gọi. Vũ Phong vẫn như tên mất hồn, ko nghe thấy gì chỉ im lặng cúi mặt. Lần thứ 2 tôi thấy cậu ấy khóc sau lần tôi lạc trong rừng, nhìn mắt cậu ấy đỏ hoe mà thương cậu ấy vô cùng.
- Con xem ai tới này.- cô đưa tay xoa đầu cậu ấy, cậu ấy vẫn ko buồn ngẩng mặt lên nhìn xem ai.
- Vũ Phong.- tôi lên tiếng gọi, cậu ấy như bừng tỉnh giấc, lập tức ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn tôi.
Cô đứng dậy đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại tôi với cậu ấy, cậu ấy đứng dậy lao về phía tôi, ôm tôi thật chặt và òa khóc. Tôi bị bất ngờ hơi loạng choạng, thật may giữ được thăng bằng, đưa tay vỗ nhè nhẹ lưng cậu ấy, cậu ấy vừa khóc vừa nói gì đó, tôi nghe câu được câu mất.
- Bà ko thương tớ nữa rồi, bà ốm cũng ko gọi điện cho tớ, chuyện gì bà cũng giấu tớ ko cho tớ biết thôi. Huhu.
- Bà sắp đi với ông rồi, bà ko cần tớ nữa.
- Bà đi rồi, cuối tuần tớ biết về quê chơi với ai, ai phần bánh kẹo rồi luộc ngô luộc khoai cho tớ ăn?
- Hay tớ cũng đi cùng với bà, nhưng nếu tớ đi rồi mẹ sẽ buồn lắm, cậu cũng buồn lắm đúng ko?- cậu ấy cúi xuống hỏi.
- Nói linh tinh, bà sẽ mau chóng khỏi bệnh, cậu ko được làm gì dại dột, cậu còn bố mẹ, còn bọn tớ. Mẹ cậu có mỗi mình cậu, nếu cậu ko ở đây nữa mẹ cậu làm sao sống được? Thôi, ngoan, bà sẽ mau chóng khỏe lại thôi ha.
Tôi vỗ nhè nhẹ vào lưng cậu ấy, biết những lời này chỉ là giả dối, bà chắc ko thể khỏe lại được, nhưng chỉ mong có một phép màu nào đó xảy ra để cậu ấy an lòng. Một lúc lâu sau cũng ko thấy cậu ấy nói gì nữa, chỉ thấy hơi thở đều đều mới biết cậu ấy đang ngủ. Tôi cố gắng giữ cậu ấy, cho tới khi khoảng cách đến giường vừa đủ mới để cậu ấy nằm ngủ yên trên đấy. Tôi chỉnh lại gối, đắp lại chăn, ngồi nhìn cậu ấy ngủ một lúc lâu mới nhẹ nhàng ra ngoài đóng cửa lại.
Bố mẹ cậu ấy ngồi ngoài sân, hàng xóm xung quanh tới thăm ngày càng đông. Tôi nhìn thấy thằng Khải im lặng ngồi một góc, nó cũng như Phong mất đi vẻ hoạt bát thường ngày. Tôi tới gần ngồi xuống cạnh nó, nó ngẩng mặt lên nhìn tôi ngạc nhiên gọi một tiếng:
- Chị.
Tôi gật đầu, đưa tay xoa đầu nó, nó lại im lặng cúi mặt, chắc ko kiềm chế được, nó mới thì thào hỏi tôi:
- Anh Phong thế nào rồi chị?
- Ngủ rồi.
- Thế thì em đỡ lo, thương anh lắm chị ạ, nhìn anh khóc cả sáng hôm nay mà em cũng khóc theo.
Rồi nó lại nói tiếp:
- Bà ốm cũng gần tháng nay rồi, nhưng bà ko cho em nói. Tuần trước anh về bà ốm lắm nhưng chỉ kêu nhức đầu. Anh Phong bảo để anh đưa bà đi khám nhưng bà nhất quyết ko đi. Anh cũng bệnh rồi chị ạ, mẹ em bảo anh bị ung thư máu, mà chị Giao ơi, ung thư máu chữa nhanh khỏi ko chị?
Vừa nghe thằng Khải hỏi câu đấy tôi vội vàng quay mặt đi, ko dám để nó biết tôi khóc.
- Chắc nhanh thôi.- tôi biết mình đang nói dối một đứa trẻ, nhưng tôi ko muốn thấy nó đau lòng khi biết anh nó sẽ chết.
- Thế thì tốt quá, anh Phong giỏi như vậy, tốt như vậy, chắc chắn sẽ nhanh khỏi bệnh thôi.
- Đúng rồi, người tốt thì thần chết ko bắt đi đâu, thế nên em phải ngoan biết chưa?
- Vâng ạ.
Nó cười, trong trẻo, ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt của nó rạng rỡ. Tôi nhìn vào trong nhà, ánh đèn điện hiu hắt làm lòng tôi trĩu nặng.
Cũng hơn 7h tối, mẹ cậu ấy kêu tôi ăn chút cơm cho đỡ đói nhưng tôi lắc đầu từ chối. Cậu ấy ngủ vẫn chưa dậy, cô dọn dẹp nhà cửa xong xuôi thì lấy chìa khóa xe đưa tôi về.
Cả đoạn đường về nhà tôi yên lặng ko nói gì, buồn bã đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính xe. Đường đã lên đèn, những ánh đèn mờ trĩu xác thiêu thân, tôi thấy cô thở dài một tiếng. Dừng xe trước cổng nhà tôi, cô bước xuống đặt 2 tay lên vai tôi:
- Chắc bà cũng mệt mỏi rồi, khó chịu đựng được qua ngày mai Giao ạ, mai đi học về cháu tới đây có gì giúp cô chuyện thằng Phong nhé. Chuyện này xảy ra nó cũng buồn lắm, thằng bé thương bà nó, cô sợ nó làm chuyện gì dại dột con ạ.
- Vâng, cháu hiểu ạ.
- Cảm ơn cháu chuyện hôm nay nhé. Thằng bé cũng ốm đau, cô nghĩ thu xếp chuyện bà nó xong xuôi cô khuyên nó nghỉ học đi nước ngoài chữa bệnh con ạ.
- Dạ.- tôi bất ngờ ngước mắt lên.
- Cô biết nó chắc chắn ko chịu đi đâu, nhưng cô thương nó, ko biết làm thế nào chỉ còn cách ép buộc nó thôi con ạ, mong sẽ có điều kì diệu xảy ra với nó.
- Vâng.
- Cô biết nó thích cháu, cô cũng rất quý mến cháu. Nếu như nó khỏi bệnh thật, cháu sẽ đợi nó về chứ?
- Dù là 10 năm, 20 năm hay cả đời cháu cũng đợi.
- Cảm ơn cháu nhiều lắm, thằng bé nghe thấy chắc chắn sẽ rất vui.- cô ấy khóc, ôm trầm lấy tôi.
Bình luận truyện