Bức Thư Tình Anh Viết Cho Em
Chương 8
Oapss...... oapss
- Đã 6 giờ rồi sao, buồn ngủ quá, chẳng muốn dậy đi học gì cả.
Tôi ngáp dài ngáp ngắn lầm bầm nói.
- Giao đâu, mày ko dậy đi học à, mấy giờ rồi. - mẹ tôi gào lên ngoài phòng khách.
- Mới 6 giờ mà, đã muộn đâu mà mẹ cứ loạn lên. -tôi ngao ngán đi ra khỏi phòng.
- Mày có thật 6 giờ ko? Bây giờ là 7 giờ rồi, ko thay quần áo nhanh muộn bây giờ. -mẹ tôi vừa nói vừa chỉ vào cái đồng hồ trên tường.
- Ơ, sao lại thế. -tôi ngớ người ra hỏi mẹ.
- Sao lại thế cái gì, đồng hồ của mày hỏng mấy hôm nay rồi còn gì, quên à, mẹ bảo mày mang đi sửa mà có nghe đâu, cứ mấy hôm nữa con mang đi sửa ngay, giờ thì chừa chưa, ko nhanh cái chân lên mẹ cho cái dép vào mặt bây giờ.
Sau khi nói 1 tràng giang đại hải, mẹ tôi giơ cái dép lên doạ tôi, tôi lỉnh ngay vào nhà tắm. Vào đến nơi tôi mới cuống quýt thay quần áo rồi chải đầu gọn gàng, dắt vội xe ra cửa còn chưa kịp chào bố mẹ.
Kít...... Kít
Cuối cùng cũng đến trường, khổ quá, nhà tôi xa trường, phóng nhanh cũng mất 20 phút, tôi giơ tay lau mồ hôi đang vã ra như tắm trên trán.
- Chết rồi, muộn 30 phút, sao giờ.
Chẳng lẽ trèo tường, thôi, đi hẳn cổng chính, việc gì phải chui lủi cho khổ. Tôi tự kỉ 1 mình, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, tôi đi đến quyết định gọi bác bảo vệ, dù là hàng xóm với nhà tôi nhưng tôi vẫn khá e dè:
- Bác Tú ơi, hú hú, mở cửa cho cháu với, bác đâu rồi. -tôi rú ầm ngoài cửa.
- Mày làm gì mà ầm ầm lên thế, đi muộn à, đấy, nói ko sai cơ mà, mặt mày chỉ có thế mà thôi.- bác Tú vừa lắc đầu vừa nói.
- Vâng. Đồng hồ của cháu chết mấy hôm rồi mà lười quá chưa mang đi sửa, mà thôi, bác tiết kiệm nước bọt để nói mấy câu thừa thãi này với mấy cái thằng con trai đằng sau kia đi.
Tôi vừa nói vừa chỉ vào mấy thằng con trai lững thững đi về phía cổng trường, thằng thì tay cầm điếu thuốc, thằng thì mắt ko rời cái điện thoại, có thằng còn đút nguyên cái nửa bánh mì vào miệng nhai nhồm nhoàm.
- Mẹ cha mấy thằng này, muộn rồi mà nó vẫn ung dung như thế được, thôi mày vào nhanh để bác khóa cổng ko cho nó vào cho nó chừa đi.
Bác bảo vệ càu nhàu, nói rồi vội vàng mở cửa cho tôi vào rồi đóng ngay lại, tôi quay lại nhìn mấy thằng đó cười, hết đường vào luôn, đụng ai ko đụng lại đụng phải ông bảo vệ già khó tính.
- Mày là hàng xóm nên bác mấy mở cho đấy nhé, những thằng khác thì ko có vé đâu. -ông bác nói vọng theo.
- Vâng, bác tốt nhất Vịnh Bắc Bộ. Hehe.
*****
Tôi leo ko biết bao nhiêu bậc cầu thang mới đến cửa:
- Cô ơi, cho em vào lớp. -tôi vừa thở vừa nói.
- Làm sao? Xe hỏng hay tắc đường? Mấy câu này tôi nghe quen lắm. -cô Hồng dậy Văn hỏi tôi, tính làm khó tôi đây mà.
- Haha. Cô cứ đùa. Nông thôn mình thì lấy đâu ra người mà đến nỗi tắc đường hả cô. -tôi cười giả lả, bọn lớp tôi ở dưới cười sặc sụa hùa theo, cô giáo hôm nay thâm thuý quá.
- Thôi, cô cho nó vào lớp đi cô, chắc hôm nay nó gặp du côn cô ạ. -một thằng nói vọng lên, tôi gật đầu lia lịa.
- Thôi được rồi, vào lớp đi. - cô hất mặt xuống chỗ tôi ngồi, tôi hiểu ý nhanh chân chạy về chỗ.
- Sao đi học muộn vậy lớp phó? -thằng Minh quay xuống hỏi tôi.
- À, haha. Tôi ngủ quên, đồng hồ die mấy hôm nhưng chưa sửa.
Tôi vừa lách qua người thằng Phong vừa hỏi:
- Bạn đẹp trai hôm nay đến sớm gớm nhỉ.
- Tất nhiên, đã đẹp trai lại còn gương mẫu, bảo sao gái theo ầm ầm.
- Eo, đến là kinh. -tôi nổi cả da gà.
- 2 cái đứa này, cứ gặp nhau là chí choé ngay được. -con Hà từ bàn trên quay xuống.
- Mặc xác tụi tôi, bà lo học đi.- 2 đứa đồng thanh.
- Kinh nhỉ, vừa cãi nhau xong đã cùng chung quan điểm rồi. -nhỏ Hà bĩu môi.
- Thích. -đồng thanh tập 2.
Nhỏ tức xì khói, quay lên bảng, tôi với Phong quay ra cười hả hê lắm.
- Nó giận tím người rồi kìa, haha. -tôi nhe răng cười, vỗ bôm bốp vào vai Phong cười khúc khích.
- Giao Phong, nói chuyện ít thôi. -cô Hồng nhắc.
- Vâng. Em vẫn luôn chăm chú nghe cô giảng bài ạ. -Phong tỏ ra ngoan ngoãn lắm nhưng cái mặt thì cứ nhơn nhơn, có biết sợ là cái gì đâu.
Cô vẫn nhiệt tình giảng bài trên bảng, một vài học sinh thì gật gù với mặt bàn, số còn lại mơ màng ngoài cửa sổ, bỗng thằng Đạt hét to, lay mạnh thằng Tùng làm nó ko giữ được thăng bằng đập đầu xuống bàn đau điếng:
- Thằng điên, mày lên cơn à?
- Trúc Lan, Trúc Lan kìa. - nó há hốc miệng.
- Trúc Lan nào? -thằng Tùng thắc mắc.
- Bạn gái tao. - Đạt mơ màng.
- Con lạy bố, có thế mà cũng kích động đến mức đẩy con đập đầu vào bàn được à.
- Tùng, Đạt, lên xó đứng ngay cho tôi. -cô cáu, một viên phấn bay thẳng vào người thằng Tùng.
- Thôi mà cô. - nó bắt đầu giở giọng.
- Còn nói câu nữa là tôi cho ngồi xổ đấy.
- Thôi, cô cứ cho nó chạy 1 vòng quanh trường là nó tỉnh ngay cô ạ, để em đi canh nó cho. -thằng Huy hăng hái.
- Anh có thích chạy thì tôi cho anh chạy luôn đây, tôi dễ lắm. -cô ngước mắt nhìn.
- A thế ạ. Thế thôi, em thấy giọng cô truyền cảm quá nên em quyết định ở lại nghe giảng cô ạ. - miệng thằng Huy dẻo quẹo.
- Anh cũng tài nịnh lắm.
- Cô quá khen rồi ạ, ai cũng bảo em đã đẹp trai lại còn biết ăn nói, thảo nào cũng cưới được vợ xinh ngang hoa hậu.
Thằng Huy nói đến đấy cả lớp lăn ra cười.
********
- Trời ơi, còn 2 tiết nữa mấy được về, tao kiệt sức mà chết mất. -con Trang than thở.
Tôi vươn vai, nghe rõ cả tiếng kêu răng rắc, mỏi nhừ cả lưng.
- Con nào ra mua cái gì vào đây ăn đi.-con May đề nghị.
- Để tao mua cho. -con Quỳnh dông thẳng ra cửa.
Nó vác đống kẹo bánh vào đến lớp cũng trống, chúng tôi chia nhau mang về chỗ ăn.
- Này, làm cái kẹo đi.
Tôi chìa túi kẹo ra trước mặt Phong, cậu ta nhăn nhở vơ đại vài cái đút ngăn bàn, tính ăn trong giờ học đây mà.
- Giao nhìn kìa. -Phong lay nhẹ tôi chỉ tay hướng ra cửa sổ, tôi ngoảnh ra thì thấy 1 đôi chim sẻ đậu trên cành nhãn gần cửa sổ.
- Chúng đang nói chuyện với nhau đấy. - tôi buột miệng nói.
- Sao cậu biết? -Phong cười xoa đầu tôi.
- Cậu nhìn nhé, 1 con líu lo hót, còn 1 con im lặng lắng nghe.
- Cậu cũng khéo tưởng tượng đấy.
- Còn ko đúng à? Vỗ tay! - tôi ra lệnh, cậu ta nhanh nhẹn vỗ tay, tôi bật cười thành tiếng.
- Tớ lại thấy 2 con chim sẻ này giống tớ với cậu, con bên trái là tớ, còn con bên phải là cậu. - Vũ Phong cười tít mắt.
- Nếu thế thật thì tốt, tớ muốn được tự do như chúng nó. -tôi cười trước câu nói của Phong.
- Tớ cũng muốn được tự do bay nhảy như những cánh chim ngoài bầu trời kia, nhưng chắc ko được. -Phong nói, rất nhẹ nhàng, giống như cậu ta đang nói với chính mình vậy.
- Hả? -tôi quay lại.
- À, ko có gì, cô vào lớp rồi kìa.
*****
Cộc cộc cộc.
Tiếng giày cao gót nện xuống đất, một đôi giầy cao gót 10 phân đỏ chót đứng giữa cửa lớp, đập vào mắt là cái thước kẻ dày cộp, dài khoảng 1 mét. Đứa nào lớp tôi cũng run bắn, chỉ cần hình dung cái thước kẻ nó yêu quý mình phang 1 gậy xuống lưng là thấy toát mồ hôi rồi.
- Chào cả lớp.
- Chào cô.
- Tốt, ngồi xuống đi.
- Cảm ơn cô, cô hôm nay xinh quá.
- Vậy hả, cô vừa mua đôi giầy mới, mấy đứa thấy có đẹp ko? - được khen, cô giáo cởi mở hẳn lên.
- Ôi, cứ gọi là đẹp thôi rồi cô ạ, nhìn cô đi màu đỏ này hợp quá.
- Con Thảo làm sao kia? -cô hỏi khi thấy con Hạ gục mặt xuống từ lúc cô vào lớp tới giờ.
- Bạn ốm cô ơi, cô rộng lượng để em hộ tống bạn ý về tận nhà cô ạ.
Thằng Đông nói, cả lớp tôi ai cũng biết thằng Đông thích con Hạ, nghe nó nói xong thì cười ẩn ý nhìn nó, con Hạ chỉ tủm tỉm cười.
- Đông nhiệt tình thế, hay lên xoá cho cô cái bảng đi vậy. -cô Phượng cười.
- Làm gì giống nhau hả cô.
- Lên ngay, lằng nhằng. -thằng Khánh bên cạnh huých vai.
Thằng bé lững thững đi lên, nó cố tình câu giờ, vừa lau vừa uốn éo trên bảng cười đùa với mấy thằng ở dưới.
- Ôi giồi ôi, thằng nào trực nhật mà lười như lợn ý, ko chịu giặt giẻ lau gì cả, bụi thế này thì giáo viên mấy mà ung thư phổi chết. -nó vừa lau vừa càu nhàu.
- Mày trực nhật chứ ai, thằng lợn.- 1 quyển vở bay lên bục giảng.
- Anh nào vứt đấy, tôi cho nhặt rác toàn trường bây giờ. -cô Phượng trợn mắt nhìn.
- Thằng Dương cô ạ.
Hết đùa nghịch trong giờ, bọn lớp tôi quay ra.... ngủ, chỉ có con Hải với con Thảo là tỉnh như sáo, học sinh chuyên văn có khác, Thuý Kiều cũng ko đánh gục được bọn nó, còn chúng tôi thì bại trận cả lũ rồi, chắc 2 đứa nó quen rồi. Haizzz.
- Công nhận học văn như ru ngủ ý, tớ díp hết cả 2 mắt vào rồi. -Phong quay ra nói với tôi, tôi gật đầu lia lịa.
- Kiểu này hôm nào mất ngủ tôi thu âm 1 bài giảng nghe cho dễ ngủ mất. Mà cậu tính nghỉ hè đi làm gì chưa? -Phong hỏi tôi.
- Đông thì chưa đến, đã tính đến hè rồi.
- Kệ, tớ cứ nói trước, cậu bảo thằng Duy cho 1 chân chăn lợn, nhà nó có cả 1 trang trại lợn cơ mà. Haha.
Phong trêu tôi làm tôi cười ré lên, cô Phượng đang giảng bài thì khựng lại, quay ra tỏ ý ko hài lòng với tôi, Phong bên cạnh thì ôm miệng nhìn tôi cười. Được lắm!
- Giao, đứng dậy nhắc lại xem cô vừa nói gì.
Tôi ái ngại lắc đầu.
- Ko biết à, cười đùa thì làm sao mà biết được, Phong đứng lên trả lời hộ bạn vậy.
Tên Phong đứng bật dậy, cố nén cười rồi nói to, giọng cợt nhả lắm cơ, đến nước này rồi vẫn còn đùa được.
- Cô bảo là lớp chúng ta sẽ vào bài mới à cô?
- Ko phải, vào bài mới được 20 phút rồi.
- À thế ạ, cô bảo trả lời câu hỏi trong sách giáo khoa chứ gì.
- Sai rồi.
- Thế là gì hả cô? -vẫn lì lợm hỏi.
- Go out.
Cả lớp cười sặc sụa, tôi thì nhăn mặt ngước mắt nhìn cô, cô giáo giơ tay ra hiệu cho tôi với Phong ra khỏi lớp.
- Chạy 5 vòng quanh trường cho tôi.
- 2 vòng thôi mà cô. - tôi năn nỉ.
- Mặc cả câu nữa thì 10 vòng đấy.
Tôi im re, lôi cổ tên Phong ra khỏi lớp, tại tên này mà tôi bị đuổi, ngại ko để đâu cho hết.
Tôi vẫn nhớ năm tôi học lớp 9, thằng Vương lớp tôi đang ngủ, cô Thanh nhìn thấy, bắt đứng dậy trả lời, tôi nhớ ko lầm thì hôm ấy học bài Bến Quê thì phải.
Cô hỏi:
- Em hãy cho biết, văn bản này được chia làm mấy phần? Là những phần nào.
Thằng bé ngu ngơ ko biết trả lời như thế nào, liền quay sang cầu cứu thằng Quân bên cạnh, thằng Quân hình như cũng mới ngủ dậy nên ko biết gì, lắc đầu thông cảm nhìn thằng bạn, tôi ở dãy bên kia đang đau họng giảng bài cho thằng Thiện:
- 1 bài văn hoàn chỉnh phải có đủ 3 phần là mở bài, thân bài và kết bài ông hiểu chưa?
Thiện vẫn ngu ngơ lắm.
- Hiểu gì ko hay ko hiểu gì hết? -tôi hỏi.
- A. -thằng bé gào thật to. - chẳng hiểu gì cả.
Tôi đập mặt xuống bàn bất tỉnh nhân sự luôn. Hình như ko nghe rõ lời tôi nói, Vương tưởng tôi nhắc nó, nó ngây ngô trả lời:
- Văn bản được chia làm 3 phần là mở bài, thân bài và kết bài.
Khổ lắm, ko nghe rõ cũng là 1 cái tội, các bạn chú ý nhé, đừng để làm 1 trận cười cho lũ bạn như thằng Vương bạn tôi.
- Đã 6 giờ rồi sao, buồn ngủ quá, chẳng muốn dậy đi học gì cả.
Tôi ngáp dài ngáp ngắn lầm bầm nói.
- Giao đâu, mày ko dậy đi học à, mấy giờ rồi. - mẹ tôi gào lên ngoài phòng khách.
- Mới 6 giờ mà, đã muộn đâu mà mẹ cứ loạn lên. -tôi ngao ngán đi ra khỏi phòng.
- Mày có thật 6 giờ ko? Bây giờ là 7 giờ rồi, ko thay quần áo nhanh muộn bây giờ. -mẹ tôi vừa nói vừa chỉ vào cái đồng hồ trên tường.
- Ơ, sao lại thế. -tôi ngớ người ra hỏi mẹ.
- Sao lại thế cái gì, đồng hồ của mày hỏng mấy hôm nay rồi còn gì, quên à, mẹ bảo mày mang đi sửa mà có nghe đâu, cứ mấy hôm nữa con mang đi sửa ngay, giờ thì chừa chưa, ko nhanh cái chân lên mẹ cho cái dép vào mặt bây giờ.
Sau khi nói 1 tràng giang đại hải, mẹ tôi giơ cái dép lên doạ tôi, tôi lỉnh ngay vào nhà tắm. Vào đến nơi tôi mới cuống quýt thay quần áo rồi chải đầu gọn gàng, dắt vội xe ra cửa còn chưa kịp chào bố mẹ.
Kít...... Kít
Cuối cùng cũng đến trường, khổ quá, nhà tôi xa trường, phóng nhanh cũng mất 20 phút, tôi giơ tay lau mồ hôi đang vã ra như tắm trên trán.
- Chết rồi, muộn 30 phút, sao giờ.
Chẳng lẽ trèo tường, thôi, đi hẳn cổng chính, việc gì phải chui lủi cho khổ. Tôi tự kỉ 1 mình, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, tôi đi đến quyết định gọi bác bảo vệ, dù là hàng xóm với nhà tôi nhưng tôi vẫn khá e dè:
- Bác Tú ơi, hú hú, mở cửa cho cháu với, bác đâu rồi. -tôi rú ầm ngoài cửa.
- Mày làm gì mà ầm ầm lên thế, đi muộn à, đấy, nói ko sai cơ mà, mặt mày chỉ có thế mà thôi.- bác Tú vừa lắc đầu vừa nói.
- Vâng. Đồng hồ của cháu chết mấy hôm rồi mà lười quá chưa mang đi sửa, mà thôi, bác tiết kiệm nước bọt để nói mấy câu thừa thãi này với mấy cái thằng con trai đằng sau kia đi.
Tôi vừa nói vừa chỉ vào mấy thằng con trai lững thững đi về phía cổng trường, thằng thì tay cầm điếu thuốc, thằng thì mắt ko rời cái điện thoại, có thằng còn đút nguyên cái nửa bánh mì vào miệng nhai nhồm nhoàm.
- Mẹ cha mấy thằng này, muộn rồi mà nó vẫn ung dung như thế được, thôi mày vào nhanh để bác khóa cổng ko cho nó vào cho nó chừa đi.
Bác bảo vệ càu nhàu, nói rồi vội vàng mở cửa cho tôi vào rồi đóng ngay lại, tôi quay lại nhìn mấy thằng đó cười, hết đường vào luôn, đụng ai ko đụng lại đụng phải ông bảo vệ già khó tính.
- Mày là hàng xóm nên bác mấy mở cho đấy nhé, những thằng khác thì ko có vé đâu. -ông bác nói vọng theo.
- Vâng, bác tốt nhất Vịnh Bắc Bộ. Hehe.
*****
Tôi leo ko biết bao nhiêu bậc cầu thang mới đến cửa:
- Cô ơi, cho em vào lớp. -tôi vừa thở vừa nói.
- Làm sao? Xe hỏng hay tắc đường? Mấy câu này tôi nghe quen lắm. -cô Hồng dậy Văn hỏi tôi, tính làm khó tôi đây mà.
- Haha. Cô cứ đùa. Nông thôn mình thì lấy đâu ra người mà đến nỗi tắc đường hả cô. -tôi cười giả lả, bọn lớp tôi ở dưới cười sặc sụa hùa theo, cô giáo hôm nay thâm thuý quá.
- Thôi, cô cho nó vào lớp đi cô, chắc hôm nay nó gặp du côn cô ạ. -một thằng nói vọng lên, tôi gật đầu lia lịa.
- Thôi được rồi, vào lớp đi. - cô hất mặt xuống chỗ tôi ngồi, tôi hiểu ý nhanh chân chạy về chỗ.
- Sao đi học muộn vậy lớp phó? -thằng Minh quay xuống hỏi tôi.
- À, haha. Tôi ngủ quên, đồng hồ die mấy hôm nhưng chưa sửa.
Tôi vừa lách qua người thằng Phong vừa hỏi:
- Bạn đẹp trai hôm nay đến sớm gớm nhỉ.
- Tất nhiên, đã đẹp trai lại còn gương mẫu, bảo sao gái theo ầm ầm.
- Eo, đến là kinh. -tôi nổi cả da gà.
- 2 cái đứa này, cứ gặp nhau là chí choé ngay được. -con Hà từ bàn trên quay xuống.
- Mặc xác tụi tôi, bà lo học đi.- 2 đứa đồng thanh.
- Kinh nhỉ, vừa cãi nhau xong đã cùng chung quan điểm rồi. -nhỏ Hà bĩu môi.
- Thích. -đồng thanh tập 2.
Nhỏ tức xì khói, quay lên bảng, tôi với Phong quay ra cười hả hê lắm.
- Nó giận tím người rồi kìa, haha. -tôi nhe răng cười, vỗ bôm bốp vào vai Phong cười khúc khích.
- Giao Phong, nói chuyện ít thôi. -cô Hồng nhắc.
- Vâng. Em vẫn luôn chăm chú nghe cô giảng bài ạ. -Phong tỏ ra ngoan ngoãn lắm nhưng cái mặt thì cứ nhơn nhơn, có biết sợ là cái gì đâu.
Cô vẫn nhiệt tình giảng bài trên bảng, một vài học sinh thì gật gù với mặt bàn, số còn lại mơ màng ngoài cửa sổ, bỗng thằng Đạt hét to, lay mạnh thằng Tùng làm nó ko giữ được thăng bằng đập đầu xuống bàn đau điếng:
- Thằng điên, mày lên cơn à?
- Trúc Lan, Trúc Lan kìa. - nó há hốc miệng.
- Trúc Lan nào? -thằng Tùng thắc mắc.
- Bạn gái tao. - Đạt mơ màng.
- Con lạy bố, có thế mà cũng kích động đến mức đẩy con đập đầu vào bàn được à.
- Tùng, Đạt, lên xó đứng ngay cho tôi. -cô cáu, một viên phấn bay thẳng vào người thằng Tùng.
- Thôi mà cô. - nó bắt đầu giở giọng.
- Còn nói câu nữa là tôi cho ngồi xổ đấy.
- Thôi, cô cứ cho nó chạy 1 vòng quanh trường là nó tỉnh ngay cô ạ, để em đi canh nó cho. -thằng Huy hăng hái.
- Anh có thích chạy thì tôi cho anh chạy luôn đây, tôi dễ lắm. -cô ngước mắt nhìn.
- A thế ạ. Thế thôi, em thấy giọng cô truyền cảm quá nên em quyết định ở lại nghe giảng cô ạ. - miệng thằng Huy dẻo quẹo.
- Anh cũng tài nịnh lắm.
- Cô quá khen rồi ạ, ai cũng bảo em đã đẹp trai lại còn biết ăn nói, thảo nào cũng cưới được vợ xinh ngang hoa hậu.
Thằng Huy nói đến đấy cả lớp lăn ra cười.
********
- Trời ơi, còn 2 tiết nữa mấy được về, tao kiệt sức mà chết mất. -con Trang than thở.
Tôi vươn vai, nghe rõ cả tiếng kêu răng rắc, mỏi nhừ cả lưng.
- Con nào ra mua cái gì vào đây ăn đi.-con May đề nghị.
- Để tao mua cho. -con Quỳnh dông thẳng ra cửa.
Nó vác đống kẹo bánh vào đến lớp cũng trống, chúng tôi chia nhau mang về chỗ ăn.
- Này, làm cái kẹo đi.
Tôi chìa túi kẹo ra trước mặt Phong, cậu ta nhăn nhở vơ đại vài cái đút ngăn bàn, tính ăn trong giờ học đây mà.
- Giao nhìn kìa. -Phong lay nhẹ tôi chỉ tay hướng ra cửa sổ, tôi ngoảnh ra thì thấy 1 đôi chim sẻ đậu trên cành nhãn gần cửa sổ.
- Chúng đang nói chuyện với nhau đấy. - tôi buột miệng nói.
- Sao cậu biết? -Phong cười xoa đầu tôi.
- Cậu nhìn nhé, 1 con líu lo hót, còn 1 con im lặng lắng nghe.
- Cậu cũng khéo tưởng tượng đấy.
- Còn ko đúng à? Vỗ tay! - tôi ra lệnh, cậu ta nhanh nhẹn vỗ tay, tôi bật cười thành tiếng.
- Tớ lại thấy 2 con chim sẻ này giống tớ với cậu, con bên trái là tớ, còn con bên phải là cậu. - Vũ Phong cười tít mắt.
- Nếu thế thật thì tốt, tớ muốn được tự do như chúng nó. -tôi cười trước câu nói của Phong.
- Tớ cũng muốn được tự do bay nhảy như những cánh chim ngoài bầu trời kia, nhưng chắc ko được. -Phong nói, rất nhẹ nhàng, giống như cậu ta đang nói với chính mình vậy.
- Hả? -tôi quay lại.
- À, ko có gì, cô vào lớp rồi kìa.
*****
Cộc cộc cộc.
Tiếng giày cao gót nện xuống đất, một đôi giầy cao gót 10 phân đỏ chót đứng giữa cửa lớp, đập vào mắt là cái thước kẻ dày cộp, dài khoảng 1 mét. Đứa nào lớp tôi cũng run bắn, chỉ cần hình dung cái thước kẻ nó yêu quý mình phang 1 gậy xuống lưng là thấy toát mồ hôi rồi.
- Chào cả lớp.
- Chào cô.
- Tốt, ngồi xuống đi.
- Cảm ơn cô, cô hôm nay xinh quá.
- Vậy hả, cô vừa mua đôi giầy mới, mấy đứa thấy có đẹp ko? - được khen, cô giáo cởi mở hẳn lên.
- Ôi, cứ gọi là đẹp thôi rồi cô ạ, nhìn cô đi màu đỏ này hợp quá.
- Con Thảo làm sao kia? -cô hỏi khi thấy con Hạ gục mặt xuống từ lúc cô vào lớp tới giờ.
- Bạn ốm cô ơi, cô rộng lượng để em hộ tống bạn ý về tận nhà cô ạ.
Thằng Đông nói, cả lớp tôi ai cũng biết thằng Đông thích con Hạ, nghe nó nói xong thì cười ẩn ý nhìn nó, con Hạ chỉ tủm tỉm cười.
- Đông nhiệt tình thế, hay lên xoá cho cô cái bảng đi vậy. -cô Phượng cười.
- Làm gì giống nhau hả cô.
- Lên ngay, lằng nhằng. -thằng Khánh bên cạnh huých vai.
Thằng bé lững thững đi lên, nó cố tình câu giờ, vừa lau vừa uốn éo trên bảng cười đùa với mấy thằng ở dưới.
- Ôi giồi ôi, thằng nào trực nhật mà lười như lợn ý, ko chịu giặt giẻ lau gì cả, bụi thế này thì giáo viên mấy mà ung thư phổi chết. -nó vừa lau vừa càu nhàu.
- Mày trực nhật chứ ai, thằng lợn.- 1 quyển vở bay lên bục giảng.
- Anh nào vứt đấy, tôi cho nhặt rác toàn trường bây giờ. -cô Phượng trợn mắt nhìn.
- Thằng Dương cô ạ.
Hết đùa nghịch trong giờ, bọn lớp tôi quay ra.... ngủ, chỉ có con Hải với con Thảo là tỉnh như sáo, học sinh chuyên văn có khác, Thuý Kiều cũng ko đánh gục được bọn nó, còn chúng tôi thì bại trận cả lũ rồi, chắc 2 đứa nó quen rồi. Haizzz.
- Công nhận học văn như ru ngủ ý, tớ díp hết cả 2 mắt vào rồi. -Phong quay ra nói với tôi, tôi gật đầu lia lịa.
- Kiểu này hôm nào mất ngủ tôi thu âm 1 bài giảng nghe cho dễ ngủ mất. Mà cậu tính nghỉ hè đi làm gì chưa? -Phong hỏi tôi.
- Đông thì chưa đến, đã tính đến hè rồi.
- Kệ, tớ cứ nói trước, cậu bảo thằng Duy cho 1 chân chăn lợn, nhà nó có cả 1 trang trại lợn cơ mà. Haha.
Phong trêu tôi làm tôi cười ré lên, cô Phượng đang giảng bài thì khựng lại, quay ra tỏ ý ko hài lòng với tôi, Phong bên cạnh thì ôm miệng nhìn tôi cười. Được lắm!
- Giao, đứng dậy nhắc lại xem cô vừa nói gì.
Tôi ái ngại lắc đầu.
- Ko biết à, cười đùa thì làm sao mà biết được, Phong đứng lên trả lời hộ bạn vậy.
Tên Phong đứng bật dậy, cố nén cười rồi nói to, giọng cợt nhả lắm cơ, đến nước này rồi vẫn còn đùa được.
- Cô bảo là lớp chúng ta sẽ vào bài mới à cô?
- Ko phải, vào bài mới được 20 phút rồi.
- À thế ạ, cô bảo trả lời câu hỏi trong sách giáo khoa chứ gì.
- Sai rồi.
- Thế là gì hả cô? -vẫn lì lợm hỏi.
- Go out.
Cả lớp cười sặc sụa, tôi thì nhăn mặt ngước mắt nhìn cô, cô giáo giơ tay ra hiệu cho tôi với Phong ra khỏi lớp.
- Chạy 5 vòng quanh trường cho tôi.
- 2 vòng thôi mà cô. - tôi năn nỉ.
- Mặc cả câu nữa thì 10 vòng đấy.
Tôi im re, lôi cổ tên Phong ra khỏi lớp, tại tên này mà tôi bị đuổi, ngại ko để đâu cho hết.
Tôi vẫn nhớ năm tôi học lớp 9, thằng Vương lớp tôi đang ngủ, cô Thanh nhìn thấy, bắt đứng dậy trả lời, tôi nhớ ko lầm thì hôm ấy học bài Bến Quê thì phải.
Cô hỏi:
- Em hãy cho biết, văn bản này được chia làm mấy phần? Là những phần nào.
Thằng bé ngu ngơ ko biết trả lời như thế nào, liền quay sang cầu cứu thằng Quân bên cạnh, thằng Quân hình như cũng mới ngủ dậy nên ko biết gì, lắc đầu thông cảm nhìn thằng bạn, tôi ở dãy bên kia đang đau họng giảng bài cho thằng Thiện:
- 1 bài văn hoàn chỉnh phải có đủ 3 phần là mở bài, thân bài và kết bài ông hiểu chưa?
Thiện vẫn ngu ngơ lắm.
- Hiểu gì ko hay ko hiểu gì hết? -tôi hỏi.
- A. -thằng bé gào thật to. - chẳng hiểu gì cả.
Tôi đập mặt xuống bàn bất tỉnh nhân sự luôn. Hình như ko nghe rõ lời tôi nói, Vương tưởng tôi nhắc nó, nó ngây ngô trả lời:
- Văn bản được chia làm 3 phần là mở bài, thân bài và kết bài.
Khổ lắm, ko nghe rõ cũng là 1 cái tội, các bạn chú ý nhé, đừng để làm 1 trận cười cho lũ bạn như thằng Vương bạn tôi.
Bình luận truyện