Bức Tường Đôi Mắt Đầu Gối

Chương 9



“Người đằng kia thì sao?” Lục Yến duỗi tay chỉ về một hướng.

Lộc Nghiên đã ngà say, đưa mắt nhìn theo, tầm nhìn một mảng mờ mịt, tia laze chiếu trên đầu như đang cùng cô khiêu vũ.

Cô vội vàng ngồi xuống sô pha, nhéo bắp đùi cho tỉnh rượu.

Cô thích uống rượu, thích nhảy, thích bay, thích quên đi muộn phiền, nhưng tuyệt đối không thích say.

Buổi tốt nghiệp cũng là buổi thất tình đó, là lần đầu tiên trong đời cô say xỉn, suýt thì tèo luôn, đầu đau hai ngày, tay liệt ba ngày, bụng quặn một tuần..

Từ đó, rượu kém chất lượng không uống, rượu mạnh không uống, quan trọng nhất là, đàn ông không thể nắm trong bàn tay thì nhất định không đụng vào.

Ừm. Đúng đúng đúng.

Không đụng vào.

Cô cầm điện thoại, lật trái lật phải nhưng không chịu mở lên.

Buổi chiều có một lời mời kết bạn gửi tới, Lộc Nghiên – sống thanh tịnh một tuần, theo phản xạ phun ra một chút dịch nóng.

Cô sợ tới mức kẹp chặt hai chân, lao vào phòng tắm, nhưng bà dì không đến, chỉ là vệt nước trăng trắng vô vị.

Chỉ một chuyện cỏn con như thế, cô bỗng ngồi dại cả trưa.

Hồi trước cô có bực quý bà Hồ Phượng Tương bắt mình chọn công việc nhẹ nhàng nhàn hạ.

Tuổi trẻ ai chẳng muốn chiến đấu? Muốn chứng minh năng lực của bản thân? Các bạn của cô thi nhau chen chân vào Big Four, còn cô lại ngồi dưỡng lão trong công ty của bạn mẹ.

Nhưng chiều nay, cô bỗng có chút cảm kích mẹ, nếu bận rộn, còn lâu cô mới có thời gian ngẩn người. Cô ngẩn ngơ quên cả uống trà, liền bỏ lỡ câu chuyện phiếm hot nhất tuần – em gái ở quầy lễ tân vừa làm quen được một gã đẹp trai đi Porsche.

Điện thoại bị xóc mất kiểm soát, vô tình rơi vào khe hở ghế sofa.

Cô lập tức nóng nảy, ngồi xổm xuống trong bóng tối, quơ tìm loạn xạ.

“Đẹp trai không? Hở? Cậu tìm gì thế?” Lục Yến vẫn rất tỉnh, bật đèn pin cho cô.

Khe hẹp của ghế sô pha chỉ chứa được cánh tay của đứa trẻ lên năm, tay Lộc Nghiên có bé nữa cũng không luồn vào được, đầu ngón tay cố gắng mãi cũng chỉ sờ được cạnh ghế.

Lục Yến nhìn thoáng qua, gọi bartender, vừa quay đầu đã thấy, “Cái lùm má!”

Lộc Nghiên mê mang, nhíu mày ngẩng đầu, quán bar ồn ào như vậy mà giọng Lục Yến vẫn như loa phát thanh: “Gì thế!”

“Cậu lộ gần nửa mông rồi!” Lục Yến kéo váy cho cô, “Trời ạ, rốt cuộc cậu đã uống bao nhiêu.”

Lộc Nghiên thở dài, rượu pha loãng cảm giác xấu hổ trong cô, lúc này cô cảm thấy Lục Yến đang làm quá lên, bèn đẩy cô ấy ra. Cô vuốt lại tà váy của mình rồi ngồi xuống, “Một ly rưỡi Đảo Long thôi.”

“Trước khi tớ đến cậu đã uống một ly rồi á?!” Cô ấy tưởng cô mới uống nửa ly thôi.

Lộc Nghiên không gật đầu. Chủ đề này thật nhàm chán.

Còn không bằng cái lời mời kết bạn đang ám tâm trí cô kia.

『 Tôi là Hùng Húc. 』

Bạn xem, bạn xem, còn chấm câu đầy đủ nhé.

Lộc Nghiên đỡ trán, nhớ lại câu kia, cười ngốc một tiếng, người này thật đúng là buồn cười.

Lục Yến nhìn cô nhếch mép cười ngô nghê, liền điểm huyệt thái dương của cô như gặp ma, “Cậu bê quá rồi.” Cô ấy chuyển nửa ly Đảo Long còn lại qua bên cạnh, bartender lấy được điện thoại bèn chuyển cho cô ấy. Lục Yến nhét nó vào tay Lộc Nghiên, “Dậy dậy, điện thoại nài.”

Lộc Nghiên không phải say, cô chỉ muốn tiện tay đồng ý, muốn xem anh kết bạn với cô làm gì?

Cô cầm rồi lại buông, buông rồi lại cầm, cuối cùng ném mạnh điện thoại xuống bàn, lao xuống sàn nhảy.

Trương Ý Trí đang nói chuyện với bạn bên cạnh sàn nhảy, chợt nhìn thấy hình bóng anh rất quen thuộc.

Dáng người của Lộc Nghiên càng có tính mê hoặc hơn khuôn mặt của cô, tuy không thể nói là nhớ mãi không quên, nhưng cũng đủ nửa đêm mơ màng ướt át vài lần. Nhất là khi Tô Vãn mang bầu, không thể làm gì được. Anh không muốn nói mình là đồ cặn bã, ít nhất trong chuyện chia tay với Lộc Nghiên, anh không thừa nhận mình sai, nhưng sau khi kết hôn, anh luôn nghĩ về cô, anh thực sự cảm thấy mình quá khốn nạn.

Khi thấy cô, anh không chào hỏi, ánh mắt cật lực tránh né nhưng đuôi mày vẫn nán lại trên sàn nhảy.

Lộc Nghiên bước xuống sàn nhảy liền không kiêng nể gì vặn vẹo cơ thể, lúc uống rượu cô đặc biệt dễ ướt, bây giờ lại mập mờ cọ xát với đám nam nữ xa lạ, dục vọng càng trở lên mãnh liệt.

Người đàn ông sau lưng cô có vẻ đã cứng, cạ vào cô hết lần này đến lần khác, cô kiềm chế cơn bực, trốn sang bên phải, từng bước rút lui, cuối cùng tránh ra góc sàn nhảy. Dù đói khát nhưng cô vẫn chọn đồ ăn nhé.

Người đàn ông túm lấy cô, “Cùng uống một ly nhé?”

Cô quay đầu lại, tóc vàng chóe, kẻ mắt còn to hơn mắt nữa.

Hóa ra câu này đổi người nói sẽ gây phản cảm như vậy, “Uống cái cục cứt!”

“Nói năng kiểu gì đấy?” Tóc vàng lộ ra vẻ không kiên nhẫn, miệng mím thành độ cung hung ác, trông càng xấu hơn.

Lộc Nghiên hất mạnh tay anh ta ra, chán ghét nói: “Anh ra cửa không soi gương à, mặt thế này mà dám gạ tôi?” Cô uống rượu xong, gan cũng to hơn hẳn, thân gái một mình, sau lưng đối phương rõ ràng còn có anh em, mà vẫn cứng họng cãi.

Xô xát vừa mới bắt đầu, Lộc Nghiên còn chưa kịp hô hoán đã bị Trương Ý Trí kéo về phía sau.

Lộc Nghiên nhìn anh nhấc cổ tóc vàng lên, nhìn người nọ dơ hai tay lên đỉnh đầu xổ một tràng dài, cô không biết anh ta nói cái gì, làm cái gì, bởi vì cô đang sững sờ. Sao lại gặp người quen ở đây, sao lại là anh?

Sau đó, cô giống như đặt mình trong một cái kính vạn hoa, đẹp đến chói mắt, cũng tan vỡ mù mắt.

Cô còn chưa xem đủ đã bị kéo ra ngoài.

“Sao lại quay về?” Trương Ý Trí kéo cô vào lề đường, thấy cô đang nắm tay vịn lan can bèn buông tay.

Gió lạnh thổi qua, Lộc Nghiên sởn da gà giật mình, co rụt lại, đột nhiên tỉnh táo, “Lục Yến còn bên trong.”

Lục Yến đã ở phía sau cô.

Cô ấy vẫn luôn chú ý Lục Nghiên, sợ Trương Ý Trí sẽ làm gì cô, nên lẽo đẽo đi theo. Thấy Lộc Nghiên không trọng sắc khinh bạn, quên luôn mình, cô ấy thầm reo hò vài giây trong lòng.

Hài hòa chẳng được lâu, đôi nam nữ trước mặt lại bắt đầu cãi vã.

Chậc chậc chậc, đã từng ấy năm trôi qua, chỉ cần hai người này mặt đối mặt nói chuyện, thì không bao giờ có phút bình yên.

Hình tượng thục nữ Lộc Nghiên vất vả xây dựng nháy mắt sụp đổ, phong thái lịch lãm mà Trương Ý Trí chăm chỉ trau dồi cũng không thấy tăm hơi.



“Lại lêu lổng là có ý gì! Tôi đang xã giao, tôi đã thông báo rồi.”

“Lúc đó chúng ta toàn đi cùng nhau? Còn cần thông báo?”

“Ai ngoại tình! Bắt gian trên giường là cái gì!”

“Cái mặt anh chứ còn ai nữa!” Dòng nước chảy xiết theo mắt Lộc Nghiên uất ức trào ra, cô bắt đầu gào khóc, dọa hai người đứng cạnh hết hồn. Hồi đó dù giận đến run người, cô cũng không có khóc, chỉ yên lặng nức nở trên giường Lục Yến, cô ngại mất mặt, cũng sợ bị thương hại.

Khi phụ nữ khóc, đàn ông có lý cũng thành vô lý, huống chi lý do bên này cũng chẳng lý gì cho cam. Lập trường của Trương Ý Trí lập tức lung lay.

Anh đỡ vai Lộc Nghiên, ngón tay lau nước mắt cho cô, “Em khóc cái gì, đã qua lâu vậy rồi.” Giọng nói bất lực, cùng với nước mắt của cô, bờ vai anh gục xuống.

“Đã qua lâu vậy rồi, các người vẫn cảm thấy mình không sai. Tôi đã nhận được lời xin lỗi đàng hoàng tử tế chưa?”

Gió thổi mát rượi, lạnh thấu da, rớm máu.

Thực ra ai đúng ai sai không quan trọng, cô cũng không muốn truy cứu nữa. Chỉ là, bọn họ đều đã hạnh phúc như vậy, mà cô lại phải nửa đêm mua say một mình. Khổ thì cũng thôi đi, còn bị người yêu cũ trông thấy, đổi lại là ai cũng không vui nổi.

Rượu làm dục vọng trỗi dậy, nhưng bây giờ cô mới biết, nó còn làm nước mắt lăn dài.

Bao lâu rồi cô chưa khóc nhỉ.

Ngẫm lại càng xót xa.

Trương Ý Trí im lặng một lúc lâu, “Xin lỗi, có lẽ đã muộn.” Nếu cô cần thì cứ nói thôi.

Lộc Nghiên rưng rưng nhìn anh, “Anh cảm thấy đến kịp à?”

Lục Yến trợn trắng mắt.

Mặc dù cô ấy cũng cảm thấy xin lỗi không còn kịp nữa, nhưng rốt cuộc Lộc Nghiên muốn làm gì, đừng nói là quấn lấy Trương Ý Trí nối lại tình xưa, sau đó trả thù Tô Vãn nhé. Kịch bản này hơi bị hay đấy.

“Tôi thấy thế nào không quan trọng, quan trọng là em thấy thế nào.”

“Ừ đúng, vì anh có thấy mình sai đâu.”

“Vốn tôi đâu có sai!”

“Mẹ kiếp! Trương Ý Trí! Vậy anh xin lỗi làm chó gì!”

“Rõ ràng là em muốn nghe mà!”

“A—-! Trương Ý Trí!”

Lối vào quán bar vốn đã ồn ào, đôi tình nhân cũ này còn liên tục chửi đổng như ve vãn đánh yêu, chẳng có tí nội dung nào, Lục Yến vẫn ngồi xem say sưa, tuy bị người qua đường tặng vô số ánh nhìn khinh bỉ.

Lúc Lộc Nghiên bị lôi đi, trong lòng cô vẫn không thoải mái. Cô có cảm giác mình có thể xắn tay áo chiến tiếp ba trăm hiệp.

Lâu lắm rồi cô không xả đã như thế.

Trước kia thì có Trương Ý Trí quản cô, sau thì cô phải đóng giả đoan trang với cánh đàn ông xa lạ, còn chưa đạt tới trình độ thân thiết lật mặt, đã đường ai nấy đi.

Vì vậy, Lộc Nghiên real vẫn luôn chịu áp lực.

Khi còn bé, tính khí của cô rất hung bạo, bố chiều mẹ nuông, rồi ông Lộc khuất núi, tim Hồ Phượng Tương lại yếu, tính khí của cô bắt đầu xìu xuống, sau này chuyện tình cảm va phải đá ngầm, cô hoàn toàn thu mình vào trong, che giấu hết cảm xúc thật, giải quyết bằng cách hút thuốc.

Cho nên, ngoài mặt đêm nay là khóc quấy, thật ra là trút giận.

Cô nhận điện thoại từ tay Lục Yến, trầm mặc mở WeChat.

Cô hỏi Lục Yến, “Nếu cậu thích một người đàn ông, nhưng anh ta không thích cậu, hai người có thể trò chuyện, có thể ngủ, có thể sung sướng, nhưng không có tương lai, cậu sẽ tiếp tục với anh ta chứ?”

“Bao nhiêu tuổi rồi còn chơi yêu thầm.”

“Yêu thầm bạn chịch, cậu có chơi không?”

“Chơi.” Lục Yến nâng mặt, giả bộ say rượu đi trên đường cái, “Cậu còn nhớ lớp phó văn thể mỹ lớp bên cạnh hồi cấp 3 không? Thỉnh thoảng tớ lại mơ ngủ cùng cậu ta. Vấn đề của cậu làm tớ nhớ đến cậu ta, nếu có thể ngủ thật, thì tớ ngủ đã đời luôn.”

“Nhưng tớ gần 27 rồi.” Lộc Nghiên tiếc nuối. Nếu cô 23, 24, cô sẽ lập tức bóp chết chân thành, cởi quần áo sướng trước.

Ai mà không thích nằm cạnh anh chàng đẹp trai mình thích thầm chứ?

Chà, thời gian không thích.

*

Hùng Húc đi tiểu đêm thì nhận được tin nhắn đối phương đồng ý kết bạn.

Avatar của Lộc Nghiên nhảy lên khung chat đầu tiên. Là ảnh một con hươu trong phim hoạt hình, vòng bạn bè trống trơn, chắc là chặn không nhìn.

Anh liếc nhìn đồng hồ, 03:33 đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện