Bụi Hoa

Chương 40: Chẳng quan tâm ngày mai



Trước ô cửa kính lớn trong phòng làm việc của Nam Khang, anh đang đứng xoay lưng về phía Mộc Chi. Hai tay anh đút trong túi quần, ánh sáng từ bên ngoài chiếu rọi vào khiến cho phía sau lưng anh, một chiếc bóng hiu hắt đổ dài.

Khung cửa đó là vị trí đẹp nhất trong tòa nhà. Có đôi lúc sau giờ làm việc, Mộc Chi sẽ lên đây hẹn hò cùng anh. Mỗi lúc như thế, anh thích ôm cô từ phía sau, cùng cô ngắm nhìn thành phố đã lên đèn rực rỡ.

Hôm nay anh vẫn đứng đó, nhưng bóng lưng sao cô độc đến thế.

Cảm nhận được sự xuất hiện của cô, Nam Khang xoay người lại. Đôi mắt anh chất chứa thật nhiều tâm sự, như là có bão trong lòng, lại như tịch mịch thản nhiên. Mộc Chi không biết mình xuất hiện lúc này có phải là điều đúng đắn, hay anh chỉ đang cần một khoảng lặng để tĩnh tâm.

- Lại đây.

Chỉ chờ có thế, Mộc Chi bước nhanh đến. Anh dang tay ôm lấy cô, tựa cằm lên đầu cô, nhắm mắt không nói gì. Mộc Chi vỗ nhẹ lên lưng anh như cái cách anh vẫn hay làm để xoa dịu tâm hồn cô.

Khoảnh khắc này, cô nhìn ra anh đang chơi vơi.

Ám ảnh tâm lý thời ấu thơ vẫn như một vết sẹo nhứt nhối tâm can chưa một lần được chữa khỏi, chỉ là mấy năm qua anh đã che đậy quá giỏi dưới lớp vỏ bọc lạnh nhạt. Giờ đây thế giới tàn nhẫn ngoài kia lại một lần nữa chỉa những mũi dao nhọn hoắm khoét sâu vào nó, khiến nó bắt đầu rỉ máu.

Qua rất lâu, anh mới buông cô ra, nhìn cô nói:

- Giờ thì không sao rồi.

Anh mở cửa, bên ngoài là Duy và Bern đang đứng chờ sẵn với hai gương mặt tràn đầy lo lắng.

- Gọi giúp tôi trưởng phòng phát triển dự án. – Anh nói.



Bern kéo Mộc Chi vào phòng làm việc của mình, pha cho cô một tách trà ấm. Anh trấn an cô:

- Cậu đừng lo, sự việc bản thiết kế đã nằm trong sự tính toán của Louis rồi.

- Mình biết. Mình lo là lo Huy Hoàng không chấp nhận được.

Bern ngạc nhiên:

- Cậu ta nói cho cậu nghe rồi sao? Khỉ thật, vậy mà không thèm bàn bạc trước với bọn mình! Cậu thử nghĩ đi, bản thiết kế đó là tâm huyết của Hoàng, Louis lại đem ra làm mồi nhử mà không thông báo một tiếng. Nhìn đứa con tinh thần của mình được người ta tung hô dưới cái tên của kẻ khác, ai mà không khó chịu cho được?

Mộc Chi không biết trả lời Bern thế nào. Đây là mâu thuẫn giữa Nam Khang với bạn của anh nên cô đâu thể thay anh giải thích.

Một lúc sau, Bern bỗng nói:

- Trước giờ cậu ta luôn âm thầm toan tính mọi điều, mình biết chứ. Nhưng nếu cậu ta chịu kể ra, là anh em, chẳng lẽ bọn mình không giúp? Có lẽ, cậu ta chưa từng xem bọn mình là anh em.

Mộc Chi vội lắc đầu:

- Cậu đừng nói vậy. Khang trước giờ đã quen việc gì cũng chịu đựng một mình, khổ bao nhiêu cũng không muốn than vãn với ai, đến cả mình cũng phải rất khó khăn mới khiến cho anh ấy mở miệng. Mình biết các cậu buồn anh ấy, nhưng giai đoạn này, tạm thời bỏ qua việc đó được không?

Bern nhìn cô, thở dài:

- Mình thì không sao. Bây giờ cậu ta đang rất khó chịu, sao mình nỡ giận cậu ta được.

- Cảm ơn cậu đã hiểu cho anh ấy, Bern.

Bern nghĩ gì đó, bỗng nhìn xa xăm:

- Trong công việc, thứ mình thua Louis chính là không đủ nhẫn nại như cậu ta. Đã biết Nguyên là người bị đối thủ cài vào, cậu ta vẫn thản nhiên xem như không biết, thậm chí còn chủ động dâng mồi. Nếu là mình, mình không có gan liều như thế. Nhưng mình không hiểu, Louis nghi ngờ Nguyên từ bao giờ?

Từ bao giờ à?

Mộc Chi nhớ lại ngày đó ở bệnh viện, anh đã bảo Duy phải tức tốc đem hồ sơ nhân viên đến cho mình. Lúc đó anh còn nói sẽ đặc biệt lưu ý hồ sơ của Nguyên, không phải chỉ đơn thuần là trêu cô vụ được Nguyên tỏ tình, mà vì anh phát hiện ra có điểm gì đó bất thường.

Saigon Resources có cùng chủ với Saigon Medic – công ty đã nhân danh từ thiện để “săn lùng” quả tim của cô. Và trước khi chuyển sang Nam Thịnh, Nguyên đã làm việc tại Saigon Resources. Nam Khang luôn cẩn trọng nên hồ sơ lý lịch của nhân viên, đặc biệt là những nhân viên chủ chốt anh đều xem kỹ trước khi tuyển dụng. Khi Nguyên đến làm việc ở Nam Thịnh, Nam Khang vẫn chưa phát hiện ra điểm bất thường của Saigon Medic nên cũng không mảy may nghi ngờ Saigon Resources. Tuy nhiên, chỉ ngay khi Bern báo cáo tài liệu điều tra được về hai công ty đó, Nam Khang ngay lập tức nảy sinh nghi ngờ.

Trước đây Mộc Chi luôn thấy khó hiểu, tại sao Nguyên đang có sự nghiệp và công việc ổn định, thậm chí có lần cô còn nghe Nguyên và Phúc trò chuyện với nhau ở Bụi Hoa rằng Nguyên sắp được cân nhắc trở thành phó giám đốc chuyên môn của Saigon Resources, anh lại đột ngột nghỉ việc rồi chuyển sang Nam Thịnh?

Hóa ra, tất cả đều có mục đích.

Bern cũng đang nhớ lại việc cũ, không chờ Mộc Chi lên tiếng mà tự động nói tiếp:

- Khi vụ tai nạn lao động đó xảy ra, Louis đã bảo mình họp với các trưởng phòng trực thuộc nhưng không cho họ truyền đạt xuống cấp dưới của họ, mình đã thấy không thể hiểu nỗi. Nếu đã muốn giữ kín chuyện đó, tại sao lại phải họp rút kinh nghiệm? Giấu luôn có phải tốt hơn không, vì dù sao mọi thứ cũng đã được giải quyết ổn thỏa. Hóa ra là cậu ta đang muốn thử xem, Nguyên có đúng là kẻ hai lòng. Và khi sự việc đó bị lan truyền ra bên ngoài thì nghi ngờ của Louis đã được chứng thực.

Mộc Chi gật đầu.

Cho nên hôm đó, cô đã hỏi anh:

“Con tôm thực sự anh muốn bắt là gì? Chắc chắc không thể vì muốn có thêm danh tiếng mà mạo hiểm như vậy, Bắc Hà trước đó đã gây ra tiếng vang đủ lớn rồi.”

Anh nhìn cô, chậm rãi nói:

“Việc này còn thiếu một bước nữa.”

“Anh nói rõ ràng đi!”

“Dụ chuột ra khỏi ổ.”

Ẩn nhẫn giăng bẫy rồi ung dung chờ con mồi sa lưới, trước giờ vẫn luôn là phong cách làm việc của Nam Khang.

Vậy cho nên, mọi hành tung, mọi giao dịch bất chính của Nguyên với người của Saigon Resources đều đã bị Nam Khang cho người theo dõi từ lâu. Kể cả bản thiết kế của Huy Hoàng, nó cũng đã được cài code mã hóa, chỉ cần một thao tác gửi ra bên ngoài theo đường Internet hoặc copy sang thiết bị khác, thông tin sẽ ngay lập tức được gửi về phần mềm theo dõi.

Bern tiếp tục với những nhận định của mình:

- Nhưng cho dù có nắm chắc bằng chứng trong tay, sự việc lần này cũng ít nhiều làm mất niềm tin của cổ đông. Đặc biệt tập đoàn Hoàn Mỹ - cổ đông lớn của chúng ta, họ rất phẫn nộ về việc này. Rồi lại thêm sự vụ của ba cậu ta bị khui lại. Louis đi bước này sẽ phải đánh đổi nhiều lắm.

Mộc Chi hiểu điều đó, Nam Khang cũng thừa hiểu điều đó. Lý do anh không hề nói cho Bern hay Duy biết về kế hoạch của mình, cũng không cho dời đại hội cổ đông lại, bởi vì anh muốn để sự việc diễn ra theo cách tự nhiên nhất, tránh bị kẻ thù đánh hơi ra thứ gì bất thường.

Anh từng nói với cô rằng, “Muốn lừa được đối thủ, trước hết phải lừa được đồng đội. Đó là nguyên tắc số ba trong kinh doanh.”

Nam Khang muốn buộc Saigon Resources phải rơi vào vòng lao lý. Ăn cắp bí mật kinh doanh là một hành vi vi phạm luật kinh tế nghiêm trọng, một khi Nam Thịnh khởi kiện, cảnh sát và viện kiểm sát sẽ vào cuộc tổng điều tra. Saigon Resources và toàn bộ những cá nhân, đơn vị liên quan đều sẽ nằm trong tầm ngắm. Nó thực sự có quan hệ gì với Uy Quyền và Uy Thị, chắc chắn Nam Khang sẽ có được câu trả lời.

Điều duy nhất không có trong kế hoạch của anh, chính là sự việc của ba anh lại bị khui ra ngay vào lúc này khiến cho mọi thứ càng thêm phần phức tạp.



Xe ô tô rời khỏi tầng hầm tòa nhà, lặng lẽ đi lướt qua một đám người đang ngồi vật vờ phía trước để chờ cho bằng được sự xuất hiện của Nam Khang. Mộc Chi nhìn sang anh:

- Mình ra biển chơi đi anh.

Anh liếc sang cô:

- Em thích à?

- Người ta yêu nhau đều dẫn nhau ra biển đó, anh còn chưa đưa em đi bao giờ.

Anh cười, bẻ tay lái phóng xe qua bên kia cầu sông Hàn.

Cát trắng mịn màng chạy tít tắp rồi biến mất tại nơi bán đảo Sơn Trà trần trụi trước biển khơi. Màu xanh của biển vào một buổi chiều khi mặt trời đang bận chu du ở phía Tây thành phố càng trở nên sâu, như thể trải dài đến vô tận. Sóng biển từng đợt trắng xóa vỗ vào bờ, hai đôi chân trần chốc chốc lại ngập trong nước, chốc chốc lại để lộ ra, in dấu chân lên phần cát mát lạnh. Bàn tay nhỏ nằm gọn trong bàn tay to. Gió và hương biển bốn bề vỗ về mơn man khiến bao nhiêu suy tư bỗng chốc trở nên nhẹ tênh.

- Anh đã sai rồi sao, Mộc Chi? – Nam Khang nhìn về phía một nhóm bạn đang chơi bóng chuyền ở bãi cát phía xa xa.

Mộc Chi nương theo ánh mắt của anh, dịu dàng đáp:

- Anh sai với người này nhưng lại phải với người khác. Đôi khi mình buộc phải lựa chọn giữa thứ này hay thứ kia. Anh chỉ là một con người bình thường, làm sao có thể toàn vẹn hết mọi thứ chứ.

- Hoàng rất giận.

- Anh ấy sẽ hiểu cho anh thôi.

Thật lâu sau, anh lại nói:

- Anh sợ lúc nào đó sẽ mất hết tất cả, không thể báo được mối thù gia đình, cũng không thể bảo vệ được em.

Mộc Chi dừng chân, xoay người nói:

- Ít nhất anh còn có em mà. Nếu một ngày anh không thể chiến đấu được nữa thì hãy yên tâm nấp sau lưng em, em sẽ chiến đấu thay anh! – Ánh mắt cô sáng rực, tràn đầy quyết tâm.

Anh vuốt ve đuôi mắt của cô.

Tối hôm đó, anh lại cuồng nhiệt cuốn lấy cô. Vùi mình vào cơ thể mềm mại nhỏ bé, bên tai là tiếng rên rỉ êm ái, anh nghĩ giây phút này mình chẳng còn phải quan tâm ngày mai sẽ ra sao nữa. Trước mặt anh là người con gái anh yêu, báu vật duy nhất anh mà anh còn lại trên cuộc đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện