Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 97: Sáu tên mất tích



Công ty của Triệu Thác Đường đã giải thể, Thành Vân Mạt suy sụp chuyển tới thành phố khác, nhưng công nhân của công ty vẫn còn đây. Bọn họ có người tìm việc mới, có người ở nhà chờ việc, cũng có người dứt khoát tham gia băng nhóm khác trong thành phố.

Song dù là kiểu nào thì đều là đối tượng chú ý trọng điểm của đám Đầu to. Ai đi làm, sau khi tan tầm sẽ được mời tới cục cảnh sát tán chuyện giải sầu, ai đang chờ việc với tham gia băng nhóm khác thì khỏi phải bàn, chốc chốc lại mời tới uống trà.

Thường Trấn Viễn ngồi phía sau Đầu to, vừa gặm quả táo được phân cho bữa trưa, vừa nhìn Đầu to liên tục hỏi người đối diện những câu hỏi na ná nhau.

Người này tuy hắn không quen, nhưng rất ấn tượng. Y tên là Lương Nhuận Phát, một là y thường tự xưng là Cổ Hoặc Tử[1] vùng này, thích xỏ lỗ trên cơ thể, hai là y có một mụ vợ dám cầm dao phay rượt chồng trên phố.

Chuyện của y Triệu Thác Đường thường lôi ra làm trò cười, hắn có nghe mấy lần, quả đúng là một nhân tài.

“Cán bộ à. Thái độ phục vụ hiện giờ của các anh không được đâu! Các anh có khái niệm hiệu suất không thế, cùng một câu định hỏi mấy lần? Tôi là người nộp thuế, có hiểu người nộp thuế không? Áo cơm cha mẹ của các anh đó. Sao các anh có thể suốt ngày rầy rà áo cơm cha mẹ của các anh? Tôi sẽ tới Sở liêm chính[2] tố cáo các anh đó!”

Đầu to nói, “Chúng tôi gọi là Ủy ban thanh tra kỷ luật.”

“OK. Thế thì là Ủy ban kiểm tra kỷ luật. Anh có thả hay không? Không thả thì tôi sẽ kiện các anh.”

Thường Trấn Viễn nói, “Đợt này xem phim gì? Hồ Sơ Trinh Sát[3] à?”

“Phim đó xem xong lâu rồi, tôi đang xem Lực Lượng Phản Ứng[4]… Sao anh biết tôi từng xem Hồ Sơ Trinh Sát?” Lương Nhuận Phát nheo mắt lại, cảnh giác nhìn Thường Trấn Viễn.

“Tối hôm Triệu Thác Đường chết anh đang làm gì?”

Lương Nhuận Phát đập bàn bực mình, “Tôi nói mấy trăm lần rồi, tôi xem ti-vi với vợ!”

“Trừ tối thứ Bảy Chủ nhật vợ anh sẽ về nhà mẹ anh ăn cơm với anh ra, thứ Hai tới thứ Sáu vợ anh đều chơi mạt chược, ai xem ti-vi với anh hả?”

“Sao anh biết?” Lương Nhuận Phát giống như con mèo bị đạp phải đuôi, giật thót lên, sợ hãi nhìn hắn, ánh mắt đó tựa như đang nhìn quái vật vậy.

“Với lại chẳng phải anh nuôi hai cô bồ nhí ở ngoài sao? Ngày lẻ sang phía đông, ngày chẵn sang phía tây…”

“Câm mồm, anh câm mồm lại cho tôi!” Lương Nhuận Phát điên cuồng hét lên, nhảy bật lên, miệng không ngừng lầu bầu, “Chết tới nơi rồi chết tới nơi rồi, mụ la sát sẽ biết mất, mụ sẽ giết tôi, nhất định sẽ giết tôi… làm sao đây… Tôi nên làm sao đây…”

Đầu to há hốc nhìn cảnh tượng trước mắt.

“Trước khi tôi gọi điện cho vợ anh, tôi hỏi lại lần nữa, tối hôm Triệu Thác Đường chết anh đang làm gì?”

Lương Nhuận Phát trừng trộ quai hàm đang không ngừng phồng lên vì nhai của Thường Trấn Viễn, ánh mắt hung ác.

Thường Trấn Viễn nói, “Tôi không biết hai cô bồ nhí của anh tên gì sống đâu, song tôi nghĩ hẳn vợ anh có thể tìm ra nhanh thôi.” Hắn chọc ngón tay vào Đầu to.

Đầu to giả vờ giả vịt lật tài liệu, “Vợ anh tên gì ấy nhỉ, Hà Mỹ Vân phỏng?”

“Đừng!” Lương Nhuận Phát nhoáng cái xìu lại, giống như quả bóng bay bị đâm thủng, rã rời ngồi xuống, “Các anh đừng nói cho vợ tôi biết, các anh muốn biết gì cứ hỏi tôi. Tôi nói.”

“Tối hôm đó anh ở đâu?”

“Tôi ở nhà Tiểu Huệ. Tiểu Huệ là cô phía đông.”

“Cách liên lạc.” Đầu to thấy y ấp úng không chịu nói, gõ bàn mất kiên nhẫn, “Không thì ai chứng minh anh trong sạch hả!”

Lương Nhuận Phát viết ra.

Thường Trấn Viễn nói, “Anh cảm thấy biệt thự bốc lửa thế nào vậy?” Lúc nói, hắn đặc biệt chú ý tới biểu cảm của Lương Nhuận Phát.

Bàn tay cầm bút của Lương Nhuận Phát run lên, giờ y mang tâm lý sợ sệt nhưng chống đối với Thường Trấn Viễn, luôn cảm thấy hắn biết tỏ tường, mở mồm ra là không có chuyện gì hay ho.

Thường Trấn Viễn nói, “Chắc vợ anh biết nhỉ?”

“Đừng có lôi vợ tôi vào!” Y nói phẫn nộ.

“Anh nói hết ra thì tôi không lôi nữa.”

“Tôi không biết!”

“Đốt biệt thự không phải chuyện đơn giản.” Thường Trấn Viễn nói, “Trước hết, cửa sổ biệt thự không bị phá hỏng, vì thế kẻ đó đi vào bằng lối thông thường. Chắc hẳn là người quen. Tiếp theo, căn biệt thự lớn như vậy, nếu đốt thì cần không ít xăng đâu.” Hắn thấy ánh mắt Lương Nhuận Phát lấp lóe, nói từ tốn, “Nếu như bất chợt nảy ý, thế thì nơi lấy xăng dễ nhất là…”

Đầu to nói tiếp, “Xe!”

Thường Trấn Viễn nói, “Lúc còn sống nói chung Triệu Thác Đường đối đãi anh không tệ, anh cũng chẳng mong thi thể gã bị đốt không minh bạch nhỉ.” Nhìn vẻ mặt của Lương Nhuận Phát, hắn đoán chừng y không tham gia chuyện đốt xác Triệu Thác Đường, vì vậy mới cố ý khích y.

Quả nhiên, biểu cảm của Lương Nhuận Phát hơi dao động.

Thường Trấn Viễn nói, “Nghe bảo anh từng làm giáo viên thể dục, nhưng bị sa thải. Lúc sa sút nhất đi tìm việc, gặp được Triệu Thác Đường…”

“A Căn.” Lương Nhuận Phát thấp giọng nói, “Tối đó A Căn gọi cho tôi, bảo xe anh ta chết máy, bảo tôi lái xe đi đón anh ta. Anh ta lái xe của tôi đi, tôi ở lại tìm người tới kéo xe thì mới phát hiện ra xe anh ta hết sạch xăng.”

“A Căn?” Đầu to nhíu mày, “La Trường Căn hả?”

Lương Nhuận Phát nói, “Có điều sau đó tôi không thấy anh ta đâu nữa. Cái đ*t, anh ta lái xe của tôi đi!”

Thường Trấn Viễn và Đầu to liếc nhau.

La Trường Căn chính là một trong sáu người mất tích.

Chuyện quanh đi quẩn lại lại quay về điểm xuất phát, điều đáng an tâm duy nhất là bọn hắn có thêm manh mối —— xe của Lương Nhuận Phát.

Đầu to về văn phòng bàn vụ án với Thường Trấn Viễn, “Chúng ta hỏi người nhà của sáu kẻ mất tích mấy lần rồi, không có gì đáng nghi cả, tối đó bọn họ không về nhà cũng không liên lạc. Cậu bảo bọn họ đi đâu rồi nhỉ? Bốc hơi khỏi nhân gian à? Lương Nhuận Phát nói lúc ấy y ở đường Hồng Đại đổi xe với La Trường Căn, đường Hồng Đại đi lên… đó đâu phải trung tâm thành phố đâu. Cậu bảo đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?”

Thường Trấn Viễn nói, “Tôi biết được chắc.”

Đầu to nói, “Cậu không biết thì còn ai biết. Ban nãy dọa thằng ranh Lương Nhuận Phát mém khóc. Anh bảo chứ sao cậu biết vợ y chơi mạt chược buổi tối, y ở ngoài nuôi hai cô bồ vậy?”

“Đồn đại trên phố.”

“Thật hay giả thế? Sao anh không thấy nói?”

“Quan hệ không đủ rộng chứ sao.” Thường Trấn Viễn ném cho anh ta điếu thuốc, thuận miệng chuyển chủ đề, “Chẳng phải mới rồi anh nói không biết sáu tên bọn chúng đi đâu rồi sao?”

“Đúng đó. Cậu lại nghe được đồn đại gì trên phố vậy?”

Thường Trấn Viễn nói, “Anh có từng nghĩ vì sao Triệu Thác Đường muốn phóng mồi lửa này không?”

Đầu to nói, “Hủy thi diệt tích? Nào có đúng, gã chết chẳng phải do cậu nổ súng sao?”

Cá nhỏ nãy giờ nghe bọn họ rì rầm nói, “Có phải trên người Triệu Thác Đường có bí mật gì không muốn cho kẻ khác biết không?”

Đầu to hỏi, “Bí mật gì?”

“Em biết đâu được. Nếu có thể phục hồi làn da bị thiêu cháy của gã, chưa chừng có thể có lời giải.”

“Sao được. Lẽ nào xăm bản đồ kho báu?”

Thường Trấn Viễn nghe hai người bọn họ càng ngày càng xa chủ đề, nhịn không được nói, “Hấp dẫn lực chú ý.”

“Của ai?” Đầu to hỏi xong lại tự trả lời, “Của chúng ta á?”

“Lúc biệt thự của Triệu Thác Đường cháy, dù không phải toàn bộ lực lượng cảnh sát đều tới hiện trường thì chí ít lực chú ý của tất cả mọi người đều dồn vào đó.” Thường Trấn Viễn nói, “Có nhớ thời gian đổi xe với La Trường Căn mà Lương Nhuận Phát nói không?”

Đầu to nói, “Hơn mười hai giờ.”

Cá nhỏ nói, “Thời gian phát hiện đám cháy.”

Thường Trấn Viễn nói, “Sáu tên kia đều là thân tín của Triệu Thác Đường, cũng là đồng lõa bắt cóc Hòa thượng, dù Triệu Thác Đường chết thì bọn chúng cũng chạy đâu cho thoát.”

Đầu to vỗ tay, “Loay hoay mãi, Triệu Thác Đường đốt biệt thự nhằm kéo lực chú ý của chúng ta qua để sáu tên kia đào tẩu.”

Thường Trấn Viễn nói, “Bọn chúng thành công rồi.”

Đầu to nói, “Nhưng chúng ta nói hồi lâu mà vẫn chưa làm rõ, sáu tên kia rốt cuộc là đi đâu? Sao lại có người bốc khói khỏi nhân gian vậy? Sáu người mà, chẳng chạy cùng nhau được nhỉ? Nếu tách ra chạy thì không thể kẻ nào cũng may mắn được, phải không?” Thời gian đó, bọn họ bố trí thiên la địa võng ở khắp mọi nơi.

Thường Trấn Viễn nói, “Người chạy trốn tối kỵ dính líu tới người và chuyện quen thuộc với mình. Trong sáu tên, có kẻ có bố mẹ, có kẻ có vợ con, có kẻ có anh em, bọn chúng có thể dằn lòng không liên lạc với họ được thật sao?”

Đầu to nói, “Ý cậu là theo dõi chặt chẽ người nhà bọn chúng?”

“Nếu theo dõi chặt chẽ mà vẫn không có tin tức,” Thường Trấn Viễn nói chậm rãi, “Thế thì chúng ta thật sự phải theo dõi người chết rồi.”

Bận rộn một ngày trong cục cảnh sát, lại tới lúc tan tầm rồi.

Thường Trấn Viễn ngồi trong xe Đầu to, nhìn cảnh vật đang lướt ngược bên ngoài, “Tới nhà đội trưởng một chuyến đi, tôi mang quà tới cho anh ấy.”

“Được.” Đầu to nói, “Có cần đi đón Hòa thượng không?”

“Không tiện đường, để khi khác.”

Đầu to quay sang nhìn hắn, “Các cậu lại cãi nhau rồi à?”

“Không.”

“Cậu làm sư phụ, đừng giận dỗi đồ đệ của mình mãi chứ.”

Thường Trấn Viễn nhíu mày, “Ai giận dỗi hả?”

“Hề hề, còn chối nữa à.” Đầu to cười ranh mãnh.

“…Lái xe đi.”

Tới nhà Lưu Triệu, Thường Trấn Viễn hàn huyên một lúc với Lưu Triệu, Đầu to mới nhớ ra món quà hắn nói, “Ủa? Quà cậu đâu?”

Thường Trấn Viễn nhìn chằm chằm vào bàn cờ, nói bình tĩnh, “Ở nhà.”

Đầu to, “…”

Lưu Triệu cười nói, “Không sao không sao, có lòng là được rồi.”

Đầu to nói, “Chẳng phải đón Hòa thượng là mang tới được đó sao?”

Thường Trấn Viễn không lên tiếng.

Lưu Triệu nhìn Đầu to.

Đầu to nói, “Chắc lại cãi nhau rồi.”

Lưu Triệu nói, “Cãi nhau cái gì, kể nghe coi.”

Thường Trấn Viễn chẳng cò cưa nữa, trực tiếp chỉ huy xe ngựa lao vào trận địa, bức tử lão tướng của Lưu Triệu ở hậu cung.

“Cậu đến không để đánh cờ, cậu đến tìm người giết thời gian.” Lưu Triệu nói.

“Chao, không còn sớm nữa.” Đầu to muốn về nhà buôn điện thoại, giục Thường Trấn Viễn về.

Lúc gần đi, Lưu Triệu nói thấm thía, “Đầu gút thắt vào thì không có chuyện không cởi được, chỉ xem cậu có muốn cởi hay không thôi.”

Muốn, đương nhiên là hắn muốn.

Nhưng hắn muốn cởi đầu gút này, lại chẳng lòng dạ đâu mà thắt cái gút như vậy nữa.

Đầu to lái xe vào Hạnh Phúc Điền Viên, khu dân cư đắm chìm trong sự giao hòa giữa chập tối và buổi đêm.

Thường Trấn Viễn bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn của nhà hắn, lông mày không nhịn được mà nhăn lại. Cái gì nên nói hắn đã nói cả rồi, chỉ không biết Lăng Bác Kim có làm theo suy nghĩ của hắn không thôi.

[1] Cổ Hoặc Tử (tạm dịch là Đứa Trẻ Hư) là một bộ phim Hồng Kông về đề tài xã hội đen của đạo diễn Lưu Vĩ Cường được công chiếu lần đầu năm 1996.

[2] Tên cơ quan của Hồng Kông. Vì anh chàng này nghiện phim Hồng Kông.

[3] Phim Hồng Kông do TVB sản xuất năm 1995.

[4] Phim Hồng Kông do TVB sản xuất năm 1998.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện