Buổi Hẹn Cuối Cùng

Chương 11



Tôi giấu mặt sau tờ báo quan sát phòng tiếp tân. Bên cạnh tôi có hai người đàn bà trung niên đang than thở về đời sống đắt đỏ. Cô lễ tân, một cô gái già xương xầu chúi đầu vào quyển số kế toán.

Cô ta tiếp tôi như đón hình nộm khi tôi hỏi cô Moran đã về nhà chưa. Cô bảo tôi cứ chịu khó ngồi chờ ở tiền sảnh thì sẽ thấy ngay vì chắc cô kia cũng sắp về tới nơi.

Lúc sáu giờ mười hay mười lăm thì một cô gái đẩy cánh cửa quay bước đến chỗ tiếp tân. Cô nhân viên đưa cho chìa khoá rồi cả hai cùng thấp giọng nói nhỏ mà chắc đối tượng là tôi.

Tôi xếp tờ báo lại nhét vào túi rồi đứng dậy đúng lúc người thiếu phụ đi thẳng về phía tôi. Cô ta nói:

- Tôi là Moran. Đằng kia người ta nói là ông chờ tôi.

Giọng cô thánh thót hơn lúc nói trong điện thoại và thân hình không kém vẻ hấp dẫn. Có điều tôi không tin tưởng lắm khi thấy cặp mắt cô: đôi mắt có cái nhìn của một con người lạnh lùng, đa nghi và tính toán. Tôi nói:

- Rất hân hạnh được biết cô, cô Moran ạ. Tôi tên là Glenn Bowman và rất mong được nói chuyện với cô một chút về một vấn đề… hà… hơi riêng tư.

Tôi thấy cô giật mình khi nghe đến tên tôi, nhưng cô lấy lại được bình tĩnh ngay và nói:

- Chuyện riêng tư ấy là thế nào hả ông Bowman?

- Tôi muốn chúng ta sẽ nói chuyện ở nơi nào không có ai nghe thấy. Tiếng vang trong phòng này làm tôi không an tâm tí nào.

Cô gái nhìn quanh.

- Nếu ông muốn thì ta có thể lên trên nhà nhưng xin nói trước với ông Bowman là tôi không có nhiều thì giờ. Tôi thường đi ăn ngoài phố và tôi phải thay y phục.

- Tôi không bao giờ có ý lạm dụng thì giờ quý báu của cô. Tôi sẽ nói ngắn và cô thấy là công việc giải quyết nhanh hơn cô tưởng.

Tôi thấy cô lễ tân nhún vai nhẹ rồi lảng ra phía đầu quầy bên kia, dáng thất vọng. Quả là âm vang của tiền sảnh này không chê vào đâu được. chúng tôi cùng dùng thang máy. Lên lầu, cô ta đi thẳng đến cửa dáng tự tin. Trong lúc bước theo, tôi quan sát y phục của cô nàng. Rất lịch sự, hẳn là phải tốn tiền nhiều lắm. Áo quần đó không thể mua bằng số lương của bác sĩ Cole trả. Và tất cả thân hình của cô nổi lên vẻ gai gai cho tôi biết cuộc chiến sẽ không dễ dàng.

Cô không chịu mời tôi ngồi, cứ thản nhiên cởi chiếc áo vét vất ngang trên thành ghế. Tôi đứng dựa mình vào cánh cửa. Cô quay lại quan sát tôi, dáng lưỡng lự. Tôi làm ra vẻ nhìn xét đánh giá đồ đạc trong phòng. Cũng rất sang trọng, không thể nào hợp với một cô phụ tá bác sĩ. Giọng cô có vẻ nôn nóng:

- Sao, ông Bowman, ông muốn điều gì? Tôi cần phải mặc áo cho nên xin hãy nói ngắn.

- Tôi không dài dòng đâu, cô Moran. Trước tiên chỉ xin hỏi: cô rình nghe điện thoại của bác sĩ Cole từ bao lâu rồi?

Một ánh giận dữ lóe lên trong đôi mắt. Cô ta quát:

- A ra thế! Ra ngay tức khắc!

Cô ta bước về phía cửa, đặt tay trên tay nắm.

Tôi nói:

- Không nên vội vàng, cô Moran. Bằng cách đó cô không thể đuổi tôi được đâu. Tốt hơn hết là cô hãy trả lời câu hỏi của tôi.

Giọng cô ta rít lên:

- Nếu ông không chịu bước ra tôi sẽ kêu lên để người ta tống ông ra ngoài!

Cô ta không phải tay đóng kịch dở nhưng chính vì hoàn hảo quá mà tôi nghi ngờ tính thành thật phải có. Tôi cứ mỉm cười và nhìn cô trân trân.

Cô ta nắm chặt tay rồi đổi ý và tiến tới chỗ đặt máy điện thoại, bốc lên với dáng thách thức. Tôi rụi điếu thuốc đốt lên, nói giọng ngọt ngào:

- Chắc cô gọi cảnh sát chứ gì? Tôi không mong gì hơn thế nữa. Xin cứ tự tiện.

Cô ta ngập ngừng với ống nói trên tay. Có tiếng léo nhéo trong ống. Đúng là cô tổng đài không bằng lòng. Tôi tiếp:

- Sao, cô còn chờ đợi gì nữa? Cô chỉ cần nói: “Sở cảnh sát”, là ba bốn phút sau sẽ đón tiếp nơi đây vài ba chàng cớm. Hay là cô càng không thích họ từ khi Connolly và Joe Wanaker bị hạ?

Tôi thấy các móng tay của cô ta trắng bệch đi.

Người tổng đài vẫn cự nự. Cuối cùng cô Moran buông phịch người xuống ghế và nói trong máy:

- Xin lỗi có rủi ro một chút. Máy rớt mà, thôi.

Rồi cô ta gác máy.

Tôi khoá cửa và tiến đến gần. Cô ta nhìn tôi như bị thôi miên. Cuối cùng bất ngờ cô ta cất tiếng, giọng thật nhỏ, khó nghe:

- Ông muốn bao nhiêu?

- Cô có thể trả bao nhiêu?

Cô ta cười nhạo:

- Thôi chớ làm điệu con người quảng đại. Thứ như anh tôi biết quá rồi. Anh muốn bao nhiêu để khỏi chõ cái mũi hôi hám vào công việc của tôi?

Tôi làm ra dáng tay tống tiền chuyên nghiệp.

- Tôi không đòi hỏi nhiều đâu. Chỉ một số phần trăm nhỏ trên lợi nhuận của cô và… cô.

Ánh mắt cô ta thoáng vẻ đắc thắng. Tôi đã đưa ra chuyện phòng ngủ thì cô ta có hy vọng mua tôi rẻ mạt.

- Giả như tôi bằng lòng với điều kiện cuối cùng thì ông muốn lấy bao nhiêu tiền mặt?

Cô ta ngửa người ra phía sau, tréo cẳng mà không cần kéo váy lại cho ngay ngắn.

Tôi đến ngồi bên kia bàn tròn, liếm môi với vẻ thèm thuồng, và cất giọng nhừa nhựa:

- Cái đó không quan trọng cho lắm. Một khi cô đã thuộc về tôi rồi thì những thứ còn lại chỉ là nguồn lợi tương đối vì chúng ta đã là kẻ cộng tác với nhau rồi.

Cô ta nhíu mày, giọng hơi gắt:

- Tôi là dân làm ăn. Nếu tôi chịu nhận ngủ với ông thì không phải vì vui thú mà làm. Vì thế tôi đòi hỏi ông phải kể rõ con số chính xác. Tôi không bao giờ có ý hợp tác với ông. Thanh toán xong phi vụ là đường ai nấy đi!

Tôi gãi đầu.

- Thế thì… - Tôi làm bộ suy nghĩ. - Cô nghĩ thế nào: Mười cọc và cô? Hay là năm cọc mà khống có cô, con đĩ sang trọng xinh đẹp kia?

Cô ta nhảy chồm lên.

- Đồ khốn nạn! Đồ thằng cớm ranh ma khốn kiếp! A ra thế. Làm sao tao cũng bắt mày trả nợ. Trả nợ bằng cái mạng của mày. Cứ đợi đi rồi Peter sẽ lo cho mày! - Cô ta phun nước miếng như con mèo lên cơn - Mày sẽ thấy, anh ấy sẽ tóm được mày, lúc đó mày sẽ biết rằng chớ nên động tới tao.

Tôi tiến tới một bước.

- Có phải Peter là người cầm súng dài không? A nhìn mặt cô là tôi biết ngay mình không lầm. Cô có nhiều người bạn thật dễ thương, cô Moran ạ. Tôi muốn gặp những người ấy quá chừng.

- Thì gặp đây rồi ông bạn. - Một giọng nói phía sau vang lên. - Thế là bây giờ có người tự dưng chui vào miệng cọp. Vô ý vô tứ quá chừng!

Cửa phòng ngủ mở ra, một người nhỏ con, gầy ốm tong teo, đứng nơi bậc cửa, tay cầm khẩu súng lục. Gã có một khuôn mặt dài và hẹp, tóc xoắn từng lọn, môi tím ngắt, mắt màu đá xám, nét mặt không lộ chút cảm xúc nào. Nói gọn, đó là một mẫu giết mướn điển hình. Gã khép cửa không gây tiếng động, tiến hai bước về phía tôi, nòng súng vẫn chĩa vào bụng tôi. Gã hất đầu về phía cô Moran.

- Có nghe tôi bảo chớ bao giờ nói tên tôi ra không? Điên hết cỡ rồi à?

Cô ả hình như vừa ngạc nhiên vừa nhẹ mình khi thấy gã.

- Em không ngờ anh tới sớm như vậy.

- Tất nhiên là không ngờ rồi. May mắn là tôi đã có mặt ở đây, nếu không, thì theo cách thức hành động sơ hở như của em tất cả chúng ta đều tiêu tùng hết. Bây giờ tôi phải trừ thằng này, không đùa được nữa đâu! - Rồi gã quay đôi môi thịt của gã về phía tôi. - Giơ tay lên ông bạn!

Tôi không còn cách nào khác. Tôi cũng thấy không an tâm lắm vì rõ ràng là tên kia thật nguy hiểm. Nhúc nhích một chút là gã hạ tôi sát ván, không thể nào kịp xoay trở. Một thằng khát máu.

Gã lùi lại một bước và ra lệnh:

- Moran, lột khẩu súng của nó đi. Nhớ đừng đứng giữa nó và tôi.

Cô ả liếm môi.

- Anh định làm gì nó đây?

Tiếng cười của gã thật khó nghe.

- Làm một cuộc thử nghiệm nhỏ chút cưng. Để xem ông bạn chúng ta chịu đựng được bao lâu với viên đạn chì trong bụng!

Cô ả la lên:

- Không Peter, không được ở đây! Anh có điên không?

Gã mỉm cười không trả lời.

- Peter, nghe em đây. Anh muốn đưa nó đi đâu để thanh toán cũng được nhưng mà không phải ở đây! Anh có nghe em không? Nếu anh giết nó ở đây thì tiêu hết cả đám! Cái đó cũng đủ kết án tử hình em rồi. Cảnh sát sẽ tới bắt em!

Hắn vẫn không nhúc nhích.

- Peter…!

- Lại đây, Moran! - Gã ra lệnh.

Cô ả bước ra phía gã, dáng ngập ngừng. Gã chuyển khấu súng từ tay phải sang tay trái. Tôi hơi động đậy thân mình.

- Coi chừng đấy ông bạn. Tôi bắn cả hai tay như nhau. Muốn thử không?

Rồi không cho thấy gì khác, gã lật mu bàn tay quất vào mặt Moran.

- Lấy súng của nó!

Cô ả khóc nức nở.

- Ông chủ sẽ giết mày vì chuyện này đó, Peter! Lúc nào tao nói rằng mày dám đặt bàn tay dơ bẩn của mày lên tao thì ông ấy sẽ giết, sẽ giết, mày nghe chưa?

Một màn mỏng máu chảy trên đôi môi sưng vù của cô ả.

- Câm lại và đến lấy khẩu súng của nó… Còn thằng kia, không được nhúc nhích lúc con nhỏ lục trong mình, nghe chưa?

Moran bước đến bên tôi, mặt mày bết đầy dấu chì vẽ và lớp phấn trôi ra loang lổ ngoằn ngoèo.

Tuy nhiên cô ả không đứng giữa tôi và Peter. Giọng ả cắm cảu:

- Tìm ở đâu?

- Dưới cánh tay đó! Hay là trong túi thắt lưng!

Trong lúc nói mắt gã vẫn không rời tôi.

Cô ả thờ ở lục lọi trong mình tôi.

- Hắn không mang súng.

- Nhìn trong túi áo vét tông.

Ả vâng lời rồi báo cáo:

- Chỉ có thuốc lá và hộp quẹt.

Tôi nín thở. Cô ả quên túi áo trong mà chính nơi đó có khẩu 38 của tôi.

Peter có dáng nhẹ mình, rồi ra lệnh:

- Coi nơi các túi nhỏ.

Cô ả thi hành lệnh.

- Cũng không có gì hết. Với lại túi nhỏ quá.

Rồi ả lấy khăn tay tôi lau miệng, ném nó dưới chân tôi với vẻ thách thức. Hình như ả đã quên chuyện đôi co vừa rồi với Peter.

Gã ra lệnh:

- Thôi ngồi xuống đi!

Cô ả lấy xắc tay, giở ra sửa sang lại bộ mặt nhòe nhoẹt, Peter lại hỏi tôi:

- Chắc chắn là ông bạn không mang súng chứ?

- Phải, như anh hỏi trước thì đã đỡ tốn thì giờ lục lọi rồi. Tôi không có thói quen mang súng nhất là khi phải đi thăm viếng quý bà quý cô.

Gã cười nhạo:

- Vậy là anh đã mắc phải một sai lầm lớn rồi.

Tôi liếc nhìn Moran với dáng khinh bỉ.

- Không phải một mà là hai. Hai sai lầm lớn. Sai lầm thứ hai là lại coi con đĩ ngựa kia như một thứ quý bà quý cô!

Cô ả suýt nhảy dựng lên! Peter nói rít qua kẽ răng:

- Tôi đã bảo ngồi xuống, Moran - Rồi gã quay sang tôi - Anh đã nói những gì với ông biện lý?

- Không nói gì cả.

- Ông bạn ơi, nếu anh biết điều thì ta có thể thoả thuận với nhau được. Nếu anh chịu nói ra, tôi có thể để cho anh sống.

Tuy nhiên cứ nhìn bộ dạng gã cũng biết rằng chính gã cũng không tin ở mình nữa.

- Sao, anh chịu thổ ra chứ?

Lúc này tôi vẫn phải giơ hai tay lên khỏi đầu, bắp thịt tôi bắt đầu căng cứng. Cứ tình cảnh này mà kéo dài chừng năm phút nữa là tôi ruồi đời.

- Có bao giờ anh thấy kẻ nào mang cái bụng chứa viên đạn không? Phải lâu lắm mới trút linh hồn được đấy anh bạn… Và đau lắm nữa. - Gã chợt quyết định. - Chắc là tôi phải thanh toán anh cho rồi. Mất thì giờ nhiều quá!

Moran bíu tay vào xắc, mắt dại đi vì kinh hoàng.

- Đừng, Peter! Tôi van anh, không được giết ở đây! Mang hắn đi đâu cũng được, nhưng không phải ở đây, không ở đây!

Gã nhíu cặp chân mày, dáng hung dữ.

- Moran, không được xen vào, nếu không tao lột da!

Cô ả nhắm mắt lại, hoàn toàn mất tinh thần.

Trừ phi có phép lạ xảy ra còn thì chắc tôi không thể sống được một phút nữa. Tôi liền cố lần chót. Tôi lấy gịong thản nhiên bảo:

- Ý kiến hay đấy Peter ạ. Anh nên bắt đầu với cô nàng. Tôi muốn trông thấy anh lột da ả. Một con đĩ loại đó còn nguy hiểm hơn tên thám tử tư như tôi nhiều. Tôi có thể nói như vậy với tất cả những thằng đàn ông đã cưỡi cô ả và anh sẽ được người ta hoan hô hết mình.

Cô ả rú lên chói lói và tuột giày ra trông như một con cọp cái. Peter chưa kịp làm gì thì ả đã nhảy từ ghế ngồi về phía tôi, cái xắc vung lên trong gió.

Tôi lùi lại và thế là cô ả đứng giữa tôi và Peter, đúng như tôi mong đợi.

Bàn tay trái tôi níu lấy cái xắc, kéo Moran lại phía mình thật mạnh trong khi tay phải luồn vào áo rút khẩu 38 ra. Viên đạn đầu bắn ra không phải để dành cho Peter vì tôi không thể nào có hy vọng trúng gã nhưng chỉ là để gây hoang mang. Tôi nghe gã thét lên:

- Tránh ra Moran!

Tôi thả cái xắc, nắm lấy tóc đứa con gái kéo ép cô ả vào mình tôi.

Peter đứng gần phòng ngủ, hai chân dạng ra, nét mặt hung dữ đến kinh khiếp. Khuôn mặt méo mớ, miệng gã sùi bọt mép hai bên. Tuy nhiên không phải gã nhìn tôi mà nhắm vào Moran.

Tôi lại bóp cò lần thứ hai, lần này thì nhắm vào gã nhưng viên đạn cũng trật ra ngoài. Đứa con gái vùng vẫy chống cự hết sức, miệng rú lên, tay tìm cách quào quất vào mặt tôi.

Thế rồi khẩu súng của Peter vang lên hai lần, ánh chớp lóe lên trên khuôn mặt lạnh lùng của gã.

Moran cong người lại khiến tôi phải buông cô ả ra.

Ả quay người vòng tròn rồi ngã ra đất, nằm im, mặt ngửa lên trời. Máu trào qua làn môi cô ả.

Peter biến mất sau cánh cửa buồng ngủ đóng dập lại. Một lúc sau tôi nghe tiếng chân gã chạy ngoài hành lang.

Một cánh cửa sổ bật ra đâu đó rồi có tiếng đàn bà la thất thanh:

- Cứu, cứu! Có kẻ giết người! Gọi cảnh sát ngay!

Tôi nghe bên ngoài ồn ào nhốn nháo, rồi tiếng người lao xao:

- Bà có nghe không?

- Đừng lại gần, nguy hiểm lắm!

- Ai bắn? Ai bắn đó?

- Phải báo cảnh sát ngay!

Có người bạo gan đến gõ cửa.

Tôi không trả lời.

Bên ngoài một người đàn ông nói to:

- Ta phải báo cảnh sát mới giải quyết được chuyện này.

Tôi liếc nhìn Moran. Cô ả không còn sống được bao lâu nữa. Mấy móng tay bấu vào tấm thảm và mỗi lần thở thì một chút máu lại tràn ra ngoài miệng ả.

Tôi cúi xuống nâng đầu cô ả lên, nghe tiếng lẩm bẩm:

- Tôi… tôi không… muốn chết.

- Cô bị thương nặng lắm Moran ạ. Peter đâu có cần phải giết cô? Tội hắn thật đáng chết phải không?

- Chính… nó giết… Connolly… và Joe… Bây giờ là tôi.… - Cô ả ho lên một chút bọt hồng lại trào ra. – Nó.… còn được lệnh… giết Cole… tôi nghe Lucius… nói.

Tôi cúi xuống thêm:

- Lucius gì, Moran? Hắn tên gì?

Cô ả nhắm mắt lại, yếu lả đi trông thấy.

Tôi lặp lại câu hỏi.

Cô ả mở mắt ra, nét mặt hoang mang nhìn tôi như không hiểu điều gì xảy ra nữa.

- Lucius… Lucius… ông ta… đáng lẽ nên bằng lòng… Thế là đủ. Nhưng… ông ta… còn muốn thêm… Tôi…

Đầu cô ả quặt xuống và im lặng.

Tay nắm xoay qua lại rồi tiếng đấm cửa nổi lên thình thình.

Có tiếng đàn ông la hét:

- Mở cửa ra! Có chuyện gì trong đó?

Tôi nhẹ nhàng đặt Moran xuống đất và nhón gót chạy về phía cửa sổ. Bên ngoài là cầu thang cứu hoả. Tôi vừa mới tuột được một tầng thì nhiều người kêu la rối rít:

- Nó kia kìa! Bắt nó lại! Nó đang chạy kia kìa! Cảnh sát đâu?

Tôi thun cổ lại gấp gáp nhảy từng bốn bậc thang một. Chẳng ai dám ngăn cản tôi cả. Chạy ra khỏi khu nhà, tôi lách mình vào một ngõ hẻm và nôn thốc tháo.

James Hadley Chase

Buổi hẹn cuối cùng

Dịch giả: Quang Huy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện