Búp Bê Cầu Nắng

Chương 18: Thư mời



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Lâm Giang Nam đứng trước cửa bãi đỗ xe.

Từng đợt gió lạnh luồn vào cổ, cô nhanh tay quấn chặt khăn quàng, bọc mình lại một cách kín mít.

Khi Khương Trừng đi lấy xe, vừa lúc gặp Tần Hiểu Thiên và Hình Mạn.

“Muốn đi uống rượu không?” Tần Hiểu Thiên hỏi.

Khương Trừng biết quan hệ giữa Tần Hiểu Thiên và Hình Mạn, từ khi quen Tần Hiểu Thiên, anh cũng đã quen luôn Hình Mạn.

“Không, hai người đi đi.”

Khương Trừng mở cửa xe, ngồi vào, sau đó nói lời tạm biệt.

Hình Mạn cười cười: “Vừa rồi em thấy Khương Trừng nói gì đó với Giang Nam, hai người này nhất định không bình thường.”

Tần Hiểu Thiên: “Cậu ta thanh tâm quả dục nhiều năm như vậy, khó có lúc ngửi được mùi thức ăn mặn.”

Hình Mạn bị Tần Hiểu Thiên chọc cho bật cười, nếu Khương Trừng nghe được lời này, không chừng có thể dùng ánh mắt làm đông chết anh.

Khương Trừng nhanh chóng ra đến cửa bãi đỗ xe, anh dừng lại, sau đó giúp Lâm Giang Nam mở cửa xe.

“Lên đi.”

Lâm Giang Nam ngồi xuống, tự giác thắt dây an toàn.

Khương Trừng nhìn thoáng qua ngón tay vì lạnh mà đỏ lên của cô, vươn tay lấy một cái túi sưởi tay ở ghế sau.

Lâm Giang Nam nhận túi sưởi tay mà Khương Trừng đưa qua.

Hừm… Garfield…

Có thể là do ánh mắt của Lâm Giang Nam quá mức trần trụi, cho nên Khương Trừng không nhịn được mà ho nhẹ một cái.

“Không phải tôi mua, là anh Hiểu Thiên mua.”

Lâm Giang Nam cười cười: “Vâng vâng.”

Túi sưởi tay của nam thần… Trong đầu cô tự động hiện lên hình ảnh nam thần dùng túi sưởi tay này, nghĩ lại thì đúng là đáng yêu, đáng yêu không nói nên lời.

Cô cho tay vào bên trong, bên trong là nhung, sờ lên vừa mềm vừa tinh tế, không quá vài phút, toàn bộ bàn tay đã ấm lên.

“Nam thần, bên trong là nhung à?”

“Khương Trừng.”

“Hả?” Lâm Giang Nam nghi hoặc nhìn anh, cô biết anh tên Khương Trừng mà.

“Gọi tôi là Khương Trừng.”

Khương Trừng vừa lái xe, vừa nhàn nhạt nói.

Lâm Giang Nam ôm túi sưởi, không khỏi nuốt nước miếng.

Gọi tên nam thần sao?

“Khương… Khương Trừng…”

“Ừ? Kêu tôi làm gì?”

Lâm Giang Nam: “…”

“Không phải anh bảo tôi gọi sao?” Lâm Giang Nam có chút mờ mịt.

Khương Trừng nhìn cô một cái, không kiềm chế được mà bật cười.

Đúng là đáng yêu.

“Ừ, đúng vậy.”

Lâm Giang Nam 囧, đây là nam thần đang đùa giỡn cô sao?

“Cái này là nhung à?”

“Không phải.”

“À.”

Nếu không phải là nhung, vậy thì chỉ có một khả năng.

Ha ha ha ha, có thể là bởi vì túi sưởi này nam thần đã từng dùng, cho nên cô cho tay vào tự nhiên cũng ấm lên ~

Nhưng mà nói như vậy, có phải sẽ bại lộ tâm tư nhỏ của cô không ~

Khương Trừng đưa Lâm Giang Nam về đến trước cửa tiểu khu.

Khương Trừng dừng xe xong, Lâm Giang Nam vươn tay mở cửa xe.

"Hôm nay cảm ơn anh đã đưa tôi về, nam thần ~"

Khương Trừng lắc đầu với cô.

“Về sớm đi.” Anh nói.

“Được ~” Lâm Giang Nam cười lại thật tươi.

Sau khi Lâm Giang Nam đi vào tiểu khu, Khương Trừng quay đầu xe rời đi.

Về đến nhà, chuyện đầu tiên Lâm Giang Nam làm là mở điều hòa, bởi vì bên ngoài thật sự rất lạnh.

Mở điều hòa xong, cô mới bắt đầu làm cơm chiều.

Longleg thấy cô về, vui vẻ chạy loanh quanh chân cô, Lâm Giang Nam bế nó vào lòng.

Cô đi đến trước tủ lạnh, trong tủ lạnh còn rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, có rau dưa, cũng có thịt, thế nên tối nay cô sẽ chuẩn bị làm lẩu, mùa đông lạnh lẽo mà ăn lẩu thì không còn gì có thể sướng hơn.

Giờ này chắc Hạ An Nịnh cũng đang trên đường về, cuối tuần cô ấy thường dạy vào ban ngày, còn thứ hai đến thứ sáu thì lịch học chủ yếu vào buổi tối.

Cô làm xong lẩu, chắc là cô ấy cũng về đến nhà.

Thế là cô âu yếm Longleg một lúc, đang chuẩn bị bắt đầu làm bữa tối thì nhận được WeChat của Hình Mạn.

Mấy ngày nay anh Vương xin nghỉ, cho nên trước mắt việc chụp hình của Khương Trừng đều giao cho cô.

Hình Mạn xem qua ảnh Lâm Giang Nam chụp, cô vẫn biết Lâm Giang Nam có tiềm lực, hôm nay vừa nhìn đã nhận ra, chuyện Lâm Giang Nam đứng vững gót chân chỉ là chuyện sớm muộn, nếu Lâm Giang Nam đã có năng lực như vậy, cô cũng không ngại làm Bá Nhạc [1] một lần, ở sau thúc đẩy một phen.

[1] Bá Nhạc: là người sống ở thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ những người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.

Lâm Giang Nam nhắn tin trả lời WeChat.

Bây giờ tâm tình cô rất tốt, vừa ngâm nga vừa vo gạo, vo xong liền cho vào nồi cơm điện.

Cô nấu nước canh đầu tiên, khi nước canh chưa sôi thì đi rửa rau và thịt, sau đó tách ra, trang trí trên rổ.

Một lát sau, nước canh đã sôi trào, cô bỏ một vài gia vị lẩu vào, mùi hương lập tức phiêu tán trong không khí.

Khi Lâm Giang Nam vừa sắp thịt cùng rau lên bàn, Hạ An Nịnh cũng về đến.

Vừa vào cửa, cô ấy đã lập tức đá phăng đôi bốt Martin [2], sau đó cũng không thèm mặc dép đi trong nhà, chạy tới bàn ăn, dù sao phòng khách cũng bật điều hòa, vô cùng ấm áp, mang hay không đều không sao cả.

Lâm Giang Nam nhìn bộ dạng hấp tấp của Hạ An Nịnh, không khỏi bật cười.

“Rửa tay ăn cơm đi.”

“Được rồi, Tiểu Miêu nhà ta đúng là tốt nhất, ba ba rất vừa lòng.” Cô ấy nói xong liền chạy vào phòng vệ sinh.

Chờ khi cô ấy đi ra, Lâm Giang Nam đã bày biện xong xuôi.

Hôm nay hiếm khi Lâm Giang Nam không up ảnh lên Weibo, mà là up video ngắn.

Lâm Tiểu Miêu V: Lần sau sẽ phát live stream cách nấu, lần này các cậu xem bọn mình ăn là được @( ̄- ̄)@

Trong video là một nổi lẩu lớn đỏ rực, gia vị gì cũng có, nhiều loại nấm như nấm sò, nấm hương, còn có cá viên, trứng cút…

Bởi vì đang đặt trên bếp để đun sôi, cho nên nước lẩu sôi trào, xung quanh để các nguyên liệu.

Có cải thìa, cải trắng, rau xà lách, rau thơm, còn có thịt bò, thịt lưng, cánh gà, thịt xông khói…

Muốn bao nhiêu phong phú liền có bấy nhiêu phong phú.

Trong video, không chỉ có cô và A Nịnh lộ mặt, mà bé Longleg cũng vậy.

Bức ảnh lúc sáng cô đăng đã hành hạ dạ dày bao nhiêu người, bây giờ là video mỹ thực trực tiếp, hơn nữa còn là lẩu.

Sau khi bỏ điện thoại xuống, hai người vây quanh nồi lẩu, vừa ăn vừa nhúng, quả thực là vô cùng sung sướng.

Nồi lẩu cay thật sự đủ vị, vừa rát vừa cay, nong nóng tươi ngon, ăn xong nồi lẩu thì mồ hôi đầm đìa, nhưng rất sảng khoái.

Ăn cơm xong, đột nhiên Lâm Giang Nam phát tác ung thư lười, chỉ nằm một chỗ, nhất quyết không chịu đi rửa bát, cho nên trọng trách đành giao cho Hạ An Nịnh.

Lâm Giang Nam ngồi ở trên sô pha, ôm camera xem ảnh Khương Trừng mà cô chụp hôm nay, sau đó điện thoại đặt trên đùi đột nhiên rung lên.

Cô lấy điện thoại.

Màn hình hiển thị có thông báo Weibo chưa đọc, hơn nữa còn là một tài khoản được đánh dấu V.

Cô nhìn thoáng qua, là Hà Kỳ Đậu.

Hà Kỳ Đậu là một võng hồng cô biết trên mạng, cô ấy là một người mẫu ảnh, thường xuyên up hình phối quần áo, thuận tiện mở rộng Taobao [3] của cô ấy.

[3] Taobao là trang mạng mua sắm trực tuyến Hoa ngữ tương tự Amazon, eBay, có trụ sở tại Hàng Châu, Chiết Giang, do tập đoàn Alibaba vận hành.

Đồ trong tủ quần áo cô đa số đều mua ở nhà Hà Kỳ Đậu, chất lượng quần áo nhà cô ấy thật sự không tồi, kiểu dáng cũng rất đẹp.

Cô vẫn luôn thích Hà Kỳ Đậu, tương đối thích cá tính của cô ấy, cô ấy thường xuyên up vài video ngắn lên Weibo, không hề chạy quảng cáo, trong những võng hồng mà cô biết, người không nhận quảng cáo chỉ có Hà Kỳ Đậu, rõ ràng có thể dựa vào mặt để kiếm ăn, nhưng người ta lại cố tình muốn dựa vào năng lực.

Cô bấm vào, là một thư mời.

Cô ấy muốn cô chụp trang phục mới ra mắt kỳ này.

Lâm Giang Nam có hơi kinh ngạc.

Tuy rằng các cô ngẫu nhiên sẽ trao đổi chút trên Weibo, nhưng cũng không có quan hệ gì lắm.

“Đang xem gì đấy?” Hạ An Nịnh rửa bát xong, đi ra liền thấy Lâm Giang Nam đang ngây ngốc nhìn điện thoại.

Lâm Giang Nam đưa điện thoại cho cô ấy.

“Hà Kỳ Đậu muốn mời mình chụp hình trang phục mới ra mắt kỳ này.”

Hạ An Nịnh nhìn thoáng qua.

“Hà Kỳ Đậu?”

“Ừ.”

“Lâm Giang Nam, gần đây giá trị con người cậu tăng lên khá nhiều đấy.”

Lâm Giang Nam bất mãn nhìn cô ấy: “Mình lúc nào mà chẳng vậy?”

“Ha ha, được, mình nhớ cậu là fan trung thành của quần áo nhà cô ấy, tủ đồ đa số đều là đồ nhà đó, sao còn phải do dự?”

“Không phải bây giờ mình đang đi làm à? Lỡ trùng thời gian thì làm sao?”

“Vậy cứ hỏi cô ấy thời gian cụ thể đi, cậu có ngốc không đấy, nếu mà thật sự trùng thời gian, đương nhiên phải xem trọng công việc hiện tại hơn.”

Lâm Giang Nam: “…”

Cô lấy lại điện thoại từ tay Hạ An Nịnh, sau đó nhắn tin trả lời.

Hà Kỳ Đậu cũng nhanh chóng nhắn lại, hẹn cuối tuần, chỉ cần hai ngày là đủ.

“Hẹn được chưa?”

“Được rồi, là hai ngày cuối tuần.”

“Ừ.”

...

Buổi tối, Khương Trừng đang chuẩn bị ngủ thì đột nhiên nhận được WeChat của Tần Hiểu Thiên.

Anh ấy gửi một tấm hình, nhưng đã làm mờ.

Tuy đã làm mờ nhưng anh vẫn có thể nhận ra, đây là lúc anh và Lâm Giang Nam đứng cạnh nhau hồi chiều.

Khương Trừng: Bản gốc đâu?

Một lát sau Tần Hiểu Thiên mới trả lời.

Tần Hiểu Thiên: Cậu muốn bản gốc à? Cười xấu xa /

Khương Trừng: Không muốn thì hỏi làm gì?

Tần Hiểu Thiên: Cái này à ~

Khương Trừng: Xem thường / Nói đi, có yêu cầu gì.

Tần Hiểu Thiên: Quả nhiên vẫn là cậu hiểu anh, cuối tuần có một show thực tế, muốn cậu lộ mặt làm khách mời… Cậu tham gia, anh sẽ hai tay dâng bản gốc cho cậu.

Khương Trừng nhìn nửa câu trước, là cự tuyệt, nhưng nhìn đến nửa câu sau, anh yên lặng xóa bỏ câu từ chối

Khương Trừng: Được.

...

“Thế nào, Khương Trừng đồng ý không?” Hình Mạn hỏi.

Tần Hiểu Thiên quơ quơ cái điện thoại trong tay.

“Có bức ảnh này trong tay, anh còn sợ Khương Trừng không đồng ý sao?”

Hình Mạn cười cười: “Có bức ảnh này liền có biện pháp trừng trị Khương Trừng.”

“Cũng không hẳn, cậu ta áp chế anh nhiều năm như vậy, bây giờ anh phải từ từ tính kế.”

“Được, được, nếu mọi chuyện đã giải quyết được rồi, chúng ta cùng nhau tính chuyện của cậu đi?” Hắc Hầu cười nói, quơ quơ ly rượu trong tay.

Tần Hiểu Thiên cười, sau đó nâng ly.

Khương Trừng nhìn bức ảnh đã bị làm mờ kia, sau đó yên lặng ấn lưu lại.

Anh rời khỏi WeChat, bấm vào Weibo.

Sau khi lướt Weibo Lâm Giang Nam, anh thấy có bài đăng mới.

Là một video...

Về lẩu…

Khương Trừng lặng lẽ nhìn, cứ ngồi nhìn như vậy, anh biết nồi lẩu này rốt cuộc là ngon đến mức nào

Anh nhìn gương mặt cô trên màn hình, khóe môi không khỏi hơi nhếch lên.

Lâm Giang Nam.

Lâm Giang Nam.

Không biết vì sao, từ khi gặp lại cô lần nữa, dường như anh cười ngày càng nhiều.

Coca ghé vào bên mép giường anh, nó ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh, không hiểu vì sao chủ nhân mình lại đột nhiên cười vui vẻ như vậy.

Nó vươn móng vuốt, sau đó vỗ vỗ chăn Khương Trừng.

Khương Trừng buông điện thoại, xoa xoa đầu nó.

Coca liền bắt đầu quậy, bởi vì gần đây Khương Trừng quá bận rộn, căn bản không có thời gian chơi với nó, mỗi ngày nó đều ngây ngốc trong nhà một mình.

Tâm tình Khương Trừng rất tốt, đương nhiên sẽ cùng nó chơi đùa một lúc.

...

Ngày mai Lâm Giang Nam có buổi chụp hình cả ngày ở studio, ban ngày không có thời gian rảnh, cho nên Lâm Giang Nam hẹn Hà Kỳ Đậu bảy giờ gặp mặt, thuận tiện bàn chút về hợp đồng chụp hình.

Một lát sau, cô phát hiện fan trên Weibo của mình tăng, cô bấm vào, là Hà Kỳ Đậu, đương nhiên cô cũng bấm follow lại.

Vì thế hai người liền follow nhau.

Hai người vừa follow nhau không bao lâu, fan hai nhà đã lập tức phát hiện, nữ thần nhà mình follow thêm người khác, thế là đều bấm vào xem đối phương là ai, cầu cấu kết, muốn ôm đùi.

Lâm Giang Nam thấy lượng fan đột nhiên tăng lên, ban đầu còn hơi ngây ngốc, đây là sắp nổ tung sao?

Một thời gian ngắn mà lại tăng nhiều như vậy, nhưng khi nhận được tin nhắn từ Hà Kỳ Đậu, hơn nữa thấy được lượng fan của cô ấy, cô liền hiểu rõ.

Buổi tối tắm rửa xong, sau khi đắp mặt nạ ban đêm, cô liền ngủ.

Bây giờ cô muốn ngủ sớm một chút, bảo dưỡng làn da.

Một đêm mộng đẹp.

Bởi vì tiếp nhận vị trí của anh Vương nên sáng sớm hôm sau cô đã chạy đến studio.

Khi cô dậy, phòng Hạ An Nịnh vẫn đóng, cô ấy còn chưa rời giường.

Vì thế cô làm bữa sáng, để lại một phần vào lò vi sóng, mình thì ăn trước, trang điểm xong liền đến studio.

______

[2] Giày Martin



Video hướng dẫn làm lẩu

https://www.youtube.com/watch?v=zXAqw0Vzr4w

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện