Búp Bê Cầu Nắng
Chương 77: Ngoại truyện 3 ? Anh yêu em đi, được không?
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Hôm nay trước khi tan tầm, Hình Mạn nhận được điện của Hà Huống hẹn cô tối nay tụ họp, cô không chút suy nghĩ đã đồng ý. Cô và mấy người Hà Huống đã quen nhau nhiều năm, mọi người đã sớm quen thuộc nhau lắm rồi. Vì thế lúc tan làm, cô đi đến KTV đã hẹn trước.
Vừa đẩy cửa phòng bao, điều đầu tiên cô nhìn thấy là Tần Hiểu Thiên ngồi trong góc sô pha, ngón tay anh kẹp một điếu thuốc, rít thuốc nhả khói, cô không khỏi nhíu mày. Cô đi vào, chuẩn bị trực tiếp qua chỗ Tần Hiểu Thiên thì đột nhiên bị ngăn lại.
"Em gái, có muốn chơi một lát với anh đây không?"
Hình Mạn liếc anh ta, sau đó nện túi xách trong tay lên người đó: "Lăn cho đại gia."
Vương Tiểu Xuyên tiếp được túi cô, vui đùa nói: "Đùa thôi mà, tính tình đàn em vẫn nóng nảy như vậy. Tính tình xấu thế này, thảo nào, thảo nào..."
"Thảo nào gì?"
"Thảo nào em không gả được."
"Cút." Hình Mạn mắng, giơ chân làm bộ chuẩn bị đá anh ấy. Vương Tiểu Xuyên cũng là người linh hoạt, ôm túi cô cười hì hì tránh ra.
Hình Mạn đến bên cạnh Tần Hiểu Thiên, tùy ý ném túi xách lên sô pha, sau đó ngồi xuống.
"Lục Việt đâu, vẫn chưa đến à?" Cô hỏi.
Tần Hiểu Thiên nhìn cô, gảy thuốc lá trong tay, nói: "Ừ, không biết tên này làm sao, hẹn chúng ta mà lại đến trễ."
Nói xong, hai người đều quay đầu nhìn Hà Huống đang cắn hạt dưa.
"Đừng nhìn mình, mình cũng không biết nha." Hà Huống vừa nói xong, cửa phòng bao lần nữa bị đẩy ra.
Hình Mạn thấy Lục Việt bước vào: "Lục Việt, anh đúng là không nghĩa khí, hẹn mọi người mà lại..."
"Hình Mạn học muội, đã lâu không thấy."
Bao nhiêu lời định nói của Hình Mạn đều nghẹn lại trong cổ họng, bởi vì cô nhìn thấy một cô gái sau lưng Lục Việt. Hình Mạn chưa từng nghĩ tới, cách nhiều năm như vậy, cô và Đường Tâm lại dùng phương thức này để gặp lại.
Vừa nghe đến giọng của một cô gái khác, Vương Tiểu Xuyên, Hà Huống đều không khỏi nhìn sang. Bọn họ nhìn cô gái đứng bên cạnh Lục Việt, cô gái này không phải Đường Tâm thì là ai?
Hình Mạn nhìn Đường Tâm, rõ ràng đã là phụ nữ hơn ba mươi tuổi, vì sao thoạt nhìn vẫn không khác gì hồi học đại học. Mái tóc dài đen nhánh của cô ta thả tự do phía sau, cô ta mang áo khoác màu trắng khiến cho làn da càng thêm trắng mịn màng lạ thường, khóe môi lại mang theo nụ cười dịu dàng.
Hình Mạn không nói gì, cô chỉ nghe được Vương Tiểu Xuyên ở phía sau mình nhỏ giọng hỏi Lục Việt: "Mẹ nó, cậu mang cô ta đến đây làm gì?"
"Cậu nghĩ mình muốn à, là nửa đường gặp được. Người ta nói đã lâu không gặp mọi người, muốn gặp một lần, nếu là cậu, cậu có cự tuyệt được không?" Lục Việt nhỏ giọng đáp lại anh ấy.
"Ừ, đã lâu không gặp." Hình Mạn trưng ra một nụ cười, nhàn nhạt nói. Lúc này Hình Mạn không biết mình phải sử dụng bao nhiêu khí lực để khắc chế bản thân không quay sang nhìn vẻ mặt của Tần Hiểu Thiên.
"Hiểu Thiên, đã lâu không gặp." Đường Tâm chuyển tầm mắt sang Tần Hiểu Thiên.
Tần Hiểu Thiên nhàn nhạt nhìn cô ta, không có biểu tình gì lớn.
"Ừ." Anh lạnh lùng đáp lại.
Không khí trong phòng bao lập tức trở nên gượng gạo. Vương Tiểu Xuyên nhìn mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau.
"Hi, hôm nay là ngày mấy nhỉ, chúng ta lại lần nữa tụ họp bên nhau, vậy nói lên chúng ta vẫn có duyên phận. Như vậy đi, mọi người làm một ly."
Nói xong, Vương Tiểu Xuyên rót năm ly rượu. Năm ly rượu chạm vào nhau giữa không trung, chất lỏng màu đỏ kịch liệt lay động, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Không khí trong phòng có gì đó rất khó nói, lúc mọi người ngồi bên nhau chơi trò chơi, Hình Mạn ngồi cạnh Tần Hiểu Thiên, Đường Tâm lại ngồi đối diện anh. Ánh mắt Đường Tâm không chút e dè nhìn Tần Hiểu Thiên. Tần Hiểu Thiên lại làm như không thấy cô ta, vẫn uống rượu với mọi người như bình thường, thi thoảng lại cùng Hình Mạn nói mấy câu.
Bọn họ chơi nói thật hay mạo hiểm, xoay chai rượu, mũi chai hướng đến ai, người đó phải nói thật, không nói thì sẽ bị phạt.
Mấy vòng trôi qua, cơ bản thì tất cả mọi người đều phải uống một ít rượu.
Men say cũng dần dần tăng lên.
Lần này là Đường Tâm xoay chai.
Cô ta hơi dùng sức, cái chai liền xoay tròn, từ nhanh đến chậm, càng ngày càng chậm, cuối cùng dần dần ngừng lại, mũi chai vừa vặn chĩa về phía Tần Hiểu Thiên.
Đường Tâm cười với anh: "Hiểu Thiên, em hỏi anh một câu, anh... còn yêu em không?"
Không khí lập tức đóng băng, dường như tất cả mọi người đều ngừng thở, bọn họ thật sự không ngờ Đường Tâm sẽ hỏi như vậy.
Bàn tay Hình Mạn đặt ở đầu gối cũng nắm chặt, cô không khỏi nghiêng đầu nhìn Tần Hiểu Thiên bên cạnh. Tần Hiểu Thiên không nói gì, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ, chỉ bình thản.
Anh lấy ly rượu trước mặt, rót rượu rồi uống xong ba ly của mình.
"Được rồi được rồi, chúng ta tiếp tục đi." Vương Tiểu Xuyên hoà giải.
Loại trò chơi này không muốn trả lời thì chỉ có thể dùng rượu để thay thế, nhưng Đường Tâm lại đột nhiên đè cái chai lại, cô ta nhìn Tần Hiểu Thiên.
"Anh nói đi, anh còn yêu em không?" Cô ta tiếp tục hỏi.
Tất cả mọi người đều không ngờ Đường Tâm sẽ đột nhiên như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì mới tốt.
"Tần Hiểu Thiên, anh nói đi, anh còn yêu em không, anh nói đi!" Có lẽ Đường Tâm đã thật sự say rồi.
Tần Hiểu Thiên nhìn cô ta: "Cô say rồi."
"Không, em không say." Đường Tâm đột nhiên đứng lên, cô ta đi đến trước mặt Tần Hiểu Thiên, cầm lấy tay anh.
"Anh nói với em đi, được không, anh còn yêu em không?" Đường Tâm không thuận theo, không buông tha mà tiếp tục hỏi, nước mắt cũng theo khóe mắt chảy xuống.
"Vì sao em gọi cho anh, anh không nghe. Em nhắn tin cho anh, anh không trả lời. Ngay cả em muốn gặp anh, anh cũng không muốn thấy em. Hiểu Thiên, có phải anh còn ở hận em không?" Đường Tâm nhào vào lòng Tần Hiểu Thiên, vươn tay ôm chặt eo anh.
Tần Hiểu Thiên liếc mắt nhìn Hình Mạn bên cạnh theo bản năng, nhưng Hình Mạn lại chỉ sững người nhìn chằm chằm ly rượu trong tay, từ đầu đến cuối không hề nhìn anh một cái.
Tần Hiểu Thiên muốn đẩy Đường Tâm ra, nhưng cô ta lại ôm rất chặt, anh chỉ có thể lôi cô ta ra ngoài, Đường Tâm cũng không còn cách nào.
"Cô uống say rồi, đi, tôi đưa cô về." Tần Hiểu Thiên nói.
Lục Việt nhanh tay lấy túi xách của cô ta trên sô pha cho Tần Hiểu Thiên. Một tay Tần Hiểu Thiên cầm túi xách của cô ta, một tay đỡ Đường Tâm, sau đó đi ra ngoài.
Sau khi Tần Hiểu Thiên đỡ Đường Tâm ra ngoài, Hình Mạn chỉ im lặng ngồi rót rượu cho mình. Cô vươn tay lấy chai rượu bên cạnh, rót một ly thật đầy rồi ngửa đầu uống cạn.
Khi cô chuẩn bị cầm lấy chai rượu lần nữa, Vương Tiểu Xuyên lại giữ chặt tay cô: "Đừng uống nữa, em sẽ say đấy."
Hình Mạn cười lắc đầu: "Không, có phải em không biết đâu, tửu lượng của em tốt như vậy, sao lại dễ say thế được?" Nói xong, cô đẩy tay Vương Tiểu Xuyên ra, cầm chai rượu lên, trực tiếp uống ừng ực.
Vương Tiểu Xuyên muốn ngăn cũng không ngăn được. Lục Việt và Hà Huống cũng chạy đến hỗ trợ ngăn cô lại.
"Hình Mạn, anh biết trong lòng em khó chịu, nhưng em đừng tra tấn chính mình như vậy được không?"
"Em? Khó chịu?" Hình Mạn vươn ngón tay chỉ chính mình.
"Anh đùa gì đấy, sao em có thể khó chịu được, vì sao em phải khó chịu?" Hình Mạn đột nhiên nở nụ cười.
Ba người kia liếc mắc nhìn nhau.
"Được rồi, đừng uống nữa, nếu không ngày mai người đau đầu là em đấy." Vương Tiểu Xuyên nói.
Hình Mạn lắc đầu: "Mặc kệ, em muốn uống."
Cô vươn tay lấy chai rượu bên cạnh, nhắm mắt dốc vào miệng mình.
Đám Vương Tiểu Xuyên lại can ngăn, lúc này Hình Mạn trở nên bực bội.
"Choang!".
Chai rượu vỡ nát trên mặt đất.
"Em muốn uống chút rượu thôi, có sao không? Chẳng lẽ uống rượu cũng không được uống à, vì sao cứ muốn cản em? Em chỉ muốn uống rượu mà thôi!" Hình Mạn nhìn chai rượu trên mặt đất, cô ngồi xổm xuống, nước mắt theo hốc mắt chảy ra.
Hình Mạn đột nhiên bật khóc lập tức khiến cho ba người kia luống cuống tay chân, bọn họ quen Hình Mạn nhiều năm như vậy, chưa từng thấy cô khóc khi nào. Đôi khi bọn họ còn cảm thấy Hình Mạn quá kiên cường, còn kiên cường hơn cả bọn họ, kiên cường đến mức bọn họ cũng quên Hình Mạn chỉ là một cô gái nhỏ hơn bọn họ ba bốn tuổi.
"Hình Mạn, em đừng khóc được không?" Vương Tiểu Xuyên luống cuống nói, so với thế này, anh càng hy vọng Hình Mạn có thể như vừa rồi, tâm tình không tốt thì trực tiếp đá anh vài cái cũng tốt hơn giờ nhiều.
"Em chỉ muốn uống rượu thôi, em không đau lòng chút nào, vì sao em phải đau lòng, em khát, em muốn uống rượu mà thôi."
Hình Mạn đứng dậy, cô ngồi lên sô pha, lấy một chai rượu khác.
Ba người Vương Tiểu Xuyên nhìn nhau, cũng không dám ngăn cô lại nữa, chỉ có thể tùy ý để cô uống một ly rồi lại một ly.
Hình Mạn cảm thấy mình che dấu tình cảm với Tần Hiểu Thiên rất tốt, nhưng bọn họ đều không ngốc, cô cho rằng bọn họ không biết, thật ra bọn họ đã sớm hiểu ra.
Hình Mạn cũng không biết mình uống bao nhiêu rượu, cho đến khi cô uống đến bất động, không uống nổi nữa, mềm oặt ghé vào bàn mới thôi.
"Quên đi, để mình đưa em ấy về." Vương Tiểu Xuyên nói xong liền vươn tay đỡ cô dậy.
Cửa phòng bao đột nhiên bị mở ra. Tần Hiểu Thiên bước vào, thấy Hình Mạn đang mềm oặt tựa vào Vương Tiểu Xuyên, gương mặt trắng trẻo đã ửng đỏ, trên má còn vương nước mắt chưa khô, con ngươi anh bỗng nhiên trầm xuống.
"Sao cậu về nhanh thế?" Vương Tiểu Xuyên kinh ngạc hỏi.
"Mình đưa cô ấy lên xe xong liền đến đây." Tần Hiểu Thiên vừa nói vừa đi đến trước mặt anh ấy.
"Đưa mình đi, mình đưa cô ấy về nhà." Tần Hiểu Thiên tiếp nhận Hình Mạn từ Vương Tiểu Xuyên.
Hình Mạn được Tần Hiểu Thiên ôm, ngửi thấy mùi hương quen thuộc liền không tự chủ được mà dán chặt vào người anh, vươn tay ôm chặt anh không chịu buông tay.
Tần Hiểu Thiên nhìn Hình Mạn: "Mình mang cô ấy đi trước." Nói xong, anh liền chuẩn bị mang theo cô rời đi.
"Hiểu Thiên, Hình Mạn thích cậu, cậu biết không?" Vương Tiểu Xuyên đột nhiên nói.
Tần Hiểu Thiên nhìn Vương Tiểu Xuyên: "Ừ, biết."
"Vậy cậu..."
"Muốn gì, không muốn gì, mình tự ước lượng rất rõ ràng." Tần Hiểu Thiên nói.
Sau lần nói chuyện với Khương Trừng, nghe thấy Khương Trừng nói một ngày nào đó Hình Mạn sẽ kết hôn, sẽ trở thành vợ người khác, giây phút kia không biết vì sao tim anh lại rất đau đớn, rồi lại tức giận.
Ngày đó anh đã suy nghĩ rất lâu, anh không cho phép, không cho phép Hình Mạn gả cho người khác, dường như anh đã đột nhiên thông suốt.
Cô gái ở bên cạnh anh mười năm, cùng anh đi qua những năm tháng ngây ngô đến khi thành thục ổn trọng, cô im hơi lặng tiếng cắm rễ trong lòng anh, khiến anh luyến tiếc không buông ra được.
Trên đường về, Hình Mạn có tỉnh lại một lát.
"Em không muốn về, không muốn về."
Hình Mạn giãy giụa nói với Tần Hiểu Thiên.
"Không về thì em muốn đi đâu?" Anh nhìn Hình Mạn đang say xỉn, buồn cười hỏi.
Khi say, cô rút đi lớp vỏ lạnh lùng phòng bị ban ngày, cứ như vậy không chút đề phòng nằm trong ngực anh, hai má hồng hồng, đôi môi nho nhỏ, giống như ngày đầu anh quen cô khi còn học đại học.
"Em mặc kệ... Dù sao em cũng không muốn về nhà..." Hình Mạn nhỏ giọng nỉ non.
Tần Hiểu Thiên đưa Hình Mạn đến trước cửa tiểu khu nhà cô. Hình Mạn ngồi dưới đất, sống chết không chịu đi, bao nhiêu nước mắt nước mũi cọ hết lên người anh, lúc anh bắt được túi cô, cô đã cầm chìa khóa trong tay, thuận tay ném về phía mấy bồn hoa nhỏ xung quanh tiểu khu.
Tần Hiểu Thiên bất đắc dĩ, anh muốn đi tìm chìa khóa giúp cô nhưng giờ cô lại say đến tâm trí không rõ ràng, anh không thể để cô ngồi một mình ở đây, hơn nữa trời tối, không chắc anh sẽ tìm ra, cho nên anh đành phải đem cô về nhà mình.
...
Tần Hiểu Thiên bế cô lên, ôm vào phòng ngủ, anh đặt cô lên giường, Hình Mạn an phận nằm không đến vài phút đã đột nhiên bật dậy, che miệng chạy về phía phòng vệ sinh.
Cô ghé vào bồn cầu, nôn đến trời đất đen kịt, cảm giác dịch chua của dạ dày cũng bị cô nôn ra. Tần Hiểu Thiên theo cô vào, nhẹ nhàng giúp cô vỗ lưng.
"Có đỡ hơn không?" Anh quan tâm hỏi.
"Em muốn tắm, em khó chịu." Hình Mạn mở to đôi mắt vì men say mà mơ màng nhìn anh.
"Được rồi."
Tần Hiểu Thiên ra ngoài giúp cô lấy áo ngủ, nhà anh không có áo ngủ của con gái nên đành đưa áo ngủ của mình cho cô. Nhưng đã một lúc lâu mà Hình Mạn vẫn chưa ra, mười phút, hai mươi phút, nửa tiếng cứ như vậy trôi qua, Tần Hiểu Thiên đứng dậy khỏi giường, anh đi đến phòng vệ sinh, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Hình Mạn?" Anh kêu tên cô nhưng bên trong vẫn không một tiếng động như cũ.
"Hình Mạn, em tắm xong chưa? Tắm xong thì mau ra đi, tắm lâu cũng không tốt." Tần Hiểu Thiên nói, nhưng phòng vệ sinh vẫn rất im ắng, không có một chút tiếng động.
Tần Hiểu Thiên bắt đầu hoảng loạn. Anh gõ mạnh vài cái lên cửa nhưng vẫn không một tiếng động như cũ.
"Hình Mạn? Hình Mạn?"
Cuối cùng, Tần Hiểu Thiên trực tiếp một cước đá văng cửa phòng.
Tần Hiểu Thiên đi vào, chỉ là trong nháy mắt lập tức cứng người, không thể nhúc nhích. Hình Mạn mặc áo ngủ ngồi bên bồn tắm, nút áo chưa cài hết, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp và hơn nửa đôi gò đào trắng trẻo.
Tần Hiểu Thiên hắng giọng: "Anh không thấy em trả lời... nên... nên anh liền... ừm... em tắm xong rồi thì ra đi..." Anh lắp bắp nói.
Chỉ là anh vừa xoay người, Hình Mạn đột nhiên đứng lên, ôm lấy anh từ phía sau.
Lưng Tần Hiểu Thiên lập tức cứng đờ, ở nhà nên anh chỉ mặc một chiếc áo sơmi mỏng, Hình Mạn phía sau cũng chỉ mặc áo ngủ của anh, bên trong không hề mặc gì, thậm chí anh còn có thể cảm giác được ngực cô mềm mại dán chặt vào anh.
"Tần Hiểu Thiên, anh yêu em đi, được không?"
"Anh quên Đường Tâm đi được không, anh có biết không, em yêu anh. Mẹ nó, em yêu anh từ mười tám tuổi đến hai mươi tám tuổi, anh yêu em đi được không?"
Anh cảm giác nước mắt nóng ấm của cô thấm ướt lưng anh.
Hình Mạn vòng ra trước mặt anh, cô vùi mình vào lòng anh.
"Muốn em, được không?" Cô nhẹ nhàng nói bên tai anh. Sau đó chậm rãi dời từ tai sang đầu, cô nhìn Tần Hiểu Thiên, bờ môi từ từ đến gần môi anh.
"Muốn em, muốn em, được không?"
Đôi môi Hình Mạn mềm mại cọ xát với môi anh, mỗi một nơi cô chạm qua trên người anh đều nóng rực.
Beta: Quanh
Hôm nay trước khi tan tầm, Hình Mạn nhận được điện của Hà Huống hẹn cô tối nay tụ họp, cô không chút suy nghĩ đã đồng ý. Cô và mấy người Hà Huống đã quen nhau nhiều năm, mọi người đã sớm quen thuộc nhau lắm rồi. Vì thế lúc tan làm, cô đi đến KTV đã hẹn trước.
Vừa đẩy cửa phòng bao, điều đầu tiên cô nhìn thấy là Tần Hiểu Thiên ngồi trong góc sô pha, ngón tay anh kẹp một điếu thuốc, rít thuốc nhả khói, cô không khỏi nhíu mày. Cô đi vào, chuẩn bị trực tiếp qua chỗ Tần Hiểu Thiên thì đột nhiên bị ngăn lại.
"Em gái, có muốn chơi một lát với anh đây không?"
Hình Mạn liếc anh ta, sau đó nện túi xách trong tay lên người đó: "Lăn cho đại gia."
Vương Tiểu Xuyên tiếp được túi cô, vui đùa nói: "Đùa thôi mà, tính tình đàn em vẫn nóng nảy như vậy. Tính tình xấu thế này, thảo nào, thảo nào..."
"Thảo nào gì?"
"Thảo nào em không gả được."
"Cút." Hình Mạn mắng, giơ chân làm bộ chuẩn bị đá anh ấy. Vương Tiểu Xuyên cũng là người linh hoạt, ôm túi cô cười hì hì tránh ra.
Hình Mạn đến bên cạnh Tần Hiểu Thiên, tùy ý ném túi xách lên sô pha, sau đó ngồi xuống.
"Lục Việt đâu, vẫn chưa đến à?" Cô hỏi.
Tần Hiểu Thiên nhìn cô, gảy thuốc lá trong tay, nói: "Ừ, không biết tên này làm sao, hẹn chúng ta mà lại đến trễ."
Nói xong, hai người đều quay đầu nhìn Hà Huống đang cắn hạt dưa.
"Đừng nhìn mình, mình cũng không biết nha." Hà Huống vừa nói xong, cửa phòng bao lần nữa bị đẩy ra.
Hình Mạn thấy Lục Việt bước vào: "Lục Việt, anh đúng là không nghĩa khí, hẹn mọi người mà lại..."
"Hình Mạn học muội, đã lâu không thấy."
Bao nhiêu lời định nói của Hình Mạn đều nghẹn lại trong cổ họng, bởi vì cô nhìn thấy một cô gái sau lưng Lục Việt. Hình Mạn chưa từng nghĩ tới, cách nhiều năm như vậy, cô và Đường Tâm lại dùng phương thức này để gặp lại.
Vừa nghe đến giọng của một cô gái khác, Vương Tiểu Xuyên, Hà Huống đều không khỏi nhìn sang. Bọn họ nhìn cô gái đứng bên cạnh Lục Việt, cô gái này không phải Đường Tâm thì là ai?
Hình Mạn nhìn Đường Tâm, rõ ràng đã là phụ nữ hơn ba mươi tuổi, vì sao thoạt nhìn vẫn không khác gì hồi học đại học. Mái tóc dài đen nhánh của cô ta thả tự do phía sau, cô ta mang áo khoác màu trắng khiến cho làn da càng thêm trắng mịn màng lạ thường, khóe môi lại mang theo nụ cười dịu dàng.
Hình Mạn không nói gì, cô chỉ nghe được Vương Tiểu Xuyên ở phía sau mình nhỏ giọng hỏi Lục Việt: "Mẹ nó, cậu mang cô ta đến đây làm gì?"
"Cậu nghĩ mình muốn à, là nửa đường gặp được. Người ta nói đã lâu không gặp mọi người, muốn gặp một lần, nếu là cậu, cậu có cự tuyệt được không?" Lục Việt nhỏ giọng đáp lại anh ấy.
"Ừ, đã lâu không gặp." Hình Mạn trưng ra một nụ cười, nhàn nhạt nói. Lúc này Hình Mạn không biết mình phải sử dụng bao nhiêu khí lực để khắc chế bản thân không quay sang nhìn vẻ mặt của Tần Hiểu Thiên.
"Hiểu Thiên, đã lâu không gặp." Đường Tâm chuyển tầm mắt sang Tần Hiểu Thiên.
Tần Hiểu Thiên nhàn nhạt nhìn cô ta, không có biểu tình gì lớn.
"Ừ." Anh lạnh lùng đáp lại.
Không khí trong phòng bao lập tức trở nên gượng gạo. Vương Tiểu Xuyên nhìn mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau.
"Hi, hôm nay là ngày mấy nhỉ, chúng ta lại lần nữa tụ họp bên nhau, vậy nói lên chúng ta vẫn có duyên phận. Như vậy đi, mọi người làm một ly."
Nói xong, Vương Tiểu Xuyên rót năm ly rượu. Năm ly rượu chạm vào nhau giữa không trung, chất lỏng màu đỏ kịch liệt lay động, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Không khí trong phòng có gì đó rất khó nói, lúc mọi người ngồi bên nhau chơi trò chơi, Hình Mạn ngồi cạnh Tần Hiểu Thiên, Đường Tâm lại ngồi đối diện anh. Ánh mắt Đường Tâm không chút e dè nhìn Tần Hiểu Thiên. Tần Hiểu Thiên lại làm như không thấy cô ta, vẫn uống rượu với mọi người như bình thường, thi thoảng lại cùng Hình Mạn nói mấy câu.
Bọn họ chơi nói thật hay mạo hiểm, xoay chai rượu, mũi chai hướng đến ai, người đó phải nói thật, không nói thì sẽ bị phạt.
Mấy vòng trôi qua, cơ bản thì tất cả mọi người đều phải uống một ít rượu.
Men say cũng dần dần tăng lên.
Lần này là Đường Tâm xoay chai.
Cô ta hơi dùng sức, cái chai liền xoay tròn, từ nhanh đến chậm, càng ngày càng chậm, cuối cùng dần dần ngừng lại, mũi chai vừa vặn chĩa về phía Tần Hiểu Thiên.
Đường Tâm cười với anh: "Hiểu Thiên, em hỏi anh một câu, anh... còn yêu em không?"
Không khí lập tức đóng băng, dường như tất cả mọi người đều ngừng thở, bọn họ thật sự không ngờ Đường Tâm sẽ hỏi như vậy.
Bàn tay Hình Mạn đặt ở đầu gối cũng nắm chặt, cô không khỏi nghiêng đầu nhìn Tần Hiểu Thiên bên cạnh. Tần Hiểu Thiên không nói gì, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ, chỉ bình thản.
Anh lấy ly rượu trước mặt, rót rượu rồi uống xong ba ly của mình.
"Được rồi được rồi, chúng ta tiếp tục đi." Vương Tiểu Xuyên hoà giải.
Loại trò chơi này không muốn trả lời thì chỉ có thể dùng rượu để thay thế, nhưng Đường Tâm lại đột nhiên đè cái chai lại, cô ta nhìn Tần Hiểu Thiên.
"Anh nói đi, anh còn yêu em không?" Cô ta tiếp tục hỏi.
Tất cả mọi người đều không ngờ Đường Tâm sẽ đột nhiên như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì mới tốt.
"Tần Hiểu Thiên, anh nói đi, anh còn yêu em không, anh nói đi!" Có lẽ Đường Tâm đã thật sự say rồi.
Tần Hiểu Thiên nhìn cô ta: "Cô say rồi."
"Không, em không say." Đường Tâm đột nhiên đứng lên, cô ta đi đến trước mặt Tần Hiểu Thiên, cầm lấy tay anh.
"Anh nói với em đi, được không, anh còn yêu em không?" Đường Tâm không thuận theo, không buông tha mà tiếp tục hỏi, nước mắt cũng theo khóe mắt chảy xuống.
"Vì sao em gọi cho anh, anh không nghe. Em nhắn tin cho anh, anh không trả lời. Ngay cả em muốn gặp anh, anh cũng không muốn thấy em. Hiểu Thiên, có phải anh còn ở hận em không?" Đường Tâm nhào vào lòng Tần Hiểu Thiên, vươn tay ôm chặt eo anh.
Tần Hiểu Thiên liếc mắt nhìn Hình Mạn bên cạnh theo bản năng, nhưng Hình Mạn lại chỉ sững người nhìn chằm chằm ly rượu trong tay, từ đầu đến cuối không hề nhìn anh một cái.
Tần Hiểu Thiên muốn đẩy Đường Tâm ra, nhưng cô ta lại ôm rất chặt, anh chỉ có thể lôi cô ta ra ngoài, Đường Tâm cũng không còn cách nào.
"Cô uống say rồi, đi, tôi đưa cô về." Tần Hiểu Thiên nói.
Lục Việt nhanh tay lấy túi xách của cô ta trên sô pha cho Tần Hiểu Thiên. Một tay Tần Hiểu Thiên cầm túi xách của cô ta, một tay đỡ Đường Tâm, sau đó đi ra ngoài.
Sau khi Tần Hiểu Thiên đỡ Đường Tâm ra ngoài, Hình Mạn chỉ im lặng ngồi rót rượu cho mình. Cô vươn tay lấy chai rượu bên cạnh, rót một ly thật đầy rồi ngửa đầu uống cạn.
Khi cô chuẩn bị cầm lấy chai rượu lần nữa, Vương Tiểu Xuyên lại giữ chặt tay cô: "Đừng uống nữa, em sẽ say đấy."
Hình Mạn cười lắc đầu: "Không, có phải em không biết đâu, tửu lượng của em tốt như vậy, sao lại dễ say thế được?" Nói xong, cô đẩy tay Vương Tiểu Xuyên ra, cầm chai rượu lên, trực tiếp uống ừng ực.
Vương Tiểu Xuyên muốn ngăn cũng không ngăn được. Lục Việt và Hà Huống cũng chạy đến hỗ trợ ngăn cô lại.
"Hình Mạn, anh biết trong lòng em khó chịu, nhưng em đừng tra tấn chính mình như vậy được không?"
"Em? Khó chịu?" Hình Mạn vươn ngón tay chỉ chính mình.
"Anh đùa gì đấy, sao em có thể khó chịu được, vì sao em phải khó chịu?" Hình Mạn đột nhiên nở nụ cười.
Ba người kia liếc mắc nhìn nhau.
"Được rồi, đừng uống nữa, nếu không ngày mai người đau đầu là em đấy." Vương Tiểu Xuyên nói.
Hình Mạn lắc đầu: "Mặc kệ, em muốn uống."
Cô vươn tay lấy chai rượu bên cạnh, nhắm mắt dốc vào miệng mình.
Đám Vương Tiểu Xuyên lại can ngăn, lúc này Hình Mạn trở nên bực bội.
"Choang!".
Chai rượu vỡ nát trên mặt đất.
"Em muốn uống chút rượu thôi, có sao không? Chẳng lẽ uống rượu cũng không được uống à, vì sao cứ muốn cản em? Em chỉ muốn uống rượu mà thôi!" Hình Mạn nhìn chai rượu trên mặt đất, cô ngồi xổm xuống, nước mắt theo hốc mắt chảy ra.
Hình Mạn đột nhiên bật khóc lập tức khiến cho ba người kia luống cuống tay chân, bọn họ quen Hình Mạn nhiều năm như vậy, chưa từng thấy cô khóc khi nào. Đôi khi bọn họ còn cảm thấy Hình Mạn quá kiên cường, còn kiên cường hơn cả bọn họ, kiên cường đến mức bọn họ cũng quên Hình Mạn chỉ là một cô gái nhỏ hơn bọn họ ba bốn tuổi.
"Hình Mạn, em đừng khóc được không?" Vương Tiểu Xuyên luống cuống nói, so với thế này, anh càng hy vọng Hình Mạn có thể như vừa rồi, tâm tình không tốt thì trực tiếp đá anh vài cái cũng tốt hơn giờ nhiều.
"Em chỉ muốn uống rượu thôi, em không đau lòng chút nào, vì sao em phải đau lòng, em khát, em muốn uống rượu mà thôi."
Hình Mạn đứng dậy, cô ngồi lên sô pha, lấy một chai rượu khác.
Ba người Vương Tiểu Xuyên nhìn nhau, cũng không dám ngăn cô lại nữa, chỉ có thể tùy ý để cô uống một ly rồi lại một ly.
Hình Mạn cảm thấy mình che dấu tình cảm với Tần Hiểu Thiên rất tốt, nhưng bọn họ đều không ngốc, cô cho rằng bọn họ không biết, thật ra bọn họ đã sớm hiểu ra.
Hình Mạn cũng không biết mình uống bao nhiêu rượu, cho đến khi cô uống đến bất động, không uống nổi nữa, mềm oặt ghé vào bàn mới thôi.
"Quên đi, để mình đưa em ấy về." Vương Tiểu Xuyên nói xong liền vươn tay đỡ cô dậy.
Cửa phòng bao đột nhiên bị mở ra. Tần Hiểu Thiên bước vào, thấy Hình Mạn đang mềm oặt tựa vào Vương Tiểu Xuyên, gương mặt trắng trẻo đã ửng đỏ, trên má còn vương nước mắt chưa khô, con ngươi anh bỗng nhiên trầm xuống.
"Sao cậu về nhanh thế?" Vương Tiểu Xuyên kinh ngạc hỏi.
"Mình đưa cô ấy lên xe xong liền đến đây." Tần Hiểu Thiên vừa nói vừa đi đến trước mặt anh ấy.
"Đưa mình đi, mình đưa cô ấy về nhà." Tần Hiểu Thiên tiếp nhận Hình Mạn từ Vương Tiểu Xuyên.
Hình Mạn được Tần Hiểu Thiên ôm, ngửi thấy mùi hương quen thuộc liền không tự chủ được mà dán chặt vào người anh, vươn tay ôm chặt anh không chịu buông tay.
Tần Hiểu Thiên nhìn Hình Mạn: "Mình mang cô ấy đi trước." Nói xong, anh liền chuẩn bị mang theo cô rời đi.
"Hiểu Thiên, Hình Mạn thích cậu, cậu biết không?" Vương Tiểu Xuyên đột nhiên nói.
Tần Hiểu Thiên nhìn Vương Tiểu Xuyên: "Ừ, biết."
"Vậy cậu..."
"Muốn gì, không muốn gì, mình tự ước lượng rất rõ ràng." Tần Hiểu Thiên nói.
Sau lần nói chuyện với Khương Trừng, nghe thấy Khương Trừng nói một ngày nào đó Hình Mạn sẽ kết hôn, sẽ trở thành vợ người khác, giây phút kia không biết vì sao tim anh lại rất đau đớn, rồi lại tức giận.
Ngày đó anh đã suy nghĩ rất lâu, anh không cho phép, không cho phép Hình Mạn gả cho người khác, dường như anh đã đột nhiên thông suốt.
Cô gái ở bên cạnh anh mười năm, cùng anh đi qua những năm tháng ngây ngô đến khi thành thục ổn trọng, cô im hơi lặng tiếng cắm rễ trong lòng anh, khiến anh luyến tiếc không buông ra được.
Trên đường về, Hình Mạn có tỉnh lại một lát.
"Em không muốn về, không muốn về."
Hình Mạn giãy giụa nói với Tần Hiểu Thiên.
"Không về thì em muốn đi đâu?" Anh nhìn Hình Mạn đang say xỉn, buồn cười hỏi.
Khi say, cô rút đi lớp vỏ lạnh lùng phòng bị ban ngày, cứ như vậy không chút đề phòng nằm trong ngực anh, hai má hồng hồng, đôi môi nho nhỏ, giống như ngày đầu anh quen cô khi còn học đại học.
"Em mặc kệ... Dù sao em cũng không muốn về nhà..." Hình Mạn nhỏ giọng nỉ non.
Tần Hiểu Thiên đưa Hình Mạn đến trước cửa tiểu khu nhà cô. Hình Mạn ngồi dưới đất, sống chết không chịu đi, bao nhiêu nước mắt nước mũi cọ hết lên người anh, lúc anh bắt được túi cô, cô đã cầm chìa khóa trong tay, thuận tay ném về phía mấy bồn hoa nhỏ xung quanh tiểu khu.
Tần Hiểu Thiên bất đắc dĩ, anh muốn đi tìm chìa khóa giúp cô nhưng giờ cô lại say đến tâm trí không rõ ràng, anh không thể để cô ngồi một mình ở đây, hơn nữa trời tối, không chắc anh sẽ tìm ra, cho nên anh đành phải đem cô về nhà mình.
...
Tần Hiểu Thiên bế cô lên, ôm vào phòng ngủ, anh đặt cô lên giường, Hình Mạn an phận nằm không đến vài phút đã đột nhiên bật dậy, che miệng chạy về phía phòng vệ sinh.
Cô ghé vào bồn cầu, nôn đến trời đất đen kịt, cảm giác dịch chua của dạ dày cũng bị cô nôn ra. Tần Hiểu Thiên theo cô vào, nhẹ nhàng giúp cô vỗ lưng.
"Có đỡ hơn không?" Anh quan tâm hỏi.
"Em muốn tắm, em khó chịu." Hình Mạn mở to đôi mắt vì men say mà mơ màng nhìn anh.
"Được rồi."
Tần Hiểu Thiên ra ngoài giúp cô lấy áo ngủ, nhà anh không có áo ngủ của con gái nên đành đưa áo ngủ của mình cho cô. Nhưng đã một lúc lâu mà Hình Mạn vẫn chưa ra, mười phút, hai mươi phút, nửa tiếng cứ như vậy trôi qua, Tần Hiểu Thiên đứng dậy khỏi giường, anh đi đến phòng vệ sinh, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Hình Mạn?" Anh kêu tên cô nhưng bên trong vẫn không một tiếng động như cũ.
"Hình Mạn, em tắm xong chưa? Tắm xong thì mau ra đi, tắm lâu cũng không tốt." Tần Hiểu Thiên nói, nhưng phòng vệ sinh vẫn rất im ắng, không có một chút tiếng động.
Tần Hiểu Thiên bắt đầu hoảng loạn. Anh gõ mạnh vài cái lên cửa nhưng vẫn không một tiếng động như cũ.
"Hình Mạn? Hình Mạn?"
Cuối cùng, Tần Hiểu Thiên trực tiếp một cước đá văng cửa phòng.
Tần Hiểu Thiên đi vào, chỉ là trong nháy mắt lập tức cứng người, không thể nhúc nhích. Hình Mạn mặc áo ngủ ngồi bên bồn tắm, nút áo chưa cài hết, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp và hơn nửa đôi gò đào trắng trẻo.
Tần Hiểu Thiên hắng giọng: "Anh không thấy em trả lời... nên... nên anh liền... ừm... em tắm xong rồi thì ra đi..." Anh lắp bắp nói.
Chỉ là anh vừa xoay người, Hình Mạn đột nhiên đứng lên, ôm lấy anh từ phía sau.
Lưng Tần Hiểu Thiên lập tức cứng đờ, ở nhà nên anh chỉ mặc một chiếc áo sơmi mỏng, Hình Mạn phía sau cũng chỉ mặc áo ngủ của anh, bên trong không hề mặc gì, thậm chí anh còn có thể cảm giác được ngực cô mềm mại dán chặt vào anh.
"Tần Hiểu Thiên, anh yêu em đi, được không?"
"Anh quên Đường Tâm đi được không, anh có biết không, em yêu anh. Mẹ nó, em yêu anh từ mười tám tuổi đến hai mươi tám tuổi, anh yêu em đi được không?"
Anh cảm giác nước mắt nóng ấm của cô thấm ướt lưng anh.
Hình Mạn vòng ra trước mặt anh, cô vùi mình vào lòng anh.
"Muốn em, được không?" Cô nhẹ nhàng nói bên tai anh. Sau đó chậm rãi dời từ tai sang đầu, cô nhìn Tần Hiểu Thiên, bờ môi từ từ đến gần môi anh.
"Muốn em, muốn em, được không?"
Đôi môi Hình Mạn mềm mại cọ xát với môi anh, mỗi một nơi cô chạm qua trên người anh đều nóng rực.
Bình luận truyện