Chương 8: 8: Không
"Đế thiếu thích gam màu lạnh?"
"Tôi thích màu mà em thích."
"Nhưng màu đó lại không tồn tại trong nhà của Đế Thiếu, dù chỉ một chút."
"Chậc.
Em cứng đầu thật đấy.
Cứ cho là nó sắp tồn tại đi, vì em chính là người được quyền tân trang lại căn biệt phủ theo sở thích của mình mà."
Đế Thiết Thành xoa xoa thái dương, cố gắng viện cớ để dụ dỗ Khắc Cát Diệp.
Anh hy vọng cô hãy gạt bỏ nỗi mặc cảm sang một bên để làm tất cả những gì cô muốn.
Chẳng hạn như từ bước đơn giản nhất: dám nói ra màu sắc yêu thích và sơn chúng lên đồ đạc trong phòng.
Thật bất tiện khi anh vẫn đang trong giờ làm, phải giao tiếp với cô thông qua thiết bị camera dám sát được gắn tại nhà.
Nếu như ngay lúc này, Đế Thiết Thành ở cạnh Khắc Cát Diệp, anh nhất định sẽ hôn mòn cả gò má cô, cho đến khi nào cô chịu khai ra nhu cầu cá nhân mới thôi.
"Em...được phép làm vậy sao?"
Khắc Cát Diệp ngước mắt nhìn vào chiếc camera trên tường, hỏi lại.
Đế Thiết Thành thở dài, dịu dàng đáp:
"Xem ra gọi em là đầu nhỏ ngốc nghếch cũng không sai.
Chẳng phải sáng nay tôi đã dặn rồi sao? Em có thể làm bất cứ thứ gì, trừ làm việc nhà."
Nghe anh giải thích, Khắc Cát Diệp chợt thấy trái tim mình rất lạ, nó ấm áp lên mấy phần, như thể có ai đang đốt bếp lò bên trong.
Cô bặm môi, gật đầu, không làm phiền anh nữa.
Chiều đó, Đế Thiết Thành không tăng ca như mọi khi.
Trước kia đối với anh, nhà và tập đoàn là hai nơi không mấy khác nhau, đều một không gian yên tĩnh, và anh chỉ biết ôm giấy tờ làm việc để đốt thời gian.
Nhưng hôm nay thì khác, từ nay về sau cũng vậy, Đế Thiết Thành đã có lý do để trở về sớm.
Bước vào biệt phủ, đều đầu tiên đập vào mắt anh chính là đôi dép đi trong nhà màu hồng phấn.
Khi xỏ chân vào, những sợi bông mềm mại lập tức ôm lấy da thịt, cảm tưởng như đang được đứng trên một đám mây hồng buổi hoàng hôn.
Khóe môi tuấn tú khẽ cong lên.
Đế Thiết Thành chưa từng thấy bản thân mình ngớ ngẩn đến thế này.
Phía trên là tây trang chỉnh tề, sắc đen tuyền toát lên khí tức bí ẩn, phía dưới lại không thể lạc quẻ hơn: dép hồng mộng mơ!
Có cô búp bê trong nhà, màu tối rồi cũng sẽ hóa bảy sắc cầu vồng.
Anh tự nhiên thấy sự thay đổi này không những không khó chịu chút nào, mà trái ngược lại, nó thật sự rất ngộ nghĩnh và đáng yêu, y như Khắc Cát Diệp vậy.
.........
"Ôi, công chúa của chị, em đã phân vân hết nửa giờ đồng hồ rồi đấy." Cô đầu bếp Nghiêm Tố Vân thốt lên.
Khắc Cát Diệp đang bối rối nhìn vào tờ tạp chí, một chiếc váy ngủ xinh xắn làm từ lụa, hay một chiếc váy ngủ xinh xắn có viền ren? Cô tệ nhất ở khoản đưa ra lựa chọn này đây.
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch ấy, Đế Thiết Thành đứng phía ngoài cũng không nhịn được cười.
Anh tiến lại gần, chậm rãi lên tiếng:
"Tại sao em phải chọn trong khi hoàn toàn có thể lấy cả hai? Và dù có là cái nào thì em mặc vào cũng chỉ để tôi cởi ra mà thôi, chúng đều quyến rũ như nhau."
Thấy anh trở về, Khắc Cát Diệp vội đứng lên, cúi đầu chào.
"Xin lỗi nếu sự tự ý của em làm ngài thấy bất tiện." Cô lễ phép giải thích.
Đáp lại vẻ khép nép là cái phẩy tay không mấy bận tâm của Đế Thiết Thành.
Điều đó đồng nghĩa rằng, anh vẫn thoải mái nếu Khắc Cát Diệp biết đòi hỏi.
"Tôi sẽ rất vui nếu em luôn có biểu hiện tốt như ngày hôm nay." Anh để lại một câu nói bâng quơ và cái xoa đầu nhẹ, rồi trở vào phòng để thay đồ.
Đây là lần đầu tiên Khắc Cát Diệp được tự do.
Thay vì bị ép phải răm rắp nghe theo lời cha mẹ như trong quá khứ, giờ đây anh sủng ái cô tận trời.
Cảm giác có được những thứ mình thích, quả thật rất tuyệt.
Tinh thần cô phấn chấn hẳn lên, vui vẻ vào bếp pha trà chiều cho Đế Thiết Thành.
Sau khi trút bỏ tây trang, anh chỉ ăn vận một chiếc sơ mi trắng đơn giản kết hợp cùng quần âu, ngồi trên sô pha an nhàn đọc sách.
Gọng kính bạc ngay ngắn đặt trên sống mũi thẳng tắp, làm nên một góc nghiêng không thể hoàn hảo hơn.
"Cuốn sách này, đọc xong, Đế thiếu có thể cho em mượn một chút được không ạ?"
Khắc Cát Diệp lấy can đảm, tập mở lời hỏi xin.
Đế Thiết Thành gập sách lại, nhàn nhạt trả lời:
"Không được."
Sự từ chối của anh một chút cũng chẳng khiến cô thấy buồn hay thất vọng, vì vốn dĩ bao nhiêu năm sống trên đời, điều mà Khắc Cát Diệp thường xuyên nhận lại nhất chính là chữ "Không".
Một đoạn băng của những mảnh ký ức vỡ vụn chợt tua lại trong tâm trí cô:
"Không hát hò hay nhạc nhẽo gì ở đây hết.
Mày mau học hành cho đàng hoàng."
"Không được phép đòi hỏi! Từng nấy tuổi đầu rồi mà ăn hại, nuôi mày chỉ tổ tốn gạo, biết thế hồi xưa tao bóp chết mày đi."
"Không, em không muốn ngồi cạnh nó, cô cho em chuyển chỗ ạ."
"Không có tiền à? không bán.
mới sáng sớm đã xui xẻo gì đâu."
Không, không, không, không.
Từ người nhà cho tới người ngoài, tất cả đều xa lánh Khắc Cát Diệp.
Tại sao ư? Lý do thật đơn giản, cha của cô, Khắc Nghiễm Nhân, là một gã nghiện.
Ông ta đã vào trại cai nghiện tới hai lần, tiền án tiền sự cũng xếp thành một tập hồ sơ dày.
Tiếng lành đồn xa, tiếng xấu còn đồn xa hơn tiếng lành.
Chuyện Cát Diệp là đứa con được sinh ra từ một gã nghiện ngập nhếch nhác và cô thiếu nữ bất hạnh bị lừa bán thân, không ai sống trong khu vực đó là không biết.
Mẹ ruột của Khắc Cát Diệp đẹp lắm.
Dù chỉ còn là tấm hình in trên bia mộ lạnh toát, bà vẫn mang dung nhan thanh thuần đến say đắm lòng người.
Thôn nữ dân quê, chân ướt chân ráo bước lên chốn thành thị, bà không may phải kiếp hồng nhan bạc phận.
Chẳng những chôn vùi thanh xuân bên người chồng sa đọa, bà còn vì yểu mệnh mà qua đời trong một trận viêm phổi, để lại cô con gái nhỏ mới bảy tuổi lẻ loi giữa sự ghẻ lạnh của chính cha ruột và người mẹ kế nghiệt ngã.
Khắc Cát Diệp đã lớn lên trong bóng tối.
Nhưng chợt có thứ gì đó đang đập vỡ từng mảng kí ức tối tăm ấy.
Qua những vết nứt, ngàn tia sáng ấm ấp chiếu rọi vào.
Giọng nói trầm ấm và thân thuộc của Đế Thiết Thành vọng tới nơi tâm hồn thẳm sâu, đánh thức cô khỏi những ám ảnh bủa vây:
"Tôi sẽ không cho em mượn sách, vì vốn dĩ mọi thứ của tôi đều đã thuộc về em.".
Bình luận truyện