Búp Bê Sữa Của Diệp Thiếu Gia
Chương 16
Lúc ăn cơm, Dư Chi chủ động ngồi bên cạnh Diệp Tư. Suốt cả bữa cơm, chính cô ấy cũng không ăn bao nhiêu, nhưng thật ra gắp cho Diệp Tư không ít. Lý Hoa Quyên cười híp mắt nhìn hai người, nhịn không được nói: “Dư Chi à, không ngờ tới cháu cũng rất biết chăm sóc con nít.” Vẻ mặt Diệp Tư ngồi ở chỗ kia, nhìn thức ăn trước mặt mà Dư Chi gắp cho, cau mày, từng chút từng chút nhét vào miệng.
Sắc mặt của Diệp Mạnh Giáp có chút khó xem, lúc Dư Chi gắp thức ăn cho Diệp Tư một lần nữa, anh ngăn Dư Chi lại nói: “Dư tiểu thư không cần gắp thức ăn cho Tiểu Tư đâu, bé cưng thích ăn cái gì sẽ tự mình gắp lấy.”
Đũa gắp thức ăn của Dư Chi lơ lửng giữa không trung, sắc mặt cứng đờ, lại nói rất mau: “Là em suy xét không chu toàn, em thấy Tiểu Tư hết sức đáng yêu, trong lòng rất thích, cho nên mới không tự chủ được muốn chăm sóc cô bé, tuy nhiên, em không nghĩ tới mình mới quen biết cô bé, còn chưa biết khẩu vị yêu thích của cô bé là gì.”
Sau đó cô cúi đầu, thân thiết hỏi Diệp Tư: “Tiểu Tư, thật ngại quá, là dì sơ sót, bé con không thích ăn cái gì thì cũng đừng ăn, nhé?”
Lý Hoa Quyên rất hài lòng nhìn Dư Chi nói: “Dư Chi, không cần để ý như vậy, làm gì có món nào mà bé cưng không thích ăn? Đầu bếp trong nhà đều biết khẩu vị của bọn họ, hoàn toàn là dựa theo khẩu vị của bọn họ làm đồ ăn. Đến đây, mau ăn đi, cháu cũng ăn nhiều một chút nhé.”
Sau đó bà lại nói với Diệp Tư: “Tiểu Tư à, sau này cháu có một người dì xinh đẹp thương cháu như vậy, là chuyện tốt đúng không?”
Vừa nói xong, lại dùng ánh mắt quét Diệp Mạnh Giác một chút, “Dì rất thông minh, còn thông minh hơn cả chú của cháu, cháu phải thường xuyên học tập ở dì một chút, có biết không?” Diệp Tư mím môi, nhẹ nhàng gật đầu nói “Dạ”
Diệp Mạnh Giác buông đôi đũa trong tay, nhẹ giọng hỏi Diệp Tư: “Bé cưng, ăn xong chưa?”
“Dạ. Ăn xong”
“Chúng ta về nhà đi.” Diệp Mạnh Giác kéo Diệp Tư đứng dậy, không để ý trên bàn cơm thừa lại ba người sắc mặt nháy mắt biến thành đen nói: “Mọi người từ từ ăn, con và bé cưng ăn xong rồi, xin đi trước.”
Nếu nói Diệp Mạnh Giác cùng với Dư Chi gặp mặt lần đầu tiên là không có cảm giác, như vậy lần gặp mặt này chính là chán ghét, vô cùng chán ghét. Vừa rồi thấy cô ta luôn luôn gắp thức ăn cho bé cưng cũng đã ẩn ẩn nổi giận, nơi này là Diệp gia, là nhà của Diệp Tư, cô ta là một người ngoài lần đầu tiên tới, không có quy củ làm tròn bổn phận của một vị khách, thế nhưng lại muốn làm cho chủ nhân chính thức phải chịu lép vế, định cơm nước xong mới đi, nào biết Lý Hoa Quyên muốn nhân cơ hội lửa cháy đổ thêm dầu.
Dư Chi là một người phụ nữ thông minh, rất biết cách làm thế nào để tạo niềm vui cho người lớn tuổi. Nhưng càng như vậy anh lại càng không thích. Trước đây, anh luôn luôn không có suy nghĩ qua vấn đề cá nhân, hai năm trước mẹ bắt đầu thúc giục anh, nói là cần cho bé cưng một mái nhà hoàn chỉnh. Cho nên anh mới suy nghĩ một chút vấn đề này. Anh có tiêu chuẩn của mình, người phụ nữ của anh nhất định phải đơn giản một chút đơn thuần một chút, không mang theo bất cứ tâm tư tính toán gì, như vậy, bé cưng nhà anh mới không bị bắt nạt. Nếu không có một cô gái như vậy, thì anh tình nguyện cả đời ở bên cạnh bé cưng, trải qua cuộc sống chỉ có hai người bọn họ. Dù sao chuyện của bé cưng cần có bàn tay phụ nữ chăm sóc anh đều đã trải qua. Lúc cô hằng tháng ôm bụng nói đau, cô mắc cỡ ngại ngùng mặc áo lót dành cho thiếu nữ anh đều đã trải qua.
Diệp Tư mím môi cũng không nói chuyện, dè dặt cẩn trọng đi theo bên cạnh anh. Chuyện trên bàn cơm vừa rồi, quả thật khiến cô khổ sở, thái độ của bà đối với Dư Chi, còn có Dư Chi tự nhiên không ngừng gắp thức ăn cho cô như vậy, cũng làm cho cô cảm thấy không thoải mái.
Cô cho dù có ngốc đi nữa cũng biết, rất nhanh thôi chú sẽ có thể không chỉ có một mình cô. Vừa nghĩ đến sau này chú sẽ cưới một người con gái xa lạ về nhà, trong lòng liền khó chịu lạ thường, cô hy vọng một cách ích kỷ rằng, chú vĩnh viễn đừng cưới người khác, không có người khác, trong mắt chú vĩnh viễn chỉ có cô, như vậy thật tốt.
Dư Chi thấy Diệp Mạnh Giác ngay cả chào hỏi cô cũng không thèm, liền lôi kéo Diệp Tư đi rồi, trong lòng cũng biết mình đã hơi nóng vội, cô là người thông minh, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ phạm một ít sai lầm nhỏ, nhưng cũng rất nhanh nhận ra, hơn nữa bản thân rất nhanh sẽ tìm được cơ hội sửa chữa.
Lý Hoa Quyên còn chưa mở miệng, Dư Chi cười nói trước: “Dì, là cháu suy xét không chu toàn, dì đừng nóng giận, cháu chỉ nghĩ Tiểu Tư thật đáng yêu, thật biết điều, cháu rất thích cô bé, chuyện khác thật sự không có nghĩ nhiều. Là lỗi của cháu. Để học trưởng tức giận bỏ đi như vậy, cháu thật xin lỗi dì.”
Lý Hoa Quyên vội vàng nói: “Dư Chi à, cháu đừng nói vậy. Là tự đứa nhỏ ngang ngược cáu kỉnh, cháu không trách nó thì dì an tâm rồi. Sao có thể tìm được một đứa bé hiểu chuyện như cháu chứ. Cháu yên tâm, lát nữa dì sẽ đi dạy dỗ tên tiểu tử đó.”
Dư Chi lại khách khí nói thêm vài câu với Lý Hoa Quyên rồi mới rời khỏi Diệp gia. Cô biết lần này mình đã để lại ấn tượng rất xấu cho Diệp Mạnh Giác, cô không nghĩ tới, anh đối với chuyện này lại mẫn cảm như vậy, đúng là cô sơ sót, nhất thời chỉ nghĩ đến muốn gần gũi với Diệp Tư, mà quên mất Diệp Tư đã từng lưu lạc bên ngoài, ít nhiều sẽ có chút cảm giác không an toàn. Diệp Mạnh Giác có phản ứng như thế là đúng.
***
“Bánh bao nhỏ, a, không đúng, Tiểu Tư, sao gần đây thấy cậu có vẻ không được vui lắm, ai chọc cậu vậy? Nói cho mình nghe đi, chúng ta là chị em tốt mà, mình ra mặt giúp cậu!” Kiều Hoa Hoa rất trượng nghĩa nói.
Cố tình bánh bao nhỏ lại không chịu, nhìn cũng không thèm nhìn cô, tiếp tục vùi đầu trong sách.
Ánh mắt Kiều Hoa Hoa xoay xoay, “Vấn đề tình cảm? Chị cậu đây từng thân kinh bách chiến đó, nói nghe thử xem nào, mình giúp cậu phân tích được không.”
Bánh bao nhỏ rốt cục có chút phản ứng, “Thân kinh bách chiến?” cô hé mắt liếc nhìn Kiều Hoa Hoa một cái, “Chẳng lẽ cậu vừa sinh ra đã bắt đầu yêu đương? Ba hoa!”
“Á…” Kiều Hoa Hoa nhanh chóng nói: “Ý mình nói, mình từng gặp nhiều vấn đề khó khăn về tình cảm, cho nên lúc nào mình cũng có một quyển sổ ghi chép cách giải quyết, cậu cứ yên tâm nói cho mình nghe đi!”
“Còn ghi lại cách giải quyết vấn đề nữa? Cậu cho mình là bác sĩ sao??? Kiều Hoa Hoa, cậu có phải là một tay giang hồ chuyên bịp bợm không thế?”
“Bánh bao nhỏ!” Kiều Hoa Hoa vỗ bàn một cái, hét lớn một tiếng, “Mình không cho cậu vũ nhục nhân cách của mình! Cái gì mà giang hồ bịp bợm! Nói chuyện khó nghe như vậy. Mình… mình nhiều lắm cũng chỉ là một kẻ lừa đảo vườn trường thôi chứ.”
Diệp Tư hoảng sợ, “Cậu điên hả? Chúng ta đang trong giờ tự học, lát nữa giáo viên sẽ đến, cậu la lớn như vậy làm chi???”
Kiều Hoa Hoa là người rất khó dây dưa, Diệp Tư gặp cô ta, nhất định là sẽ bị cô ta bắt nạt.
Thẳng đến lúc tan học, Kiều Hoa Hoa vẫn cứ quấn quít lấy Diệp Tư, hai người đi thẳng ra vườn trường.
“Tiểu Tư!”
Lần thứ ba gặp Dư Chi là ở trường học. Từ lần trước ở nhà bà nội ăn cơm đã xảy ra chuyện không vui, Dư Chi biến mất một khoảng thời gian, cô còn tưởng rằng cô ta đã biết khó mà lui. Không nghĩ tới, hiện giờ lại gặp cô ta ở đây.
Dư Chi đứng ở trước cửa trường học mặc bộ Jumsuilt màu đỏ lửa, cười mỉm chi gọi: “Tiểu Tư.”
Diệp Tư thấy cô ta, nhíu mày thật chặt, sau đó rất lễ phép kêu một tiếng: “Dì Chi.”
“Ra về sao? Dì dẫn bé con đi ăn ngon được không?”
Dư Chi cười hết sức ôn hòa, chỉ tiếc, Diệp Tư cũng không thích.
Diệp Tư lắc đầu.
Dư Chi nhìn ra được Diệp Tư không muốn đi với cô, liền mở cửa xe, lấy ra một cái túi.
“Diệp Tư à, hai ngày trước dì xuất ngoại, thấy có mấy bộ quần áo đẹp, liền đem về cho con vài món, nhìn xem có thích không?”
Cô vừa nói vừa mở túi, đưa ra mấy bộ quần áo.
Một chiếc váy màu trắng liền thân thắt lưng cao, một chiếc áo đồng bộ với váy màu xanh nhạt, còn có một bộ quần áo màu hồng nhạt có đính nơ bướm. Rất rõ ràng, hẳn là đã lựa chọn tỉ mỉ, toàn là kiểu dáng và màu sắc mà Diệp Tư thích.
Dư Chi thấy trong mắt Diệp Tư lóe lên một tia kinh hỉ, biết chiêu này của mình có tác dụng rồi. Nữ sinh mới lớn lên đều luôn mơ mộng, luôn luôn thích một vài món váy áo xinh đẹp đáng yêu.
“Tiểu Tư, dì rất thích đi dạo phố, rất thích mua quần áo đẹp và những thứ đáng yêu. Dì thật sự rất thích con, sau này con có thể chơi với dì được không?” cô ta cúi đầu, nhìn vào mắt Diệp Tư.
Thấy Diệp Tư mím môi có vẻ như có chút do dự, cô ta liền nói tiếp: “Tiểu Tư, con không thích dì sao?”
Diệp Tư liền vội vàng lắc đầu, trên mặt có chút ửng đỏ, bị nói trúng tim đen ngay trước mặt, cô vẫn cảm thấy có lỗi.
Dư Chi vuốt đầu cô, “Không sao, con không quen biết dì, hơn nữa lúc trước dì ở nhà bà nội quả thật cư xử không đúng, con không thích dì cũng phải thôi. Tuy nhiên Tiểu Tư à, dì thật sự rất thích con, con thử kết bạn với dì đi, có được không? Con cho dì một cơ hội, nhất định sẽ thích dì.”
Thần sắc cô ta thản nhiên, gương mặt lúc này toát ra ý cười ấm áp, trước đó Diệp Tư thật sự không thích cô ta, cũng không trực tiếp cự tuyệt, chỉ gật gật đầu.
Diệp Tư về nhà, dì Thái đã chuẩn bị xong bữa tối, buổi tối Diệp Mạnh Giác có xã giao, Diệp Tư đành phải tự ăn cơm chiều một mình. Cô không yên lòng ăn vài ngụm cơm, liền đặt bát trở về phòng. Trên giường bày ra mấy bộ quần áo lấy từ tay Dư Chi, lúc này ánh mắt như lửa đốt. Cô chán nản gõ gõ đầu óc của mình, cứ như vậy bị mấy bộ đồ thu mua. Cô nhớ tới sau khi Dư Chi đi, Kiều Hoa Hoa nhìn cô, lắc đầu nói: “Bánh bao nhỏ, cậu không phải là đối thủ của cô ấy đâu.” Cô lập tức giống như quả bóng cao su xì hơi ủ rũ xuống. Cô quả thật không phải là đối thủ của Dư Chi. Diệp Mạnh Giác về nhà, Diệp Tư còn chu môi, vẻ mặt đầy rối rắm nhìn mớ đồ trên giường.
“Sao thế này? Ai lại chọc tới bảo bối nhà tôi rồi?” Diệp Mạnh Giác đùa với Diệp Tư, vừa nói vừa véo mặt cô.
“Chú” Diệp Tư ngước mặt, chán nản nói: “Bé cưng nhận lễ vật của dì Chi.”
Diệp Mạnh Giác nhíu nhíu mày, nhìn quần áo trên giường hỏi: “Là mấy bộ quần áo này sao?”
“Dạ.” Nhóc con gật đầu, nhíu cái mũi lại, “Là bị mấy bộ quần áo này mê hoặc.”
Diệp Mạnh Giác ha ha nở nụ cười, “Bé cưng, thích không?”
Diệp Tư chớp tròng mắt, “Thích.”
“Vậy chú sẽ mua cho bé cưng mấy bộ quần áo giống như vầy, mấy bộ này không cần mặc.” Diệp Mạnh Giác nói xong liền chụp mấy tấm ảnh, đưa cho thư ký.
Quần áo sang ngày thứ ba đã có. Không chỉ vài món như thế, mặt khác còn có thật nhiều bộ, bao gồm giày, túi xách, đều là phong cách đáng yêu.
Sắc mặt của Diệp Mạnh Giáp có chút khó xem, lúc Dư Chi gắp thức ăn cho Diệp Tư một lần nữa, anh ngăn Dư Chi lại nói: “Dư tiểu thư không cần gắp thức ăn cho Tiểu Tư đâu, bé cưng thích ăn cái gì sẽ tự mình gắp lấy.”
Đũa gắp thức ăn của Dư Chi lơ lửng giữa không trung, sắc mặt cứng đờ, lại nói rất mau: “Là em suy xét không chu toàn, em thấy Tiểu Tư hết sức đáng yêu, trong lòng rất thích, cho nên mới không tự chủ được muốn chăm sóc cô bé, tuy nhiên, em không nghĩ tới mình mới quen biết cô bé, còn chưa biết khẩu vị yêu thích của cô bé là gì.”
Sau đó cô cúi đầu, thân thiết hỏi Diệp Tư: “Tiểu Tư, thật ngại quá, là dì sơ sót, bé con không thích ăn cái gì thì cũng đừng ăn, nhé?”
Lý Hoa Quyên rất hài lòng nhìn Dư Chi nói: “Dư Chi, không cần để ý như vậy, làm gì có món nào mà bé cưng không thích ăn? Đầu bếp trong nhà đều biết khẩu vị của bọn họ, hoàn toàn là dựa theo khẩu vị của bọn họ làm đồ ăn. Đến đây, mau ăn đi, cháu cũng ăn nhiều một chút nhé.”
Sau đó bà lại nói với Diệp Tư: “Tiểu Tư à, sau này cháu có một người dì xinh đẹp thương cháu như vậy, là chuyện tốt đúng không?”
Vừa nói xong, lại dùng ánh mắt quét Diệp Mạnh Giác một chút, “Dì rất thông minh, còn thông minh hơn cả chú của cháu, cháu phải thường xuyên học tập ở dì một chút, có biết không?” Diệp Tư mím môi, nhẹ nhàng gật đầu nói “Dạ”
Diệp Mạnh Giác buông đôi đũa trong tay, nhẹ giọng hỏi Diệp Tư: “Bé cưng, ăn xong chưa?”
“Dạ. Ăn xong”
“Chúng ta về nhà đi.” Diệp Mạnh Giác kéo Diệp Tư đứng dậy, không để ý trên bàn cơm thừa lại ba người sắc mặt nháy mắt biến thành đen nói: “Mọi người từ từ ăn, con và bé cưng ăn xong rồi, xin đi trước.”
Nếu nói Diệp Mạnh Giác cùng với Dư Chi gặp mặt lần đầu tiên là không có cảm giác, như vậy lần gặp mặt này chính là chán ghét, vô cùng chán ghét. Vừa rồi thấy cô ta luôn luôn gắp thức ăn cho bé cưng cũng đã ẩn ẩn nổi giận, nơi này là Diệp gia, là nhà của Diệp Tư, cô ta là một người ngoài lần đầu tiên tới, không có quy củ làm tròn bổn phận của một vị khách, thế nhưng lại muốn làm cho chủ nhân chính thức phải chịu lép vế, định cơm nước xong mới đi, nào biết Lý Hoa Quyên muốn nhân cơ hội lửa cháy đổ thêm dầu.
Dư Chi là một người phụ nữ thông minh, rất biết cách làm thế nào để tạo niềm vui cho người lớn tuổi. Nhưng càng như vậy anh lại càng không thích. Trước đây, anh luôn luôn không có suy nghĩ qua vấn đề cá nhân, hai năm trước mẹ bắt đầu thúc giục anh, nói là cần cho bé cưng một mái nhà hoàn chỉnh. Cho nên anh mới suy nghĩ một chút vấn đề này. Anh có tiêu chuẩn của mình, người phụ nữ của anh nhất định phải đơn giản một chút đơn thuần một chút, không mang theo bất cứ tâm tư tính toán gì, như vậy, bé cưng nhà anh mới không bị bắt nạt. Nếu không có một cô gái như vậy, thì anh tình nguyện cả đời ở bên cạnh bé cưng, trải qua cuộc sống chỉ có hai người bọn họ. Dù sao chuyện của bé cưng cần có bàn tay phụ nữ chăm sóc anh đều đã trải qua. Lúc cô hằng tháng ôm bụng nói đau, cô mắc cỡ ngại ngùng mặc áo lót dành cho thiếu nữ anh đều đã trải qua.
Diệp Tư mím môi cũng không nói chuyện, dè dặt cẩn trọng đi theo bên cạnh anh. Chuyện trên bàn cơm vừa rồi, quả thật khiến cô khổ sở, thái độ của bà đối với Dư Chi, còn có Dư Chi tự nhiên không ngừng gắp thức ăn cho cô như vậy, cũng làm cho cô cảm thấy không thoải mái.
Cô cho dù có ngốc đi nữa cũng biết, rất nhanh thôi chú sẽ có thể không chỉ có một mình cô. Vừa nghĩ đến sau này chú sẽ cưới một người con gái xa lạ về nhà, trong lòng liền khó chịu lạ thường, cô hy vọng một cách ích kỷ rằng, chú vĩnh viễn đừng cưới người khác, không có người khác, trong mắt chú vĩnh viễn chỉ có cô, như vậy thật tốt.
Dư Chi thấy Diệp Mạnh Giác ngay cả chào hỏi cô cũng không thèm, liền lôi kéo Diệp Tư đi rồi, trong lòng cũng biết mình đã hơi nóng vội, cô là người thông minh, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ phạm một ít sai lầm nhỏ, nhưng cũng rất nhanh nhận ra, hơn nữa bản thân rất nhanh sẽ tìm được cơ hội sửa chữa.
Lý Hoa Quyên còn chưa mở miệng, Dư Chi cười nói trước: “Dì, là cháu suy xét không chu toàn, dì đừng nóng giận, cháu chỉ nghĩ Tiểu Tư thật đáng yêu, thật biết điều, cháu rất thích cô bé, chuyện khác thật sự không có nghĩ nhiều. Là lỗi của cháu. Để học trưởng tức giận bỏ đi như vậy, cháu thật xin lỗi dì.”
Lý Hoa Quyên vội vàng nói: “Dư Chi à, cháu đừng nói vậy. Là tự đứa nhỏ ngang ngược cáu kỉnh, cháu không trách nó thì dì an tâm rồi. Sao có thể tìm được một đứa bé hiểu chuyện như cháu chứ. Cháu yên tâm, lát nữa dì sẽ đi dạy dỗ tên tiểu tử đó.”
Dư Chi lại khách khí nói thêm vài câu với Lý Hoa Quyên rồi mới rời khỏi Diệp gia. Cô biết lần này mình đã để lại ấn tượng rất xấu cho Diệp Mạnh Giác, cô không nghĩ tới, anh đối với chuyện này lại mẫn cảm như vậy, đúng là cô sơ sót, nhất thời chỉ nghĩ đến muốn gần gũi với Diệp Tư, mà quên mất Diệp Tư đã từng lưu lạc bên ngoài, ít nhiều sẽ có chút cảm giác không an toàn. Diệp Mạnh Giác có phản ứng như thế là đúng.
***
“Bánh bao nhỏ, a, không đúng, Tiểu Tư, sao gần đây thấy cậu có vẻ không được vui lắm, ai chọc cậu vậy? Nói cho mình nghe đi, chúng ta là chị em tốt mà, mình ra mặt giúp cậu!” Kiều Hoa Hoa rất trượng nghĩa nói.
Cố tình bánh bao nhỏ lại không chịu, nhìn cũng không thèm nhìn cô, tiếp tục vùi đầu trong sách.
Ánh mắt Kiều Hoa Hoa xoay xoay, “Vấn đề tình cảm? Chị cậu đây từng thân kinh bách chiến đó, nói nghe thử xem nào, mình giúp cậu phân tích được không.”
Bánh bao nhỏ rốt cục có chút phản ứng, “Thân kinh bách chiến?” cô hé mắt liếc nhìn Kiều Hoa Hoa một cái, “Chẳng lẽ cậu vừa sinh ra đã bắt đầu yêu đương? Ba hoa!”
“Á…” Kiều Hoa Hoa nhanh chóng nói: “Ý mình nói, mình từng gặp nhiều vấn đề khó khăn về tình cảm, cho nên lúc nào mình cũng có một quyển sổ ghi chép cách giải quyết, cậu cứ yên tâm nói cho mình nghe đi!”
“Còn ghi lại cách giải quyết vấn đề nữa? Cậu cho mình là bác sĩ sao??? Kiều Hoa Hoa, cậu có phải là một tay giang hồ chuyên bịp bợm không thế?”
“Bánh bao nhỏ!” Kiều Hoa Hoa vỗ bàn một cái, hét lớn một tiếng, “Mình không cho cậu vũ nhục nhân cách của mình! Cái gì mà giang hồ bịp bợm! Nói chuyện khó nghe như vậy. Mình… mình nhiều lắm cũng chỉ là một kẻ lừa đảo vườn trường thôi chứ.”
Diệp Tư hoảng sợ, “Cậu điên hả? Chúng ta đang trong giờ tự học, lát nữa giáo viên sẽ đến, cậu la lớn như vậy làm chi???”
Kiều Hoa Hoa là người rất khó dây dưa, Diệp Tư gặp cô ta, nhất định là sẽ bị cô ta bắt nạt.
Thẳng đến lúc tan học, Kiều Hoa Hoa vẫn cứ quấn quít lấy Diệp Tư, hai người đi thẳng ra vườn trường.
“Tiểu Tư!”
Lần thứ ba gặp Dư Chi là ở trường học. Từ lần trước ở nhà bà nội ăn cơm đã xảy ra chuyện không vui, Dư Chi biến mất một khoảng thời gian, cô còn tưởng rằng cô ta đã biết khó mà lui. Không nghĩ tới, hiện giờ lại gặp cô ta ở đây.
Dư Chi đứng ở trước cửa trường học mặc bộ Jumsuilt màu đỏ lửa, cười mỉm chi gọi: “Tiểu Tư.”
Diệp Tư thấy cô ta, nhíu mày thật chặt, sau đó rất lễ phép kêu một tiếng: “Dì Chi.”
“Ra về sao? Dì dẫn bé con đi ăn ngon được không?”
Dư Chi cười hết sức ôn hòa, chỉ tiếc, Diệp Tư cũng không thích.
Diệp Tư lắc đầu.
Dư Chi nhìn ra được Diệp Tư không muốn đi với cô, liền mở cửa xe, lấy ra một cái túi.
“Diệp Tư à, hai ngày trước dì xuất ngoại, thấy có mấy bộ quần áo đẹp, liền đem về cho con vài món, nhìn xem có thích không?”
Cô vừa nói vừa mở túi, đưa ra mấy bộ quần áo.
Một chiếc váy màu trắng liền thân thắt lưng cao, một chiếc áo đồng bộ với váy màu xanh nhạt, còn có một bộ quần áo màu hồng nhạt có đính nơ bướm. Rất rõ ràng, hẳn là đã lựa chọn tỉ mỉ, toàn là kiểu dáng và màu sắc mà Diệp Tư thích.
Dư Chi thấy trong mắt Diệp Tư lóe lên một tia kinh hỉ, biết chiêu này của mình có tác dụng rồi. Nữ sinh mới lớn lên đều luôn mơ mộng, luôn luôn thích một vài món váy áo xinh đẹp đáng yêu.
“Tiểu Tư, dì rất thích đi dạo phố, rất thích mua quần áo đẹp và những thứ đáng yêu. Dì thật sự rất thích con, sau này con có thể chơi với dì được không?” cô ta cúi đầu, nhìn vào mắt Diệp Tư.
Thấy Diệp Tư mím môi có vẻ như có chút do dự, cô ta liền nói tiếp: “Tiểu Tư, con không thích dì sao?”
Diệp Tư liền vội vàng lắc đầu, trên mặt có chút ửng đỏ, bị nói trúng tim đen ngay trước mặt, cô vẫn cảm thấy có lỗi.
Dư Chi vuốt đầu cô, “Không sao, con không quen biết dì, hơn nữa lúc trước dì ở nhà bà nội quả thật cư xử không đúng, con không thích dì cũng phải thôi. Tuy nhiên Tiểu Tư à, dì thật sự rất thích con, con thử kết bạn với dì đi, có được không? Con cho dì một cơ hội, nhất định sẽ thích dì.”
Thần sắc cô ta thản nhiên, gương mặt lúc này toát ra ý cười ấm áp, trước đó Diệp Tư thật sự không thích cô ta, cũng không trực tiếp cự tuyệt, chỉ gật gật đầu.
Diệp Tư về nhà, dì Thái đã chuẩn bị xong bữa tối, buổi tối Diệp Mạnh Giác có xã giao, Diệp Tư đành phải tự ăn cơm chiều một mình. Cô không yên lòng ăn vài ngụm cơm, liền đặt bát trở về phòng. Trên giường bày ra mấy bộ quần áo lấy từ tay Dư Chi, lúc này ánh mắt như lửa đốt. Cô chán nản gõ gõ đầu óc của mình, cứ như vậy bị mấy bộ đồ thu mua. Cô nhớ tới sau khi Dư Chi đi, Kiều Hoa Hoa nhìn cô, lắc đầu nói: “Bánh bao nhỏ, cậu không phải là đối thủ của cô ấy đâu.” Cô lập tức giống như quả bóng cao su xì hơi ủ rũ xuống. Cô quả thật không phải là đối thủ của Dư Chi. Diệp Mạnh Giác về nhà, Diệp Tư còn chu môi, vẻ mặt đầy rối rắm nhìn mớ đồ trên giường.
“Sao thế này? Ai lại chọc tới bảo bối nhà tôi rồi?” Diệp Mạnh Giác đùa với Diệp Tư, vừa nói vừa véo mặt cô.
“Chú” Diệp Tư ngước mặt, chán nản nói: “Bé cưng nhận lễ vật của dì Chi.”
Diệp Mạnh Giác nhíu nhíu mày, nhìn quần áo trên giường hỏi: “Là mấy bộ quần áo này sao?”
“Dạ.” Nhóc con gật đầu, nhíu cái mũi lại, “Là bị mấy bộ quần áo này mê hoặc.”
Diệp Mạnh Giác ha ha nở nụ cười, “Bé cưng, thích không?”
Diệp Tư chớp tròng mắt, “Thích.”
“Vậy chú sẽ mua cho bé cưng mấy bộ quần áo giống như vầy, mấy bộ này không cần mặc.” Diệp Mạnh Giác nói xong liền chụp mấy tấm ảnh, đưa cho thư ký.
Quần áo sang ngày thứ ba đã có. Không chỉ vài món như thế, mặt khác còn có thật nhiều bộ, bao gồm giày, túi xách, đều là phong cách đáng yêu.
Bình luận truyện