Búp Bê Sữa Của Diệp Thiếu Gia
Chương 45
Tiểu bạch thỏ run run rẩy rẩy theo sát Diệp Mạnh Giác ra khỏi văn phòng, mặt phấn ửng hồng xuân sắc, hai tròng mắt đầy nước, dáng vẻ này hiển nhiên là vừa bị ăn xong.
Vì thế, một đám bát quái thành tinh trong văn phòng không thể không ồn ào nha.
Lúc Đường Duyệt đi ngang qua phòng trà nước thì nhìn thấy một đám bà tám đang tranh luận sôi nổi.
“Chậc chậc, thật không nhìn ra đó, Diệp Tổng chúng ta lại có loại sở thích quái đản như vậy? Đó là cháu gái của anh ta mà.”
“Đúng vậy, chả trách anh ta trước giờ không chịu kết hôn, không thể tưởng tượng được, thật sự là kẻ càng có tiền lại càng biến thái.”
“Haiz ~ ảo tưởng của tôi tan vỡ rồi!”
“…”
Đường Duyệt dừng lại, nghĩ nghĩ, quay trở lui, “Các vị, có chút sự thật tôi nghĩ tôi nên thanh minh thay Diệp Tổng một chút.”
Mấy phụ nữ trong phòng trà nước thấy Đường Duyệt thì lập tức im thin thít. Tuy nói Đường Duyệt là trợ lý, nhưng ai mà chẳng biết lai lịch cậu ta.
“Diệp Tổng và Diệp Tư không có liên hệ máu mủ. Cho nên, sau này hy vọng tôi sẽ không còn nghe mấy lời giống các vị vừa nói. Hơn nữa, chuyện riêng tư của Boss hình như cũng không đến lượt các vị quản, đúng không?”
Mấy người phụ nữ kia nghe vậy liền hoảng sợ tản ra.
Đường Duyệt đứng ở phòng trà nước nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới lầu, xe của Diệp Mạnh Giác vừa từ dưới hầm đỗ xe chạy ra. Anh mím môi thật chặt, lúm đồng tiền trên má như ẩn như hiện. Anh nhớ đến âm thanh của Diệp Tư mà anh nghe được lúc đứng trước cửa văn phòng Diệp Mạnh Giác, những mảnh mây đỏ từ từ bò lên gương mặt trắng nõn. Anh thở dài, vẻ quyến rũ kiều mị đó cho dù anh có nỗ lực cả đời cũng không nhìn thấy được.
Tiểu Tư, Tiểu Tư.
Anh đã từng kêu tên này trong lòng vô số lần, khi cuộc sống của anh rơi vào trong u ám khôn cùng, cái tên này giống như ánh sáng đem đến hy vọng đang cách anh không xa, lúc anh buồn rầu nhất, cái tên này lại giống như một con dao mỗi thời mỗi khắc khứa vào lòng anh.
Tiểu Tư, Tiểu Tư.
Anh nguyện cả đời đều nỗ lực làm cho em vui vẻ…
Trong xe, Diệp Mạnh Giác thân thiết hỏi: “Phải về trường học thật à? Bé cưng xem, bé cưng mệt như vậy rồi, trốn một tiết cũng có sao đâu?”
“Hừ!” Diệp Tư bĩu môi, ý bảo, không biết tại ai mà thế.
“Được không?”
“Không được! Hôm nay có tiết của Giáo sư Tô!” Diệp Tư kéo dài giọng, “Tại chú hết! Đáng ghét!”
Diệp Mạnh Giác nghe vậy không dấu vết nhíu mày lại, nghe kiểu nói này, có vẻ như nếu đó không phải là tiết của Giáo sư Tô thì có thể trốn chăng?
“Nhanh lên, nhanh lên, đến muộn bây giờ, sao ngừng lại vậy!” Diệp Tư ầm ầm ĩ ĩ nói.
Khóe miệng Diệp Mạnh Giác co quắp, “Đèn đỏ mà, bé cưng.”
“Hừ! Dù sao cũng tại chú! Đã nói đừng rồi. Ghét chú nhất.” Diệp Tư tả oán, “Lần sau không bao giờ cho chú làm vậy nữa.”
Diệp Mạnh Giác cười trộm, bé con ngoài miệng thì nói như ghê gớm lắm, có cho hay không ấy hả, đoán chắc không phải do cô định đoạt.
“Cười cái gì mà cười? Người ta nói được thì làm được!” Diệp Tư giống như sư tử con xù lông, gầm gừ gọi loạn.
Diệp Mạnh Giác lập tức đầu hàng, “Được, được, được, chú không cười nữa, đúng là chú không nên như vậy. Bé cưng xem, tới ngay ấy mà, đừng sốt ruột, nhiều lắm là năm phút nữa thôi.”
Đến trường học, Diệp Tư xuống xe, thình thịch chạy vài bước, lại lộn trở về, nghiêm túc nắm tay nói với Diệp Mạnh Giác: “Chú à!”
Diệp Mạnh Giác từ trong xe nhìn cô dò hỏi, “Sao thế?”
“Cám ơn chú đã cho người ta đồng hồ.” Diệp Tư nhỏ giọng nói xong, xoay người chạy về hướng phòng học.
Khóe miệng Diệp Mạnh Giác giương cao, nhìn bóng hình thon nhỏ xinh xắn của cô biến mất trong dãy lầu, ánh mắt sâu thẳm.
Mặc dù Diệp Tư không bị trễ, nhưng cũng vội vàng tiến vào phòng học. Cô lẻn vào từ cửa sau. Tô Mân Ngôn đang bị một đám nữ sinh vây quanh, lúc Diệp Tư vào lớp anh giống như linh tính được, ngay thời điểm Diệp Tư bước vào thì ngẩng đầu, nhìn cô nhàn nhạt cười cười.
Sau khi chuông reo, tất cả mọi người trở về vị trí. Tô Mân Ngôn giả như vô tình lại nhìn Diệp Tư một chút, tóc mái trên trán cô hơi ẩm mồ hôi, sắc mặt hồng hào, môi kiều diễm. Tô Mân Ngôn cảm giác trong cơ thể mình nhộn nhạo, nhanh chóng cúi đầu lật lật giáo án trên bàn, bắt đầu lên lớp.
“Kiều Hoa Hoa, sao rồi? Có bổ nhào vào anh Trần Á của cậu không?” Diệp Tư thừa lúc Tô Mân Ngôn xoay người viết bảng, nhỏ giọng hỏi.
“Hì hì hì…” Kiều Hoa Hoa cười ngây ngốc, “Bánh bao nhỏ, anh Trần Á thật dũng mãnh!”
“Phụt ~” Diệp Tư bị sặc, kẻ cầm thú đâu phải là ông anh, cầm thú rõ ràng là cô em gái đây mà?
“Chị Hai à, nói kiểu đó mà bị Trần Á nghe được thì bão có nổi không?” Diệp Tư hỏi.
“Không đâu, mình đang khen anh ấy chứ bộ, anh ấy hẳn phải cao hứng mới đúng.” Kiều Hoa Hoa nhanh mồm lẹ miệng nói.
“Phụt ~”
Được rồi, Diệp Tư thừa nhận, mình thua Kiều Hoa Hoa đâu chỉ là nửa điểm, mà cô phải ngửa cổ mà ngưỡng mộ đó.
“Đúng rồi,” Kiều Hoa Hoa nhìn cô, “Còn cậu thì sao? Chú cậu nói thế nào?”
Diệp Tư trầm mặc một hồi, “Chưa hề nói, thật ra mình cũng biết chú sẽ không làm những chuyện như vậy, chỉ hơi mất hứng mà thôi.”
Kiều Hoa Hoa không khỏi sốt ruột, “Cậu ngốc đấy à? Mình biết chú cậu tốt với cậu, nhưng cái chính ở đây không phải cậu cũng không biết, với điều kiện của chú cậu, phụ nữ nào mà không ước ao? Đừng nói Giang Lâm, mình thấy chị lớn của Đường Tiểu Tam còn chưa hết hy vọng đó?”
“Xuỵt!” Diệp Tư nhỏ giọng, “Kiều Hoa Hoa, cậu đừng quá kích động, đang giờ lên lớp, lát nữa nói tiếp.”
Kiều Hoa Hoa thấy Tô Mân Ngôn nhìn về phía các cô khẽ mỉm cười, ngây ngô cười khà khà nhanh chóng cầm bút lên, giả bộ một dáng vẻ sinh viên ngoan ngoãn mà cắm cúi ghi ghi chép chép.
Tô Mân Ngôn lắc đầu, cười mỉm, tiếp tục giảng bài.
“Ê! Diệp Tư, đừng đi chứ! Mình còn chưa nói hết mà!” Kiều Hoa Hoa vừa dọn đồ đạc trên bàn vừa kêu.
Diệp Tư đã đi tới cửa, bất đắc dĩ phải dừng lại đứng ngoài cửa chờ cô.
Trong phòng học, Tô Mân Ngôn như những lần trước, cứ sau giờ học là lại bị nữ sinh vây quanh, hoàn toàn không có cơ hội thoát thân.
Diệp Tư đứng trong hành lang nhìn xuyên qua cửa sổ, lơ đãng đánh giá Tô Mân Ngôn. Ngũ quan của anh góc cạnh rất đẹp, trán rộng, mày đậm, một đôi mắt đen thẳm lại thường xuyên lung linh tràn đầy sắc màu, vô cùng mê hoặc lòng người. Mũi cao thẳng, màu môi hơi mỏng, tuy nhiên, phun ra lời nói đều như châu ngọc.
“Nhìn gì mà phát ngốc vậy?” Kiều Hoa Hoa huých Diệp Tư một cái, nhỏ giọng hỏi, “Mình nói nè, Giáo sư Tô này là tai họa đó nha. Đẹp trai như vậy không phải lỗi của anh ta, nhưng gây ra tai họa nhân gian lại chính là sai lầm của anh ta, đặc biệt còn là Giáo sư Đại học nữa thì đã sai lại càng sai. Cậu xem, cả một đám tim hồng lập lòe nhộn nhạo, chậc chậc chậc.”
Diệp Tư phì cười ra tiếng. Kiều Hoa Hoa nói cứ y như cô nàng không hề có tim hồng lập lòe vậy.
Cô đứng ngoài cửa, tiếng cười cũng không phải quá lớn, trong phòng Tô Mân Ngôn cũng đang cười nhưng lại ngẩng đầu nhìn về phía các cô, trong ánh mắt ẩn ẩn ý cười ấm áp.
Diệp Tư vô thức cảm thấy tim hơi đập rộn lên, cô lúng túng vẫy vẫy tay chào Tô Mân Ngôn, kéo tay Kiều Hoa Hoa nhanh chóng chạy về hướng cầu thang.
“Này, chạy cái gì?” Kiều Hoa Hoa không rõ thực hư hỏi.
“Vội… Ăn cơm.” Diệp Tư lắp bắp nói.
Sau khi cấp tốc ấn thang máy, Diệp Tư đè ngực, có vẻ như vừa rồi chạy quá nhanh nên bây giờ tim đập dữ dội.
Xuống tới dưới lầu, không ngờ đã thấy xe của Diệp Mạnh Giác ở đó.
“Chú!” Diệp Tư chạy tới, gõ gõ cửa sổ xe, “Sao chú còn ở đây? Không đi sao?”
Diệp Mạnh Giác xoa xoa huyệt thái dương, cưng chiều nói với cô: “Ừ, đột nhiên cảm thấy hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi một chút. Lâu rồi chú không đón bé cưng về, nên hôm nay muốn chờ bé cưng tan học.”
Không biết vì sao, Diệp Tư đột nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên.
Diệp Tư mở cửa xe, nói với Kiều Hoa Hoa đang đứng phía sau: “Kiều Hoa Hoa, mình đi trước, cậu cũng nhanh chạy về nhà với anh Trần Á ngọt ngào của cậu đi thôi.”
Diệp Mạnh Giác giật mình: “Trần Á? Sao không nghe cậu ấy nói.”
Diệp Tư cười thật thần bí, “Chuyện mới xảy ra hai ngày trước, người ta và Giáo sư Tô thấy tận mắt đó.”
Tô Mân Ngôn?
Diệp Tư nhìn lướt phía ngoài, quay đầu thúc giục: “Chú đi mau đi, người ta đói bụng.”
Có lẽ chính cô cũng không biết, nhưng Diệp Mạnh Giác lại nhìn thấy nét mặt của cô rất rõ ràng. Cô hơi hơi chau mày, ánh mắt mang theo một chút hoảng hốt. Diệp Mạnh Giác lẳng lặng nhìn theo ánh mắt cô, Tô Mân Ngôn dưới vòng vây của mấy nữ sinh đang nhanh nhẹn đi ra từ phòng học.
Lại là Tô Mân ngôn.
Diệp Mạnh Giác âm thầm siết chặt tay cầm lái, rồi lại buộc mình buông ra như không có việc gì, cúi gần thắt dây an toàn cho Diệp Tư, thuận tiện hôn lên mặt cô một cái, “Bé ngoan, chú chở bé cưng đến chỗ ăn ngon nhé.”
Lúc xe quay đầu lướt qua bên người Tô Mân Ngôn, Diệp Tư theo bản năng cúi thấp đầu xuống một chút. Chính cô cũng không biết tại sao, chỉ theo bản năng mà muốn lẩn trốn.
Động tác nhỏ này của cô không lọt khỏi mắt Diệp Mạnh Giác. Mắt anh tuy đang nhìn phía trước, nhưng khóe đuôi vẫn đang xem chừng động tác của cô, tim đột nhiên đánh trống, bé cưng của anh thế là thế nào?
Vốn dĩ, Diệp Mạnh Giác cũng hơi ghen tuông đối với Tô Mân Ngôn. Từ sau khi Diệp Tư lên trung học, nam sinh theo đuổi cô cũng không ít, tuy nhiên, anh biết chúng đều là nít ranh chưa ráo máu đầu, ngoại trừ Đường Duyệt, không tên nào khiến anh để ý, bảo bối nhà anh cũng giống vậy.
Nhưng hiện tại Tô Mân Ngôn này, lực công kích hiển nhiên cao hơn gấp bội, hơn nữa xem ra, bé cưng dường như có cảm giác mơ hồ đối với anh ta. Trong lòng Diệp Mạnh Giác đã hơi có chút hoảng hốt.
Cơm nước xong, cuối cùng Diệp Tư cũng cảm thấy được có điểm gì đó là lạ. Hôm nay mặc dù Diệp Mạnh Giác cũng giống như thường ngày gắp thức ăn rót nước cho cô, nhưng lại thật im lặng, hầu như không nói lời nào.
“Chú, sao hôm nay chú không nói gì hết vậy? Mệt lắm à?”
“Không sao.” Diệp Mạnh Giác nói, “Bé cưng cũng im ắng đó thôi, nghĩ gì thế?”
Diệp Tư do dự một chút, từ lúc cô ra khỏi trường học trong lòng vẫn luẩn quẩn hình bóng Tô Mân Ngôn, điều này sao cô nói với chú được đây?
“Ha ha, không có gì, đừng đoán mò.” Diệp Tư ngây ngô cười.
Diệp Mạnh Giác lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt mang theo vẻ ảm đạm mà cô không hề quen thuộc.
“Ăn xong rồi chứ, bé cưng?” anh dịu dàng hỏi.
“Dạ.” Diệp Tư gật liền, muốn ra ngoài nhanh một chút, ánh mắt của chú khiến cô rất không thoải mái.
“Chúng ta nói chuyện được không?” Giọng nói của anh càng dịu dàng, Diệp Tư lại càng cảm thấy kinh hãi.
Lần chú nói năng trịnh trọng như vậy với cô là lúc cô học trung học. Lần đó cô và Kiều Hoa Hoa lén chạy đến bờ sông uống rượu, kết quả là uống đến say khướt, hai đứa ngã trái ngã phải nằm trên ghế dài bên bờ sông. Sau đó có mấy tên côn đồ chạy tới, các cô thiếu chút nữa đã bị mấy người đó mang đi, trong đám đông vây xem có người hảo tâm đứng ra, dẫn đầu đám đông quát lui mấy tên côn đồ, lại cầm di động của các cô gọi điện thoại cho Diệp Mạnh Giác, thế mới không xảy ra chuyện nghiêm trọng.
Sau khi cô tỉnh lại, tưởng là Diệp Mạnh Giác sẽ đánh đòn hoặc giáo huấn cô không ngừng, nhưng không ngờ anh chỉ rất trịnh trọng tâm sự với cô, hỏi cô có phải có chỗ nào anh làm không tốt hay không? Cô nhớ được lần đó cô khóc, khóc rất dữ dội, chẳng phải anh làm không tốt, mà là chính cô, cô không thể làm được. Tại cô không thành thành thật thật làm cháu gái của anh, lại có cái ý nghĩ kỳ lạ muốn làm bạn gái của anh.
Còn lúc này thì sao đây?
Diệp Tư đi theo Diệp Mạnh Giác ra phía sau nhà ăn, lúc này là giờ cao điểm tan tầm, trên đường người chặt như nêm cối. Diệp Tư ngồi trong xe, thường xuyên len lén liếc nhìn Diệp Mạnh Giác đang lẳng lặng lái xe.
Diệp Mạnh Giác thật ra cũng chưa nghĩ kỹ xem nên thảo luận thế nào với Diệp Tư, hỏi thẳng cô thích Tô Mân Ngôn? Hay là thôi đi? Nếu ngộ nhỡ cô nói thích, vậy anh phải làm sao?
Xe chạy theo hướng về nhà, nhưng không về thẳng mà dừng ở bờ sông.
Diệp Mạnh Giác nắm chặt tay lái, suy nghĩ làm sao để mở miệng.
Áp suất không khí giữa hai người chưa bao giờ thấp đến ngột ngạt như vậy, Diệp Tư lo lắng nắm chặt dây an toàn trên người.
“Bé cưng.”
Rốt cuộc Diệp Mạnh Giác đã mở miệng, nhưng bởi vì khẩn trương nên âm giọng hơi cao.
Anh nhìn Diệp Tư, nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn hỏi: “Bé cưng, bé cưng có thể nói cho chú biết trong lòng bé cưng thật sự đang nghĩ gì không? Bất kể là cái gì cũng đều nói cho chú biết, được không?”
Diệp Tư bị hỏi đâm ra lờ mờ, ngơ ngác nhìn anh, “Thật sự nghĩ gì là sao?”
“Bé cưng,” Diệp Mạnh Giác dừng một chút, “… thích Tô Mân Ngôn phải không? Giáo sư Tô của bé cưng ấy?”
Anh nỗ lực giấu diếm lo lắng và hồi hộp của bản thân mình, nhưng lại không tự chủ được mà chăm chú nhìn Diệp Tư.
Diệp Tư nhìn anh, ánh mắt chậm rãi bị bao kín bởi một tầng hơi nước. Cô không nói lời nào, chỉ lẳng lặng mím chặt môi nhìn anh.
Trầm mặc như vậy càng làm cho đầu anh đông đặc, trong lòng lạnh toát, xem ra bé cưng thật sự thích tên họ Tô kia rồi. Anh nên nói gì đây? Nên làm gì bây giờ? Chúc phúc cho cô, hay là tiếp tục giữ chặt lấy cô? Nhưng mà, kiểu nào cũng không được, loại nào cũng không được!
Anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô nữa, giả bộ muốn hút thuốc, quay sang đưa tay sờ soạng trong ngăn kéo nửa ngày vẫn không tìm được hộp thuốc, lại chạm vào một cái hộp nho nhỏ.
“Ngu ngốc!”
Giọng Diệp Tư nức nở vang lên, “Chú, chú là đại ngốc. Chú ngốc vô cùng!”
Vì thế, một đám bát quái thành tinh trong văn phòng không thể không ồn ào nha.
Lúc Đường Duyệt đi ngang qua phòng trà nước thì nhìn thấy một đám bà tám đang tranh luận sôi nổi.
“Chậc chậc, thật không nhìn ra đó, Diệp Tổng chúng ta lại có loại sở thích quái đản như vậy? Đó là cháu gái của anh ta mà.”
“Đúng vậy, chả trách anh ta trước giờ không chịu kết hôn, không thể tưởng tượng được, thật sự là kẻ càng có tiền lại càng biến thái.”
“Haiz ~ ảo tưởng của tôi tan vỡ rồi!”
“…”
Đường Duyệt dừng lại, nghĩ nghĩ, quay trở lui, “Các vị, có chút sự thật tôi nghĩ tôi nên thanh minh thay Diệp Tổng một chút.”
Mấy phụ nữ trong phòng trà nước thấy Đường Duyệt thì lập tức im thin thít. Tuy nói Đường Duyệt là trợ lý, nhưng ai mà chẳng biết lai lịch cậu ta.
“Diệp Tổng và Diệp Tư không có liên hệ máu mủ. Cho nên, sau này hy vọng tôi sẽ không còn nghe mấy lời giống các vị vừa nói. Hơn nữa, chuyện riêng tư của Boss hình như cũng không đến lượt các vị quản, đúng không?”
Mấy người phụ nữ kia nghe vậy liền hoảng sợ tản ra.
Đường Duyệt đứng ở phòng trà nước nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới lầu, xe của Diệp Mạnh Giác vừa từ dưới hầm đỗ xe chạy ra. Anh mím môi thật chặt, lúm đồng tiền trên má như ẩn như hiện. Anh nhớ đến âm thanh của Diệp Tư mà anh nghe được lúc đứng trước cửa văn phòng Diệp Mạnh Giác, những mảnh mây đỏ từ từ bò lên gương mặt trắng nõn. Anh thở dài, vẻ quyến rũ kiều mị đó cho dù anh có nỗ lực cả đời cũng không nhìn thấy được.
Tiểu Tư, Tiểu Tư.
Anh đã từng kêu tên này trong lòng vô số lần, khi cuộc sống của anh rơi vào trong u ám khôn cùng, cái tên này giống như ánh sáng đem đến hy vọng đang cách anh không xa, lúc anh buồn rầu nhất, cái tên này lại giống như một con dao mỗi thời mỗi khắc khứa vào lòng anh.
Tiểu Tư, Tiểu Tư.
Anh nguyện cả đời đều nỗ lực làm cho em vui vẻ…
Trong xe, Diệp Mạnh Giác thân thiết hỏi: “Phải về trường học thật à? Bé cưng xem, bé cưng mệt như vậy rồi, trốn một tiết cũng có sao đâu?”
“Hừ!” Diệp Tư bĩu môi, ý bảo, không biết tại ai mà thế.
“Được không?”
“Không được! Hôm nay có tiết của Giáo sư Tô!” Diệp Tư kéo dài giọng, “Tại chú hết! Đáng ghét!”
Diệp Mạnh Giác nghe vậy không dấu vết nhíu mày lại, nghe kiểu nói này, có vẻ như nếu đó không phải là tiết của Giáo sư Tô thì có thể trốn chăng?
“Nhanh lên, nhanh lên, đến muộn bây giờ, sao ngừng lại vậy!” Diệp Tư ầm ầm ĩ ĩ nói.
Khóe miệng Diệp Mạnh Giác co quắp, “Đèn đỏ mà, bé cưng.”
“Hừ! Dù sao cũng tại chú! Đã nói đừng rồi. Ghét chú nhất.” Diệp Tư tả oán, “Lần sau không bao giờ cho chú làm vậy nữa.”
Diệp Mạnh Giác cười trộm, bé con ngoài miệng thì nói như ghê gớm lắm, có cho hay không ấy hả, đoán chắc không phải do cô định đoạt.
“Cười cái gì mà cười? Người ta nói được thì làm được!” Diệp Tư giống như sư tử con xù lông, gầm gừ gọi loạn.
Diệp Mạnh Giác lập tức đầu hàng, “Được, được, được, chú không cười nữa, đúng là chú không nên như vậy. Bé cưng xem, tới ngay ấy mà, đừng sốt ruột, nhiều lắm là năm phút nữa thôi.”
Đến trường học, Diệp Tư xuống xe, thình thịch chạy vài bước, lại lộn trở về, nghiêm túc nắm tay nói với Diệp Mạnh Giác: “Chú à!”
Diệp Mạnh Giác từ trong xe nhìn cô dò hỏi, “Sao thế?”
“Cám ơn chú đã cho người ta đồng hồ.” Diệp Tư nhỏ giọng nói xong, xoay người chạy về hướng phòng học.
Khóe miệng Diệp Mạnh Giác giương cao, nhìn bóng hình thon nhỏ xinh xắn của cô biến mất trong dãy lầu, ánh mắt sâu thẳm.
Mặc dù Diệp Tư không bị trễ, nhưng cũng vội vàng tiến vào phòng học. Cô lẻn vào từ cửa sau. Tô Mân Ngôn đang bị một đám nữ sinh vây quanh, lúc Diệp Tư vào lớp anh giống như linh tính được, ngay thời điểm Diệp Tư bước vào thì ngẩng đầu, nhìn cô nhàn nhạt cười cười.
Sau khi chuông reo, tất cả mọi người trở về vị trí. Tô Mân Ngôn giả như vô tình lại nhìn Diệp Tư một chút, tóc mái trên trán cô hơi ẩm mồ hôi, sắc mặt hồng hào, môi kiều diễm. Tô Mân Ngôn cảm giác trong cơ thể mình nhộn nhạo, nhanh chóng cúi đầu lật lật giáo án trên bàn, bắt đầu lên lớp.
“Kiều Hoa Hoa, sao rồi? Có bổ nhào vào anh Trần Á của cậu không?” Diệp Tư thừa lúc Tô Mân Ngôn xoay người viết bảng, nhỏ giọng hỏi.
“Hì hì hì…” Kiều Hoa Hoa cười ngây ngốc, “Bánh bao nhỏ, anh Trần Á thật dũng mãnh!”
“Phụt ~” Diệp Tư bị sặc, kẻ cầm thú đâu phải là ông anh, cầm thú rõ ràng là cô em gái đây mà?
“Chị Hai à, nói kiểu đó mà bị Trần Á nghe được thì bão có nổi không?” Diệp Tư hỏi.
“Không đâu, mình đang khen anh ấy chứ bộ, anh ấy hẳn phải cao hứng mới đúng.” Kiều Hoa Hoa nhanh mồm lẹ miệng nói.
“Phụt ~”
Được rồi, Diệp Tư thừa nhận, mình thua Kiều Hoa Hoa đâu chỉ là nửa điểm, mà cô phải ngửa cổ mà ngưỡng mộ đó.
“Đúng rồi,” Kiều Hoa Hoa nhìn cô, “Còn cậu thì sao? Chú cậu nói thế nào?”
Diệp Tư trầm mặc một hồi, “Chưa hề nói, thật ra mình cũng biết chú sẽ không làm những chuyện như vậy, chỉ hơi mất hứng mà thôi.”
Kiều Hoa Hoa không khỏi sốt ruột, “Cậu ngốc đấy à? Mình biết chú cậu tốt với cậu, nhưng cái chính ở đây không phải cậu cũng không biết, với điều kiện của chú cậu, phụ nữ nào mà không ước ao? Đừng nói Giang Lâm, mình thấy chị lớn của Đường Tiểu Tam còn chưa hết hy vọng đó?”
“Xuỵt!” Diệp Tư nhỏ giọng, “Kiều Hoa Hoa, cậu đừng quá kích động, đang giờ lên lớp, lát nữa nói tiếp.”
Kiều Hoa Hoa thấy Tô Mân Ngôn nhìn về phía các cô khẽ mỉm cười, ngây ngô cười khà khà nhanh chóng cầm bút lên, giả bộ một dáng vẻ sinh viên ngoan ngoãn mà cắm cúi ghi ghi chép chép.
Tô Mân Ngôn lắc đầu, cười mỉm, tiếp tục giảng bài.
“Ê! Diệp Tư, đừng đi chứ! Mình còn chưa nói hết mà!” Kiều Hoa Hoa vừa dọn đồ đạc trên bàn vừa kêu.
Diệp Tư đã đi tới cửa, bất đắc dĩ phải dừng lại đứng ngoài cửa chờ cô.
Trong phòng học, Tô Mân Ngôn như những lần trước, cứ sau giờ học là lại bị nữ sinh vây quanh, hoàn toàn không có cơ hội thoát thân.
Diệp Tư đứng trong hành lang nhìn xuyên qua cửa sổ, lơ đãng đánh giá Tô Mân Ngôn. Ngũ quan của anh góc cạnh rất đẹp, trán rộng, mày đậm, một đôi mắt đen thẳm lại thường xuyên lung linh tràn đầy sắc màu, vô cùng mê hoặc lòng người. Mũi cao thẳng, màu môi hơi mỏng, tuy nhiên, phun ra lời nói đều như châu ngọc.
“Nhìn gì mà phát ngốc vậy?” Kiều Hoa Hoa huých Diệp Tư một cái, nhỏ giọng hỏi, “Mình nói nè, Giáo sư Tô này là tai họa đó nha. Đẹp trai như vậy không phải lỗi của anh ta, nhưng gây ra tai họa nhân gian lại chính là sai lầm của anh ta, đặc biệt còn là Giáo sư Đại học nữa thì đã sai lại càng sai. Cậu xem, cả một đám tim hồng lập lòe nhộn nhạo, chậc chậc chậc.”
Diệp Tư phì cười ra tiếng. Kiều Hoa Hoa nói cứ y như cô nàng không hề có tim hồng lập lòe vậy.
Cô đứng ngoài cửa, tiếng cười cũng không phải quá lớn, trong phòng Tô Mân Ngôn cũng đang cười nhưng lại ngẩng đầu nhìn về phía các cô, trong ánh mắt ẩn ẩn ý cười ấm áp.
Diệp Tư vô thức cảm thấy tim hơi đập rộn lên, cô lúng túng vẫy vẫy tay chào Tô Mân Ngôn, kéo tay Kiều Hoa Hoa nhanh chóng chạy về hướng cầu thang.
“Này, chạy cái gì?” Kiều Hoa Hoa không rõ thực hư hỏi.
“Vội… Ăn cơm.” Diệp Tư lắp bắp nói.
Sau khi cấp tốc ấn thang máy, Diệp Tư đè ngực, có vẻ như vừa rồi chạy quá nhanh nên bây giờ tim đập dữ dội.
Xuống tới dưới lầu, không ngờ đã thấy xe của Diệp Mạnh Giác ở đó.
“Chú!” Diệp Tư chạy tới, gõ gõ cửa sổ xe, “Sao chú còn ở đây? Không đi sao?”
Diệp Mạnh Giác xoa xoa huyệt thái dương, cưng chiều nói với cô: “Ừ, đột nhiên cảm thấy hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi một chút. Lâu rồi chú không đón bé cưng về, nên hôm nay muốn chờ bé cưng tan học.”
Không biết vì sao, Diệp Tư đột nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên.
Diệp Tư mở cửa xe, nói với Kiều Hoa Hoa đang đứng phía sau: “Kiều Hoa Hoa, mình đi trước, cậu cũng nhanh chạy về nhà với anh Trần Á ngọt ngào của cậu đi thôi.”
Diệp Mạnh Giác giật mình: “Trần Á? Sao không nghe cậu ấy nói.”
Diệp Tư cười thật thần bí, “Chuyện mới xảy ra hai ngày trước, người ta và Giáo sư Tô thấy tận mắt đó.”
Tô Mân Ngôn?
Diệp Tư nhìn lướt phía ngoài, quay đầu thúc giục: “Chú đi mau đi, người ta đói bụng.”
Có lẽ chính cô cũng không biết, nhưng Diệp Mạnh Giác lại nhìn thấy nét mặt của cô rất rõ ràng. Cô hơi hơi chau mày, ánh mắt mang theo một chút hoảng hốt. Diệp Mạnh Giác lẳng lặng nhìn theo ánh mắt cô, Tô Mân Ngôn dưới vòng vây của mấy nữ sinh đang nhanh nhẹn đi ra từ phòng học.
Lại là Tô Mân ngôn.
Diệp Mạnh Giác âm thầm siết chặt tay cầm lái, rồi lại buộc mình buông ra như không có việc gì, cúi gần thắt dây an toàn cho Diệp Tư, thuận tiện hôn lên mặt cô một cái, “Bé ngoan, chú chở bé cưng đến chỗ ăn ngon nhé.”
Lúc xe quay đầu lướt qua bên người Tô Mân Ngôn, Diệp Tư theo bản năng cúi thấp đầu xuống một chút. Chính cô cũng không biết tại sao, chỉ theo bản năng mà muốn lẩn trốn.
Động tác nhỏ này của cô không lọt khỏi mắt Diệp Mạnh Giác. Mắt anh tuy đang nhìn phía trước, nhưng khóe đuôi vẫn đang xem chừng động tác của cô, tim đột nhiên đánh trống, bé cưng của anh thế là thế nào?
Vốn dĩ, Diệp Mạnh Giác cũng hơi ghen tuông đối với Tô Mân Ngôn. Từ sau khi Diệp Tư lên trung học, nam sinh theo đuổi cô cũng không ít, tuy nhiên, anh biết chúng đều là nít ranh chưa ráo máu đầu, ngoại trừ Đường Duyệt, không tên nào khiến anh để ý, bảo bối nhà anh cũng giống vậy.
Nhưng hiện tại Tô Mân Ngôn này, lực công kích hiển nhiên cao hơn gấp bội, hơn nữa xem ra, bé cưng dường như có cảm giác mơ hồ đối với anh ta. Trong lòng Diệp Mạnh Giác đã hơi có chút hoảng hốt.
Cơm nước xong, cuối cùng Diệp Tư cũng cảm thấy được có điểm gì đó là lạ. Hôm nay mặc dù Diệp Mạnh Giác cũng giống như thường ngày gắp thức ăn rót nước cho cô, nhưng lại thật im lặng, hầu như không nói lời nào.
“Chú, sao hôm nay chú không nói gì hết vậy? Mệt lắm à?”
“Không sao.” Diệp Mạnh Giác nói, “Bé cưng cũng im ắng đó thôi, nghĩ gì thế?”
Diệp Tư do dự một chút, từ lúc cô ra khỏi trường học trong lòng vẫn luẩn quẩn hình bóng Tô Mân Ngôn, điều này sao cô nói với chú được đây?
“Ha ha, không có gì, đừng đoán mò.” Diệp Tư ngây ngô cười.
Diệp Mạnh Giác lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt mang theo vẻ ảm đạm mà cô không hề quen thuộc.
“Ăn xong rồi chứ, bé cưng?” anh dịu dàng hỏi.
“Dạ.” Diệp Tư gật liền, muốn ra ngoài nhanh một chút, ánh mắt của chú khiến cô rất không thoải mái.
“Chúng ta nói chuyện được không?” Giọng nói của anh càng dịu dàng, Diệp Tư lại càng cảm thấy kinh hãi.
Lần chú nói năng trịnh trọng như vậy với cô là lúc cô học trung học. Lần đó cô và Kiều Hoa Hoa lén chạy đến bờ sông uống rượu, kết quả là uống đến say khướt, hai đứa ngã trái ngã phải nằm trên ghế dài bên bờ sông. Sau đó có mấy tên côn đồ chạy tới, các cô thiếu chút nữa đã bị mấy người đó mang đi, trong đám đông vây xem có người hảo tâm đứng ra, dẫn đầu đám đông quát lui mấy tên côn đồ, lại cầm di động của các cô gọi điện thoại cho Diệp Mạnh Giác, thế mới không xảy ra chuyện nghiêm trọng.
Sau khi cô tỉnh lại, tưởng là Diệp Mạnh Giác sẽ đánh đòn hoặc giáo huấn cô không ngừng, nhưng không ngờ anh chỉ rất trịnh trọng tâm sự với cô, hỏi cô có phải có chỗ nào anh làm không tốt hay không? Cô nhớ được lần đó cô khóc, khóc rất dữ dội, chẳng phải anh làm không tốt, mà là chính cô, cô không thể làm được. Tại cô không thành thành thật thật làm cháu gái của anh, lại có cái ý nghĩ kỳ lạ muốn làm bạn gái của anh.
Còn lúc này thì sao đây?
Diệp Tư đi theo Diệp Mạnh Giác ra phía sau nhà ăn, lúc này là giờ cao điểm tan tầm, trên đường người chặt như nêm cối. Diệp Tư ngồi trong xe, thường xuyên len lén liếc nhìn Diệp Mạnh Giác đang lẳng lặng lái xe.
Diệp Mạnh Giác thật ra cũng chưa nghĩ kỹ xem nên thảo luận thế nào với Diệp Tư, hỏi thẳng cô thích Tô Mân Ngôn? Hay là thôi đi? Nếu ngộ nhỡ cô nói thích, vậy anh phải làm sao?
Xe chạy theo hướng về nhà, nhưng không về thẳng mà dừng ở bờ sông.
Diệp Mạnh Giác nắm chặt tay lái, suy nghĩ làm sao để mở miệng.
Áp suất không khí giữa hai người chưa bao giờ thấp đến ngột ngạt như vậy, Diệp Tư lo lắng nắm chặt dây an toàn trên người.
“Bé cưng.”
Rốt cuộc Diệp Mạnh Giác đã mở miệng, nhưng bởi vì khẩn trương nên âm giọng hơi cao.
Anh nhìn Diệp Tư, nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn hỏi: “Bé cưng, bé cưng có thể nói cho chú biết trong lòng bé cưng thật sự đang nghĩ gì không? Bất kể là cái gì cũng đều nói cho chú biết, được không?”
Diệp Tư bị hỏi đâm ra lờ mờ, ngơ ngác nhìn anh, “Thật sự nghĩ gì là sao?”
“Bé cưng,” Diệp Mạnh Giác dừng một chút, “… thích Tô Mân Ngôn phải không? Giáo sư Tô của bé cưng ấy?”
Anh nỗ lực giấu diếm lo lắng và hồi hộp của bản thân mình, nhưng lại không tự chủ được mà chăm chú nhìn Diệp Tư.
Diệp Tư nhìn anh, ánh mắt chậm rãi bị bao kín bởi một tầng hơi nước. Cô không nói lời nào, chỉ lẳng lặng mím chặt môi nhìn anh.
Trầm mặc như vậy càng làm cho đầu anh đông đặc, trong lòng lạnh toát, xem ra bé cưng thật sự thích tên họ Tô kia rồi. Anh nên nói gì đây? Nên làm gì bây giờ? Chúc phúc cho cô, hay là tiếp tục giữ chặt lấy cô? Nhưng mà, kiểu nào cũng không được, loại nào cũng không được!
Anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô nữa, giả bộ muốn hút thuốc, quay sang đưa tay sờ soạng trong ngăn kéo nửa ngày vẫn không tìm được hộp thuốc, lại chạm vào một cái hộp nho nhỏ.
“Ngu ngốc!”
Giọng Diệp Tư nức nở vang lên, “Chú, chú là đại ngốc. Chú ngốc vô cùng!”
Bình luận truyện