Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 1349: Ám ảnh cực đoan 20
Dịch: Tang Lý Thanh Ca
Ninh Thư vội vàng chạy tới cục cảnh sát, mở miệng câu nói đầu tiên là: "Việc này thật sự không phải do Trình Phi làm ư?"
Cảnh sát:...
Rốt cuộc là cô hy vọng do anh ta làm, hay là không mong anh ta làm?
"Lý Thần đã nói là cậu ta tự mình trộm acc của Điền Hải, đồng thời giật dây Lý Cường làm ra chuyện như vậy." Cảnh sát nói.
"Hoàn toàn khớp với chứng cứ chúng ta có. Trên cơ bản đúng là Lý Thần." Cảnh sát nói.
Người quen gây án → đều là học sinh của giáo sư Ngải.
Địa chỉ IP → Lý Thần từng tới quán cà phê, còn bị camera ở quán chụp được.
Trong máy tính của Lý Thần còn lịch sử nói chuyện của hai người...
Vô cùng hoàn hảo.
"Còn lời khai của Lý Thần thì sao?" Ninh Thư hỏi.
"Tự Lý Thần thú nhận rằng, cậu ta học được cách giả mạo máy tính trên mạng, sau đó trộm acc của Điền Hải. Về phần tại sao trộm của Điền Hải, là vì cậu ta có chút mâu thuẫn với Điền Hải, nhìn ngứa mắt."
Ninh Thư: Mẹ nó, hoàn toàn không muốn nói chuyện nữa...
Chẳng lẽ là cô nghĩ oan cho Trình Phi.
"Cho nên, chuyện này đã giải quyết xong?" Ninh Thư hỏi: "Chồng tôi không sao chứ?"
"Sau khi hoàn tất thủ tục thì kết án, Trình Phi không sao." Cảnh sát nói.
Ninh Thư gần như là cười đầy miễn cưỡng, trong mắt là nước mắt vui vẻ, "Vậy là tốt rồi."
Rời cục cảnh sát, Ninh Thư túm tóc giật giật.
Chẳng lẽ thật sự oan cho Trình Phi?
Người ủy thác có mắc chứng vọng tưởng bị hại, có chướng ngại tinh thần gì không?
Cho tới bây giờ, Trình Phi chỉ làm sai một việc, đó là lắp camera trong nhà và cấy thiết bị định vị vào người cô.
Hơn nữa lý do cho những chuyện này rất hay ho, là bởi vì Ngải Vân có chướng ngại tinh thần, lo Ngải Vân sẽ xảy ra chuyện.
Vì ban ngày bận trong phòng khám nên chỉ có thể lắp đặt camera, thuận tiện biết Ngải Vân có gặp nguy hiểm gì trong nhà không.
Lắp đặt đồ định vị, là lo lắng Ngải Vân bị lạc đường, lúc nào anh ta cũng biết được hành tung của Ngải Vân.
Không hi vọng Ngải Vân tham gia công tác, hoặc yến hội gì vì lo Ngải Vân xảy ra chuyện.
Không muốn để Ngải Vân đối mặt với ánh mắt quái dị của những người khác.
Mọi thứ đều có lý, không có lỗ thủng logic nào.
Ngoại trừ chuyện này, Trình Phi không làm thứ gì khác người cả. Không vượt quá giới hạn, không bạo lực gia đình, cũng không ép Ngải Vân làm chuyện cô ấy không thích.
Ngược lại đối xử cực tốt với Ngải Vân.
Ninh Thư gạt lệ, cô vô cùng cảm động. Đây quả là một người đàn ông tốt mà.
Thích nói dối có phải là một khuyết điểm không? Trình Phi đang giấu giếm cuộc đời của mình.
Anh ta từng ở nước ngoài, lại bảo mình lớn lên trong nước. Cha mẹ nuôi đã chết, nhưng lại xác chết vùng dậy.
Xuất hiện lúc kết hôn.
Ninh Thư về tới trường học, sau đó ngồi xe bus tới quán cà phê kia.
Ven đường, Ninh Thư đi qua bảy trạm, khoảng cách giữa bảy trạm cũng không xa.
Nếu ngồi taxi, phải mấy cả trăm tệ tiền xe.
Hơn nữa khi xuống xe còn phải đi bộ một đoạn mới tới quán cà phê.
Sao Lý Thần phải chạy tới chỗ xa thế này? Quanh trường có rất nhiều cửa hàng, cũng có nơi cung cấp wifi miễn phí, hoàn toàn có thể dùng để giả mạo địa chỉ IP.
Hơn nữa trong trường học còn có thư viện, dòng người đổ vào thư viện cực lớn, càng đỡ tránh hoài nghi.
Sao phải chạy xa thế?
Hoàn toàn không phù hợp với chi phí kinh tế của tội phạm.
Chẳng lẽ cậu ta tới đây tìm người?
Ninh Thư nhìn về phía phòng khám của Trình Phi, mẹ nó, lại hoài nghi tới đầu Trình Phi.
Ninh Thư cảm thấy cô bị người ủy thác ảnh hưởng rất lớn. Cô rất muốn thử chứng minh Trình Phi muốn chữa trị cho cô.
Nhưng tại sao Lý Thần phải đi xa như thế chỉ để tới quán cà phê này?
Hoài nghi tới đầu Trình Phi, nhưng hiện tại chứng minh Trình Phi không làm gì cả.
Ninh Thư cũng hoài nghi, cái địa chỉ IP kia là cố tình để lại, cố tình bại lộ.
Thậm chí có thể là Trình Phi cố ý để lại, cố ý để người ta tra tới trên đầu anh ta, sau đó thuận lợi tẩy rửa sạch sẽ.
Ninh Thư:...
Có phải cô mắc chứng hoang tưởng bị hại không vậy.
Tê liệt, luôn có điêu dân muốn hại trẫm.
Ninh Thư đứng ở cửa quán cà phê, không gian trong quán rất yên tĩnh.
Ninh Thư đẩy cửa đi vào, gọi một ly cà phê rồi gọi điện tới đồn cảnh sát.
"Mấy người có hỏi vì sao Lý Thần tới quán cà phê không?"
"Quán cà phê đó cách trường đến bảy trạm, lộ trình xa xôi, chẳng lẽ chỉ vì bắt wifi và uống một ly cà phê?"
"Có thể Lý Thần đi tìm người nào đó, camera ở quán có quay được Lý Thần ngồi cùng ai không?"
"Trong camera chỉ có mình Lý Thần. Chúng tôi sẽ điều tra."
Ninh Thư lập tức nói: "Chuyện này làm phiền mọi người rồi. Tôi vẫn lo trong lòng, đây là chuyện liên quan đến an toàn của ba mẹ nên tôi không dám lơ là."
Ninh Thư cúp điện thoại, đánh giá quán cà phê, nhìn thấy camera.
Không gặp ai mà lại đi đường xa như vậy, tới quán cà phê này cọ wifi.
Rõ ràng có thể làm ngay tại chỗ, vì sao lại đi xa thế?
Dù sao Ninh Thư cũng túm lấy điểm này, rồi lại hoài nghi tới đầu Trình Phi.
Ninh Thư uống xong cà phê rồi về. Vừa mở cửa đã thấy Trình Phi đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, cười tủm tỉm nói gì đó với mẹ Ngải.
Mẹ Ngải nhìn thấy Ninh Thư, vẫy tay gọi cô, "Về rồi à."
Trình Phi xoay đầu lại, lúc nhìn thấy Ninh Thư, mặt mày đều mang ý cười.
Ninh Thư chống tường, thay giày trước cửa rồi đi vào trong nhà, hỏi Trình Phi: "Anh đã khỏe hơn chưa?"
Trước mặt Trình Phi, Ninh Thư sẽ không la mắng. Trước khi có chứng cứ, nói gì cũng vô dụng. Làm ầm lên không có tác dụng, còn khiến mọi việc tồi tệ hơn.
Cho nên Ninh Thư đối xử với Trình Phi không mặn không nhạt, khiến người ta nghĩ tới là do chuyện lắp camera trước đó.
Trình Phi gật gật đầu, "Tốt hơn nhiều rồi. Gần đây em gầy đi thì phải."
Ninh Thư nhìn hai bên Trình Phi một chút, "Anh cũng gầy."
"Hai đứa cứ nói chuyện đi, mẹ đi gọt đĩa hoa quả. Tối nay Trình Phi ở lại ăn cơm không?" Mẹ Ngải đứng lên hỏi Trình Phi.
Trình Phi gật gật đầu, "Cảm ơn mẹ."
Trên mặt mẹ Ngải không ngăn được ý cười, đi gọt hoa quả.
Ninh Thư ngồi đối diện Trình Phi, nói: "Chuyện mẹ bị bắt cóc sắp kết án, do học sinh cùng cấp làm, cũng là học sinh của ba."
Trình Phi hơi ngây người, lập tức nói: "Vậy chắc ba rất đau lòng."
Ninh Thư vẫn luôn quan sát biểu tình của Trình Phi, thấy biểu cảm của Trình Phi không giống làm bộ.
Thanh lệ thoát tục không giả dối.
Ninh Thư muốn đập đầu xuống đất. Giờ trong đầu cô có hai hình nhân nhỏ, một cái nói Trình Phi là người vô tội, người ủy thác nghĩ oan cho anh ta.
Một cái hung tợn nói, chính là Trình Phi, không vì nguyên nhân gì cả, trực giác, trực giác nguy hiểm.
Hai hình nhân khiến đầu óc Ninh Thư hiện giờ rối tinh lên, rất muốn túm cổ áo Trình Phi, đẩy anh ta ngã lăn ra đất.
Ninh Thư vội vàng chạy tới cục cảnh sát, mở miệng câu nói đầu tiên là: "Việc này thật sự không phải do Trình Phi làm ư?"
Cảnh sát:...
Rốt cuộc là cô hy vọng do anh ta làm, hay là không mong anh ta làm?
"Lý Thần đã nói là cậu ta tự mình trộm acc của Điền Hải, đồng thời giật dây Lý Cường làm ra chuyện như vậy." Cảnh sát nói.
"Hoàn toàn khớp với chứng cứ chúng ta có. Trên cơ bản đúng là Lý Thần." Cảnh sát nói.
Người quen gây án → đều là học sinh của giáo sư Ngải.
Địa chỉ IP → Lý Thần từng tới quán cà phê, còn bị camera ở quán chụp được.
Trong máy tính của Lý Thần còn lịch sử nói chuyện của hai người...
Vô cùng hoàn hảo.
"Còn lời khai của Lý Thần thì sao?" Ninh Thư hỏi.
"Tự Lý Thần thú nhận rằng, cậu ta học được cách giả mạo máy tính trên mạng, sau đó trộm acc của Điền Hải. Về phần tại sao trộm của Điền Hải, là vì cậu ta có chút mâu thuẫn với Điền Hải, nhìn ngứa mắt."
Ninh Thư: Mẹ nó, hoàn toàn không muốn nói chuyện nữa...
Chẳng lẽ là cô nghĩ oan cho Trình Phi.
"Cho nên, chuyện này đã giải quyết xong?" Ninh Thư hỏi: "Chồng tôi không sao chứ?"
"Sau khi hoàn tất thủ tục thì kết án, Trình Phi không sao." Cảnh sát nói.
Ninh Thư gần như là cười đầy miễn cưỡng, trong mắt là nước mắt vui vẻ, "Vậy là tốt rồi."
Rời cục cảnh sát, Ninh Thư túm tóc giật giật.
Chẳng lẽ thật sự oan cho Trình Phi?
Người ủy thác có mắc chứng vọng tưởng bị hại, có chướng ngại tinh thần gì không?
Cho tới bây giờ, Trình Phi chỉ làm sai một việc, đó là lắp camera trong nhà và cấy thiết bị định vị vào người cô.
Hơn nữa lý do cho những chuyện này rất hay ho, là bởi vì Ngải Vân có chướng ngại tinh thần, lo Ngải Vân sẽ xảy ra chuyện.
Vì ban ngày bận trong phòng khám nên chỉ có thể lắp đặt camera, thuận tiện biết Ngải Vân có gặp nguy hiểm gì trong nhà không.
Lắp đặt đồ định vị, là lo lắng Ngải Vân bị lạc đường, lúc nào anh ta cũng biết được hành tung của Ngải Vân.
Không hi vọng Ngải Vân tham gia công tác, hoặc yến hội gì vì lo Ngải Vân xảy ra chuyện.
Không muốn để Ngải Vân đối mặt với ánh mắt quái dị của những người khác.
Mọi thứ đều có lý, không có lỗ thủng logic nào.
Ngoại trừ chuyện này, Trình Phi không làm thứ gì khác người cả. Không vượt quá giới hạn, không bạo lực gia đình, cũng không ép Ngải Vân làm chuyện cô ấy không thích.
Ngược lại đối xử cực tốt với Ngải Vân.
Ninh Thư gạt lệ, cô vô cùng cảm động. Đây quả là một người đàn ông tốt mà.
Thích nói dối có phải là một khuyết điểm không? Trình Phi đang giấu giếm cuộc đời của mình.
Anh ta từng ở nước ngoài, lại bảo mình lớn lên trong nước. Cha mẹ nuôi đã chết, nhưng lại xác chết vùng dậy.
Xuất hiện lúc kết hôn.
Ninh Thư về tới trường học, sau đó ngồi xe bus tới quán cà phê kia.
Ven đường, Ninh Thư đi qua bảy trạm, khoảng cách giữa bảy trạm cũng không xa.
Nếu ngồi taxi, phải mấy cả trăm tệ tiền xe.
Hơn nữa khi xuống xe còn phải đi bộ một đoạn mới tới quán cà phê.
Sao Lý Thần phải chạy tới chỗ xa thế này? Quanh trường có rất nhiều cửa hàng, cũng có nơi cung cấp wifi miễn phí, hoàn toàn có thể dùng để giả mạo địa chỉ IP.
Hơn nữa trong trường học còn có thư viện, dòng người đổ vào thư viện cực lớn, càng đỡ tránh hoài nghi.
Sao phải chạy xa thế?
Hoàn toàn không phù hợp với chi phí kinh tế của tội phạm.
Chẳng lẽ cậu ta tới đây tìm người?
Ninh Thư nhìn về phía phòng khám của Trình Phi, mẹ nó, lại hoài nghi tới đầu Trình Phi.
Ninh Thư cảm thấy cô bị người ủy thác ảnh hưởng rất lớn. Cô rất muốn thử chứng minh Trình Phi muốn chữa trị cho cô.
Nhưng tại sao Lý Thần phải đi xa như thế chỉ để tới quán cà phê này?
Hoài nghi tới đầu Trình Phi, nhưng hiện tại chứng minh Trình Phi không làm gì cả.
Ninh Thư cũng hoài nghi, cái địa chỉ IP kia là cố tình để lại, cố tình bại lộ.
Thậm chí có thể là Trình Phi cố ý để lại, cố ý để người ta tra tới trên đầu anh ta, sau đó thuận lợi tẩy rửa sạch sẽ.
Ninh Thư:...
Có phải cô mắc chứng hoang tưởng bị hại không vậy.
Tê liệt, luôn có điêu dân muốn hại trẫm.
Ninh Thư đứng ở cửa quán cà phê, không gian trong quán rất yên tĩnh.
Ninh Thư đẩy cửa đi vào, gọi một ly cà phê rồi gọi điện tới đồn cảnh sát.
"Mấy người có hỏi vì sao Lý Thần tới quán cà phê không?"
"Quán cà phê đó cách trường đến bảy trạm, lộ trình xa xôi, chẳng lẽ chỉ vì bắt wifi và uống một ly cà phê?"
"Có thể Lý Thần đi tìm người nào đó, camera ở quán có quay được Lý Thần ngồi cùng ai không?"
"Trong camera chỉ có mình Lý Thần. Chúng tôi sẽ điều tra."
Ninh Thư lập tức nói: "Chuyện này làm phiền mọi người rồi. Tôi vẫn lo trong lòng, đây là chuyện liên quan đến an toàn của ba mẹ nên tôi không dám lơ là."
Ninh Thư cúp điện thoại, đánh giá quán cà phê, nhìn thấy camera.
Không gặp ai mà lại đi đường xa như vậy, tới quán cà phê này cọ wifi.
Rõ ràng có thể làm ngay tại chỗ, vì sao lại đi xa thế?
Dù sao Ninh Thư cũng túm lấy điểm này, rồi lại hoài nghi tới đầu Trình Phi.
Ninh Thư uống xong cà phê rồi về. Vừa mở cửa đã thấy Trình Phi đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, cười tủm tỉm nói gì đó với mẹ Ngải.
Mẹ Ngải nhìn thấy Ninh Thư, vẫy tay gọi cô, "Về rồi à."
Trình Phi xoay đầu lại, lúc nhìn thấy Ninh Thư, mặt mày đều mang ý cười.
Ninh Thư chống tường, thay giày trước cửa rồi đi vào trong nhà, hỏi Trình Phi: "Anh đã khỏe hơn chưa?"
Trước mặt Trình Phi, Ninh Thư sẽ không la mắng. Trước khi có chứng cứ, nói gì cũng vô dụng. Làm ầm lên không có tác dụng, còn khiến mọi việc tồi tệ hơn.
Cho nên Ninh Thư đối xử với Trình Phi không mặn không nhạt, khiến người ta nghĩ tới là do chuyện lắp camera trước đó.
Trình Phi gật gật đầu, "Tốt hơn nhiều rồi. Gần đây em gầy đi thì phải."
Ninh Thư nhìn hai bên Trình Phi một chút, "Anh cũng gầy."
"Hai đứa cứ nói chuyện đi, mẹ đi gọt đĩa hoa quả. Tối nay Trình Phi ở lại ăn cơm không?" Mẹ Ngải đứng lên hỏi Trình Phi.
Trình Phi gật gật đầu, "Cảm ơn mẹ."
Trên mặt mẹ Ngải không ngăn được ý cười, đi gọt hoa quả.
Ninh Thư ngồi đối diện Trình Phi, nói: "Chuyện mẹ bị bắt cóc sắp kết án, do học sinh cùng cấp làm, cũng là học sinh của ba."
Trình Phi hơi ngây người, lập tức nói: "Vậy chắc ba rất đau lòng."
Ninh Thư vẫn luôn quan sát biểu tình của Trình Phi, thấy biểu cảm của Trình Phi không giống làm bộ.
Thanh lệ thoát tục không giả dối.
Ninh Thư muốn đập đầu xuống đất. Giờ trong đầu cô có hai hình nhân nhỏ, một cái nói Trình Phi là người vô tội, người ủy thác nghĩ oan cho anh ta.
Một cái hung tợn nói, chính là Trình Phi, không vì nguyên nhân gì cả, trực giác, trực giác nguy hiểm.
Hai hình nhân khiến đầu óc Ninh Thư hiện giờ rối tinh lên, rất muốn túm cổ áo Trình Phi, đẩy anh ta ngã lăn ra đất.
Bình luận truyện