Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 5: Ngươi là cái thá gì



Edit: Akito

Lăng Tuyết nhìn một vòng xung quanh, phát hiện ánh mắt mọi người đều đặt ở trên người cô, lại thấy Ninh Thư đứng một bên cúi đầu.

Nhíu nhíu mày, trong lòng rất không thoải mái, đứa gọi Lâm Giai Giai này lần nào cũng đều đem đến phiền phức cho cô, cô chỉ là oán trách một câu, An Dung liền lập tức dẫn người gây phiền toái nó.

Ninh Thư cúi đầu, chống cự tâm tư của cơ thể muốn tiến lên cầm lấy tay Lãnh Ngạo ra sức lay động, kích động muốn hắn tỉnh táo lại.

Ninh Thư nhận thấy mình quá yếu, luôn bị cảm xúc còn lại trong thân thể ảnh hưởng, phải hao tốn rất nhiều sức lực mới có thể đem những cảm xúc này đè nén xuống, Ninh Thư biết rõ mình không thể bị cảm xúc của nguyên chủ ảnh hưởng, bằng không thì cô cùng nguyên chủ có cái gì khác nhau, phải tỉnh táo.

Lúc này, cảm thấy một ánh mắt ác liệt rơi đến trên người cô, Ninh Thư ngẩng đầu đối diện ánh mắt Lăng Tuyết, cái ánh mắt kia là như thế nào ah, sắc bén, lạnh lẽo, cao cao tại thượng giống như đang nhìn một con kiến hôi vậy.

Ninh Thư buồn bực, mình hiện tại đã trốn một bên không có gây chuyện rồi, còn nhìn cô như vậy làm gì.

Bây giờ Ninh Thư thật không dám cùng Lăng Tuyết đối đầu, đích thực là năng lực hai bên chênh lệch quá xa, giống như lên trời vậy, chỉ có thể yên lặng, từ từ mưu tính, không nên đi trêu chọc hổ dữ, vạn nhất lại khiến đối phương nổi điên lên, trực tiếp băm vằm cô ném xuống biển cho cá ăn.

Đúng vậy, nữ chính là tàn nhẫn như thế.

Lãnh Ngạo thấy ánh mắt Lăng Tuyết đặt ở trên người Ninh Thư, cũng nhìn về phía Ninh Thư, tức khắc Ninh Thư cảm giác cơ thể kích động đến run rẩy.

Ninh Thư: …

Chỉ là một cái liếc mắt, cỗ thân thể này đến cùng lại kích động cái gì nha, Ninh Thư cũng không phải nguyên chủ, sẽ bị Lãnh Ngạo mê hoặc đập phát chết luôn, chết qua một lần, trong mắt Ninh Thư cái này

chỉ là phấn hồng xương cốt.

Lãnh Ngạo nhìn Ninh Thư, lạnh lùng cau mày, trong mắt toát ra thật sâu chán ghét, hiển nhiên nhớ vị này chính là ai, đối với Lâm Giai Giai luôn quấn quýt lấy hắn, hắn một chút cũng không có hảo cảm, quả thực là rất chán ghét, tùy tiện nói một câu, mọi người trong trường học đều đi tìm cô ta gây phiền toái.

Nghĩ mình là cái thá gì, lại bảo hắn rời xa Lăng Tuyết.

Cảm thấy ánh mắt của đối phương, ồ, như thế nào ánh mắt của cô ta lại trong suốt như vậy, trước kia đều tràn ngập buồn nôn, tự cho là thâm tình, hiện giờ trong ánh mắt của cô ta không còn cái gì nữa, nhìn mình tựa như là người xa lạ vậy.

Lãnh Ngạo cười nhạo một tiếng, lạt mềm buộc chặt muốn khiến cho hắn chú ý, thật đúng là ngây thơ.

Lãnh Ngạo quay đầu nhìn về phía Lăng Tuyết, trong mắt mang theo nhu tình, ngoài miệng lại kiêu ngạo nói: “Này, Lăng Tuyết, cuối tuần này là sinh nhật của tôi, cô tới tham gia bữa tiệc sinh nhật của tôi đi.”

Lăng Tuyết đối với cái gì tiệc sinh nhật không có hứng thú, cô bây giờ đang bận rộn thu địa bàn, nói về chuyện địa bàn, Ninh Thư liền nghiến răng nghiến lợi, cư nhiên gặp một cái cặn bã mạnh mẽ.

Cô là ỷ vào tu vi của mình, thân thể trải qua cải tạo bằng linh khí, cùng người thường hoàn toàn bất đồng, nhưng rõ ràng người nam nhân kia thời điểm cùng cô giao thủ không ở thế hạ phong, điều này làm cho Lăng Tuyết rất phiền muộn, trong lòng nổi lên một một cỗ dục vọng chinh phục.

Lãnh Ngạo thấy Lăng Tuyết không nói gì, ánh mắt mang theo thấp thỏm không yên, trong lòng có chút bi thương, lại nâng cao cằm, “Cô nếu không đến, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”

Thật là quá ấu trĩ ah, trong đầu Lăng Tuyết nhưng lại nghĩ tới cái kia nam nhân cùng cô giao thủ, lãnh khốc tàn nhẫn, quan trọng nhất là thực lực rất cường đại, hơn nữa ánh mắt cực nóng nhìn cô, mang theo một cỗ ám muội, Lăng Tuyết vừa nhớ tới ánh mắt của hắn, trái tim liền không thể khống chế đập mạnh.

Nữ nhân đều thích được nam nhân có năng lực cường đại chinh phục mình, nhất là Lăng Tuyết đến từ thế giới Tu Chân, người thường chỉ là con kiến hôi.

Bất quá, thời gian trôi qua Lăng Tuyết thấy trong mắt Lãnh Ngạo thấp thỏm cùng hi vọng, cảm thấy có thể điều khiển cảm xúc của người khác thật sự rất tốt.

Lăng Tuyết cảm thấy mình đi vào thế giới này, tuy rằng linh khí ít ỏi, nhưng cùng tu chân giới không giống nhau, Lăng Tuyết cho rằng mình chính là người ngạo nghễ đứng trên đỉnh thế giới, loại cảm giác này quả thực quá sung sướng.

“Tôi vào lớp đây, tôi sẽ chuẩn bị quà.” Lăng Tuyết lạnh nhạt nói, không chút sợ hãi, hoàn toàn không có bộ dáng thụ sủng nhược kinh.

Lúc này trên mặt Lãnh Ngạo mới lộ ra vẻ tươi cười, bất quá vẫn như cũ kiêu ngạo nâng cằm, nói: “Coi như cô biết điều.”

Ninh Thư ở bên cạnh nhìn, cảm thấy quá đủ rồi, Ninh Thư một chút cũng không cảm thấy Lãnh Ngạo kiêu ngạo đáng yêu, chỉ cảm thấy rất thối, bộ dạng bố thí cao cao tại thượng thật ngứa đòn ah.

Theo ý kiến của Ninh Thư, loại người không biết tốt xấu này quản hắn làm cái khỉ gió gì.

Rõ ràng là thế giới vườn trường, lại xuất hiện nữ chính quá trâu bò rồi, ở trường học như thần cao cao tại thượng, cúi đầu ngẩng đầu vương tử của nhiều người trực tiếp biến thành nam phụ, bên cạnh hai cái vương tử biến thành nam n.

Ninh Thư thậm chí hoài nghi sự tồn tại của Lãnh Ngạo hoàn toàn là để tôn lên mị lực thành thục của nam chính.

Trong lòng Ninh Thư vừa sinh ra một loại tâm tư không quản Lãnh Ngạo, cỗ thân thể này tức khắc sinh ra một loại ý thức chống lại cô, đến nỗi cơ thể bắt đầu bài xích linh hồn của cô rồi.

Ninh Thư kinh hãi, vội vàng mặc niệm trong lòng, ta tới là cứu vớt Lãnh Ngạo, cứu vớt Lãnh vương tử, cứu vớt Lãnh vương tử…

Hơn nửa ngày cảm xúc lưu lại thân thể mới chịu lắng xuống.

Ninh Thư câm lặng nhìn lên trời, không may rơi vào cái thế giới này, nhiệm vụ cơ bản không có khả năng hoàn thành, đã vậy hết lần này tới lần khác cảm xúc tàn lưu trong thân thể này lại còn gây sự.

Ninh Thư có loại xúc động đón gió rơi lệ, như thế nào mới có thể nâng cao giá trị may mắn, như thế nào mới có thể nâng cao nhân phẩm?

Lãnh Ngạo đi ngang qua trước mặt Ninh Thư, liếc mắt nhìn cô, người dừng lại trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống Ninh Thư mặt có chút vặn vẹo.

Ninh Thư không rõ cho lắm, nháy mắt nhìn Lãnh Ngạo.

Lãnh Ngạo nhìn con ngươi của cô, rất thanh tịnh, trong suốt đến mức có thể thấy ảnh ngược hình dáng của mình, tựa hồ có thể làm cho người trầm tĩnh trong con ngươi của cô.

Lập tức, Lãnh Ngạo ý thức được không ổn, cô chính là một đứa mê trai, như một bệnh nhân tầm thần quấn quýt lấy hắn, nói cái gì hắn bị Lăng Tuyết che mắt, Lăng Tuyết sao lại có thể bị loại cặn bã như cô ta phỉ báng.

“Đừng xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ không thích cô, cô liền giết chết cái tâm tư này đi, nếu sau này còn nói xấu Lăng Tuyết, tôi sẽ khiến cô sống không yên thân.” Thanh âm Lãnh Ngạo lãnh khốc, Ninh Thư không chút nào hoài nghi tính chân thật từ lời hắn nói.

Cho nên, đây là điều khiến Ninh Thư buồn bực nhất trong nhiệm vụ này, người ta đối với Lăng Tuyết rõ ràng là rễ tình sâu đậm, một hai phải làm người ta quay đầu là bờ, thật sự, đừng làm rộn được hay không.

Ninh Thư nhìn Lãnh Ngạo mặt kiêu căng, không đúng, chính xác là cái cằm, đối phương thật sự quá cao, Ninh Thư nâng đầu, chịu đựng đau đớn sắc nhọn trong lòng.

Lãnh Ngạo thấy mặt cô bỗng nhiên tái nhợt, đã mất đi màu sắc, trong lòng không có chút nào đồng tình, ngược lại sinh ra một cỗ vui sướng, cảm giác như mình thay được Lăng Tuyết trút giận.

Lãnh Ngạo ném xong giá lạnh liền thản nhiên rời đi, hoàn toàn không nghĩ đến câu nói của mình đối với một cô gái sẽ tạo thành tổn thương như thế nào.

Cảm giác được ánh mắt đùa cợt xung quanh, tiếng cười vang châm chọc, khiến cho trên người Ninh Thư giống như kim đâm.

Đây là tự kỷ cỡ nào ah, hoàn toàn sống bên trong thế giới của mình, Ninh Thư thật sự nghĩ không ra người như Lãnh Ngạo, như thế nào lại khiến nguyên chủ thích như vậy, sâu tận xương tủy?

Là bởi vì mặt của hắn, hay là vì gia thế của hắn, Ninh Thư nhận thấy, Lãnh Ngạo chính là ỷ vào quầng sáng trên người mình, muốn làm gì thì làm, người như vậy có chỗ nào đáng yêu đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện